Đường đường là Tổng thống Liên Bang, hoàn toàn nắm chặt quản lý trong tay hơn
mấy trăm tỷ công dân thuộc ba Đại khu hành chính, hơn mười Tinh hệ hành chính
cấp một, cộng thêm mấy trăm Tinh cầu quặng mỏ, lại có quyền lực tối cao điều
khiển chỉ huy hơn trăm vajnbooj đội Liên Bang, kết quả lại bị hai đoạn băng
ghi âm đơn giản dọa phải chạy trốn vào trong khu căn cứn quân sự bí mật trong
lòng núi Tư Minh Sơn như thế.
Đối với các quan viên nội các Chính phủ bên trong gian phòng họp bí mật này mà
nói, lời đề nghị này của vị Cố vấn An toàn Quốc gia Liên Bang không hề nghi
ngờ là một cái tát cực kỳ vang dội đánh thẳng lên trên mặt của tất cả bọn họ.
Nhưng mà tất cả bọn họ ai nấy cũng đều không hề phản đối lời đề nghị này của
ông ta, cho dù trong nội tâm nghĩ thấy vô cùng nhục nhã…
Bởi vì khi mà bọn họ nhìn thấy trên màn hình băng ghi hình kia xuất hiện hình
ảnh một đám Robot MX màu đen dưới trạng thái không có bất cứ người nào thao
tác, lại giống như một đám u linh lao thẳng ra bên ngoài bóng đêm, đánh thẳng
xuống chiếc xe Thiết giáp kia, bọn họ liền cảm nhận được một sự khiếp đảm cùng
với lo sợ từ trước đến giờ chưa từng có.
Thân là công dân của Liên Bang, từ ngay khi sinh ra đã được tắm gội trong ánh
sáng của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bọn họ mặc dù không thể nào lý giải
nổi mối quan hệ quyền hạn cổ quái giữa cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
cùng với Hứa Nhạc là chuyện tình như thế nào, thậm chí bọn họ cũng không biết
trình tự thao tác của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang là như thế nào,
nhưng mà bọn họ lại phi thường biết rõ ràng là Liên Bang hiện tại đã ỷ lại vào
mạng lưới hệ thống Hiến Chương này đến thế nào. Hiện tại cái thứ mà bọn họ
hoàn toàn ỷ lại vào kia, tựa hồ đã trở thành thứ vũ khí mạnh mẽ hữu lực cực
đại trong tay đối thủ của bọn họ, như thế nào có thể không sợ hãi bất an đây?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái màn hình ảnh cuối
cùng trên màn hình trên tường kia, khẽ nhíu cặp mày lại một chút, lắc lắc đầu,
cự tuyệt lời đề nghị của Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh. Ông ta nâng bàn
tay lên, ngăn cản sự khuyên bảo kinh nghi bất định của đám thành viên nội các
trong phòng, trầm giọng nói:
– Ta thân là Tổng thống Liên Bang, nếu như chỉ bởi vì sợ hãi mà bỏ trốn,
chẳng lẽ ta phải bỏ trốn suốt cả nhiệm kỳ Tổng thống của ta hay sao?
Ông ta chậm rãi quét mắt nhìn khắp một vòng bên trong phòng họp, dùng một loại
ngữ khí không cho phép người khác phải nghi ngờ, nói:
– Về chuyện tình của Thượng tá Hứa Nhạc, cần phải nghiêm khắc giữ bí mật
tuyệt đối, nghiêm cấm truyền bá ra khỏi bên ngoài gian phòng họp này.
– Bên trong Chính phủ cần phải ngay lập tức thành lập các ban ngành chuyên
trách ứng đối với tình huống đột phát lần này, do Tướng quân Lý Tại Đạo phụ
trách toàn quyền quản lý. Bố Lâm sẽ là sĩ quan liên lạc qua lại trung gian
giữa các người.
Chủ nhiệm Văn phòng Dinh thự Tổng Thống đang ngồi ở một góc khuất phía sau
lưng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bèn hướng về phía mọi người gật gật đầu thăm hỏi
một vòng.
Tổng thống tiên sinh tiếp tục tuyên bố một loạt các mệnh lệnh khác. Tuy rằng
đã trải qua một đêm không ngủ, nhưng mà thanh âm của ông ta vẫn như cũ hùng
hậu hữu lực như vậy. Bên trong âm điệu bình tĩnh trầm thấp của ông ta lộ ra
một cỗ cảm giác khiến người khác nghe được cũng trở nên bình tĩnh hơn một
chút:
– Công tác lần này chia ra làm hai phương hướng mà tiến hành. Thứ nhất, các
ban ngành tương qua ngay lập tức triển khai hành động truy nã, cố gắng trong
khoảng thời gian ngắn nhất tìm ra, hoặc là hạ gục luôn người này.
Cuộc thảo luận kéo dài đến giai đoạn này, rốt cuộc thì hai chữ hạ gục cũng đã
xuất hiện trên các màn hình của máy tính điều khiển bên trong Dinh thự Tổng
Thống. Bởi vì tất cả mọi người ở bên trong gian phòng họp này ai nấy cũng đều
tương đương biết rõ ràng rằng, cái gã anh hùng Liên Bang đêm nay vừa mới đào
tẩu kia, chính là một nhân vật nguy hiểm khủng bố như thế nào.
– Phương hướng thứ hai, bên phía Cục Hiến Chương phải mau chóng tìm ra phương
pháp hữu hiệu nhất, giải trừ ngay cái cấp bậc quyền hạn thuộc danh sách cấp độ
I ở trên người của Hứa Nhạc kia. Chúng ta không thể nào cho phép Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương của Liên Bang biến thành nơi ẩn núp hữu hiệu của tội phạm
được.
Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương Liên Bang Thôi Tụ Đông hiện tại đang ngồi tại
vị trí bên phái của Tổng thống tiên sinh, nghe thấy cái mệnh lệnh này của ông
ta, hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó vô cùng trực tiếp lắc lắc đầu, thấp
giọng nói:
– Tổng thống tiên sinh, thật sự vô cùng xin lỗi. Những chuyện tình liên quan
đến danh sách quyền hạn này, vốn dĩ nằm trong trình tự trung tâm của máy vi
tính, Cục Hiến Chương rất khó có thể khiến cho Máy vi tính Trung ương Liên
Bang chủ động giải trừ quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I… Trên thực tế, trong
khoảng thời gian qua chúng ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian trong
chuyện này rồi, nhưng mà cũng chẳng thu được bất cứ hiệu quả gì cả.
Cái này thật sự là một loại tin tức phi thường không tốt. Càng không tốt hơn
nữa chính là tất cả mọi người ở đây ai nấy cũng đều nhìn ra được trên mặt mày
của vị Quyền Cục trưởng Cục Hiến Chương này một loại cảm xúc mỏi mệt cùng với
một tia ý niệm từ bỏ giấu ở sâu nhất bên trong nội tâm của chính mình. Toàn
trường nhất thời không khỏi trở nên khẩn trương trầm mặc một trận.
Tướng quân Lý Tại Đạo là người đầu tiên đã lên tiếng hỏi qua vấn đề này từ
phía Cục Hiến Chương, lúc này đột nhiên bình tĩnh mở miệng nói:
– Về vấn đề cấp bậc quyền hạn của Hứa Nhạc… Tôi nghĩ nếu như cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang đã không thể chủ đọng giải trừ cấp bậc quyền hạn trên
người hắn, có lẽ chúng ta nên tìm kiếm một phương pháp khiến cho Máy vi tính
Trung ương Liên Bang bị động thu hồi quyền hạn đi…
– Là phương pháp gì?
Thôi Tụ Đông mang theo thần tình nghi hoặc nhìn về phía Lý Tại Đạo, liên tưởng
đến những lời nói mà đối phương đã từng nói qua ở bên đường trước đây, trong
lòng chợt sinh ra một tia hy vọng nhàn nhạt. Tuy rằng cũng không nhiều lắm,
nhưng mà chung quy lại vẫn là có.
– Là sự xung đột trong trình tự xử lý logic…
Tướng quân Lý Tại Đạo nhìn về phía cái khe nhỏ bé xuất hiện trên màn hình TV
lớn trên tường, thoáng nhíu mày lại một cái, nói:
– Về chuyện tình này tôi cũng chỉ mới nắm bắt được vài manh mối mà thôi,
nhưng mà trước khi nắm giữ được những chứng cứ xác thật một chút, bản thân tôi
cũng đều không thể nào tin tưởng rằng có thể làm được hay không.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nói:
– Chúng ta cần phải có thêm một ít thời gian nữa. Trong đoạn thời gian này,
cần phải cấp cho Hứa Nhạc một chút áp lực mới được…
Vị Cục trưởng tân nhậm của Cục Điều Tra Liên Bang rất nhanh phản hồi:
– Về phương hướng thứ nhất, Cục Điều Tra Liên Bang đã phát ra lệnh truy nã
cấp độ I, xin Tổng thống tiên sinh cùng với các vị hãy yên tâm, mạng lưới theo
dõi điện tử ba cấp trải rộng toàn diện Liên Bang, cho dù cấp bậc cao nhất hiện
tại tạm thời còn chưa thể sử dụng, nhưng mà ở trong tay Cục Điều Tra cùng với
Bộ Quốc Phòng còn có hai tầng mạng lưới theo dõi còn lại, không chỉ có thể cấp
cho Hứa Nhạc một áp lực đủ lớn, hơn nữa ta còn có tự tin khi nói rằng, có thể
trực tiếp bắt giữ hoặc là hạ gục được hắn.
Trên mặt Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông nghe thấy sự khẳng định chắc
chắn của Cục trưởng Cục Điều Tra, biểu tình trên mặt cũng không có bất cứ tinh
thần gì, mặt mày lộ ra một vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, trào phúng liếc mắt nhìn hắn,
mạnh mẽ bác bỏ:
– Chỉ cần cái quyền hạn cấp bậc thuộc danh sách cấp độ I quỷ dị kia còn tồn
tại, Máy vi tính Trung ương Liên Bang còn tiếp tục trợ giúp cho hắn, như vậy
tất cả những hệ thống theo dõi tự động trong toàn bộ Liên Bang này, cũng sẽ
trở nên không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Những số liệu cùng với tin tức lại
càng không cần phải nói đến. Các người có lẽ cũng không biết rõ ràng, tất cả
những số liệu cùng với tin tức gì, toàn bộ cũng đều nằm dưới sự theo dõi chặt
chẽ của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang. Bắt giữ hoặc là hạ gục hắn? Ta
thật sự cho rằng chỉ khi nào làm tê liệt hoàn toàn ba hệ thống mạng lưới theo
dõi điện tử toàn Liên Bang mới may ra làm được chuyện này.
Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang trầm mặc không nói gì để chống đỡ lại sự
trào phúng của Thôi Tụ Đông, chỉ là có chút tức giận dùng mười đầu ngón tay
vuốt loạn một cách thô bạo lên trên mái tóc hoa râm của chính mình mà thôi.
Biểu tình của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn như xưa tuyệt đối bình tĩnh cùng với
trầm ổn. Ông ta liếc nhìn về phía Cục trưởng Thôi Tụ Đông, nhàn nhạt nhắc nhở
một câu:
– Không nên quên rằng, trong Liên Bang có tổng cộng cả trăm tỷ người, cỗ Máy
vi tính Trung ương Liên Bang kia căn bản không có khả năng khống chế con
người, cho nên trong lần hành động này, cái mà chúng ta phải nương dựa vào,
hơn nữa cũng chỉ có thể nương dựa vào duy nhất, chính là lực lượng của con
người.
Sau đó ông ta khẽ nhắm mắt lại một chút, không biết là đang tiến hành tự hỏi
cái gì đó, sau đó mở mắt ra, ngữ khí nhàn nhạt tự giễu nói:
– Một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, một tên đào phạm, không ngờ lại có thể
khiến cho toàn bộ Chính phủ Liên Bang vì thế mà phải nơm nớp lo sợ bất an… Ta
không thể không thừa nhận, Liên Bang đã tiến đến thời điểm nguy hiểm nhất rồi…
Cái này là chuyện vớ vẫn hay sao? Không, một chút cũng không, bởi vì đám chúng
ta tất cả cũng đều biết rằng sắp tới chúng ta sẽ phải đối diện với nhân vật
nguy hiểm đến mức nào.
– Ta tuyên bố, toàn thể Liên Bang chính thức tiến vào trạng thái phong tỏa bí
mật cấp độ 2.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn một vòng đám người đang ngồi trong phòng họp,
thoáng trầm mặc một lát sau, mới chậm rãi nói:
– Các vị, đây là chiến tranh, đây là một hồi chiến tranh giữa toàn bộ Liên
Bang cùng với một con người ở ngay trên lãnh thổ của Liên Bang. Chúng ta cần
phải đạt được sự thắng lợi cuối cùng!
o0o
Từ trong căn phòng họp tuyệt mật bên dưới lòng đất quay trở lại trên mặt đất.
Dinh thự Tổng Thống vào thời điểm sáng sớm được bao puhr bên trong những luồng
ánh sáng kim sắc nhàn nhạt vô cùng xinh đẹp. Vô số những giọt sương trắng trên
mặt bãi cỏ phản chiếu ánh sáng mặt trời lóe lên những tia sáng chói lóa, khiến
cho cả bãi cỏ giống hệt như một tầng vải bọc tơ nhung kết cườm kim tuyến vậy.
Bầu không khí ồn ào túc sát một đêm ngày hôm qua sớm theo sự rút lui của các
chi bộ đội mà biến mất tản mác đi không thấy, chỉ còn để lại một vài nhóm Đặc
công của Cục Đặc Cần với cấp bậc canh gác được đẩy cao lên mức an toàn cao
nhất, thỉnh thoảng ở bên trong các góc khuất xung quanh giống như những đầu
chim ưng trong rừng cây, không ngừng chăm chú quan sát cẩn thận khắp bốn phía
xung quanh.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nghiêm khắc cự tuyệt lời yêu cầu bảo hộ quá mức khẩn
trương của bất cứ những ban ngành nào trong Chính phủ Liên Bang, cùng với
Tướng quân Lý Tại Đạo hai người sóng vai cùng nhau đứng trên ban công của Dinh
thự Tổng Thống, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp trước mặt mình, biểu tình trên
mặt thế nhưng cũng không có bình tĩnh tự tin giống như biểu hiện trong phòng
họp lúc trước vậy.
– Ta biết rất rõ ràng tính cách của Hứa Nhạc, cũng giống hệt như là biết rõ
ràng tính cách của chính bản thân mình vậy…
Thanh âm của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt mà trầm thấp, nói:
– Bởi vì cái quyền hạn cấp độ I chết tiệt kia, một khi hắn đã quyết định hạ
quyết tâm rồi, như vậy hắn khẳng định sẽ trở thành một gã địch nhân đáng sợ
nhất… Nhưng mà cũng không thể bởi vì sợ hãi mà không tiếp tục đi điều tra tiếp
cái sự tình này được, cũng không nên thay đổi hoặc là phủ định tất cả những kế
hoạch mà cậu đã suy tính vạch ra trong nhiều năm qua. Nhưng mà ta nghĩ trước
khi có thể bắt được hắn, hoặc là giết chết được hắn, đám đội viên kia của hắn
tốt nhất có thể nên còn sống tốt…
– Tôi cũng nghĩ rằng như vậy là tốt hơn…
Lý Tại Đạo cảm khái nói:
– Một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi lâm vào sự xung đột đối với lý niệm, cuối
cùng thì so với một tên sát thủ bởi vì phẫn nộ mà trở nên điên cuồng thì càng
dễ đối phó hơn một chút.
– Lại là một ngày mới xuất hiện…
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống bãi cỏ xanh mắt ở bên dưới ban công dưới chân
mình, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Lại có sự khiêu chiến mới xuất hiện, lại có vấn đề mới đang chờ đợi chúng
ta đi xử lý… Chỉ có điều cái vấn đề lần này xem ra tựa hồ phải càng phiền toái
hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Lý Tại Đạo có chút ngập ngừng nói:
– Có một cái suy đoán mà tôi mãi vẫn không có nói ra với mọi người, bởi vì
tôi vốn tưởng rằng chuyện tình này có thể giải quyết được một cách thỏa đáng,
như vậy thì cái suy đoán này căn bản cũng không còn có ý nghĩa gì nữa. Hiện
tại thoạt nhìn qua, muốn giải quyết được cái mắc xích phiền toái nhất kia, tôi
xác thực còn cần phải chờ đợi cái kết quả kia…
Thoáng tạm dừng một lát sau, ông ta tiếp tục nói:
– Nếu như thật sự không được… vậy thì… triệu hồi Lý Phong về!
o0o
Hứa Nhạc bắt đầu cuộc sống chạy trốn chết của mình, thì bên phía Chính phủ
Liên Bang cũng bắt đầu tiến hành đuổi bắt hoặc là đuổi giết. Những chuyện tình
mà đám đại nhân vật trong Chính phủ Liên Bang này cần phải xử lý còn rất
nhiều. Ví dụ như là phải làm như thế nào để mà đối mặt với những sự chất vấn
mạnh mẽ của đám gia tộc mượn chuyện này mà đả kích, phải làm thế nào để giải
quyết sự khiếp sợ khó hiểu, thậm chí là bất mãn mãnh liệt cùng với phẫn nộ của
đám dân chúng trên toàn thể Liên Bang, phải làm như thế nào để giải đáp ổn
thỏa nghi vấn của mọi người, phải làm như thế nào để có thể đủ cam đoan các
thế lực còn lại bên trong Chính phủ cùng với Quân đội có thể kiên định không
nghi ngờ chấp hành ý chí của Tổng thống Liên Bang.
Vào buổi sáng ngày hôm nay, đại lâu Bộ Quốc Phòng chính là nơi đầu tiên nghênh
đón hành động của bên phía Chính phủ Liên Bang. Phải nó là sự lựa chọn trình
tự tiến hành như thế này là phi thường chính xác, nhưng mà đám quân nhân sĩ
quan bên trong Bộ Quốc Phòng không biết rõ ràng nội tình bên trong, đột nhiên
nhìn thấy vị Bộ trưởng tiên sinh sáng sớm đã vào trong văn phòng Bộ trưởng
tiến hành thu dọn văn kiện cùng với đồ đạc cá nhân, mọi người đều hoàn toàn
khó có thể che giấu sự khiếp sợ của chính mình.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh, sáng sớm ngày hôm nay bị bên phía Dinh
thự Tổng Thống yêu cầu tạm thời rời khỏi cương vị công tác hiện tại, tiếp nhận
nhiệm vụ hiệp trợ điều tra nào đó. Bên phía Chính phủ Liên Bang cũng không có
giải thích rõ ràng nguyên nhân buộc ông ta phải tạm thời rời bỏ cương vị công
tác, thế nhưng chính bản thân Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh lại phi thường rõ ràng.
Liếc mắt nhìn về phía chậu hoa Thanh Úc tươi tốt đặt bên chậu cửa sổ đằng kia,
khóe môi của Trâu Bộ trưởng thoáng nổi lên một tia nụ cười chua xót nhàn nhạt.
Một đêm ngày hôm qua ông ta căn bản cũng không có ngủ. Tuy rằng cái hành động
quân sự tuyệt mật diễn ra trên Quảng trường Hiến Chương kia là trực bỏ qua Bộ
Quốc Phòng mà tiến hành, nhưng ông ta thân là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, như thế
nào lại có thể không phát hiện ra chút tin tức gì đây chứ?
Mãi cho đến ngày hôm nay, tuyệt đại đa số mọi người tại Thủ Đô Tinh Quyển cũng
đều vẫn như cũ cho rằng Hứa Nhạc chính là con rể tương lai của ông ta, nhưng
mà chỉ có điều cái chữ tương lai này lại một lần kéo dài liền mãi đến tận bốn
năm năm trời vẫn chưa thể nào bỏ đi được.
Đến khi một hồi chiến tranh giữa toàn thể Liên Bang cùng với một con người này
bước chân ra ánh sáng mặt trời, bởi vì một tầng quan hệ vi diệu này, tuy rằng
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nắm giữ quyền cao chức trọng, phía sau lại có lực ảnh
hưởng không nhỏ của phía hậu sơn núi Mạc Sầu, nhưng mà bên phía Dinh thự Tổng
Thống vẫn phải không tiết hết thảy mọi trả giá, cũng phải đẩy Trâu Ứng Tinh
rời khỏi cái chức vị này. Đương nhiên, bên phía Chính phủ Liên Bang cũng không
có khả năng trực tiếp cắt chức của ông ta, cho nên cũng chỉ có thể dùng đến
danh nghĩa là tạm thời rời khỏi cương vị công tác mà thôi.
– Bộ trưởng tiên sinh, cái chậu cây cảnh này có cần đóng gói lại đem về nhà
ngài hay không?
– Không cần đâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày tôi quay lại căn phòng này mà
thôi.
Ngữ khí Trâu Bộ trưởng bình tĩnh nói.
Trâu Ứng Tinh vốn xuất thân từ hệ thống hậu cần của Quân đội, nổi danh là ít
giao tiếp, thế nhưng ông ta đã đảm nhiệm chức vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng cũng
gần năm năm trời rồi, ở trong Quân đội đương nhiên là có được một chút thực
lực tương đối không nhỏ. Đối mặt với cái gọi là tạm thời rời khỏi cương vị
công tác để hỗ trợ điều tra này, ông ta căn bản hoàn toàn có thể làm ra những
biện pháp đáp trả vô cùng mạnh mẽ hữu lực. Thậm chí cái loại đáp trả này hoàn
toàn có thể khiến cho bên phía Dinh thự Tổng Thống cảm thấy phi thường khó
giải quyết nữa. Nhưng mà ông ta lại lựa chọn bình tĩnh trầm mặc mà rời đi.
Ánh mắt Trâu Ứng Tinh khẽ nheo lại, chậm rãi đi ra khỏi Văn phòng Bộ trưởng,
cùng với đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ thần tình khiếp sợ khó hiểu bên ngoài
mỉm cười chào hỏi một lượt, trong lòng lai có chút cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Tại tiền tuyến vẫn còn đang tiếp tục tác chiến, hồi chiến tranh cùng với Đế
Quốc vẫn còn có thể kéo dài nữa, Quân đội Liên Bang như thế nào có thể nội
loạn được đây?
Xem ra những thứ mà Hứa Nhạc điều tra được lúc trước cũng đều là sự thật. Mà
vị Tổng thống tiên sinh giỏi nhất trong việc nắm giữ lòng người kia, trước đó
liền đã xác định rằng chính mình sẽ phải vì giữ gìn sự đoàn kết bên trong Quân
đội, mà chỉ có thể bình tĩnh chấp nhận hết thảy những sự điều phối này.
Cái loại tâm chí sâu sắc như thế kia, khiến cho người khác phải bội phục không
thôi, phải sợ hãi không thôi!