Chủ biên Bob ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ quan sát một chút đám học
sinh sinh viên trẻ tuổi trên mặt đeo khẩu trang, diễu hành đi ngang qua quán
cà phê, hướng về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Tuy rằng hiện tại cũng không có bất luận kẻ nào biết rõ ràng chân tướng của
sự kiện kia, nhưng mà vẫn có rất nhiều người như vậy không cần quan tâm đến
nguyên nhân mà vững vàng ủng hộ cậu. Tôi nghĩ giờ phút này cậu nên cảm thấy có
chút tự hào cùng với kiêu ngạo a.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, vô cùng thong thả mà chăm chú tiến hành quấy đều mớ cà
phê đen ngòm trong tách trước mặt mình, mãi cho đến khi đem cái cỗ hương vị
nồng nồng mà hắn vô cùng không thích kia hoàn toàn đẩy đi hết, mới nhẹ giọng
nói:
– Cũng có chút cảm động, nhưng rất khó có thể nói là tự hào hoặc là kiêu
ngạo.
Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, cặp lông mày thẳng băng đen dày ẩn bên dưới vành
nón rộng kia có vẻ đặc biệt bình tĩnh:
– Nguyên nhân chính là ở cái câu nói không cần quan tâm đến nguyên nhân mà
ngài mới vừa nói đến kia. Hiện tại tất cả mọi người ở trong Liên Bang vẫn như
cũ tin tưởng rằng tôi chính là anh hùng của Liên Bang, cho nên bọn họ mới có
thể mặc kệ mọi nguyên nhân mà kiên định ủng hộ tôi. Mà nếu sau này bọn họ phát
hiện ra quả thật tôi chỉ là một tên tội phạm nguy hiểm chỉ dùng mặt nạ anh
hùng Liên Bang để che giấu tội ác của mình thì phải làm sao bây giờ?
Chủ biên Bob khẽ cau mày lại một chút, cũng không hiểu rõ lắm vì cái gì hắn
lại có sự cảm khái như vậy.
– Một màn hình ảnh vừa rồi khiến cho tôi nhớ tới cảnh tượng năm xưa khi tiến
hành chuyên án Mạch Đức Lâm… Lúc đó thời điểm khi mà chúng ta phi thường cố
gắng tìm mọi cách muốn một phen đem vị Nghị viên tiên sinh kia lôi ra trước
tòa án, thì khắp nơi trên những đường lớn của toàn bộ Liên Bang, cũng đều là
những gã học sinh sinh viên trẻ tuổi đang phẫn nộ đi biểu tình…
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào vị Chủ biên tiên sinh, ngữ khí bình thản nói:
– Ngũ Đức tiên sinh hẳn là đã từng nói qua với ngài, cái tên gia hỏa lúc
trước một phen đem chứng cứ gửi đến cho tòa soạn của các ngài, chính là kẻ tập
kích khủng bố mấy ngày hôm trước vừa xông vào Tòa nhà Nghị Viện. Hắn cũng
chính là vị bằng hữu thân thiết nhất của tôi.
– Tôi còn biết được, chàng thanh niên tên là Thi Thanh Hải này đã từng cùng
với cậu tham gia vào cái tràng ám sát nhằm vào Mạch Đức Lâm trên Tinh cầu S2
năm xưa. Đương nhiên, sau khi đạt được sự thừa nhận của Chính phủ Liên Bang,
thì cái tràng ám sát kia cũng liền biến thành hành động quang minh chính đại…
Chủ biên Bob vẫn như cũ cau mày, chậm rãi hỏi:
– Thế nhưng vì cái gì lúc này cậu lại liên tưởng đến chuyện này?
– Tất cả những người tiến hành biểu tình du hành trên đường phố, có lẽ nguyên
nhân chính là cả giác có sự bất công nào đó mà muốn phản kháng. Bọn họ làm như
vậy để thể hiện sự ủng hộ đối với bên phía chịu sự bất công. Nhưng mà tôi vẫn
luôn kiên trì cho rằng bọn họ cũng không cần phải phụ trách đối với chuyện
tình lần này. Bởi vì những đám đại nhân vật lớn trong Chính phủ Liên Bang,
Nghị Viện cùng với tầng lớp thượng tầng trong xã hội Liên Bang, mãi cho tới
bây giờ cũng chưa từng bao giờ cấp cho dân chúng cơ hội hiểu biết đến những
tin tức chân chính quan trọng nhất ở phía sau. Ví dụ như là những chứng cứ ở
trong Chuyên án Mạch Đức Lâm kia vậy, cuối cùng chúng nó đã biến thành những
lợi thế khi tiến hành trao đổi lợi ích giữa bên Chính phủ Liên Bang cùng với
các gia tộc kia…
– Ý mà cậu muốn nói đây là tin tức theo kiểu thuyết pháp của Kiều Trì Tạp Lâm
sao?
Chủ biên Bob nghi hoặc nói.
– Tin tức không nhất thiết chính là nguyên nhân tất nhiên mang đến sự bất
công bên trong xã hội…
Hứa Nhạc vẫn như trước thong thả quấy đều mớ cà phê đen bên trong tác, thế
nhưng cũng không hề có ý tứ là sẽ bưng lên để uống. Hắn chỉ chậm rãi nói:
– Những sự nghiên cứu của tôi trong phương diện này cũng không có nhiều lắm,
nhưng mà cũng biết rằng ở trong giới tin tức tựa hồ cũng có loại luận điệu như
vậy. Một đám dân chúng dễ dàng đầu nhập vào sự cuồng nhiệt vô ý thức của tập
thể, một khi có thể tiếp xúc với quá nhiều những tin tức bề bộn khó có thể nào
giải thích một cách rõ ràng được, thì cũng không phải là một chuyện tốt.
– Tuy rằng bản thân tôi vẫn luôn được người khác cho rằng là người gác cổng
của chủ nghĩa tự do hoàn mỹ, nhưng mà tôi cũng đồng ý với cái loại thuyết pháp
mà cậu vừa mới nói. Bên trong vũ trụ này không có sự tuyệt do nào tuyệt đối
cả, cũng sẽ không có khả năng tồn tại sự công khai tin tức một cách tuyệt đối.
Chủ biên Bob chậm rãi bưng lên tách cà phê bằng đồ sứ trang nhã trước mặt mình
lên, nhìn Hứa Nhạc, vô cùng nghiêm túc nói:
– Ví dụ như là những tin tức cơ mật liên quan đến sự an toàn của Liên Bang
vậy. Nếu như để cho đám người bên Đế Quốc biết được thì phải làm sao bây giờ?
– Vấn đề chính là ở chỗ, quyền lực phán đoán xem nhưng cái tin tức này có
thật sự gây nguy hại đến sự an toàn của Liên Bang hay không, thì mãi vẫn luôn
được nắm giữ ở bên trong tay của một số ít người mà thôi. Chỉ cần bọn họ
nguyện ý, bọn họ thậm chí có thể một phen đem những quy tắc chi tiết quyết
toán thuế thu nhập tổng thể của Liên Bang biến thành những số liệu kinh tế cơ
mật quan trọng hàng đầu…
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai một cái, sau đó tiếp tục nói:
– Hơn nữa trước thời điểm Hiến lịch 37 bắt đầu, trong toàn thể vũ trụ hạo hàn
này, Liên Bang vốn dĩ không có bất cứ địch nhân nào, tự nhiên cũng sẽ không có
tồn tại những tin tức gì gây nguy hại đến sự an toàn của Liên Bang, nhưng mà
khi đó chẳng lẽ có được sự công khai tin tức chân chính hay sao?
Chủ biên Bob nghiêng đầu, đơn giản làm ra một chút tự hỏi trong lòng mình, sau
đó mới lắc lắc đầu, cầm lên tách cà phê hớp nhẹ một hớp cà phê nóng bỏng. Ông
ta đưa tay lên quẹt nhẹ một mớ mồ hôi tươm ra trên trán mình, vẻ mặt vô cùng
ngưng trọng, nói:
– Ngày hôm nay tôi phiêu lưu mạo hiểm lớn đến như vậy để cùng với một gã tội
phạm truy nã Liên Bang gặp mặt nhau, tự nhiên cũng không phải nghĩ muốn ôn lại
những hồi thảo luận đầy nhiệt huyết trong trường đại học năm xưa đâu.
Thoáng dừng lại một chút, vị Chủ biên tiên sinh nhìn về phía mớ cà phê vẫn còn
đang nhộn nhạo trong tách trước mặt mình, tựa hồ như có chút suy nghĩa, hỏi:
– Bài phỏng vấn cuối cùng trước khi qua đời của Quân Thần đại nhân chính là
do tôi đích thân viết ra. Mục đích chủ yếu của bài phỏng vấn kia cũng không
phải là bởi vì lão nhân gia muốn đắp nặn cho mình một tấm bia vĩ đại, hoặc là
một pho tượng anh hùng, mà là muốn dùng cái sự thật gây khiếp sợ cho toàn bộ
vũ trụ kia, để thay cho cậu mà rửa sạch đi cái lời lên án cấu kết với tên tội
phạm phản quốc. Hết sức rõ ràng, ý đồ chân chính của Quân Thần lão nhân gia
chính là muốn để cho cậu trở thành người nối nghiệp của ông ấy. Mà sự thưởng
thức, yêu thích của Tổng thống tiên sinh đối với cậu, tất cả mọi người trong
Liên Bang không ai lại không biết. Nhưng mà căn cứ vào những tin tức tòa soạn
báo chúng ta nắm giữ trong tay, thì lần này đúng là một hành động do chính
Tổng thống tiên sinh cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo nhằm vào cậu.
– Quân Thần lão nhân gia đã tín nhiệm tòa soạn báo của chúng tôi, cấp cho
chúng tôi vinh hạnh được tiến hành bài phỏng vấn trực tiếp cuối cùng của ngài.
Hơn nữa chúng ta đã từng hợp tác không gặp mặt trong chuyên án Mạch Đức Lâm
năm xưa, tôi nghĩ tất cả những cái này có thể chứng tỏ được danh dự nghề
nghiệp của tôi rồi. Thượng tá Hứa Nhạc, về chuyện tình sự kiện phi thuyền Cổ
Chung Hào mà cậu luôn luôn muốn đả kích kia, cùng với những chuyện tình phát
sinh vào buổi tối ngày hôm đó trong Dinh thự Tổng Thống, cậu có thể nào nói
thẳng ra cho tôi biết, mà không nên giấu diếm cái gì…
Hứa Nhạc cũng không hề có chút do dự nào, trực tiếp gỡ xuống chiếc đồng hồ
quân dụng trên cổ tay của mình, nhập vào mật mã, sau đó khởi động những trình
tự tương quan. Chỉ trong giây lát, tất cả những bằng chứng, chứng cứ mà rất
nhiều năm nay hắn cùng với Thi công tử đã song song điều tra, rất nhanh chóng
đã xuất hiện trên màn hình của cái điện thoại di động cầm tay của hắn, xuất
hiện ngay trước mắt của Chủ biên Bob!
Những cái hình ảnh ghi nhận lại, tạo thành những chứng cứ chính xác này dùng
loại hình thức hình ảnh chiếu chậm, không ngừng xuất hiện trên màn hình chữ
nhật của cái điện thoại di động, trực tiếp đem tất cả những cái sự tiên ghê
tởm đáng lên án đã từng phát sinh bên trong Liên Bang những năm gần đây, bao
gồm cả chân tướng sự thật đứng phía sau vụ nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào
nữa, đều đồng loạt chỉ chứng về phía cái tổ chức bí mật ẩn núp dưới danh hiệu
Hiệp hội Ba Nhất kia. Mà những thành viên của cái tổ chức này, lại đều là
những đại nhân vật nắm quyền lớn trong Chính phủ Liên Bang, bao gồm cả cố Phó
Tổng thống Liên Bang Bái Luân tiên sinh, còn có vô số những vị Tướng lãnh có
thực lực cực cao trong Quân đội Liên Bang nữa…
o0o
Bên trong một quán cà phê vô cùng bình thường nằm bên cạnh con phố nhỏ, ánh
hoàng hôn chiếu rọi lên mặt đất. Đêm tối ở phía bên kia bầu trời đang dần dần
duỗi mạnh bàn tay của mình, không ngừng lấn tới, sắp sửa đại triển quyền cước
chiếm lấy toàn bộ không gian. Những luồng ánh sáng ảm đạm mà mê ảo xuyên thấu
qua cửa sổ quán cà phê, chiếu rọi đến một cái bàn u ám nằm trong góc tối của
quán. Những tia sáng mỏng manh nhàn nhạt trên màn hình chiếc điện thoại di
động phản xạ ra, chiếu rọi lên trên gương mặt Chủ biên Bob.
Những bồi bàn cùng với các khách nhân tại các bàn bên cạnh cũng đều không có
ai chú ý đến động tĩnh kỳ lạ bên bàn này, tự nhiên cũng không có ai biết rằng
cái đạo ánh sáng mỏng manh này, đối với khắp cả Liên Bang mà nói là có ý nghĩa
quan trọng như thế nào.
Chủ biên Bob trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, trong suốt quá trình,
ngẫu nhiên ông ta lại khiếp sợ há hốc miệng ra, hoặc là ngẩng đầu lên nhìn về
phía Hứa Nhạc, tựa hồ như muốn nói cái gì đó, như muốn hỏi cái gì đó, nhưng
chung quy lại là vẫn cúi đầu xuống lặng lẽ đọc. Ông ta một phen đem cặp môi
của mình mím lại thật chặt, chỉ có những biểu tình trên mặt là không ngừng
biến ảo rất nhanh. Điều này chứng minh rằng những cái nội dung này đối với vị
đại lão ưu tú nhất trong giới tin tức Liên Bang mà nói, đã tạo thành những sự
đả kích tinh thần vô cùng kịch liệt như thế nào.
Trong suốt cái quá trình này, Hứa Nhạc thủy chung vẫn mãi luôn duy trì trầm
mặc, không hề xen vào. Hắn chỉ nhìn chăm chú vào biểu tình của vị Chủ biên
tiên sinh, ngón tay cầm nhẹ cái muỗng kim loại, thong thả mà đều đều quấy mớ
cà phê trong tách trước mặt mình.
– Thật không thể tin nổi!
Tay phải vị Chủ biên tiên sinh nắm chặt cái điện thoại di động của Hứa Nhạc,
cặp mày nhăn chặt lại, mi tâm biến thành một cái khe, phát ra một câu cảm khái
vô cùng thông dụng trong Liên Bang. Sau đó ông ta lặng lẽ ngồi đó, thủy chung
im lặng không nói tiếng nào. Một lúc thật lâu sau đó, ông ta mới nở nụ cười tự
giễu, thì thào tự mình lẩm bẩm:
– Nhưng mà lại không thể không tin được!
Lại trầm mặc thêm một khoảng thời gian khá dài nữa, cuối cùng cặp mày của Chủ
biên Bob lại nhăn tít lại, tựa hồ như là muốn dùng một loại khí lực cực lớn
mới có thể đè nén được sự xúc động nào đó trong lòng mình. Ông ta nhìn về phía
Hứa Nhạc, thấp giọng nói:
– Bây giờ kỳ thật tôi đã hối hận vì sao ngày hôm nay lại đến đây gặp cậu, quả
thật hối hận vì sao lại nhìn thấy những cái này…
– Vì cái gì?
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.
– Tôi thật sự vô cùng thưởng thức Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, thậm chí
cậu có thể nói tôi chính là một trong những người ủng hộ kiên định nhất của
ông ấy cũng được. Trong một tràng đối kháng giữa Chính phủ Liên Bang cùng với
đám gia tộc cổ lão này, tôi sẽ không một chút chần chừ do dự nào mà sẽ đứng ở
bên cạnh của ông ấy, nguyện ý vì ông ấy mà phất cờ hò hét trợ uy. Theo như tôi
đánh giá, thì năm năm nhiệm kỳ đầu tiên này của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, tuyệt
đối chính là năm năm tốt nhất trong lịch sử của Liên Bang vạn năm qua. Tôi
biết ông ta có hùng tâm tráng chí, có thể cảm nhận được lý tưởng vĩ đại của
ông ấy…
Biểu tình của Chủ biên Bob đã dần dần trở nên bình tĩnh lại, bên trong cặp mắt
chợt lóe ra một tia tình tự phức tạp vô cùng khó hiểu, nói:
– Nhưng mà những thứ cậu vừa cho tôi xem trong chiếc điện thoại di động này,
đã hoàn toàn phá hủy đi một tia tưởng tượng tốt đẹp cuối cùng vô cùng hiếm có
trong lòng tôi. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, có lẽ cậu sẽ phá hủy đi toàn bộ
những cố gắng bấy lâu nay của Tổng thống tiên sinh cùng với bên phía Chính phủ
nữa…
Hứa Nhạc có thể hiểu được những gì mà ông ta đang nói. Càng chính xác hơn mà
nói, hắn so với bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng cảm nhận được tâm tình mất
mát ngơ ngẩn vào giờ phút này của vị Chủ biên tiên sinh.
Ở trong cái buổi tối ngày hôm trước trong Dinh thự Tổng Thống, hắn cùng với vị
Chủ biên tiên sinh hoàn toàn giống nhau, đối với cái gã nam nhân trong niên có
sắc mặt ngăm đen bên trong Dinh thự Tổng Thống kia, đã ký thác toàn bộ những
sự tưởng tượng cùng với hy vọng về một tương lai tốt đẹp của Liên Bang. Chính
vì thế khi mà những sự tưởng tượng cùng với hy vọng này đột nhiên biến thành
bọt nước, thì cái loại cảm giác như là bị phản bội này thật sự phi thường khó
chịu, thậm chí còn sẽ khiến cho người khác theo bản năng mà hoàn toàn cự tuyệt
tiếp nhận nữa.
Hiện tại kẻ đó lại chính là Chủ biên Bob, thời điểm sau khi ông ta nhìn thấy
những bằng chứng không thể chối cãi này, trong lòng đại khái cũng sẽ sinh ra
vô số sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt cùng với giãy dụa không ngừng. Ông tình
nguyện chính mình không nhìn thấy được, hoặc là sẽ một phen đem toàn bộ những
cái chứng cứ này hoàn toàn tiêu hủy đi, xem như là cái chuyện tình này mãi cho
đến bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua…
Hứa Nhạc cũng không muốn vị Chủ biên tiên sinh đang ngồi trên bàn đối diện
mình làm ra sự lựa chọn như vậy. Bởi vì hiện tại bên trong cái xã hội Liên
Bang có đến mấy trăm triệu dân chúng này, hắn đã phi thường cô đơn. Mặc dù vừa
rồi đám học sinh sinh viên đeo khẩu trang đen diễu hành kia đã nói rằng hắn
cũng sẽ không cô đơn, nhưng mà hắn vẫn như cũ là vô cùng cô đơn. Hắn cũng
không hy vọng rằng vị đồng bạn cuối cùng của mình cũng rời đi…
Vô cùng đột nhiên, hắn chợt đình chỉ lại động tác quấy đều mớ cà phê đen,
ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, hạ thấp giọng đọc lại một đoạn lời bình
diễn thuyết vô cùng nổi danh bên trong Liên Bang:
– Đây là một chi Hạm đội Chiến hạm vũ trụ to lớn di chuyển trong một vũ trụ
sáng lạn. Vô số những chiến sĩ anh dũng trước sau nối nghiệp liên tiếp, dưới
sự sinh tồn kiên cường cùng với sự hy sinh vinh quang không ngừng chiếu rọi,
do đó biến thành một đại thời đại có vẻ vô cùng bao la gợn sóng hùng vĩ vô
cùng.
– Sau khi Đại thời đại qua đi, thì chính là thời đại mà cuộc sống gia đình
chỉ tạm ổn, đó là lúc loại thịt protein tươi bị giới hạn nghiêm trọng. Những
vị đại thúc trong nhà thì thất nghiệp, sinh ý làm việc khắp nơi trở nên kém đi
rất nhiều, những công xưởng nhà máy không ngừng phải đóng cửa, những vỠđại
thẫm trong nhà thì lo lắng về tiền lương, về thành tích thi cử của con cái
trong nhà, trẻ con thì lo lắng tiền tiêu vặt bị giảm sút…
– Bất luận là trong Đại thời đại hoặc là trong thời đại cuộc sống gia đình
tạm ổn, kỳ thật cũng đều tràn ngập những người dũng cảm hoặc là những người
nhát gan. Bọn họ cũng đều đã bởi vì những thắng lợi trước mắt mà vui sướng,
bởi vì thất bại mà bi thương, bởi vì rất nhiều sự tình khác mà trở nên phẫn
nộ. Sự khác nhau duy nhất giữa hai loại người đó chính là ở chỗ thái độ của
bọn họ khi đối mặt cùng với khó khăn cùng với cường quyền.
o0o
Thanh âm trầm thấp bình thản đều đều ở trong góc quán cà phê không ngừng chậm
rãi vang lên. Cặp mày đang nhăn tít của Chủ biên Bob trong lúc cẩn thận lắng
nghe từng câu từng chữ cũng dần dần dãn ra một chút, vẻ mặt bình tĩnh tự hồ
như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
– Đây là đoạn diễn thuyết trao giải mà ngài chuyên môn viết ra, năm xưa đã
được công bố tại thời điểm trao Giải thưởng Tinh Vân… Lúc đó khi đứng trên bục
lĩnh thưởng, tôi đã cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cho nên mãi vẫn luôn khắc ghi
trong lòng của tôi.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nói:
– Tôi tuyệt đối không bao giờ hoài nghi vào tín ngưỡng kiên định của ngài
trong chuyện đối kháng với cường quyền. Nhưng mà điều tôi muốn nói chính là,
nếu như bề ngoài của cường quyền khoác trên mình một kiện xiêm y là chủ nghĩa
hoàn mỹ lý tưởng, thậm chí đó chính xác là một chủ nghĩa lý tưởng đi chăng
nữa, thì chúng ta vẫn như cũ phải kiên định chống lại!
– Năm năm vừa qua này có lẽ thật sự là năm năm tốt nhất trong lịch sử của
Liên Bang, là thời đại tốt nhất trong lịch sử Liên Bang… Nhưng mà đối với
những nữ nhân viên phục vụ trong Sân vận động Lâm Hải Châu, đối với những binh
lính Tây Lâm đã chết đi trên Phi thuyền Cổ Chung Hào, đối với gia đình của
những người vô tội đã chết đi kia mà nói, trong khoảng thời gian năm năm này,
tuyệt đối chính là khoảng thời gian khủng khiếp nhất, đã phá tan đi sự yên ổn
của cuộc sống gia đình của bọn họ!
Trên gương mặt phong sương của Chủ biên Bob lại một lần nữa hiện lên tia mỉm
cười vô cùng bình tĩnh. Ông ta cầm tách cà phê đã có chút hơi lạnh trước mặt
lên, hớp nhẹ lấy một ngụm, sau khi trầm mặc một lát sau, mới ôn tồn hỏi:
– Được rồi, hiện tại cậu muốn tòa soạn báo chúng ta làm như thế nào đây? Tôi
sẽ cùng với Phóng viên Ngũ Đức tiến hành đăng tin chi tiết hơn về phía phương
diện này. Nhưng mà… cái vị tiên sinh ở trong Dinh thự Tổng Thống kia có được
vô số cái găng tay trắng noãn bọc lấy bàn tay của chính mình, chúng ta cũng
không có khả năng lên án ông ta được!
– Không! Ngài hiểu lầm ý tứ của tôi rồi… Tôi thật sự không hy vọng tờ Nhật
báo Đặc khu Thủ Đô sẽ mạo hiểm, bất chấp sự nguy hiểm đối kháng với sự tức
giận của Chính phủ Liên Bang mà đưa tin này lên… Tịch Lặc đã từng nói qua,
súng vĩnh viễn so với ngòi bút thì có lực lượng hơn nhiều…
Chủ biên Bob khẽ nhíu mày một chút, có chút khó hiểu hỏi:
– Như vậy ngày hôm nay vì cái gì cậu lại muốn gặp tôi, hơn nữa lại còn một
phen đem những chứng cứ này giao lại cho tôi?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm xuống tách cà phê đen mà hắn chưa từng uống lấy một
ngụm, trầm mặc một khoảng thời gian dài, sau đó mới trầm mặc nói:
– Tôi chỉ là hy vọng, cho dù sau này tôi có chết đi, thì chân tướng sự thật
này vẫn mãi luôn có thể lưu lại.
– Nếu như sau lần này tôi thật sự sẽ chết đi, như vậy thì mặc kệ là năm năm,
mười năm hay là càng lâu hơn sau đó, ngài cùng với giới báo chí của ngài, còn
có cơ hội một phen đem cái sự thật lịch sử này, hoàn toàn đầy đủ nói lại cho
mọi người biết.