Thi Thanh Hải từng nói với cô nữ hộ sĩ trẻ tuổi trên mặt có mấy đốm tàn nhan
nhàn nhạt kia rằng mình có bệnh DVT. Cái căn bệnh này nói chính xác ra là bệnh
bị hẹp tĩnh mạch, khiến cho động mạch không cung cấp đầy đủ lượng máu cần
thiết, quả thật cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là biểu hiện rõ ràng
nhất của căn bệnh này chính là mỗi khi thiếu máu thì cặp môi liền biến thành
một màu tím rịm kỳ quái. Chính vì vậy hắn mới có thể thành công lừa gạt được
cô thiếu nữ hộ sĩ ngây thơ thiện lương kia, chứ cô nàng thật sự không biết
rằng cặp môi tím ngắt kia chính là đại biểu cho độc tố đang chậm rãi thong thả
mà kiên quyết xâm lấn dần dần hệ thống tuần hoàn máu của cái gã nam nhân xinh
đẹp này.
Màu tím là một loại màu sắc thật sự vô cùng quỷ dị. Các nhà khoa học gia đã
sớm đưa ra các kết quả thí nghiệm tương quan nào đó, chứng minh rằng những
thực vật có màu tím chính là thứ mà nhân loại khó có thể hấp thu được nhất.
Nhưng mà các nhà chuyên gia trong giới tính học thì lại đưa ra một cái kết quả
thí nghiệm hoàn toàn khác, đa số các nữ nhân nguyện ý chấp nhận nam nhân của
mình sử dụng loại son môi nam tính lại cũng chính là màu tím.
Cái này chính là đại biểu rằng nữ nhân thật sự nguyện ý nhấm nháp loại son môi
màu tím của những cặp môi nam nhân, thế nhưng lại không chấp nhận nhấm nháp
những món đồ ăn có màu tím. Sự khác nhau của hai chuyện này đến tột cùng là
nằm ở nơi nào? Liền là bởi vì cái màu sắc tím ngắt xuất hiện trên cặp môi của
nam nhân này liền đại biểu cho vẻ đẹp đẽ cùng với tính sinh đẹp siêu việt nào
đó hay sao?
Những gã nam nhân có cặp mông kiêu ngạo mà vĩ đại, nhất là những gã nam nhân
dám tô lên trên cặp môi của mình màu son tím ngắt như thế này, thông thường
cũng đều luôn không bao giờ để ý xem đại đa số mọi người xung quanh đang nghĩ
gì về chính mình. Bọn họ càng xem trọng hơn chuyện khi mà còn sống thì phải
phát ra quang mang sáng rọi mạnh mẽ của chính mình, cho nên mới lựa chọn cái
phương thức này để mà tận tình phát ra sự kiêu ngạp mạnh mẽ sâu trong nội tâm.
Cũng giống hệt như là cái gã Thi Thanh Hải ngày hôm nay vậy, trên khuôn mặt
anh tuấn của hắn bởi vì trở nên gầy yếu mà càng ngày càng thêm nét mị hoặc
nhàn nhạt nào đó, kết hợp với màu môi tím ngắt vô cùng bắt mắt cùng với cặp
mắt long lanh sáng rọi mà sâu thẳm như ánh sao trời vậy, ở bên trong gian
phòng bệnh viện trong đêm dài vắng lặng, nghe thanh âm từng giọt nước biển rơi
tí tách cùng với thanh âm máy bơm ly tâm hoạt động, miệng ngậm điếu thuốc lá,
trên môi hiện lên một nét khinh thường nhàn nhạt. Ánh mắt thỉnh thoảng lại
nhìn ra hai vầng trăng tròn vành vạnh bên ngoài cửa sổ, mang theo một loại
hương vị kiêu ngạo mạnh mẽ mà hung hăng chửi bới:
– Đi tìm chết? Đi tìm chết! Đi tìm chết!
Tuy rằng việc tự mình đi tìm chết là một loại phương thức biểu đạt phi thường
ngu ngốc, nhưng mà sinh tử chung quy vẫn là cái vấn đề gian nan nhất trong
cuộc sống của một kiếp người.
Rất hiếm có người nào hoàn toàn không sợ hãi khi đối diện với cái chết đang
dần dần tiến đến trước mặt của chính mình. Khẳng khái hy sinh vì đại cuộc cũng
hoàn toàn không khó khăn. Một gã thanh niên hoặc là một vị lão nhân cho dù có
hỗn đản đến thế nào đi chăng nữa, một khi bị nhiệt huyết trong lòng thiêu đốt
lên, khiến cho đại não biến thành một mảnh điên cuồng, cũng liền đều có thể
thét lên một tiếng, hướng thẳng về phía tử vong mà lao tới. Nhưng mà thong
dong chờ đợi cái chết đang dần dần chậm rãi đi tới trước mặt mình thì lại quá
mức khó khăn rồi. Cũng chỉ có những người cuồng tín tử vì đạo kiên định nhất,
hoặc là những người làm cách mạng kiên định nhất mới có thể làm được.
Cho nên thời điểm khi mà Tào Thu Đạo ra thật sự vô cùng bình tĩnh. Hắn trước
tiên trong khoảng thời gian rất lâu trước đó, đã ở trong gian phòng rửa chén
tràn ngập những bọt xa phòng kia, lạnh nhạt mà bình tĩnh an bày hậu sự của
chính mình, sau đó lặng lẽ không một tiếng động mà chết đi, thậm chí cũng
không có mấy người chân chính biết được bia mộ của mình ở nơi nào nữa.
Thi Thanh Hải tuy rằng vô tổ chức, vô kỷ luật, vô tình vô nghĩa đối với những
người khác phái, vô tình đến mức có thể xem như là loại người phá hoại vô sỉ
nào đó, nhưng mà cái ý chí cách mạng của hắn thì lại tuyệt đối không ai có thể
hoài nghi. Hơn nữa cái loại ý chí này chính là bởi vì hắn đã từng trải qua rất
nhiều năm thận trọng bình tĩnh suy nghĩ, cho nên biến thành một loại ý chí tự
giác không hề có chút dao động nào cả.
Hắn đầu tiên sẽ nghĩ đến hết mọi biện pháp để mà sống sót, tuyệt đối không bao
giờ trước tiên liền nhấc tay đầu hàng đối với sinh mệnh của chính mình. Mãi
cho đến khi thật sự xác nhận rằng mình không thể nào sống sót, như vậy hắn mới
chấp nhận suy nghĩ cần phải đi chết như thế nào, chết như thế nào cho có giá
trị nhất.
Trong suốt cái quá trình này, hắn vô cùng lãnh tĩnh, chân chính có thể gọi là
bình tĩnh thong dong, chính vì vậy cho nên đặc biệt tao nhã.
Một cái máy tính xách tay cá nhân có màn hình khá nhỏ, bên ngoài được bọc một
lớp vỏ màu hồng phấn cùng với một sợi dây đeo hình con gấu bông nho nhỏ. Bất
luận là nhìn từ bề ngoài hay là về mặt tính năng bên trong, cũng đều không thể
nào trở thành cái máy tính xách tay để cho một gã tình báo viên vĩ đại sử dụng
cả.
Thế nhưng Thi Thanh Hải lại cũng không có bất cứ ý kiến gì. Hắn bình thản ôm
lấy cái máy tính xách tay nhỏ của Hoàng Lệ, say sưa thú vị xem một tiết mục
tiểu phẩm hài ngắn mới nhất trên mạng, sau đó mới cực kỳ thong thả tiến kết
nối vào những mạng lưới chuyên nghiệp nào đó, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi hệ
thống bản đồ vệ tinh chuyên dụng mở ra. Trên tấm bản đồ điện tử chuyên dụng
xuất hiện trong cái màn hình vi tính nhỏ bé khoảng chừng hơn được một thước
kia, vô cùng chuyên chú đánh dấu một vài địa điểm gì đó cùng với những chi
tiết hành động khác.
Hắn thật sự vô cùng chuyên chú mà cẩn thận hoạch định ra kế hoạch hành động
sắp tới, giống hệt như là những thiết bị truyền dịch cùng với thiết bị phân
tách lọc máu bên trong gian phòng nhỏ bé này vậy, vô cùng chuyên chú mà cẩn
thận tiến hành quá trình lọc máu tạm thời cho hắn. Một đợt trị liệu này ít
nhất phải cần thời gian ba ngày trời.
Thời gian vào buổi sáng sớm, những chùm ánh sáng mặt trời mùa xuân vô cùng
tuyệt vời theo những cành cây bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua, lại cực kỳ hạnh
phúc xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh cửa sổ nhỏ kia, dừng lên trên gương mặt
anh tuấn của Thi Thanh Hải, khiến cho hắn từ trong trầm tư bừng tĩnh lại.
Trải qua một đêm dài bận rộn không ngủ khiến cho sắc mặt của hắn có chút tái
nhợt. Một mảnh tím tái trên cặp môi của hắn lại càng thêm sẫm hơn một chút,
xuất hiện trên gương mặt tiều tụy mang đến một cảm giác xinh đẹp yêu mị vô
cùng.
Thi Thanh Hải từ trong đầu thắt lưng móc ra một con chíp vi mạch thông tin nho
nhỏ, cực kỳ thuần thục nhét vào trong một chiếc điện thoại thô kệch theo kiểu
dáng của thời đại Hiến Lịch trước đây, lúc trước hắn đã mất tới 1800 Liên Bang
tệ mới mua được. Sau đó hắn mới bấm một dãy số điện thoại cá nhân nào đó. Từ
trước đến giờ hắn rất ít khi bấm qua dãy số điện thoại này, thậm chí ngay cả
Hứa Nhạc cũng không biết được dãy số này.
– Xin chào ngài, nơi này là Tổng bộ Văn phòng khách quý của Ngân hàng Liên
hợp Tam Lâm, kính chào hội viên khách quý thường niên của Ngân hàng. Phi
thường vinh hạnh khi nhận được điện thoại của ngài. Bởi vì lần này ngài sử
dụng là số điện thoại chưa từng được đăng ký trong hồ sơ của hội viên, cho nên
làm phiền ngài báo ra mã số hội viên của ngài, cùng với mật mã bao gồm mười
tám mã số chuyên dụng.
Bên kia đầu đây điện thoại truyền tới thanh âm mềm mại ôn hòa mà vô cùng cung
kính lịch sự của một nữ nhân viên công tác.
Thi Thanh Hải rất nhanh báo ra mã số hội viên cùng với mật mã của chính mình,
chờ đợi đối phương tiến hành kết nối với hồ sơ dữ liệu gửi tiết kiệm trung tâm
của chính mình, sau đó mới tiếp tục nói:
– Thông báo tới văn phòng pháp vụ của ngân hàng, tôi cần liên lạc với luật sư
đầu tư tài chính tiến hành nghiệp vụ.
– Vâng ạ, xin ngài vui lòng chờ một chút!
Đại khái khoảng một phút đồng hồ sau đó, bên kia đầu dây điện thoại lại truyền
đến thanh âm đã chuẩn bị sẵn sàng của vị luật sư tài chính, kiêm chuyên viên
tài chính của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm. Thi Thanh Hải từ trong gói thuốc lá
trên đầu giường, lấy ra một điếu thuốc lá châm lên, ánh mắt khẽ nheo lại, nói:
– Hiện tại tình hình tài sản của người gửi tiết kiệm trong tài khoản này như
thế nào rồi?
– Công tiên sinh, căn cứ theo kế hoạch đầu tư tài chính mà đích thân ngài chủ
định đưa ra vào bảy năm trước đây, toàn bộ tài chính bên trong tài khoản tuyệt
mật này đã được chia ra làm ba phần bằng nhau, phân biệt dùng để mua công trái
của Cơ Kim Hội Trùng Kiến Hòa Bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2, cổ
phiếu của Phân bộ Robot Quân dụng của Công ty Cơ khí Quả Xác, cùng với… cổ
phiếu của Công ty Liên hợp Khai thác Quặng mỏ Liên Bang…
Vị luật sư kiêm chuyên gia đầu tư tài chính bên kia đầu dây điện thoại kia,
trong cuộc đời sự nghiệp của mình cũng đã từng gặp qua không biết bao nhiêu
yêu cầu đầu tư tài chính cổ quái rồi, nhưng mà khi nhìn thấy bản ghi chép lịch
sử đầu tư tài chính trong vòng bảy năm qua của cái tài khoản tuyệt mật này,
thanh âm vẫn như cũ nhịn không được trở nên run rẩy một trận.
Trong bảy năm qua, Liên Bang đã xảy ra rất nhiều chuyện đại sự, ba chuyện đại
sự đáng chú ý nhất trong số đó chính là bao gồm Phiến Quân Thanh Long Sơn cùng
với Chính phủ Liên Bang tiến hành đại hòa giải, Bộ Công Trình Công ty Cơ khí
Quả Xác nghiên cứu chế tạo thành công con Robot MX, Quân đội Liên Bang thành
công tiến vào giữa bụng Đế Quốc, chiến lĩnh khu vực Tinh hệ X3 với những tinh
cầu tinh quặng mỏ giàu có…
Vấn đề chính là tại thời điểm bảy năm trước đây, Phiến Quân Thanh Long Sơn còn
đang cùng với quân Chính phủ huyết chiến liên miên, con Robot kiểu mới của Bộ
Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác vẫn còn nằm trên giấy tờ, kế hoạch. Mà nhất
là Công ty Liên hợp Khai thác Quặng mỏ Liên Bang, bởi vì nguyên nhân tài
nguyên tinh quặng mỏ khoáng sản Liên Bang đã bắt đầu cạn kiệt, đã sắp sửa
không thể nào chống đỡ nổi tiền lương của hơn sáu trăm vạn công nhân trên toàn
bộ Liên Bang này, mơ hồ đứng trên bờ vực phá sản bất cứ lúc nào…
Ai lại có thể tại thời điểm bảy năm trước đây liền có thể phỏng đoán trước
được rằng ba cái sự kiện đại sự này sẽ phát sinh cơ chứ? Từ đó mới không một
chút do dự, đem toàn bộ tài sản của mình đầu nhập vào các công trái cùng với
các cổ phiếu trên phương diện lợi ích tương quan? Cái này cũng không phải là ở
vấn đề ánh mắt đầu tư siêu đẳng nữa rồi, mà càng giống như là một vị Thần có
khả năng đoán trước được vận mệnh vậy!
Cái gã chủ nhân của cái tài khoản tài chính tuyệt mật này đã vô cùng thần kỳ
nắm vững vô cùng đại thế cục diện kinh tế chính trị của Liên Bang, từ đó mới
đạt được một sự hồi báo đầu tư vô cùng khủng bố không thể nào tưởng tượng hết
được. Dựa vào những số liệu tính toán tại thời điểm hiện tại, cái tài khoản
tài chính này không hề nghi ngờ chính là người đầu tư hiệu quả nhất trong toàn
bộ Liên Bang suốt bảy năm qua.
Vì thế cho nên vị chuyên viên đầu tư tài chính của Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm
ở bên kia đầu dây điện thoại, sau khi trải qua một hồi vô cùng khiếp sợ, đã
nhịn không được mà phá vỡ quy củ nghề nghiệp của chính mình, cực kỳ thành khẩn
mà mời Thi Thanh Hải quá một một chuyến đến tòa nhà đại lâu Tổng bộ Ngân hàng
Liên hợp Tam Lâm, thay mặt vị Tổng Giám đốc tiên sinh tỏ vẻ mãnh liệt chiêu mộ
hiền tài.
Thi Thanh Hải ở bên này đầu dây điện thoại cũng chẳng hề có bất cứ biến hóa
cảm xúc nào đối với lời thỉnh cầu này của vị luật sư. Bản thân hắn biết rõ
chính mình hoàn toàn có thể trở thành một nhân viên tài chính ưu tú nhất toàn
bộ Liên Bang này, hoặc là một gã bác sĩ xuất sắc nhất, thậm chí là cả một vị
đại luật sư xuất sắc nhất nữa, nhưng mà tất cả những thứ này hiện tại có ý
nghĩa gì nữa cơ chứ? Hết thảy mọi thứ cũng đều không thể thay đổi lại nữa rồi.
– Hết thảy toàn bộ tài sản chuyển hết thành tiền mặt…
Hắn bình thản nói vào trong điện thoại:
– Sau đó đem toàn bộ tiền đó dùng để mua lại những cổ phiếu tiêu chuẩn cơ bản
của ngân hàng các vị. Cuối cùng thay tôi lập một bản kế hoạch ủy thác quyền
thừa kế tài sản.
– Được thôi, Công tiên sinh…
Vị luật sư bên kia đầu dây điện thoại hỏi:
– Xin hỏi người hưởng thụ trong bản kế hoạch ủy thác quyền thừa kế tài sản
này là ai?
– Một người tên là Trâu Lưu Hỏa, mã số công dân là…
Thi Thanh Hải lại châm thêm một điếu thuốc lá nữa, thong thả đọc ra mã số công
dân của thằng nhóc con Lưu Hỏa, sau đó dựa theo những yêu cầu của bên phía
ngân hàng, tiến hành một loạt các chứng thực số liệu phi thường phiền toái.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục cần thiết, cắt đứt điện thoại, Thi Thanh
Hải bắt đầu ngẩn người. Những giọt nước thuốc thong thả không một tiếng động
nhỏ xuống, dần dần tiến vào tĩnh mạch của hắn. Những tia nắng sớm nhẹ nhàng
thong thả không một tiếng động chiếu rọi lên trên cặp môi màu tím trơn bóng
của hắn. Lúc này trong đầu hắn đang nhớ lại toàn bộ quá trình cả đời này của
chính mình, càng ngày càng nghĩ thấy chính mình đã khiến cho rất nhiều rất
nhiều người phải đau khổ, chính xác mà nói là rất nhiều nữ nhân.
Vì thế hắn bèn cầm lấy điện thoại cá nhân của mình, bắt đầu bấm một loạt các
dãy số điện thoại khác nhau.
Chủ nhân của những dãy số điện thoại này ở rãi rác khắp các Châu khác nhau
trong Liên Bang, thậm chí còn có cả một vị ở tận Lạc Nhật Châu xa xôi tại Đại
khu Tây Lâm nữa. Tất cả các nàng không có một ngoại lệ, toàn bộ đều là những
nữ nhân có nhan sắc phong tình xinh đẹp, cũng đều đã từng có một hồi nhân
duyên bèo nước gặp nhau với hắn. Mà điều thật sự kỳ diệu chính là trải qua
nhiều năm trời như vậy rồi, thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quên
qua những dãy số điện thoại này. Cái loại trí nhớ siêu đẳng này thật sự có
chút vô cùng kinh người.
Ở bên kia đầu dây điện thoại có khi là hệ thống ghi âm tự động, có khi chỉ
reng mãi reng mãi không có ai bắt máy. Cũng có khi sau khi Thi Thanh Hải báo
ra tên họ của mình, sau đó ôn nhu giảng giải lại về một đêm mưa xuân nào đó,
một đêm tuyết rơi nào đó, ở tại một gian khách sạn nào đó, ý đồ muốn trợ giúp
đối phương nhớ lại những đoạn ký ức ngọt ngào tốt đẹp kia, thì bên kia đầu dây
điện thoại liền mạnh mẽ cắt đứt điện thoại ngay lập tức, tựa hồ như là cái vị
nữ nhân ở bên kia đầu dây điện thoại đang kinh hoàng né tránh một đầu ác ma
kinh khủng nào đó vậy.
Nhưng mà trong phần lớn những trường hợp vị nữ nhân ở bên kia đầu dây điện
thoại thì lại đối với cú điện thoại của Thi Thanh Hải biểu hiện ra vô cùng
kinh ngạc cùng với mừng rỡ. Một vài cô thiếu nữ vẫn như cũ còn trẻ tuổi thì
thét lên một tiếng kích động, những vị phụ nhân trưởng thành thì lại thấp
giọng khàn khàn mê người, thăm hỏi khi nào thì có thể gặp lại lần nữa, ai nấy
cũng đều khó có thể che giấu đi sự xúc động của chính mình. Thậm chí còn có
hai cô nàng kích động đến mức trực tiếp ngất xỉu luôn trong căn phòng ngủ của
chính mình.
Thi Thanh Hải cuối cùng cũng không có gọi điện thoại cho Trâu Úc. Cú điện
thoại cuối cùng của hắn trong ngày hôm nay chính là cấp cho một vị cô nương
xinh đẹp, vào năm rồi đã cùng với hắn sảng khoái thả dọc theo bờ biển tuyệt
đẹp bên bờ hải đảo nào đó ở phía Nam.
– Meo meo meo meo, anh là Công Tử Thi đây, em… hiện tại có khỏe hay không?
Bên kia đầu dây điện thoại trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó
một thanh âm có chút do dự không mấy tự tin của một cô thiếu nữ chợt vang lên:
– Anh… anh là Lão Công à?
Thi công tử mang theo vẻ mặt thú vị mà hơi chút vô sỉ cầm lấy điện thoại, mười
đầu ngón tay khẽ dùng sức nắm mạnh một chút. Một khoảng thời gian trước đây,
hắn đã từng nói qua với Hứa Nhạc, suốt cả cuộc đời này của hắn đã từng làm bạn
với vô số người khác phái, thế nhưng mà ngày hôm nay tinh tế suy nghĩ lại, kẻ
mà hắn ta khó quên nhất chính là cô nàng xinh đẹp ở trên bãi biển Nam Khoa
Châu năm nào. Đây là vì cái gì?
Đại khái có lẽ là bởi vì lúc đó trong lòng hắn nghĩ rằng Mạch Đức Lâm nhất
định sẽ bị trừng trị, bản thân mình có thể chân chính thả lỏng, thậm chí còn
có thể sống qua một cuộc sống của một người bình thường. Hơn nữa cái phiến bãi
biển ngày hôm đó thật sự là vô cùng xinh đẹp!
Cái gọi là người chính xác, thực chất chính là một người mà ở thời điểm chính
xác, tại một địa điểm chính xác, tại một tâm trạng chính xác mà gặp mặt a!
– Là anh đây!
Thi Thanh Hải dùng đầu ngón tay trỏ của mình xoa bóp nhẹ nhàng cặp môi, thế
nhưng cũng không có cách nào một phen đem cái màu sắc tím tái giống hệt như
một đóa hoa kia chà cho phai nhạt bớt chút nào cả:
– Đã một thời gian khá lâu không gặp mặt rồi, nên anh mới gọi điện thoại thăm
hỏi em một chút, hỏi xem em dạo gần đây sống có tốt hay không. Hiện tại em có
còn là giáo viên nữa hay không?
Cô nàng thiếu nữ ở bên kia đầu dây điện thoại thoáng trầm mặc một lát, có chút
bối rối hạ giọng trả lời, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu giống hệt như là một con
mèo con nhu thuận đang cất tiếng meo meo meo meo vậy:
– Vâng, phải rồi… Em vẫn còn là giáo viên. Hiện tại đang dạy ở trường tiểu
học Số 17 Vọng Đô. Còn anh thì sao? Anh dạo này có khỏe không? Hiện tại anh
đang làm gì, ở đâu?
– Anh đang ở Vọng Đô à?
Cặp mày thanh tú của Thi Thanh Hải khẽ nhăn lại một chút, thầm nghĩ cái địa
phương đó cũng không quá mức xa xôi so với nơi này, theo bản năng hướng ra bên
ngoài cửa sổ liếc nhìn một cái.
Hắn cũng không có đi hỏi xem cái cô nương thích kêu meo meo meo meo này vì cái
gì đã thay đổi địa phương công tác, cách một khoảng thời gian dài như thế, lại
vẫn như cũ giữ lại dãy số điện thoại cá nhân như trước, bởi vì hắn lo sợ nghe
được một cái đáp án tràn ngập tình cảm ngôn từ ướt át này nọ…
– Dạo gần đây anh cũng ổn lắm, chỉ là muốn gọi điện thoại nhìn xem em như thế
nào mà thôi. Sau đó… cảm ơn em đã từng ở trong cuộc đời này của anh đã đem đến
cho anh một khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp kia. Hẹn gặp lại!
Nói xong đoạn câu nói mà đối với mỗi một cô nàng nữ nhân cũng đều vô cùng
nghiêm túc lặp lại một lần, Thi Thanh Hải liền không một chút do dự cắt đứt
điện thoại, sau đó nhếch nhẹ cặp môi tím ngắt của mình.