Đối với sự từ thế của Quân Thần Lý Thất Phu, biểu hiện của dân chúng Đại khu
Tây Lâm tương đối mà nói thì tựa hồ như bình tĩnh hơn những nơi khác một chút.
Cái này đại khái là bởi vì bọn họ ở trong tràng chiến đấu thảm thiết với Quân
viễn chinh Đế Quốc trong suốt hơn mười năm nay đã nhìn thấy quá nhiều chuyện
sinh ly tử biệt rồi. Hơn nữa trong lịch sử Đại khu Tây Lâm từ trước cho đến
bây giờ cũng đều không thiếu khuyết anh hùng chân chính. Nhất là tại hai năm
trước đây, bọn họ mới vừa tiến hành tiễn biệt vị anh hùng chân chính của chính
mình. Cho nên bọn họ đối với sự rời đi của Quân Thần lão nhân gia cũng tỏ vẻ
ai điếu buồn bả, bày ra sự kính trọng chân thành nhất của chính mình, nhưng mà
cuộc sống lại rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh như lúc đầu.
Trên thực tế thì bất luận là ai sống ai chết, cái vũ trụ này vẫn như cũ dựa
theo hình dáng vốn có của nó mà phát triển đi xuống. Cho dù là tất cả những
người tại Thủ Đô Tinh Quyển đi chăng nữa, bọn họ vẫn như cũ phải một phen đem
những tinh lực chủ yếu của chính mình quẳng ném bào trong những công việc, học
tập của chính mình. Hoặc là lên trên mạng internet hướng về phía những kẻ vô
sỉ tiễn hành lũng đoạn xã hội này mà phát ra sự lên án công khai của chính
mình. Đây mới là cuộc sống chân chính.
Vào thời điểm sáng sớm, Hứa Nhạc tay nắm tay Tiểu Dưa Hấu, đưa cô bé đi đến
trường học, dưới ánh mắt vô cùng kính trọng cùng với sợ hãi của các giáo viên
và học sinh xung quanh, nheo mắt mỉm cười nói lời cáo biệt. Cô bé con sẽ quay
đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào, mái tóc màu đen cùng với cái váy sọc caro xõa
tung sẽ bứt đầu nhảy múa điệu vanse, nhảy chân sáo đi vào lớp học.
Hứa Nhạc cũng không có quay trở về, mà là hắn đi vào Thư viện của trường học,
tìm vài bộ sách kỹ thuật liên quan đến phương diện lò xo tăng áp mini trong
động lực học, trầm mặc ngồi bên cạnh cửa sổ phía sau những giá sách cao lớn,
mượn ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào mà chăm chú đọc. Hắn
ý đồ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để nắm vững những nguyên lý máy móc cổ xưa mà
nguyên thủy nhất, lại là cơ bản nhất này. Muốn nghiên cứu xem làm thế nào cùng
với những hệ thống động cơ lượng tử tiên tiến nhất hiện tại tiến hành kết hợp
với nhau cho hoàn mỹ.
Thời gian suốt một buổi sáng cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua. Khi mà tiếng
chuông tan học vang lên, hắn nhìn về phía ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, đứng
lên khẽ nheo mắt lại, vươn vai một cái cho thật sảng khoái thân thể, cuối cùng
đi xuống khu dạy học bên dưới lầu, từ trong tay vị nữ giáo viên trẻ tuổi đón
nhận Tiểu Dưa Hấu, có chút quẫn bách cùng với xấu hổ cố gắng lãng tránh ánh
mắt ngưỡng mộ mà e lệ của cô nữ giáo viên trẻ tuổi, cúi đầu mang theo cô bé
con xuyên qua đám đông như biển người trong vườn trường, kiếm một quán cơm
thịt kho tàu không mấy bắt mắt dưới phố tiến hành nhanh chóng một bữa cơm trưa
đầy dinh dưỡng.
Sau đó đến buổi chiều, Hứa Nhạc lại một lần nữa đem chính mình giống như là
một gã thư sinh hiếu học, quay trở lại phía sau những cái giá sách khổng lồ
trong khu thư viện trường học. Chỉ là vào buổi chiều, góc độ chiếu xạ của ánh
nắng mặt trời đã xảy ra chút biến hóa, cho nên hắn lựa chọn ngồi bên cạnh cửa
sổ ở hướng Tây thư viện, yên lặng mà tiếp tục đọc sách. Ngẫu nhiên cầm lấy cái
ghi đông quân dụng hớp vài hớp nước lọc chuẩn bị sẵn từ ở nhà.
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Hứa Nhạc lại chạy xuống khu dạy học bên
dưới lầu một chờ đợi, lại trải qua thêm một lần nữa sự tẩy lễ bởi ánh mắt e lệ
ngưỡng mộ của vị nữ giáo viên trẻ tuổi kia. Tuy rằng hắn đã bị vị nữ giáo viên
này cùng với rất nhiều những vị nữ giáo viên trẻ tuổi khác trong trường học
dùng ánh mắt như vậy nhìn ngắm suốt mấy tháng trời, nhưng mà hắn vẫn như cũ vô
cùng quẫn bách mỗi khi gặp phải. Chính vì thế hắn lại có gắng cúi thấp một
chút gương mặt vốn dĩ đã thường xuyên cúi thấp của chính mình, nắm chặt bàn
tay của cô bé con, giống như là chạy trốn địch nhân vậy, đột phá qua đám đông
biển người trong khu vườn trường.
Sau khi quay trở lại nhà cổ tại vĩ tuyến số hai, Điền mập mạp có đôi khi sẽ ở
trong nhà ăn cầm sẵn dao nĩa chờ đợi, có đôi khi lại biến mất vô tung vô tích.
Nghe nói là chạy ra quán bar nhậu nhẹt với vị Lữ Đoàn trưởng Lữ đoàn đặc nhiệm
phản ứng nhanh số 2.
Cô bé con Chung Yên Hoa thì sẽ dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phóng vọt lên
trên lầu, tắm rửa gội đầu, thay bộ xiêm y xinh đẹp ở nhà. Mà Hứa Nhạc thì lại
lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này, ở trong nhà bếp làm một vài món ăn nhẹ
nhàng nào đó, nấu thêm một nồi cơm lớn.
Kể từ sau khi cô bé con Chung Yên Hoa khẽ cắn môi, quật cường mà kiên định gật
đầu, nguyện ý ăn những món đồ ăn mà hắn làm ra, thì cái trọng trách nấu ăn tại
nhà cổ liền rơi lên trên người của hắn.
Sức ăn cơm của Hứa Nhạc từ trước đến nay vẫn là khoa trương đáng sợ giống hệt
như xưa vậy. Cho nên một nồi cơm nấu lên cũng cần một khoảng thời gian khá
dài. Trong lúc này thông thường cô bé con Chung Yên Hoa đã một phen đem chính
mình tắm rửa sạch sẽ rồi, liền cầm theo cái khăn mặt màu trắng to lớn kia,
nhảy chân sáo từ trên lầu chạy xuống, chạy tọt vào trong nhà bếp, im im lặng
lặng đứng ở trước người của hắn, sau đó cúi đầu giúi mặt vào trong cái khăn
mặt màu trắng kia.
Rất nhanh đơn giản, thậm chí có chút thô bạo tiến hành lau sạch mớ hơi nước
bám dính trên mái tóc đen nhánh của cô bé con kia, điếu thuốc lá ở trên miệng
của Hứa Nhạc thỉnh thoảng lại rơi xuống một vài tro bụi nhàn nhạt. Tại thời
điểm này, Hứa Nhạc sẽ thường xuyên nheo mắt lại một chút, trong đầu nhớ lại
nội dung những bài tập về nhà cùng với các trọng điểm học tập được ghi lại
trong sổ tay phụ huynh ngày hôm nay của cô bé con. Hắn sẽ ngẫm nghĩ trong buổi
phụ đạo sau bữa cơm tối sẽ nên dạy cô bé con theo phương hướng như thế nào. Có
phải là không nên giảng giải quá sâu hay không? Cái loại lý luận vật lý cao
cấp này để cho một đứa học sinh tiểu học lớp năm tiếp xúc, tựa hồ có chút quá
sớm.
Đến trường, vào thư viện đọc sách chờ đợi, ăn cơm trưa, lại vào thư viện đọc
sách chờ đợi, rồi ăn cơm tối, dạy phụ đạo, lên giường kể chuyện xưa, chờ đợi
cho cô bé con chậm rãi mang theo hương vị ngọt ngào đi vào giấc ngủ… Đây chính
là cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày của Hứa Nhạc khi ở tại Lạc Nhật Châu Đại
khu Tây Lâm hiện tại.
Bản thân hắn đã bị đuổi xa khỏi Thủ Đô Tinh Quyển, bên phía Chính phủ Liên
Bang cũng không có an bày những công tác cụ thể nào cả. Tiến hành đàm phán
cùng với đoàn đại biểu của Tổ chức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc, tự nhiên
là có những nhân sĩ đàm phán chuyên nghiệp tiến hành. Các hạng mục thí nghiệm
quân giới của Căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng bên kia cũng có các ban ngành
chuyên nghiệp của Bộ Quốc Phòng cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác phụ trách tiến
hành. Chuyện tình mà Hứa Nhạc cần phải làm, chính là tham dự vào những bữa
tiệc rượu gia tăng tình hữu nghị nào đó thỉnh thoảng được tiến hành, trấn an
một chút sự phẫn nộ của đám người Đế Quốc tha hương như Mộc Ân tiên sinh này.
Ngoại trừ chuyện này ra liền cũng không có bất cứ chuyện tình gì cần hắn đi
làm nữa.
Vì thế cho nên hắn bắt đầu trầm mặc tiến hành công tác của một người giám hộ,
dựa theo cái thái độ nhân sinh đã được dưỡng thành rất nhiều năm qua rồi, làm
cái gì mà mình yêu thích thì càng phải làm cho tốt hơn một chút, nên cố gắng
sắm vai một nhân vật bảo mẫu nam tính.
Cái loại cuộc sống như thế này nhìn qua tựa hồ có chút buồn tẻ, chán nản cùng
với đơn điệu. Nhưng mà Hứa Nhạc thật sự lại có thể thích ứng được nó. Bởi vì
bên trong cái loại cảm giác buồn tẻ đơn điệu chán nản này có ẩn chứa bốn chữ
cuộc sống bình thản mà hắn vô cùng thích thú cùng với mong ước. So sánh với
cuộc sống chiến trường tràn ngập thuốc súng đạn dược chiến hỏa thiết huyết,
hoặc là cuộc sống tràn ngập âm mưu bạo lực tranh danh đoạt lợi kia, hắn nghĩ
thấy cuộc sống hiện tại của chính mình tựa hồ như là mềm mại hạnh phúc giống
hệt như ở trên trời vậy.
– Vì cái gì khi mà chúng em tiến hành thí nghiệm, nâng cường độ điện năng lên
khoảng ba phần trăm, thì hệ thống dây dẫn liền biến thành một đống than vậy?
Cô bé con Chung Yên Hoa trên người mặc một kiện váy ngủ màu hồng nhạt, co
người ngồi ở một góc của chiếc sô pha mềm mại, khẽ cắn nhẹ vào đuôi chiếc bút
điện tử trên tay mình, vô cùng nghi hoặc cất tiếng hỏi. Cô bé con hiện tại còn
chưa có đầy mười hai tuổi, thế nhưng bộ dáng xinh đẹp của cô thiếu nữ cũng đã
thể hiện ra phi thường rõ ràng. Mà cặp chân trắng noãn lộ ra bên ngoài bộ váy
ngủ kia lại vô cùng đáng yêu.
– Tuy rằng không thể không thừa nhận năng lực học tập của em khiến cho kẻ
khác phải phi thường kinh ngạc. Nhưng mà bản thân anh vẫn cho rằng hiện tại
giảng giải cho em biết những nội dung tương quan đến phương diện vật lý lượng
tử vẫn có chút quá sớm, em không thể tiếp thu nổi.
Hứa Nhạc nhìn xuống phiếu điểm trường học vừa mới chuyển đến điện thoại di
động của chính mình ngày hôm nay, nhìn thấy những điểm thành tích cao nhất dày
đặc trên bảng phiếu điểm kia, ở sâu trong nội tâm tự nhiên sinh ra một sự kiêu
ngạo nhàn nhạt, trong lòng không thể khống chế, phát ra một tiếng cười sảng
khoái.
Vợ chồng Chung Tư Lệnh đã qua đời, co bé con xinh đẹp như một phiến ngọc điêu
khắc mà thành ở trước mặt này, chính là người thân thiết mà chính mình cần
phải dành toàn lực mà chăm sóc. Chỉ là hắn vốn cũng không có nghĩ đến, Tiểu
Dưa Hấu ở phương diện học tập không ngờ lại có được thiên phú hơn người mạnh
mẽ như thế này. Còn chưa đến mười hai tuổi, thế nhưng cũng đã đem toàn bộ
chương trình học trung học hoàn thành xong hết với thành tích số điểm cực cao
nữa.
– Nếu như em cảm thấy hứng thú đối với mấy cái lĩnh vực này, như vậy có một
quyển sách báo phổ cập khoa học gọi là Tham luận Vật lý Lượng tử này, em có
thể đọc xem một chút cũng được.
Chung Yên Hoa bắt chước bộ dáng của hắn, khẽ nhún nhún vai mấy cái, có chút
đáng yêu, nói:
– Quyển sách đó em cũng đã đọc xong hết rồi. Chẳng qua là em cũng phải thừa
nhận, có rất nhiều chỗ trong đó em đọc mà chẳng hiểu gì cả. Hứa Nhạc ca ca,
tất cả mọi người cũng đều nói anh là thiên tài trong lĩnh vực này, như vậy anh
có thể nào giảng giải rõ ràng hơn một chút cho em hiểu được không?
– Cái lĩnh vực vật lý lượng tử này từ trước đến giờ cũng đều là sở đoản của
anh…
Hứa Nhạc cũng nhún nhún vai, nói:
– Lúc trước khi anh còn ở Sở Nghiên Cứu Quả Xác theo Giáo sư Trầm Lão học
tập, rất thường xuyên bị lão nhân gia ngài không một chút lưu tình nể mặt,
mắng chửi liên tục. Cho nên mấy cái vấn đề này, tốt nhất là em hỏi người khác
đi.
Chung Yên Hoa nghe xong câu nói đó, đột nhiên từ bên kia đầu sô pha đứng thẳng
người lên, có chút chướng tai gai mắt đi thẳng tới trước mặt của Hứa Nhạc,
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lên, hấp háy mắt một chút, vô cùng
tò mò, hỏi:
– Vậy em sẽ đi tìm vị nữ Công Trình Sư kia để hỏi có được không? Cô ấy là Chủ
quản Kỹ thuật Thủ tịch của Công ty Cơ khí Quả Xác, lại là người cùng Hứa Nhạc
ca ca thiết kế con Robot MX, như vậy phương diện lý luận vật lý này khẳng định
là phi thường xuất sắc a!
Hứa Nhạc khẽ ngẩn người một chút, đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé con một cái,
nói:
– Hiện tại cô ấy cũng bận rộn nhiều việc lắm, đừng làm phiền cô ấy.
– Công tác thí nghiệm quân giới là công việc tiến hành trong khoảng thời gian
rất dài, căn bản là không có khả năng bận rộn nhiều việc được.
Cô bé con Chung Yên Hoa rõ ràng có lối suy nghĩ phán đoán xuất sắc, sắc bén
hơn rất nhiều so với những bạn bè cùng trang lứa. Cô nàng khẽ nhăn chóp mũi
một chút, phản bác:
– Anh bị an bày tiến hành công tác này, chính là bởi vì đám đại nhân vật trên
Tinh cầu S1 kia muốn đuổi anh đi rất xa. Nhưng mà cô ấy vì cái gì lại cũng
chạy đến đây? Một cái công tác thí nghiệm quân giới căn bản không cần cả hai
thiên tài kỹ thuật các anh đồng thời chạy đi tiến hành mới đúng chứ?