Tòa đại lâu này là sản nghiệp thuộc quyền sở hữu của Cục Điều Tra Liên Bang. Ở
tầng dưới cùng của tòa đại lâu có một cánh cửa xoay tự động vô cùng lộng lẫy
và đường hoàng, lúc này Hứa Nhạc chính là đang đứng phía sau cánh cổng đó,
thông qua cánh cửa lớn bằng thủy tinh nhìn về phía từng bông tuyết to lớn đang
từng phiến từng phiến rơi xuống bên ngoài, cùng với đám phóng viên bởi vì quá
mức hưng phấn khiến cho ngũ quan cũng bị biến hình, đang bị đám cảnh quan cật
lực ngăn cản bên ngoài giới tuyến cách ly đằng kia. Hắn chậm rãi dừng lại cước
bộ, bên trong cặp mắt mơ hồ toát ra một tia tình cảm phức tạp nào đó, không
thể nói nên lời.
Bắt đầu từ thời điểm phóng chạy vào trong khu hầm mỏ, leo lên mấy chiếc xe di
chuyển tự động bỏ hoang, hô hấp dồn dập, xuyên qua vô số những bức vách ngăn
cách hoang phế, tiến vào khu mạch nước ngầm không sạch sẽ, hắn trốn chết chạy
ra khỏi Đại khu Đông Lâm, đi tới Thủ Đô Tinh Quyển, từ lúc đó trở đi, hắn đã
ẩn tàng thật kỹ càng cái thân phận tội phạm truy nã của chính mình, yên lặng
sống tốt. Thế nhưng trong lòng của hắn cũng không có thời khắc nào mà không
nhớ đến cái chuyện tình này. Đối với hắn mà nói, cái thân phận đào phạm của
Liên Bang này, mơ hồ cũng là một loại tâm lý tự kỷ, ở bên trong cái địa phương
mà mình không có chú ý tới nào đó mà một mực phát huy tác dụng của chính mình.
Cũng giống như là lúc này vậy, nhìn về phía đám phóng viên tin tức cuồng nhiệt
mang theo tình cảm quần chúng mãnh liệt đứng bên ngoài cánh cửa kia, nhìn mớ
bông tuyết rét lạnh đang không ngừng rơi lả tả xuống, bản thân hắn cho dù gặp
mặt Hoàng đế Đế Quốc cũng có thể cường ngạnh ngẩng đầu, thế nhưng đối mặt với
những cái này lại có chút nảy sinh ý muốn lui bước.
Nơi này cũng không phải là tiền tuyến, đám đội viên như Cố Tích Phong cũng
không có ở sau lưng mình, đám quân nhân sĩ quan đệ tử như Hách Lôi cũng không
có ở bên cạnh mình, ngoài cửa là một nỗi khiếp sợ to lớn, là phong tuyết đầy
trời, thế nhưng bản thân hắn lại cũng chỉ có một mình một người.
– Tôi đã suy nghĩ cẩn thận qua những lời nói vừa rồi của ngày, cuối cùng cũng
nghĩ thấy chính mình nên đi báo danh tòng quân một phen…
Gã quan chức trẻ tuổi của Cục Điều Tra Liên Bang lúc nãy kia đột nhiên lúc này
tiến lên, đem một cái áo khoác quân dụng màu xanh lục sẫm khoác lên trên vai
của hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói:
– Tôi muốn hỏi ngài một chút, không biết những trình từ này phải thực hiện
như thế nào?
Hứa Nhạc nhất thời tỉnh thần lại, khẽ cúi đầu xuống, đem cái áo khoác kia mặc
lên người, cài nút lại cẩn thận, cũng đồng dạng vô cùng nghiêm túc, trả lời:
– Bên phía Bộ Quốc Phòng có những kế hoạch chiêu mộ binh sĩ đặc thù. Những
quan viên chính phủ có kỹ năng chuyên nghiệp giống như cậu vậy, khi gia nhập
quân ngũ ít nhất cũng là chức vụ Thiếu Úy trở lên.
Gã quan chức trẻ tuổi nở nụ cười ôn hòa, thoáng gật đầu hành lễ với hắn một
cái, sau đó đi đến bên cạnh cánh cửa tự động, đích thân khởi động hệ thống cảm
ứng tự động, để cho cái phiến cánh cửa thủy tinh sang quý kia bắt đầu xoay
chuyển, hướng về phía Hứa Nhạc, nói:
– Tôi hiểu rồi, ngài đi thong thả!
Hứa Nhạc nhún nhún vai một cái, chậm rãi bước đi ra ngoài. Vừa bước chân ra
ngoài trời, trong nháy mắt liền có vô số những bông tuyết cùng hàn ý đập thẳng
mặt mà đến, khiến cho hắn theo bản năng đưa tay lên nắm chặt vạt áo khoác trên
người mình. Ngay sau đó, vô số những ánh đèn máy ánh loang loáng chói mắt cùng
với những câu hỏi vô cùng bén nhọn, bắn xuyên qua những bông tuyết cùng với
hơi rét lạnh đang bay múa ngập trời kia mà mãnh liệt đập thẳng lên hai gò má
của hắn, khiến hắn nhịn không được mà khẽ nheo mắt lại một chút. Đây cũng
không phải là động tác nheo mắt khi quyết ý bộc phát hoặc là khi giết người
như trước kia, mà là một loại nheo mắt muốn trốn tránh.
Thế nhưng mình vì cái gì lại muốn trốn tránh đây cơ chứ? Đại thúc trước kia
chính là gã tội phạm truy nã cao nhất của Liên Bang, là quân bán nước, mà bản
thân chính mình lại chỉ là mới nghi vấn mà thôi. Mà cho dù chính mình có là
tội phạm truy nã của Liên Bang đi chăng nữa, vậy thì đã làm sao đâu? Năm đó
khi mà vị Thượng Tá Lai Khắc trên mặt đeo kính râm, dùng súng chỉ thẳng vào
trán chính mình, bản thân mình bắt đầu kỳ diệu khó hiểu tiến hành trốn chết,
nhưng mà chính mình lại cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu chứ?
Nghĩ đến điều này, cặp mày của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, cố gắng mở to
cặp mắt ra, nhìn chằm chằm về phía một mảnh ánh đèn chụp ảnh thuần một màu
trắng sáng loáng trước mặt, tiến hành hít sâu thật mạnh ba cái, cuối cùng bình
tĩnh tiến từng bước từng bước về phía trước. Hắn khẽ cúi đầu, đối diện thẳng
về phía mấy cái micro dày dày đặc đặc được đưa thẳng tới trước mặt, chuẩn bị
thừa nhận, hơn nữa cũng muốn nghiêm túc nói mấy câu gì đó. Hắn cũng không muốn
cùng với mấy gã phóng viên này giương cung bạt kiếm gì cả, chỉ là rất muốn
dùng chuyện này để hướng về phía toàn thể dân chúng Liên Bang để giải thích
mấy câu gì đó.
Ngay trong thời điểm lúc hắn chuẩn bị mở miệng tiến hành cái loại ứng đối mang
hơi hướng khờ dại như thế này, đột nhiên chợt có khoảng một trăm gã đại hán
cường tráng mặc trên người bộ võ phục bó sát màu sẫm, võ trang đầy người,
chẳng biết từ nơi nào phóng vọt tới. Mấy cái gã đại hắn trên mặt đeo kính râm,
vẻ mặt vô cùng lãnh khốc này, vừa mới xuất hiện lền đã lập tức khống chế được
cục diện toàn trường, một phen đem đám phóng viên đang phấn khởi đến mức sắp
sửa điên cuồng kia đẩy lùi xa về phía sau, đồng thời dang tay che lấy Hứa
Nhạc, hộ tống hắn men theo bậc thềm đá ở một phía bên cạnh tòa kiến trúc rất
nhanh mà rời đi.
Động tác của mấy gã đại hán này phi thường sạch sẽ cùng với lưu loát, dứt
khoát, nhìn qua giống hệt như là những gã quân nhân đã được tiến hành huấn
luyện chuyên nghiệp vậy. Hứa Nhạc rất nhanh từ trên cái dấu hiệu con chim ưng
màu đen trên bả vai của bọn họ mà nhận ra được thân phận chân chính của đám
người này, tự nhiên đoán ra được bọn họ là do ai an bày đến đây. Công ty Bảo
an Hắc Ưng, một trong ba Công ty bảo an lớn nhất trong toàn bộ Liên Bang, từ
đầu đến giờ vẫn luôn luôn là sản nghiệp cá nhân của Thai Gia.
Không khí bên trong cái ô tô màu đen rộng lớn này có thể nói là ấm áp như mùa
xuân. Toàn bộ những gió tuyết cùng với thanh âm ồn ào bên ngoài chiếc xe cũng
hoàn toàn bị ngăn cách hết sức chắc chắn. Dưới sự dẫn đường cùng với khống chế
chuyên nghiệp của đám nhân viên Công ty Bảo an Hắc Ưng, cũng không có bất cứ
những chiếc xe ô tô tiếp sóng nào của giới truyền thông tin tức Liên Bang có
thể đuổi kịp đoàn xe của bọn họ. Thậm chí ngay cả chiếc phi cơ trực thăng lên
thẳng của giới truyền thông phụ trách công tác tiếp sóng truyền hình không
ngừng quần đảo bên trên bầu trời, cũng đã dưới sự ngăn cản mềm mỏng nhưng kiên
quyết của những chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu của Công ty Bảo an Hắc Ưng
mà phải đáp xuống.
– Tràng cảnh thật sự quá lớn a!
Hứa Nhạc cởi chiếc áo khoác quân dụng màu xanh sẫm trên người xuống, nhìn sang
cái gã thanh niên gầy yếu đang ngồi dựa vào ghế ngắm nhìn bông tuyết bên ngoài
cửa sổ, cảm khái nói:
– Phu nhân có đồng ý cho cậu làm những chuyện này hay không thế?
– Mặc dù mẫu thân cũng không đồng ý với rất nhiều chuyện tình mà cậu đã từng
làm, nhưng mà một khi phía sau lưng tràng nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào
thật sự có âm mưu, mẹ tôi tự nhiên cũng sẽ không cho phép cái đám người kia
thu phục cậu quá nhanh như thế.
Trong tay của Thai Chi Nguyên đang cầm một bình rượu, trên đó có ghi không
vượt quá hai mươi độ cồn, thần tình có vẻ mệt mỏi ngồi dựa lên hàng ghế, ngắm
nhìn bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới quay sang nhìn Hứa Nhạc, nói:
– Chuyện này cùng với lợi ích cũng không có bất cứ quan hệ nào cả, mà là có
quan hệ đến chuyện cân bằng giữa các thế lực trong xã hội. Lão nhân gia chung
quy cũng đã già rồi, mấy người trong Thất Đại Gia Tộc vẫn còn trông cậy vào
chuyện sau này cậu có thể một phen đem mấy tên điên kia đè ép cho ngoan ngoãn
lại một chút.
Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai mấy cái, ánh mắt quẳng ném sang một góc khác bên
trong chiếc xe sang trọng. Cô nàng Trâu Úc trên người mặc một kiện áo khoác
bằng da cáo đỏ rực lúc này đang ngồi dựa thẳng người lên trên chiếc ghế da,
mái tóc màu đen được buộc lên một cách đơn giản. Một đóa hoa đổ quyên đỏ rực
cài nhẹ lên trên vành tai, cùng với cái áo khoác đỏ rực như lửa của cô nàng vô
cùng tương xứng, có vẻ đặc biệt chói mắt.
– Cẩn thận Cục HTD tìm cô gây phiền toái đó!
Hứa Nhạc khẽ mở miệng nói.
Trâu Úc ngay từ đầu đến giờ vẫn căn bản là mặc kệ không thèm để ý gì đến hắn.
Cặp mắt quyến rũ xinh đẹp của cô nàng vẫn luôn mãi nhìn thẳng ra bên ngoài cửa
sổ, trong cặp mắt trong suốt thỉnh thoảng có một vài tia bông tuyết tung bay
tán loạn rất nhanh xẹt qua.
Không khí bên trong chiếc ô tô màu đen rộng lớn này nhìn qua quả thật có chút
quái dị. Thai Chi Nguyên cùng với Trâu Úc từ đầu vẫn mãi phân biệt ngồi ở hai
dãy ghế khác nhau trong xe, nhìn về phía hai cái cửa sổ bất đồng với nhau,
cũng không có nói chuyện gì với nhau, mà cũng chỉ là một mảnh trầm mặc mà
thôi.
Bởi vì cái chuyện xưa về chuyện Thái Tử tuyển phi năm xưa, bởi vì cái câu
chuyện xưa về hai người bạn ngồi cùng bàn từ thời tiểu học, khiến cho cái loại
bầu không khí quái dị này có thể lý giải được rõ ràng, nhưng mà Hứa Nhạc lại
không thể nào chấp nhận nổi. Hắn thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới nở nụ
cười nhạt, nói:
– Các người hẳn đã trong thời gian khá dài cũng không gặp nhau rồi, không ngờ
lại bởi vì chuyện của tôi mà ngồi cùng nhau một chỗ như thế này, có phải là
tôi nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không?
Thai Chi Nguyên chợt nở nụ cười nhàn nhạt, đưa ly rượu nhạt lên cặp môi nhợt
nhạt của mình hớp lấy một ngụm, Trâu Úc cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía
Hứa Nhạc một cái.
Hứa Nhạc có chút vô tội nhún nhún vai mấy cái, nhìn về phía bị nữ sĩ quan quân
pháp đang ngồi trên vị trí bên cạnh tài xế phía trước, nở nụ cười có lỗi, nói:
– Nghe Tiêu luật sư nói qua, các người năm rồi đã kết hôn với nhau. Phần quà
mừng hôn lễ bữa nào có cơ hội tôi sẽ bổ sung sau, có được không?
Vị nữ sĩ quan quân pháp Từ Tùng Tử ngồi trên kia, từ đầu đến giờ vẫn luôn bận
bịu với việc xử lý các trình tự tư pháp có liên quan, đột nhiên nghe thấy câu
nói này của Hứa Nhạc, nhất thời có chút ngạc nhiên, quay đầu lại liếc mắt nhìn
hắn một cái.
Đến lúc này, Trâu Úc cũng khó có thể duy trì ra cái bộ dáng ngồi im mặc kệ lúc
trước nữa. Cô nàng ngồi thẳng thân hình lên, ánh mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn
chằm chằm về phía Hứa Nhạc, trong thanh âm mang theo một tia giận hờn nhàn
nhạt cùng với lạnh như băng, thì thào nói:
– Anh thật sự là điên rồi!
– Anh cần phải làm rõ lại thân phận của mình trước đi, hiện tại anh chính là
một tên tội phạm truy nã của Liên Bang, đang tạm thời được Tổng Thống tiên
sinh cùng với ba ngàn vạn đồng Liên Bang Tệ tiến hành bảo lãnh tại ngoại đó,
anh không phải là cái tên gia hỏa trong phim phóng sự kia nữa đâu!
– Bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị bắt quay trở lại nhà tù. Ngay sau đó anh
có thể sẽ bị thân bại danh liệt! Kết quả bây giờ anh lại còn quan tâm đến
chuyện tôi cùng với cái con quỷ bệnh kia bao lâu nay không gặp mặt nhau, lại
còn… quan tâm đến… cái gì mà quà mừng đám cưới nữa?
Trâu Úc có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn, càng ngày càng
trở nên kích động hơn, sau đó lớn tiếng mắng:
– Anh thật đúng là đồ ngốc mà!
Hóa ra cái gọi là người đàn bà chanh chua mạnh mẽ mà không nói thô tục thì
cũng luôn có cảm giác mạnh mẽ ngoan cường đến lạnh thấu xương. Mà một khi cái
vị nữ tử áo đỏ này bắt đầu mở miệng nói chuyện thô tục, như vậy cô nàng cũng
chỉ là một người đàn bà chanh chua trẻ tuổi xinh đẹp đến phi thường mà thôi…
Hứa Nhạc nhìn về phía Trâu Úc đang ngồi dựa bên cạnh cửa sổ, mỉm cười nghĩ như
vậy. Tâm tình cùng với thân thể của hắn cũng nhất thời cảm thấy một mảnh ấm áp
phi thường, sau đó quẳng ném về phía con quỷ bệnh đang ngồi bên kia một ánh
mắt an ủi, cuối cùng mới đưa tay sang, vỗ vỗ nhẹ lên đầu vai của cô nàng, chậm
rãi nói:
– Cũng không có chuyện gì đâu!
– Đương nhiên là có chuyện chứ!
Thai Chi Nguyên tay bưng ly rượu, mở miệng cười khổ một tiếng, nói:
– Thật sự không ngờ cậu lại chính là đệ tử của cái gã Bảo Dưỡng Sư tên Dư
Phùng kia… Cái gã kia chính là tên tội phạm truy nã đứng đầu của Liên Bang, là
tên tội phạm phản quốc ác danh rõ ràng là lớn nhất trong lịch sử Liên Bang…
Chuyện này còn có thể nhỏ được hay sao chứ? Ta tin tưởng rằng ngày hôm nay,
bên trong Liên Bang sẽ có không biết bao nhiêu người bị cái chuyện này hù cho
chết khiếp đó. Ít nhất là tôi đã bị dọa cho chết khiếp. Thật rõ ràng là Úc Tử
cũng đã bị dọa cho chết khiếp a.
– Hóa ra cái gì gọi là binh lính ngồi cầu, cái gì mà công dân của Tinh cầu S1
toàn bộ cũng đều là giả cả. Ta thật sự không thể nào hiểu nổi, cậu làm thế nào
có thể chạy trốn đến Thủ Đô Tinh Quyển được vậy? Hơn nữa cái cỗ Máy vi tính
Trung ương Liên Bang kia lại vì cái gì mà cấp cho cậu một cái quyền hạn cao
đến như thế?
Thai Chi Nguyên giương mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hứa Nhạc, có chút
cảm khái, nói:
– Ta thật vô cùng khờ dại a! Thật sự vậy! Năm đó khi còn ở Đại học Lê Hoa,
cậu có thể dễ dàng đi vào biệt khu H1 của Thư viện Đại học, ta nên đoán ra
được cậu có quan hệ với Giáo sư Cận mới phải chứ. Tuy nói rằng những người
biết thân phận thật sự của hắn cũng không nhiều lắm, nhưng mà người trong nhà
của ta lại biết rõ ràng… Cho nên mới nói rằng ta thật khờ dại, hết sức khờ
dại!
– Thật ra khi đó tôi so với cậu còn ngốc hơn nhiều lắm. Sau khi tôi vào Đại
học Lê Hoa mới biết được, hóa ra hắn còn có cái thân phận khác là Giáo sư Cận
nữa…
Hứa Nhạc nhẹ giọng nói:
– Thật sự có lỗi, cũng không phải là tôi cố ý muốn giấu diếm các người. Chỉ
có điều… cái thân phận đào phạm thật sự cũng không thế nào dễ nghe a.
Thời điểm khi mà đoàn xe lần lượt chạy đến trước cổng gian nhà trọ tại Vọng
Đô, mấy gã thanh niên nam nữ này mới phát hiện ra rằng, chính mình đã xem nhẹ
sự cường đại của giới tin tức truyền thông Liên Bang rồi.
Cái công viên bên dưới lầu của gian nhà trọ ngày xưa vẫn luôn chìm trong không
gian im lặng, giờ phút này đã tràn ngập những người là người, hơn nữa lại vô
cùng ồn ào. Hơn mười chiếc xe tiếp sóng truyền thông to lớn đã chiếm cứ rất
nhiều góc khác nhau trong khu công viên công cộng này. Những gã phóng viên
trên người mặc chính trang đủ loại màu sắc, tay cầm micro, một bên cùng với
cấp trên của mình trò chuyện, một bên hướng về phía dân chúng Liên Bang giới
thiệu chi tiết tình huống trước mặt.
Đoàn xe chậm rãi chạy đến, nhất thời dẫn phát nên một trận xôn xao ồn ào. Đám
phóng viên một mặt di chuyển góc độ của máy ghi hình, một bên lớn tiếng gào
thét vào trong micro:
– Thượng Tá Hứa Nhạc đã xuất hiện, chúng tôi thật sự rất muốn biết, nếu như
anh ấy thật sự là đệ tử của tên giặc phản quốc Dư Phùng, anh ấy thật sự là tên
tội phạm truy nã của Liên Bang, như vậy giờ phút này anh ấy sẽ đối mặt như thế
nào đối với màn ảnh, cùng với những dân chúng ở phía sau màn ảnh đây?
Tin tức này vừa công cố ra ngoài, toàn bộ Liên Bang nhất thời lâm vào khiếp
sợ. Người nối nghiệp đã được đích thân Quân Thần Lý Thất Phu lựa chọn, hơn nữa
còn nhận được sự thừa nhận của tuyệt đại đa số các phương diện khác nữa, vị
anh hùng chiến đấu trong mấy năm gần đây nhận được sự tôn kính cao nhất của
toàn thể Liên Bang, không ngờ lại chính là đệ tử của cái gã tội phạm truy nã
cao nhất Liên Bang, là đệ tử của tên Bão Dưỡng Sư phản quốc Dư Phùng kia? Thậm
chí ngay cả bản thân của hắn cũng nằm trong danh sách bị truy nã của Chính phủ
Liên Bang nữa!
Bên trong tòa đại lâu của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô, trước cửa có một cái chiêu
bài vầng trăng nguyệt thực ăn một phần mặt trời, phía trên màn hình TV lúc này
đang chiếu cái tiết mục truyền phát tin đặc biệt chấn động. Bởi vì lúc này có
sự can thiệp từ bên phía Chính phủ Liên Bang, cho nên Kênh tin tức Đài truyền
hình Liên Bang vẫn tạm thời nằm trong sự khống chế, nhưng mà còn lại hơn mười
Đài truyền hình khác thuộc về các tập đoàn tài chính hoặc đơn giản là thuộc về
cá nhân, thì lại là dốc hết toàn bộ nguồn lực để phát lên tất cả những tin tức
có liên quan đến Thượng Tá Hứa Nhạc. Thậm chí cũng đã không còn bất cứ ai có
lòng dạ mà quan tâm đến mấy chi bộ đội ở chiến trường tiền tuyến đang chuẩn bị
lên đường quay về Liên Bang kia nữa.
Cũng đã có Đài truyền hình giờ phút này bắt đầu chạy đi đến Đại khu Đông Lâm
tiến hành truyền hình trực tuyến. Các phóng viên truyền hình trực tuyến cầm
theo những bức ảnh chụp của Hứa Nhạc hiện tại, phỏng vấn bất cứ những dân
chúng nào bắt gặp trên phố Chung Lâu, rồi đến những gã thợ mở thất nghiệp
thành thành thật thật giống hệt như những tảng đá ở đầy khắp Hà Tây Châu bên
kia, dần dần đưa ra rất nhiều những câu chuyện xưa phi thường bất lợi đối với
Hứa Nhạc.
Phóng viên Ngũ Đức lúc này đang ngồi nửa mông trên cái bàn làm việc của Tổng
Biên Tập Bob trong văn phòng của ông ta, lắc lắc đầu, cảm khái nói:
– Trước kia khi còn học trong Đại học, giảng viên đã từng nói qua, tin tức
vĩnh viễn càng ly kỳ hơn so với tiểu thuyết giả tưởng, mãi cho đến ngày hôm
nay cuối cùng cũng đã đạt được một sự chứng thực ở một trình độ nào đó rồi.
Tổng Biên Tập Bob vươn tay lấy một điếu xì gà thô to, bật diêm châm lên, chậm
rãi thổi nhẹ que diêm cho tắt hẳn rồi bỏ vào cái gạt tàn thủy tinh đặt trên
bàn. Bên trong biểu tình bình tĩnh của ông ta lộ ra một nỗi sầu lo nhàn nhạt,
muốn từ trong những cái tin tức mang tính bùng nổ kia tìm ra được những nguyên
nhân chính trị ẩn sâu bên dưới chuyện này, lại phát hiện ra vẫn còn thiếu
khuyết những tin tức trực tiếp quan trọng nhất.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, ông ta mới lắc lắc đầu, nói:
– Đệ tử của một tên giặc phản quốc cũng không nhất thiết phải là một tên giặc
phản quốc. Đây là một cái đạo lý vô cùng đơn giản, tôi không rõ vì cái gì mà
Liên Bang lại trở nên kích động đến như thế?
– Bởi vì chuyện tình lần này có liên quan đến những thứ như là chủ nghĩa anh
hùng phản loạn này nọ. Rất nhiều người có thể trở nên dễ dàng kích động, thậm
chí còn là phẫn nộ nữa.
Ngũ Đức nhún nhún vai mấy cái, xoa xoa cái đầu gối mãi cho đến hiện tại vẫn
như cũ còn có chút đau nhức, chậm rãi nói:
– Cái thuyết pháp kia của cậu, nói theo phương diện luật học cũng đâu có tính
căn cứ chính xác. Dân chúng cũng sẽ không chấp nhận lời giải thích này.
– Tôi thật sự rất muốn biết, chuyện tình này sẽ tiếp tục phát triển đi xuống
như thế nào đây?
Ánh mắt của vị Tổng Biên Tập Bob nhìn xuyên thấu qua làn khói thuốc trắng xóa
từ điếu xì gà bốc lên, dừng lên trên người vị Thượng Tá trẻ tuổi vừa mới từ
trong chiếc ô tô màu đen bước ra, xuất hiện trên màn hình TV trên tường kia.
Vào thời điểm này, cánh cửa văn phòng của Tổng Biên Tập Bob đột nhiên bị người
khác đẩy ra. Một bị quân nhân sĩ quan trung niên chậm rãi bước vào phòng, nhìn
về phía hai người đang giật mình nghi hoặc nhìn ra, mỉm cười nói:
– Xin chào hai vị, tôi muốn xin được hẹn trước một buổi phóng vấn riêng. Vào
đây hơi có chút đường đột, xin hai vị thứ lỗi!
Phóng viên Ngũ Đức có chút nghi hoặc, hỏi:
– Phỏng vấn riêng? Xin hỏi ngài là…
– Tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Hàn Thiếu Đông, hiện đang phụ trách
công tác quản lý hậu cần ngoài biên chế của Khoa III thuộc Quân khu I!
Vị quân nhân sĩ quan trung niên vô cùng lễ phép, chậm rãi nói.
Nghe thấy một cái chức vụ vô cùng bình thường của một cơ cấu ngành vô cùng
bình thường, thế nhưng lại khiến cho Tổng Biên Tập Bob phải khiếp sợ đến mức
đứng bật dậy khỏi ghế Chủ biên của mình. Thân là một người vô cùng có kinh
nghiệm trong giới truyền thông, ông ta đương nhiên phải biết rõ ràng cái cơ
cấu ngành hậu cần ngoài biên chế của Khoa III này kỳ thật là cơ cấu duy nhất
chuyên môn phụ trách công tác quản lý tòa trang viên kia ở Phí Thành!
Tổng Biên Tập Bob run run gỡ xuống điếu xì gà trên môi mình, có chút không dám
tin, hỏi:
– Ý ngài muốn nói là, chúng tôi sẽ… phỏng vấn Nguyên Soái đại nhân?