Mùa xuân chậm rãi qua đi, mùa hè thong thả bước tới… Hứa Nhạc đem vành nón
trên đầu mình kéo thấp xuống một chút, cái áo khoác vắt hờ trên khuỷu tay, vội
vội vàng vàng băng ngang qua ngã tư đường, cố gắng nhanh chóng băng xuyên qua
những gốc cổ thụ không biết tên dọc theo hai bên lề đường, nương theo những
tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, nhanh chóng rời khỏi phiến quảng trường này.
Băng xuyên qua một vài đường ngang ngỏ nhỏ im lặng sâu thẳm, xuyên qua một đám
đông biển người mang trên mặt khẩu trang màu đen đang diễu hành trên đường.
Hắn khẽ cúi thấp đầu, đẩy nhanh cước bộ một chút, theo một con đường thông đạo
dốc xuống thật dài, rất nhanh tiến vào trạm xe điện ngầm, thừa dịp không có ai
chú ý, hắn mở một gian phòng nhỏ phía sau sân ga, thông qua cái cửa sổ nhỏ
nhảy ra ngoài, phóng thẳng xuống đường xe điện ngầm hắc ám tối đen bên dưới.
Xa xa chợt có một chiếc xe điện ngầm dùng tốc độ cao phóng thẳng đến. Hứa Nhạc
khẽ nheo cặp mắt lại, đón ngọn đèn sáng rực chiếu rọi tới. Thân thể hắn vô
cùng chuẩn xác dẫm mạnh lên một cái góc nhỏ an toàn duy nhất đã trải qua lão
già kia chính xác tính toán mà tìm ra được, cấp cho hắn. Hắn căn bản vốn chẳng
hề để ý đến những luồng không khí chấn động khủng bố giống như là ập mặt mà
đến kia. Một chùm tia sáng của ngọn đèn cao áp phát ra từ đầu xe điện ngầm xa
xa chiếu thảng vào trên mặt của hắn, cũng không khiến cho hắn có một tia biểu
tình nào cả.
Đầu xe điện ngầm nặng nề cùng với hai thanh đường ray trơn nhẵn đặc thù bên
dưới mặt đất ma sát với nhau lướt đi cũng không hề phát ra bất cứ thanh âm ma
sát nào cả. Bên trong con đường thông đạo xe điện ngầm bên dưới lòng đất lúc
thì sáng ngời lúc thì tối đen, cũng chỉ có những thanh âm ô minh trầm thấp do
không khí bị đè ép kịch liệt mà phát ra. Thân của chiếc xe điện ngầm dùng tốc
độ cực cao lướt nhanh qua cách thân thể hắn một khoảng không xa, mặc dù có thể
thổi quét khiến cho quần áo trên người hắn không ngừng lung lay phấp phới, thế
nhưng lại không thể nào thổi quét nổi thân thể đang trầm mặc tiến tới của hắn.
Cũng chỉ có cái mũ sùm sụp trên đầu hắn hắn bị gió thổi tốc ngược ra phía sau,
bị sợi dây quay nón níu lại, tung bay phấp phới.
Chiếc xe điện ngầm dần dần chạy đi xa. Hắn ở bên trong một chỗ nào đó của
đường xe điện ngầm đẩy ra một cánh cửa thông đạo bảo dưỡng, tiến vào bên trong
phòng, nhấc lên lớp cửa nắp đậy cỗ máy móc nặng nề trên mặt đất, nhanh chóng
nhảy xuống dưới, quay trở về cái thế giới ngầm thuộc về chính bản thân mình:
Mạng lưới hệ thống đường cống ngầm thông qua bốn phương tám hướng của Đặc khu
Thủ Đô!
Ở sâu bên trong con đường thông đạo tối đen tràn ngập cảm giác ẩm ướt, có một
góc khuất được trang bị một cái giường, một ngọn đèn sáng, mấy quyaarn sách,
cũng không biết được là hắn kiếm từ đâu tới những thứ này.
Đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc bị những cơn gió thổi loạn của chính mình, Hứa
Nhạc nặng nề ngã xuống, nằm thoải mái trên giường. Trong lúc để cơn mỏi mệt
của chính mình chậm rãi trôi đi, hắn mãi vẫn nghĩ thấy tựa hồ như là có ai đó
đang trong côi minh minh mà lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chính mình…
Không phải là ông ta, hoặc là cô ta, hoặc là hắn, mà chính là bọn hắn!
o0o
Tại một khu vực nào đó trong Đặc khu Thủ Đô, trong một tòa kiến trúc bề ngoài
nhìn qua cực kỳ bình thường, không có chút bắt mắt nào cả.
Trên tầng cao nhất của gian kiến trúc này có một cánh cửa lớn do một phiến hợp
kim dày tạo thành. Bề ngoài cánh cửa dùng một loại nước sơn không phai màu nào
đó, phun qua loa một cái đồ án, bên trong cái đồ án kia có một cặp mắt một mí
ti hí. Nước sơn bên ngoài cũng chưa có hoàn toàn khô hẳn, rõ ràng là vừa mới
phun xong chưa được bao lâu. Cặp mắt một mí ti hí bên trong cái đồ án kia bị
diễn tả một cách khoa trương vô cùng. Cặp đồng tử bên trong đôi mắt một mí kia
bị cố tình phun thành một màu đỏ chót, nhìn qua có vẻ hơi chút dữ tợn khủng
bố.
Phía sau cánh cửa hợp kim đang đóng chặt kia, đang hoặc ngồi hoặc đứng ba mươi
mấy người, có những vị lão giả đầu tóc bạc phơ, có những gã sinh viên vĩ đại
vừa mới tốt nghiệp từ trường đại học, cũng có những vị Thiếu tá đến từ Phòng
Tác chiến Đặc biệt của Quân khu I, cũng có những chuyên gia đến từ Sở Nghiên
Cứu Liên Bang, thậm chí còn có cả một vài gã tội phạm có chỉ số thông minh cực
cao vừa mới được Chính phủ Liên Bang đặc xá rời khỏi ngục giam nữa…
– Bởi vì đủ các loại nguyên nhân, có trả thù lao cao, giảm hình phạt pháp
định, do thượng cấp sai khiến, hoặc là do sự vinh quang sau khi hoàn thành
nhiệm vụ… khiến cho các người đồng ý gia nhập vào Biệt đội của chúng ta. Như
vậy ta phải nhắc nhở các người một câu, trước khi Biệt đội chúng ta hoàn thành
xong nhiệm vụ chung cực cuối cùng, các người tuyệt đối không thể nào rời đi
được, không được phép liên hệ với người nhà, phải bảo trì sự cơ mật tuyệt đối!
Một gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Chính phủ Liên Bang đang đứng ở trước
nhất của gian phòng, đảo mắt nhìn một vòng đám người nhìn qua không có bất cứ
chỗ đặc thù nào cả, lạnh lùng nói:
– Nếu như các người đồng ý với hiệp nghị này, như vậy thì xin mời hãy ký tên
của chính mình lên trên bản giấy chứng nhận từ bỏ những quyền hạn tương quan
của chính mình, hơn nữa tiến hành tuyên thệ đối với Đệ Nhất Hiến Chương đi!
– Hiện tại đã có thể nói cho nhóm chúng ta biết rằng, cái nhiệm vụ chung cực
khốn kiếp này đến tột cùng là cái gì hay không?
Một gã trọng phạm hình sự vừa mới được phóng thích khỏi nhà giam vũ trụ Tổ Hồ
Ly chợt lớn giọng nói một câu. Tuy rằng vì để được giảm bớt thời gian thi hành
án năm năm trời trong nhà giam tăm tối Tổ Hồ Ly thống khổ không thể nói nên
lời kia, mà hắn đành nguyện ý thay đám người Chính phủ Liên Bang chết tiệt kia
dốc sức, chỉ là bản thân hắn là tội phạm hình sự, đã từng đích thân giết chết
anh ruột của chính mình, hơn nữa còn được xưng là cao thủ hàng thứ ba trong Tu
Thân Quán của Phí Thành, hắn cực kỳ tin tưởng rằng chính mình có đầy đủ năng
lực để hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào. Nhưng mà hết thảy mọi thứ mà hắn chứng
kiến trong thời gian hai ngày gần đây, khiến cho loại kứu giác mẫn cảm của một
tên tội phạm của hắn, đã nắm bắt được một loại hương vị nguy hiểm cực độ nào
đó.
Gã quan chức cao cấp của Chính phủ Liên Bang mỉm cười, nói:
– Biệt đội của các người được chính thức mệnh danh là Cặp Mắt Ti Hí. Nhiệm vụ
chung cực của các người chính là, bắt giữ hoặc là giết chết một gã nam nhân có
cặp mắt ti hí cực kỳ nổi danh trong Liên Bang!
o0o
Trong khoảng thời gian kế tiếp sau đó, một đám các thành viên trong Biệt đội
không ngừng lãi nhãi lẩm bẩm nói tới nói lui sự bất mãn của chính mình đối với
cái tên của Biệt đội. Có người cho rằng cái tên Cặp Mắt Ti Hí này có hai chữ
ti hí kia nghe qua vô cùng ngu ngốc. Có người trực tiếp cho rằng cái tên này
nói ra liền đã là cực kỳ ngu ngốc rồi. Lại có người còn cho rằng cái cảm giác
khi bị hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người nhà thật sự là không cần thiết.
Nhưng trên thực tế, bọn họ phi thường rõ ràng chính là, những cái câu lãi nhãi
này của bọn họ chính là bởi vì tiêu trừ đi sự áp lực cùng với sợ hãi ở trong
lòng mình.
Có lẽ cũng không phải tất cả mọi người ai ai cũng biết rõ ràng cái tên nam
nhân có cặp mắt ti hí kia đến tột cùng có năng lực khủng bố như thế nào, nhưng
mà toàn bộ Liên Bang này ai ai cũng đều biết đến cái tên Hứa Nhạc này, hơn nữa
lại còn biết rõ ràng cái này là đại biểu cho cái gì. Cần phải bắt giữ hoặc là
giết chết hắn, cái nhiệm vụ này giống như là đang ngồi trên một ngọn núi cao
chót vót, trước sau trái phải cũng đều là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy,
những ngọn gió khủng bố thổi quét khắp nơi áp bách cho bọn họ vô cùng sợ hãi
cùng với bối rối, thậm chí còn có chút không thể nào thở nổi được nữa.
Nhưng mà lại có một vài thành viên của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lại cũng không
có lãi nhãi nhằm phát tiết sự sợ hãi cùng với lo lắng của mình, mà bọn họ lại
vô cùng trầm mặc. Còn có người lại trực tiếp bị chân tướng của nhiệm vụ đả
kích thần kinh cực độ, nhưng lại cũng có một vài người thì lại lộ ra vẻ mặt
cường hãn, vô cùng tin tưởng và quyết tâm.
o0o
– Tất cả những tư liệu mà chúng ta nhận được trong thời gian hai ngày gần
đây, khiến cho chúng ta có thể khẳng định một chuyện, bởi vì quyền hạn cấp bậc
thuộc danh sách cấp độ I của Thượng tá Hứa Nhạc, khiến cho việc nương nhờ vào
Cục Hiến Chương Liên Bang tiến hành định vị con chíp vi mạch nhân thể của hắn
ta, đã căn bản không có tính khả thi rồi. Như vậy hiện tại vấn đề quan trọng
nhất của chính ta, chính là một lần nữa trở lại thành lập một hệ thống theo
dõi cùng với sưu tầm tin tức hữu hiệu trong toàn Đặc khu Thủ Đô!
Một gã chuyên gia đến từ Cục Điều Tra Liên Bang, đưa tay chỉ vào những hình
ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình, hướng về phía đám đồng sự bên dưới,
giải thích:
– Hiện tại chúng ta đã bắt đầu sử dụng đến ba mươi sáu cái vệ tinh quân dụng
di chuyển trên không trung của Tinh cầu S1, đồng thời cũng bắt đầu sử dụng năm
hệ thống kính viễn vọng điện tử giám sát tầm xa trang bị trên Căn cứ Tân
Nguyệt cùng với Căn cứ Cựu Nguyệt. Đồng thời Cục Điều Tra Liên Bang cũng đã
một phen đem quyền hạn sử dụng hai hệ thống mạng lưới theo dõi điện tử cấp
dưới trao lại cho chúng ta. Điều này cũng là có ý nghĩa, chúng ta có thể thông
qua ba trăm sáu mươi triệu cái camera thăm dò trải rộng đến từng cái ngóc
ngách trên khỏa Tinh cầu này, nhìn thấy tất cả những hình ảnh phát sinh bất cứ
lúc nào.
– Chọn dùng hệ thống gì để tiến hành so sánh phân loại?
Có một người đột nhiên hỏi.
– Hệ thống loại trừ hình thể nhân dạng cùng với kỹ thuật phân biệt gương mặt…
Gã quan viên cao cấp của Cục Điều Tra Liên Bang giải thích.
– Nhiều những hình ảnh dư thừa khiến tin tức nhiễu loạn như vậy, như thế nào
có thể lựa chọn ra được những hình ảnh mà chúng ta cần dùng? Nếu như dựa theo
những số liệu đã ghi nhận, thì ngay cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
cũng đứng về bên phía của Thượng tá Hứa Nhạc…
Vẫn là người nọ tiếp tục mở miệng hỏi.
Gã quan viên cao cấp cắt đứt lời nói của hắn, lớn tiếng cường điệu thuyết
minh:
– Chỉ là quyền hạn cấp bậc thuộc danh sách cấp độ I, cũng không phải là nói
cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đang đứng ở bên phía đối phương!
– Được rồi, mặc kệ là nói như thế nào đi nữa, tóm lại là cỗ Máy vi tính Trung
ương xem ra thật sự không hy vọng chúng ta có thể bắt được hắn. Vậy thì ông
làm sao có thể kiếm đâu ra được, hay là chế tạo ra một cái máy tính có khả
năng tính toán siêu cấp để tiến hành thanh lọc lại những cái tin tức dư thừa
nhiễu loạn kia đây?
– Công tác tính toán vẫn như cũ là do cỗ Máy vi tính Trung ương tiến hành. Về
điểm này thì các người cũng không cần phải lo lắng…
Gã quan viên đến từ Cục Hiến Chương từ đầu đến giờ vẫn mãi luôn trầm mặc ngồi
trên cái bục bên cạnh, lúc này chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía các thành viên
của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, nói:
– Công tác xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang chia ra làm nhiều
khu vực khác nhau, giữa các khu vực xử lý cũng không hề có sự liên hệ ảnh
hưởng lẫn nhau nào cả, nó vẫn sẽ đáp lại tất cả những thỉnh cầu tiến hành xử
lý số liệu tính toán thôi.
– Cho dù là như thế, tôi vẫn cho rằng chuyện tình này căn bản không thể nào
làm được gì…
Người nọ vẫn tiếp tục lắc lắc đầu, nói:
– Cái khỏa Tinh cầu này lớn đến như vậy, huống chi nói không chừng hắn cũng
đã sớm rời khỏi Tinh cầu S1 rồi, đi đến Đông Lâm hoặc là một cái địa phương
nào khác, biết đi đâu mà tìm hắn đây?
Một gã Giáo sư Tâm lý học đến từ Học viện Thường Xuân tại Đại Học Thành Lâm
Hải Châu nghe đến đây thì giơ cây bút điện tử trong tay mình lên, ý muốn phát
biểu ý kiến:
– Tổng hợp lại những đánh giá quỹ tích hình thức hành vi trong nhiều năm qua
của nhân vật mục tiêu mà nói, có thể xác nhận được một chuyện, người này cực
kỳ tự tin vào bản thân mình, hơn nữa có tính cách yêu ghét phá lệ mãnh liệt,
thuộc kiểu điển hình cho loại người có tâm tính cố chấp che giấu cực kỳ sâu.
Một người có tính cách đó, dưới tình huống hắn chưa có hoàn thành những chuyện
tình mà hắn cho là hắn phải làm, thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi
khu vực phát sinh sự kiện đâu. Hơn nữa hắn sẽ lại nhất định đang ở một địa
phương cực kỳ gần với nơi sự kiện phát sinh, gần gũi quan sát sự tiến triển
của tình hình.
Vị Giáo sư nói đến đây thì buông cây bút điện tử trong tay mình xuống, lắc lắc
đầu, nói:
– Tuy rằng ta mãi vẫn luôn không biết rõ ràng chuyện tình mà Thượng tá Hứa
Nhạc muốn làm là chuyện gì, nhưng mà ta tin tưởng rằng phán đoán của mình
tuyệt đối sẽ không sai lầm. Hiện tại hắn khẳng định còn đang ở trong Đặc khu
Thủ Đô, hơn nữa phạm vi cũng không hề vượt qua khỏi hai trăm km.
– Quân đội cùng với Cục Điều Tra Liên Bang đã phái ra vô số người rãi rác ở
khắp mọi đường ngang ngõ tắt trong Đặc khu Thủ Đô rồi. Nếu như hắn thật sự ở
lại tại Đặc khu Thủ Đô trong một khoảng thời gian dài, khẳng định sẽ lưu lại
một vài dấu vết sinh hoạt hằng ngày gì đó… Sẽ không có khả năng trải qua một
khoảng thời gian dài đến như vậy, mà vẫn còn không tìm được, thậm chí là phát
hiện ra bất cứ dấu vết gì cả như vậy được…
Có người lớn tiếng phản bác.
– Đó là bởi vì hắn ta không có dừng lại một thời gian quá dài ở trên mặt đất!
Một gã chuyên gia điều tra tình tiết vụ án đến từ Học viện Cảnh sát Liên Bang
nhìn lên những hồ sơ tư liệu về Hứa Nhạc đang xuất hiện trên màn hình lớn trên
tường, khẽ nhíu mày, nói:
– Thượng tá Hứa Nhạc xuất thân từ Đại khu Đông Lâm. Cả gia đình của hắn từ
nhỏ bởi vì một hồi tai nạn sập hầm mỏ mà cả nhà chết hết. Nhưng mà rất rõ ràng
là, hắn đối với những con đường thông đạo quặng mỏ trong lòng đất của Đại khu
Đông Lâm cũng không hề có bất cứ bóng tối tâm lý nào cả. Mà tương phản lại,
cuộc sống thuở thơ ấu cho đến lúc thiếu niên của hắn, cùng với những con đường
hầm này có quan hệ vô cùng chặt chẽ với nhau. Lần đầu tiên trốn chết vào năm
65 Hiến lịch 37, rõ ràng hắn chính là đã lợi dụng những con đường hầm này mà
trốn thoát khỏi sự đuổi bắt kéo dài liên tiếp của Quân đội Liên Bang!
Gã chuyên gia điều tra tình tiết vụ án dùng tay chỉ lên những hình ảnh đang
quay cuồng rất nhanh trên màn hình lớn, chỉ vào hai phần tin tức tình báo đã
được đánh dấu là tuyệt mật trên đó, chậm rãi nói:
– Căn cứ vào những báo cáo tường thuật do Thượng tá Hứa Nhạc đích thân ghi
lại sau khi từ bên phía Đế Quốc quay trở về, thì khi ở bên đó, hắn sở dĩ có
thể ở trên Tinh cầu Thiên Kinh Tinh liên tục tránh thoát khỏi sự đuổi giết của
đám người Đế Quốc, cái mà hắn nương dựa vào cũng chính là hệ thống thoát nước
ngầm trong lòng đất ở bên đó. Rất rõ ràng, lẻn vào trong lòng đất, chính là
thủ pháp mà hắn quen sử dụng nhất trong quá trình trốn chết của chính mình.
Hắn mỉm cười nhìn xuống đám đồng sự của chính mình, nói:
– Thói quen chính là loại lực lượng mạnh mẽ nhất của mỗi một người. Áp lực
cùng với sợ hãi càng lớn, thì con người ta lại càng sẽ lựa chọn những phương
pháp quen thuộc nhất theo thói quen của chính mình để mà đối mặt với nó. Hiện
tại đang đối mặt với áp lực đuổi bắt trên toàn thể Liên Bang như thế, tôi tin
tưởng rằng Thượng tá Hứa Nhạc hiện tại đang lẩn trốn ở trong hệ thống cống
thoát nước ngầm nằm sâu dưới lòng đất, ngay bên dưới chân của chúng ta!
– Tổng hợp lại những phân tích mà nói, hiện tại địa phương mà hắn lẩn trốn
chính là hệ thống đường cống thoát nước ngầm bên dưới lòng đất của Đặc khu Thủ
Đô. Chúng ta một khi đã không có khả năng mạo hiểm sự nguy hiểm khiến cho toàn
bộ xã hội chấn động, phái hơn mười vạn binh lính đi xuống đường cống thoát
ngầm kia, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào tất
cả những lối ra vào của đường cống thoát nước ngầm, kiên nhẫn quan sát xem hắn
thường hay đi ra từ nơi nào, sẽ tiến vào từ nơi nào, chậm rãi tìm kiếm quy
luật thói quen của hắn, mãi cho đến lúc có thể nắm chắc được rõ ràng… đoán
được lần sau đó hắn sẽ từ nơi nào mà đi ra…
– Nếu như hắn đã có thể dự trữ sẵn đại lượng thức ăn nước uống, sau đó ẩn nấp
luôn bên trong đường cống ngầm không chịu đi ra nữa, như vậy thì phải làm sao
bây giờ?
– Nếu như không quay trở lên mặt đất nữa, như vậy thì hắn cũng sẽ không cần
phải ở lại Đặc khu Thủ Đô làm gì, vì cái gì mà không quay trở về Đại khu Đông
Lâm hoặc là chạy đi Đại khu Tây Lâm, hoặc thậm chí là xa hơn nữa, Bách Mộ Đại?
Trước đó đã từng có nói qua rồi, hắn lưu lại ở Đặc khu Thủ Đô chính là bởi vì
còn chuyện để làm. Nếu như đã muốn làm việc, như vậy thì hắn sẽ phải đi lên
mặt đất!
Vị Giáo sư Tâm lý học lúc trước đột nhiên mở miệng nói.
– Tiếp theo đây chúng ta sẽ tiến hành phân tích đánh giác lực sát thương của
nhân vật mục tiêu.
Một gã chuyên gia nghiên cứu mái tóc trên đầu đã hoa râm, đeo cặp kính mắt có
chút khẩn trương đi lên trên bục phát biểu. Người này tên là Trần Nhất Giang,
chính là gã chuyên gia nghiên cứu đến từ Viện Nghiên Cứu 19 của Liên Bang, am
hiểu nhất trong lĩnh vực xem xét phân tích binh khí quân dụng.
Vào năm 65 Hiến lịch 37 Liên Bang, hắn từ trường Đại học Thủ Đô tốt nghiệp,
cho tới ngày hôm nay đã ở trong nhà kho Viện Nghiên Cứu 19 công tác suốt bảy
năm trời. Những năm tháng nghiên cứu buồn chán tẻ nhạt trong suốt bảy năm qua
ngoại trừ khiến cho mái tóc trên đầu hắn biến thành hoa râm, thế nhưng cũng
không khiến cho tính cách của hắn có bất cứ sự thay đổi gì cả. Hắn căn bản
không thể nào thích ứng nổi với loại trường hợp như thế này, ở cùng với những
gã đồng sự thoạt nhìn qua ai nấy cũng đều là những nhân vật vô cùng nguy hiểm,
khiến cho hắn có cảm giác sợ hãi vô cùng.
– Trong giai đoạn điều tra lúc trước, đã phát hiện ra bên trong gian nhà trọ
thanh niên tại Vọng Đô có một cái hòm súng ống khá lớn, cất giấu các loại súng
ống có hỏa lực cùng với cấu tạo không giống nhau. Hiện tại bốn phía xung quanh
gian nhà trọ kia có các tay súng bắn tỉa đặc chủng trường kỳ bao vây, nhưng mà
hắn mãi cũng không có quay về để lấy. Ách, Cục Điều Tra Liên Bang đã cho rằng
hắn có năng lực bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra rất nhiều súng ống có hỏa
lực cực cao. Cho nên chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ đến nữa!
Trần Nhất Giang đưa tay lên lau mớ mồ hôi lạnh đang tươm ra trên trán của
mình, đưa ra một mớ tài liệu gì đó, run giọng mà giảng thuật:
– Về phần lực sát thương cận thân. Ở trong hồ sơ của tôi có một cái phát hiện
khá thú vị. Thượng tá Hứa Nhạc am hiểu nhất là chế tạo hơn nữa lại sử dụng
loại dao găm phóng điện cao áp. Nơi này của tôi có một vật chứng, mang mã số
AW3728…
o0o
Kẻ tiếp theo đi lên đài chính là một gã nam nhân trẻ tuổi, trên người mặc một
bộ chính trang, nhưng vô cùng cũ kỹ, nhếch nhác, tựa hồ như đã lâu rồi không
có giặc giũ qua. Bên trong cặp mắt dài nhỏ của hắn thỉnh thoảng lóe ra một tia
quang diễm kiêu ngạo cùng với bộ dáng tự tin kiêu ngạo vô cùng. Hắn đưa tay
chống lên trên mặt bàn trước mặt, nở nụ cười nhạo nhìn một vòng đám đồng sự
đang ngồi trong phòng kia, thanh âm cực kỳ bén nhọn:
– Ta biết các người đang lo sợ cái gì, biết các người đang lo lắng cái gì…
Nhưng mà các người không cần phải quên rằng, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang kia mặc dù nhìn qua tựa hồ như là không chuyện gì không thể làm được.
Nhưng mà… nó chung quy cũng chỉ là một cỗ máy móc lạnh như băng mà thôi!
– Ta xin tự giới thiệu một chút…
Hắn đưa tay lên xoa loạn mái tóc dơ bẩn trên đầu mình, đôi mắt trên vẻ mặt có
chút khờ dại kiêu ngạo lại là một tia tà ác:
– Ta tên là Bối Đức Mạn, chính là một gã nhân viên công tác Cục Hiến Chương
đã bị khai trừ… Bởi vì có người cho rằng tôi đã lợi dụng chức quyền của mình,
để mà đi cửa sau hơi nhiều một chút…