Gian Khách – Chương 704: Trên quảng trường (Hạ) – Botruyen

Gian Khách - Chương 704: Trên quảng trường (Hạ)

Những luồng khói mù mịt bên trên bậc thềm đá thật dài của tòa nhà Nghị Viện
lúc này cũng đã tiêu tán đi hết. Những luồng ánh nắng mặt trời chiếu rọi bên
trên bãi cỏ xanh mướt bên cạnh Quảng trường Hiến Chương, đám dân chúng Liên
Bang vây xunh quanh, đứng phía sau sợi dây giới tuyến màu vàng trầm mặc mà
chuyên chú nhìn xem một màn này. Đám quân cảnh cùng với binh lính Liên Bang
trang bị vũ khí hạng nặng đầy mình ở xung quanh duy trì trật tự, nhìn chằm
chằm về phía hai vị thanh niên nam nử trẻ tuổi ngồi bên dưới pho tượng tiểu tổ
năm người đằng kia, một màn này nhìn qua giống hệt như là một buổi hiện trường
quay chụp trực tiếp một bộ phim điện ảnh tình yêu nào đó vậy, chứ không phải
là một hồi trận địa giết chóc sinh tử huyết tinh khủng bố vậy.

Đưa cằm dựa nhẹ lên trên đầu vai của cô thiếu nữ xinh đẹp, Thi Thanh Hải khẽ
cắn nhẹ đầu điếu thuốc lá, ánh mắt nheo lại một chút, tưởng tượng đến đến
chuyện tình năm xưa vẫn còn lưu lại trong ký ức, điếu thuốc lá ngày hôm nay
không có nặng giống như là điếu thuốc lá bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình
năm xưa vậy, nhưng là lại càng ấm áp hơn một chút.

Vài tiếng tích tích nhỏ vang lên, sau đó điện thoại liền được thông suốt.
Những tín hiệu điện tử liên lạc xuyên qua tinh cầu cũng không nhận được phản
hồi ngay tức thời, cho nên bên kia đầu dây điện thoại là một mảnh vô cùng im
lặng. Trong một mảnh vô cùng im lặng này, cặp môi tím tái kia của hắn khẽ
nhếch môi lên nhúc nhích một chút, sau đó bắt đầu bình tĩnh nói:

– Những người bên trên bản danh sách kia, Bái Luân đã bị ta giết chết rồi,
Bảo Nhĩ Sâm thì bị ta bắn hai phát, không biết sống chết thế nào.

Hắn đột nhiên cảm thấy phi thường buồn ngủ, thế nhưng vẫn cố gắng ngẫm nghĩ
một chút, sau đó hướng vào trong cái điện thoại di động của Trâu Úc, nói:

– Còn có một chút sự tình ta chưa có làm xong, liền giao lại cho cậu tiếp tục
làm vậy.

– Con đường mà ta đi lên chính là tuyệt lộ, cho nên mới một phen đem sự tình
làm ra quyết liệt đến như thế, khiến cho đám lão đầu tử kia không còn con
đường nào khác có thể đi nữa. Cậu không phải là ta, cậu có thể bước đi càng
thêm vững chắc hơn một chút.

Sau khi thoáng trầm mặc một lúc, Thi Thanh Hải khẽ mím chặt cặp môi mình, nhẹ
nhàng huýt sáo nhẹ một tiếng, một phen đem mái tóc trên trán mình thổi cho
tung bay thành một mảnh hỗn loạn, lộ ra nụ cười có chút mê người của mình,
nói:

– Mấy cái này cũng đều là những chuyện tào lao cả. Phía dưới còn có một số
chuyện tình có chút đứng dắn, phiền toái cậu giúp tôi đi làm một chút.

– Cậu cũng biết rằng ta có rất nhiều bạn gái, chẳng qua là các nàng cũng
không cần cậu đi quản giúp. Nhưng mà hai ngày trước ta lại thiếu một cái nhân
tình đối với một cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi, cậu nhất định phải nhớ kỹ giúp ta chiếu
cố nàng ta một phen. Giúp ta đi khi dễ một chút gã bạn trai không có tròng mắt
của cô nàng trước đây. Cô nàng tên là Ngô Lệ, đang làm việc tại Bệnh viện
Trung ương Lục quân.

Trâu Úc trầm mặc ngồi im lìm trước người của hắn, cảm giác được cái thềm đá
phía dưới sao trở nên vô cùng lạnh lẽo như thế, khẽ cúi đầu xuống một chút,
không nói bất cứ lời nào cả.

Thi Thanh Hải nhìn thấy hai vành tai nhỏ nhắn hồng hồng ẩn ẩn hiện hiện bên
trong mái tóc đen láy xinh xắn của cô nàng, trầm mặc một chút, tiếp tục hướng
về phía gã nam nhân có cặp mắt ti hí ở bên kia đầu dây điện thoại tiến hành
phân phó di ngôn:

– Giúp ta chiếu cô con trai của ta, còn có cái mụ la sát này nữa!

Đột nhiên hắn bật ho khan lên hai tiếng, mái loãng từ trong lỗ mũi nhất thời
phun trào ra, tí tách tí tách rơi xuống phía trước ngực của Trâu Úc, rơi thẳng
xuống mặt đất phía trước.

Trâu Úc đang bị hắn ôm lấy trong ***g ngực khẽ cúi đầu xuống một chút, ôm khẽ
lấy phần đầu gối run rẩy của chính mình, nước mắt rốt cuộc cũng tràn ra khỏi
hốc mắt, tí tách tí tách rơi thẳng xuống mặt đất, cùng với máu huyết của gã
nam nhân sau lưng mình trộn lẫn lại với nhau.

Đám dân chúng đang vây quanh bên ngoài sợi dây giới tuyến màu vàng đột ngột
phát lên một trận kinh hô nho nhỏ. Bọn họ nhìn thấy cái cô thiếu nữ xinh đẹp
đang bị gã hung đồ uy hiếp kia đã bắt đầu bật khóc, trong lòng không khỏi dâng
lên một trận lo lắng.

Đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 ở xung quanh thì nghĩ
rằng vị nữ con tin kia sắp sửa không thể chịu đựng nổi nữa, khẩn trương chuẩn
bị tiến hành đánh úp bất cứ lúc nào. Nhưng mà cái vị sĩ quan cao nhất đang
ngồi tại một góc trên quảng trường bên kia thì lại vẫn như cũ trầm mặc ngồi
trên phiến ghế đá, không hề phát ra bất cứ một mệnh lệnh nào cả, mà là ở dưới
ánh mặt trời, thong thả từng ngụm từng ngụm nhấm nháp mùi vị của điếu xì gà
mùi thô sang quý kia.

Một gã sĩ quan hậu cần cấp Thiếu Tá phía sau cái ghế đá, chợt cầm một cái điện
thoại đi đến bên cạnh hắn. Đỗ Thiếu Khanh bình tĩnh tiếp nhận cái điện thoại
di động, lắng nghe mệnh lệnh trực tiếp đến từ vị cao tầng nào đó, thế nhưng
biểu tình trên mặt lại chẳng có bất cứ biến hóa gì cả.

– Vì cái gì mà còn chưa có hành động? Chẳng lẽ cậu không biết rằng khi tiến
hành sự kiện xử trí khủng bố đột phát, chuyện quan trọng nhất chính là chú
trọng thời gian hay sao? Hiện tại trên mạng Internet đã bắt đầu lan truyền tin
tức rồi, dự án khẩn cấp căn bản không thể nào ứng phó nổi với tốc độ lan
truyền thông tin được.

Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc lắng nghe vị Chủ nhiệm nào đó ở bên kia đầu dây điện
thoại lớn tiếng chất vấn mình, thế nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ mở miệng
nói chuyện.

– Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, tôi mệnh lệnh cho cậu ngay lập tức phải tiến
hành đột kích ngay tức khắc, đem tên tội phạm khủng bố kia đánh gục. Sự an
nguy của con tin quả thật là rất quan trọng, nhưng mà chẳng lẽ là mọi người
bên trong tòa nhà Nghị Viện chết đi lại không quan trọng hay sao? Nếu mà cậu
còn tiếp tục kéo dài thời gian nữa, liền ý nghĩa chính là đang phạm tội đó!

– Tôi thân là một gã quân nhân sĩ quan…

Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi đeo lên cặp kính râm quen thuộc của mình, đứng thẳng
người lên, hướng về phía bên kia đầu dây điện thoại, bình tĩnh nói:

– Tôi mãi vẫn luôn cho rằng cái đám chính khách ngồi bên trong tòa nhà Nghị
Viện kia cũng chỉ là một đám rác rưỡi.

Vị chủ nhiệm nào đó bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát, sau đó
nghiêm nghị nói:

– Kể cả Thượng Tá Tây Môn Cẩn trong đó luôn?

Bên dưới cặp kính râm rộng lớn, rõ ràng có thể nhìn thấy cái mũi cao lớn
nghiêm nghị của Đỗ Thiếu Khanh khẽ cau lại một chút, bộ dáng vô cùng chán
ghét. Hắn cũng không có trả lời câu hỏi này, mà là chậm rãi nhắm lại ánh mắt,
thật lâu thật lâu…

Trên một góc nhỏ tại Quảng trường Hiến Chương có một quán cà phê lộ thiên vô
cùng nổi tiếng. Trên cái khu lộ thiên của quán cà phê ngày thường vô cùng náo
nhiệt, ngày hôm nay lại trở nên vô cùng yên tĩnh, lặng lẽ.

Đám nhân viên phục vụ mặc trên người những chiếc tạp dề một màu xanh biếc,
nhìn qua rất giống với những bộ quân trang của binh lính Liên Bang. Bọn họ tuy
rằng không phải là quân nhân sĩ quan, lại cũng không có biện pháp nào giống
như những vị khách nhân của mình rời khỏi nơi này, bọn họ cần phải ở lại với
cương vị phục vụ của chính mình, mặc dù trong quán đã không còn lấy một vị
khách nhân nào cả. Bọn họ cũng chỉ có thể khẩn trương mà nhìn trực tiếp về
phía trung ương của quảng trường cùng với màn hình Internet trên điện thoại di
động của chính mình, chú ý đến mỗi một cái tin tức thời sự thỉnh thoảng lại
nảy sinh lên trong đó.

Bên dưới bóng râm của một cái dù lớn của quán cà phê này, Cố Tích Phong giương
mắt nhìn chằm chằm về phía cái chén cà phê đã trống rỗng trước mặt mình, mở
miệng hạ giọng nói:

– Tiến hành xử lý sự kiện này chính là Sư đoàn Thiết giáp 7, Đỗ Thiếu Khanh
lại tự mình đích thân đến hiện trường chỉ huy, bằng vào mấy người lèo tèo
chúng ta, làm sao có thể cứu người được đây chứ? Hơn nữa nhìn vào bộ dáng của
cái tên gia hỏa kia, tựa hồ căn bản không có ý định là sẽ rời đi nữa. Chúng ta
làm sao có thể tiếp ứng hắn được đây?

– Đạt Văn Tây chui vào hệ thống cống thoát nước ngầm có tin tức gì chưa?

Hùng Lâm Tuyền trầm giọng mở miệng nói, khiến cho mớ nước lọc trong ly trước
mặt hắn cũng phải ong ong cộng minh theo mỗi từ của hắn:

– Xung quanh toàn bộ Quảng trường Hiến Chương có tổng cộng bốn mươi bảy nắp
cống ngầm, nếu như hắn có thể tiếp cận được một trong ba nắp cống ngầm gần sát
bên cạnh pho tượng, chuyện này may ra còn có chút cơ hội.

Mặt mày Cố Tích Phong nhăn lại cực mạnh, đưa tay đè nhẹ lên hệ thống liên lạc
nội bộ mini trang bị trên lỗ tai mình, lắng nghe tin tức một chút, sau đó thất
vọng lắc lắc đầu, nói:

– Hắn tìm không ra cơ hội nào cả. Đám Sư đoàn Thiết giáp 7 phong tỏa rất chặt
chẽ, tất cả các con đường tiếp cận cũng đều có ít nhất ba người canh gác.

Hùng Lâm Tuyền trầm mặc cúi đầu xuống, nhìn về phía cái thùng màu đen lớn đặt
ngay bên chân mình.

Cố Tích Phong nhìn thấy động tác này của hắn, liền vô cùng kiên quyết lắc lắc
đầu, trầm giọng nói:

– Xúc động cũng không giải quyết được vấn đề đâu!

Hùng Lâm Tuyền thấp giọng mắng chửi mấy câu, ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía
trung tâm quảng trường ở phía xa xa đằng kia, nhìn thấy thân ảnh cặp thanh
niên nam nữ trẻ tuổi bên dưới pho tượng lớn, mơ hồ có thể nhìn rõ ràng kia, có
chút căm tức, thấp giọng mắng lớn:

– Cái tên gia hỏa kia đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì chứ? Nếu muốn từ
trong tòa nhà Nghị Viện đào tẩu ra ngoài, căn bản là có rất nhiều sự lựa chọn,
hắn con mẹ nó cuối cùng lại lựa chọn con đường tử lộ!

Cú điện thoại gọi thẳng đến Đại khu Tây Lâm cũng không có tắt đi, tất cả những
chuyện tình mà Thi Thanh Hải muốn giao phó lại cho cái gã nam nhân có cặp mắt
ti hí kia cũng đã giao phó hoàn tất, bởi vì nguyên nhân khoảng cách quá mức xa
xôi, cho nên hắn vẫn không có biện pháp nào nghe được thanh âm của tên gia hỏa
kia lần cuối cùng…

Hắn có chút tiếc nuối nở nụ cười nhàn nhạt, đem một điếu thuốc lá từ trong tay
của Trâu Úc tiếp nhận trở về, đem cái điện thoại di động trả lại cho cô nàng,
khẽ chần chừ một chút, rồi lại tiếp nhận trở về. Không ai chú ý đến trong tay
của Trâu Úc lúc này đã có thêm một vật nhỏ gì đó mà Thi Thanh Hải vừa mới cố
tình chuyển cho nàng.

Ánh mặt trời ngày xuân chiếu rọi xuống quả thật vô cùng quyến rũ, giống hệt
như là cô thiếu nữ đang ngồi ở trong lòng này của chính mình. Thi Thanh Hải
cảm thấy thỏa mãn, im lặng cảm nhận sự ấm áp cùng với yên tĩnh này. Hắn
nghiêng người ôm chặt bả vai của Trâu Úc, đang chuẩn bị mở miệng nói một lời
nói phi thường nhanh nhẹn dũng mãnh nào đó nhằm để chấm dứt đi một hồi diễn
xuất truyền kỳ bên trong ngày xuân ấm áp này của chính mình, khóe mắt lại lơ
đãng liếc về phía đám người đang vây xem xa xa, đột nhiên lại phát hiện ra
đang có người nào đó đứng khóc ở đằng kia.

Thị lực của hắn hiện tại thỉnh thoảng lại trở nên mơ hồ không rõ ràng, thế
nhưng có đôi khi so với bình thường lại càng thêm rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn
khẽ cau nhẹ cặp mắt nhìn về phía bên kia, nhìn thấy trong đám người đông đúc ở
đó có hai cô thiếu nữ đang khóc.

Một cô thiếu nữ trong số đó mặc trên người một kiện đồng phục hộ sĩ màu hồng
nhạt. Cái mũ hộ sĩ đang yêu trên đỉnh đầu kia không biết đã văng đi đâu mất,
mái tóc màu đen trên đầu bay tán loạn, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người
xung quanh mà kêu khóc đứt gan đứt ruột, vô cùng thê thảm.

Người thiếu nữ còn lại thì đứng tại một địa phương xa hơn một chút, cái khuôn
mặt đã thật lâu không nhìn thấy kia vẫn như cũ thanh tú mà ngại ngùng giống
hệt như ngày hôm qua vậy. Trong lòng cô nàng đang có ôm chặt mấy quyển sách gì
đó, nhìn kích thước lớn nhỏ, hẳn là các loại tài liệu giảng dạy gì đó bên
trong trường học. Bởi vì cô nàng ôm quá chặt, cho nên mấy đầu ngón tay cũng
khẽ run rẩy trắng bệch, nước mắt không một tiếng động lặng lẽ tuôn rơi xuống.

Bàn tay đang kẹp lấy điếu thuốc lá của Thi Thanh Hải đột nhiên cứng đờ lên một
chút, một lát sau, trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của hắn chợt nở ra một nụ
cười rạng rỡ vô cùng chân thành, hướng về phía đám người bên kia sợi dây giới
tuyến màu vàng mà phất phất tay mấy cái.

Sau đó hắn buông nhẹ cánh tay xuống, có chút khó khăn mà rời khỏi phía sau
lưng ấm áp của Trâu Úc, dựa người vào bức tượng đồng cổ xưa hơi chúng nóng
bỏng, thoải mái rít mạnh một ngụm thuốc lá, sau đó dưới ánh nắng mặt trời
chiếu rọi thanh lệ, lặng lẽ tiến vào trong giấc mơ tối tăm mà vô cùng ngọt
ngào của chính mình.

Một tràng im lặng kéo dài…

Trâu Úc chậm rãi ngồi thẳng lên thân thể đang vùi vào trong hai đầu gối của
chính mình, tùy tiện đưa tay sửa sang một chút mái tóc ở trên đầu. Cô nàng dựa
vào một chút khí lực không biết từ nơi nào đến, chậm rãi đứng thẳng người lên
trên bậc thềm đá, cũng không thèm quay đầu nhìn lại lấy một cái, không hề dừng
lại, hướng về phía sợi dây cảnh giới bên kia chậm rãi đi đến.

Đám quân cảnh tiến hành hỗ trợ ở bốn phía quảng trường xung quanh rất nhanh
phóng vọt đi tới. Có một vài người ý đồ muốn kéo Trâu Úc nhanh chóng kéo dài
khoảng cách với cái khu vực nguy hiểm này, thế nhưng lại bị cái biểu tình bình
tĩnh đến mức lạnh lùng của cô nàng chấn trụ, khiến cho không có người nào dám
***ng vào nàng mà kéo đi cả.

Mười mấy tên quân cảnh rất nhanh phóng vọt qua lan can rào che, vây quanh chặt
chẽ cái gã nam nhân anh tuấn tựa hồ đang ngủ say bên trên cái bậc thềm đá kia.
Những khẩu súng trong tay bọn họ cũng đều đã lên đạn sẵn sàng, khẩn khẩn
trương trương nhắm thẳng vào thân thể của hắn.

Một gã quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang mạnh mẽ đè nén xuống sự sợ hãi
dâng lên trong lòng mình, chậm rãi bước từng bước một đến phía trước mặt cái
gã nam nhân kia, vươn tay ra, đem khẩu súng trong tay mình đẩy đẩy nhẹ bả vai
của hắn, thế nhưng cũng không thấy gã nam nhân kia có bất cứ phản ứng gì cả.

Đột nhiên vào đúng thời điểm này, tại tòa nhà Nghị Viện xa xa bên kia chợt
truyền đến một thanh âm nổ tung vô cùng rõ ràng. Cái thanh âm này cũng không
quá lớn, cũng không biết là có vấn đề gì xảy ra.

Cũng không ai biết rằng, bên trong tòa nhà Nghị Viện kia, bên trong cái toalet
vô cùng xa hoa được một tấm biển đang tiến hành vệ sinh ngăn cản mọi người ra
vào, một khối thuốc nổ hẹn giờ bố trí chuyên nghiệp phía sau một cái bồn tiểu
tiện sang quý nào đó đã thành công nổ tung. Bên trong những luồng bọt nước
tung bay đầy trời khắp nơi, Tây Môn Cẩn đang lâm vào hôn mê, đã sớm yếu ớt
không gì sánh nổi kia, bị những sợi tơ kim loại cứng rắn trói buộc toàn thân,
mượn dùng sức nổ của khối thuốc nổ, phá vỡ cánh cửa sổ thủy tinh, văng thẳng
ra khỏi bức tường bên ngoài tòa nhà Nghị Viện, theo ngọn gió xuân mà mạnh mẽ
bay thẳng ra ngoài, lại bị một đầu sợi dây kim loại kéo giật lại, lung lay bên
dưới cánh cửa sổ, toàn thân biến thành một dấu chấm thang thật lớn.

Đồng thời trong lúc đó, có ba bức email điện tử hồ sơ tư liệu nào đó đã được
định giờ sẵn, tự động kích hoạt trình tự phát chuyển của mình, hướng về phía
Đại khu Tây Lâm, về phía Dinh thự Tổng Thống, về phía một gian phòng làm việc
nào đó trong một góc tòa nhà Nghị Viện mà bắt đầu gửi đi.

Tây Môn Cẩn đã chết, sau khi chết đi lại còn biến thành một dấu chấm thang
lung lay bên ngoài cửa sổ tòa nhà Nghị Viện, chính là bởi vì Thi Thanh Hải đã
từng mở miệng hứa hẹn qua, có một vài thứ cần phải để cho người khác nhìn
thấy.

Trên Quảng trường Hiến Chương, đám quân cảnh trầm mặc im lặng nhìn về phía Thi
Thanh Hải đã lặng lẽ ngủ say trên bậc thềm đá, dựa lưng vào cái pho tượng vị
nữ sĩ duy nhất trong năm bức tượng tiểu tổ năm người nổi tiếng khắp Liên Bang,
chậm rãi buông những khẩu súng trong tay xuống.

Bàn tay Thi Thanh Hải vô cùng thoải mái mà mở ra, cái điện thoại di động trong
lòng bàn tay hắn đột nhiên vang lên một cái thanh âm, chính là cái tên gia hỏa
kia tại Đại khu Tây Lâm đang lớn tiếng hô:

– Thi công tử, cố gắng trụ vững!

Thế nhưng hắn căn bản không hề nghe thấy những lời nói này, lúc này hắn đã im
lặng mà sung sướng nhắm chặt cặp mắt hoa anh đào mê đắm lòng người kia lại,
chìm vào trong giấc ngủ say ngọt ngào. Điếu thuốc lá kẹp trong hai ngón tay
trái thì lại vẫn như cũ quật cường lặng lẽ thiêu đốt, chậm rãi đem ba ký tự số
7 kia dần dần đốt thành một đám khói bụi.

Sau đó cùng nhau ngủ say dưới ánh mặt trời rạng rỡ, trong cảnh xuân êm đềm.

Đèn cảnh sát lại một lần nữa lóe lên, thanh âm còi xe cảnh sát cùng với còi xe
cứu thương lại một lần nữa hỗn hợp lại, kêu lên ầm ỹ, tràng cảnh vô cùng hoành
tráng.

Trên người Trâu Úc lúc này đang khoác một tấm choàng màu nâu, ngồi trên cái
thùng xe to lớn phía sau xe cứu thương, trên mặt mỏi mệt không có một tia biểu
tình gì cả, căn bản vốn không hề nghe được những lời giảng giải linh tinh phức
tạp gì đó của đám bác sĩ bên cạnh mình.

Tay phải của cô nàng mạnh mẽ nắm chặt cái vật nhỏ bé kia, bình tĩnh lặng lẽ
nhìn về phía hai cô thiếu nữ đang đứng bên trong đám người xa xa, vẫn như cũ
đang không ngừng khóc rống, không chịu bỏ đi.

Năm đó cô nàng chính là một đám mạ non lặng lẽ mà âm thầm lớn lên, ở bên trong
những ngọn gió xuân mà toát ra vẻ đẹp tươi mát rạng rỡ của chính mình, thế
nhưng cái đám mạ non cao ngất này lại cố tình thu liễm lại bên trong kiếp sống
nhân sinh, khiến cho từ trước đến nay không khiến kẻ khác phải chú ý, không
hiển lộ rõ ràng trong ánh mắt của nhiều người. Sau khi vị hôn phu Phác Chí Hạo
của cô nàng chết đi, cô nàng quay về quê nhà tại Tinh cầu S3 mà giải buồn, thế
nhưng lại vẫn như trước buồn bực không thôi. Cuối cùng khi trở lại Tinh cầu
S1, trên một bãi biển xinh đẹp, lại gặp được một gã nam nhân hào hoa, giống
hệt như một ánh nắng mặt trời, sưởi ấm trái tim vốn đang chết lặng của chính
mình.

Hắn ta đã bồi tiếp cô nàng, hoặc là nói cô nàng bồi tiếp hắn ta, đi dạo khắp
mọi nơi trên cái hòn đảo tịch mịch kia, sau đó lại chia lìa. Từ sau cái lần đó
trở đi, cô nàng cũng chưa từng yêu qua bất cứ một người nào nữa, bởi vì những
hình ảnh của vị hôn phu đã chết đi kia cùng với cái gã nam nhân kia đã vây kín
trái tim của nàng rồi. Mấy ngày hôm trước sau khi cô nàng nhận được một cú
điện thoại khiến cho cô nàng vô cùng kinh hỉ mà lại chua xót, cô nàng ôm theo
một đống tài liệu giảng dạy, chuẩn bị đi đến Cơ Kim Hội của cô nữ bằng hữu
thân thiết Nam Tương Mỹ, thương lượng về vấn đề giáo dục cho đám cô nhi tại
Hoàn Sơn Tứ Châu bên kia, kết quả là ở trên Quảng trường Hiến Chương, cô nàng
đã vô cùng kinh hỉ mà lại chua xót gặp lại hắn, nhìn thấy hắn hướng về phía
chính mình mỉm cười vẫy tay, sau đó lại một lần nữa chia lìa, hơn nữa lại là
lần chia lìa vĩnh viễn…

Cô nàng tên là Miêu Miễu, những cô bạn gái thân thiết hoặc là những người nhà
thân thuộc của cô nàng, mỗi lần gọi tên cô nàng, trong lòng thì lại chỉ nghĩ
đến hai từ kia chính là đang miêu tả về một nhành mạ non. Còn cái gã nam nhân
trên bãi biển kia thì lại sủng nịnh gọi cô nàng là Meo meo meo meo…

Cô nàng bị gã bạn trai trước đây, kẻ cực kỳ có hy vọng trở thành một vị bác sĩ
nổi danh vứt bỏ. Cô nàng cũng không có chấp nhận từ bỏ, đáng yêu mà khờ dại
muốn nghĩ cách báo thù. Cô nàng vô cùng thiện lương mà tràn ngập ảo tưởng, đã
từng tưởng tưởng qua nếu như có một màn xảy ra giống hệt như trong những bộ
phim điện ảnh lãng mạn vậy, một gã Đặc công Liên Bang đột nhiên xuất hiện, đi
đến bên người của chính mình, có thể nào sau đó sẽ phát sinh ra một câu chuyện
tình yêu cực kỳ lãng mạn hay không? Mỗi khi nghĩ đến cái ý tưởng kia, mấy đốm
tàn nhan cực nhỏ trên chóp mũi của cô nàng sẽ trở nên đặc biệt sáng ngời, vô
cùng đáng yêu.

Sau đó cái câu chuyện tình yêu lãng mạn kia đã thật sự phát sinh, thế nhưng
lại cũng chấm dứt một cách vô cùng đột ngột như thế. Cô nàng nhìn thấy tin tức
trên TV, điên cuồng chạy thẳng đến hiện trường, nhìn thấy hắn ở dưới ánh nắng
mặc trời mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy mình mấy cái… Cuối cùng cô nàng cũng chỉ có
thể nhìn về phía cái túi đen đang được người ta khiêng lên xe cứu thương, bắt
đầu khóc rống lên. Cô nàng không biết hắn là ai, hắn chính là đang làm cái gì,
vì cái gì lại gặp phải chính mình. Ngay cả bản thân cô nàng cũng không biết
chính mình vì cái gì mà lại khóc lóc thương tâm đến như thế…

Cô nàng tên là Hoàng Lệ, là một cô nữ hộ sĩ của Bệnh viện Trung ương Lục quân,
là một cô thiếu nữ thiện lương thanh tú xinh đẹp thương người.

Cô nàng tên là Trâu Úc, là mẫu thân của con trai của cái gã nam nhân xinh đẹp
kia…

Ba cô nàng thiếu nữ xinh đẹp, hoặc là khóc rống, hoặc là lặng lẽ nhỏ lệ, hoặc
là trầm mặc tĩnh lặng, đồng thời đưa tiễn sự ra đi của một gã nam nhân xinh
đẹp…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.