Thi Thanh Hải cởi bộ đồng phục nhân viên vệ sinh trên người mình xuống, từ
trong ba lô lấy ra một kiện áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục mặc lên trên
người. Cuối cùng mới bắt đầu hướng về phía thắt lưng của mình mà móc lên các
loại súng ống tiêu chuẩn nhất, đủ các loại vũ khí chuyên dụng để bắn tỉa, ám
sát, chỉnh tề sắp xếp hai bên phía trong cái áo khoác quân dụng, còn có cả cái
dụng cụ phát ra lam quang kia nữa, giống hệt như một vị đầu bếp đang chuẩn bị
dụng cụ xắt gọt cẩn thận trước khi thi cuộc thi Đầu bếp Liên Bang vậy.
Miệng chậm rãi huýt sáo một điệu dân ca vui tai, hắn đi đến bên cạnh bồn rửa
mặt, thống khoái chà rửa cẩn thận khuôn mặt của chính mình, đem mớ mồ hôi cùng
với máu tươi trên mặt tất cả đều để cho nước lạnh quét qua một lần cho sạch
sẽ. Sau khi để cho tinh thần tỉnh táo lại một chút, hắn bắt đầu nhìn vào trong
gương chăm chú vẽ loạn một chút son môi. Lần này thật sự là son môi, bởi vì
hắn muốn đem cái cặp môi tím ngắt của mình che giấu lại cẩn thận.
Nhìn vào trong kính, thấy được một gã nam nhân mặt mày anh tuấn đến mức mê
người, thế nhưng lại bởi vì sắc mặt quá mức tái nhợt nên biến thành có chút
tiều tụy quá mức, khiến người khác nhìn vào lại có cảm giác thương tiếc. Thi
căm tử có chút căm tức nhíu nhíu một chút cặp mày thanh tú của mình, nheo mắt,
mạnh mẽ chà xát hai má mình một chút, sau đó lại dùng đến những cái tát tai vô
cùng thanh thúy, một phen đem màu da của mình biến thành một mảnh hồng nhuận
mới chấp nhận.
Lấy ra một cái lược nhỏ, một phen đem mái tóc đen nhánh trên đầu mình chảy
chuốt cẩn thận đến mức nhẵn mịn sáng ngời không có lấy một sợi tóc rối, sau
khi xác nhận cẩn thận rằng cho dù một con ruồi có đậu xuống đi nữa khẳng định
cũng sẽ không có biện pháp nào đứng vững được trên đó, hắn mới hài lòng gật
gật đầu mấy cái. Từ trong cái áo khoác quân dụng lấy ra một cặp kính mắt có
hai tròng thấu kính hơi dày hơn bình thường một chút, đeo lên trên mặt. Sau đó
hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điều chỉnh một chút cái nút nhỏ bố trí tinh
xảo ở chân của gọng kính, bắt đầu cùng với tất cả những điểm tiếp nhận sóng
tín hiệu ở bên ngoài tòa nhà kiến trúc Nghị viện mà tiến hành kết nối không
dây.
Sau khi chuẩn bị hết thảy mọi thứ thật hoàn hảo, Thi Thanh Hải mới xoay người
đi ra khỏi toalet, đưa tay trực tiếp bấm lại khóa cửa bên trong, trên nắm tay
toalet còn treo lên một bảng hiệu đang tiến hành vệ sinh, sau đó thanh âm huýt
sáo nhẹ nhàng đáng yêu mà vui tai lại một lần nữa vang lên bên trên cặp môi
được ngụy trang khá cẩn thận của hắn.
Trên con đường hành lang dài được lót một tấm thảm nhung vô cùng sang quý, một
vị phu nhân nào đó đi lướt ngang qua thân thể của Thi Thanh Hải, đột nhiên
xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của hắn, bên trong cặp mắt chợt hiện lên
một tia quang mang sáng ngời.
Lúc này trên người Thi Thanh Hải đang mặc kiện áo khoác quên dụng màu xanh mặc
lục kia, nhìn qua cực kỳ anh tuấn tiêu sáu. Mà trên cái quân hàm đỏ thẳm ở bờ
vai của kiện áo khoác quân dụng này lại có thể nhìn thấy được một ngôi sao
hoàng kim sáng chói. Cái loại cấp bậc này cùng với dáng vẻ anh tuấn tiêu sái
này chính là loại hơi thở cường hãn mạnh mẽ dễ dàng khiến cho những nữ nhân
say mê điên cuồng nhất.
– Xin hỏi ngài… vừa rồi… là ngài đang thổi ca khúc nào vậy?
Vị phu nhân nở nụ cười e thẹn, ngập ngừng hỏi.
Thi Thanh Hải dừng lại cước bộ thong thả của chính mình, mỉm cười hồi đáp:
– Phu nhân xinh đẹp, chính là bài dao khúc 27 ly rượu a!
– Thật là một bài dao khúc cổ xưa mà dễ nghe a!
Vị phu nhân được khen tặng, có chút vui sướng cùng với rụt rè, hỏi:
– Ngài là quân nhân sĩ quan hôm nay đến đây tham gia nghi thức tiếp nhận huân
chương có phải không? Tôi biết được sau buổi nghi thức sẽ có một bữa tiệc tối.
Chỉ là không biết sau buổi tiệc tối này ngài có rảnh rỗi hay không, chúng ta
có thể…
Vị phu nhân này quả thật có một nhan sắc quyến rũ động lòng người vô cùng,
nhưng mà rất đáng tiếc là hiện tại Thi Thanh Hải cũng không có thời gian. Hắn
khẽ nghiêng người về phía trước, nâng bàn tay của vị phu nhân lên hôn một cái,
lễ phép biểu đạt sự tạ lỗi chân thành nhất:
– Thật xin lỗi phu nhân, sau nghi thức tiếp nhận huân chương tôi còn có một
công tác vô cùng quan trọng cần phải làm.
Thi Thanh Hải xác thực là có công tác vô cùng quan trọng cần phải đi làm. Nhất
là sau khi lặng lẽ xâm nhập vào thời khóa biểu quan trọng của Ban An Toàn Cục
Đặc Cần Liên Bang, hắn xác nhận được Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh ngày
hôm nay cũng sẽ không tham gia vào buổi tiệc tối sau khi tiến hành nghi thức
trao tặng huân chương, mà là ngay lập tức trực tiếp rời đi. Cho nên thời gian
làm việc của hắn cũng bắt buộc phải thay đổi một chút.
Vì để khen ngợi những công tích anh hùng của vô số các quân nhân sĩ quan binh
lính Liên Bang tại tiền tuyến, cho nên Nghị Viện sau khi thông qua một đề án
phụ thuộc lâm thời, liền vô cùng khẳng khái cấp cả đại sảnh to lớn của tòa nhà
Nghị Viện cho Bộ Quốc Phòng dùng để cử hành nghi thức trao tặng huân chương.
Lúc này Thi Thanh Hải đang đứng dựa lưng vào một cánh cửa lớn ở một góc không
bắt mắt cho lắm trong đại sảnh nhộn nhịp, tay bưng một ly rượu nhạt, có một
trái táo nhỏ điểm xuyến thêm phần xinh tươi, bình tĩnh đánh giá một chút bên
trong tòa kiến trúc Nghị Viện cao lớn đồ sộ này.
Sau khi cử hành nghi thức trao tặng huân chương chính là tổ chức một buổi tiệc
tối vô cùng long trọng. Bên phía tổ chức lễ tiệc đã chuẩn bị sẵn một tòa tháp
rượu thật lớn, vừa lúc ở ngay phía sau cánh cửa mà Thi Thanh Hải đang dựa lưng
vào kia. Những bọt rượu màu xanh nhàn nhạt không ngừng bốc lên vô cùng rõ
ràng, lộ ra một cỗ sắc thái trong sáng thoải mái khiến người khác vô cùng vui
vẻ. Nhìn qua bên ngoài giống hệt như là một luồng sao chổi toát lên trong ngọn
núi cao kết hợp vô cùng hoàn mỹ với một cái hồ nước to lớn trong xanh phẳng
lặng vậy.
Thi Thanh Hải uống xong một ly rượu táo bên trong chồng tháp rượu kia, sau đó
lại lấy một ly rượu bồ đào. Đến khi hắn bưng lên đến ly rượu hạnh nhân thứ ba,
cặp mày thanh tú khẽ nhướng lên một chút, cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía
cách đó không xa. Hắn phát hiện ra trong đám người đứng đằng đó có một vị nữ
tử mỹ lệ, trên người mặc bộ chế phục quân nhân sĩ quan Liên Bang, lại giống
hệt như một đóa hoa hồng nhỏ đang được quấn trong một tầng nhung lụa mềm mại
vậy, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chính mình.
Trâu Úc hiện tại đang là một vị Phó Chủ nhiệm khoa nào đó trong Phòng nghiên
cứu Chính sách Quân dụng của Bộ Quốc Phòng, cô nàng xuất hiện bên trong buổi
nghi thức tiếp nhận huân chương do Quân đội tổ chức cũng chẳng phải là chuyện
gì kỳ quái cả. Nhất là dạo gần đây Bộ trưởng Trâu Ứng Tinh đang bởi vì phải
chủ trì công tác nghiên cứu thí nghiệm trong khu căn cứ trung chuyển số I của
Bộ Quốc Phòng, cho nên không thể đích thân đi tới tham dự vào nghi thức trao
tặng huân chương này. Như vậy sự có mặt của Trâu Úc ít nhất ở một trình độ nào
đó có thể giải tỏa một chút áp lực đối với phương diện chính trị.
Trâu Úc quả thật không biết trong khoảng thời gian gần đây Thi Thanh Hải đã
đột ngột mất tích, cho nên khi mà cô nàng nhìn thấy hắn lúc này đang đứng ở
một góc không mấy bắt mắt, hơn nữa trên người còn mặc một kiện áo khoác quân
dụng vô cùng thẳng thớ, cũng chỉ có cảm giác có một chút kỳ quái mà thôi, cũng
không bày tỏ thái độ gì quá mức kỳ quái.
Thi Thanh Hải hướng về phía cô nàng nâng ly rượu hạnh nhân đã uống được phân
nửa lên, mỉm cười ý thăm hỏi. Thế nhưng đáp lại hắn lại là một ánh mắt lạnh
lùng băng giá, ẩn chứa ý nói đừng hòng mà đi lại đây, cặp mày hắn khẽ nheo lại
một chút, đem ly rượu đặt trở lại trên mặt bàn, sau đó lẫn vào trong đám người
hỗn loạn trong đại sảnh, im lặng mà đi tới ngay phía trước của bục chủ tịch
Nghị Viện.
Sau cỗ camera chuyên nghiệp độ nét cực cao được lắp đặt ở những vị trí bất
đồng cũng đều bắt đầu thong thả di động góc ghi hình, đem toàn bộ hình ảnh bên
trong đại sảnh nghị viện trực tiếp truyền thẳng đến màn hình TV của hàng ngàn
hàng vạn hộ gia đình Liên Bang. Nghi thức trao tặng huân chương chính thức bắt
đầu.
Đám quân nhân sĩ quan của đại đội phòng ngự không trung của Quân khu III là
đám người mở màn nghi thức ngợi khen, ngay sát sau đó là những vị chiến sĩ anh
hùng của các chi bộ đội dã chiến khác trực thuộc Quân khu III. Cho đến giai
đoạn phía sau của nghi thức trao tặng, khen ngợi, các quân nhân sĩ quan binh
lính nổi danh hiển hách của Sư đoàn Thiết giáp 7 mới theo thứ tự đi lên bục
chủ tịch, từ trong tay đám Nghị viên tiên sinh mà lần lượt tiếp nhận những
huân chương cùng với giấy khen tặng.
Cho dù là ở trong tràng cảnh giống như thế này, nhưng mà đám quân nhân sĩ quan
binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều vẫn như cũ cực kỳ keo kiệt nụ cười
của chính mình. Bọn họ quân tư nghiêm chỉnh, đứng thẳng thân mình, không một
chút thả lỏng, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay thả dọc theo thân người,
biểu tình kiên nghị mà vô cùng bình tĩnh.
Cũng giống hệt như phong cách của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của bọn họ.
Bên trong đại sảnh của tòa nhà Nghị Viện nhất thời vang lên một loạt những
tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Chỉ là kiến trúc bên trong đại sảnh này vô
cùng thông thoáng, cho nên những tiếng vỗ tay nhiệt tình vang dội kia quả thật
cũng khó làm cho những vách tường xung quanh nhiệt tình phản ứng theo. Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi, thanh âm vỗ tay liền mai một đi không còn nghe
thấy rõ ràng nữa.
Vị kiến trúc sư nào đó năm xưa từng thiết kế nên tòa nhà Nghị Viện này, đại
khái do nguyên nhân chính là bởi vì quá mức chán ghét chuyện bên trong Liên
Bang không ngừng tổ chức hội họp, rồi mỗi lần hội họp các vị Nghị viên lại đều
phải nhiệt tình vỗ tay ủng hộ gì đó, cho nên mới một phen cố tình thiết kế bên
trong đại sảnh này hoàn toàn không chút phù hợp gì với nguyên lý âm học cộng
hưởng thì phải.
Thi Thanh Hải một mặt thầm nghĩ mấy cái vấn đều có lối suy nghĩ kéo dài nhàn
chán mà không có chút quan hệ gì cả này, một mặt lại im lặng nhìn chăm chú vào
đám đại nhân vật Liên Bang đang đứng trên đài kia. Điều khiến cho hắn cảm thấy
nghi hoặc khó hiểu cùng với thất vọng nhàn nhạt nhất chính là, ngày hôm nay Đỗ
Thiếu Khanh cũng không có đích thân tham dự vào nghi thức trao tặng huân
chương.
Nghi thức dần dần tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, vị Phó Tổng Thống Bái
Luân tiên sinh mặt mày hòa nhã từ hòa dưới sự hộ tống của đám Nghị viên cùng
với các Đặc công của Cục Đặc Cần chậm rãi đi lên bục chủ tịch chuẩn bị đích
thân trao huân chương.
Tất cả mọi người chỉ cần có chút hiểu biết đối với giai tầng chỉ huy cao nhất
của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng đều biết rõ ràng, có thể có tư cách để cho Phó
Tổng Thống Liên Bang tự mình đeo huân chương lên ngực trong số các quân nhân
sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng chỉ có tổng cộng ba người mà thôi. Đó
chính là Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với hai cánh tay trái phải trung
thành đáng tin cậy nhất của ông ta, Thượng Tá Tây Môn Cẩn cùng với Thượng Tá
Đông Phương Phái.
Nhưng mà hiện tại Đại Đội trưởng Đông Phương Phái đã bị tước đi toàn bộ quân
chức của mình, bị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng vô tình đuổi thẳng
vào trong chi bộ đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17. Tuy rằng mãi cho đến bây
giờ cũng không có nghe qua tin tức hắn đã vì nước hy sinh, nhưng mà khẳng định
sẽ không thể nào có tư cách nhận được ngợi khen của Liên Bang nữa.
Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vốn dĩ cũng không có đến nơi này. Đối với cái vị
tướng quân băng tuyết này mà nói, đại khái tất cả những buổi tiệc lễ mừng công
ấm áp bào đó của Đặc khu Thủ Đô cũng đều khiến cho hắn cảm thấy ghét cay ghét
đắng, vô cùng khó chịu.
Vì vậy trong giai tầng quân nhân sĩ quan chỉ huy cao nhất của Sư đoàn Thiết
giáp 7 ngày hôm nay cũng chỉ còn lại có mỗi mình Thượng Tá Tây Môn Cẩn làm đại
biểu lên tiếp nhận huân chương mà thôi.
Lúc này vốn dĩ cũng không có bất cứ người nào biết được hắn đã bị một sợi dây
kim loại buộc chặt vào trong cái bồn tiểu tiện sang quý bên trong toalet, sắm
vai một nhân vật bi thương đổ máu trong một vở kịch nào đó, thân thể đã vô
cùng yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi cả.
Sau khi trải qua ba lần đọc tên liên tiếp, vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào
chứng tỏ có người trả lời, Thượng Tá Tây Môn Cẩn mãi cũng không có xuất hiện,
bên trong gian đại sảnh rộng lớn của tòa nhà Nghị Viện đột nhiên trở nên một
mảnh im lặng. Tất cả các quân nhân sĩ quan tham gia nghi thức trao tặng huân
chương cùng với những người đến tham dự buổi lễ cũng đều không biết đã xảy ra
chuyện gì.
Vị quan viên phụ trách chủ trì nghi thức ngày hôm nay đứng trên bục chủ tịch,
rất nhanh liếc mắt về phía đám camera ghi hình trực tiếp vẫn như cũ không
ngừng hoạt động kia, khẽ tiến lên một bước, đứng ngay phía sau lưng Phó Tổng
Thống Bái Luân, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó, ý tứ đại khái là muốn mời Phó
Tổng Thống tiên sinh nên tiếp tục phát biểu một bài chính văn vô cùng cảm động
kia, nhằm một phen đem một hồi xấu hổ mất mặt này quẳng ra phía sau.
Nhưng mà trên cái thế giới này cuối cùng cũng không phải tất cả mọi chuyện
cũng đều có thể bị đám chính khách kia nói quẳng đi là quẳng đi được, ít nhất
ngày hôm nay là không được.
Một hồi tiếng bước chân rõ ràng mà hữu lực chợt vang lên. Thanh âm đôi giày
quân dụng nạng nề không ngừng bước lộp cộp trên phần bậc thang bằng loại gỗ
trầm mộc quý giá hướng về phía này mà đi tới. Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm
nhàn nhạt đi lên trên bục chủ tịch, chậm rãi cởi bỏ cái nút đầu tiên trên kiện
áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục của hắn.
Ngay trước khi đám Đặc công Cục Đặc Cần cùng với đám nhân viên công tác trong
Nghị Viện kịp phản ứng lại, hắn mở miệng nói:
– Tôi biết Thượng Tá Tây Môn Cẩn đang ở nơi nào.
Thời điểm nói lên những lời này, bàn tay trái của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên
quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương thật dày thật lớn ở trên bàn chủ tịch trên sâu
khấu. Ánh mắt của hắn bình tĩnh vô cùng đảo mắt nhìn một vòng mọi người bên
dưới đài, cặp môi khẽ mím lại một chút. Mớ son môi màu hồng nhạt sau khi trải
qua mấy ly rượu đã không thể che nổi cái màu tím tái kinh tâm động phách
nguyên bản của nó nữa.
Một gã nhân viên công tác trong Nghị Viện rất nhanh đi đến bên cạnh hắn, hạ
thấp thanh âm, nói:
– Vị quân nhân sĩ quan này, nơi này là nghi thức trao tặng huân chương, toàn
bộ Liên Bang đều được truyền hình trực tiếp, xin mời ngài trước tiên đi xuống
dưới đã, tôi không muốn phải xuất động nhân viên an toàn đâu.
Thi Thanh Hải khẽ ho nhẹ hai tiếng, mở miệng giải thích:
– Tôi quả thật cũng không phải là tên gia hỏa đến đây tham gia vào nghi thức
tiếp nhận huân chương. Chỉ cần nhìn bộ quân trang này của tôi thôi cũng biết,
tôi không phải là người của Sư đoàn Thiết giáp 7, tôi là người của Doanh đoàn
I Đặc biệt.
Từ sau khi Liên Bang tiến hành Đại hòa giải, có một bộ phận rất lớn quân đội
cũ của Phiến Quân Thanh Long Sơn tiếp nhận sự cải biên của Chính phủ Liên
Bang, đón nhận một cái phiên hiệu hoàn toàn mới, chính là Doanh đoàn I Đặc
biệt, lệ thuộc trực tiếp vào Quân khu I.
Trong hồi chiến dịch đặc biệt tiêu diệt Quân viễn chinh Đế Quốc tại Đại khu
Tây Lâm, Doanh đoàn I Đặc biệt đã biểu hiện ra vô cùng xuất sắc nổi trội, đạt
được vô số những chiến tích hiển hách. Thế nhưng mà bên phía Chính phủ Liên
Bang đối với chuyện tình này tựa hồ như là nhìn mà không thấy gì hết, hoàn
toàn bỏ quên bọn họ không thèm nhắc đến.
Tất cả mọi người có mặt bên trong đại sảnh Nghị Viện ngày hôm nay sau khi nghe
được cái phiên hiệu Doanh đoàn I Đặc biệt kia, trong lòng đều tự nghĩ rằng
chính mình biết được ý đồ chân chính mà vị quân nhân sĩ quan này đến đây ngày
hôm nay, cho nên bọn họ đều không khỏi có chút xấu hổ. Bên trong đại sảnh nhất
thời trở nên thêm im lặng trầm mặc.
– Chẳng lẽ không ai muốn biết Thượng Tá Tây Môn Cẩn đang ở nơi này hay sao?
Thi Thanh Hải khẽ nở nụ cười mỉm nhìn xuống mọi người bên dưới đài, lớn tiếng
hỏi.
Trong đám người bên dưới không biết là kẻ nào đột nhiên hô lớn:
– Hắn ta đang ở nơi nào, anh nói đi!
– Hiện tại hắn ta đang chờ đợi sự xét xử của tòa án tối cao đạo đức và tử
vong!
Có người lên tiếng tiếp lời, Thi Thanh Hải rốt cuộc cũng đã thỏa mãn, hắn nở
nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Còn có rất nhiều người khác cũng sắp sửa tiếp nhận sự xét xử giống như hắn
vậy.
Bàn tay trái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên bề mặt giấy làm bằng loại gỗ đay vô
cùng sang quý của quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương đặt trước mặt, quay đầu lại,
nhìn về phía đám Nghị viên tiên sinh trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc bên kia, nhìn
thấy vị Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh đang được một đánh Đặc công Cục Đặc
Cần cảnh giác hộ tống quay trở về bên dưới bục chủ tịch. Hắn đột nhiên cao
giọng bắt đầu tiến hành điểm danh:
– Phó Tổng Thống Bái Luân, Nghị viên Mai Tư, Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm, Tướng
quân Hồ Trữ…
Sau khi liên tục nói ra tên tuổi sáu bảy vị đại nhân vật bên trong Chính phủ
Liên Bang, hắn khẽ nheo ánh mắt lại, nhìn quét một vòng khuôn mặt có chút cứng
ngắc của đám người đang đứng trên bục chủ tịch, mỉm cười, nói:
– Tốt lắm, đại bộ phận tất cả các người cũng đều có mặt ở nơi đây, như vậy
tôi chính thức tuyên bố…
– Các người chính là những nhân vật tình nghi đứng phía sau sự kiện ám sát
tại Sân vận động Lâm Hải Châu, là những nhân vật tình nghi đứng phía sau sự
kiện chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, là những nhân vật tình nghi
hướng về đám người Đế Quốc bán đứng Liên Bang, bức tử vị lão sư béo mập đáng
yêu kia của ta, cùng với khiến cho ta vô cùng mất hứng. Căn cứ vào những tội
danh vô cùng nghiêm trọng này của các người, cùng với việc các người cố tình
khống chế Chính phủ Liên Bang cùng với hệ thống Tư pháp Liên Bang, căn cứ vào
Đệ Nhất Hiến Chương cùng với các quy định bổ sung tương quan trong hệ thống
pháp luật Liên Bang, ta quyết định hướng các người chấp hành quyền công dân
bắt giữ!
Tay trái của Thi Thanh Hải đặt lên trên quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương vô cùng
to lớn dày nặng ở trước mặt, nhìn chằm chằm vào đám người này, nghiêm túc nói:
– Nếu như các người phản kháng, vậy thì ta sẽ căn cứ vào quyền công dân bắt
giữ cùng với điều lệ dân binh trong thời gian chiến tranh, trực tiếp đem các
người đánh gục ngay tại chỗ.
Bên trong tòa đại sảnh vô cùng rộng lớn của tòa nhà Nghị Viện trang nghiêm
tĩnh lặng không ngừng quanh quẩn thanh âm của Thi công tử. Tất cả mọi người
đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không ai hiểu nổi đến tột cùng là đã xảy
ra chuyện gì. Đại khái là cũng không có bao nhiêu người còn nhớ được ở sâu bên
trong Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang còn có cất giấu cái gì gọi là quyền
công dân bắt giữ kia.
Phản ứng của mọi người trong lúc nhất thời là cảm thấy vớ vẩn. Cái chuyện tình
này là vô cùng vớ vẩn. Cái gã quân nhân sĩ quan vô cùng anh tuấn mà nghiêm túc
đang đứng trên bục chủ tịch kia, đại não có phải là đã xảy ra vấn đề rồi
không?
Phó Tổng Thống Bái Luân dưới sự hộ tống chặt chẽ của đám Đặc công Cục Đặc Cần,
mang theo biểu tình vô cùng ác liệt hướng về phía bên ngoài Nghị Viện mà đi
tới. Ông ta cũng không nghĩ muốn để cho cái nốt nhạc đệm hoang đường này ảnh
hưởng đến buổi hành trình của mình ngày hôm nay.
Xác thực cũng không có bất cứ ai lên tiếng kháng nghị với cái lời bắt giữ của
Thi Thanh Hải, bởi vì toàn bộ bọn họ cũng nghĩ rằng cái thứ gọi là công dân
bắt giữ kia cũng chỉ là những lời nói điên cuồng của một gã điên mà thôi.
Một vị Nghị viên phẫn nộ đứng thẳng lên chỉ vào Thi Thanh Hải, lớn tiếng quát
mắng cái gì đó.
Thi Thanh Hải khẽ nheo mắt lại một chút, lỗ tai của hắn tại trong nháy mắt này
tựa hồ như đã mất đi tác dụng sinh lý bình thường rồi, cũng chỉ có thể nhìn
thấy cái miệng của vị Nghị viên tiên sinh kia đang không ngừng biến hình mà
thôi. Những cái răng bên trong miệng ông ta rõ ràng là thường xuyên bị tắm qua
khói thuốc lá, cho nên lưu lại những vệt vàng ố khó coi.
Hắn từ phía dưới cái áo khoác quân dụng màu xanh mặc lục lấy ra một khẩu súng
mini tự động chuôi ngắn, hướng về phía bên kia không ngừng khu động cò súng.
Những tiếng súng ba ba ba ba giòn tan có chút không được thực tế chợt vang
vọng bên trong đại sảnh tòa nhà Nghị Viện.