Mị lực nhân cách là một cái gì đó thuộc loại vô cùng huyền bí. Rất khó có thể
nói rõ ràng ra được cái đó đến tột cùng là sự hỗn hợp giữa khí chất cá nhân
cùng với phương thức xử sự, hay nó thuần túy chỉ là hiệu quả kết hợp giữa dung
mạo bên ngoài cùng với vẻ mặt, ngôn ngữ của một cá nhân nào đó. Nhưng mà cái
thứ này thật sự chính là có tồn tại, nó có thể thuyết phục được người khác,
hấp dẫn người khác, an ủi người khác, mê hoặc người khác.
Cái này thật sự giống như là hai người thật sự nổi danh nhất trong mấy năm gần
đây bên trong Quân đội Liên Bang vậy. Tuổi tác của hai người bọn họ chênh lệch
nhau rất lớn, giai tầng cấp bậc cũng chênh lệch nhau không nhỏ, tác phong làm
việc lại hoàn toàn bất đồng với nhau, căn bản không thể nào chấp nhận được,
thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng phương pháp làm việc của đối phương.
Thế nhưng mà bọn họ lại không thể không thừa nhận, ở trên người của đối phương
cũng đều có một loại mị lực nhân cách nào đó có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả
những người đứng xem.
Đương nhiên, mị lực nhân cách của hai người này tuyệt đối cũng không có bất cứ
điểm nào chung nhau cả. Nếu như thật sự muốn cẩn thận mà đi nghiên cứu sâu
xuống, đại khái cũng chỉ có thể quy kết ở một loại tính cách duy nhất, đó là
khi đối mặt với khó khăn thỉnh thoảng sắp xuất hiện trước mặt mình, cả hai
người cũng đều sẽ biến thành trầm mặc kiên nhẫn mà thôi.
Gương mặt Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình nhìn về phía cơn mưa xuân
nhàn nhạt ở bên ngoài cửa sổ phòng mình, trong lòng có chút bất ngờ nhớ lại
một ngày mưa nào đó khoảng một năm trước đây, chính mình đã cầm trong tay một
khẩu súng nhắm thẳng vào mi tâm của Tây Môn Cẩn, sau đó vị Phó Tổng Thống Liên
Bang Bái Luân tiên sinh mặt mày hiền hòa lương thiện dùng thân hình tròn vo
của mình đẩy cửa bước vào, vô cùng tự nhiên, tùy tiện cởi xuống cái mũ cùng
với kiện áo khoác ướt đẫm nước mưa trên người mình, sau đó một phen đem đám
lửa giận trong lòng mình toàn bộ ném thẳng vào bên trong màn mưa kia.
Hiện tại vị Phó Tổng Thống tiên sinh mặt mày hiền từ kia cùng với gã thuộc hạ
Tây Môn Cẩn của chính mình cũng đã chết đi, chết ngay bên trong tòa nhà Nghị
Viện, giờ phút này xuất hiện trước mặt hắn, trong chính gian văn phòng này là
một người khác, một con người khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm thấy có chút mỏi
mệt, không hề muốn đối mặt một chút nào cả.
Đương kim Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm Tổng Tư
Lệnh Quân khu I Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh
nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh đang ngồi phía sau bàn làm việc, hai bàn tay ổn
định chắp lại, đặt hờ trước bụng mình, chậm rãi nói:
– Năm đó thời điểm khi mà tôi giới thiệu cậu gia nhập vào Hiệp hội, cậu cũng
đã vô cùng trực tiếp hướng về tôi mà tỏ vẻ rằng, ở rất nhiều phương diện khác
nhau, cậu cũng đều không đồng ý với lý niệm chiến thực của cha tôi.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh cũng chỉ nhằm chằm chằm về phía cặp kính râm đặt
ngay trên mặt bàn trước mặt mình, cũng không nói bất cứ lời nào.
Tướng quân Lý Tại Đạo cũng vô cùng bình tĩnh nhìn cặp kính râm trên mặt bàn
kia ở hướng ngược lại, tiếp tục nói:
– Nhưng mà tôi biết rất rõ ràng bản thân cậu đối với cha tôi từ đầu đến cuối
mãi vẫn luôn có một sự kính ngưỡng ở một trình độ nhất định. Thân là một đứa
con, nói ra những lời như vậy về cha mình quả thật có vẻ có chút không được tự
nhiên cho lắm. Nhưng mà tôi nghĩ đây chính là lời nói thực tế.
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh ngưng trọng mà không loạn, trầm giọng đáp lời:
– Nguyên Soái đại nhân thật sự là một quân nhân gương mẫu, suốt đời Thiếu
Khanh luôn hướng theo ngài mà học tập.
– Bản thân tôi cũng không có được cái loại mị lực nhân cách giống như là cha
của tôi vậy, cũng không có được cái loại mị lực nhân cách giống như là Tổng
Thống tiên sinh vậy, kỳ thật tôi vẫn mãi luôn cho rằng, tôi cũng chỉ là một gã
giáo viên quân sự vô cùng bình thường mà thôi.
Tướng quân Lý Tại Đạo đem cặp mắt của mình dời ra khỏi cặp kính râm đang nằm
trên bàn trước mặt, nhìn Đỗ Thiếu Khanh, nở nụ cười nhạt, nói:
– Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, tôi mãi vẫn luôn ý đồ một phen đem những
chuyện tình mà tôi cho rằng chính xác giảng giải lại cho cậu cùng với rất
nhiều người khác nghe. Nhưng mà từ một đoạn thời gian trước đây mà xem, nội
dung bài học mà tôi đã từng truyền thụ trên lớp học, cũng không thể nhận được
sự nhận thức tán đồng hoàn toàn của cậu.
– Chủ tịch tiên sinh…
Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng cầm lên cái gọng
kính râm trước mặt, nói:
– Tôi là một quân nhân sĩ quan, tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh mà thôi.
– Tốt lắm!
Tướng quân Lý Tại Đạo đứng thẳng người lên, từ bên cạnh lấy cái cái mũ quân
dụng, đội lên đầu, chậm rãi nói:
– Hy vọng cậu có thể nhớ kỹ những lời mình đã nói ngày hôm nay. Thời điểm khi
mà Liên Bang cần đến cậu, tới thời điểm mà cậu cần phải phục tùng mệnh lệnh,
vậy thì cậu cùng với bộ đội của cậu phải đảm bảo xông pha trên con đường chính
xác mà mình cần phải đi.
Đỗ Thiếu Khanh ở phía sau bàn làm việc chậm rãi đứng thẳng người lên, nâng
cánh tay phải lên, năm ngón tay khép lại, chỉ xéo về phía thái dương của chính
mình, im lặng tiến hành một động tác kính chào theo nghi thức Quân đội Liên
Bang.
Nhìn theo bóng dáng của Lý Tại Đạo đi về phía cửa phòng, Đỗ Thiếu Khanh đột
nhiên mở miệng nói:
– Thi Thanh Hải đã chết, Hứa Nhạc khẳng định là sẽ chạy trở về, ít nhất… cũng
sẽ chạy trở về liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lý Tại Đạo sững người đứng lại ở trước cửa, một lát sau mới nhàn nhạt trả lời:
– Tôi đã bác bỏ lời thỉnh cầu của hắn ta rồi. Thân là một quân nhân sĩ quan,
cãi mệnh lệnh rời khỏi cương vị công tác hiện tại, chính là một cái sai lầm
không thể nào tha thứ được. Hắn tuyệt đối sẽ không làm.
– Hứa Nhạc đã thay Liên Bang làm không ít chuyện, cống hiến không ít. Theo
như ý của tôi, hắn ít nhất cũng là một quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại.
Cặp mày rậm rạp của Đỗ Thiếu Khanh khẽ nhích động một chút, giống như là một
thanh lợi kiếm mạnh mẽ vừa mới rút ra khỏi vỏ, sắc lẹm vô cùng.
– Có rất nhiều sự tình, chúng ta thật sự không muốn nhìn thấy nó phát sinh
trên người của hắn. Nhưng mà trong vô số những lần thất bại đã từng xảy ra
trong lịch sử này, nhất là cái sự thật đầy huyết tinh xảy ra mấy ngày trước
tại tòa nhà Nghị Viện cùng với những sự giáo huấn vô cùng thảm thiết mà chúng
ta đã gặp phải, đã nói cho nhóm chúng ta biết một chuyện, một hồi đại cải cách
gợn sóng bao la hùng vĩ kia, tuyệt đối không thể cho phép có bất cứ sự nương
tay cùng với do dự ôn nhu không cần thiết nào cả.
Lý Tại Đạo quay phắt người lại, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh, trầm
giọng kiên định nói.
Đỗ Thiếu Khanh nhìn ông ta, thoáng ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói:
– Lão sư, hy vọng những gì ngài nói là chính xác.
Lý Tại Đạo thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới trả lời:
– Cậu chính là gã sinh viên ưu tú nhất, kiêu ngạo nhất mà tôi đã từng dạy dỗ
qua trong suốt những năm làm giáo viên của mình. Cậu so với lão đầu hổ đã chết
kia lại càng thêm kiêu ngạo hơn rất nhiều. Bản thân cậu chưa bao giờ thật sự
một phe xem tôi là lão sư của cậu vậy, tự nhiên cho tới bây giờ cũng không có
chân chính tin tưởng vào những lời mà tôi nói.
– Nhưng mà một khi người kia năm đó đã có thể thành công thuyết phục cậu gia
nhập vào trong cái sự nghiệp vĩ đại này… Như vậy sự khẳng định cùng với phủ
định của tôi cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần cậu có thể tin tưởng rằng
cái người mà cậu nguyện ý sẵn sàng tin tưởng kia đã quyết định chính xác, như
vậy cũng đã đủ rồi.
Cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Đỗ Thiếu Khanh quay lại ngồi trên ghế phía
sau bàn làm việc, thân thể khẽ ngửa ra phía sau một chút, lẳng lặng trầm mặc
nhìn những hạt mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ. Bên trong cặp mắt vốn dĩ oai
hùng lãnh lệ của hắn lúc này đã có thêm vài phần buồn bả nhàn nhạt khó có thể
nói nên lời. Vì cái mục tiêu có lẽ là chính xác, có lẽ là vô cùng vĩ đại kia,
hắn cùng với bộ đội của hắn đã ở một vài con đường nào đó không ngừng lui lại
phía sau. Sau này cuối cùng sẽ lui đến phương nào đây? Có thể nào là lui thẳng
xuống một cái vực sâu tối đen không thể nhìn thấy đáy hay không?
Sau khi rời khỏi ký túc xá của Sư đoàn Thiết giáp 7 đồn trú tại Đặc khu Thủ
Đô, Tướng quân Lý Tại Đạo cũng không có quay trở về nhà, mà là ngay sau đó lập
tức chạy đến doanh địa khu canh gác H2 ở phía Nam của Vọng Đô.
Sư đoàn Thiết giáp 17 từ trước tiền tuyến quay luân chiến quay trở về Tinh cầu
S1 đã đóng quân tại khu căn cứ phía Nam của Quân khu I. Rất nhiều những quân
nhân sĩ quan cao cấp bên trong Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 thì lại là dựa
theo sự yêu cầu của Bộ Quốc Phòng, tập trung tại khu doanh địa H2 tiếp nhận
công tác giáo dục phổ cập văn hóa ngôn ngữ của Đế Quốc, trong đó cũng bao gồm
cả vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới.
– Vu thúc, sao lại dám kinh động đến ngài tự mình ra đón cháu chứ?
Lý Tại Đạo nhìn về phía vị cố nhân đặc biệt tiến ra bên ngoài cửa chính của
doanh địa tiến hành ngênh đón chính mình, gia tăng tốc độ, rất nhanh tiến về
phía trước mấy bước, sau đó vươn hai tay ra.
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải cười cười một chút, cũng không có mở miệng nói cái
gì.
Kế tiếp sau đó hai người ở bên trong văn phòng cá nhân ở doanh địa khu H2,
tiến hành một buổi nói chuyện cá nhân trong một khoảng thời gian rất dài. Do
bởi vì đây là một buổi gặp mặt cá nhân, không hề liên quan gì đến những công
việc quân vụ của Quân đội, cho nên cũng không có tiến hành các bản ghi chép
hội họp, cho nên cũng không có bất cứ ai biết được ngàu hôm nay, vị nhân vật
đứng đầu toàn bộ Quân đội Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo, đặc biệt bái phỏng
vị thuộc hạ trung thành nhất năm xưa của Quân Thần lão nhân gia, ngày hôm nay
là Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, đến tột cùng là đã nói những
cái gì, hơn nữa ông ta lại muốn làm chuyện gì.
Năm đầu ô tô chống đạn tốc độ cao quân dụng thuần một màu xanh biếc phóng chạy
rất nhanh trên con đường quốc lộ cao tốc số 3 của Đặc khu Thủ Đô. Chiếc ô tô
quân dụng mở đường chạy đầu tiên của đoàn xe không ngừng phát ra thanh âm cánh
báo vô cùng trầm thấp, tất cả các chiếc ô tô khác đang di chuyển trên con
đường màu đen kia cũng đều chỉ biết vội vàng tránh né mà thôi.
Một gã quân nhân sĩ quan ngồi băng ghế sau của chiếc xe quân dụng nhìn chằm
chằm vào màn hình máy tính xách tay của mình, mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu,
hỏi:
– Tướng quân, một khi đã khởi động nhiệm vụ cấp độ I, vì cái gì còn muốn đặc
biệt tiến hành xử lý Sư đoàn Thiết giáp 17 vậy? Mục tiêu đã không có khả năng
còn sống quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển nữa rồi, tiến hành xử lý mấy cái này
ngược lại sẽ có chút vấn đề.
Tướng quân Lý Tại Đạo đang nhắm mắt dưỡng thần chợt chậm rãi mở mắt ra, liếc
nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cũng không có bởi vì sự nghi ngờ của gã thuộc
hạ trung thành kia mà cảm thấy giận dữ. Ông ta thoáng trầm mặc một lát sau mới
bình tĩnh mở miệng giải thích:
– Bởi vì ai cũng không thể nào xác định được mục tiêu đến tột cùng là còn có
thể sống sót trở về nữa hay không. Cho dù rằng chúng ta đã khởi động nhiệm vụ
cấp độ I rồi cũng vậy. Phải biết rằng, từ trước cho đến bây giờ tôi chưa bao
giờ xem nhẹ bất luận kẻ nào cả…
Ông ta quay đầu nhìn về phía những cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đang dùng tốc độ
rất cao lùi mãi về phía sau, chậm rãi nói tiếp:
– Nhất là một gã thanh niên nhiệt huyết có được danh sách quyền hạn cấp độ I
của Cục Hiến Chương Liên Bang!
Chiếc Chiến hạm nhìn qua tựa hồ như vô cùng thong thả di chuyển bên trong
không gian vũ trụ một màn tối đen, thế nhưng trên thực tế thì tốc độ của nó
cũng đã tăng lên đến cấp độ hai. Đầu Chiến hạm thế hệ mới này chỉ vừa mới được
xuất xưởng chưa bao lâu, còn chưa được giao cho bên phía Quân đội Liên Bang,
còn cần phải đi đến khu căn cứ công đoạn lắp ráp trang bị của Bộ Quốc Phòng để
tiến hành lắp đặt các hệ thống vũ khí tương quan, cho nên tốc độ phi hành của
nó cực kỳ kinh người. Nó chỉ mất thời gian có hai mươi bảy giờ đồng hồ theo
tiêu chuẩn Liên Bang, đã có thể thoát ly khỏi lực hấp dẫn cường đại của Tinh
hệ Tây Lâm, xuyên qua một thông đạo vũ trụ cấp ba, bắt đầu cùng với trạm kiểm
tra vũ trụ Liên Bang tiến hành tiếp nối liên hệ.
Đầu Chiến hạm tiên tiến này lặng lẽ di chuyển xuyên qua vùng không gian vũ trụ
vô cùng rộng lớn, trên thực tế chính là xuyên qua những thông đạo không gian
các cấp bậc khác nhau, không ngừng xuyên qua từng phiến từng phiến Tinh vực
rộng lớn. Tại bên trên những đường thông đạo không gian cấp độ to lớn bên
trong các khu vực Tinh vực có vị trí chiến lược quan trọng bên trong không
gian vũ trụ cảnh nội Liên Bang, cũng đều có bố trí những trạm kiểm tra vũ trụ
đẳng cấp cao. Những cái trạm kiểm tra nghiêm ngặt này liền giống như là những
cánh cửa phòng chống trộm bố trí bên trong một tòa nhà khổng lồ vậy, khống chế
toàn bộ mạng lưới giao thông không gian bên trong khu Tinh vực Liên Bang.
Ngay phía trước khu vực Tinh vực dài mà hẹp của Đại khu Tây Lâm, phiến không
gian vũ trụ ngay giữa hai lối vào của Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia
Lý là một phiến không gian vô cùng rộng lớn giữa hai con đường thông đạo không
gian đi thông đến Tinh vực bên phía Đế Quốc, căn bản không thể nào tiến hành
bố phòng toàn diện nơi đó được. Mà ngay phía trước con đường thông đạo không
gian kia một chút nữa, thì lại là một cái thông đạo không gian khác, nhỏ hơn
một chút, có thể thông qua nó mà đi thẳng đến khu vực Tinh vực tam giác Bách
Mộ Đại bên kia. Hiện tại không hề nghi vấn chính là trong khoảng thời gian cục
diện chính trị quân sự vô cùng phức tạp, cho nên những trạm kiểm tra vũ trụ
tại khu vực thông đạo không gian này cũng có số lượng nhiều nhất, hơn nữa cấp
bậc cũng là cao nhất.
Tất cả các phi thuyền không gian, Chiến hạm chuẩn bị xuyên qua con đường thông
đạo không gian này cũng đều phải đáp xuống trạm kiểm tra vũ trụ to lớn ở đầu
thông đạo. Các thiết bị phi hành phải tiếp nhận công tác phân hình toàn bộ
chỉnh thể phi thuyền, đồng thời tất cả các sinh vật thể bên trong nó cũng phải
tiến vào bên trong trạm kiểm tra không gian để tiếp nhận phân hình nhân thể.
Vì để phòng ngừa đám người Đế Quốc, nhất là đám lưu dân Bách Mộ Đại bên kia
lẻn vào bên trong lãnh thổ Liên Bang, cho nên quy trình tiến hành phân hình
này diễn ra phi thường nghiêm khắc mà cẩn thận.
Hứa Nhạc tay bưng tách cà phê bốc khói đứng ở bên cạnh cửa sổ mạn tàu, nhìn về
phía màn đen vũ trụ rộng lớn khôn cùng, không thấy được điểm cuối bên ngoài
cửa sổ, cặp mày kín đáo khẽ nhăn lại một chút. Đại khái còn cần thời gian đến
bốn mươi phút đồng hồ sau trình tự phân hình toàn diện mới có thể tiến hành
hoàn tất, thời gian cũng không quá dài, nhưng không hiểu sau trong lúc chờ đợi
hắn lại cảm thấy có chút lo âu nhàn nhạt.
Cũng hoàn toàn nằm ngoài sự tiên đoán đầy lo lắng của rất nhiều người, hắn
cũng không có bởi vì sự ra đi của người bằng hữu thân thiết nhất mà trở nên
xúc động điên cuồng. Ít nhất bản thân Hứa Nhạc tự nhận rằng mình vô cùng lãnh
tĩnh. Hắn cũng chỉ là nghĩ muốn hoàn thành một chuyến lữ hành tiễn đưa cuối
cùng mà thôi, nhưng mà xem ra chuyến lữ hành lần này cũng không thể chân chính
hoàn toàn bình tĩnh rồi.
Ngay khi chiếc Chiến hạm này vừa mới cất cánh rời khỏi Lạc Nhật Châu chưa được
bao lâu, hắn liền nhận được một cú điện thoại xuyên tinh vực do đích thân vị
Chủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự Tổng Thống gọi đến cho hắn. Ở trong cú
điện thoại này, Chủ nhiệm Bố Lâm nhắn nhủ cho hắn ý muốn của Tổng Thống tiên
sinh, chính là hy vọng hắn không được tự tiện rời khỏi cương vị công tác của
mình, tự động tác chủ quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, nhưng mà cái này thật sự
là ý tứ của Tổng Thống tiên sinh hay sao?
Hứa Nhạc khẽ nheo nhẹ cặp mắt của mình, đưa tách cà phê lên hớp nhẹ một ngụm
cà phê đắng ngét, quay đầu lại, dựa lên trên phần cửa sổ thủy tinh trong suốt
bên cạnh mạn tàu, trong lòng cảm thấy có chút mỏi mệt không nói nên lời.
Mấy trăm gã nhân viên, viên chức của Công ty Cổ Chung phụ trách công tác lái
Chiến hạm lần này, hiện tại đang ngồi trong đại sảnh nghỉ ngơi chời đợi đến
phiên mình tiến hành công tác tiếp nhận phân hình nhân thể. Có người xem phim
truyền hình, có người lên Internet đọc báo điện tử, thế nhưng đại đa số mọi
người thì lại tò mò nhìn chăm chú về phía đầu bên kia hành lang của gian đại
sảnh khá lớn này.
Ở tại đầu bên kia hành lang đại sảnh có mấy chục đứa học sinh tiểu học đang
dùng ánh mắt ngây thơ tò mò của mình đánh giá hết thảy mọi thứ bên trong trạm
kiểm tra vũ trụ rộng lớn này. Bọn chúng vô cùng hưng phấn mà lại khẩn trương
tiến hành nghị luận cái gì đó, toàn bộ cũng đều được một bức vách hành lang
bằng thủy tinh tổng hợp cường độ cao hoàn toàn ngăn cách với phần còn lại của
gian đại sảnh rộng lớn. Bức thủy tinh tổng hợp dày đặc kia mặc dù có thể ngăn
cách được bọn nhỏ hiếu kỳ, thế nhưng lại không thể nào ngăn cách được những
thanh âm trò chuyện thì thầm nho nhỏ mà lanh lảnh giống hệt như một đám chim
chóc của bọn chúng.
Đám học sinh tiểu học kia đang theo thứ tự, lần lượt đi vào một gian phòng
thao tác tự động hóa trong suốt tại phần cuối của cái hành lang kia. Một cánh
tay máy móc phân hình vô cùng tiên tiến đang lần lượt đem một cái vòng tay kim
loại cứng rắn trang bị lên trên cổ tay của đám nhỏ.
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua lớp vách ngăn thủy tinh
trong suốt kia, theo bản năng nhẹ nhàng chà xát một chút cái vòng tay kim loại
trên cổ tay trái của chính mình.
Cái này chính là một đoàn học sinh tiểu học đến từ Bách Mộ Đại đang trong thời
gian nghỉ xuân. Bọn họ nhận được sự trợ giúp của một quỹ Cơ Kim Hội từ thiện
có bối cảnh là Chính phủ Liên Bang, được mời đi đến Thủ Đô Tinh Quyển tiến
hành tham quan du lịch. Cái loại hoạt động trao đổi văn hóa giữa hai bên như
thế này, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Bách Mộ Đại mới vừa bắt đầu
thực thi thời gian chưa đến năm năm trời, đối với sự ảnh hưởng của bên phía
Bách Mộ Đại khẳng định cũng không thể nào tự đánh giá được. Nhưng mà mặc dù là
tiến hành loại hoạt động trao đổi như thế này, nhưng mà đám học sinh tiểu học
Bách Mộ Đại này muốn tiến vào Liên Bang, cũng phải lâm thời đeo vào vòng tay
chíp vi mạch nhân thể đặc chế kia.
Hứa Nhạc bưng tách cà phê trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bên kia,
chợt nghĩ đến cái gã bằng hữu cũ hiện tại đang sinh hoạt bên trong Bách Mộ Đại
bên kia, cũng không biết rõ hiện tại hắn đang sống như thế nào. Đột nhiên bàn
tay đang cầm tách cà phê của hắn chợt nắm lại thật chặt.
Bên kia bức vách thủy tinh trong suốt kia, đám học sinh tiểu học Bách Mộ Đại
đã hoàn tất công tác đeo vòng tay chíp vi mạch nhân thể kia đã bắt đầu xếp lại
thành một hàng dọc. Bọn chúng tò mò vuốt ve cái vòng tay cứng rắn trên cổ tay
của chính mình, sau đó dưới sự chỉ huy của giáo viên hướng dẫn, lớn tiếng ngâm
nga một bài dân ca vô cùng xa xưa, cổ lão.
– Ly rượu thứ nhất, ánh nắng mặt trời chói chang, những sợi thanh đằng bên
ngoài cửa sổ tiến vào trong mắt ta. Ly rượu thứ hai, những luồng gió xuân dịu
nhẹ, lá xanh nhẹ nhàng phe phẩy hai hàng mi ta. Ly rượu thứ ba, chim chóc cất
tiếng líu lo, rủ ta đi vào giấc ngủ…
Hứa Nhạc hơi chút tò mò nhướng nhẹ đuôi lông mày lên một cái, sau đó nở nụ
cười nhàn nhạt. Đây thật là một bài dân ca rất hay a!