Sau khi đi ra khỏi thông đạo đường xe điện ngầm, Hứa Nhạc thả chậm cước bộ dồn
dập của chính mình lại. Hắn nương theo những biển hiệu to lớn dọc hai bên
đường cùng với một số đường tắt, ngỏ hẻm, thành công tránh được đám cảnh sát
Liên Bang đang dùng tốc độ cao vội vàng chạy tới.
Lắng nghe những tiếng còi xe cảnh sát thê lương từ đằng xa truyền tới, Hứa
Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt của mình lại, nhìn về phía tòa nhà kiến trúc ở xa
xa, nơi lúc trước những viên đạn bắn tỉa đã như mưa đạn bắn về phía mình, sau
đó xoay người lách vào một ngõ tắt nhỏ ở gần đó, theo con đường bậc đá hướng
cửa hành bách hóa gia dụng bên dưới triền núi mà đi xuống.
Ở bên trong con đường thông đạo xe điện ngầm u ám kia, trong lúc tiến hành mạo
hiểm giao thủ, hắn đã thành công đánh tan được chi tiểu đội chiến đấu do Biệt
đội Cặp Mắt Ti Hí kia phái ra, nhưng mà cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Nhất là cuối cùng trong lúc va chạm chính diện với cái gã trung niên nhân
cường giả thứ ba của Tu Thân Quán Phí Thành kia, đồng thời trong lúc cây gậy
kích điện ba đoạn kim loại hung hăng đập bể được cái mũ giáp trên đầu của đối
phương, thì một cú đá hậu phía sau của đối phương cũng đã vô cùng âm hiểm đạp
thẳng vào phần bụng dưới của hắn, mãi cho đến bây giờ nơi đó vẫn mơ hồ hơi có
chút đau đớn nhàn nhạt.
Mặc dù thực lực của đối thủ quả thật là vô cùng cường hãn, nhưng mà nguyên
nhân chủ yếu Hứa Nhạc bị thương chính là bởi vì lúc ra tay, hắn cũng không có
dốc hết toàn lực để đối phó. Từ sau cái buổi tranh cãi vô cùng kịch liệt cùng
với Tổng thống tiên sinh trong Dinh thự buổi tối hôm đó, bởi vì nguyên nhân
những tình tự khá phức tạp trong cảm xúc, cho nên dưới tình huống không có bị
buộc tiến nhập vào tuyệt cảnh, hắn phi thường không muốn ra tay giết chết
những gã quân cảnh Liên Bang đang tiến hành đuổi giết chính mình.
Huống chi nếu vừa ra tay động thủ thì liền xuất động ra toàn lực, sẽ khiến cho
hắn rất dễ dàng bị đói. Bản thân hắn mấy năm gần đây đã chịu không ít đau khổ
bởi vì chuyện bụng đói sau khi động thủ rồi, cho nên hiện tại mỗi lần động thủ
thì hắn đều luôn trở nên cực kỳ có chừng mực. Phải biết rằng hiện tại trốn
trong đường cống ngầm bên dưới lòng đất, muốn bổ sung dinh dưỡng lại cũng
không phải là chuyện dễ dàng a!
Chân Hứa Nhạc đạp lên trên những bậc thang đá thanh u trải đầy những phiến lá
rơi rụng, nhanh chóng hướng về phía dưới mà di chuyển. Trong lòng hắn nghĩ đến
những hình ảnh chính mình tránh né những đường đạn trong lúc chiến đấu lúc
trước, trong mơ hồ bắt giữ được một chút loại cảm giác ngạo nghễ vũ trụ của
đại thúc năm đó, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút, nở ra nụ cười kiêu
ngạo, lộ ra một tia nụ cười mang theo chút cảm giác si ngốc.
– Có loại thức ăn hợp thành năng lượng tổng hợp cao chuyên dùng khi đi cắm
trại dã ngoại hay không?
Hứa Nhạc gỡ từ trên tường xuống một cái nón vải trùm giá rẻ, đội lên trên đầu,
kéo mạnh xuống một chút, cố gắng che giấu đi gương mặt của chính mình, thay
đổi thanh âm hơi trầm thấp một chút, hỏi ông chủ bán hàng phía sau quầy, đang
chuyên tâm xem tin tức trên TV.
Cái cửa hàng bách hóa này là một cử hàng bách hóa dân dụng ẩn khuất trong một
con ngõ tắt nhỏ bên dưới sườn núi, ông chủ bán hàng là một vị trung niên nhân
độ tuổi khoảng chừng năm mươi mấy. Lúc này ông ta đang chuyên tâm chăm chú xem
bản tiết mục tin tức đặc biệt đang phát trên Kênh tin từ Đài truyền hình Liên
Bang. Nghe được câu hỏi của Hứa Nhạc, ông ta liền trực tiếp từ cái hộp giấy
dưới chân mình ôm ra một đống lớn những thanh thức ăn hợp thành năng lượng
tổng hợp cao, hỏi:
– Cậu muốn loại khẩu vị như thế nào? Là loại ô mai hay là loại khẩu vị nguyên
bản?
– Ách, là loại ô mai đi!
Hứa Nhạc thoáng ngẩn người một chút, sau đó hồi đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút chăm chú của ông chủ tiệm cửa hàng bách hóa, Hứa Nhạc
theo bản năng ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt dừng lại ở trên cái màn hình TV
lớn ở trên tường. Trong bản tin tức đang phát kia, cái gã chính khách sắc mặt
ngăm đen kia, vẫn như cũ dùng vẻ mặt lạnh lùng không có bất cứ một tia biểu
tình nào cả, vô cùng thành khẩn mà sâu lo nhìn về phía người nào đó tiến hành
kêu gọi đầu hàng.
– Hiện tại Liên Bang đã tới thời khắc nguy hiểm nhất trong lịch sử rồi, cần
sự đáp lại của cậu… Tôi lấy danh dự của một vị Tổng thống dân tuyển của Liên
Bang mà hướng cậu cam đoan, chỉ cần cậu chấp nhận quay trở lại ánh sáng, nhất
định sẽ được pháp luật Liên Bang tiến hành thẩm phán công bằng nhất!
Tổng thống Liên Bang thông qua những hình ảnh phát thanh trên đài truyền hình,
trực tiếp hướng về phía một gã đào phạm cực kỳ quan trọng trong Liên Bang mà
kêu gọi đầu hàng. Đây là chuyện tình mà trong lịch sử cho đến bây giờ cũng đều
chưa từng phát sinh ra bao giờ. Ngoài việc Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có thể thông
qua hành động như thế này, gia tăng thêm một chút khả năng tín nhiệm cùng với
vài phiếu bầu trong hồi Tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang sắp tới ra, bên
phía Chính phủ Liên Bang cũng không chiếm được bất cứ ưu đãi gì cả. Vì cái gì
ông ta lại phải chân tình thiết ý đến như vậy, đứng trước camera phát hình mà
kêu gọi chính mình đầu hàng cơ chứ?
Hứa Nhạc nhíu mày lại thật sâu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang phát trên TV
kia. Hắn nhìn thấy những hình ảnh cảnh tượng vô cùng thảm thiết về tình hình
tại tiền tuyến không ngừng xuất hiện phía bên tay trái của màn hình, nhìn thấy
những bản đưa tin thất bại dồn dập không ngừng chuyển động trên đó, nhìn thấy
vô số những đám người tiến hành biểu tình du hành phản đối đã trải rộng khắp
cả các đường ngang ngõ tắt bên trong Liên Bang kia, trong lòng nhất thời mơ hồ
nhận ra được nguyên nhân ẩn chứa trong đó.
Tuy rằng hiện tại hắn đã bị Chính phủ Liên Bang tiến hành truy nã trên toàn
Liên Bang, thế nhưng trong Liên Bang lại có rất nhiều dân chúng đang yên lặng
trầm mặc không một tiếng động đứng ở bên phía của Hứa Nhạc. Bọn họ cũng không
cần có bất cứ lý do gì cả, cũng không tin tưởng vào những lý do mà Chính phủ
Liên Bang đã đưa ra kia, thậm chí càng ngày càng có thêm nhiều người không
chấp nhận trầm mặc chịu đựng nữa, mà là phẫn nộ kéo ra khắp các đường phố,
dùng biện pháp biểu tình thị uy để kháng nghị việc Chính phủ Liên Bang hãm hại
bị anh hùng thần tượng ở trong lòng bọn họ!
Chính phủ Liên Bang vốn dĩ muốn ở trong cái phiến hải dương dân chúng toàn bộ
Liên Bang, để đánh một hồi chiến tranh giữa toàn bộ Liên Bang với một mình một
người Hứa Nhạc. Thế nhưng mà hiện tại ở bên trong cái phiến hải dương này, ít
nhất đang có một bộ phận cành cây không muốn để mặc cho hắn chết đuối, mà là
nghĩ muốn nâng đỡ dưới chân của hắn, giúp đỡ hắn thoát khỏi cục diện hiện tại.
Bản thân Hứa Nhạc cùng với Kiều Trì Tạp Lâm năm xưa thì hoàn toàn bất đồng với
nhau. Hiện tại hắn đã trở thành một nhân vật vô cùng quan trọng, có thể ảnh
hưởng đến dư luận của toàn bộ Liên Bang, hoặc nói là một nhân vật anh hùng
chiến đấu. Mà phần lớn công lao trong chuyện này chính là phải nhờ đến sự cố ý
tuyên truyền của Chính phủ Liên Bang, tự nhiên cũng không tránh khỏi quan hệ
đến việc thưởng thức tín nhiệm cùng với tài bồi của đích thân Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ…
Đổi một lời khác mà nói, bản thân Chính phủ Liên Bang cùng với Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ tiên sinh đã đích thân bồi dưỡng ra một gã địch nhân khiến cho mình
phiền toái nhất. Hiện tại vì để tiêu diệt cái gã địch nhân phiền phức này, bọn
họ cần phải trả một cái giá cùng với sự cố gắng cao hơn rất nhiều trước đây.
o0o
Hứa Nhạc dùng một sợi dây bố dài, một phen đem mười hai lố thức ăn hợp thành
năng lượng tổng hợp cao buộc chặt lại với nhau, sau đó một phen đem những món
thức ăn cùng với vật liệu nhu yếu phẩm cùng với các món thức ăn nhanh tiếp tế
tiếp viện bỏ hết vào trong mấy cái bọc xốp tổng hợp, khuôn mặt vẫn tiếp tục
cúi gầm xuống, trong đầu thì lại rất nhanh phân tích những chuyện tình liên
quan đến mình.
Quân đội Liên Bang mãi vẫn một mực chuẩn bị cho chiến lược tấn công mùa xuân
hướng về phía Quân đội Đế Quốc, kết quả lại đột nhiên gặp phải một hồi đả kích
phi thường trầm trọng từ bên phía Quân đội Đế Quốc. Ở trên chiến trường, việc
thắng bại vẫn luôn là chuyện vô cùng bình thường, thế nhưng mà hắn mãi vẫn
luôn nghĩ thấy bên trong những sự thất bại tại tiền tuyến kia, mơ hồ lộ ra một
chút hương vị quỷ dị nào đó.
Trước khi hắn rời khỏi Lạc Nhật Châu trên Tinh cầu Tây Lâm, công tác đàm phán
giữ Liên Bang cùng với Tổ chức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc do bản thân Hứa
Nhạc phụ trách cũng đã chính thức hoàn thành. Trước khi Mộc Ân bước lên Chiến
hạm phản hồi trở về Đế Quốc, căn cứ vào lộ tuyến di chuyện mà Mộc Ân đặc biệt
nói riêng với hắn, thì cái vị Lão đại xã hội đen Đế Quốc thích nhất mặc những
kiện áo khoác da sang quý kia, có thể sẽ lựa chọn Tinh cầu Mặc Hoa làm trạm
dừng chân trung chuyển trong kế hoạch chiến lược liên lạc song phương giữa tổ
chức bên Đế Quốc cùng với bên phía Liên Bang.
Lần này Quân đội Đế Quốc dốc hết toàn lực cũng phải phản công Quân đội Liên
Bang ở trên Tinh cầu Mặc Hoa, cùng với đám người đại biểu của Tổ chức Bình dân
Phản kháng Đế Quốc kia có quan hệ gì với nhau hay không? Dựa theo những tin
tức tuyên bố nguyên nhân thất bại mà bên phía Chính phủ Liên Bang cố tình công
bố ra để bào chữa cho sự thất bại thảm thiết lần này, thì hồi phản công khủng
bố đáng sợ này do đích thân vị Công chúa Điện hạ kia trực tiếp lãnh đạo. Nhưng
mà với thân phận cao quý của Hoài Thảo Thi, nàng ta sẽ như thế nào lại có mối
quan tâm đặc biệt như thế đối với quyền sở hữu của một khỏa Tinh cầu chỉ có
tác dụng trung chuyển không chút quan trọng như thế?
Cặp mày của Hứa Nhạc nhăn tít lại, nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu nổi
nguyên nhân chân chính trong chuyện này. Trong mơ hồ hắn phán đoán rằng chuyện
này liên quan đến tính tình phẫn nộ thất thường hoặc là lối suy nghĩ hoang
đường của cái vị Công chúa Điện hạ kia. Nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng hắn
lựa chọn từ bỏ, ở trong đầu thỉnh cầu lão già kia tốn chút công sức tiến hành
điều tra chuyện tình này.
Sau đó hắn khẽ lắc lắc đầu mấy cái, tiếp tục cúi đầu trầm mặc kiểm k lại một
chút mớ hàng hóa mình mới mua.
– Tổng cộng một trăm sáu mươi bảy đồng Liên Bang Tệ. Cảm ơn quý khách đã hân
hạnh chiếu cố.
Ánh mắt của ông chủ cửa hàng tạp hóa trung niên, mái tóc đã hoa râm, vẫn không
hề rời khỏi màn hình TV trên tường, khẽ ngáp dài một cái, nói ra giá tiền.
Hứa Nhạc móc tiền ra trả, sau đó lại ở trong cái túi xốp hàng hóa cuối cùng
nhìn thấy được thêm một mớ thức ăn nhanh cùng với vài vĩ thuốc men cộng với
mấy hộp thức ăn vitamin, trong lòng không khỏi giật mình một cái. Những thứ
này cũng không phải là những thứ hắn lựa chọn mua, hơn nữa dựa theo giá tiền
thì cũng không nằm trong số những món hàng vừa rồi ông chủ cửa hàng mới tính
tiền.
– Đừng mắc mưu bọn họ, những cái tên gia hỏa kia giỏi nhất chính là lừa gạt
người!
Ông chủ cửa hàng tạp hóa đưa tay lên xoa xoa mái tóc hoa râm của chính mình,
chỉ vào hình ảnh Kênh tin tức đang phát trên TV, ánh mắt khẽ nheo lại một
chút, bình tĩnh nói:
– Mỗi lần ra ngoài, nên chú ý an toàn một chút. Có cần cái gì, thì cứ việc
nói với tôi!
– Cám ơn!
Hứa Nhạc nở nụ cười chân thành, sau đó ôm theo một đống túi xốp màu đen thật
to, lách người ra khỏi cửa hàng bách hóa, tiếp tục chậm rãi bước nhanh trên
những bậc thang phủ đầy lá xanh.
o0o
– Chạy mau! Bên ngoài đã bị bao vây toàn bộ rồi, theo con đường thông đạo
ngầm dưới mặt đất mà đi!
– Không được đi đến điểm trú chân trung gian, nơi này khẳng định đã bị đám
chó đen của Bộ Tình Báo Hoàng gia phát hiện ra rồi.
– Hoảng sợ cái gì mà hoảng? Cái mà bọn chúng bao vây chỉ là một cái sòng bạc
phi pháp mà thôi, cũng không có ý nghĩa là đã phát hiện ra chúng ta bên trong
này!
Nơi này là Sài Quận, phiến thành thị lớn nhất trên Tinh cầu Mặc Hoa của Đế
Quốc. Còn nơi đang bị bao vây chính là khu căn cứ điểm cuối cùng của Tổ chức
Bình dân Phản kháng trên Tinh cầu Mặc Hoa này, chính là một gian phòng ngầm
được giấu kín bên dưới lòng đất của cái sòng bạc phi pháp.
Mộc Ân tiên sinh khẽ nhíu chặt cặp mày lại một chút, tay phải vô ý thức sờ nhẹ
lên lớp da thuộc mềm mại trơn nhẵn bề ngoài của cái áo khoác sang quý, nhìn về
phía đám chiến sĩ của tổ chức đang vô cùng hoảng loạn xung quanh mình, trầm
giọng phát ra từng đạo mệnh lệnh khẩn cấp, trấn an đồng đội. Thế nhưng trong
nội tâm của chính ông ta cũng dần dần trở nên lạnh như băng một mảnh.
Bản thân Mộc Ân chính là đại biểu toàn quyền của Tổ chức Bình dân Phản kháng
Đế Quốc, sau khi hắn rời khỏi Đại khu Tây Lâm, xuyên qua thông đạo không gian
của Hành lang Gia Lý, quay trở về Tinh vực Tả Thiên, địa điểm dừng chân đầu
tiên mà hắn lựa chọn làm cứ điểm quan trọng, chính là ở trên Tinh cầu Mặc Hoa
này.
Chỉ khi nào ở trên khỏa Tinh cầu vẫn như cũ còn đang bị vây trong tràng chiến
đấu tranh đoạt giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc như Tinh cầu Mặc Hoa này, thì
Tổ chức Bình dân Phản kháng mới có khả năng thi thố ra toàn diện những năng
lực hoạt động của chính mình. Bất luận là muốn ở trên khỏa Tinh cầu này xây
dựng ra một phiến chiến trường mới, hay là mượn nơi này làm trạm trung chuyển
để quay trở về Tổng bộ trên Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, thì Mộc Ân cũng cần phải
lợi dụng cục diện như thế này.
Thế nhưng mà hắn lại hoàn toàn không thể ngờ được rằng, ngay sau khi phi
thuyền Chiến hạm của chính mình bí mật hạ cánh xuống Tinh cầu Mặc Hoa chưa
được bao nhiêu lâu, thì Quân đội Đế Quốc lại đột nhiên giống như là nổi điên
lên vậy, hướng về phía các khu vực nằm trong sự khống chế của Quân đội Liên
Bang mà khởi xướng vô số hồi tiến công vô cùng mãnh liệt. Mà bên phía Quân đội
Liên Bang cũng tựa hồ như là đã hoàn toàn nổi điên lên vậy, cực kỳ khó hiểu kỳ
diệu, liên tục xuất hiện ra vài lần chỉ huy sai lầm, khiến cho vài phiến thành
thị lớn trên khỏa Tinh cầu này liên tiếp bị Quân đội Đế Quốc cướp đoạt lại.
Bao gồm cả phiến thành thị mà Mộc Ân đang ẩn náu này cũng vậy, một chi bộ đội
Robot mang trên mình quân kỳ Hắc Cận Hoa vô cùng lãnh khốc của Đế Quốc, đã
thành công chiếm lĩnh mỗi một chỗ yếu hại ở trong phiến thành thị không tính
là quan trọng này. Mà các chi bộ đội Lục quân Đế Quốc lại càng không ngừng
chia ra khắp các căn nhà, kiến trúc bên trong phiến thành thị này tiến hành
lùng bắt. Những thành viên của Tổ chức Bình dân Phản kháng ở các cứ điểm bí
mật khác trong phiến thành thị này, sớm đã bị đám binh lính chết tiệt kia bắt
giữ hoặc là giết chết hết rồi.
Tất cả mọi người đang ẩn nấp bên dưới căn cứ bí mật ngầm bên dưới nền đất này
nhất thời yên tĩnh lại một mảnh, cố gắng lắng nghe những thanh âm giậm chân
mạnh mẽ của đám Robot nặng nề mơ hồ truyền xuống từ phía trên đầu mình, thỉnh
thoảng lại còn vang lên những tiếng súng nổ, còn có những tiếng thét chói tai
của nữ nhân nữa…
Các chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản kháng cặp mắt ai nấy cũng đều đã đỏ
bừng lên một mảnh, nắm chặt khẩu súng ống trong tay chính mình, cảm giác trong
cổ họng đã nghẹn ứ lại, tâm tình vô cùng bi phẫn.
Mộc Ân thoáng nhíu mày lại, nhìn về phía con đường thông đạo ngầm thoát hiểm
đã được mở cửa sẵn ở đằng kia, trầm mặc không phát ra bất cứ lời nào, chậm
chạp không có phát ra mệnh lệnh rút lui. Tuy rằng phía cuối con đường thông
đạo ngầm thoát hiểm này là một mảnh tối đen, căn bản không thể nhìn thấy bất
cứ thứ gì, cũng không có bất cứ thanh âm gì cả, nhưng mà hắn mãi vẫn nghĩ thấy
ở phía cuối con đường kia mơ hồ có một mối nguy hiểm khủng bố nào đó đang chờ
đợi chính mình.
– Chúng ta cần phải đi nhanh mới kịp!
Một gã quân nhân sĩ quan của Tổ chức Bình dân Phản kháng mang theo vẻ mặt lo
âu tiến đến bên cạnh hắn, hạ giọng rất nhanh hối thúc:
– Bên phía Lục quân đã có đám chó đen của Bộ Tình Báo Hoàng gia hướng dẫn,
bất cứ lúc nào cũng có khả năng tìm được chúng ta!
Càng hối thúc Mộc Ân phải hạ quyết tâm đưa ra mệnh lệnh rút lui, chính là ở
trên tấm ngăn hợp kim tổng hợp chắc chắn trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên phát
ra một tiếng nổ vô cùng nặng nề. Đó chính là thanh âm do một đầu Robot Lang
Nha của Quân đội Đế Quốc thành công phá vỡ được lớp xi măng ngụy trang bên
trên, dùng cánh tay máy móc nặng nề không ngừng hướng về phía tấm vách ngăn
hợp kim tổng hợp mà đập xuống!
– Rút lui thôi!
Hắn lắc lắc đầu mấy cái, buộc chặt lại kiện áo khoác bằng da cừu màu đen vô
cùng sang quý trên người mình, dẫn dắt một đám thành viên tinh anh nhất của Tổ
chức Bình dân Phản kháng, rất nhanh hướng về phía con đường thông đạo ngầm
thoát hiểm tối đen đằng kia mà phóng đi.
Nhưng mà đột nhiên đúng lúc này, phía cuối con đường thông đạo ngầm thoát
hiểm, chợt truyền đến một tiếng nổ khủng bố. Không biết vì nguyên nhân gì ở
nơi đó đột ngột phát sinh ra một hồi nổ mạnh kịch liệt. Một luồng khí lãnh cực
kỳ mạnh mẽ chợt phụt ra, mang theo vô số những mảnh vỡ vô cùng bén nhọn, đem
ba mươi mấy người bọn họ toàn bộ chấn văng ngã rạp xuống mặt đất.
Cơ hồ đồng thời với lúc tiếng nổ mạnh kia vang lên, một đầu Robot Lang Nha Đế
Quốc vô cùng khủng bố, cực kỳ mạnh mẽ mà nhanh chóng xé rách hoàn toàn tấm
chắn hợp kim tổng hợp vô cùng chắc chắn trên đầu, giống hệt như vị Tử Thần màu
đen vô cùng xấu xí vừa mới từ chốn U Minh phóng ra, mạnh mẽ nhảy thẳng xuống
không gian ngầm bên dưới lòng đất!
o0o
– Vì cái gì các người không trực tiếp giết chết ta luôn đi? Cũng đều là những
kẻ chuyên nghiệp cả, bớt chút sức lực vô ích đi!
Mộc Ân, vị Lão đại xã hội đen Đế Quốc lúc này đã bị mấy sợi dây thừng plastic
cường độ cao gắt gao trói chặt lại trên một cái trụ lớn cắm ngay giữa gian
phòng ngầm dưới lòng đất. Hắn ta kịch liệt ho khan không ngừng, hờ hững giương
mắt nhìn chằm chằm vào đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ở trước
mặt mình. Ở xung quanh chỗ hắn bị trói, chính là nằm la liệt hơn hai mươi cỗ
thi thể của các chiến sĩ tinh anh của Tổ chức Bình dân Phản kháng Đế Quốc.
Những dòng máu tươi ảm đạm không ngừng chảy ra, sắp sửa đọng lại thành từng
mảng dày bên dưới mặt đất của khu căn cứ ngầm dưới lòng đất.
– Nghe nói mày vừa mới từ bên phía Liên Bang trở về? Chỉ bằng vào một điểm
này thôi, cũng đã đủ để đem mày ra xử bắn mười lần để chuộc tội phản quốc rồi!
Một gã quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc lạnh lùng tát mạnh lên mặt
Mộc Ân một cái, trầm giọng nói:
– Chẳng qua, hiện tại mày không thể chết được… Bởi vì, chúng tao cần mày lại
đi đến Liên Bang thêm một lần nữa!
Mộc Ân có chút gian nan vặn vẹo cần cổ mình một chút, nhìn chằm chằm về phía
khuôn mặt lạnh lùng của gã quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc trước mặt
mình, trong lòng không rõ mấy cái tên chó đen này đến tột cùng là nghĩ muốn
làm cái gì.
Vào đúng lúc này, từ trên cái cầu thang do đám Lục quân Đế Quốc lâm thời dựng
lên, đột nhiên có một gã nam nhân dáng người gầy yếu chậm rãi đi xuống. Gã nam
nhân trẻ tuổi này mặc trên người bộ quân trang Thiếu úy, khuôn mặt hoàn toàn
bình thường, không có chút đặc biệt nào cả. Một đầu tóc ngắn hỗn loạn dính đầy
những bụi bặm cùng với ám khói thuốc súng đặc trưng của chiến trường. Thế
nhưng lại chính là một gã quân nhân hạ cấp của Quân đội Đế Quốc nhìn qua thập
phần bình thường như thế này, lại khiến cho vẻ mặt của đám quan viên cao cấp
của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đang có mặt tại hiện trường cũng phải rùng
mình lên một cái, phảng phất như là hô hấp của bọn họ toàn bộ cũng đã đình chỉ
lại vậy.
Gã quân nhân Thiếu úy Đế Quốc trẻ tuổi, thân hình gầy yếu đơn bạc, tựa hồ như
một cơn gió cũng có thể thổi ngã kia, lặng lẽ đi đến trước mặt Mộc Ân. Bên
trong cặp đồng tử đen láy như hai hòn bảo thạch của hắn vô cùng tự nhiên lộ ra
một tia lãnh khốc cùng với sự tự tin vô cùng cường đại, nói:
– Ta cần ông dẫn ta đi đến Liên Bang!