Ở trước cửa tòa nhà Nghị Viện, bên trên Quảng trường Hiến Chương, những cái
đèn xe cảnh sát vẫn không ngừng lóe lên, tuy rằng hiện tại đang là ban ngày,
nhưng mà dưới ánh sáng nhàn nhạt của một ngày xuân nhiều mây, những ánh đèn
sáng màu sắc sặc sỡ kia vẫn thể hiện ra vô cùng bắt mắt. Những thanh âm còi xe
cảnh sát chói tai cũng đồng dạng vang lên liên thanh, vô cùng ồn ào cùng với
hỗn loạn. Vô số các gã quan chức, nhân viên của các ban ngành hành động của
Chính phủ Liên Bang mang theo biểu tình khẩn trương cực độ mà bố phòng khắp
nơi xung quanh.
Thi Thanh Hải bên trên bậc thềm đá lúc này mới thu hồi lại ngón tay trỏ của
chính mình. Thế nhưng cái thanh âm tiếng súng nặng nề mà vang dội, giống như
những thanh âm sấm sét từ trên thiên không đổ xuống phía bên cái Quảng trường
bên dưới kia lại vẫn như cũ không hề ngừng nghỉ, liên tục vang lên. Thanh âm
tạch tạch không ngừng, không có lấy một giây ngừng nghỉ, kinh hồn đoạt phách,
hào phóng vô cùng, thậm chí còn có chút hơi quá xa xỉ, nhưng lại phi thường
khủng bố đáng sợ.
Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh, nửa người dưới bị trực tiếp oanh kích biến
thành một mảnh huyết hoa khủng bố, toàn thân bị chấn động bay đến phía trước
hơn mười thước, nằm dài bên trong một vũng máu tiên diễm, chẳng biết sống
chết. Đám Đặc công của Cục Đặc Cần phủ phục bên dưới mặt đất, lớn tiếng la
hét, không ngừng hướng về phía bên kia mà bò lại.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!…
Những viên đạn oanh kích bởi một khẩu súng lớn nào đó bố trí từ phương xa kia,
sau đó liền chăm chú oanh kích thẳng lên trên chiếc ô tô chống đạn đặc chế
ngay bên dưới bậc đá của tòa nhà Nghị Viện. Những tấm kính thủy tinh chống đạn
vô cùng cứng rắn của chiếc ô tô không ngờ lại từng phiến từng phiến vỡ vụn.
Thân xe bằng hợp kim vô cùng chắc chắn không ngờ cũng bị chấn cho rung động
mãnh liệt, lực đánh vô cùng khủng bố oanh kích thẳng vào khiến cho chiếc xe
thỉnh thoảng lại bị chấn văng lên khỏi mặt đất. Nhưng mà khi vừa mới rơi
xuống, chỉ trong chốc lát sau đó, chiếc xe giống hệt như một cái thùng sắt bị
chiếc máy ép chuyên dụng nào đó nghiền nát qua vậy, bị những viên đạn dày đặc
khủng bố biến thành một đống sắt vụn.
ACW, đại khái chính là loại súng ống viễn trình đơn thể chuyên dụng duy nhất
trong toàn bộ vũ trụ này có thể chính điện đánh tan hệ thống hợp kim phòng ngự
khủng bố của một đầu Robot quân dụng chân chính. Ở trước mặt của nó, bất cứ
chiếc ô tô chống đạn nào cũng chỉ là những món đồ chơi bằng giấy mà thôi.
Tại một khoảng cách hai ngàn ba trăm thước vô cùng xa xôi cách thềm đá của tòa
nhà Nghị Viện bên kia, ở trên sân thượng của một tòa kiến trúc cổ xưa không
mấy bắt mắt ở một góc nào đó phía Tây Nam của Quảng trường Hiến Chương, trong
một góc khá khuất, một khẩu súng ACW vô cùng tinh mỹ, trên thân được bao phủ
bởi một lớp chắn ngụy trang quân dụng vô cùng tiêu chuẩn, đang im lặng mà nhắm
thẳng về phía cái quảng trường rộng lớn bên dưới. Hệ thống ngụy trang tiêu
chuẩn này cùng với mớ dây thường xuân rậm rạp mọc um tùm trên góc sân thượng
kia hòa hợp thành một thể, căn bản rất khó bị người khác phát hiện ra. Cũng
chỉ có ngẫu nhiên bên dưới những phiến lá xanh mướt rậm rạp thỉnh thoảng lại
lộ ra một tia ánh sáng phản chiếu lên kim loại bóng loáng, cùng với một cỗ hàn
khí bức người, mới có thể khiến người khác kinh hãi mà cảnh giác. Đây chính là
loại vũ khí công kích tầm xa đơn thể có uy lực lớn nhất cùng với sang quý nhất
trong toàn bộ Quân đội Liên Bang này.
Khẩu ACW này được trang bị hệ thống bổ sung đạn dược tự động, hệ thống đốt lửa
xung mạch điện tử, ống nhắm điện tử hồng ngoại tầm xa, được tinh chỉnh tốc độ
nhắm bắn khủng bố nhất, kích phát ba phát bắn tỉa trong thời gian hạn định là
1/500 giây, phối hợp thêm với loại viên đạn ba cánh vĩ loại lớn với uy lực cực
kỳ khủng bố. Nếu như tiến hành phụ gia thêm hiệu quả chấn sát thương điện từ
nữa, không hề nghi vấn chính là loại lợi khí tiêu diệt Robot, hủy diệt xe
thiết giáp khủng bố nhất.
Bởi vì tiến hành nhiệm vụ vô cùng đặc biệt ngày hôm nay, cho nên Thi Thanh Hải
đã lựa chọn sử dụng loại đạn dược bắn tỉa ba cánh vĩ loại lớn bình thường mà
thôi. Bên cạnh cái hòm đạn bổ sung tự động khổng lồ đến hơn mười ngàn viên đạn
bổ sung kia, đặt một cái chân chĩa ba cân bằng tự động bằng hợp kim bóng
loáng, hệ thống tinh chỉnh ống ngắm điện tử hồng ngoại với góc xoay một trăm
tám mươi độ, thông qua những đường dây số liệu kết nối với một cái máy tính
xách tay tính năng cao, hơn nữa lại còn được kết nối trực tiếp đến cặp mắt
kính râm điện tử trên mặt của Thi Thanh Hải.
Chỉ cần Thi Thanh Hải thông qua cặp kính râm điện tử trên mắt mình, phát ra
mệnh lệnh nhắm bắn mục tiêu, thì cỗ máy tính xách tay kia liền chỉ cần một
thời gian không quá 1/1000 giây liền có thể chính xác tính toán thành công góc
độ nhắm bắn, hơn nữa lại còn có thể tính toán rõ ràng toàn bộ các phương diện
ảnh hưởng đến độ bay của viên đạn như là tốc độ gió, độ ma sát không khí… điều
khiển độ chính xác của khẩu súng đến một trình độ chính xác khủng bố.
Phốc một tiếng nặng nề vang lên, một viên đạn tốc độ cao liền từ trong cái
nòng súng thô to mạnh mẽ phun trào ra, chấn cho cái thân súng nặng nề theo một
cái khe trượt trên chân dựng lui nhanh về phía sau với tốc độ cao, giã một cái
thật mạnh lên trên hệ thống giảm xóc ở phía sau, cuối cùng quay trở về vị trí
cũ trong thời gian không đến 1/1500 giây, sau đó lại tiếp tục phun trào ra một
lượt đạn nữa.
Trước mặt khẩu súng là một phát đạn xé rách không khí, ở trên bầu trời của
Quảng trường Hiến Chương bạo xuất ra một luồng sấm vang mạnh mẽ khủng bố. Sau
đó cái nòng súng ACW tối om mà tráng kiện kia đã căn cứ vào góc độ nhắm bắn
tinh chuẩn được cỗ máy vi tính kia tính toán hoàn hảo, tiến hành xong một lần
điều chỉnh phương vị nhắm bắn mới, họng súng trơn nhẵn rất nhanh trượt tới,
hoặc là lặng lẽ ngẩng đầu lên, hoặc là lãnh khốc cúi thấp xuống, tiếp tục
không ngừng bắn ra những viên đạn hủy diệt cực mạnh.
Theo những đường hỏa miêu từ trong nòng súng thô chắc kia không ngừng phụt
lên, không khí trên sân thượng của tòa kiến trúc hoàn toàn bình thường nằm tại
góc Tây Nam của Quảng trường Hiến Chương này tựa hồ như cũng bắt đầu trở nên
vô cùng nóng bỏng, nóng bỏng đến mức không khí vặn vẹo biến hình. Những phiến
lá dây trường xuân xinh đẹp mà yên lặng rậm rạp kia cũng không nhịn được mà
khẽ cuốn lại, co rúm mãi không thôi.
Trong khi khẩu ACW khủng bố trên sân thượng đằng kia không ngừng khạc đạn, thì
lúc này bên dưới bậc thềm của tòa nhà Nghị Viện, Thi Thanh Hải dùng tốc độ
nhanh nhất móc từ trong cái áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục trên người của
mình lấy ra một khẩu súng ống, quay đầu lại nhìn về phía một gã cảnh viên đang
nấp phía sau một cây cột đá lớn ở góc bảy giờ trên bậc thềm. Tay trái của hắn
khẽ nhẹ nhàng khu động một chút, một cái nút màu đỏ vô cùng mẫn cảm trên cái
gọng kính của hắn nhẹ nhàng phát ra một tiếng ba nhẹ.
Trong nháy mắt, khẩu súng lớn ACW cực kỳ khủng bố ở trên sân thượng tòa kiến
trúc xa xa kia đã nhận được tín hiệu, kính hiệu phát ra từ cặp kính râm kia,
cùng với tín hiệu chíp vi mạch được giấu cẩn thận bên trong kiện áo khoác quân
dụng màu xanh mặc lục. Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn, khẩu súng khủng bố
kia đã tiến hành xong một lần tính toán định vị vật lý phức tạp, điều chỉnh
góc độ nhắm bắn, sau đó… kích phát!
Bằng!
Cây cột đá bằng cẩm thạch kia cùng với thanh âm súng bắn chói tai, nhất thời
bị oanh kích ra thành một lỗ thủng vô cùng rõ ràng. Trong những mảnh vụn cẩm
thạch bay múa đầy trời, gã nhân viên cảnh vệ kia cả người đầy máu, thê thảm
ngã lăn xuống dưới bậc thềm cao thẳm.
Cặp kính râm đeo trên mặt sẽ theo những động tác di chuyển mà thay đổi vị trí
nhắm bắn, cho nên cái loại tính toán nhắm bắn từ xa này chung quy cũng sẽ có
lúc lệch lạc. Cho nên công tác nhắm bắn lần này của khẩu ACW cũng không có
chính xác một cách hoàn mỹ. Nhưng mà bằng vào uy lực khủng bố cùng với lực
oanh kích mạnh mẽ cũng đã đủ để hoàn thành những yêu cầu chiến thuật cần
thiết.
Thi Thanh Hải nhìn xuống Quảng trường Hiến Chương bên dưới, lúc này đã bị
những chiếc xe cảnh sát hoàn toàn bao vây không có một kẽ hở nào, trên mặt
cũng không hề có bất cứ một tia biểu tình nào cả. Chỉ là mi tâm của hắn khẽ
nhăn lại một chút, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cặp kính râm điện tử, nhìn
xuống đám cảnh sát cùng với đám quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang ở bên
dưới chân bậc thềm đá thật dài kia, chuẩn bị phóng lên trên này. Tay hắn bắt
đầu rất nhanh ấn động cái nút màu đỏ nhỏ bé ở trên gọng của cặp kính mắt.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!…
Vô số những tiếng nổ to nặng nề vô cùng dày đặc không ngừng vang lên, mục tiêu
của những tiếng nổ vang này chính là ở hai bên sườn của tòa nhà Nghị Viện cùng
với cái quảng trường lớn ngay bên dưới chân cái bậc thềm đá thật dài kia.
Trong những thanh âm nổ tung vô cùng khủng bố, hơn mười chiếc xe cảnh sát đậu
ở hàng đầu tiên kia đã bị bắn cho biến thành trăm ngàn lỗ thủng. Những mảnh
kim loại vỡ tung bay tán loạn khắp nơi, lộ ra những hàng ghế thê thảm cùng với
những động cơ rác rưởi bên trong.
Những khối xi măng nặng nề cùng với tro bụi bị những viên đạn uy lực thật lớn
từ trên mặt đất cứng rắn nhấc thẳng lên trên không trung. Thỉnh thoảng lại có
một chiếc xe cảnh sát nặng nề bị oanh kích khiến cho nổ mạnh, bên trong ánh
lửa khủng bố cùng với khói đen mù mịt, có một chiếc xe nào đó tung bay lên
cao, cuối cùng vô cùng thê thảm rơi thẳng xuống đất, vỡ tung ra thành bốn năm
phần văng ra bốn phía.
Dưới sự áp chế của làn mưa đạn dày đặc mà vô cùng khủng bố như thế này, phía
trước tòa nhà Nghị Viện này căn bản không có bất luận kẻ nào có thể làm ra bất
cứ sự phản kích nào cả. Tất cả các viên cảnh sát cùng với quan chức Cục Điều
Tra Liên Bang cũng đều chật vật không chịu nổi chạy loạn tránh né khắp xung
quanh, không ngừng lăn lộn, rất nhanh di động tránh né những mảnh vỡ của những
chiếc ô tô của chính mình. Sau đó bọn họ cũng đành bất đắc dĩ hướng về phía
bãi cỏ xa xa phía sau mà triệt thoái.
Còn đám cảnh sát, quan viên cảnh vệ còn có sức chiến đấu ở bên trong đại sảnh
của tòa nhà Nghị viện, thì lại là trực tiếp bị những luồng mưa đạn khủng bố
này chấn động khiến cho tán hồn lạc phách, ẩn núp thật kỹ bên trong những góc
khuất xa xa, căn bản không dám ngẩng đầu lên. Mà nếu như bọn họ có dám ngẩng
đầu lên đi chăng nữa, cho dù không có bất cứ viên đạn nào đánh úp lại đây, thì
những khối xi măng, đá tảng vỡ vụn cực kỳ sắc bén vô cùng nặng nề mà nguy hiểm
bị những viên đạn cắt ra kia cũng sẽ trực tiếp một phen đem đầu bọn họ chấn
thành những mảnh huyết nhục mơ hồ.
Trong những luồng bụi mù mãnh liệt, những luồng lửa đạn dày đặc khủng bố, bên
cạnh những cây cột đá đã cháy đen phía trước đại sảnh tòa nhà Nghị Viện, Thi
Thanh Hải trên mặt đeo cặp kính râm, trên người mặc một kiện áo khoác quân
dụng màu xanh mặc lục đã thấm đẫm máu tươi, hết xoay phải rồi lại xoay trái,
điều chỉnh những viên đạn không ngừng phóng xuất, khiến cho tất cả mọi người
cũng đều phải thành thành thật thật nằm rạp xuống mặt đất, căn bản không dám
đứng thẳng người lên.
Tất cả các Đài truyền hình lớn trong Liên Bang cũng đều đã gián đoạn công tác
quay hình trực tiếp, dưới sự áp chế cực kỳ phẫn nộ của những ban ngành nào đó
trong Chính phủ Liên Bang, hết thảy mọi thứ phát sinh phía trước tòa nhà Nghị
Viện này, giới tin tức truyền thông cũng chỉ có thể tiến hành đưa tin tức thời
mà thôi, thậm chí ngay cả hình ảnh cũng không thể nào đăng phát được.
Nhưng mà bản thân của Quảng trường Hiến Chương này chính là một địa phương du
lịch nổi danh nhất bên trong Liên Bang này. Ngày hôm nay cũng là một ngày mùa
xuân nắng ấm mát mẻ, không biết đã có bao nhiêu cư dân của Đặc khu Thủ Đô cùng
với những du khách bên ngoài đặc biệt đến đây ngắm cảnh. Lúc này bọn họ đang ở
trên quảng trường cùng với pho tượng Tiểu tổ năm người cùng nhau chụp ảnh,
hướng về phía pho tượng Quân Thần lão nhân gia mà tặng hoa, hoặc là ngồi trên
bãi cỏ công viên mà phơi nắng, ngẫu nhiên lại quẳng vài mẩu bánh mì vụn cho
đám bồ câu mập mạp mà tham lam gần đó ăn.
Đột nhiên trong lúc đó chợt phát sinh sự kiện đấu súng kinh hoàng trên Quảng
trường, đã kinh động đến tất cả các du khách gần đó. Bọn họ kinh hoàng thất
thố phóng chạy khắp nơi xung quanh. Sau khi đã tiến vào bên trong khu vực an
toàn, thì lại là dứng ở bên ngoài vùng giới tuyến cảnh giới màu vàng mà cảnh
sát lâm thời đã giăng lên ở gần đó, nhìn chằm chằm về phía phương hướng tòa
nhà Nghị Viện ở đằng xa đang không ngừng bốc lên từng luồng khói đen cuồn
cuộn, nghe những thanh âm tiếng súng dày đặc từ đằng đó không ngừng truyền
đến. Bọn họ khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời. Vô số người bắt đầu lấy ra
điện thoại, lớp thì chụp ảnh, lớp thì ghi hình, lớp thì hướng về phía thân
nhân hoặc bằng hữu của chính mình mà tường thuật lại chuyện giật gân. Quả thật
trong này đang phát sinh một sự kiện không thể nào tin nổi.
Đột nhiên một thanh âm gầm rú ầm vang giống như gió vang chớp giật chợt vang
lên bên trên đỉnh đầu của mấy ngàn dân chúng Liên Bang. Bọn họ liền theo bản
năng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy được vài chiếc Chiến đấu cơ quân dụng
của Liên Bang đang từ trên bầu trời thấp gào thét phóng vọt qua, thanh thế
phát ra cực kỳ kinh người.
Không ngờ lại còn xuất động cả chiến đấu cơ quân dụng nữa sao? Một hồi chiến
đấu bên tòa nhà Nghị Viện bên kia đến tột cùng là khủng bố đến mức nào cơ chứ?
Là đám bộ đội đặc biệt đánh bom cảm tử của Phiến Quân Thanh Long Sơn sao? Hay
là đám phần tử tôn giáo cuồng nhiệt sẵn sàng tử vì đạo bên phía Bách Mộ Đại
bên kia đột nhiên nổi khùng tấn công sang bên này?
Đám dân chúng đang dần dần bình ổn lại tâm tình đang vô cùng khiếp sợ của
chính mình, thế nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy được trên con đường cái phía
Đông Bắc của Quảng trường Hiến Chương đột nhiên có thêm mười đầu chiến xa
Thiết giáp võ trang hạng nặng đang dùng tốc độ cao phóng vọt về phía này.
Phía sau đội ngũ đoàn chiến xa Thiết giáp kia có một chiếc xe quân dụng hoàn
toàn bình thường không chút bắt mắt, cho nên không hề thu hút sự chú ý của đám
đông dân chúng.
Bên trong chiếc xe quân dụng kia, Thường Thiếu Tá, vị Tổ trưởng tân nhậm của
Tiểu tổ Biệt động Phản ứng nhanh của Sư đoàn Thiết giáp 7, hướng về phía vị
Tướng quân đang ngồi bên cạnh mình, rất nhanh hạ giọng báo cáo tình huống hiện
tại.
– Đám Đặc công cùng với Tiểu tổ Phản ứng nhanh của Cục Điều Tra Liên Bang đã
hai lần cố gắng tiến hành xâm nhập vào. Nhưng mà căn cứ vào báo cáo, cũng chỉ
nghe thấy một hồi tiếng súng linh tinh, sau đó cũng không có bất cứ động tĩnh
gì nữa. Hẳn là đã thất bại mất rồi.
Thường Thiếu Tá năm xưa bởi vì một tràng chiến đấu với Quân viễn chinh Đế Quốc
nên bị thương một chân mình, đành phải phi thường tiếc nuối từ bỏ cơ hội gia
nhập vào đoàn quân tiến công về phía bản thổ của Đế Quốc, mà là bị Sư Đoàn
trưởng bố trí ở lại trong căn cứ trên Đặc khu Thủ Đô phụ trách những công tác
hậu cần tương quan. Cho nên ngày hôm nay hắn ta cũng không có đủ tư cách để mà
tham gia vào nghi thức trao tặng huân chương cao quý, mà là đi cùng với Sư
Đoàn trưởng tiến hành kiểm tra lại những thiết bị cùng với nhu yếu phẩm cho
lần xuất chinh lần sau.
– Căn cứ vào báo cáo lâm thời hiện trường, bên trong Sư đoàn chúng ta vẫn
không có bất cứ người nào tử vong cả. Chẳng qua… Thượng Tá Tây Môn Cẩn đã mất
tích, đến giờ vẫn chưa thể tìm ra.
Thường Thiếu Tá quan sát màn hình điện thoại di động quân dụng trong tay mình,
tiếp tục nhanh chóng báo cáo:
– Trong tay đối phương có vũ khí đặc chủng, hỏa lực thật sự quá mức mạnh mẽ,
hơn nữa tố chất quân sự vô cùng chuyên nghiệp, năng lực hành động cực cao, các
cơ cấu tương quan bên trong Chính phủ Liên Bang căn bản không thể nào xử trí
nổi, cho nên mới yêu cầu chúng ta tiếp nhận công tác thanh trừng.
– Những sự vụ nội bộ bên trong Liên Bang, không ngờ lại phải xuất động bộ đội
dã chiến hành động, chuyện này quả thật quá nguy hiểm, đúng là một loại sỉ
nhục cực lớn mà.
Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn trầm mặc không nói tiếng nào, lúc
này mới liếc mắt nhìn về phía phương hướng tòa nhà Nghị Viện mà nhìn một cái,
nghĩ đến cú điện thoại vừa mới nhận được lúc trước, đột nhiên mở miệng, nhàn
nhạt hỏi một câu;
– Xác nhận đúng là Thi Thanh Hải chứ?
– Đã xác nhận rồi!
Thường Thiếu Tá thoáng do dự một lúc, sau đó mới bỏ thêm một câu:
– Sư Đoàn trưởng, nghe Giáo quan Hứa Nhạc từng nói qua, cái tên gia hỏa này
có tư cách tiến vào Hiệp hội Ba Nhất, năng lực chiến đấu phi thường cường đại.
– Góc độ thiết lập áp chế hỏa lực tiêu chuẩn đến mức không thể chê lấy một
câu. Những động tác chiến thuật hoàn mỹ không một chút sứt mẻ, hoạch định ý đồ
chiến lược không sai lầm đến một điểm…
Đỗ Thiếu Khanh nhìn về phía tòa nhà Nghị Viện ở xa xa đằng kia, nghĩ đến những
hình ảnh vừa mới nhìn thấy từ trên hệ thống theo dõi điện tử vệ tinh tầm xa,
mỗi một cú nhắm bắn trầm mặc mà hữu hiệu của cái gã nam nhân mặc trên mình
kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục kia, cảm khái nói:
– Một gã quân nhân sĩ quan vĩ đại đến như thế, lại không thể chiến đấu vì
Liên Bang, đây chính là sự tiếc nuối vô cùng của Đỗ mỗ ta…
Thoáng trầm mặc một lúc sau, vị danh tướng Liên Bang này mới nhẹ giọng nói:
– Hành động nhanh chóng một chút, dùng cả một Sư đoàn đi đối phó với một
người duy nhất, nếu như còn kéo thời gian ra quá dài, vậy thì mặt mũi của ta
cũng chẳng còn chỗ nào để mà nhét vào nữa.
Liên Bang đã xuất động cả một chi bộ đội dã chiến để mà đối phó với gã nam
nhân xinh đẹp đang cố thủ bên trong tòa nhà Nghị Viện kia, công tác chiến đấu
cũng tự nhiên chấm dứt phi thường nhanh chóng.
Khi mà những chiếc chiến xa Thiết giáp của Sư đoàn Thiết giáp 7 nổ vang vây
xung quanh tòa nhà Nghị Viện, một vài đầu Robot MX triển khai hệ thống cánh
phụ của mình, từ trên những chiếc phi cơ vận tải quân dụng dùng tốc độ cao đáp
xuống, dần dần tiếp cận về phía khẩu súng lớn đang che giấu bên dưới những dây
trường xuân um tùm trên sân thượng tòa nhà kiến trúc phía Tây Nam kia, thì một
hồi chiến đấu này kỳ thật đã chấm dứt rồi.
Đỗ Thiếu Khanh ngồi bên trong chiếc xe quân dụng phía xa xa đằng kia, vẫn luôn
bảo trì tác phong quân sự cường hãn mạnh mẽ từ trước đến giờ của chính mình,
cũng không đưa ra bất cứ công tác bố trí gì cả. Hắn ta chỉ lặng lẽ nhìn chằm
chằm về phía những luồng lửa đạn hung mãnh cường hãn không chút lý lẽ nào đã
lướt qua những bậc thềm đá thật dài trước tòa nhà Nghị Viện, hướng về phía đại
môn Nghị Viện mà mạnh mẽ oanh kích tới.
Trong tiếng đạn bắn gầm rú khủng bố, phía trước thềm đá của tòa nhà Nghị Viện
không ngừng bốc lên bụi mù ngập trời. Đám dân chúng ở phía xa xa trên Quảng
trường Hiến Chương nhìn về phía đó không ngừng phát lên từng tràng kinh hô, lo
lắng tòa kiến trúc to lớn đằng kia có khi nào cứ như vậy mà đổ sụp xuống luôn
hay không.
Thế nhưng cuối cùng tòa nhà Nghị Viện khổng lồ kia cũng không có ngã xuống. Mà
những tầng bụi mù cùng với những mảnh vỡ không ngừng quay cuồng xung quanh kia
đã che khuất đi tầm mắt của tất cả mọi người.
Bên trong tòa đại lâu kia, Thi Thanh Hải kéo lê cái chân có chút hành động
không tiện của mình, đưa tay lên lau đi mớ máu tươi đang dũng mãnh chảy ra từ
trong lỗ mũi của chính mình, nở nụ cười nhàn nhạt, hướng mặt đất phun ra một
bãi nước bọt.
Hắn hướng về phía sau cánh cửa bên hông đại sảnh kia mà quay ngược về, ở bên
dưới cái tháp rượu vô cùng lộn xộn kia tìm được một ly rượu táo vẫn còn nguyên
vẹn không bị phá hủy, một hơi uống cạn sạch, nhằm làm mát cổ họng đã khô khốc
của chính mình.