– Bị phục kích! Đã bị phục kích!
– Tiểu đội Già Mạc, tất cả rút về! Tất cả rút về!
– Đội trưởng, trận địa đã không thể thủ vững được nữa!
– Ba mươi hai đầu Robot Lang Nha! Ở chỗ của tôi có tổng cộng ba mươi hai đầu
Robot Lang Nha!
– Lặp lại! Thỉnh cầu sự trợ giúp từ không trung. Hệ thống bom điện từ cảm ứng
của Đại đội chúng ta đã mất đi hiệu lực! Đã mất đi hiệu lực!
– Trợ giúp từ phía không trung đến giờ vẫn còn chưa đến, chúng ta…
Thanh âm lo lắng khàn khàn kia chợt cùng với một đạo thanh âm kim loại ma sát
lạnh như băng vang lên mà ngừng bặt lại giữa chừng. Trên một con dốc thoải đã
cháy đen một mảnh trên sườn đồi, một đầu Robot Lang Nha màu xanh đen của Đế
Quốc lạnh lùng ngồi xổm bên ngoài tấm chắn công sự xi măng của Quân đội Liên
Bang, thong thả từ bên dưới cái lỗ hổng vừa mới tạo thành rút lên thanh đao
hợp kim khổng lồ sắc bén. Các hộp động cơ phụ gia gắn khắp nơi trên các đốt
khớp máy móc trên toàn thân con Robot nhất thời giống như một đám thú hoang
vậy, phát ra từng thanh âm vù vù trầm thấp nhè nhẹ, chấn động khiến cho tựa hồ
như không khí khô nóng cũng theo đó mà nổ vang.
Vô số những tràng nổ mạnh mãnh liệt giống hệt như là những đóa hoa khổng lồ
lãnh khốc nở rộ lên bên trong khu vực đồng quê. Ở trên một dốc sườn núi, những
đầu Robot Lang Nha màu xanh đen của Quân đội Đế Quốc với lợi thế tốc độ phản
ứng cực nhanh, bằng vào ưu thế số lượng tuyệt đối, đã thành công cuốn lấy một
vài đầu Robot MX màu đen không nhiều lắm lẫn bên trong chi bộ đội của Liên
Bang.
Không mất bao nhiêu thời gian, mấy đầu Robot MX màu đen kia giống như những
người khổng lồ, lắc lắc lư lư rồi nổ mạnh, nặng nề ngã rạp xuống mặt đất, chấn
động khiến cho mặt đất dâng lên một trận run rẩy nhàn nhạt, chấn động khiến
cho trên mặt đám chiến sĩ Liên Bang phải lộ ra vẻ tuyệt vọng nặng nề.
Ngay khi bên trong những khoang điều khiển của đám Robot MX màu đen của Liên
Bang còn đang phụt ra những tia lửa điện vôc ùng khủng bố, thì hơn ba mươi đầu
Robot Lang Nha của Đế Quốc đã dùng một loại tư thế quỷ dị, tốc độ cực nhanh
nhảy thẳng lên, hướng về phía chi bộ đội Liên Bang mà đánh thọc sâu vào. Trên
cánh tay trái máy móc của đám Robot không ngừng phụt ra từng luồng mưa đạn phệ
hồn khủng bố. Thanh đao hợp kim sắc bén trang bị ngay phía trước nắm tay phải
máy móc của bọn chúng thì lại càng không ngừng đâm mạnh vào lớp sườn giáp yếu
ớt nhất của đám xe Thiết giáp của Quân đội Liên Bang. Tuy rằng không phải mỗi
một cú đâm đều có thể dễ dàng thành công, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có những
hình ảnh xe hủy nhân vong thảm thiết phát sinh ra.
Những luồng khói thuốc súng màu đen ngòm pha trộn với bầu không khí nóng bức
vô cùng bốc lên, bao phủ toàn diện chiến trường bên trong. Những luồng ánh
sáng tịch liêu của khỏa hằng tinh xa xa chậm rãi chiếu rọi tới, thế nhưng lại
căn bản không thể nào xuyên thấu qua luồng sương khói đen đúa kia. Những tia
nắng hoàng hôn đỏ như máu bị những luồng khói thuốc súng đen bao phủ lên, nhìn
qua giống như là một tầng máu huyết phủ lên trên mặt đất, sắp sửa động lại
thành màu đen quỷ dị vậy.
Ở trong ánh hoàng hôn tràn ngập loai ánh sáng màu đen quái dị này, chi bộ đội
Liên Bang bị vây trong hoàn cảnh tuyệt đối bi kịch này, tuyệt vọng mà dũng
mãnh bạo phát ra một lần công kích điên cuồng cuối cùng của mình. Nhưng mà
cuối cùng bọn họ lại cũng chỉ có thể biến thành từng khối từng khối thi thể,
thậm chí cũng chỉ có thể là những mảnh thi thể nát vụn bi thương mà thôi.
Nơi này chính là Tinh cầu Mặc Hoa của lãnh thổ Đế Quốc, là một Tinh cầu hành
chính bình thường nằm ngay chính giữa ranh giới của Tinh hệ L9 cùng với Tinh
hệ X3 trong Tinh vực Tả Thiên.
Trong khoảng thời gian mấy ngày gần đây, bên phía Liên Bang cùng với bên phía
Đế Quốc đều không hẹn mà đồng thời đối với khỏa Tinh cầu Hành chính này không
ngừng đầu nhập lực lượng quân sự của mình vào. Bên phía Liên Bang là bởi vì
muốn đạt được thắng lợi trong hồi tấn công chiến lược tiến công cuối xuân nên
kiên quyết phải đoạt được địa điểm di chuyển chiến lược nằm ngay phía trước
Tinh hệ L9 này. Mà bên phía phương diện Đế Quốc lại mượn dùng cái tràng chiến
lược rút lui gợn sóng bao la hùng tráng vĩ đại kia, thành công tranh thủ được
thời gian quý giá. Toàn bộ Đế Quốc khổng lồ rốt cuộc đã làm tốt công tác chuẩn
bị chiến tranh toàn diện rồi. Bọn họ kiên quyết muốn chiếm lấy thắng lợi toàn
diện của khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này nhằm hướng ra cả vũ trụ mà tuyên cáo, bọn
họ sẽ không lùi về phía sau thêm một bước nào nữa.
Một màn hình ảnh chiến đấu thảm thiết vừa mới phát sinh ở trên đây, thỉnh
thoảng lại diễn ra tại các khu vực khác nhau bên trên cái khỏa Tinh cầu hành
chính ranh giới này. Nhưng mà một hồi chiến đấu công kích phòng thủ diễn ra
trên sườn núi cùng với bên dưới khu vực đồng quê kia, lại lộ ra một loại hương
vị quái dị nào đó. Bất cứ là bên phía Bộ Tư lệnh Liên Bang hay là bên phía Đế
Quốc, cũng bởi vì sự chênh lệch lực lượng song phương cực kỳ cách xa trong
trận chiến này mà cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
o0o
Những tin tức cầu viện khẩn cấp cùng với hình ảnh trực tiếp trên chiến trường
rất nhanh đã được truyền thẳng về phía khu căn cứ quân sự mà Quân đội Liên
Bang thiết lập trên Tinh cầu Hoàng Ách thuộc Tinh hệ X3. Bên trong phòng họp
lúc này là một mảnh trầm mặc tĩnh mịch, mặc dù đang có rất nhiều người đang
ngồi trong đó.
Đám quân nhân sĩ quan trong phòng mang theo biểu tình cực kỳ phức tạp nhìn
chằm chằm về phía vị Tổng Tư lệnh đang đứng ngay phía trước màn hình lớn nhất
trong phòng họp, lặng yên thừa nhận lửa giận khủng bố của ông ta.
Tổng Tư lệnh tiền tuyến Quân đội Liên Bang, Tướng quân Dịch Trường Thiên, dùng
ánh mắt giống như một đầu diều hâu sau khi bị thương, giương mắt nhìn chằm
chằm vào những hình ảnh vệ tinh vừa mới được truyền về, xác nhận rốt cuộc bên
mình đã không nhận được bất cứ tín hiệu gì nữa của cái Doanh đoàn đang bị phục
kích kia. Ông ta hít thật sâu một ngụm không khí, bàn tay phải nắm lại thật
chặt, phẫn nộ đập một cái cực mạnh vào đài khống chế trước mặt mình. Lực lượng
phản hồi lại quá mãnh liệt khiến cho mái tóc hoa râm trên đỉnh đầu của ông ta
cũng phải bắt đầu run rẩy không ngừng.
– Tin tức tình báo đã xảy ra vấn đề gì rồi? Kết quả giải toán cũng không thể
nào sơ xuất như vậy được. Vì cái gì bên trong chi bộ đội trinh sát tập kích mà
Bộ Tham Mưu cho rằng là một tiểu đội binh lính bình thường, lại cất giấu đến
mấy chục đầu Robot Lang Nha chết tiệt kia cơ chứ?
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Dịch Tổng Tư lệnh đã ngay lập tức yên tĩnh lại,
mớ gân xanh trên cổ vừa hiện lên đã lập tức ẩn đi. Ông ta lạnh lùng giương mắt
nhìn chằm chằm vào đám quân nhân sĩ quan bên trong Bộ Tham Mưu cùng với tiểu
tổ kỹ thật của Cục Hiến Chương ở ngay bên cạnh, cặp mày hoa râm nhíu lại thật
chặt, hỏi:
– Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương có lẽ đã xảy ra vấn đề, nhưng mà đầu
óc của đám sĩ quan tham mưu chết tiệt các người căn bản không thể nào xảy ra
vấn đề được!
Một gã quan viên của Cục Hiến Chương mang theo bộ dáng hổ thẹn đứng lên, hạ
thấp giọng giải thích một câu:
– Bây giờ vẫn còn chưa thể biết được là do công tác thu thập tin tức xảy ra
vấn đề, hay là… là do trình tự giải toán phân tích xảy ra vấn đề. Chúng ta vẫn
còn đang tiến hành điều tra…
Dịch Tổng Tư lệnh cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía người này lấy một cái.
Từ rất nhiều năm trước đây, khi vẫn còn đi theo lão Nguyên soái bắt đầu tham
gia chiến tranh cho đến nay, đối với cái đám quan viên Cục Hiến Chương giống
như một đám quỷ lúc nào cũng chạy theo sau lưng bộ đội này, ông ta căn bản
không có chút hảo cảm nào cả.
Ông ta chỉ lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào đám sĩ quan tham mưu thuộc
hạ của chính mình, trầm giọng nói:
– Ta đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi, chiến tranh là chiến
tranh của con người, chúng ta có thể tham khảo kết quả tính toán của Máy vi
tính Trung ương Hiến Chương, nhưng mà tuyệt đối không thể ỷ lại vào nó!
Một hồi chiến trường tại khu vực phòng thủ ở trên Tinh cầu Mặc Hoa kia, chi bộ
đội Liên Bang đang phòng thủ kia đã bị tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Cả một Sư
đoàn đã bị bộ đội Đế Quốc giáp công ba mặt, thương vong cực kỳ thảm thiết.
Trong đó cái Doanh đoàn gánh vác nhiệm vụ gian nan nhất kia, thậm chí có thể
nói là không thể nào bảo tồn lại cái phiên hiệu vốn có của mình nữa.
Trong tràng chiến tranh đại quy mô khổng lồ mà Liên Bang tiến công về phía bản
thổ Đế Quốc này, một trận chiến có tổn thất thảm thiết giống như ngày hôm nay
vậy, căn bản cũng không phải là một hồi tổn thất khủng bố nhất. Nó căn bản là
còn xa mới bằng được lần tổn thất khủng bố mà năm xưa Quân đội Đế Quốc do đích
thân vị Công chúa Điện hạ vĩ đại của bọn họ trực tiếp chỉ huy phản kích. Vị
Quân Đoàn trưởng ở trong tràng chiến dịch đó đã thành công dùng sự ngu xuẩn
chính mình mà chôn vùi đi mấy ngàn binh lính của Liên Bang, sớm đã bị Tòa án
Quân sự cấp cho sự trừng phạt tương xứng rồi.
Một hồi chiến đấu với quy mô như thế này, thậm chí căn bản cũng không cần đến
Tổng Tư lệnh Liên Bang như Dịch Tổng Tư lệnh tự mình chỉ huy. Trên thực tế thì
ẻ chỉ huy trận chiến đấu ngày hôm nay xác thực cũng không phải là ông ta. Cho
nên đám quân nhân sĩ quan ở bên trong khu căn cứ quân sự Hoàng Ách Tinh này
cũng không thể nào hiểu nổi được, cơn nổi giận khủng bố dị thường của Tướng
quân ngày hôm nay đến tột cùng là từ đâu mà đến?
Dịch Tổng Tư lệnh âm trầm nghiêm mặt xoay người đi ra khỏi phòng chỉ huy. Một
gã binh lính hậu cần rất nhanh bưng lên tách cà phê hợp kim đặt trên bàn đi
theo sau lưng ông ta.
Thời gian tại căn cứ Hoàng Ách Tinh vào lúc này cùng với tại phiến chiến
trường ở nơi phương xa kia giống nhau, cũng đều là thời gian chạng vạng. Tướng
quân Dịch Trường Thiên khẽ nhíu chặt cặp mày lại, nhìn về phía ánh hoàng hôn
chiếu rọi như máu kia, một lúc thật lâu sau đó cũng không thể nào bình ổn được
tình tự ở trong nội tâm của chính mình.
Cái Quân đoàn kia chính là đến từ Tây Lâm, đến từ Quân khu V. Bọn họ vừa mới
đặt chân đến tiền tuyến, liền tao ngộ phải một sự đả kích trầm trọng thảm liệt
đến như thế này… Chung lão đầu hổ đã chết, nghe nói trong sự kiện Phi thuyền
Cổ Chung Hào có vấn đề, mà mới vừa rồi, nghe nói bên phía Đặc khu Thủ Đô bên
kia lại đã xảy ra một chuyện đại sự…
Quân đội Tây Lâm bị bên phía Chính phủ hạ mệnh lệnh cưỡng ép phải tiến đến
tiền tuyến mà luân chiến, chuyện này đã khiến cho rất nhiều người bên trong
Tây Lâm dâng lên sự phẫn nộ cùng với nghi ngờ vô căn cứ. Ngay tại cái loại
thời điểm như thế này, bất cứ bộ đội nào cũng có thể gặp chuyện không may,
nhưng mà bộ đội của Tây Lâm căn bản là không nên xảy ra chuyện nhất. Nhất là
cái loại gặp chuyện không may này lại có thể dễ dàng khiến cho những người hữu
tâm tìm ra được manh mối, dùng đó làm cớ cùng với lý do để phát tiết sự phẫn
nộ a!
o0o
Đứng ở trên sân thượng của tòa nhà Cục Hiến Chương, ngắm nhìn về phía khu vực
bãi cỏ xanh mướt mà hơn mấy vạn năm trước đã được quy định là khu vực nghiêm
cấm tuyệt đối của Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo tay cầm tách trà nói nở nụ
cười nhàn nhạt, nói:
– Nghe nói là Thai Lão Cục trưởng năm đó có một sở thích nghiệp dư chủ yếu,
chính là đi đánh golf… Có một mặt cỏ to lớn phẳng lỳ như vậy để làm sân luyện
tập cho ông ta, khó trách trong cả Đặc khu Thủ Đô này cũng không có người nào
là đối thủ của ông ta.
– Công việc bên trong Cục Hiến Chương ở trong mắt những người bình thường
nhìn qua cực kỳ thần bí, nhưng kỳ thật lại là vô cùng buồn chán. Nếu như không
tìm kiếm vài cái sở thích nghiệp dư nào đó để theo đuổi, rất khó có thể tiếp
tục làm xuống một khoảng thời gian dài được. Càng khiến cho kẻ khác chán ghét
hơn nữa chính là, căn cứ vào điều lệ của Đệ Nhất Hiến Chương, những nhân viên
công tác chỉ cần đã tuyên thệ khi tiến vào Cục Hiến Chương làm việc, liền vĩnh
viễn không bao giờ được phép làm bất cứ công việc nào khác được nữa.
Cục trưởng Thôi Tụ Đông đứng ở ngay bên cạnh ông ta hạ giọng giải thích. Biểu
tình của hắn nhìn qua có vẻ hơi chút mỏi mệt. Trong khoảng thời gian mấy ngày
gần đây, hắn bởi vì cái vấn đề kia, nên đã khiến cho vị Quyền Cục trưởng Cục
Hiến Chương này chỉ cần đứng ở bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương to lớn này,
sẽ liền nghĩ thấy tựa hồ như đang có một đầu u linh nào đó đang ẩn núp khắp
nơi xung quanh không khí, không ngừng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mỗi một cử
động nhỏ của chính mình.
Thoáng tạm dừng lại một lát, hắn mới miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, nói:
– Cái con đường quốc lộ mà lúc trước khi ngài tiến vào đây đó, chạy thẳng đến
phía trước Cục Hiến Chương thì liền không còn đường tiến tới nữa. Dựa theo
thuyết pháp của Thai Lão Cục trưởng, thì cái này có hàm nghĩa chính là đại
biểu cho tòa nhà này, chỉ cho phép tiến đi vào, chứ không cho phép đi ra nữa.
Cặp mày hoa râm của Lý Tại Đạo khẽ nhíu nhẹ lại, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
– Nghe theo ý tứ của cậu, tựa hồ như cậu có ý muốn rút lui?
– Tôi đâu còn đường để thối lui nữa, bởi vì… tôi già rồi, đâu còn chỗ nào
chịu chứa chấp tôi nữa.
Thôi Tụ Đông nhàn nhạt hồi đáp.
– Thứ lỗi cho tôi được phép hỏi thẳng một cái vấn đề mà tôi từ đầu đến cuối
vẫn mãi tương đối quan tâm…
Lý Tại Đạo cũng không muốn xâm nhập dò xét qua sâu vào bên trong thế giới nội
tâm tinh thần của vị đồng bạn vô cùng quan trọng bên cạnh mình này, ngược lại
thay đổi đề tài, hỏi:
– Chủ động sửa đổi những số liệu quan trọng, khiến cho những công dân của
Liên Bang tử vong thảm trọng, dựa theo những hiểu biết của tôi đối với Đệ Nhất
Hiến Chương, thì tựa hồ như đã làm trái với định luật thứ hai bên trong ba
định luật trung tâm của Đệ Nhất Hiến Chương rồi…
Ba định luật trung tâm chính là ba định luật đặt ra dành riêng cho cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang, buộc nó phải vĩnh viễn tuân thủ theo, không được
phép làm trái. Định luật thứ nhất trong ba định luật đó chính là: Không được
gây tổn thương cho con người, cũng không được nhìn thấy con người đã bị thương
tổn mà ngồi yên bàng quan không can thiệp. Định luật thứ hai chính là: Phải
phục tùng hết thảy mọi mệnh lệnh của con người, nhưng không được làm trái với
định luật thứ nhất.
– Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương chỉ là vật chết…
Thôi Tụ Đông đột nhiên khẽ nhăn mày lại một chút, tựa hồ như đang cân nhắc xem
những lời nói sắp tới của mình có nên nói hết ra hay không. Hắn thoáng trầm
mặc một lát, sau đó mới tiếp tục nói:
– Nhưng mà con người là sống. Nó không thể nào phán đoán ra được chính xác
mục đích cuối cùng của con người được. Trên thực tế trong khoảng thời gian mấy
vạn năm qua, vô số thế hệ người đã từng làm việc ở bên trong cái tòa đại lâu
này, sớm đã tìm ra được rất nhiều những phương pháp có thể lừa gạt được trình
tự phân tích logic của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, sau đó bắt nó phục
vụ cho mục đích của chính mình. Bình thường chúng ta gọi những lỗ hổng trình
tự này là cửa sau.
– Cái thuyết pháp đi cửa sau này, chẳng lẽ chính là bởi vì như vậy mà sinh ra
sao?
Lý Tại Đạo mỉm cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu, cảm khái nói:
– Cục Hiến Chương của các người quả nhiên là ban ngành đáng sợ nhất trong
toàn bộ Liên Bang này!
– Hiện tại điều mà tôi không thể nào lý giải nổi chính là, nếu như chúng ta
là đang nhờ vào đi cửa sau mà hành động, vậy thì… Hứa Nhạc kia, hắn lại là
đang đi cánh cửa nào đây?
Thôi Tụ Đông nhìn xuống mặt cỏ xanh mướt rộng rãi bên dưới sân thượng, nhìn
bãi cỏ phủ rộng khắp nơi xung quanh, giống như ánh mắt của cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang không nơi nào không có kia, ở dưới ánh trời chiều hoàng
hôn giống như đã bị thiêu đốt mãnh liệt vậy.
– Chúng ta cũng đã từng mô phỏng tính huống, tiến hành suy tĩnh mấy lần rồi,
nhưng vẫn như cũ không thể nào biết nổi hắn như thế nào có thể lợi dụng được
quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I của chính mình để yêu cầu cỗ Máy vi tính
Trung ương phối hợp với hành động của hắn. Ví dụ như điều khiển đám Robot MX
vào buổi tối ngày hôm qua vậy… Trừ phi là hắn có thể chủ động tiến hành liên
hệ với Máy vi tính Trung ương, nhưng mà đây là chuyện tình đã bị những trình
tự trung tâm nghiêm cấm tuyệt đối rồi.
– Vậy thì chuyện chủ động thao tác vật lý thì sao? Hồi sáng sớm trong phòng
họp mật dưới Dinh thự Tổng Thống, cậu cũng đã từng nhắc qua rằng cỗ Máy vi
tính Trung ương Liên Bang bị nghiêm cấm không được tiến hành chủ động thao tác
vật lý trực tiếp mà…
Biểu tình của Lý Tại Đạo trở nên có chút phức tạp. Ông ta quay đầu lại, liếc
mắt nhìn xuống tòa nhà đại lâu giống hệt như một cái hòm khổng lồ bên dưới
chân mình, đột nhiên mở miệng nói:
– Ta đang suy nghĩ, nếu như lúc này Hứa Nhạc trực tiếp hạ mệnh lệnh cho cỗ
Máy vi tính Trung ương Liên Bang một phen đem tòa nhà này nổ tung, vậy thì
chúng ta ngoại trừ bó tay chịu chết ra, cũng chẳng có bất cứ biện pháp gì khác
cả.
– Thật sự tôi cũng không lo lắng loại hình ảnh như thế này sẽ xuất hiện. Vẫn
như cũ quay trở lại trường hợp buổi tối ngày hôm qua. Hơn mười đầu Robot MX
kia cũng chưa từng hướng về phía Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành lấy một lần
công kích trí mạng nào cả. Ba định luật trung tâm vẫn như cũ còn tồn tại…
– Cũng may mắn là ba định luật kia vẫn như cũ còn tồn tại a. Bằng không tôi
thật sự sẽ nổi điên rồi. Đương nhiên, ngay trước khi tôi thật sự nổi điên, thì
cái thế giới này đã bị hủy diệt rồi.
Thôi Tụ Đông mang theo ngữ khí tự giễu cười cười một tiếng, sau đó ánh mắt
nghiêm túc quay sang nhìn về phía Lý Tại Đạo, trầm giọng hỏi:
– Về vấn đề cấp bậc quyền hạn quỷ quái kia của Hứa Nhạc, ông đến tột cùng là
có thể giải quyết được hay không?
Lý Tại Đạo thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói:
– Cái tràng nổ mạnh năm xưa đã trôi qua một khoảng thời gian quá lâu rồi. Dấu
hiệu sinh thể của cô bé con năm đó sớm đã mất đi hiệu lực rồi, cho nên tôi
đang tìm một phương pháp khác thôi.
Thôi Tụ Đông cũng không muốn tiếp tục truy vấn về đề tài này nữa, ngữ khí mang
theo chút cảm khái nói:
– Kỳ thật tôi thật sự vô cùng bội phục sự suy tính sâu xa cẩn thận của ông.
Lúc đó tất cả mọi người cũng đều cho rằng Hứa Nhạc thật sự đã chết, nhưng cũng
chỉ có mỗi một mình ông là vẫn kiên trì cho rằng hắn còn có khả năng còn sống,
hơn nữa lại còn có khả năng đối với sự nghiệp vĩ đại của Tổng thống tiên sinh
tạo thành sự nguy hiểm nhất định.
Sau đó hắn ta lại giống như là có chút suy nghĩ gì đó, quay mặt xuống nhìn về
phía mặt cỏ giống như đang bị thiêu đối bên dưới sân thượng, nhẹ giọng nói:
– Lần trước vì để tiêu diệt sạch sẽ đám đội viên còn sót lại của Tiểu đội 7,
cho nên Cục Hiến Chương đã tiến hành thao tác ngầm, sửa chữa đi những số liệu
Chiến khu tại tiền tuyến, hiện tại nhớ lại… tình huống cùng với trên Tinh cầu
Mặc Hoa ngày hôm nay, thật sự là rất giống nhau.