Lý Tại Đạo cùng với Đỗ Thiếu Khanh cùng nhau đi ra khỏi Dinh thự Tổng Thống.
Một vài gã quân nhân sĩ quan biểu tình kiên nghị trầm mặc tiến lên đón tiếp
hai người. Những gã quân nhân sĩ quan này đều đến từ một vài chi bộ đội cường
hãn phụ trách bảo hộ khu vực phụ cận của Đặc khu Thủ Đô, cùng với Đỗ Thiếu
Khanh đều có những đặc điểm chung nhất, đó chính là mặc dù còn khá trẻ, thế
nhưng cũng đều vô cùng có phong quang, quân hàm trên vai kẻ nào cũng có những
ngôi sao vàng chói mắt lóng lánh.
Đám Tướng quân trẻ tuổi này hướng về phía vị lão sư đáng kính của bọn họ kính
chào theo nghi thức quân đội. Bên trong đồng tử của mỗi người cũng đều có
những tia quang mang rực lửa. Tuy rằng buổi tối mùa xuân ngày hôm nay, bọn họ
cũng không phải là những đối tượng hành động chân chính, thế nhưng không hề
nghi ngờ bọn họ cũng đã đứng trên một vạch xuất phát của một chặng đường hoàn
toàn mới. Bọn họ đi theo vị chính trị gia vĩ đại đang ở trong Dinh thự Tổng
Thống kia, bắt đầu bước lên trên sân khấu của lịch sử, như vậy trước khi sinh
mệnh của bọn họ hoàn toàn kết thúc, liền tuyệt đối không có cơ hội rút lui
xuống nữa.
Sau khi tiến hành trao đổi một chút cùng với thông báo tình huống với nhau,
các gã Tướng quân trẻ tuổi cũng đều suất lĩnh những bộ đội lệ thuộc trực tiếp
của chính mình rất nhanh rời đi. Trên bãi cỏ phía trước Dinh thự cũng chỉ còn
lại có hai người Lý Tại Đạo cùng với Đỗ Thiếu Khanh.
Sau khi trầm mặc một lúc khá lâu, Tướng quân Lý Tại Đạo mới khẽ nhíu mày, quay
sang nhìn về phía con đường rộng lớn đã khôi phục lại sự tĩnh mịch của một đêm
mùa xuân, mở miệng nói:
– Kỳ thật, sự băn khoăn nghĩ ngợi của Tổng thống tiên sinh kia, cũng chỉ là
do hắn ta thay chính mình tìm kiếm một cái lý do biện minh cho hành động của
mình mà thôi. Giết hoặc là không giết, cũng chỉ là một cái ý niệm nhỏ nhặt mà
thôi. Có đôi khi quả thật cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy.
Đỗ Thiếu Khanh cũng không có mở miệng nói câu nào, trên khuôn mặt đeo kính râm
vẫn mãi duy trì một sự trầm mặc lạnh lùng. Trên thực tế buổi tối ngày hôm nay
chính là do hắn cùng với Sư đoàn Thiết giáp của hắn gánh vác nhiệm vụ quan
trọng nhất trong hành động bắt giữ Hứa Nhạc. Nhưng mà kể từ sau khi tiến vào
trong Dinh thự Tổng Thống, hắn ta ngay cả một câu cũng đều không có mở miệng
nói ra.
Lý Tại Đạo liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười có chút cảm khái, nói:
– Phải tự tay mình tiêu diệt đi chính một con người trẻ tuổi tràn ngập nhiệt
tình mà khờ dại nhiệt huyết trong chính bản thân mình, xác thực là một cái
quyết định vô cùng gian nan a!
Ý tứ của những lời nói này quả thật vô cùng rõ ràng. Trong suy nghĩ của Lý Tại
Đạo, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không có đồng ý một phen đem Hứa Nhạc lập tức đi xử
quyết, cùng với những mối nguy hiểm do đám gia tộc kia có thể gây ra căn bản
không hề có chút quan hệ nào cả, thậm chí cùng với cái quyền hạn thuộc danh
sách cấp độ I của Cục Hiến Chương khiến kẻ khác nghĩ mãi cũng không cách nào
hiểu nổi kia cũng chẳng có quan hệ gì với nhau cả, thuần túy chỉ là nguyên
nhân tác dụng của việc nhìn thấy hắn lại liên tưởng đến một thời tuổi trẻ của
chính mình năm xưa mà thôi…
Một kẻ chuyên quyết sách âm mưu cho dù có lão luyện cùng với bình tĩnh đến như
thế nào đi chăng nữa, khi mà còn tuổi trẻ đại khái cũng đều sẽ có thời điểm
nhiệt tình khờ dại, cũng sẽ có một đoạn thời gian thường xuyên nhiệt huyết
cùng với phẫn nộ. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng như vậy, còn bản thân Lý Tại Đạo
sao lại không có đây?
– Hứa Nhạc chính là một nhân vật cực độ nguy hiểm. Bởi vì nguyên nhân vấn đề
cấp bậc quyền hạn cực cao của hắn, cho nên tính nguy hiểm của hắn thậm chí còn
vượt qua sự đánh giá của tất cả các thành viên bên trong Hiệp hội cộng lại.
Theo như ý kiến của riêng ta, có lẽ sự nguy hiểm của hắn còn cao hơn cả những
lực lượng còn đang che giấu của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nữa… Bởi vì, sự
nguy hiểm của hắn chính là rất trực tiếp!
Vẻ mặt Tướng quân Lý Tại Đạo không một chút biểu tình, tiếp tục nói:
– Sự nghiệp vĩ đại của chúng ta căn bản không thể nào thừa nhận cái loại
phiêu lưu như thế này được. Đối diện với thủ đoạn bạo lực đơn giản mà trực
tiếp, chúng ta căn bản không thể có bất cứ một chút thoái nhượng nào cả.
– Thiếu Khanh, một phen đem chuyện tình này xử lý cho thật tốt đi…
Ông ta nhìn chằm chằm Đỗ Thiếu Khanh, nói:
– Không cần suy nghĩ đế những vấn đề ảnh hưởng đến đạo đức tâm lý hoặc là ảnh
hưởng sâu xa này nọ. Chỉ cần có thể rời khỏi phạm vi của Dinh thự Tổng Thống
cùng với Quảng trường Hiến Chương, bất cứ sự tử vong ngoài ý muốn nào cũng đều
có thể tìm ra được một lý do hợp lý để mà giải thích.
Cặp kính râm màu đen như mực trên mũi Đỗ Thiếu Khanh ở trong ban đêm mùa xuân
lúc này chợt phản xạ ngọn đèn có chút ảm đạm phía trước Dinh thự Tổng Thống,
trầm mặc như đang suy nghĩ cái gì đó. Trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới mở
miệng nói:
– Tôi cần có mệnh lệnh trực tiếp của Tổng thống tiên sinh!
– Chúng ta thân là quân nhân, ở trên chiến trường có một số thời điểm sẽ nhận
được quyền lực trực tiếp không cần nhận lệnh từ cấp trên. Mà chỉ cần những địa
phương nào có mặt Hứa Nhạc, thường thường nơi đó chính là chiến trường.
Ánh mắt của Lý Tại Đạo vô cùng bình tĩnh mà lại tràn ngập một loại cảm giác áp
bách mãnh liệt, trực tiếp xuyên thấu qua cặp kính râm đen ngòm kia, dừng thẳng
lên trên mắt của Đỗ Thiếu Khanh, tiếp tục nói:
– Giết chết một vị anh hùng Liên Bang nhận được sự kính yêu nồng đậm của dân
chúng toàn Liên Bang, nhất định là sẽ bị ghi lại tội danh ở trong sử sách. Nếu
như cậu kiên trì muốn yêu cầu Tổng thống tiên sinh trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh,
như vậy tương đương rằng cậu chính là đang định tội ông ta đó.
Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc một lát, sau đó làm ra một động tác kính chào theo
nghi thức Quân đội, nói:
– Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
o0o
Một chi bộ đội cưỡi trên xe thiết giáp mà đến, sau đó cũng cưỡi trên xe thiết
giáp mà rời đi, bên trong xe lại có thêm hơn mười gã đội viên của Tiểu đội 7
vốn căn bản không có biện pháp thoát đi nổi. Trên Quảng trường Hiến Chương lúc
trước vốn tràn ngập một loại hơi thở khẩn trương nghiêm nghị, cơ hồ là trong
khoảnh khắc đã khôi phục lại sự im lặng lạnh lùng.
Trước cửa một vài tòa kiến trúc dân chư bên cạnh con đường vẫn còn có một vài
gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Thiếu úy đang mỉm cười cùng với đám dân cư giải
thích cái gì đó, nói cho mọi người một tin tức tốt chính là buổi thao diễn
quân sự chống khủng bố đã chấm dứt, đồng thời hai tay đưa ra một phong bì lễ
bao lớn do bên phía Bộ Quốc Phòng đặc biệt chuẩn bị trước, thỉnh xin đám dân
chúng bị quấy nhiễu giấc mộng đêm xuân hãy rộng lượng khoan dung.
Trên con đường rộng rãi đêm khuya, ngẫu nhiên có một vài khỏa lá cây rơi
xuống, theo những luồng gió mà lăn lộn dọc theo mặt đường yên tĩnh. Đêm khuya
tĩnh mịch lộ ra một vẻ tịch liêu nhàn nhạt, có thể đếm được một vài ánh sao
đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi xuống. Dưới ánh tinh quang ảm đạm,
pho tượng đồng cổ xưa của tiểu tổ năm người cùng với pho tượng của Quân Thần
đại nhân nhìn nhau không nói gì. Đêm xuân hôm nay vẫn như đêm xuân hôm qua,
gió đêm vẫn lặng yên thổi quét…
Các chi bộ đội tham dự vào lần hành động quân sự bí mật này nhanh chóng rồng
rắn kéo nhau ra khỏi Quảng trường Hiến Chương, sử dụng những con đường quân
dụng lâm thời đã được định sẵn từ trước, xuyên qua những tòa kiến trúc dân
dụng trên mặt đất, có khi xuyên qua những cây cầu bắc lâm thời qua những dòng
kênh nhỏ, tận hết khả năng im lặng tiến vào khu quân doanh đóng ở bên ngoài
vùng ngoại ô Đặc khu Thủ Đô.
Có một chi đoàn xe vô cùng đặc biệt từ bên trong Dinh thự Tổng Thống chạy
thẳng ra, vừa mới qua khỏi tòa nhà đại lâu Bộ Tài Chính, chậm rãi lái ra khỏi
phạm vi của Quảng trường Hiến Chương. Tất cả những chiếc xe thiết giáp của
đoàn xe này cũng đều đã trải qua những sự cải tạo đặc thù, loại bỏ hết tất cả
những con chíp vi mạch khống chế tầm xa, thậm chí một phen đem những hệ thống
khống chế nội bộ quan trọng nhất tiến hành điều chỉnh thành hệ thống thao tác
vật lý trực tiếp nhất.
Một gã Trung úy Cận Vệ Doanh của Sư đoàn Thiết giáp 7 nhìn về phía gã nam nhân
có cặp mắt ti hí đang bị trói buộc gắt gao vào trong một cái giá chữ thập bằng
hợp kim tổng hợp, được canh giữ vô cùng cẩn mật ở tại một góc u ám phía sau
chiếc xe thiết giáp, mạnh mẽ áp lực nổi khiếp sợ cùng với ngơ ngẩn bất an ở
trong lòng mình. Hắn rất nhanh nắm chặt khẩu súng ngắn đặc chế với hệ thống
hỏa lực cực cao trong tay mình, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ những
biện pháp cải tạo hệ thống xe thiết giáp bộ đội tiến hành trước khi hành động
đêm nay, chính là bởi vì cái gã gia hỏa trước mặt mình này hay sao?
Toàn bộ quân nhân trong Quân đội Liên Bang cũng đều biết rõ ràng cái tên gia
hỏa này là nhân vật xuất sắc như thế nào, sự nghiên cứu của hắn đối với hệ
thống khống chế máy móc điện tử lại càng lợi hại đến cực điểm nữa. Nhưng mà vì
cái gì mà thượng cấp lại hạ mệnh lệnh dở bỏ hệ thống khống chế điện tử tầm xa
như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự thần kỳ đến mức có thể lợi dụng được những thứ
này, mà thoát ra khỏi sự áp giải của hàng trăm gã quan binh tinh nhuệ hạng
nhất trong toàn Liên Bang này hay sao? Huống chi tay chân của hắn hiện tại đã
bị an trí những trang bị xiềng xích hợp kim từ tính siêu cường độ nữa. Cho dù
tên gia hỏa này có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, hiện tại cũng chỉ có
thể tuyệt vọng mà thôi a!
Không ngờ hắn lại còn có thể nở nụ cười nữa… Cái tên gia hỏa kia không ngờ còn
nở nụ cười! Thật sự đáng sợ a!
Ánh mắt của gã Trung úy trợn tròn lên, có chút không thể nào tin tưởng nổi
nhìn chằm chằm vào tên gia hỏa đang bị cố định bên dưới đáy thùng xe thiết
giáp kia, theo bản năng giơ lên khẩu súng ngắn đang cầm trong tay mình, chỉ
thẳng vào trong đầu của hắn. Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, một đám quân
nhân binh sĩ tinh nhuệ nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7 được đặc thù lựa chọn ở
bên trong thùng xe thiếp giáp, đồng thời bị cái nụ cười kỳ diệu khó hiểu của
cái tên gia hỏa kia chấn động khiến cho đồng tử trong mắt bọn họ co rút lại
một trận, giơ thẳng khẩu súng trong tay mình lên chỉ thẳng vào hắn.
Toàn thân Hứa Nhạc đều bị những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của
toàn bộ Liên Bang gắt gao trói buộc chặt lại, gắn thẳng lên trên cái khung hợp
kim tổng hợp hình chữ thập. Lúc này toàn thân trên dưới cả người hắn thậm chí
ngay cả cử động một cái ngón tay thôi cũng không có cách nào làm được. Cũng
mau là đám địch nhân này cũng không có thô bạo đến mức khống chế những sợi dây
thần kinh trên gương mặt của hắn, cho nên hắn còn có thể nhếch miệng lên mà
cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn mà vô cùng chỉnh tề bên trong miệng. Hắn
cười đến mức ánh mắt của hắn cũng nheo chặt lại thành hai cái khe mỏng dính.
o0o
Không biết hiện tại là thời gian gì rồi…
Trong một góc nào đó của khu căn cứ chuyển tiếp nằm tại vùng ngoại thành Đặc
khu Thủ Đô của Quân khu I Liên Bang, đã xuất hiện một màn hình ảnh phi thường
quỷ dị kỳ quá. Cánh cửa hợp kim nặng nề của khu quân khố đột nhiên chậm rãi mở
ra. Hơn mười đầu Robot MX màu đen tiên tiến nhất của Quân đội Liên Bang đột
nhiên tập thể khởi động, ở bên trong màn đêm tĩnh lặng này đột nhiên chậm rãi
bước ra, trên toàn thân lộ ra một cỗ hơi thở cực kỳ túc sát mà quỷ dị.
Sư đoàn Thiết giáp 7 từ sau khi từ tiền tuyến lãnh thổ Đế Quốc quay trở về,
cũng không có quay trở lại khu căn cứ của mình trên Tinh cầu S3, mà lưu lại
trên Tinh cầu S1, vì thế khu căn cứ chuyển tiếp này liền trở thành nơi dừng
chân lâm thời của chi Sư đoàn thiết huyết bất bại này. Thân là một trong hai
chi Sư đoàn bộ đội biên chế toàn Robot sớm nhất trong những chi bộ đội của
Liên Bang, hơn mấy trăm đầu Robot MX quân dụng giống hệt như vô số những pho
tượng kim loại trầm mặc lạnh lùng đứng thẳng ở bên trong gian nhà kho rộng lớn
này, đã trải qua một khoảng thời gian khá dài cũng không có phát ra bất cứ
tiếng vang nào cả, mãi cho đến ngày hôm nay.
Đám quan viên hậu cần bên trong Sư Bộ nhìn thấy đám Robot MX màu đen này giống
hệt như một đám u linh biến mất bên trong màn đêm u ám, nhịn không được thoáng
lắc lắc đầu một cái, cúi đầu xuống, dùng cây bút điện tử rất nhanh lập ra
những bản chứng thực trình tự tương quan của buổi xuất động ngày hôm nay,
trong lòng sinh ra vô số những nghi vấn cùng với khiếp sợ mạnh mẽ, thế nhưng
căn cứ vào những điều khoản kỷ luật quân sự vô cùng khắc nghiệt, bọn họ lại
căn bản không dám đặt câu hỏi gì.
Buổi tối ngày hôm nay, Sư đoàn Thiết giáp 7 tựa hồ như phải chấp hành một
nhiệm vụ quân sự thuộc dạng tuyệt mật nào đó, nên phải liên tục xuất động đại
lượng bộ đội thiết giáp cùng với Robot quân dụng. Nhưng mà vấn đề chính là,
nơi này cũng không phải là tiền tuyến đánh giặc, mà là Đặc khu Thủ Đô, có cái
nhiệm vụ gì cần phải vận dụng hỏa lực cường đại như thế để đi chấp hành đây?
Một đám Robot MX quân dụng toàn thân phát ra quang mang kim chúc màu đen sáng
bóng, sử dụng hình thức vượt chướng ngại vật tầm thấp mà phóng vọt ra khỏi khu
căn cứ quân sự, nương theo con đường quốc lộ quân sự chuyên dụng mà hướng về
phía phiến thành thị vẫn như trước còn phát ra những ánh sáng ngọn đèn mà chạy
tới, dần dần biến mất ở bên trong bóng đêm tối đen trước mặt. Lớp nước sơn
chống phản quang cao cấp, do Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác nghiên cứu
chế tạo ra, trên mình những đầu Robot này, vào thời khắc này khiến cho những
đầu Robot màu đen cao lớn trầm trọng này giống như là được phủ lên trên mình
một tầng cảm giác quỷ dị như những đầu u linh vậy.
Hơn mười đầu Robot quân dụng giống hệt như một đàn u linh ngay trước khi tiến
vào đến khu vực giới tuyến phòng ngự của Đặc khu Thủ Đô, liền nhận được một
lời chất vấn vô cùng nghiêm khắc đã dự kiến từ trước. Kể từ sau khi sự kiện ám
sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu diễn ra, hệ thống mạng lưới theo dõi sóng
ngắn tín hiệu sóng nhiệt khởi động của Robot trải rộng khắp mọi khu vực thành
thị quan trọng của Liên Bang lúc nào cũng đặt ở trong tình trạng hoạt động cao
nhất. Hệ thống này đã sớm bắt giữ được thân ảnh của những đầu Robot quân dụng
này từ ngay khi bọn chúng còn cách giới tuyến của Đặc khu Thủ Đô đến hơn ba
mươi km. Nhưng mà bộ phận phụ trách theo dõi định vị Robot quân dụng nào đó
của bên phía Bộ Quốc Phòng, ngay sau khi phát ra lời chất vấn nghiêm khắc về
phía đối phương, đã nhận được một lời thuyết minh vô cùng ngắn gọn mà mạnh mẽ
từ bên phía đối phương:
– Nhiệm vụ quân sự tuyệt mật!
Đám quan viên Bộ Quốc Phòng khẩn trương mà vô cùng khiếp sợ sau khi nhận được
hồi đáp, chuẩn bị hạ mệnh lệnh cho chiến đấu cơ tầm thấp của Liên Bang lập tức
cất cánh tiến hành ngăn chặn đối phương, đột nhiên lại thu được một văn kiện
điện tử quyền hạn mệnh lệnh do hơn mười đầu Robot MX màu đen kia trực tiếp
truyền đến.
Bản văn kiện điện tử này hoàn toàn có thể chứng minh, mấy đầu Robot MX màu đen
này có được mệnh lệnh quyền hạn cực cao đến từ tầng cấp cao nhất bên trong
Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang, bất luận là bộ ngành gì bên trong Bộ
Quốc Phòng cũng đều hoàn toàn không có quyền hạn ngăn cản bọn chúng tiến vào
trong phiến thành thị mặc dù là ban đêm nhưng vẫn còn sáng rọi ánh đèn, nhưng
lại đang lâm vào ngủ say kia.
o0o
Đoàn xe thiết giáp đặc thù kia vẫn tương đối thong thả chạy dọc theo con đường
quân dụng, cùng với đám bộ đội rồng rắn phía trước kia dần dần nới dài khoảng
cách ra. Sau khi rời khỏi phạm vi của Quảng trường Hiến Chương không không
được bao lâu, một cái mệnh lệnh thông qua hệ thống chỉ huy quân dụng đã được
mã hóa, rơi thẳng vào trong chiếc xe thiết giáp đang chạy ở ngay chính giữa
đoàn xe kia.
Gã quân nhân sĩ quan Trung úy kia sau khi nhận được mệnh lệnh trực tiếp, biểu
tình cực kỳ phức tạp ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đang nằm ở
đằng kia, khó có thể hoàn toàn che giấu đi sự khiếp sợ sâu trong nội tâm của
chính mình. Bàn tay phải đang nắm lấy khẩu súng quân dụng đặc chế hỏa lực cao
của hắn lặng lẽ không một tiếng động đem ngón tay trỏ móc vào trong khu vực cò
súng khởi động…
Hắn ta căn bản không thể nào hiểu nổi cái mệnh lệnh cực kỳ khó hiểu kia. Cái
gã quân nhân sĩ quan đang bị trói gắt gao trên cái khung hợp kim tổng hợp kia,
chính là một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang, có chiến công vô cùng hiển
hách, là người nối nghiệp do đích thân Quân Thần đại nhân tự mình lựa chọn, là
nhân vật thần tượng ở trong lòng vô số những chiến sĩ của Liên Bang, kết quả
lại phải bị chính mình tiến hành xử bắn ngay tại chỗ hay sao?
Thân là một gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 thiết huyết bất khả
chiến bại, ở trên chiến trường, hắn đã từng chấp hành qua vô số những mệnh
lệnh trực tiếp căn bản không thể nào hiểu nổi, về sau vô số những cái sự thực
đã chứng minh rằng nhưng cái mệnh lệnh kia cũng đều hoàn toàn chính xác cả.
Huống chi cái mệnh lệnh mà tối ngày hôm nay hắn nhận được, lại trực tiếp đến
từ vị Sư Đoàn trưởng thần tượng trong lòng hắn kia.
Gã Trung úy cùng với đám đồng bọn bên cạnh mình khẽ liếc mắt nhìn nhau một
cái, đều nhìn ra trong đồng tử mắt đối phương đều đang toát ra một sự khiếp sợ
cùng với bất an nhàn nhạt.
Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước cho đến nay vẫn luôn trứ danh là kỷ luật vô cùng
nghiêm minh, trên từ Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cuống cho đến mỗi một gã
binh lính hậu cần bình thường nhất, ở trên chiến trường mỗi người cũng đều có
sự yêu cầu khắc nghiệt nhất đối với chính bản thân mình. Bọn họ lạnh lùng mà
kiêu ngạo, cố chấp mà cường hãn, có thể khiến cho một đám quân nhân sĩ quan
binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 khi đối mặt với mệnh lệnh trực tiếp từ phía
thượng cấp, không ngờ lại sinh ra cảm giác khiếp sợ bất an, thậm chí là nghi
hoặc đối với mệnh lệnh, thân là đối tượng cần bị chấp hành xử bắn, Hứa Nhạc
nên phải cảm thấy phi thường an ủi cùng với tự hào.
– Thượng tá Hứa Nhạc, thật sự xin lỗi, đây là mệnh lệnh!
Gã Trung úy vô cùng gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng nhằm để thỏa mãn
phần cổ họng đã có chút khô khốc của chính mình, nhìn xuống bên dưới đáy của
thùng xe, giơ khẩu súng ống hỏa lực hạng nặng đặc chế trên tay mình lên, nhắm
thẳng vào Hứa Nhạc đang bị trói buộc gắt gao trên cái khung chữ thập hợp kim
bên dưới.