Gian Khách – Chương 692: Thi công tử (Thượng) – Botruyen

Gian Khách - Chương 692: Thi công tử (Thượng)

Giết người cùng với nấu cơm, tra tấn cùng với rửa chén, chiến đấu cùng với
nhấm nháp rượu ngon, thẩm án cùng với đi dạo công viên, trồng hoa nhổ cỏ, điêu
khắc hội họa… Hắn cũng có thể một phen đem một đầu gỗ cứng hoặc là một khối đá
tảng điêu khắc lại thành một tác phẩm nghệ thuật vô cùng xinh đẹp, cũng có thể
kiếm lấy vài cái ống nghiệm thủy tinh nào đó, lại đi đến các cửa hàng tạp hóa
bình thường, kiếm mua một vài loại hóa chất thông dụng nào đó, liền có thể
điều chế pha trộn ra những loại thuốc phiện có độ tinh khiết cực kỳ cao…

Một người như thế sẽ vĩnh viễn không bao giờ chết đói cả. Hắn làm gián điệp,
liền khẳng định sẽ là gã gián điệp ưu tú nhất toàn bộ Liên Bang. Cầm lấy khẩu
ACW, liền khẳng định sẽ là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất trên chiến trường.
Nếu như xuất ngũ, gia nhập vào giới văn nghệ sĩ, khẳng định sẽ là đại minh
tinh nổi tiếng nhất. Nếu như đi viết văn, tác phẩm văn học của hắn khẳng định
sẽ xếp hạng nhất trên bản xếp hạng văn học Liên Bang. Cho dù có đi làm đầu bếp
đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ là gã đầu bếp nấu ăn ngon nhất trong toàn bộ
Liên Bang này.

Đó chính là Thi Thanh Hải, Thi công tử, một tên gia hỏa xuất thân từ giai cấp
bần hàn, thế nhưng lại đặc biệt thiên tài trong tất cả mọi lĩnh vực.

Dựa theo tài năng của hắn, theo lẽ thường, một người giống như là Thi công tử
vậy, hẳn nên có được một cuộc sống sung sướng hạnh phúc vượt quá người bình
thường, không ai có thể tưởng tượng ra được. Nhưng mà trên thực tế, ngay từ
thời kỳ bắt đầu đọc sách ngồi trên ghế nhà trường, bản thân hắn từ lúc đó đã
bị bắt phải tiến vào bóng đêm. Cái loại cảm giác cô độc không người làm bạn vì
phải liên tục ẩn giấu thân phận như thế này, kỳ thật cũng không thể nào thoải
mái được cả.

Vì cái gì mà hắn lại phải lựa chọn cái con đường này? Năm đó trong bức thư tín
thật dài mà hắn từng viết cho Hứa Nhạc, hắn cũng đã từng nhắc qua một chút về
những nguyên nhân khiến hắn phải làm như vậy. Là bởi vì đền đáp cho song thân
đã chết đi, bởi vì một vụ kiện tụng bị thất bại, thế nhưng ngoài ra lại còn có
bởi vì một cái nguyên nhân khác nữa.

Các gã nam nhân sắc đẹp tuấn mỹ nhất bên trong giới văn nghệ sĩ thông thường
cuối cùng luôn bị phát hiện ra là loại người đồng tính luyến ái. Điều này
chính là bởi vì đối với những người như bọn họ mà nói, muốn tìm kiếm những nữ
nhân xinh đẹp thật sự là rất dễ dàng, dễ dàng đến mức có chút quá nhàm chán
đi.

Cuộc đời mỗi một con người luôn luôn cần phải có cái gì đó mang tính khiêu
chiến bản thân một chút. Chính bởi vì như thế chuyện tìm kiếm những người yêu
đồng tính luyến ái, cái loại chuyện tình như thế này vẫn như cũ luôn khiêu
chiến quan niệm của rất nhiều người. Tự nhiên đó liền biến thành mục tiêu
hướng tới trong tiềm thức của những người bọn họ, chính là như thế.

Cùng một nguyên lý với điều đó, những người có thể thật sự nhẹ nhàng, dễ dàng
kiếm được một cuộc sống hạnh phúc tự do như ý, có thể thoải mái đạt được sự
đảm bảo mạnh mẽ về mặt vật chất, thông thường cũng sẽ không quá mức xem trọng
vật chất, ngược lại bọn họ sẽ càng chú trọng hơn trong việc theo đuổi những
thứ về mặt tinh thần.

Phải biết rằng bên trong hàng ngũ của những người làm cách mạng từ trước cho
đến nay vẫn luôn có hai loại người xuất hiện nhiều nhất: Những người hoàn toàn
không có cái gì cả, cùng với những người có được quá nhiều thứ rồi.

Bản thân gã Thi Thanh Hải anh tuấn kia cũng là một người thích làm cách mạng.
Hắn từ trước cho đến bây giờ vẫn luôn một mực âm thầm tiến hành điều tra, nhất
là từ sau khi Hứa Nhạc bị mạnh mẽ trục xuất ra khỏi Thủ Đô Tinh Quyển, hắn lại
im lặng đầu nhập thêm càng nhiều tinh lực hơn vào trong chuyện này. Tuy rằng
hắn đối với Chung Gia Tây Lâm cũng không có bất cứ cảm tình gì cả, nhưng mà
hắn lại đối với những người hạ độc thủ phía sau tấm màn này cảm thấy phi
thường hứng thú. Từ sau khi cái gã lão sư mập mạp của hắn từ trên cửa sổ của
Cục HTD phá cửa sổ nhảy xuống tự sát, cái loại cảm giác hứng thú này mãi vẫn
luôn càng ngày càng nồng đậm hơn rất nhiều, chưa từng có chút nào phai nhạt đi
cả, trừ phi có thể một phen đem toàn bộ đám gia hỏa kia bắt giam lại hoặc là
hoàn toàn giết chết.

Từ sau khi Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám quân nhân Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn
quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, Thi Thanh Hải liền bắt đầu cẩn cẩn thận thận ở
khu vực ngoại vi xung quanh nơi đóng quân của Sư đoàn Thiết giáp 7 tiến hành
công tác thu thập tin tức tình báo.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi hắn mặc trên người áo khoác hành tẩu
trên những đường ngang ngỏ tắt xung quanh khu vực đó, hắn mãi vẫn luôn cảm
giác được tựa hồ như có một ánh mắt nào đó luôn luôn từ phía sau lưng chính
mình quẳng ném tới, không có bất cứ một tia cảm xúc nào mà giương mắt nhìn
chằm chằm vào chính mình.

Thi Thanh Hải đại khái cũng hiểu được đây chính là một loại bệnh nghề nghiệp.
Thân là một gã nhân viên tình báo chuyên nghiệp, mỗi khi hắn nắm giữ được càng
nhiều những bí mật nào đó, càng ngày càng tiếp cận đến gần những chân tướng
thật sự của mọi chuyện, hắn sẽ càng nghĩ thấy rằng chính mình bất cứ lúc nào
cũng có thể bị giết người diệt khẩu cả. Có lẽ cũng chẳng có người nào phát
hiện ra chính mình cả, nhưng mà cái loại cảm giác khẩn trương như thế này thật
sự rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác quái dị, thậm chí cuối cùng
còn có thể sinh ra ảo giác nữa.

Cho nên hắn mới tăng mạnh những động tác rèn luyện vận động thân thể, cùng với
bổ sung thêm vào các bữa ăn những món thức ăn giúp tinh thần chính mình thêm
tỉnh táo hơn một chút, nhằm để giảm bớt đi mức độ lo âu của chính mình. Chỉ có
điều hơi chút đáng tiếc chính là mấy tháng gần đây, hương vị của món thạch sữa
đậu bán trong cửa hàng tạp hóa bên dưới gian nhà trọ thật sự là không thể nào
chịu đựng nổi.

Dùng cái muống bằng kim loại đảo đảo một chút món thạch sữa đậu sền sệt trong
chén, có chút khó chịu thấp giọng lẩm bẩm mấy câu than phiền gì đó về hương vị
khó ăn của chén thạch, Thi Thanh Hải, trên người mặc một bộ quần áo thể thao
bó sát người, ngắm nhìn thân ảnh của chính mình phản xạ bên trên màn hình sáng
bóng của chiếc máy tính xách tay trước mặt, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng
lên một cái. Trong lòng hắn thầm nghĩ bộ dáng của chính mình như thế nào càng
ngày lại càng giống một bà sồn sồn nào đó ngoài chợ trời thế cơ chứ?

Vì để tránh cho việc nhìn thấy trên màn hình cái hình ảnh của một gã nam nhân
ẻo lả, đầu đội khăn trùm đầu, mặc bộ quần áo thể thao bó sát người, tay cầm
muỗng múc từng muỗng thạch sữa đậu, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất mở máy
tính xách tay của mình lên. Khi nhìn thấy kết quả hiển thị trên màn hình máy
tính xách tay, hắn kinh ngạc đến mức buông luôn cái chén thạch sữa đậu trong
tay của mình rơi xuống đất.

Cái máy tính xách tay lắp ráp, kết hợp luôn một cái TV hai trong một kia, sau
khi trải qua một đêm không ngừng nghỉ tiến hành phân tích mật khẩu, rốt cuộc
cũng đã thành công mở ra được tập tin hồ sơ điện tử tuyệt mật kia. Thi Thanh
Hải có chút lung tung xé vội một tờ khăn giấy lau chùi đi mớ thạch sữa đậu còn
dính trên mép mình, rất nhanh phóng lại ngồi xuống ghế, lấy ra một điếu thuốc
lá đưa lên môi châm, cuối cùng đem hộp thuốc lá đặt lên trên mặt bàn.

Nhìn thấy cái ký hiệu vô cùng bắt mắt hiển thị ngay bên trên trang đầu tiên
của tập tinh hồ sơ kia, cặp mày của Thi Thanh Hải nhất thời nhướng thẳng lên
một chút. Hắn theo bản năng cúi đầu xuống liếc nhìn sang cái hộp thuốc lá đang
đặt ngay bên cạnh máy tính xách tay kia. Rất nhiều năm nay, hắn vẫn luôn luôn
có thói quen hút loại thuốc lá nhãn hiệu này. Năm đó ở Đại học Lê Hoa, cách
một cánh cửa sắt đưa điếu thuốc lá đầu tiên làm quen với Hứa Nhạc, cũng chính
là loại thuốc lá nhãn hiệu này. Trên cái hộp thuốc lá kia rõ ràng in to ba con
số 7.

Cái ký hiệu xuất hiện đầu tiên trên tập tin hồ sơ trong màn hình máy tính kia
cũng là ba con số in vô cùng rõ ràng, nhưng lại là con số 1.

Hiệp hội Ba Nhất!

Đối với hàng mấy chục tỷ công dân bên trong Liên Bang này mà nói, trường trung
học tốt nhất toàn bộ Liên Bang chính là trường trung học trực thuộc trường Đại
học Thủ Đô. Mà kỳ thi cao đẳng học viện khó thể vượt qua nhất trong toàn bộ
Liên Bang này chính là kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Quân sự I. Vô số những
nhân vật thiên tài cùng với các tinh anh đỉnh phong của cả Liên Bang cũng đều
tập hợp trong hai ngôi trường học vô cùng danh giá này.

Nếu như có một gã học sinh nào đó có thể tốt nghiệp hạng nhất tại trường trung
học phụ thuộc Đại học Thủ Đô, lại đạt được vị trí hạng nhất trong kỳ thi nhập
học vào Học viện Quân sự I, mấy năm sau đó lại đạt được danh hiệu hạng nhất
trong kỳ thi tốt nghiệp khỏi Học viện Quân sự I, như vậy hắn liền có thể tiến
vào trong cái Hiệp hội Ba Nhất trong truyền thuyết kia.

Cùng với những Câu lạc bộ học thuật danh giá lâu đời nào đó tại Lâm Hải Châu
mà so sánh, thì lịch sử của cái Hiệp hội Ba Nhất này cũng không quá lâu dài.
Nhưng mà cái điều kiện nhập hội khắc nghiệt, thậm chí có chút đáng sợ hãi như
thế kia, đã khiến cho nó phủ lên trên người một cái áo khoác vô cùng thần bí.
Mãi cho đến ngày hôm nay, số hội viên bên trong cái Hiệp hội Ba Nhất của Liên
Bang này cũng chẳng qua lác đác không đến mười người mà thôi. Mà đại bộ phận
những hội viên trong đó cũng tương đương lớn tuổi, cũng đều đã đảm nhận những
vị trí vô cùng quan trọng bên trong Liên Bang.

Rất nhiều người bên trong Quân đội Liên Bang cũng đều biết rằng, vị đại danh
tướng Đỗ Thiếu Khanh kia chính là một thành viên của Hiệp hội Ba Nhất, nhưng
mà thật sự có rất ít người biết đến, Phó Tổng Thống Liên Bang Bái Luân tiên
sinh, Chủ tịch Hiệp hội Liên tịch Tham Mưu Trưởng Tướng quân Lý Tại Đạo cũng
đều là những hội viên lâu năm của Hiệp hội Ba Nhất này.

Thi Thanh Hải đối với cái từ ngữ cùng với ký hiệu Hiệp hội Ba Nhất này cũng
không hề có chút lạ lẫm nào cả. Bởi vì… chính bản thân hắn cũng là một trong
những người ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, có tư cách gia nhập vào
trong cái Hiệp hội Ba Nhất này. Chỉ có điều năm đó lại ngay tại thời điểm hắn
chuẩn bị đi đến Thanh Long Sơn tiếp nhận đặc huấn, cho nên hắn đã vô cùng sảng
khoái đem cái lá thư mời gia nhập tổ chức thần bí này quẳng ném qua một bên.
Sau đó lại bởi vì trong cuộc đời hắn xảy ra quá nhiều sự tình gì đó, cho nên
đúng là hắn không có cơ hội tiếp xúc với cái tổ chức này.

Danh sách của những hội viên bên trong Hiệp hội Ba Nhất này, nếu như có người
nào đó để ý tiến hành điều tra, cũng không phải là chuyện tình gì quá mức khó
khăn cả. Trên thực tế nếu như không phải Hứa Nhạc cung cấp ra mấy khoảng thời
gian vô cùng chính xác của các lần hội nghị đáng nghi ngờ kia, Thi Thanh Hải
cũng không có cách nào đem cái thế lực hắc ám ẩn náu bên trong Liên Bang kia
cùng với cái Hiệp hội thần bí này liên hệ cùng một chỗ được.

Nhìn thấy những thời khóa biểu họp mặt rất nhanh xuất hiện trên màn hình máy
tính xách tay kia, Thi Thanh Hải khẽ cau mày lại một chút, chậm rãi hút thuốc
lá, trầm mặc cả nửa ngày, không nói ra bất cứ một lời nào cả.

Theo kiện hồ sơ này có thể phát hiện ra được, trong thời gian mấy năm gần đây,
đám hội viên của Hiệp hội Ba Nhất này tiến hành họp mặt thật sự phi thường ít.
Hơn nữa thời gian cùng với địa điểm họp mặt của bọn họ cùng với ba buổi hội
nghị có vấn đề mà Hứa Nhạc đã cung cấp trước đây lại vừa vặn trùng hợp với
nhay.

Cái này là có ý nghĩa như thế nào?

– Năm đó các người đã muốn đem ta hấp thu tiến vào trong tổ chức của các
người, hiện tại ta lại từ bên trong tổ chức các người mà điều tra, làm sao có
thể làm khó được ta cơ chứ?

Thi Thanh Hải miệng ngậm điếu thuốc lá, hàm hồ không rõ ràng, vô cùng u oán,
nén giận nói một câu với cái Hiệp hội Ba Nhất đang xuất hiện trên màn hình máy
tính xách tay kia. Mười đầu ngón tay của hắn rất nhanh gõ lên bàn phím, đem
trọng điểm chú ý của mình chuyển dời từ quá trình tụ họp của hội nghị sang
những cái biên lai hóa đơn có tương quan vô cùng rườm rà ăn cắp được trong kho
số liệu của Hiệp hội.

Bản thân Thi Thanh Hải ngay từ lúc học lớp 11 cũng đã thi đậu được bằng đăng
ký Kế toán viên cao cấp do cộng đồng ba Đại khu cùng thẩm duyệt. Chỉ cần hắn
nguyện ý, liền có thể đem bằng cấp kia chứng minh rằng mình có thể làm những
hóa đơn chứng từ giả mà tính hợp pháp không thể nào nghi ngờ nổi.

Nhưng mà cuối cùng bởi vì hắn vô cùng ghét cay ghét đắng một số quy củ hỗn đản
nào đó của năm học cuối cùng, cho nên cũng không có bước trên con đường phạm
tội bằng cách dùng các con số chứng từ mà đi lừa gạt đám người giàu có của
Liên Bang. Nhưng mà bằng vào những tri thức tương quan được nắm vô cùng vững
vàng, muốn từ trong những hồ sơ biên lai tài vụ không mấy phức tạp của Hiệp
hội Ba Nhất này mà tìm ra manh mối gì đó, thật sự là chuyện tình vô cùng đơn
giản.

Theo một số những hóa đơn phụ phiếu thanh toán cho việc thuê mướn văn phòng
nào đó kiếm được trong mớ hóa đơn kia, Thi Thanh Hải bắt đầu hướng về phía sâu
bên trong nữa mà đào móc. Hắn có chút hưng phấn mà chà chà hai tay mấy cái,
ngồi xuống một cỗ máy tính xách tay khác, chuyên dùng để tổng hợp giải toán
phức tạp, bắt đầu xâm nhập vào trong hệ thống chứng từ điện tử của tài khoản
ngân hàng.

Bởi vì hệ thống bảo an điện tử của việc lưu trữ các số liệu hóa đơn thanh toán
cũ xưa cũng không phải là thuộc danh sách đối tượng bảo hộ số liệu cấp bậc I,
cho nên rất nhanh chóng nó đã bị cái gã Thi Thanh Hải, kẻ được các đại cao thủ
về bảo mật điện tử đến từ Học viện Quân sự I, Cục Điều Tra Liên Bang cùng với
Phiến Quân Thanh Long Sơn liên hợp bồi dưỡng ra, cũng không mất quá nhiều thời
gian, liền tìm ra được những đáp án mà chính mình cần tìm.

Bắt đầu từ năm 61 Hiến Lịch 37 Liên Bang trở đi, có người ở trường kỳ trong
một căn nhà trọ nào đó đối diện với đại lâu lớn nhất Đặc khu Thủ Đô, hơn nữa
người đó còn trường kỳ thuê luôn hẳn hai căn phòng liền nhau.

Cái địa chỉ này, Thi Thanh Hải cũng đã từng trong miệng của gã trung niên nhân
thích mặt áo sơ mi tổng hợp, thuộc hạ dưới tay của Mạch Đức Lâm kia mà điều
tra ra được.

Hắn thoáng giật mình một cái, nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng đắc ý, sau đó đem
điếu thuốc lá trên môi dụi vào trong gạt tàn thuốc, từ trong túi áo lấy ra một
thiết bị lưu trữ dữ liệu cá nhân bí mật nào đó, cắm vào máy tính xách tay, sau
đó liền có thể xâm nhập vào trong mạng lưới theo dõi cấp độ hai của Cục Điều
Tra Liên Bang. Mặc dù hắn đã rời khỏi Cục Điều Tra Liên Bang rất nhiều năm
rồi, nhưng mà trên thực tế, mãi chod dến bây giờ hắn cũng chưa từng thật sự
rời đi một ngày nào cả.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang trong lòng đất của Cục Hiến Chương kia cần
phải tuân theo điều lệ bảo vệ quyền tự do cá nhân của công dân, thế nhưng các
ban ngành chính phủ tựa như là Cục Điều Tra Liên Bang thế này, thì lại tựa hồ
chưa bao giờ quan tâm đến cái điểm này cả. Cho nên Thi Thanh Hải rất dễ dàng
điều tra ra được rất nhiều chuyện.

Cả hai gian nhà trọ được thuê trường kỳ kia quả nhiên là đối diện thẳng về
phía tòa nhà đại lâu của Bộ Quốc Phòng Liên Bang, cách một con phố còn có thể
nhìn thấy trung tâm huấn luyện của Bộ Quốc Phòng nữa. Nghĩ đến năm đó, sau khi
sự kiện bạo sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia xảy ra, đã có hơn mười gã
quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đến từ Quân khu II đã ở trong cái trung tâm huấn
luyện này tự sát, ánh mắt của Thi Thanh Hải dần dần nheo chặt lại, giống hệt
như cặp mắt diều hâu vậy, nhìn chằm chằm về phía những đoạn tư liệu ghi hình
xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay. Biểu hiện của hắn cực độ bình tĩnh,
thế nhưng lại giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đánh sát ra ngoài vậy.

Cái camera theo dõi cấp độ hai ở trên con đường kia mãi vẫn luôn im lặng mà
truyền phát hình ảnh của cánh cổng căn nhà trọ kia. Vô số những hình ảnh liên
tục trôi qua. Những cô thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ đi ngang qua vào mùa
xuân, những mảnh lá cây rơi rụng lác đác vào mùa thu, những gã quân nhân sĩ
quan anh tuấn của Bộ Quốc Phòng tay ôm eo những cô thư ký vô cùng nóng bỏng,
những người thị dân già lão tay chống quải trượng, bước đi như là muốn ngã sấp
vào trong mặt tuyết…

Sự kiện áp sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu phát sinh tại buổi biểu diễn mừng
năm mới của năm 68 Hiến Lịch 37 Liên Bang, cho nên sự chú ý của Thi Thanh Hải
một phen đem thời gian theo dõi đặt tại một năm trước đó, là năm 67 Hiến Lịch
37 Liên Bang. Hơn nữa hắn lại còn lựa chọn tốc độ phát hình gấp hai mươi lần
tốc độ phát hình bình thường. Thế nhưng mặc dù là như thế, nhưng mà những hình
ảnh vẫn như cũ truyền phát thật lâu thật lâu, cuối cùng hắn mới nhìn thấy hình
cảnh cái gã trung niên nhân mặc áo sơ mi tổng hợp kia xuất hiện.

– Chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi, thằng nhóc con nhà ông vẫn còn sống rất
tốt đó.

Thi Thanh Hải ấn nút tạm dừng lại, nhìn về phía cái gã gia hỏa đã từng bị
chính mình dùng thủ đoạn huyết tinh mà giết chết kia, đưa tay xoa xoa một chút
cặp mắt đã có chút mỏi mệt của chính mình, sau đó mới tiếp tục bắt đầu theo
dõi tiếp.

Thời gian suốt một đêm dài trôi qua, Thi Thanh Hải vẫn mãi ngồi phía trước màn
hình máy tính xách tay, quan sát những đoạn ghi hình tài liệu này, cũng không
có chút chán nản, cũng không có chút khó chịu, bình tĩnh mà cẩn thận, không hề
bỏ sót chút nào cả.

Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ dần dần sáng rõ lên, chiếu
rọi vào trong phòng, hắn rốt cuộc mới có thể ở trên màn hình máy tính xách tay
nhìn thấy hình ảnh một gã quân nhân sĩ quan trên người mặc một kiện áo khoác
quân dụng, hai tay nhét vào trong túi quần, từ trong gian nhà trọ kia mà chậm
rãi đi ra. Bên dưới chiếc nón quân dụng được đội cẩn thận trên đầu, mơ hồ có
thể nhìn thấy được mái tóc của gã quân nhân sĩ quan này là có màu nâu đỏ nhàn
nhạt.

Đồng tử trong mắt của Thi Thanh Hải hơi co rút lại một chút, đưa tay châm lên
một điếu thuốc lá, đưa lên miệng, mạnh mẽ hút lấy hai ngụm lớn.

Lần theo cước bộ của tên quân nhân sĩ quan kia, Thi Thanh Hải ở trong kho số
liệu ghi hình rất nhanh lựa chọn khu vực để tiến hành theo dõi, giống hệt như
là quay ngược trở về mấy năm trước đây vậy, dùng hệ thống thăm dò trải rộng
trên toàn bộ gian phố kia, theo dõi theo từng mỗi một bước chân của cái gã
quân nhân sĩ quan bí ẩn kia. Phi thường may mắn chính là, hắn cũng không có đi
quá xa, mãi cho đến khi gã quân nhân sĩ quan kia ngồi lên trên ô tô buýt, đi
xuống hệ thống tàu điện ngầm, rồi lại đi lên trên triền núi, cuối quay trở lại
một khu dân cư nào đó không bắt mắt cho lắm.

Suốt cả buổi chiều ngày hôm đó, từ trong cái khu dân trạch kia cũng không có
bất cứ kẻ nào đi ra cả. Chỉ là mãi cho đến thời điểm chạng vạng, lại có một gã
quân nhân sĩ quan đầu tóc màu đen đã lặng lẽ không một tiếng động từ trong
cánh cửa lớn của khu dân trạch kia chậm rãi đi ra.

Đem hình ảnh trên màn hình phóng đại lên, sau đó lại tiến hành làm rõ ràng
hình ảnh lên một chút, Thi Thanh Hải vỗ vỗ mấy cái lên gương mặt bởi vì thiếu
nghỉ ngơi mà trở nên khô héo của chính mình, khẽ nheo mắt nhìn về phía cái
khuôn mặt vừa mới xuất hiện kia, mỉm cười chào một cái:

– Chào mày, Tây Môn Cẩn!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.