Những bông tuyết trắng xóa vẫn không ngừng rơi xuống, bám lên trên cái chiêu
bài nguyệt thực bên ngoài tòa đại lâu của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô. Tổng Biên
Tập Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức trên mình khoác vội chiếc áo khoác màu đen
chuyên dụng của phóng viên, dưới ánh mắt tràn ngập sự tò mò cùng với nghi hoặc
của đám đồng sự tòa soạn, lao thẳng ra ngoài cổng tòa soạn, đội gió tuyết trên
đầu, nhanh chóng chui vào trong một chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đã đợi
sẵn từ trước.
Ngay sau đó chiếc xe quân dụng liền phóng thẳng về phía sân bay quân sự Nam
Giao của Đặc khu Thủ Đô.
Trong thùng xe phía sau, Ngũ Đức liếc sang nhìn người đồng nghiệp cũng là
người bạn học lâu năm Bob đang ngồi bên cạnh mình, lặng lẽ vân vê điếu thuốc
lá trên môi mà mãi không có mồi thuốc, cảm nhận được sự nghi hoặc cùng với
khiếp sợ trong lòng của đối phương, khẽ nhún nhún vai, nói:
– Trước đây ông đã từng gặp qua Quân Thần đại nhân bao giờ chưa?
– Rất nhiều năm trước đây, ở trong lễ tang của Lão Tổng Thống tiên sinh, tôi
đã từng ở xa xa trực tiếp nhìn thấy ông ấy một lần.
Tổng Biên Tập Bob có chút khẩn trương nhìn những bông tuyết trắng xóa đang cấp
tốc bay ngược về phía sau bên ngoài cửa sổ xe, đưa tay châm điếu thuốc lá ngậm
từ nãy đến giờ trên môi mình, cặp mày nhíu chặt lại, thật sâu hút mạnh một
ngụm khói thuốc. Đến lúc này ông ta mới phát hiện ra, vừa rồi bởi vì đi quá
gấp, cho nên mình đã lấy nhầm một bao thuốc lá bạc hà, chuyên dành riêng cho
phụ nữ mới tập hút thuốc của cô thư ký riêng của mình.
Khẽ thấp giọng mắng chửi mấy câu thô tục, ông ta đem điếu thuốc lá mảnh khảnh
trên môi gỡ xuống, dùng hai đầu ngón tay ngắt đầu thuốc, dụi vào cái gạt tàn
chuyên dụng trên cửa xe, theo bản năng chà chà một chút, đưa tay lên phe phẩy
cho mớ khói thuốc tản đi.
– Ông thật rất khẩn trương a!
Phóng viên Ngũ Đức đưa tay xoa xoa cái đầu gối đau nhức của mình, giương mắt
nhìn mấy đầu ngón tay của vị Chủ biên hết đưa lên lại hạ xuống, lúc thì phẩy
phẩy tay xua đi mớ khói thuốc rõ ràng là đã tản đi hết rồi, có chút không tin
nổi, nói:
– Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng bao giờ nghĩ qua, vị Chủ biên tiên sinh
nổi dang là bình tĩnh nhất, thậm chí là lãnh khốc nhất trong toàn bộ Liên Bang
này, không ngờ lại cũng có thời điểm khẩn trương trước khi tiến hành phỏng vấn
a! Phải biết rằng ông đã trước sau tiến hành phỏng vấn qua ba đời Tổng Thống
rồi, không ngờ lại vẫn còn có thể khẩn trương đến mức độ thế này.
– Tổng Thống dù sao cũng rất thường xuyên tiếp nhận phỏng vấn, nhưng mà
Nguyên Soái đại nhân từ sau khi cởi quân phục lui về Phí Thành, cũng chưa từng
nhận qua bất cứ lần phỏng vấn nào cả.
Tổng Biên Tập Bob huy động nhẹ mấy cái ngón tay, lên tiếng phản bác. Sau khi
thoáng dừng lại một lát, ông ta mới nở một nụ cười trào phúng tự giễu, tiếp
tục nói:
– Được rồi, mấy cái này cũng đều là viện cớ cả. Tôi chính là rất khẩn trương
a!
– Năm đó khi tôi còn học Khoa tin tức trong Trường Đại học Thủ Đô, khi thực
tập cũng đã từng phỏng vấn qua đương nhiệm Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng lúc đó.
Nhưng mà cái đó thì tính là cái gì? Còn nhớ rõ vào năm đó khi mà Hội Sinh viên
Thủ đô cùng với Hiệp hội Cựu chiến binh liên hợp lại làm một cuộc biểu tình
phản chiến, kết quả là có một gã nghiên cứu viên của Khoa cơ khí Đại học nào
đó trên tinh cầu S2 đến đây trao đổi, đã một phen ngu xuẩn bồng bột, không ngờ
đem bức hình của Nguyên Soái đốt đi.
– Úc, khi đó Nguyên Soái vẫn chưa phải là Nguyên Soái, chỉ mới là Sư Đoàn
trưởng thôi. Cũng giống như là Thượng Tá Hứa Nhạc lúc này vậy, là thần tượng
anh hùng chiến đấu Liên Bang đang được Chính phủ Liên Bang trọng điểm bồi
dưỡng.
– Cái tên ngu xuẩn kia cuối cùng bị đám sinh viên chúng ta cùng với đám cựu
chiến binh ngồi xe lăn phẫn nộ mà đánh thành một cái đầu heo.
Tổng Biên Tập Bob ha hả cười lên mấy tiếng, căn bản không thèm để ý đến chiếc
xe lay động bởi vì di chuyển với tốc độ cao, trong tiếng cười mang theo một
tia cảm khái đối với ký ức xa xưa, mang theo một tia ý tứ hàm xúc nào đó nói
không nên lời. Ông ta khẽ nheo mắt lại một chút, cảm khái nói:
– Ông không biết rõ Nguyên Soái đại nhân đối với những người thuộc thế hệ
những năm hai mươi, ba mươi chúng ta có ý nghĩa lớn như thế nào đâu. Thân là
một gã phóng viên tin tức, điều cần thiết nhất là phải có một tinh thần độc
lập trong suy nghĩ. Tôi căn bản không nên sùng bái bất luận một kẻ nào, nhưng
mà vừa rồi sau khi nghe vị quân nhân sĩ quan kia nói rằng chúng ta sẽ có thể
phỏng vấn Nguyên Soái, tôi mới phát hiện ra rằng, hóa ra từ thời ngồi trên
giảng đường đại học mãi cho tới bây giờ, tôi vẫn một mực âm thầm sùng bái ông
ấy… Sùng bái giống hệt như một gã fan cuồng đối với một minh tinh màn bạc vậy.
Phóng viên Ngũ Đức nhún nhún vai mấy cái, lấy từ trong túi áo ra một điếu
thuốc hiệu Lam Hà Diệp, châm lên, chậm rãi nói:
– Trong cả Liên Bang này có lẽ cũng không có mấy người không giống như ông
vậy. Chẳng qua ông có từng nghĩ qua hay không, Nguyên Soái vì cái gì vào lúc
này lại đi an bày một hồi phỏng vấn như thế?
Tổng Biên Tập Bob khẽ nhíu mày lại một chút, nhìn về phía cái sân bay quân
dụng càng ngày càng gần bên ngoài cửa sổ, cùng với những chiếc phi cơ quân sự
giấu phía sau những tòa kiến trúc của sân bay kia, hạ giọng nói:
– Tôi cũng cảm thấy chuyện này có chút quái dị… Có lẽ… chuyện này có quan hệ
với bản tin tức phát sinh trên người Thượng Tá Hứa Nhạc ngày hôm nay.
Những luồng không khí lạnh lẽo không ngừng gào thét, thổi quét khắp bên trong
sân bay, hất tung những bông tuyết trắng bay loạn khắp không gian. Hệ thống
động lực cực kỳ mạnh mẽ của loại phi cơ cá nhân tiên tiến nhất Liên Bang, chỉ
trong khoảnh khắc đã xé rách bầu không khí lạnh lẽo trên đường băng, hướng về
phía Phí Thành bên kia mà bay đi.
Ngắn ngủi trong thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, hai vị phóng viên
nổi tiếng nhất Liên Bang, gấp gáp đến mức chỉ mang theo những thiết bị phỏng
vấn đơn giản nhất, thậm chí ngay cả những camera phỏng vấn chuyên nghiệp cũng
quên mang theo kia, đã đi đến trước tòa trang viên bên bờ hồ nổi tiếng nhất
toàn bộ Liên Bang.
Công tác quản lý an toàn của Phí Thành Lý Gia lúc nào cũng phi thường nghiêm
mật. Những đơn vị bộ đội an toàn lệ thuộc trực tiếp của Quân khu I Liên Bang
lúc nào cũng rãi ra khắp nơi xung quanh toàn kiến trúc. Những gã quân nhân
tinh nhuệ cường hãn không ngừng quét ánh mắt sắc bén, cảnh giác liếc nhìn chăm
chú vào mỗi một động tĩnh xung quanh. Bất luận là những con ếch không phát ra
bất cứ tiếng động nào trong những cánh đồng hoa xung quanh, hay là những con
cá vàng trong ao, bởi vì thời tiết trở nên rét lạnh nên càng ngày càng lười
biếng bơi lội hơn, cũng đều có thể cảm nhận được một cỗ không khí nghiêm nghị
khẩn trương hoàn toàn bất đồng với ngày xưa, lúc này đang không ngừng thẩm
thấu ăn mòn tràn ngập khắp nơi bốn phía tòa trang viên.
– Thân là một người sùng bái cuồng nhiệt nhất của Nguyên Soái đại nhân, tôi
đã từng hai lần đi du lịch đến Phí Thành này, còn thông qua những tờ tập san
kiến trúc chuyên ngành, tìm hiểu qua cấu tạo kiến trúc bên trong trang viên Lý
Gia này. Nhiệt độ mùa đông ở trong này so với bên Thủ đô thì ấm áp hơn rất
nhiều. Nhất là cái phiến hồ nước này. Ông đừng nhìn thấy nước dưới hồ trong
vắt như thế kia thì cho rằng nước hồ rất lạnh, trên thực tế dưới đáy hồ có khá
nhiều suối nước nóng bên trong núi chảy ra, pha trộn với nó. Nhiệt độ của nước
hồ ấm áp vô cùng, khiến cho kẻ khác phi thường thích thú.
Tổng Biên Tập Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức chậm rãi đi theo phía sau vị
quân nhân sĩ quan Hàn Thiếu Đông, tiếp nhận những công tác kiểm tra an ninh vô
cùng nghiêm ngặt, hướng về phía sâu trong trang viên mà đi đến. Một đường đi
vào chứng kiến bầu không khí nghiêm nghị khẩn trương như thế này, cũng khiến
cho tâm tình của bọn họ nhất thời không có lý do trở nên khẩn trương cùng với
bất an hơn một chút. Vì để xua tan cái loại cảm giác bất an khó chịu này, Tổng
Biên Tập tiên sinh bắt đầu dùng thanh âm khàn khàn của mình, hướng Ngũ Đức
tiên sinh giảng giải hết thảy những thứ mà mình biết về nơi này.
– Xin mời hai vị vào trong. Tôi cũng sẽ không đi theo nữa. Thời điểm khi các
vị trở ra, tôi sẽ ở ngoài này đợi hai vị.
Hàn Hiểu Đông dẫn hai vị phóng viên khẩn trương đi tới phía trước một gian nhà
gỗ đơn sơ, sau đó khẽ mỉm cười, nhắn lại một câu, xoay người rời đi. Trước khi
rời đi hắn còn quay lại giải thích thêm một câu:
– Căn phòng phía sau cánh cửa này hiện tại lâm thời nằm trong phạm vi quyền
hạn bảo mật thuộc điều lệ quản lý cơ mật số liệu Liên Bang. Quyền hạn của tôi
không đủ để đi vào trong đó.
Bên trong căn nhà này là địa phương cơ mật gì cơ chứ? Bob cùng với Ngũ Đức có
chút nghi hoặc bất an, nhìn về phía cánh cửa gỗ đang đóng chặt trước mặt mình,
nhìn về phía cái hành lang với sàn nhà bằng gỗ quý giá, thuần một màu sẫm bóng
loáng đến mức có thể dùng để soi gương, do dự không biết bản thân mình có nên
giẫm lên trên đó hay không.
Cuối cùng là dưới sự cho phép của tố chất phóng viên tin tức có đảm lược nhất,
kiên trì nhất, ưu tú nhất trong toàn bộ Liên Bang này của hai người, mà hai
người bọn họ chung quy là cũng giẫm chân lên đó, mang theo một cỗ cảm giác
khẩn trương áp lực từ khi sinh ra đến giờ chưa từng có, chậm rãi mở cánh cửa
kia ra.
Cũng không có bất cứ những đầu Robot kim loại hoạt động tràn ngập hương vị của
những bộ phim khoa học viễn tưởng, cũng không có vô số những vị đại nhân vật
đang nhăn mày nhíu trán, chau đầu tụm năm tụm ba hoạch định ra chiến lược vũ
trụ, phía sau cánh cửa cũng chỉ có một cái gian phòng.
Đây là một cái gian phòng có không gian tương đối rộng lớn. Phía cuối gian
phòng có một cái giường khá lớn, trên giường trải dày một bộ chăn đêm khá dày
nhưng nhìn qua lại có cảm giác vô cùng mềm nhẹ thoải mái. Bên trên đống chăn
đệm dày nhẹ giống hệt như một đám mây bồng bềnh kia, có một vị lão nhân thân
hình gầy yếu tiều tụy mà mỏi mệt đang nằm ở đó.
Những vết thâm đồi mồi nâu rõ, ở trên da thịt của cái gương mặt nhăn nheo
trắng bệch có vẻ đặc biệt chói mắt. Vị lão nhân lúc này đang gắt gao nhắm chặt
cặp mắt, khóe môi cũng không có bất cứ một tia huyết sắc nào có chút vô lực
mím nhẹ lại. Cũng không biết có phải nguyên nhân là năm xưa đã cống hiến toàn
bộ tinh lực bên trên chiến trường hay không, mà lúc này vị lão nhân nhìn qua
lại lộ rõ vẻ mỏi mệt như vậy. Mỏi mệt đến mức không biết là đang ngủ say, hay
là đã ngủ… vĩnh viễn…
Hơn mười sợi dây điện tử y tế chuyên dụng rất nhỏ nối tiếp lên trên thân hình
có chút khô quắt của vị lão nhân, sau đó vòng quanh qua đầu giường, tiếp nối
vào trong bức vách ngay phía sau cái giường kia. Nơi đó có một cái lớp kính
thủy tinh thật lớn, cao chừng ba thước, đem cái gian phòng trống trải này ngăn
cách cùng với phiến không gian ngay bên cạnh gian phòng này.
Ở bên kia phiến thủy tinh lớn này, có hơn mười cái thiết bị chữa bênh tiên
tiến nhất, tinh vi nhất của Liên Bang, có hơn mười vị giáo sư y học ưu tú nhất
trong toàn bộ Liên Bang, có hơn mười vị Tướng lãnh cao cấp quan trọng nhất bên
trong Quân đội Liên Bang, bọn họ đang ở đó bận rộn quan sát số liệu, theo dõi
những chỉ tiêu sinh lý, bọn họ đang phẫn nộ mà bất lực, đang thét gào phẫn nộ,
đang thét gào một cách vô vọng.
Công tác cách âm của bức tường thủy tinh này có hiệu quả phi thường tốt. Tổng
Biên Tập Bob cùng với Ngũ Đức có thể nhìn thấy khuôn mặt âm trầm vặn vẹo của
đám đại lão quân đội phi thường quen thuộc này, từ bên trong những động tác
quơ loạn những cánh tay một cách khoa trương cùng với những động tác mấp máy
môi kia mà mơ hồ có thể đoán ra được ý tứ lời nói của bọn họ, thế nhưng lại
tuyệt đối không nghe được bất cứ thanh âm nào cả. Một màn nhìn qua này giống
hệt như là một hồi kịch câm vô cùng hoang đường vậy, thế nhưng mà vấn đề chính
là ở trong vũ trụ này làm gì có ai có thể mời được nhiều những tướng lãnh cao
cấp trong Liên Bang như thế để đi làm diễn viên cơ chứ?
Mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, Bob cùng với Ngũ Đức cơ bản khó có thể ức chế
nổi, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập hơn một chút. Bọn họ đồng thời nắm chặt
cây bút ghi âm chuyên dụng, vẻ mặt khẩn trương mà kinh ngạc nhìn chằm chằm về
phía thân hình gầy yếu già nua của vị lão nhân đang nằm trên cái giường giống
như một đám mây kia, căn bản không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ.
Hai người bọn họ phi thường rõ ràng, một màn mà chính mình chứng kiến ngày hôm
nay, tuyệt đối chính là một sự kiện lịch sử. Hơn nữa đại khái chính là một
thời điểm lịch sử vĩnh viễn không bao giờ bị lãng quên của Liên Bang. Chỉ cần
Liên Bang còn tồn tại, vậy thì một màn này sẽ vĩnh viễn được ghi chép lại bên
trong sách giáo khoa của Liên Bang, được hàng ngàn hàng vạn học sinh, sinh
viên truyền tụng.
Thân là một vị phóng viên tin tức, có thể xuất hiện tại hiện trường mang tính
lịch sử như thế này, đó chính là một sự vinh quang cả đời cũng chỉ có thể có
được một lần, huống chi lại là cái thời khắc lịch sử như thế này? Nhưng mà ở
sâu trong lòng hai vị phóng viên tin tức vô cùng xuất sắc của Liên Bang này,
cũng không có bất cứ một tia hưng phấn nghề nghiệp đáng lẽ phải có này. Bọn họ
cũng không có một tia chờ đợi nào cả, mà cũng chỉ có một sự khẩn trương, buồn
bả, bất an cùng với sợ hãi vô cùng vô tận mà thôi.
– Ngồi đi, đây là loại kính thủy tinh một chiều. Chẳng qua là một chiều hướng
về phía ta. Ta không thể nào thích nổi chuyện khỏa thân nằm ở nơi này để cho
bọn hắn quan sát cả ngày lẫn đêm. Tuy rằng bọn họ là thầy thuốc, còn ta là
bệnh nhân, nhưng mà ta cũng không phải là cái vị Đại Sư Phạm kia của Đế Quốc!
Ngay tại thời điểm không khí tràn ngập một cỗ cảm giác quái dị như thế này,
đột nhiên có một thanh âm khàn khàn trầm thấp chợt vang lên. Vị lão nhân gầy
yếu đang nằm trên giường kia đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía hai vị
phóng viên đang đứng ngoài cửa phòng, có chút tùy tiện nói:
– Ta thích nhìn xem cảnh bọn hắn bận bận rộn rộn làm việc bên kia, cảm giác
giống như là quay trở lại thời điểm trên chiến trường trước kia, người người
ra ra vào vào bận rộn… Ta thích nhất là nhìn cảnh đám sĩ quan quân y thân hình
gầy yếu khiêng cái khoang trị liệu nặng nề phóng chạy như điên, ha ha ha…
Phía cuối chân giường đã chuẩn bị sẵn hai cái ghế sô pha sang quý, trên cái
bàn con còn đặt ngay ngắn một đĩa hoa gã đã gọt sẵn sàng cùng với một ấm trà
xanh vừa mới pha xong, bên cạnh một cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh còn đặt
ngay ngắn hai hộp thuốc lá hiệu Ba số 7 bằng thiết màu trắng đặc biệt chuyên
dụng bên trong Quân đội Liên Bang.
Trong lúc nhất thời Tổng Biên Tập Bob cùng với Ngũ Đức cũng không có phản ứng
lại. Vẻ mặt hai người có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía vị Quân Thần
lão nhân gia đang nằm ở trên giường kia, một lúc khá lâu sau đó mới có chút
bối rối hướng về phía lão nhân gia thỉnh an, sau đó run run rẩy rẩy khúm núm
ngồi xuống hai chiếc ghế sô pha vô cùng thoải mái đằng kia.
– Ta thật cao hứng khi các vị có thể đồng ý đi đến đây tiến hành buổi phỏng
vấn này.
Quân Thần Lý Thất Phu khẽ ***ng nhẹ vào một cái nút ẩn giấu khéo léo bên mép
giường, phần đầu giường khẽ nâng lên một chút, nghiêng một góc khoảng 40 độ,
để cho nửa thân trên của ông ta nghiêng lên, tạm gọi là đối diện với hai vị
khách ngồi ở cuối giường. Thanh âm của lão nhân gia vẫn như cũ khàn khàn, lại
mang theo một chút cảm giác van vọng như đá tảng va chạm nhau, vẫn như trước
kiên định hữu lực, lại có cảm giác mạnh mẽ khiến cho người khác tim đập nhanh.
Đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh tươm đầy trên trán mình, Tổng Biên Tập Bob tiến
hành liên tục một tràng hít thở sâu thật lâu, sau đó dùng tinh thần chuyên
nghiệp, mãnh liệt ổn định lại tâm tình vô cùng khẩn trương của mình, mới vô
cùng hưng phấn mà nghiêm túc trả lời:
– Nguyên Soái đại nhân, đây chính là sự vinh hạnh lớn nhất từ khi tôi bắt đầu
hành nghề, thậm chí là lớn nhất từ khi Nhật báo Đặc khu Thủ Đô ra đời cho đến
nay!
Đây là lời thật tâm của ông ta. Theo như một màn hình ảnh xuất hiện phía sau
tấm kính thủy tinh kia có thể đưa ra một vài sự suy luận nào đó, buổi phỏng
vấn trực tiếp lập tức sẽ bắt đầu này, có lẽ chính là lần tiếp nhận phỏng vấn
cuối cùng trong cuộc đời truyền kỳ của vị lão nhân đang nằm trên giường bệnh
kua. Có thể được may mắn trở thành người trực tiếp phỏng vấn lão nhân gia, đây
chính là sự vinh hạnh cao nhất của Bob cùng với Ngũ Đức.
– Một khi đã là tiến hành phỏng vấn, như vậy ta nghĩ trước tiên mình cũng nên
làm một bài tự giới thiệu tóm lược cái đã.
Vị lão nhân gia gầy yếu chậm rãi mở miệng nói. Ngọn đèn trên trần của gian
phòng bệnh nhất thời được điều chỉnh sáng ngời lên một chút. Toàn bộ không
gian là một mảnh trắng xóa, vốn dĩ không có một chút cảm giác bi thương ảm đạm
nào cả, cũng giống hệt như kiếp sống truyền kỳ của vị lão nhân này vậy, thủy
chung vẫn luôn tráng lệ sáng ngời.
Tổng Biên Tập Bob khẽ nheo mắt lại một chút, lấy ra cây bút máy quen thuộc
nhất của mình, móc ra từ trong áo khoác một quyển sổ ghi chép mới tinh. Phóng
viên Ngũ Đức thì nhẹ nhàng mở thiết bị ghi âm cầm tay, vô cùng nghiêm túc,
chăm chú lắng nghe cái thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên.
– Ta tên là Lý Thất Phu, sinh ra ở Phí Thành. Cả cuộc đời này của ta đã từng
làm qua ba công việc chính. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, ta vào trong Tu Thân
Quán bắt đầu học tập, cũng đã từng kiêm nhiệm công tác dọn dẹp vệ sinh của Tu
Thân Quán. Sau đó đến khi mười bốn tuổi, đã từng trải qua thời gian một năm
làm công tác cắt xén bãi cỏ của quảng trường Đông Uyển tại Phí Thành. Sau đó
ta bắt đầu tòng quân nhập ngũ. Bắt đầu từ thời điểm đó, cho đến mấy chục năm
về sau, ta vẫn một mực công tác bên trong quân ngũ, cũng không có làm thêm bất
cứ công việc nào khác nữa.
– Sau khi nhập ngũ, vẫn còn trong thời gian huấn luyện tân binh, vị Tiểu Đội
trưởng của Tiểu đội ta trong một lần diễn tập đã bị súng cướp cò mà chết. Lúc
đó thượng cấp đã vô cùng phẫn nộ, cũng không biết vì cái gì, liền chọn một gã
tân binh vừa mới nhập ngũ là ta tiếp nhận chức vị Tiểu Đội trưởng của Tiểu
đội. Sau đó từ Tiểu Đội trưởng thăng lên là Đội trưởng, rồi đến Liên Đội
trưởng, Doanh Đội trưởng, Đại Đội trưởng, Sư Đoàn trưởng… mãi cho đến cuối
cùng lên làm Nguyên Soái. Ta ở bên trong Quân đội thăng quan tiến chức vô cùng
nhanh. Từ đầu đến cuối chưa từng bao giờ đảm nhiệm qua chức Phó nào cả. Cũng
không có làm hai cấp bậc Quân Đoàn trưởng cùng với Lữ Đoàn trưởng…
– Nói về ba cái công việc mà cả đời này ta từng làm qua, mười năm trước đây
sau khi ta cởi quân phục về vườn ẩn cư, cũng đã từng nghĩ đến chuyện tiếp tục
trở về quảng trường Đông Uyển để mà cắt cỏ, thế nhưng lại bị bên phía Chính
phủ dùng đủ các loại lý do mà cự tuyệt thỉnh cầu của ta. Đối với điều này, một
vị cựu chiến binh như ta cảm thấy phi thường không hài lòng.
Tổng Biên Tập Bob nhất thời ngừng lại công tác ghi chép của chính mình, ngẩng
đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn về phía vị Quân Thần lão nhân gia đang chìm
vào trong ký ức ở trên giường bệnh kia, có chút bất an cùng với thương cảm
thầm nghĩ, so sánh với cái tin tức kia của Hứa Nhạc, đây mới chân chính là một
tin tức sự kiện, một tin tức sự kiện khiến cho toàn bộ vũ trụ này cũng phải
cảm thấy bi thương!