Gian Khách – Chương 672: Tuyên ngôn chiến địa thời hòa bình – Botruyen

Gian Khách - Chương 672: Tuyên ngôn chiến địa thời hòa bình

Một gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang trên người mặc bộ chính trang màu
đen vội vội vàng vàng từ bên kia đầu hành lang phóng chạy tới. Hắn bất chấp
việc mồ hôi đang đổ ròng ròng trên trán mình, cũng bất chấp ánh nhìn xoi mói
tràn đầy phức tạp khôn tả của hai gã đồng sự đang đứng trước cửa, dùng tốc độ
nhanh nhất, nhất thời phóng vọt vào toalet, lấy từ trong cái túi áo mình ra
một cuộn giấy súc, gõ gõ mấy cái lên trên cánh cửa ngăn phòng vệ sinh đang
đóng chặt, thở hào hển nói:

– Giấy cuộn có rồi đây, còn cần cái gì nữa không ạ?

– Không có, cám ơn nhiều!

Một bàn tay từ bên trong ngăn phòng vệ sinh đột nhiên thò ra, tiếp nhận lấy
cuộn giấy súc được đưa tới, sau đó cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

Giờ phút này gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang mới có thời gian cởi bỏ
cái cà vạt trên cổ mình, đưa tay lau đi mớ mồ hôi chảy dài trên trán, vừa thở
hào hển vừa chậm rãi đi ra khỏi toalet.

Nghe bên trong toalet thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm nho nhỏ nào đó,
một gã quan viên đang đứng gác ngoài cửa chợt nhíu mày lại, hỏi:

– Chắc không có vấn đề gì chứ?

– Không cần phải quá lo lắng.

Gã quan chức kia đưa tay cởi cái áo khoác chính trang màu đen trên người, vắt
hờ lên vai, cởi mấy cái nút trên cùng của áo sơ mi, lắc lắc đầu, đáp lời:

– Nếu như anh ta muốn bỏ trốn, mấy người chúng ta làm sao có thể ngăn cản
nổi?

– Đó là thanh âm gì thế?

Gã quan chức đem cái áo chính trang màu đen vắt trên vai vo lại thành một đám,
đem kẹp dưới nách, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe một lúc khá lâu, sau đó mới
nghi hoặc nói:

– Hình như là… dùng giấy cuộn ném vào cửa?

– Điều mà tôi càng không hiểu nổi chính là, vì cái gì mỗi lần Thượng Tá đi WC
lại có thói quen dùng giấy cuộn như thế?

Một gã quan chức khác chợt nhún nhún vai, nói.

Hứa Nhạc ngồi ở trên bồn cầu một khoảng thời gian rất lâu. Cái bồn cầu bằng đồ
sứ màu trắng tươi, ở trong thời tiết mùa đông này vốn dĩ phải lạnh như băng,
thế nhưng lúc này cũng đã biến thành một mảnh ấm áp, thế nhưng tâm tình của
hắn lại vẫn như cũ lạnh như băng. Có một câu lời kịch phi thường nổi tiếng,
hết sức thích hợp để hình dung cảm giác lúc này của hắn: Thật là con mẹ nó cái
kiếp sống giống hệt như một đống phân chó… Đương nhiên, ở trong này tự nhiên
là không có phân chó.

Ánh mắt của hắn lúc này đang nheo chặt lại, tâm tình cực độ không tốt, không
ngừng đem cái cuộn giấy súc ném thẳng về phía cánh cửa ngăn vệ sinh trước mặt
mình, nhìn thấy nó hoàn toàn không phù hợp với quy luật vật lý mà bắn ngược
lại theo những phương hướng khác nhau. Bàn tay phải nhanh như tia chớp chụp
mạnh lấy. Bất luận cuộn giấy súc kia có bay đến một địa phương nào, theo một
phương hướng quỷ quyệt nào đi chăng nữa, cũng đều không thể trốn thoát khỏi
năm đầu ngón tay của hắn.

Hôm trước vẫn còn là vị anh hùng Liên Bang, ngày hôm nay liền biến thành tên
tội phạm bị truy nã của Liên Bang. Cái loại khác biệt một trời một vực này
cũng không thể khiến cho hắn cảm thấy quá mức lo lắng sợ hãi bất an gì cả.
Chân chính khiến cho tâm tình của hắn trở nên có chút không xong chính là, vì
để đối phó với những thủ đoạn của đám đại nhân vật kia, hắn không thể không
trước tiên một phen lôi Thượng Tá Lai Khắc ra ngoài ánh sáng.

Thi Thanh Hải ngay từ đầu đã sớm đưa ra nghi vấn về bên trong Quân khu Tây
Lâm. Bản thân Hứa Nhạc dưới sự giúp đỡ của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang, chậm rãi mò mẫm ra được chân tướng, điều tra ra được việc Thượng Tá Lai
Khắc ở trong chuyện này đã sắm vai một nhân vật ti tiện cùng với âm hiểm.

Phát hiện ra điều này khiến cho Hứa Nhạc nhất thời lâm vào khiếp sợ cùng với
phẫn nộ. Ở trong kế hoạch của hắn, cái chờ đợi Thượng Tá Lai Khắc chính là một
hồi trừng phạt khủng bố tràn ngập ý tứ hàm xúc chiến trường, một sự trừng phạt
dựa theo thông lệ của Quân đội đối với những kẻ phản bộ… Thế nhưng ngày hôm
nay bất luận là Thượng Tá Lai Khắc bị phán xử tử hình, hoặc là ở tù chung thân
đi chăng nữa, chỉ sợ cũng đều là một loại giải thoát đối với hăn.

Hơn nữa dựa theo kế hoạch ban đầu của Hứa Nhạc, Thượng Tá Hứa Nhạc hẳn phải là
một gốc cây độc cuối cùng mới bị hắn một phen kéo ra hoàn toàn. Ngày hôm nay
bất đắc dĩ phải lôi hắn ra ánh sáng trước tiên, như vậy cho dù là Thượng Tá
Lai Khắc có còn được tiếp tục sống tiếp đi chăng nữa, thì tất cả những manh
mối sau này cũng chỉ có thể bị chặt đứt mà thôi.

Căn cứ vào sự mơ hồ không biết đối với tiền đồ sau này, sự mơ hồ bất an đối
với phán quyết về số phận của mình, cùng với hai cái nguyên nhân kia từ chỗ
Thượng Tá Lai Khắc, khiến cho tâm tình của Hứa Nhạc thật sự có chút khó chịu
cùng cực.

– Cá Trân Bảo hai món! Nói là hai món kỳ thật cũng không phải là rất chính
xác. Bên tay phải của ngài chính là một loại thức chấm chuyên dùng ăn với các
loại món thịt tái. Một món khác chính là đem thịt cá xắt mỏng nhúng vào trong
mớ nước lẩu mà chúng tôi đặc biệt chuẩn bị sẵn, mùi vị hẳn cũng không tệ.

Một gã quan viên Cục Điều Tra Liên Bang chuyên môn phụ trách công tác ăn uống
hằng ngày của Hứa Nhạc trong thời gian bị tạm giam trong này, giờ phút này
trên người đã mặc lại cái áo khoác chính trang màu đen mà hắn vừa cởi ra lúc
trước, hai tay chắp lại, vô cùng cung kính đứng bên cạnh Hứa Nhạc, thay hắn
giới thiệu mấy món ăn của buổi cơm hôm nay, ngữ khí vô cùng nhỏ nhẹ chuyên
nghiệp cùng với hưng phấn, khiến cho hắn thật sự giống như một gã bồi bàn
chuyên nghiệp trong một nhà hàng nào đó.

Thế nhưng Hứa Nhạc cũng không có bất cứ phản ứng gì cả, mà chỉ là trực tiếp
dùng đầu đũa gắp một lát cá cắt mỏng đến mức có thể thấy ánh sáng xuyên qua,
cảm thụ một chút cảm giác mềm mại dẻo dai súc tích bên trong miếng thịt, sau
đó trực tiếp nhúng vào trong nồi nước lẩu sôi nho nhỏ trước mặt, đảo nhẹ một
vòng lớn, cuối cùng bỏ vào miệng mình, mạnh mẽ nhai đến mức gân xanh trên cổ
nổi cả lên, mồ hôi toát ra đầm đìa, bên trong cặp mắt lại một lần nữa dần xuất
hiện tơ máu.

– Ngài có muốn uống chút rượu hay không?

Cái gã quan viên trẻ tuổi đang đứng bên cạnh bàn kia bị biểu tình im lặng trầm
mặc mà khủng bố, lại mang theo một chút ý tứ điên cuồng giận hờn của trẻ con
kia chấn trụ, theo bản năng mở miệng thì thào hỏi:

– Món ăn này dùng kèm với một ít rượu đế tinh khiết độ cồn cao cũng rất tốt
a!

Hứa Nhạc lắc lắc đầu, dùng tốc độ nhanh nhất đem cái đĩa thịt cá xắt mỏng ở
trong đĩa trước mặt nhúng cả hết vào trong nồi nước lẩu, sau đó đổ hết mớ nước
lẩu pha lẫn mớ thịt cá kia vào trong cái bát lớn cỡ một cái chậu nước rửa mặt
của một đứa bé con trước mặt, cầm lên đôi đũa thật dài cố ý gọi đến, bắt đầu
quậy điên cuồng cho bớt nóng một chút, bỏ thêm vào trong đó một ít rau xanh
nữa, cuối cùng rất nhanh nhét thẳng vào trong cặp môi mở lớn của mình, hơn nữa
lại còn sùm sụp húp nước lẩu. Thanh âm ăn uống ồn ào sảng khoái đầm đìa nhất
thời vang vọng khắp nơi bên trong căn tin vốn không lớn cho lắm. Một nồi nước
lẩu không ngờ bị hắn ăn ra thành một động tác dũng cảm đến như thế.

Đám nhân viên công tác của Cục Điều Tra Liên Bang đang có mặt trong căn tin
này cũng đều kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cái bàn ăn này, nhìn chằm chằm
vào cái gã phạm nhân vô cùng quan trọng này. Bọn họ nói thế nào cũng không
hiểu nổi, tại sao ở trong cái thời khắc cục diện vô cùng khẩn trương như thế
này, Thượng Tá Hứa Nhạc vì cái gì lại còn có thể phàm ăn tốt đến như thế?

Hứa Nhạc buông cái chén lớn trên mặt xuống, tựa hồ như vừa mới hoàn thành một
cái nhiệm vụ quan trọng cần phải hoàn thành vậy. Trên mặt cũng không có bất cứ
biểu tình thỏa mãn nào cả, đột nhiên mở miệng hỏi:

– Cậu đã từng tham gia chiến trường bao giờ chưa?

– Vẫn chưa có!

Gã quan chức Cục Điều Tra Liên Bang trẻ tuổi chợt nhún nhún vai, cũng không
biết vị Thượng Tá Hứa Nhạc này vì cái gì lại đột nhiên hỏi một câu như thế.

– Tôi đã từng đi qua tiền tuyến rồi!

Hứa Nhạc đột nhiên cười cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói.

Gã quan chức thầm nghĩ, cái này toàn bộ Liên Bang cũng đều biết rõ ràng, hơn
nữa cũng đã từng xem qua bộ dáng của ngài ở trên tuyền tuyến, cho nên đây là
một câu nói vô nghĩa.

Hứa Nhạc thoáng có chút suy nghĩ gì đó, chợt nhíu mày, tiếp tục nói:

– Từ sau năm 65 Hiến Lịch 37 Liên Bang, công tác đảm bảo hậu cần của Bộ Quốc
Phòng đã tiến nhập vào giai đoạn tốt nhất trong lịch sử Quân đội. Nhưng mà cậu
có biết hay không? Ở trên chiến trường không có bất cứ ai có thể cam đoan tất
cả công tác tiếp tế tiếp viện cũng đều có thể đến được đúng lúc cả. Đó là
chuyện tình không có khả năng đảm bảo được. Vào thời điểm chiến đấu vô cùng
kịch liệt, công tác tiếp tế tiếp viện thực phẩm bị gián đoạn là chuyện tình vô
cùng thường xuyên, khi đó súng ống đạn dược so với mấy loại bánh quy đóng hộp
càng quan trọng hơn nhiều lắm.

Hắn khẽ cúi đầu xuống, nhìn vào những cái sợi dài còn sót lại ở dưới đáy chén,
đã bắt đầu dãn nở ra giống như những sợi mì kia, nhìn về phía cái đầu cá đã
bắt đầy chảy ra một ít tơ máu trong cái đĩa đồ sứ tinh xảo đặt trên mặt bàn
trước mặt mình, trầm mặc nói:

– Cho nên trong những thời điểm có thể được ăn cơm, chúng ta cũng đều tận hết
khả năng để cho chính mình ăn no hơn một chút. Dưới điều kiện tiên quyết chính
là không làm ảnh hưởng đến năng lực hành động của chính mình, thì bụng mình có
thể chứa được bao nhiêu thì cứ cố nhét đầy bấy nhiêu…

– Riêng bản thân tôi vẫn luôn có thói quen mang theo những mẫu thức ăn năng
lượng cao đóng hộp khi lên chiến trường nữa. Chẳng qua cái này lại là một cái
chuyện xưa khác mà thôi.

Hắn khẽ nghiêng đầu một chút, nhớ lại cái cảm giác đói khát cùng cực vô cùng
chán ghét sau mỗi lần điều khiển Robot đại chiến kia, nhịn không được nở nụ
cười ngây ngô.

– Còn có vấn đề đi vệ sinh nữa…

Hắn nhìn chằm chằm về phía gã quan chức trẻ tuổi kia một lúc khá lâu, sau đó
mới vô cùng nghiêm túc nói:

– Trong căn cứ mới có toalet, có bồn cầu. Ở trên chiến trường làm sao có
được? Càng không thể nào có thể có được mấy thứ gì như là vòi nước nóng lau
chùi tự động gì đó, mấy loại nước hoa nam tính dành riêng cho vệ sinh cá nhân…
Có được giấy súc để sử dụng là tốt dữ lắm rồi. Phải biết rằng đám chiến sĩ
chúng ta rất thường xuyên dùng những bộ quân phục lột ra từ thi thể của đám
người Đế Quốc để lau chùi a. Thập Tam Lâu cũng đã từng nói qua… quân phục của
đám Lữ đoàn Thiết giáp Tuyết địa của Quân viễn chinh Đế Quốc sử dụng là thư
sướng nhất!

– Thượng Tá Hứa Nhạc, ngài đến tột cùng là muốn nói chuyện gì vậy?

Gã quan chức có chút tò mò nhìn hắn, hỏi. Đối với những gã quan chức thanh
niên trẻ tuổi vừa mới tiến vào Cục Điều Tra Liên Bang không bao lâu như hắn
vậy, thì vị Thượng Tá Hứa Nhạc ở ngay trước mặt chính là loại nhân vật truyền
kỳ mà bọn hắn vô cùng sùng bái. Cho dù hiện tại vị nhân vật đáng sùng bái này
đang tiếp nhận điều tra, có lẽ sắp sửa sau đó sẽ biến thành một tù phạm, thế
nhưng cái loại cảm giác sùng bái truyền kỳ đã khiến cho bọn hắn có chút mê
muội này vẫn như cũ tồn tại sâu thẳm trong lòng. Cho nên hắn cảm thấy vô cùng
ngạc nhiên, vì cái gì hôm nay Thượng Tá Hứa Nhạc sau khi cơm nước xong, lại có
hứng thú muốn tán gẫu một chút những chuyện hoàn toàn không có chút quan hệ
nào với hắn như thế?

– Điều mà tôi muốn nói chính là, chiến tranh, chiến trường, chiến hữu, đồng
đội… sự ảnh hưởng của tất cả những cái này đối với một con người.

Cặp mày của Hứa Nhạc dần dần nhăn tít lại một chút, dùng một loại giọng điệu
không muốn nhớ lại, thong thả nói:

– Ở trên chiến trường, chuyện tình mà tôi tuyệt đối không bao giờ muốn làm
chính là kiểm kê quân số…

– Đúng vậy, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của chúng ta chính là từ Sư đoàn Thiết
giáp 17 cũ lột xác phát triển mà thành, điều mà chúng ta am hiểu chính là tiêu
diệt địch nhân trong lúc đang lẫn trốn, trốn chạy. Nói một cách dễ nghe mà
hoành tráng chính là cố gắng bảo tồn sinh lực bản thân, vì sự nghiệp đả kích
đám người Đế Quốc… nhưng nếu như nói một cách khó nghe chính là… sợ chết. Thế
nhưng mà cho dù chúng ta có sợ chết đến thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng
chung quy là vẫn phải có người chết.

– Cậu cũng nên biết rằng, khi đó lúc tôi còn ở Tiểu đội 7, mỗi lần xuất quân
tiến hành nhiệm vụ, sau đó trở về kiểm tra quân số, mỗi lần cũng đều có một
vài cái tên gọi lên cũng đều không có ai đáp lời lại. Lúc đó tôi cũng đều muốn
chửi thề một trận. Chuyện tình này thật sự là phi thường không thoải mái.

– Cậu chưa từng gia nhập chiến trường bao giờ, cho nên cũng không thể nào
hiểu nổi con người chết đi dễ dàng thế nào đâu. Chết dễ dàng như thế nào à?
Ân, đưa ra một cái ví dụ là cậu sẽ hiểu ngay. Cậu nhìn xem cái gã đồng sự ở
phía trước cậu kia kìa. Đúng vậy, chính là cái vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV tiên
sinh đó, vừa mới từ trong cái thang máy kia đi ra đằng kia… Cái động tác từ
trong thang máy đi ra chính là một cái động tác vô cùng bình thường. Thế nhưng
nếu như lúc này đang ở trên chiến trường, hắn rất có thể cũng đã chết rồi. Vì
sao mà chết à? Không ai biết trước cả. Có lẽ là một con Robot gài mìn tự động
bị trục trặc nào đó trong trình tự hoạt động, đem một quả địa lôi đặt ngay
trước cửa thang máy, cũng có lẽ là một trận địa chấn nhỏ, hoặc có lẽ là một
viên đạn lạc nào đó vô tình văng trúng…

Hứa Nhạc cầm lấy tờ khăn ăn, cẩn thận đưa lên lau sạch môi mình, nhún nhún
vai, ngữ khí vô cùng tự nhiên, tiếp tục nói:

– Ở trên chiến trường, chuyện người chết cũng giống hệt như là chuyện đi
toalet, hay là ăn cơm ngày ba bữa vậy.

– Đi toalet cùng với ăn cơm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Gã quan viên trẻ tuổi có chút khẩn trương liếc mắt nhìn về phía vị thủ trưởng
của mình đang càng ngày tiến đến gần hơn, cười khổ một tiếng, cố gắng đưa ra
một câu phản bác, sau đó chậm rãi đứng ra phía sau lưng Hứa Nhạc.

– Dù sao thì chuyện tình khoảnh khắc sinh tử mà các cậu gặp qua thật sự quá
ít, cho nên vẫn có thói quen một phen đem chuyện tình đó suy nghĩ thành chuyện
vô cùng phức tạp.

Hứa Nhạc vẫn vô cùng bình thản, nói.

– Thật sự rất phức tạp hay sao?

Cái vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV, gương mặt bởi vì bị biến dạng một cách nghiêm
trọng, do đó có vẻ đặt biệt sâm lãnh cùng với khủng bố. Hắn chậm rãi đi đến
ngay trước mặt của Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:

– Tôi thật sự rất muốn biết, cậu có thể ở trên chiến trường mà lãnh ngộ ra
được những cái đạo lý đơn giản gì đó?

Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm ông ta, đột nhiên mở miệng nói:

– Cái đạo lý mà tôi lãnh ngộ được ở trên chiến trường chính là, ngoại trừ
những chuyện liên quan đến sinh tử ra, hết thảy mọi chuyện tình trên thế giới
này cũng đều là chuyện không đáng để ý đến.

– Thậm chí là chuyện đi theo tên giặc phản quốc học tập, bị toàn bộ Liên Bang
truy nã, cũng là một chuyện không đáng để ý đến sao?

Vị Tổng Chủ nhiệm tiên sinh khẽ nheo mắt lại, ngữ khí nói chuyện có chút âm
lãnh, mệt mỏi cùng với hờn giận nhàn nhạt.

Hứa Nhạc buông tờ khăn ăn xuống, đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm ông ta,
nói:

– Nếu như tôi đoán không lầm, hiện tại ông đến đây là muốn nói cho tôi một
tin tức tối có thể rời đi, phải không? Một khi đã là như vậy, vậy thì những
chuyện tình mà ông đang lên an tôi đây, tự nhiên cũng là chuyện không đáng để
ý đến nữa rồi.

– Tôi phải nhắc nhở cậu một điều, cậu đây chính là đang được tiến hành bảo
lãnh…

Vị Tổng Chủ nhiệm Khoa IV mạnh mẽ đè đén lại cảm giác phẫn nộ, mất mác đang
ngập tràn trong lòng mình, lạnh lùng hạ giọng nói:

– Chúng ta nắm trong tay những chứng cứ vô cùng chính xác, tin tưởng rằng mấy
ngày sau thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trong nhà giam quân sự mà thôi!

– Chuyện tình này vĩnh viễn không có khả năng xảy ra!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khủng bố của ông ta, bình tĩnh nói. Lời
nói này phi thường ngắn gọn, sang tỏ, thậm chí lại có chút điên cuồng không
nói lý lẽ. Có thể bị bắt giam vào trong nhà giam quân sự hay không, đó là
chuyện tình mà Tòa án Quân sự quyết định, thế nhưng thái độ của hắn không ngờ
lại trực tiếp như thế này.

– Nhắn lại cho đám đại nhân vật đứng sau lưng ông một câu…

Hắn tạm dừng lại một lúc, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói:

– Cái đạo lý chiến trường mà tôi vừa mới nói kia, kỳ thật có thể thay đổi lại
một cái phương thức khác để nói: Giết tôi, hoặc là, chuẩn bị đi chết đi!

Sau khi lưu lại một câu nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại tràn ngập một cỗ cảm
xúc cứng đầu này, Hứa Nhạc từ trong tay gã quan chức trẻ tuổi tiếp nhận lấy
cái mũ quân dụng, cẩn thận đội lại trên đầu. Sau đó hắn cũng không thèm quay
đầu lại, hướng về phía bên ngoài tòa đại lâu mà đi đến. Bên ngoài tòa đại lâu
đang có một đoàn xe đậu sẵn ở đó, đang chờ đợi hắn. Còn có vô số những phóng
viên cũng đều đứng sẵn ở đó mà chờ đợi hắn đi ra.

Dưới sự cố ý an bày của một vài kẻ hữu tâm nào đó, giới truyền thông tin tức
của Liên Bang cũng đã ngửi được hơi hướng chuyện này mà bắt đầu nhúng tay vào.
Sự kiện này một khi bộc phát ra bên ngoài, nói như vậy toàn thể Liên Bang
khẳng định cũng sẽ lâm vào một tràng cảm xúc khiếp sợ không cách nào mô tả hết
nổi. Vô số những sinh viên đệ tử cùng với những dân chúng Liên Bang vẫn luôn
xem Hứa Nhạc là một vị anh hùng chiến đấu, sau khi biết được sự thật này, sẽ
phóng xuất ra những tình tự phức tạp đến thế nào đây?

Bản thân hắn đang bị lên án là tội phạm truy nã của Liên Bang, hiện tại tạm
thời được phép tiến hành bảo lãnh tại ngoại, đạt được một khoảng thời gian tự
do quý giá để phản ứng. Đám đại nhân vật đứng bên kia chiến tuyến của hắn lại
cơ hồ ngay lập tức xuất thủ, ý đồ muốn hủy diệt hoàn toàn tất cả mọi sự tự do
của hắn.

Ngươi chết hoặc là ta chết, đây chính là chiến tranh!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.