– Thiếu gia, Viện I không biết đó là số liệu trắc nghiệm của ngài.
Cận quản gia không hiểu rõ ràng chuyện này, theo bản năng nghĩ rằng thiếu gia
đang nghi ngờ về số liệu của mình, lại đoán không ra dụng ý của thiếu gia.
Chẳng lẽ thiếu gia đối với chuyện phái đoàn đại biểu của Học Viện Quân Sự I
đến giao lưu với Đại Học Lê Hoa, quấy rối sự thanh tĩnh của mình mà có chút
bất mãn hay sao?
– Có thể là mẫu thu thập đã có vấn đề…
Thai Chi Nguyên tự nhiên sẽ không đi trách cứ gã quản gia người hầu tự tiện
hành động ngây thơ, cúi đầu nhìn xuống số liệu phân tích báo cáo về thực
nghiệm của Hứa Nhạc, áp lực trầm trọng cố gắng chịu đựng mỗi ngày cũng thả
lỏng vài phần.
Hắn càng xem càng cảm thấy kỳ quái, những chuyên viên phân tích của Học Viện
Quân Sự I tự nhiên sẽ không phán đoán sai lầm, những số liệu dày đặc kia quả
thật có chút cổ quái, so với trực giác cùng với những thực tế của đêm hôm qua.
Trong những số liệu thống kê của Hứa Nhạc, loại bỏ những chỉ lệnh cùng với
những tốc độ dư thừa đưa vào, lấy ra giá trị trung bình, giá trị cao nhất,
cũng chỉ là nằm trong khoảng giá trị trung bình mà thôi. Hứa Nhạc tối đa cũng
chỉ có thể đưa vào trong con robot hơn 100 chỉ lệnh hữu hiệu, cho dù toàn bộ
các chỉ lệnh đưa vào đều toàn bộ là chỉ lệnh chính xác, nhưng dù sao tốc độ
này cũng quá thấp, vẫn như cũ không có khả năng kiên trì tại cấp độ 6 trong
khoảng thời gian 11 giây 7 được, nhiều lắm khoảng 7 giây đã thất bại rồi.
Những số liệu ghi nhận lại quả thật là có vấn đề. Thai Chi Nguyên tò mò, cẩn
thận đọc kỹ lại, tốc độ của bản thân hắn đưa vào đại khái là cao gấp bốn lần
đối phương, đối phương đúng là kẻ mới bắt đầu tập luyện mà thôi. Dựa theo số
liệu phân tích của viện I Học viện Quân sự mà nói, nếu dựa vào tốc độ này,
hoàn thành những phản ứng động tác né tránh đối với con robot, trừ phi thần
kinh của kẻ thực nghiệm có tốc độ phản ứng cao đến mức bất khả tư nghị. 0,012?
Nhìn con số mà máy tính phân tích ra, Thai Chi Nguyên cũng không khỏi có chút
hoài nghi về độ tin cậy đối với số liệu thống kê của Hứa Nhạc.
Điều quan trọng nhất trong thao tác robot là ở chỗ tốc độ phản ứng của tác
giả. Thiết bị cảm ứng dò xét toàn thân của robot sẽ điều tra địa hình cho đến
hoàn cảnh, phát hiện ra mục tiêu đối địch hoặc chướng ngại vật, xuất hiện trên
các màn hình để người thao tác có thể dùng mắt thường quan sát được. Những vệt
sáng và các quang khối hoặc là số liệu kia, dùng mắt thường đọc, sau đó đưa
vào trong đại não phân tích, lại tiếp tục thông qua đại não phát ra chỉ lệnh,
đưa qua hệ thống thần kinh thao tác, truyền xuống hai tay, lại tiếp tục thông
qua các ngón tay trên màn hình cảm ứng đưa ra các thao tác chỉ lệnh, con robot
sẽ dựa vào những chỉ lệnh làm ra động tác tương ứng, đây chính là toàn bộ quá
trình. Bất luận kẻ nào cũng không có khả năng giản lược qua quá trình kia.
Tốc độ phản ứng của con người sau khi trải qua rèn luyện, có thể trở nên nhanh
chóng hơn người bình thường rất nhiều, giống như các đội viên robot đặc chủng
tiêm kích cao cấp của Liên Bang hoặc là Đế Quốc đặc biệt huấn luyện. Nhưng dù
sao khả năng chịu đựng của bọn họ cũng có giới hạn nhất định, không có khả
năng nhanh đến trình độ bất khả tư nghị như vậy, loại tốc độ phản ứng kia gần
như là bằng 0… Mà từ số liệu phân tích cùng với các giai đoạn tác chiến của
robot mà xem, muốn rút ngắn thời gian điều khiển, duy nhất chỉ có thể giảm bớt
được thời gian phản ứng thao tác, liền là ở chỗ khoảng thời gian phát ra chỉ
lệnh từ đại não truyền xuống đến hai đầu ngón tay.
Khoa học đã sớm chứng minh, thần kinh xử lý tốc độ của con người cho đến tốc
độ phản ứng đại khái là khoảng 300 thước một giây, tốc độ hưởng ứng trong
khoảng 1/126 giây, tốc độ truyền tải thông tin truyền tải thì khoảng 120 thước
một giây. Mà số liệu thực nghiệm của Hứa Nhạc cho thấy, tốc độ phản ứng thần
kinh hoặc là tốc độ phản ứng, tốc độ truyền tải thông tin đều đã vượt qua tốc
độ ghi nhận này!
Khó trách các chuyên gia phân tích trong phòng thí nghiệm của Học viện Quân sự
I nghĩ rằng các số liệu này có vấn đề, bởi vì tốc độ phản ứng trên cơ thể con
người nếu như có thể nhanh đến trình độ như vậy, điều này chỉ có thể nói rằng
người kia… không phải là người.
Thi Chi Nguyên lắc lắc đầu, đem phần số liệu này quăng sang một bên. Số liệu
này nếu đã có vấn đề, hắn cũng không có hứng thú để quan tâm đến những thứ ngu
ngốc kia nữa. Hắn cũng không lo lắng chuyện có thể là những cao thủ của những
thế lực nào đó ngụy trang thành một sinh viên bình thường để tiếp cận mình.
Bởi vì là một kẻ ngụy trang nên đã ngụy trang tốc độ phản ứng của mình trở nên
chậm chạp hơn một chút, nhưng lại không có khả năng bịa đặt ra tốc độ phản ứng
thần kinh gần như hoang đường như thế.
– Đúng rồi, Cận thúc, tối nay, chuẩn bị một bình cà phê.
Thai Chi Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện gì rất quan trọng, cau mày nói:
– … Hai cái tách!
Hứa Nhạc quả thật có được thần kinh phản ứng mạnh mẽ hơn người bình thường rất
nhiều. Nếu đổi lại là một người nào khác, khi còn là một thiếu niên, biết ông
chủ mình là một binh lính đào ngũ của Quân Đội, nhất định là sẽ bỏ trốn khỏi
cửa hàng sửa chữa điện tử, sau đó cả người sẽ run run mà chạy đi báo lại với
chính phủ. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có như vậy. Nếu như đổi lại là một
người khác, nếu bị quân đội đặc chủng bắt được, đem mấy cái họng súng đen ngòm
chỉa thẳng vào đầu mình, nhất định là sẽ bị dọa cho tè ra quần, lập tức đem
tung tích của Phong đại thúc thành thành thật thật mà nói ra hết. Nhưng Hứa
Nhạc cũng không có như vậy… Nếu như đổi lại là người khác… Khi phát hiện
ra quang huy của Hiến Chương Thứ Nhất vốn đã trải rộng toàn bộ Liên Bang không
cách nào chiếu rọi lên người của mình, khi hắn phát hiện ra mình có thể thay
thế một con chip vi mạch khác sau gáy mình, nhất định sẽ bị dọa thành ra ngu
ngốc. Mà Hứa Nhạc… cũng không có.
Có lẽ bởi vì hắn trong mười tám năm cuộc sống ngắn ngủi này đã gặp qua quá
nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái vô cùng. Cho nên khi hắn phát hiện ra trong cơ thể
có được một cỗ lực lượng thần kỳ tựa hồ so với chính mình tưởng tượng càng
thần kỳ hơn rất nhiều. Hắn cũng không chút nào cảm thấy kinh hoảng hay bất an,
ngược lại càng cảm thấy mơ hồ hưng phấn và khát vọng. Không phải là khát vọng
đối với lực lượng mà đúng là khát vọng về những thứ mình không biết.
Hắn chỉ là nhận biết tất cả những thứ này, tiếp nhận hết tất cả, dũng cảm đối
mặt với tất cả. Hơn nữa, lại đối mặt một cách vô cùng vui vẻ. Dù là bây giờ
hắn cũng không còn là thân phận một đào phạm trong xa hội nữa, mà hắn vẫn như
cũ trải qua một cuộc sống vui vẻ mà khoái hoạt trong cuộc sống học tập và làm
việc tại Đại học Lê Hoa. Hắn có bạn bè, cũng có bạn gái. Còn có một gã bạn bè
đêm nào cũng cùng học tập thực nghiệm mà hắn chưa từng gặp mặt qua nữa. Còn có
chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, nguyện ý trả giá bằng mồ hôi và
thời gian để làm.
Đương nhiên, loại thần kinh mạnh mẽ này chính là do tính cách của Hứa Nhạc,
không hề có bất cứ quan hệ gì đối với số liệu thống kê phân tích của Học Viện
Quân Sự I cả. Hứa Nhạc không biết trên thế giới này lại có người đã tiến hành
phân tính qua thần kinh của mình. Hơn nữa, lại còn cho rằng mấy cái số liệu
kia lại là số liệu giả. Nếu như là chính hắn đi tiến hành kiếm tra mấy cái số
liệu kia, kỳ thật có thể thoải mái cho ra những tình huống kết luận phù hợp
nhất với thực tế như vậy.
Trên thế giới này không có người nào có được tốc độ phản ứng thần kinh cho đến
tốc độ truyền tải thông tin nhanh đến mức bất khả tư nghị như vậy, Hứa Nhạc
cũng không thể, Phong Dư cũng không thể. Sở dĩ trong quá trình kiểm tra đo
lường từ một tốc độ phản ứng thấp đến đáng thương kia có thể đạt đến hiệu quả
tốc độ mạnh đến như thế, toàn bộ là bởi vì trong quá trình khi mấy tia sáng
cùng với quang khối trên màn hình kia truyền vào trong mắt hắn, trải qua quá
trình tính toán của đại não, cũng không phải thông qua thần kinh trung ương xử
lý và các hệ thần kinh truyền xuống hai tay. Đúng là đại não tiếp nhận thông
tin và xử lý phản ứng, nhưng mà là dọc theo con đường mà cỗ rung động cùng với
nhiệt lưu kỳ dị kia trong cơ thể lưu chuyển. Nếu nói là trung khu thần kinh
trong cơ thể con người chính là khu đặc khu, còn vùng ngoại ô chính là mười
đầu ngón tay xử lý thông tin của đại não, từ khu đặc khu chuyển ra vùng ngoại
ô nhiều nhất cũng chỉ có mười hai con đường lộ cao tốc, tốc độ cao. Trong cơ
thể Hứa Nhạc về mặt giải phẩu khẳng định là không có con đường tắt nào, nhưng
lại giống như là con đường du hành vũ trụ giữa các tinh hệ vậy, không có giới
hạn, chỉ có phương hướng, không có giới hạn tốc độ, chỉ có rộng lớn…
Lúc này, sau mấy đêm nghiên cứu cẩn thận về khả năng thực hành, Hứa Nhạc cũng
dần dần cảm nhận được chỗ tuyệt vời của phương thức khống chế kỳ dị này. Trầm
mê trong đó khó có thể kềm chế được. Mà kiên trì một thời gian ở cấp độ 6 này,
cũng đã càng ngày càng lâu hơn, từ 11 giây tám đã lên tới 17 giây.
Ngoại trừ việc không ngừng tiến hành thí nghiệm cùng với mô hình con robot
kia, Hứa Nhạc mấy ngày nay còn có một chuyện khiến hắn để tâm. Hắn phát hiện
người bạn học hằng đêm vẫn cùng hắn thực nghiệm tựa hồ như đồng dạng có vấn đề
mất ngủ. Mặc dù cho đến giờ hai người vẫn chưa từng gặp mặt, chỉ là hai người
tựa hồ là đi chung một hành lang. Thông qua mấy thứ đồ ăn khuya mà hai người
hằng đêm trao đổi với nhau, Hứa Nhạc về sau cũng chuẩn bị khá nhiều đồ ăn rất
sung túc. Giống như là bánh rán, hoặc là khoai nướng. Mấy ngày nay những thứ
thức ăn kia quả thật cũng không dễ kiếm. Hơn nữa, giá cả cũng không rẻ cho
lắm. Nhưng Hứa Nhạc trong vòng nửa năm nay, buổi tối đều phải ăn thêm, đối với
việc kiếm thức ăn khuya cũng không phải quá khó khăn gì. Nhưng lại cũng phải
tìm những thứ gì khác biệt một chút.
Như tối hôm nay, thứ hắn mang đến là thịt dê nướng, đương nhiên là thịt dê
tổng hợp. Hắn nhìn qua trên bàn của phòng nghỉ kia, có một bình cà phê cùng
với một đĩa bánh quy ít đến đáng thương, nhịn không được cười cười, nghĩ thầm
người kia nói mình là con quỷ hẹp hòi, kỳ thật hắn mới chính là kẻ keo kiệt
nhất, bánh quy ít như thế mà cũng đủ ăn hay sao? Sau cùng hắn rốt cuộc cũng
phát hiện ra mấy cái bánh quy trứng cá kia có chút quái dị. Mặc dù hắn cũng
biết loại bánh quy này cực kỳ đắt tiền, nhưng hắn vẫn như cũ không thích.
Hứa Nhạc cực kỳ tự nhiên rót cho mình một ly cà phê nóng, sau đó ngồi xuống
cái ghế từ từ thưởng thức một chút. Chầm chậm lôi cái thân thể của mình vào
trong phòng. Hắn và gã bạn học không biết danh tính kia tựa hồ như có một loại
ăn ý gì đó, hai người sau khi bước vào trong khu đều là đồng thời quẹo phải,
cũng không có quẹo trái, chưa bao giờ gặp mặt lẫn nhau.
Hứa Nhạc đã tạo thành thói quen mỗi đêm như thế, hắn ngồi xuống trên màn hình
điều khiển, bắt đầu ngưng động tinh thần tiến hành luyện tập. Chỉ là ngẫu
nhiên đang luyện tập, hắn gác một chân đặt lên trên tay nắm của cánh cửa bằng
hợp kim, vừa uống cà phê nóng, vừa ngửa mặt nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ một số
chuyện. Giống như ngày hôm nay, thứ hắn đang ngẫm nghĩ chính là, nếu như có
thể tìm được một hệ thống thực tế ảo hoàn hảo, đem hệ thống truyền cảm thực tế
liên kết lên mặt ngoài da tay, có thể nào khiến cho con robot này vận hành
nhanh chóng hơn hay không? Chỉ là loại ý tưởng này, vốn từ sớm đã bị xem là
loại hệ thống không có khả năng phát triển, từ mấy chục năm về trước đã bị bỏ
qua. Vận khí của Hứa Nhạc cũng không tệ, bên trong phòng kho chứa đồ phế thải
của phi thuyền Cổ Chung Hào, đã gặp qua được một lần. Mà sao trong trường Đại
học lại có thể kiếm ra được nữa chứ?
Đột nhiên bên trong khoang điều khiển đột ngột xuất hiện một thanh âm khiến
cho Hứa Nhạc từ trong suy nghĩ bừng tỉnh. Chén cà phê trên tay hắn suýt chút
nữa là rơi xuống mặt đất cách đó mấy thước.
– Cà phê uống ngon không?
Thanh âm từ trong máy truyền tin nội bộ bên trong khoang điều khiển truyền ra
một thanh âm không hề có chút cảm xúc nào.
Hứa Nhạc sửng sốt suốt nửa ngày mới kịp phản ứng lại, hắn đã ở nơi này không
biết bao nhiêu đêm, đều cũng chưa từng nghe được bất cứ người nào khác ngoại
trừ mình ra, chưa từng nghe qua thanh âm nào khác. Hắn nhìn màn hình báo cáo,
xác nhận đúng là có người đang trò chuyện với mình, lập tức đoán được chủ nhân
thanh âm kia là ai, theo bản năng hướng về phía máy liên lạc nội bộ kia chỉ
chỉ tách cà phê mấy cái, cười nói:
– Thịt dê nướng ăn ngon không? Tôi xem cậu ngày hôm qua một cái cũng không có
chừa cho tôi.
Thanh âm bên kia tạm dừng một chút, tựa hồ có chút không quen với cách đối
thoại này, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói:
– Một người tập luyện có phải không thú vị hay không? Có muốn cùng luyện với
nhau không?
Hứa Nhạc ngẩn người, gãi gãi mái tóc ướt sũng. Hắn chưa từng gặp qua người kia
ở phòng bên cạnh, tự nhiên là có chút tò mò, mặc dù nói là ai cũng có bí mật
của mình, hắn cũng không có chủ động sang mở cánh cửa kia ra, nhưng liên tiếp
mấy ngày cùng nhau ăn uống khuya, làm cho hắn cảm thấy đối phương cũng tựa hồ
không phải là người xa lạ. Càng quan trọng nhất chính là, mấy ngày nay hắn
tiến hành luyện tập khiến cho hắn phát hiện ra mình tựa hồ đối với việc điều
khiển robot hình như càng ngày càng có hứng thú, hơn nữa hắn cũng cảm thấy
trình độ của bản thân mình có chút gia tăng, chỉ là thiếu khả năng thực hành
thật sự, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm mình rốt cuộc có trình độ như thế
nào.
– Muốn tìm xấu? Vậy đến đây đi!
Hứa Nhạc đem chén cà phê đặt xuống bên cạnh, cầm lấy thanh điều khiển.
Thanh âm bên kia lại tạm ngừng một chút, tựa hồ là không nghĩ tới Hứa Nhạc sẽ
nói ra cách nói hoang đường như thế, trong thanh âm toát ra một tia nghiêm
túc:
– Những người dám nói với ta như vậy, thật sự là không nhiều lắm.