– Ở tại loại thời khắc như thế này, ông cũng không thể trông cậy vào chuyện
Tổng thống tiên sinh còn có thể có đủ sự kiên nhẫn để mà lắng nghe mấy lời lải
nhải của một gã Chủ biên chứ?
Phóng viên Ngũ Đức thoáng tạm dừng lại một chút, một phen lấy ra trong hộp
thuốc loại thuốc lá ưa thích của chính mình, đưa lên môi châm, lắc lắc đầu,
nói:
– Thậm chí ngay cả những tòa soạn báo có bối cánh phía sau rõ ràng không tầm
thường như bọn Tiểu Bưu, hiện tại ở dưới áp lực của dân chúng Liên Bang, cũng
đành phải thu hồi lại đám râu kia săn tin của chính mình. Những thanh âm mà
chúng ta có thể phát ra, hoặc là cái lực lượng mà những cái thanh âm này có
thể bộc phát ra, có lẽ hiện tại đã không đủ để bên phía Chính phủ bày tỏ sự
tôn trọng của chính mình nữa rồi.
– Có lẽ là như vậy!
Chủ biên Bob xốc lại một chút chiếc áo khoác phóng viên chuyên dụng của mình,
cùng với Phóng viên Ngũ Đức sóng vai hướng về phía tòa soạn báo mà đi đến.
Nhưng mà bọn họ vừa mới rẽ sang góc đường, tại một chỗ cách tòa đại lâu tòa
soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô khoảng chừng mấy trăm thước, thì cước bộ của
bọn họ lại bị bức bách phải đình chỉ lại.
– Các vị tiên sinh, xin không nên tiến tới nữa!
Một sợi dây cảnh giới màu vàng sẫm màu lúc này đã sớm phong tỏa cẩn thận hai
đầu của con đường kia. Hơn mười mấy gã cảnh sát lo âu lớn tiếng la lên, một
phen đem những dân chúng đang tập trung xem náo nhiệt ngăn cản không cho tiến
vào. May mắn ngày hôm nay các chi đội ngũ biểu tình du hành đã tản đi rồi,
bằng không thì chỉ bằng vài gã cảnh sát đứng thủ ở nơi này, cùng với mấy sợi
dây cảnh giới màu vàng mỏng manh kia, tuyệt đối không có khả năng duy trì được
trật tự hiện trường.
Chủ biên Bob nhìn về phía tòa đại lâu tòa soạn báo đang hừng hực bốc cháy cách
đó khoảng mấy trăm thước, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút lại. Điếu xì gà
mùi thô ở trên môi của ông ta cũng ba một tiếng rơi thẳng xuống ngay bên cạnh
chân ông ta, chấn văng lên vài đốm lửa nhỏ.
Phóng viên Ngũ Đức thì khiếp sợ đến mức há hốc miệng ra, mãi cũng không thể
khép lại được, cặp mắt trợn tròn lên. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào tòa
đại lâu mà ngày thường mình vẫn hay làm việc trong đó, giương mắt nhìn chằm
chằm vào những ngọn lửa khủng bố đang từ bên trong những cánh cửa sổ thiêu đốt
đi ra. Thân thể ông ta bởi vì quá mức phẫn nộ mà trở nên run rẩy một trận. Hai
tay ông ta dùng sức đẩy mạnh vị cảnh sát đang ngăn cản trước mặt mình, gầm rú
thốt lên:
– Để cho chúng tôi vào đó! Bên trong tòa soạn báo còn có người nữa!
– Phóng viên tiên sinh, các nhân viên công tác bên trong tòa soạn báo của
Nhật báo đã sớm an toàn rời khỏi đó rồi.
Vị cảnh sát duy trì trật tự rất nhanh đã đoán ra được thân phận chân chính của
hai vị trung niên nhân này. Thái độ của hắn hơi hòa hoãn hơn một chút, kiên
nhẫn giải thích:
– Ngoại trừ có bốn vị nhân viên công tác bị một vài xây xát rất nhỏ, đã được
đưa vào Bệnh viện sơ cứu qua, cũng không có ai bị thương nữa cả!
Nghe được đám đồng sự bên trong tòa soạn báo đã được an toàn, sự khiếp sợ cùng
với lo lắng trong lòng Phóng viên Ngũ Đức cũng giảm xuống không ít. Những động
tác tứ chi phẫn nộ cũng theo bản năng đình chỉ lại.
Nhưng mà ánh mắt của ông ta vẫn như cũ trừng lớn, nhìn về phía tòa đại lâu tòa
soạn báo đang bị thiêu đốt hừng hực vô cùng thê thảm, giống hệt như là một
ngọn lửa khổng lồ vậy, theo bản năng đưa tay lên thống khổ rứt rứt mấy sợi
tóc, thì thào run giọng nói:
– Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện
gì rồi?
Chủ biên Bob thì mãi vẫn luôn nhìn chăm chằm về phía tòa đại lâu tòa soạn báo
mà mình từ sau khi tốt nghiệp Học viện đã mãi luôn phục vụ cho tới bây giờ
đang bị thiêu đốt đằng kia, gắt gao mím chặt cặp môi bởi vì quá mức phẫn nộ
nên biến thành run rẩy, một lời cũng không nói tiếng nào.
Tòa nhà đại lâu đang bị thiêu đốt, dần dần biến thành một mảnh phế tích cháy
đen. Thế lửa thiêu đốt mảnh liệt giống hệt như sự nhiệt tình của ông ta đã
từng thiêu đốt mãnh liệt thời thanh xuân, sự chấp nhất thời trung niên cùng
với cái nhìn bản thân mình đối với thế giới này. Cái loại cảm giác thiêu đốt ở
chỗ sâu trong nội tâm bản thân này, hẳn là một loại chuyện tình cực độ thống
khổ. Thế nhưng mà ở trên mặt của ông ta thế nhưng lại không hề có bất cứ biểu
hiện gì cả. Thậm chí ngay cả sự phẫn nộ trong lòng của ông ta cũng đã dần dần
biến mất đi không thấy, cái còn lại cũng chỉ là sự bình tĩnh, thậm chí là lạnh
lùng nữa.
Tựa hồ còn nghĩ thấy ánh mắt nhìn của mình còn chưa được rõ ràng cho lắm,
không thể đem cái tràng đại lâu tòa soạn báo này, đem một màn cảnh tượng thứ
quý giá nhất trong nội tâm của chính mình đang dần dần tử vong kia nhìn cho
đầy đủ rõ ràng, vị Chủ biên Bob từ trong túi áo khoác phóng viên chuyên dụng
của mình chậm rãi lấy ra một bộ kính mắt, mang lên trên sống mũi của mình.
– Một hồi hỏa hoạn khổng lồ có thể một phen đem tất cả mọi thứ ở bên trong
hoàn toàn đốt cho sạch sẽ, bao gồm bất cả những tài liệu, dữ liệu cơ mật mà
chúng ta vốn dĩ vô cùng tự hào kia…
Bên trên cặp kính mắt kia lúc này đang phản xạ hình ảnh khói lửa dày đặc, hỗn
hợp lại với nhau thành một màu đỏ vàng vô cùng khủng bố. Ánh mắt của Bob lãnh
đạm nhìn xuyên thấu qua cặp kính lão, nhìn chằm chằm về phía tòa nhà đang bị
thiêu đốt kia, đột nhiên trầm mặc nói.
Thân thể của Phóng viên Ngũ Đức đột nhiên cứng đờ lại, có chút không thể nào
tin nổi nhìn chằm chằm về phía một bên mặt của Chủ biên Bob… Nếu như trận hỏa
hoạn này thật sự không phải là ngoài ý muốn, như vậy thì còn có ai dám một
phem đem cái tòa soạn báo có đầy đủ lực tuyên truyền mạnh mẽ nhất của toàn bộ
Liên Bang trực tiếp đốt cháy thành một mảnh phế tích? Chẳng lẽ thật sự là bên
phía Chính phủ làm sao?
– Sau khi Mạch Đức Lâm chết đi, Mạt Bố Nhĩ chiến thắng trong hồi Tổng tuyển
cử, tôi vốn nghĩ rằng thế giới này sẽ có rất nhiều sự thay đổi tích cực…
Vị phóng viên tiên sinh nổi danh với tinh thần không sợ cường quyền cùng với
khả năng dùng đội chó săn để săn tin trong khắp Liên Bang này, chợt nhớ tới
loạt bài điều tra về chuyên án Mạch Đức Lâm năm xưa, cái án kiện đã từng giúp
mình đạt được Giải thưởng Tinh Vân cho lĩnh vực Phóng viên xuất sắc nhất, biểu
tình trên mặt không khỏi thống khổ nhăn tít cặp mày lại. Ông ta trầm mặc nhìn
chằm chằm về phía tòa nhà đại lâu tòa soạn báo đang chìm trong biển lửa càng
ngày càng lớn đằng xa kia, thanh âm khàn khàn phẫn nộ nói:
– Kết quả hóa ra cũng chẳng có chút thay đổi tiến bộ nào cả! Chẳng lẽ cái đám
người này còn muốn một phen đem hai chân của tôi ***ng gãy thêm một lần nữa
sao? Hay là nói bọn họ sẽ ra tay giết chết chúng ta luôn sao?
– Tràng hỏa hoạn này cũng chính là một lời cảnh cáo dành cho hai chúng ta.
Tuy rằng giết chết hai gã phóng viên nổi tiếng trong Liên Bang, sau đó ngụy
trang thành một tai nạn ngoài ý muốn quả thật tương đối khó khăn một chút,
nhưng mà tôi tin tưởng rằng, nếu như chúng ta tiếp tục kiên trì đi xuống, thì
cái kết cuộc vô cùng thảm liệt kia khẳng định đang chờ đợi chúng ta cách phía
trước không xa bao nhiêu đâu.
Vẻ mặt Chủ biên Bob không một chút biểu tình nói. Sau đó ông ta thoáng cúi đầu
xuống, nhìn lại cái túi đồ nghề phóng viên nằm ngay bên cạnh chấn mình, khẽ
khàng hút vài ngụm xì gà mùi thô tinh tế, thả ra vài ngụm khói trắng, cuối
cùng mới chậm rãi nói:
– Đối với hết thảy những chuyện này, tôi thật sự rất thất vọng!
Ánh mắt của Phóng viên Ngũ Đức nhất thời trở nên nóng bỏng một cái lợi hại.
Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm về phía những luồng lửa đỏ khủng bố lan tràn
ra bên ngoài bề mặt của tòa đại lâu ở xa xa, nhìn về phía đám cảnh sánh đang
bận rộn ngăn cản người tiến lại gần ở trước mặt cùng với những chiếc xe cứu
hỏa rõ ràng là đã đến muộn ở đằng cuối đường, hạ thấp thanh âm hung hăng nói:
– Tôi phải nghĩ cách một phen đi vào đó, đem những tư liệu cơ mật quan trọng
kia cứu lại mới được. Những dụng cụ lưu trữ không nhất định là đã bị thiêu
cháy hư hỏng.
– Trước khi hỏa hoạn xảy ra, khẳng định là tất cả các thiết bị lưu trữ dữ
liệu cũng đã bị hủy hoại triệt để rồi, cậu không cần phải phí sức vô ích…
Chủ biên Bob ngăn cản cái ý tưởng tràn ngập dũng khí mạnh mẽ cùng với tinh
thần mạo hiểm, nhưng rõ ràng là xúc động vô cùng ngu xuẩn của vị đồng bạn thân
thiết của mình, bình tĩnh hạ giọng nói:
– Chẳng qua cũng may trước đó tôi đã kịp sao lưu lại một bản cất giữ cẩn thận
rồi!
Phóng viên Ngũ Đức thoáng ngẩn người một chút, sau đó dùng sức lay mạnh không
ngừng bả vai không mấy cường tráng của vị Chủ biên, nở nụ cười còn khó coi hơn
cả khóc nữa, thế nhưng lại cũng không có cười ra thành tiếng, mà là khàn khàn
nói:
– Giỏi lắm anh bạn già… Kế tiếp chúng ta cần phải làm như thế nào đây?
– Vấn đề quan trọng nhất mà hiện tại chúng ta cần phải giải quyết chính là,
tờ báo ngày mai làm sao để có thể xuất bản được đây?
Chủ biên Bob xoa xoa hai bả vai có chút đau nhức của chính mình, dùng ngữ khí
bình tĩnh nói:
– Bây giờ tôi sẽ lập tức đi đến bệnh viện cùng với Cục Cảnh Sát. Cậu mau liên
hệ với những chuyên viên trong giới báo chí khác, trước tiên thuê nhanh một
vài cái máy tính xách tay đã. Buổi tối ngày hôm nay chúng ta phải tăng ca cả
đêm rồi. Nhật báo bằng giấy thường có thể dừng phát hành năm ngày để chuẩn bị,
nhưng mà báo điện tử thì cần phải phát hành đúng hạn, không được bỏ bữa nào!
– Hiểu rồi!
Phóng viên Ngũ Đức dùng tốc độ cực nhanh trả lời một tiếng, tiếp theo sau đó
đột nhiên chợt nhíu mày lại, hạ thấp thanh âm, hỏi:
– Ngày mai liền bắt đầu đưa tin về chuyện đó à? Tôi đã viết ra được một bài
báo khá tốt rồi, tiêu đề cũng đã chuẩn bị luôn sẵn sàng, đặt là: Cổ Chung Hào
bất hủ! Cậu thấy có được hay không?
– Hơi sến một chút, chẳng qua tôi lại thích!
Ngữ khí của Chủ biên Bob đặc biệt nghiêm túc, hơn nữa còn trang trọng ra mệnh
lệnh:
– Nhưng hiện tại cái này vẫn chưa thể phát hành ra được. Đối mặt với Chính
phủ cùng với vị Tổng thống tiên sinh đang vô cùng cường thế như vậy, tôi tin
tưởng rằng ngay khi cái bài báo này vừa được phát hành chưa đầy năm phút đồng
hồ, cậu và tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị một tên tiểu lưu manh đầu đường
xó chợ nào đó cướp bóc, sau đó đâm chết tại hiện trường luôn đó, hoặc là bị
một chiếc ô tô say xỉn chạy ẩu nào đó ***ng bay mà chết bất đắc kỳ tử…
– Tôi hiểu rồi, chúng ta cần phải chờ đợi một cái thời cơ khác càng thích hợp
hơn mới được!
– Cứ quyết định như vậy đi!
Hai vị trung niên nhân đứng tách riêng ra một góc ngay phía sau sợi dây cảnh
giới màu vàng chắn được, mang theo vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn một cái cuối
cùng về phía tòa đại lâu của tòa soạn báo đang chìm ngập trong biển lửa ở phía
xa xa, sau đó chuẩn bị rời đi.
Ngay tại thời điểm này, đột nhiên ở phía trước tòa đại lâu tòa soạn báo chợt
có một vật gì đó vô cùng nặng nề chợt tróc ra khỏi vị trí vốn có của nó, rơi
thẳng xuống mặt đường, phát ra một thanh âm trầm ***c cực kỳ kịch liệt, chấn
văng vô số những đốm lửa đỏ rực cùng với những khối kim loại đã cháy đến mức
đen xì vung vẩy ra bốn phía xung quanh, khiến cho những nhân viên phòng cháy
chữa cháy đứng bên dưới mặt đường kia cũng phải không ngừng nhảy tránh sang
xung quanh.
Khối kim loại khổng lồ đã bị thiêu đốt cực nóng trong một khoảng thời gian dài
khiến cho nó mất đi hình dáng vốn có ban đầu của mình, nhưng mà Chủ biên Bob
cùng với Phóng viên Ngũ Đức lại phi thường rõ ràng cái đó là thứ gì.
Đó là cái dấu hiệu cực kỳ nổi tiếng đặt ở phía trước của tòa soạn báo Nhật báo
Đặc khu Thủ Đô: Một vầng trăng đã bị ăn đi một nửa, một vầng trăng nguyệt
thực, còn được gọi là Thực Nguyệt!
Vầng Thực Nguyệt này cũng không phải là chỉ hai cái vầng ánh trăng sinh đẹp
hằng đêm vẫn treo cao trên bầu trời đêm của Tinh cầu S1 kia, mà là chỉ một cái
tiểu hành tinh, một vầng trăng đã gần như bị mọi người lãng quên treo trên vòm
trời của Hành tinh Đông Lâm bên kia.
Năm đó, cái nền Cộng hòa đầu tiên của Liên Bang, vì muốn khai thác những tài
nguyên quặng mỏ bên trên Hành tinh Đông Lâm kia, cho nên Ủy ban Quản lý Liên
Bang lúc đó, đã mạnh mẽ gạt đi sự phản đối cực đoan của những phần tử theo chủ
nghĩa bảo vệ môi trường, cực kỳ cường thế ra mệnh lệnh cho Quân khu IV bắt đầu
sử dụng những loại vũ khí đại hình, vi phạm mệnh lệnh cấm sử dụng vũ khí mà
tạc vỡ hơn phân nửa khỏa tiểu hành tinh kia, bắt buộc nó phải thay đổi quỹ
tích vận hành của mình, cuối cùng để lại trên người nó một cái vết thương ảm
đạm, cực kỳ khó coi. Đồng thời kể từ đó nó cũng đã được đặt tên là Thực
Nguyệt!
Những vấn đề thị phi đúng sai trong quá khứ của lịch sử, đến bây giờ cũng
không cần phải tiếp tục tranh luận nữa. Đối với những phóng viên làm việc bên
trong tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô mà nói, cái đồ án Thực Nguyệt này chính là
làm cho bọn họ nhớ lại rõ ràng các vị tiền bối trong giới tin tức vào năm đó,
đã không tiếc phải trả giá hết thảy mọi hậu quả, cũng phải đột phá sự phong
tỏa của bên phía Chính phủ, làm sáng tỏ cái vấn đề này, làm đúng theo cái câu
danh ngôn kia:
– Ánh trăng đã bị ăn đi một nửa, nhưng mà chúng ta cần phải tìm ra nguyên
nhân của chuyện này!
Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức trầm mặc nhìn chằm chằm về phía cái
đồ án Thực Nguyệt đã bị đốt cho bị méo mó biến dạng, biểu tình trên mặt cực kỳ
phức tạp, sâu trong nội tâm lại là một mảnh nặng nề. Tuy rằng hiện tại vẫn là
mới đầu thu, cách đó không xa còn có một tràng đại lâu đang bốc cháy hừng hực,
toàn bộ khu vực con đường cũng đều bị những luồng không khí cực kỳ nóng bỏng
chiếm cứ, thế nhưng toàn thân bọn họ không biết vì sao lại cảm giác có chút
lạnh lẽo.
o0o
Hứa Nhạc lúc này trên đầu đang đội mũ, đứng ở trong đám người lố nhố nơi đầu
đường. Giờ phút này hắn cùng với mọi người đang đứng bên cạnh mình đều rất
giống nhau, phảng phất như là đang có một bàn tay vô hình nào đó túm cổ lại
kéo lên, kiễng chân hướng về phía xa xa mà nhìn lại. Một màn hình ảnh này nhìn
qua rất thú vị, giống hệt như là đám người giàu có trong Liên Bang, có thể ở
trong Cục HTD lấy ra được một bản văn kiện cho phép được nuôi chó mèo làm vật
kiểng, đang túm lấy phần da mềm mại ở sau gáy của những con chó con mèo nhỏ
vậy.
Đám người đang tò mò xem náo nhiệt đứng ở nơi đó, giống hệt như vô số những
con chó con mèo thật sự không biết các chủ nhân của mình đang suy nghĩ cái gì,
chỉ biết tò mò trừng lớn cặp mắt, nhìn chăm chăm về phía tòa đại lâu đang hừng
hực bốc cháy ở phía xa xa, đoán xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Cùng
với một hồi mítting biểu tình du hành buổi sáng có quan hệ gì hay không? Trong
đó có chết người hay không? Đã có tổng cộng bao nhiêu người chết? Ngài mai sẽ
có tổ chức một hồi hoạt động truy điệu hay không? Một loạt các câu hỏi như thế
này không ngừng được mọi người nhao nhao thốt ra. Đủ các loại thanh âm mang
theo một tia bi thương nhàn nhạt vô cùng, cuối cùng vẫn khiến những người nghe
được nghĩ thấy cũng chẳng có bao nhiêu sự chân thành ở trong đó.
Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng động xoay người rời đi khỏi đám người kia.
Hắn ở trong những luồng gió thu thổi quét chậm rãi châm một điếu thuốc lá đã
khô quắt cúi đầu chậm rãi đi bên trong phiến thành thị mà ánh sáng càng ngày
càng lâm vào hắc ám này. Hắn cũng không cho rằng chính mình cùng với những dân
chúng vừa mới xem náo nhiệt kia có cái gì khác nhau về mặt bản chất cả. Chỉ có
điều tựa hồ hắn mơ hồ có thể hiểu được cái sự thật ẩn giấu phía sau của Liên
Bang cùng với những gã chủ nhân vô hình kia đang suy nghĩ những chuyện gì…
Ít nhất hắn cũng biết được rằng, những con người kia quả thật đã muốn giết
chết chính mình!
Mấy ngày nay bản thân hắn trong những lần di chuyển qua lại giữa thế giới ngầm
dưới lòng đất cùng với trên mặt đất, đã gặp phải những hoạt động lùng bắt hoặc
nói chính xác là đuổi giết không chỗ nào không có bên phía Chính phủ Liên
Bang. Trong những lần di chuyển lên mặt đất đến các cửa hàng rau quả cùng với
cửa hàng bán thịt tổng hợp, hắn liên tục gặp phải mấy lần bị tập kích suýt
chết, trường hợp hung hiểm dị thường.
Tuy rằng hiện tại lão già kia vẫn như cũ rụt rè mà bất an đứng ở bên phía của
hắn, nhưng mà đối mặt với toàn bộ Chính phủ Liên Bang có được trong tay hai
cấp mạng lưới theo dõi trải rộng khắp Liên Bang cùng với vô số những tài
nguyên khủng bố, bản thân hắn cũng chỉ là một người bình thường, chung quy vẫn
là có vẻ hơi chút yếu ớt. Nhất là gần đây mức độ, tần suất cùng với độ chính
xác trong hoạt động đuổi giết của Chính phủ Liên Bang đang càng ngày càng gia
tăng, để cho hắn mẫn cảm ngửi ra được một tia hương vị nguy hiểm.
Phía sau công tác truy tìm theo dõi trải rộng khắp các đầu đường cuối hẻm
trong Liên Bang, tựa hồ đang cất giấu một đám nhân vật chuyên nghiệp phi
thường lợi hại, đang toàn lực truy tung bắt giết chính mình. Nhưng người này
thật sự là vô cùng chuyên nghiệp, thế nhưng lại cũng không có dấu hiệu quan
liêu khinh suất đặc trưng của đám nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang. Những
người này phi thường nghiêm túc trong cương vị của mình, thế nhưng lại cũng
không phải là phong cách quang minh chính đại như những quân nhân trong Quân
đội. Những thủ đoạn, những tính toán của bọn họ cực kỳ hắc ám, cực kỳ kín đáo
cùng cực kỳ có đủ lực đả kích!
Đúng vậy, chính là sự đả kích!
Liên tiếp không ngừng gặp phải tập kích, càng ngày càng có cảm giác tiến gần
đến sự tử vong, đã khiến cho Hứa Nhạc có một loại cảm giác kỳ quái, chính là
đám người này phi thường hiểu biết chính mình, thậm chí có đôi khi so với
chính mình còn càng thấu hiểu chính mình hơn. Bọn họ nắm chắc phong cách chiến
đấu của chính mình, đoán ra được sự lựa chọn hành động của chính mình.
Ngoại trừ việc có chút hứng thú phán đoán những thành viên cấu thành của chi
đội ngũ kia, trong mấy ngày gần đây khi nằm bên trong gian phòng nhỏ bé bên
dưới lòng đất, Hứa Nhạc rất thường xuyên tự ngẫm lại buổi nói chuyện cùng với
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trong Dinh thự Tổng Thống ngày hôm đó. Nhưng mà ngày hôm
nay, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh đại lâu tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ
Đô bị đốt thành một đống hoang phế cháy xém, hắn mới biết được chính mình đã
phạm vào một sự sai lầm rồi.
Không am hiểu trong phân tích thì cũng đừng có tiến hành phân tích, bản thân
mình đã có thói quen nói ít mà làm nhiều, như vậy thì cũng không cần nên cố
gắng nói nhiều mà hành động ít lại làm gì. Một khi đã có rất nhiều người
thường xuyên khen mình am hiểu nhất chính là một phen đem những chuyện tình
phức tạp biến thành đơn giản, như vậy thì bản thân mình từ bên Đại khu Tây Lâm
quay trở về, căn bản là không nên lựa chọn những hình thức hành vi hoàn toàn
tương phản như thế!
Con người, chung quy là vẫn nên đi lại ở trên con đường mà chính mình cảm thấy
quen thuộc nhất.
Đối với bản thân Hứa Nhạc đang chậm rãi di chuyển trên những con đường vắng vẻ
tại Đặc khu Thủ Đô này mà nói, chuyện tình mà hắn nên làm, hơn nữa sắp sửa đi
làm kia, chính là giơ lên khẩu súng trong tay mình, đi giữ gìn những đạo lý mà
chính mình cho là đúng!