Gian Khách – Chương 709: Chính là như thế (3) – Botruyen

Gian Khách - Chương 709: Chính là như thế (3)

Hứa Nhạc nhìn về phía mảnh sao trời lấp lánh bên ngoài, nhẹ giọng nói:

– Hơn nữa đã từng có vị tiền nhân từng nói qua, con người, đều là bị bức mới
ra được.

– Đây là một cái câu thành ngữ hai ý nghĩa thật sự vô cùng tục tĩu…

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang mang theo ngữ khí không một tia cảm xúc
nào cả, lặng lẽ nói:

– Hơn nữa tôi phải nhắc nhở ngài một câu, tôi không phải là người!

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, quan sát một màn diễm lệ của không
gian vũ trụ xuất hiện bên trên võng mạc của chính mình, đột nhiên nói:

– Theo như ý của tôi, ông chính là một con người!

– Tuy rằng lời nói này nghe qua có thể có một chút dối trá… Bởi vì dựa theo
năng lực của ông, tuyệt đối không có khả năng sẽ xuất hiện một ngày như vậy.
Nhưng mà… nếu như quả thật có một ngày nếu như ông lâm vào tuyệt cảnh giống
như Thi công tử vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc kệ bỏ ông lại đâu.

Hắn khẽ hé miệng ra một chút, dùng sức gật mạnh đầu một cái, lặp lại một lần
nữa:

– Chính là như thế đó!

Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang mới hồi đáp:

– Cảm ơn!

Bắt đầu từ ngày đó trở đi, chuyến lữ trình quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển của
Hứa Nhạc cũng liền không có gặp thêm bất cứ hành động quấy rầy ngăn cản nào
nữa cả. Vì thế hắn mới càng có thêm nhiều thời gian hơn, để mà tự hỏi xem sau
khi mình quay trở lại Tinh cầu S1 thì có thể gặp phải những những tình huống
như thế nào, cẩn thận tự hỏi tận sâu bên trong nội tâm của chính mình, nếu như
mình gặp phải những tình huống như thế, đến tột cùng là phải làm những chuyện
gì, cùng với phải làm như thế nào?

Lúc này hắn đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại trong khoang nghỉ ngơi chuyên
dụng của chính mình ở trên đỉnh tầng thượng của chiếc Chiến hạm, nghiêng đầu
nhìn về phía những cảnh trí bên ngoài cửa sổ mãi mãi không bao giờ thay đổi,
thế nhưng tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng không ngừng biến đổi của không gian
vũ trụ, hai tay cầm lấy tách trà xanh nóng đến mức muốn phỏng tay, tiến hành
trầm mặc tự hỏi.

Dựa theo những chuyện tình xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, ví dụ như là
khu Căn cứ quân sự Trường Phong nói thế nào cũng không chịu cấp giấy thông
hành cho hắn quay về Thủ Đô Tinh Quyển, nhất là ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm
của Hạm đội Liên Bang kia không tiếc hết thảy mọi hậu quả, thậm chí dùng
phương pháp tự sát cũng muốn giết chết chính mình mà xem ra, cái phe phái cấp
tiến ở trong Quân đội Liên Bang kia thực lực có vẻ càng ngày càng mạnh mẽ hơn
trước. Điều này nhìn qua tựa hồ có chút không phù hợp với thực tế.

Hắn từ bên trong túi áo của chính mình lấy ra cái điện thoại di động, nhìn về
phía cái tin nhắn hình ảnh mà Thi Thanh Hải gửi đến từ phía Quảng trường Hiến
Chương kia. Cặp lông mày rậm rạp gần như một đường thẳng của hắn khẽ nhướng
lên một chút, đại khái là muốn xác nhận lại những phán đoán của mình xem có
chính xác hay không. Cái tổ chức kia quả nhiên là toàn bộ xuất phát từ cái
Hiệp hội Ba Nhất kia. Mà cái người đó quả thật là một thành viên vô cùng chủ
chốt bên trong Hiệp hội đó.

– Thật sự khó có thể tưởng tượng ra được!

Có chút ngây ngốc thổi nhẹ những mảnh trà vụn cùng với những luồng nhiệt khí
bốc lên từ tách trà nóng trong hai bàn tay mình, cẩn cẩn thận thận đưa lên môi
hớp lấy một ngụm, trong lòng Hứa Nhạc lại không ngừng im lặng cảm khái. Nói
như thế nào hắn cũng không cách nào đem vị Tướng quân đầy phong độ như một vị
đại học giả kia liên hệ cùng một chỗ với vị lĩnh tụ của cái phe phái cấp tiến
kia được.

Tướng quân Lý Tại Đạo, con trai độc nhất của Quân Thần Lý Thất Phu Liên Bang,
ở bên trong những thời điểm đầy mâu thuẫn ở đầu năm 72 Hiến lịch 37 Liên Bang
khi mà những mâu thuẫn mạnh mẽ dần dần hiển lộ ra, đã được rất nhiều người bên
trong xã hội Liên Bang, bao gồm cả Hứa Nhạc lẫn phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu
kia cho rằng là đối tượng tốt nhất có thể dẫn dắt Quân đội Liên Bang trở nên
hòa hoãn hơn, đi vào một thời đại cải cách tốt nhất. Cho nên tất cả mọi người
cũng đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy ông ta tiếp nhận hai cái chức vụ quân
sự quan trọng nhất trong Quân đội Liên Bang từ trong tay Thượng tướng Mại Nhĩ
Tư.

Thậm chí ngay cả Quân Thần Lý Thất Phu cũng cho rằng là như thế, hơn nữa đích
thân ông ta đã an bày như vậy.

Nhưng mà tựa hồ như Đấng Sáng Thế kia thật sự rất thích chơi trò đùa bỡn mọi
người, cái vị Tướng quân theo trường phái ôn hòa tràn đầy phong độ học giả kia
không ngờ đột nhiên xoay người biến đổi, trở thành vị lãnh tụ đích thực ẩn nấp
phía sau màn của cái phe phái thế lực cấp tiến kia.

Nếu như vị Quân Thần Lý Thất Phu đã nằm yên bên dưới lòng đất lạnh kia biết
được điều này, không biết tâm tình sẽ trở thành bộ dáng như thế nào.

Dùng hai bàn tay bị tách trà nóng làm cho nóng bỏng kia ôm lấy hai má mình,
ánh mắt đã nóng cháy kia dần dần thả lỏng lại một chút, Hứa Nhạc nhẹ nhàng thả
một một ngụm trọc khí, thả lỏng cái cảm giác nói không nên lời trong lòng
mình, cặp môi mỏng manh dần dần mím chặt lại.

Biết được gã địch nhân lớn nhất, bí ẩn nhấtchính mình là Tướng quân Lý Tại
Đạo, mặc dù trong lòng có rất nhiều cảm giác khiếp sợ cùng với mất mát và thất
vọng, nhưng phần lớn cảm giác lại là một sự bình tĩnh mạnh mẽ sau khi biết
được đáp án chân chính. Có rất nhiều những nghi vấn hắn đã từng nghĩ mãi cũng
không cách nào giải thích được, đến tận bây giờ cũng đã dễ dàng giải đáp được.

Đầu Chiến hạm Thứ Vũ Cấp đến từ Đại khu Tây Lâm kia chậm rãi mà kiên định bay
thẳng về phía Thủ Đô Tinh Quyển, bất luận là gặp phải những trở ngại như thế
nào, chỉ cần tiếp tục lặng lẽ bay đi, như vậy luôn luôn cũng sẽ có một ngày
đến được mục tiêu. Đối với Hứa Nhạc hiện tại mà nói, chuyện tình mà hắn đang
lo lắng nhất kỳ thật chính là sự an toàn của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ.

Dựa theo đạo lý mà nói, cái phe phái cấp tiến bên trong Quân đội kia cho dù có
điên cuồng mất trí đến thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng chấp nhận
phiêu lưu mạo hiểm mà tiến hành những hành động nguy hiểm đối với vị Tổng
thống tiên sinh Liên Bang do nhân dân Liên Bang đích thân tuyển cử ra được.
Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc đã từng nhìn thấy đám người này làm ra vô số những
chuyện tình không thể nào giải thích nổi rồi, nhất là trong khoảng thời gian
gần đây hắn mãi cũng không có biện pháp nào mà tiến hành liên hệ trực tiếp với
Tổng thống tiên sinh được, lần nào cũng luôn bị cái vị Chủ nhiệm kia ở bên
trong Văn phòng Tổng thống ngăn cản ở trung gian cả.

Thời gian khoảng bốn năm rưỡi trước đây, ngay sau khi lần Tổng tuyển cử Tổng
thống thắng lợi xong, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn định muốn thay đổi quy tắc cũ
của Liên Bang, tiếp tục sử dụng điện thoại di động cá nhân của chính mình cùng
với những thân bằng cố hữu của mình liên hệ trực tiếp, cũng muốn thông qua
điện thoại di động của chính mình tiến hành liên hệ với các dân chúng Liên
Bang ở dưới tầng chót của xã hội. Nhưng mà cái loại biện pháp cố gắng thân
thiết với quần chúng này cũng chỉ có thể duy trì được có hai tháng thời gian
mà thôi, đã bị những điều lệ bảo an vô cùng khắc nghiệt bắt buộc phải từ bỏ.
Bất cứ những lời thỉnh cầu muốn liên hệ trực tiếp với Tổng thống tiên sinh
cũng đều bị chuyển dời sang Văn phòng Dinh thự Tổng Thống cả.

Thế nhưng vấn đều chính là ở chỗ, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng chỉ
có thể trợ giúp Hứa Nhạc xác nhận sự an toàn của Tổng thống tiên sinh, hơn nữa
xác định được ông ta đang ở bên trong Dinh thự Tổng Thống, ngoài ra cũng không
thể nào đưa ra quá nhiều những tin tức nào khác nữa.

– Thượng tá Hứa Nhạc, sắp sửa đến Căn cứ Cựu Nguyệt rồi, chúng tôi sắp sửa
đem chiếc Chiến hạm này bàn giao lại cho bên phía Quân đội. Không biết ngài có
an bày hành trình kế tiếp cho mình hay chưa?

Bên trong hệ thống liên lạc nội bộ chợt vang lên thanh âm xin chỉ thị vô cùng
cung kính của Hạm trưởng đại nhân.

Hứa Nhạc khẽ rùng mình một chút, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ngờ
cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mặt đất có chút tái nhợt tang thương của
Cựu Nguyệt mà thôi. Trên mặt đấy không có không khí cũng vẫn như trước, được
sắp xếp dầy dầy đặc đặc vô số những phiến pin năng lượng thu thập năng lượng
mặt trời màu đen tuyền vô cùng đồ sộ. Bên trên đó là một mảnh bình tuyến hình
vòng cung hết sức đơn giản. Xa xa là một khỏa Tinh cầu xinh đẹp đang huyền phù
ở giữa không trung. Còn ở một địa phương xa hơn nữa, mơ hồ có thể nhìn thấy
những luồng sáng bàng bạc của vầng Tân Nguyệt đằng kia.

– Cám ơn các vị đã chiếu cố cho tôi suốt chặng đường. Tôi đã an bày người đến
đón tôi rồi!

Hứa Nhạc bình tĩnh hướng về phía hệ thống liên lạc thông tin nội bộ trả lời
một câu, sau đó xốc lại cái ba lô quân dụng của mình, cẩn thận kiểm tra toàn
bộ những trang bị cần thiết bên trong, xốc lên vai, dùng sức buộc chặt lại cái
đay đeo trước bụng của mình.

o0o

Vài phút sau đó, Hứa Nhạc một mình một người rời khỏi chiếc Phi thuyền Chiến
hạm Thứ Vũ Cấp kia, thông qua con đường thông đạo ngầm sâu thẳm ngay trên mặt
đất hướng về phía khu Căn cứ Cựu Nguyệt mà đi. Toàn bộ hệ thống thông đạo
chuyển tiếp bằng hợp kim tổng hợp, vách tường bóng loáng phản xạ ra quang mang
màu trắng thâm u nhàn nhạt, đem toàn bộ sự rét lạnh cùng với khoảng không chân
không trên bề mặt Cựu Nguyệt hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài, cũng một phen
đem toàn bộ thanh âm ngăn cách lại bên ngoài luôn.

– Mấy năm trước đây trong hồi đối chiến Robot thí nghiệm cùng với Lý Cuồng
Nhân ở trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, tựa hồ như tôi cũng đã từng đi qua con
đường thông đạo này…

Hứa Nhạc cũng không có sử dụng hệ thống băng chuyền thang máy di chuyển tự
động, mà dùng hai chân của chính mình chậm rãi lửng thửng đi trong con đường
thông đạo vắng vẻ, lắng nghe những thanh âm thanh thúy mà cô đơn do đôi giày
quân dụng của chính mình tạo thành trên con đường bằng hợp kim tổng hợp, theo
con đường thông đạo thật dài không ngừng vang vọng quanh quẩn, trong lòng cũng
âm thầm cảm khái:

– Lúc ấy tôi nghĩ rằng Trương Tiểu Manh đã chết rồi, trong lòng chỉ nghĩ muốn
mạnh mẽ chạy đi báo thù, chỉ nghĩ muốn làm mọi cách không để cho Mạch Đức Lâm
thành công đắc cử thành Tổng thống Liên Bang, cho nên tôi mới chạy đi Công ty
Cơ khí Quả Xác nghiên cứu đầu Robot MX, sau đó cuối cùng Thi Thanh Hải rốt
cuộc cũng điều tra ra được mấy thứ kia, sau đó cả hai người chúng ta cũng
không có ước hẹn gì với nhau, lại cùng chạy đi Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu
S2 giết người. Hiện tại nhớ lại, lúc ấy tôi thật sự là một người trẻ tuổi
trong lòng tràn đầy nhiệt huyết xúc động.

– Hiện tại không phải cũng giống như khi xưa hay sao?

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bình tĩnh hỏi hắn.

– Đương nhiên là không phải. Hiện tại ông có thể nói rằng tôi đã trưởng thành
rồi, cũng có thể nói rằng tôi đã có tính cách già nua cổ hủ cũng được.

Hứa Nhạc dùng sức lắc lắc đầu mấy cái, nhìn về phía cái bóng đổ dài đang bị
đôi giày quân dụng của chính mình đuổi theo đạp xuống ở phía trước, nhưng lại
vĩnh viễn không bao giờ dẫm chết được nó cả. Hắn lặng lẽ nói:

– Có lẽ là bởi vì ở tiền tuyến tôi đã nhìn thấy quá nhiều người chết rồi,
những gã chiến hữu thân thiết thường xuyên ở ngay trước mắt chính mình mà chết
đi, cho nên lần này Thi Thanh Hải chết, tôi không ngờ cũng không có quá mức
thương tâm, cũng không có bất cứ sự phẫn nộ nào, thậm chí ngay cả một sự phẫn
nộ kìm nén trong lòng cũng không có nữa.

– Chính là như thế đó. Tôi cảm giác được lần này chính mình quay trở về Thủ
Đô Tinh Quyển chỉ là thật sự muốn đưa tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng mà
thôi…

Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai mấy cái, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:

– Cái loại cảm xúc bình tĩnh như thế này thậm chí khiến cho tôi nghĩ thấy có
chút không thể nào tin nổi cùng với vô cùng xấu hổ…

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bình tĩnh trả lời, cố gắng thuyết phục
hắn:

– Căn cứ vào sự quan sát của tôi, kỳ thật sự phẫn nộ, sự tổn thương trong
lòng của cậu phải vượt xa trình độ mà cậu có thể cảm nhận được.

– Thế nhưng ông giải thích xem vì sao tôi lại cũng không có khóc?

Hứa Nhạc đột nhiên dừng lại cước bộ, khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc chất vấn ngược
lại:

– Khi nhận được thông tin rằng hắn đã chết, tôi đã nghĩ mình suýt chút nữa là
sẽ thất thanh khóc rống lên rồi, lại bởi vì không muốn để cho Tiểu Dưa Hấu
nhìn thấy, cho nên mới phóng chạy vào trong phòng tắm, kết quả khi nhìn thấy
chính bản thân mình bên trong gương, lại phát hiện ra không ngờ lại là một tên
gia hỏa lạnh lùng nhẫn tâm, không hề rơi lệ lấy một chút nữa.

– Cậu đã từng khóc!

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bình tĩnh nhắc nhở hắn.

– Tôi đã bảo là không có mà!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, kiên trì nói.

– Cách đây mười bốn ngày, bảy giờ, ba mươi lăm phút mười tám giây trước đây
theo giờ chuẩn của Liên Bang, ở bên trong trạm kiểm tra trung chuyển biên cảnh
vũ trụ Đại khu Tây Lâm, thời điểm khi mà cậu nghe được đám học sinh tiểu học
Bách Mộ Đại bên kia ca xướng bài đồng dao 27 ly rượu, đã có một giọt nước mắt
từ trong mắt phải của cậu chảy ra, rơi xuống làm ướt điếu thuốc lá 777 trên
tay phải của cậu.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã sử dụng đến năng lực mô phỏng lại những
hình ảnh cùng với khoảng thời gian cực kỳ chính xác để đưa ra lời phản chứng,
khiến gã thanh niên kia phải lâm vào trầm mặc.

Trải qua một quảng thời gian trầm mặc khá lâu, Hứa Nhạc lại bắt đầu tiếp tục
lững thửng di chuyển trong con đường thông đạo vắng vẻ bên dưới lòng đất. Hắn
khẽ cúi đầu xuống, thấp giọng giải thích:

– Chính là như thế. Nhưng mà đó là do thời điểm đó tôi đã trải qua một đêm
dài không ngủ được, nên mắt mới chảy nước mắt mà thôi.

Lần này đến lượt lão già kia lâm vào trầm mặc một lúc khá lâu, sau đó lão đột
nhiên mở miệng nói:

– Từ sau khi Thi Thanh Hải chết đi, cậu đã tổng cộng nói đến hai mươi bốn lần
câu nói: Chính là như thế…

Hứa Nhạc lại trầm mặc không đưa ra bất cứ lời giải thích nào nữa. Hắn một phen
đem sự bi thương giấu kín trong lòng mình, hướng về phía đám đội viên của Tiểu
đội 7 ở bên kia đầu thông đạo mà đi tới.

Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trên lưng đeo cái ba lô lớn, từ ngoài ngàn dặm
kiên cường quay trở về, một đường băng xuyên qua con đường không gian vũ trụ
dài thăm thẳm, ở phía cửa cửa sổ mạn tàu chậm rãi lắc lắc đầu mấy cái, vô số
đầu đạn đạo không gian gia tốc giống như diều đứt dây bay loạn khắp nơi, một
cái cúi đầu, ba đầu Chiến hạm Liên Bang biến thành một đống mảnh vỡ kim chúc
không hề có bất cứ động lực nào cả. Hắn vẫn luôn luôn dựng thẳng thân người,
cũng không có rơi lệ, chỉ là vì muốn cấp cho gã bằng hữu một sự đưa tiễn cuối
cùng, hoặc là muốn đòi lại một cái đạo lý nào đó.

Đúng vậy, tình huống ngay lúc này liền chính là như thế đó!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.