Chỉ khi nào hiểu được địch nhân mới có khả năng chiến thắng được địch nhân.
Chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này đã tập hợp toàn bộ các nhân tài đỉnh cao nhất
trên đủ các phương diện, từ khắp các cơ cấu quan trọng bên trong Liên Bang.
Hơn nữa bọn họ cũng có được những quyền hạn to lớn mà những ban ngành bình
thường không thể nào tưởng tượng nổi. Các thành viên của Biệt đội thậm chí
ngay từ ban đầu đã biết được mối liên hệ kỳ dị giữa Hứa Nhạc cùng với cỗ Máy
vi tính Trung ương Liên Bang nữa. Còn về phần tất cả những hồ sơ tư liệu từ
nhỏ cho đến lớn của Hứa Nhạc, càng sớm bị bọn họ nghiên cứu không sót bất cứ
một chi tiết nhỏ nhặt nào.
Bọn họ càng tiến hàng nghiên cứu sâu xuống, lại càng có thể phát hiện ra được
rằng, vị Thượng tá Hứa Nhạc này nhìn qua chỉ là một tên gia hỏa có ngoại hình
cùng với tình tình phi thường bình thường không một chút nổi bật nào, thế
nhưng lại có được năng lực khiến kẻ khác phải sợ hãi cảm thán không thôi, lại
có được một thực lực khiến kẻ khác phải sợ hãi đến thế nào.
Theo vô số lần hành động đuổi bắt liên tiếp gặp phải thất bại, ngay bên trong
chi Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí thậm chí đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí u
uất cùng với thất vọng. Đối với mục tiêu bắt lấy hoặc là giết chết Hứa Nhạc,
bọn họ đã trở nên càng ngày càng không có nắm chắc nữa. Thậm chí liền ngay cả
mục tiêu tiếp theo sao đó của đối phương, bọn họ cũng không thể nào xác định
được nữa.
Phải biết rằng việc dự đoán xem hướng gió ngay tiếp theo sau đó sẽ thổi về
phía nào, từ trước đến nay vẫn là chuyện tình khó khăn nhất trên đời. May mắn
là đúng lúc này một sự an bày cực kỳ không thu hút sự chú ý của vị Phó Chủ
tịch Quốc hội Tích An tiên sinh, đã khơi dậy những sợi dây thần kinh phi
thường sinh động ở trong đầu của bọn họ. Vị chính khách quyền cao chức trọng
luôn được sự ủng hộ mạnh mẽ của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, ở trong quá
trình hành động này đã để lộ ra một cái tin tức phi thường hữu dụng.
Hứa Nhạc đang giấu ở trong hắc ám kia, nếu như muốn có đại hành động gì quan
trọng, thì nhất định sẽ phải cùng với đám đại gia tộc có ý đồ đối kháng với
Chính phủ Liên Bang kia hợp tác với nhau. Các nhân viên phân tích bên trong
Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí tin tưởng cực kỳ vững chắc vào cái suy luận này. Bởi vì
trong suy nghĩ của bọn họ, một người bình thường cho dù có mạnh mẽ đến đâu đi
chăng nữa, cũng không có khả năng ngu xuẩn điên cuồng đến mức một mình một
người cùng với toàn bộ cỗ máy Chính phủ Liên Bang đối kháng với nhau. Huống
chi bản thân Thượng tá Hứa Nhạc lại là một tên gia hỏa có lối suy nghĩ phi
thường lý trí của một vị Công Trình Sư thiên tài.
Hơn nữa căn cứ vào sự phân tích phán đoán của bọn họ, bên trong những hạng mục
công việc nguyên nhân chính khiến cho Hứa Nhạc trở nên phẫn nộ, thì điều quan
trọng nhất chính là sự phản bội. Mà vị Ủy viên Kim Cầu Đức, kẻ sắp sửa tiến
đến Đặc khu Thủ Đô tiến hành đàm phán hợp tác kia, đúng chính là bàn tay đen
đứng phía sau màn thúc đẩy Ủy ban Trung ương Thanh Long Sơn ra quyết định bán
đứng Thi Thanh Hải.
Một cái chi tiết thay đổi phi thường không gây chú ý của ai cộng với sự ủng hộ
của phân tích tính cách mục tiêu, đã khiến cho bọn họ đưa ra một kết luận phi
thường kiên định. Mục tiêu ngay tiếp theo của Hứa Nhạc, chính là cái vị nhân
vật số hai Thanh Long Sơn hai ngày sau sẽ đáp xuống sân bay của Đặc khu Thủ
Đô!
o0o
Hai ngày sau đó, một chiếc Phi thuyền vũ trụ vận chuyển từ Tinh cầu S2 đã chậm
rãi đáp xuống sân bay dân dụng tại Đặc khu Thủ Đô. Chiếc phi thuyền vận tải
lúc ghé ngang sân bay chuyển tiếp trên Căn cứ Cựu Nguyệt đã được tiến hành tẩy
rửa phi thường cẩn thận, lúc này dưới ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu rọi,
phát ra ánh sáng lập lòe chói mắt, cùng với những tràng biểu ngữ hoan nghênh
và cái màn hình tinh thể lỏng to lớn ngay phía trước sân bay phối hợp với nhau
phi thường chói mắt.
Kim Cầu Đức thông qua cánh cửa sổ thủy tinh bên phía mạn phi thuyền nhìn xuống
đám người hoan nghênh phi thường long trọng ở bên dưới sân bay, còn có đám đại
nhân vật của Chính phủ Liên Bang đang đứng ở phía trước nhất của đám người
hoan nghênh kia, cặp mày hoa râm khẽ cau lại một chút. Chỉ là một cái động tác
vô cùng nhỏ như vậy, tựa hồ đã khiến cho mi tâm của ông ta cảm thấy có chút
không khỏe. Ông ta cực kỳ thô lỗ thọc mấy đầu ngón tay vào trong cái tách ngay
bên cạnh mình, chấm lấy một chút nước trà nóng bỏng, dùng sức vuốt loạn lên
trên hai hàng lông mày hoa râm của mình.
Cặp lông mày nhuốm phải nước trà phản chiếu ánh sáng lập lòe, giống hệt như là
mái tóc hoa râm bóng loáng vẫn còn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trên đầu của
ông ta. Ai cũng không thể nhìn ra được, vị đại nhân vật của Phiến quân Thanh
Long Sơn đã gần hơn bảy mươi tuổi này đang đội trên đầu một mái tóc giả cực kỳ
quý giá.
Nghe nói dạo gần đây tại Đặc khu Thủ Đô có chút không được thái bình, nhưng mà
vị lão nhân này căn bản không hề lo lắng bất cứ cái gì. Bên phía Chính phủ
Liên Bang cần phải phụ trách sự an toàn của ông ta. Còn về chuyện mồi nhử theo
như lời đồn kia? Ông ta nở nụ cười trào phúng nhàn nhạt… Bản thân mình cùng
với Tào Thu Đạo đã tranh đấu với nhau mấy chục năm trời rồi, thế nhưng cuối
cũng chẳng phải là chính mình vẫn còn sống lâu hơn hắn hay sao, đã giành được
thắng lợi cuối cùng hay sao? Hôm nay cái tên gia hỏa được mệnh danh thiên tài
tình báo khiến kẻ khác ghét cay ghét đắng kia chẳng phải đã chết rồi hay sao,
còn ai có thể đấu thắng được ta nữa đây?
Một vị nữ nhân viên công tác lúc này đột nhiên chợt đi tới, khẽ cúi thân thể
xuống một chút, hướng về phía ông ta bẩm báo những sự an bày tiếp theo sau đó,
cùng với những yêu cầu lễ nghi có liên quan sau khi đi ra khỏi khoang thuyền.
Vị nữ nhân viên công tác của Thanh Long Sơn này chính là vị thuộc hạ cận thân
nhất của Ủy viên Kim Cầu Đức. Nam nay cô ta đã gần ba mươi tuổi, dung nhan vô
cùng mỹ lệ, đúng là thời điểm độ tuổi xinh đẹp mê người nhất của cuộc đời. Một
động tác cúi đầu xuống khiến cho phần cổ áo vốn được xẻ khá sâu chợt hở ra một
chút, vô cùng tự nhiên lộ ra bộ ngực căng tròn mềm mại trắng nõn, xuân sắc mê
người.
Kim Cầu Đức nở nụ cười mỉm nhìn chăm chăm về phía cảnh xuân lộ ra bên ngoài áo
của cô nữ nhân viên công tác, cặp mắt cũng chẳng hề che giấu vẻ sung sướng
cùng với tham lam trong ánh mắt. Đại khái là cảm ứng được luồng ánh mắt không
tốt đang nhìn về phía mình, cô nữ nhân viên công tác liền theo bản năng đưa
tay lên che lại phần ngực mình một cái. Ngay sau đó chợt như ý thức được cái
gì đó, liền khẩn trương bất an liếc mắt nhìn về phía Kim Cầu Đức, kinh hoàng
rụt tay mình lại.
– Cũng không cần phải lo lắng cái gì.
Kim Cầu Đức lúc này giống hệt như một vị lão nhân bình thường vậy, cất tiếng
cười ha hả. Sau đó biểu tình của hắn chợt trở nên nghiêm túc, nói:
– Chỉ có những người đối với tổ chức không trung thành kiên định, không tuân
phục theo mệnh lệnh của thượng cấp, mới là đối tượng mà chúng ta đấu tranh mà
thôi.
Vị nữ nhân viên công tác này tuy rằng đã phục vụ vị Kim ủy viên này suốt ba
năm thời gian rồi. Nhưng mà mỗi lần gặp phải vị đại lĩnh tụ, ở bên trong Thanh
Long Sơn này nổi danh với những hoạt động thanh tẩy nội bộ phi thường tàn khốc
này, cô ta lại vẫn như cũ không thể nào gạt bỏ được tình tự khẩn trương sợ hãi
xâm chiếm trong lòng mình. Nhất là cô nàng không biết được vừa rồi cái hành
động theo bản năng che ngực lại kia, có thể nào khiến cho vị Ủy viên vốn phi
thường nghiêm khắc này phê phán chính mình còn nhiều ý thức không phục tùng
thượng cấp hay không?
– Có đôi khi, một nữ nhân có chút tính thẹn thùng vẫn đẹp hơn bình thường đó!
Vị Kim ủy viên nở nụ cười ha ha sảng khoái một trận, sau đó hướng về phía cánh
cửa khoang phi thuyền mà chậm rãi đi đến. Có lẽ là bởi vì thời khắc trước đó
ông ta cảm thấy thật sự rất sảng khoái hưởng thụ, hoặc có lẽ là bởi vì ông ta
biết được ở bên dưới sân bay kia đang có một hồi nghi thức hoan nghênh phi
thường long trọng đang chờ đợi chính mình, cho nên vị nữ nhân viên công tác
kia cũng không có thừa nhận bất cứ sự phẫn nộ nào cả.
Cách cánh cửa khoang thuyền càng gần, thì biểu tình trên mặt Kim Cầu Đức cũng
càng trở nên bình tĩnh lên, mặt mày cũng càng ngày càng trở nên kiên nghị hơn,
càng giống như là một vị lĩnh tụ cách mạng ở trong nhận thức từ trước đến giờ
của tất cả mọi người.
Thân là người chủ yếu phụ trách công tác giáo dục tư tưởng cách mạng cho toàn
thể Thanh Long Sơn bắt đầu từ những năm năm mươi của Hiến lịch 37 Liên Bang,
Ủy viên Kim Cầu Đức từ trước đến nay vẫn luôn nổi danh với việc sát phạt quyết
đoán. Mà cái loại khí chất đặc thù kia chính là thứ đã thúc đẩy ông ta trực
tiếp bước lên hành trình đi đến Đặc khu Thủ Đô này. Trong suy nghĩ của hắn,
theo một hồi chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc bộc phát ra, khi mà
bản hiệp nghị đại hòa giải kia từng bước dần dần xâm nhập vào thực tiễn, thì
Phiến quân đang đóng tay Thanh Long Sơn kia ở ben trong hệ thống xã hội Liên
Bang đã dần dần bị xâm nhập thẩm thấu vào. Càng chuẩn xác hơn mà nói, Thanh
Long Sơn hiện tại đã không còn có bất cứ tiền đồ gì nữa rồi. Như vậy ông ta
cần phải tranh thủ trước khi chiếc chiến thuyền lớn này kịp chìm nghỉm mất,
phải nắm chặt thời gian lựa chọn một con thuyền mới mà bước lên.
Năm nay ông ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đã là độ tuổi già nua phải nghỉ
ngơi rồi. Nhưng mà ông ta hiện tại cũng còn chưa có muốn nghỉ ngơi, ông ta lại
còn vẫn muốn tiếp tục nắm quyền lực trong tay. Ông ta thích cái loại cảm giác
được nắm giữ quyền sinh tử của kẻ khác trong tay mình. Nhưng mà tựa như là một
kiện tác phẩm lớn nào đó của Tịch Lặc đã từng thao luận qua vậy, song phương
giao chiến với nhau, thần tử có thể đầu hàng, chỉ là Hoàng đế không có khả
năng đầu hàng. Lãnh tụ Nam Thủy vĩnh viễn sẽ không có khả năng hướng về phía
Chính phủ Liên Bang đầu hàng, như vậy thì ông ta đành phải đứng ra đầu hàng
thôi.
– Không đâu…
Biểu tình ủy viên Kim Cầu Đức nghiêm túc nhìn về phía cánh cửa khoang thuyền
đang chậm rãi mở ra, lắng nghe tiếng quân nhạc mơ hồ văng vẳng truyền lại từ
bên ngoài, ở trong lòng thì lại phi thường kiên định thầm nghĩ:
– Đây không phải là đầu hàng, mà là hợp tác! Dựa vào cái gì mà ông lại được
phép làm Hoàng đế?
Vị lão nhân chợt bất ngờ nghĩ đến vị Lãnh tụ Nam Thủy, người đồng bọn đã hợp
tác với nhau nhiều năm trời, căm giận bất bình nghĩ thầm trong lòng. Nhưng mà
ở chỗ sâu trong nội tâm của ông ta lại sớm đã bị cái bóng râm sợ hãi kia chiếm
cứ mất. Ở tại Thanh Long Sơn mấy chục năm thời gian, cái tên Nam Thủy này tựa
hồ như một cái bóng râm không nơi nào mà không có, bao trùm lên tất cả mọi
người…
Cánh cửa khoang thuyền chậm rãi mở ra. Những luồng gió thu lạ lẫm nhưng nhẹ
nhàng khoang khoái của Đặc khu Thủ Đô nháy mắt liền ập mặt mà đến. Ủy viên Kim
Cầu Đức cố gắng nở ra một nụ cười có chút gượng ép, chậm rãi bước đi xuống.
Vào giờ khắc này ông ta đột nhiên phát hiện ra, hóa ra chỉ khi nào rời xa khỏi
Thanh Long Sơn, bước chân vào cái khu vực mà Nam Thủy không thể nào ảnh hưởng
đến này, chính mình mới có thể chân chính cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác
hạnh phúc không hề có chút sợ hãi nào.
o0o
Ở cuối con đường dài lót bằng thảm nhung màu đỏ chói, Ủy viên Kim Cầu Đức cùng
với Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh thân thiết bắt tay nhau, sau đó ôm
nhau một cái, cuối cùng hai người trao tặng lễ vật kỷ niệm nhỏ. Sau đó lại có
một đứa bé xinh xắn đáng yêu tiến lên trao một bó hoa tươi xinh đẹp. Trên cái
màn hình tinh thể lớn bên ngoài sân bay lúc này theo truyền thống phát ra hình
ảnh một đám bồ câu trắng không ngừng bay múa. Đoàn quân nhạc bắt đầu diễn tấu
những bài hát quê hương truyền thống tại Cổ Nạp Châu, quê hương của Ủy viên
Kim Cầu Đức trên Tinh cầu S3.
Những nghi thức hoan nghênh ủng hộ phi thường hân hoan, nhìn qua giống như là
được tiến hành thập phần bình thường, bình thường đến mức dân chúng cùng với
các quan viên tham gia buổi lễ hoan nghênh căn bản không cảm nhận thấy được
bầu không khí khẩn trương đầy quỷ dị tràn ngập bốn phía xung quanh sân bay
này. Cũng chỉ có những đương sự nằm trong hồi kế hoạch ngày hôm nay, cùng với
các chi bộ đội chiến đấu phụ trách công tác bố trí phục kích xung quanh sân
bay, mới có thể rõ ràng ngửi được mùi vị không khí khẩn trương kịch liệt, mới
có thể nghe thấy được ở trong những làn gió thu thanh âm sợi dây thòng lọng
đang càng ngày càng siết chặt lại.
Ủy viên Kim Cầu Đức rất nhanh tiến vào bên trong chiếc xe chống đạn có rèm che
bên dưới sân bay, vẫn như cũ không hề có tiếng súng vang lên, cũng không có
tiếng nổ mạnh, cũng không có bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh ra
cả. Bên trong hệ thống chỉ huy nội bộ thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm hồi
báo của các tay súng bắn tỉa bố trí các khu vực cao xung quanh sân bay kia.
Hai từ an toàn cùng với sạch sẽ không ngừng được vang lên trong hệ thống chỉ
huy.
Cánh cửa lưới sắt khẩn cấp bên ngoài không cảng lúc này đã sớm mở ra, một chi
bộ đội Liên Bang từ đầu vẫn luôn trầm mặc canh giữ bên ngoài sườn, chỉ cần có
bất cứ tình huống bất thường gì phát sinh ra, bọn họ liền có thể dưới sự phối
hợp của vô số tay súng bắn tỉa xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn nhất
liền phóng vọt đi vào, tìm ra được mục tiêu, hơn nữa còn lập tức hạ gục mục
tiêu nữa.
Cái chi bộ đội hành động vừa mới được tổ kiến, lệ thuộc trực tiếp vào sự chỉ
huy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này, cùng với các chi bộ đội tác chiến Đặc
chủng bình thường có sự khác nhau cực kỳ rõ ràng. Dựa theo các trang thiết bị
của bọn họ liền có thể nhìn ra được, những gã quân nhân sĩ quan này thật sự
không hoàn toàn ỷ lại vào những loại vũ khí công kích tầm xa, mà tựa hồ càng
am hiểu hơn việc sử dụng các loại vũ khí thô sơ hỏa lực cao cùng với các
phương pháp cận chiến như là dao găm vậy.
Thân hình của những gã quân nhân sĩ quan này nhìn qua cực kỳ bình thường, thế
nhưng mà mỗi lần mơ hồ dùng sức một chút, thì bên dưới lớp vải quân trang mỏng
manh kia, thế nhưng lại có thể rõ ràng nhìn thấy những đường cong cơ thể cực
kỳ săn chắc đang đạn động. Khó có thể tưởng tượng nổi bên trong những đường
cong cơ thể kia đến tột cùng là ẩn chứa những lực lượng kinh người đến thế
nào.
Lúc này Lý Phong chính là đang đứng bên cạnh một chiếc xe quân dụng màu xanh
mặc lục cách chỗ đó khoảng chừng mấy chục thước. Ánh mắt của hắn cực kỳ lãnh
liệt nhìn chằm chằm vào đám gia hỏa phía trước kia. Trong thời gian hai ngày
trước đây, hắn đã sớm mất đi quyền hạn chỉ huy đối với quân đội, nhưng mà căn
cứ vào một số nguyên nhân kỳ quái nào đó, bên trong Quân đội cũng không có ai
hạn chế việc hắn đi theo Biệt đội chiến đấu Cặp Mắt Ti Hí, cùng nhau hành
động.
– Bộ các ngươi cho rằng tính kỷ luật quân nhân cùng với cảm giác vinh dự của
ta sẽ vượt qua sự chán ghét của ta đối với các ngươi hay sao?
Lý Phong im lặng suy nghĩ, sau đó lại tiếp tục đem lực chú ý của mình đặt trở
lại trên người của đám quân nhân sĩ quan kia.
Mãi cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng bao giờ thích qua cái tên gia hỏa Hứa
Nhạc kia, nhưng mà hắn lại càng không muốn khoanh tay đứng nhìn cảnh cái tên
gia hỏa kia bởi vì những lý do âm mưu chính trị đáng ghê tởm nào đó mà chết
đi. Khẽ liếc mắt nhìn về phía mấy gã quân nhân sĩ quan cường hãn phía trước
mặt kia, Lý Phong cực kỳ hiếm có, bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của Hứa Nhạc.
Bản thân hắn phi thường quen thuộc với những gã quân nhân sĩ quan trước mặt
này. Hoặc là nói chính xác thì hắn rất quen thuộc đối với cỗ khí chất cùng với
lực lượng đặc thù ở trên người đám quân nhân sĩ quan này. Bởi vì chỉ một
khoảng thời gian trước đây thôi, chính hắn đã từng ở trong Tu Thân Quán tại
Phí Thành cảm nhận qua.
Những gã quân nhân sĩ quan đặc biệt này toàn bộ đều là đến từ Phí Thành, cũng
đều là những nhân vật cực kỳ cường hãn đã được trui rèn khổ cực bên trong Tu
Thân Quán. Những người giống như vậy, thông thường cũng đều sẽ bị những đại
gia tộc trong Liên Bang dùng một số lượng tiền cực lớn thuê về trở thành hộ vệ
cận thân. Ví dụ như là Tằng Ca lúc nào cũng đi theo phía sau Lợi Hiếu Thông,
hoặc là Khổng Võ lúc nào cũng đi theo bảo vệ Lâm Đấu Hải vậy.
Lý Phong khẽ liếm liếm môi mình mấy cái, bên trong cặp mắt lạnh lùng chợt lộ
ra một tia cảm xúc phi thường thô bạo. Quân đội Liên Bang đã xuất động ra đến
những tinh nhuệ chân chính của mình rồi, cái tên gia hỏa kia có khả năng chống
đỡ được hay không đây?
o0o
Ở bên trong cái tràng kiến trúc hoàn toàn độc lập kia, các thành viên thuộc Bộ
Chỉ Huy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí không ngừng đi lại liên tục, trên mặt tràn
ngập vẻ khẩn trương lo âu. Tiếng súng bên trong sân bay theo như sự dự đoán
mãi vẫn chậm chạp không chịu vang lên, khiến cho sự khẩn trương trong lòng của
bọn họ cũng đã gia tăng lên đến một trình độ cực kỳ khủng bố. Bọn họ đã bắt
đầu tin tưởng rằng, những sự phán đoán nhìn qua tựa hồ như không một chút sơ
xuất, kỳ thật chính là một sự sai lầm. Như vậy thì hiện tại lúc này Hứa Nhạc
đến tột cùng là đang ở nơi nào? Hắn đang chuẩn bị làm cái gì đây?
– Các địa điểm tình báo lập tức báo cáo!
Gã sĩ quan cao cấp đến từ Cục Điều Tra Liên Bang đưa tay lau đi mớ mồ hôi đẫm
ra trên trán của mình, phẫn nộ gầm rú:
– Cái tên gia hỏa kia đến tột cùng là ở nơi nào?
Theo những thanh âm báo cáo truyền trở lại trong hệ thống chỉ huy, tất cả mọi
người trong phòng có thể xác nhận được Dinh thự Tổng Thống vẫn còn an toàn,
Cục Hiến Chương cũng an toàn, Bộ Tư lệnh Quân khu I an toàn, tòa nhà Hội nghị
Liên tịch Tham Mưu Trưởng cũng an toàn, bên phía Tòa án Quân sự cũng an toàn.
Hơn hai mươi mấy cái cơ cấu quan trọng của Chính phủ Liên Bang vốn được liệt
vào mục tiêu khả nghi đều hồi báo không có bất cứ dị động nào cả. Các cơ cấu
ban ngành an toàn do Sư đoàn Cảnh vệ Thủ đô cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng
nhau gánh gác, hiện tại không có bất cứ sự khiêu chiến nào cả.
– Bắt đầu sử dụng đến con mồi thứ hai!
Gã quan viên cao cấp chậm rãi đi đến phía trước màn hình, hướng về phía các
thành viên khác dùng thanh âm nặng nề phân phó:
– Tập trung lại chỗ Tòa án Quân sự tiếp ứng cho Thượng tá Lai Khắc, lập tức
dẫn hắn quay về an bày chỗ ở cho thật tốt. Tiểu tổ tình báo phải tìm cách nào
trong khoảng thời gian ngắn nhất, một phen đem địa chỉ chuyển về phía sau hậu
sơn núi Mạc Sầu!
Một khi Hứa Nhạc đã không lựa chọn tấn công Kim Cầu Đức, như vậy thì hắn liền
có khả năng lựa chọn Thượng tá Lai Khắc nhất. Một khi khu vực bên trong Tòa án
Quân sự đã xác nhận là sạch sẽ rồi, như vậy thì bọn họ sẽ ở trên đường di
chuyển hoặc là tại nơi ở của Lai Khắc mà giết chết hắn.