– Hơn nữa…
Không biết vì cái gì, liếc mắt nhìn thấy vị nam nhân trung niên da mặt ngăm
đen, gương mặt rõ ràng có chút mỏi mệt đang ngồi bên cạnh bàn ăn bên kia, nghĩ
tới mấy cái sự tình liên tục phát sinh trong mấy năm gần đây, chợt nghĩ đến
những nguyện vọng mà Tổng Thống tiên sinh ký thác lên trên người của mình kia,
tâm tình Hứa Nhạc chợt có chút không được yên ổn, trong lòng dâng lên một loại
cảm giác mạnh mẽ cứng rắn:
– Chân chính muốn ảnh hưởng đến tiến trình Tư pháp này chính là một thế lực
khác, cùng với tôi thật sự không có bất cứ quan hệ nào cả.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đem cái khăn lông ướt sũng đã trở nên lạnh lẽo trong tay
ném mạnh lên trên mặt bàn một cái, mạnh mẽ áp chế sự tức giận trong lòng, lớn
tiếng phê bình hắn:
– Cái này tính là cái gì đây? Là thanh âm bất bình chính nghĩa à? Chẳng lẽ là
nói cậu cho rằng tôi, hoặc là những người nào đó bên trong biệt thự đang gây
ra áp lực cho bên phía Bộ Tư Pháp à?
– Mặc dù ngài không có, nhưng không có nghĩa là những thuộc cấp của ngài cũng
sẽ không có…
Trong lòng Hứa Nhạc nhớ tới cái gương mặt âm tình bất định giấu bên trong bóng
râm lúc trước của Chủ nhiệm Bố Lâm, nghĩ đến đại biểu của những đại gia tộc
kia đến dự thính bên trong tòa án buổi sáng, liền mạnh mẽ tiếp tục nói:
– Càng không có nghĩa rằng những đại gia tộc kia cũng không có. Bằng không
thì cái vị nữ quan tòa với mái tóc quăn màu trắng kia như thế nào lại thể hiện
ra sự phán đoán ngu ngốc giống như vậy cơ chứ?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không chút nào nhượng bộ nhìn chằm chằm về phía gương
mặt hơi chút gầy yếu của Tổng Thống tiên sinh ở trước mặt mình, trầm giọng
nói:
– Còn về chuyện ngài cùng với cái tòa biệt thự này trầm mặc không lên tiếng…
bản thân cũng chính là một loại thái độ rồi.
Trầm mặc bản thân chính là cam chịu, chính là hờ hững, chính là bàng quan.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với tòa biệt thự này trong thời gian một năm vừa
qua, đối với sự vụ tại Tây Lâm bên kia vẫn duy trì sự trầm mặc tuyệt đối, đối
với tràng kiện tụng xét xử kia cũng không có phát biểu bất cứ ý kiến nào cả,
bất cứ cái nhìn nào cả. Chuyện này đối với đám cá mập muốn bu lại xâu xé sản
nghiệp khổng lồ của Chung Gia Tây Lâm kia mà nói chính là cái ý kiến tốt nhất.
Mà đây cũng chính là cái vấn đề khiến cho Hứa Nhạc khó có thể chấp nhận nổi
nhất.
Mớ dụng cụ bàn ăn trên bàn cơm như là dao nĩa, chén đũa… đã được đám nhân viên
hậu cần thu dọn sạch sẽ. Trên cái đến nến cô đơn ở chính giữa gian bàn ăn vẫn
không ngừng tỏa sát, phát ra thứ ánh sáng vàng óng nhạt nhòa. Trên tấm khăn
trải bàn màu hoàng kim sang quý lúc này vẫn còn lưu lại một chút ít vết nước
canh vấy ra bàn, tạo thành một mảnh ố nhàn nhạt. Nghe được câu chất vấn mang
theo dũng khí cùng với sự phẫn nộ nhàn nhạt của Hứa Nhạc, ánh mắt của Tổng
Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh mãi vẫn luôn giương mắt nhìn chằm chằm vài cái vết
bẩn ố nhàn nhạt kia, tựa hồ như là đang quan sát cẩn thận mảnh nội tâm chân
thật nhất của chính mình vậy.
Cùng với thanh âm của chiếc ghế bằng gỗ sang quý nặng nề kéo ma sát một chút
với mặt đất bằng loại gạch lót tráng men sáng bóng vang lên, Tổng Thống tiên
sinh đứng thẳng người dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ trên tường, hai tay
chắp lại phía sau, trầm mặc đứng đó, thân thể có chút mệt mỏi cứng ngắc khẽ
ngửa ra phía sau một chút. Ánh mắt của ông ta xuyên thấu qua lớp kính thủy
tinh trong suốt trên cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết trắng muốt dưới sự
chiếu rọi của ánh đèn đường không ngừng rơi lả tả xuống, trầm mặc trong khoảng
thời gian thật lâu.
– Có một cái câu hỏi vô cùng thô tục mà ta mãi vẫn chưa từng hỏi qua ai.
Tổng Thống tiên sinh cũng không có quay đầu lại, vẫn như trước trầm mặc lặng
lẽ mà ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
– Từ sau khi trở thành Tổng Thống Liên Bang cho tới nay, tất cả những phong
cảnh mà ta từng nhìn qua, cũng đều là những phong cảnh đã được bên phía Cục
Đặc Cần nghiêm ngặt kiểm tra, chấp nhận cho phép thì ta mới được phép nhìn.
Những cái phong cảnh mang đầy hương vị mất hết tự do như thế này, có phải là
phong cách thật sự hay sao?
Trong mơ hồ, Hứa Nhạc từ trong cái thanh âm có chút khàn khàn nhàn nhạt của
Tổng Thống tiên sinh bắt giữ được một tia ý tưởng chân thật của ông ta. Bàn
tay phải cầm cái khăn lông ướt sũng lạnh như băng chậm rãi đứng thẳng người
lên, nhìn thẳng về phía cái thân ảnh của vị nam tử trung niên hơi chút gầy gò
mà lại vẫn như cũ cực kỳ cứng rắn đằng cửa sổ đằng kia.
– Còn có một phương thức đặt câu hỏi càng thêm thô tục hơn nhiều nữa…
Gương mặt mơ hồ phản chiếu trên cánh cửa sổ thủy tinh của Tổng Thống Mạt Bố
Nhĩ thoáng hơi chút cau lại, khóe môi của ông ta hơi run rẩy một chút, nở nụ
cười tự giễu, chậm rãi nói:
– Cậu có phải… là người của ta hay không?
Cái câu hỏi này xác thực là vô cùng thô tục. Bất luận là theo nội dung của câu
hỏi hay là phương thức cùng với thời điểm đặt câu hỏi của ông ta, cũng đều lộ
ra một tia thô tục cùng với kỳ dị, đại khái cũng chỉ có những phần tử xã hội
đen thường xuyên lăn lộn bên trong Đại khu Đông Lâm mới có thể dùng cái loại
khẩu khí như thế này để mà thu tiểu đệ. Ai có thể ngờ đến được vị Tổng Thống
tiên sinh có quyền lực lớn nhất cả Liên Bang này, không ngờ lại hoàn toàn
không có chút phong phạm hùng biện của một vị luật sư nổi danh năm xưa, thậm
chí ngay cả một câu nói dung tục của giới xã hội đen như vậy cũng có thể nói
ra nữa.
Cho nên Hứa Nhạc thoáng ngẩn người ra một chút, mãi một lát sau đó hắn mới
theo bản năng khẽ nheo lại ánh mắt của mình, đứng thẳng thân người lên, vuốt
bộ quân trang trên người mình lại, tay phải nâng lên đặt ngang đuôi lông mày
của mình, trầm giọng nói:
– Thân là quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang, tôi đương nhiên phải phục
tùng tuyệt đối mệnh lệnh của ngài!
Đây cũng không phải là đáp án mà Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ muốn nghe nhất, nhưng
mà lại cũng không phải là một cái đáp án quá mức tệ hại. Cho nên vị Tổng Thống
tiên sinh đang ngoảnh mặt ra bên ngoài cửa sổ khẽ mỉm cười một cái, mang theo
một tia cảm khái dung dung nhàn nhạt cùng với sâu sắc âm trầm, nói:
– Như vậy tôi liền đem cậu xem trở thành người của mình mà nói ra một vài
lời… Về cái phiên tòa liên quan đến Tây Lâm bên kia, tôi có thể hiểu rõ được
sự phẫn nộ trong lòng cậu. Bởi vì ở rất nhiều những thời điểm, ta cũng thật sự
vô cùng phẫn nộ.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính bản thân
mình xuất hiện trên cửa sổ trước mặt, cùng với chính mình phía sau nền phong
cảnh tuyết rơi lả tả kia, chính mình ẩn chứa bên dưới ánh đèn đường sáng
choang, hạ thấp giọng, nói:
– Ta rất phẫn nộ đối với sự ti tiện cùng với vô sỉ của chính mình… Những chỗ
ti tiện vô sỉ như thế này, ta cũng đều biết hết sức rõ ràng. Cái chết của
Chung Tư Lệnh đối với xã hội Liên Bang mà nói, chính là một chuyện tốt, một
chuyện phi thường tốt. Ta phải thừa nhận một chuyện, mỗi khi nhớ tới chuyện
này, ta thậm chí còn nghĩ thấy phi thường may mắn.
Ông ta chậm rãi xoay người nhìn lại, bên trong hai hốc mắt hãm sâu cất giấu
một sự mỏi mệt vô cùng rõ ràng, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
– Có đôi khi vào những đêm khuya, ta thậm chí còn muốn làm ra những chuyện
tình càng thêm điên cuồng hơn rất nhiều nữa… Nếu như Chung Tư Lệnh, vị lão đầu
hổ kia vẫn còn sống, trong tay vẫn còn như cũ cầm giữ lấy mấy chục cái Sư đoàn
Thiết giáp cực kỳ cường hãn kia, kiên trì không chấp nhận làm tiên phong, chỉ
ở tại Tây Lâm phòng thủ, mắt lạnh nhìn cảnh Quân đội Liên Bang chạy qua tiền
tuyến đánh giặc… Ta có thể nào sẽ âm thầm thôi động Chính phủ cùng với Quân
đội, dùng những thủ đoạn phi pháp mà đi giết chết hắn ta hay không?
Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc. Hắn biết rất rõ ràng Tây Lâm đối với công cuộc viễn
chinh của Liên Bang mà nói là có ý nghĩa quan trọng như thế nào, cũng phi
thường rất rõ ràng tất cả những gì mà Tổng Thống tiên sinh vừa nói chính là sự
thật. Chung Tư Lệnh còn sống, đối với toàn bộ Liên Bang mà nói cũng không có
bất cứ lợi ích nào cả. Nhưng mà nếu như ông ta chết đi, như vậy lại có thể
mang đến cho Liên Bang những lợi ích vô tận. Trên thực tế, cẩn thận mà suy xét
một chút, cái trận âm mưu ám sát của phe phái cấp tiến trong Quân đội cùng với
vị đại nhân vật bên trong Chính phủ kia, hắn cũng là do suy nghĩ trên phương
diện này mà tiến hành…
Nhưng mà bản thân hắn mãi cho đến bây giờ cũng đều chưa từng suy nghĩ ra,
không ngờ Tổng Thống tiên sinh lại có thể chính miệng thừa nhận bản thân mình
cũng có cái suy nghĩ giống như thế. Hắn có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn
về phía thân ảnh vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng bên cạnh cửa sổ bên kia,
nghĩ đến sự quan tâm chân thành cùng với sự che chở của ông ta đối với chính
mình trong mấy năm gần đây, nghĩ đến sự cảm khái của ông ta mới vừa rồi, cũng
lại có lẽ bởi vì thân cảnh của vị Tổng Thống tiên sinh ở bên cạnh cửa sổ nhìn
qua quá mức cô độc như thế…
Cho nên hắn quyết định nên nói ra chút gì đó.
– Tôi cần một địa phương nào đó tuyệt đối an toàn!
Hứa Nhạc kiểm tra một chút khóa mật mã của cái máy tính xách tay trong cái va
ly màu đen ngay bên cạnh mình, hướng về phía Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đưa ra lời
đề nghị:
– Bằng không tôi cũng không dám nói ra mấy chuyện quan trọng này…
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhịn không được, mở nụ cười nhàn nhạt, huy động cánh tay
mấy cái, đùa cợt, nói:
– Nơi này là Dinh thự Tổng Thống, cậu muốn tìm địa phương nào càng an toàn
hơn nơi này nữa chứ?
– Cái tôi muốn nói chính là sự an toàn về tin tức.
Hứa Nhạc bình tình trả lời.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ cau nhẹ cặp mày, thanh âm mạnh mẽ hữu lực, trầm ổn:
– Chẳng lẽ cậu cho rằng còn có người dám nghe lén tôi hay sao?
– Loại sự tình này bên trong lịch sử cũng không phải là chưa từng phát sinh
ra bao giờ.
Hứa Nhạc vẫn vô cùng chấp nhất nhìn chằm chằm ông ta, tay nắm chặt cái máy
tinh xách tay mày đen, trầm giọng nói:
– Tổng Thống tiên sinh, ngay sau đây ngài sẽ phát hiện ra, bên cạnh ngài cũng
không có bất cứ ai có thể tín nhiệm được cả.
Cặp mày Tổng Thống tiên sinh khẽ nhíu lại một chút, hai gò má màu ngăm đen
chợt có vẻ trở nên ngưng trọng hơn một chút. Ông ta đi lại chỗ bàn làm việc ấn
xuống nút trò chuyện, ra mệnh lệnh cho các nhân viên công tác tương quan tiến
hành chuẩn bị.
Trong quá trình chờ đợi nhân viên công tác làm việc, vị đệ nhất thiên kim từ
đầu tối đã bắt đầu đi ngủ, lúc này chợt từ trong phòng ngủ đi ra, xoa xoa hai
mắt, từ trên lầu hai chậm rãi đi xuống. Thân hình cô thiếu nữ luôn một mực
cùng vớt tật bệnh đấu trang kia nhìn qua có chút gầy yếu, cực kỳ khiến người
khác thương xót. Cô bé nhẹ nhàng cùng với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ôm nhẹ một cái
sau đó mới phát hiện ra Hứa Nhạc đang đứng ở một bên nhìn mình. Bên trong cặp
mắt lạnh nhạt đến mức khiến kẻ khác tim đập nhanh của cô thiếu nữ chợt phóng
ra quang mang sáng rọi, thế nhưng chung quy lại vẫn không dám tiến đến ôm lấy
Hứa Nhạc. Cô nàng cũng chỉ là có chút xấu hổ, đưa hai tay lên che lại cặp mắt
của mình, khẽ cong người xuống một chút, sau đó cứ như vậy che mặt phóng chạy
nhanh về phía phòng ngủ của chính mình.
Một màn hình ảnh này nhìn qua có chút cực kỳ đáng yêu. Nếu như là lúc bình
thường, khẳng định sẽ biến thành nội dung mà Tổng Thống tiên sinh sử dụng để
trêu ghẹo hoặc là cảnh cáo đối với Hứa Nhạc, nhưng mà không khí của buổi tối
ngày hôm nay tựa hồ có chút kỳ dị khác thường, cho nên trong phòng cũng chỉ là
một mảnh trầm mặc.
Những nhân viên của Cục Đặc Càn mặc trên người bộ chính trang màu đen thẳng
thớm, giống hệt như là những đầu kiến thợ cần mẫn không phân biệt ngày đêm mà
làm việc, dùng tốc độ nhanh nhất mà dọn dẹp sạch sẽ con đường lộ tuyến cần
thiết. Sau đó bọn họ liền bảo hộ Tổng Thống tiên sinh cùng với Hứa Nhạc đi vào
một con đường đặc thù được cảnh giác vô cùng cơ mật ngay bên dưới tòa Dinh thự
Tổng Thống. Theo con đường thông đạo kia đi được thời gian khoảng chừng hơn
mười phút đồng hồ, những bậc thang liền bắt đầu xuất hiện, hướng thẳng xuống
sâu bên dưới lòng đất, hẳn là tiến vào một gian đại lâu nào đó.
– Nơi này là nơi nào vậy?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc cùng với khó hiểu nhìn về phía cánh cửa sắt to lớn
đang đóng chặt ở phía trước kia, mở miệng hỏi:
– Thật sự nơi này so với trong biệt thự còn an toàn hơn nữa hay sao?
– Nơi này chính là kho số liệu quản lý công trái được che chắn toàn bộ các
sóng tín hiệu điện tử của Bộ Tài Chính…
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ mỉm cười xoay người lại nhìn hắn, có chút vui vẻ, nói:
– Chàng trai trẻ, hoan nghênh cậu ghé thâm tàng bảo thất của Chính phủ Liên
Bang!
Vào đúng thời điểm này, vị Chủ quản Cao cấp Cục Đặc Cần mang theo biểu tình
cực độ ngưng trọng, mở miệng gấp gáp nói:
– Tổng Thống tiên sinh, tôi mãnh liệt phản đối ngài cùng với Thượng Tá Hứa
Nhạc một mình tiến vào nhà kho. Chuyện này vi phạm nghiêm trọng những điều lệ
an toàn tương quan.
Vị Chủ quản Cao cấp Cục Đặc Cần này lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc,
ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, nhọn hoắc như chim ưng, gần như hét lên:
– Thượng Tá Hứa Nhạc, tôi cho rằng bản thân cậu nên hiểu rõ ràng tầm quan
trọng của kỷ luật chứ?
Hứa Nhạc cũng chỉ trầm mặc, không lên tiếng trả lời.
– Cũng không cần phải quá mức lo lắng, Thượng Tá Hứa Nhạc chính là người mà
ta tín nhiệm nhất trong toàn bộ Liên Bang này.
Tổng Thống tiên sinh khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của vị Chủ quản Cao cấp, trào
phúng nói:
– Nếu như thậm chí ngay cả anh ta cũng muốn ra tay giết ta, như vậy có lẽ
thuyết minh rằng ta thật sự đã đáng chết lắm rồi. Ha ha ha ha…
Về sau cái câu nói này đã trở thành một câu danh ngôn truyền tụng khắp nơi.
– Trên đây toàn bộ là những gì mà tôi muốn báo cáo lại cho ngài. Cái sự kiện
phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích năm rồi khẳng định là xảy ra vấn đề, nhưng
mà hiện tại cái vấn đề càng cấp bách hơn nữa chính là… Tổng Thống tiên sinh,
những người ở bên cạnh của ngài mà ngài cũng không thể nào tín nhiệm nổi, quả
thật rất dễ dàng xảy ra vấn đề lớn a!
Cái nhà kho số liệu tài chính quan trọng ở sâu bên trong lòng đất được tiến
hành che chắn toàn bộ tín hiệu điện tử liên lạc này, được thiết kế theo cái
phong cách xa hoa cùng với rộng lớn nhất quán với phong cách của tòa nhà Bộ
Tài Chính Liên Bang. Từ ngoài vào trong gian nhà kho có đển tổng cộng bảy tầng
phân hình kiểm tra quyền hạn an ninh cao cấp. Thế nhưng sau khi Hứa Nhạc đi
theo Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đi vào bên trong gian nhà kho, lại phát
hiện ra rằng khoảng không bên trong gian nhà kho này có vẻ hơi chút trống
rỗng. Cũng chỉ có một vài đầu máy tính to lớn lạnh như băng đang trầm mặc vận
hành không biết bao nhiêu năm tháng qua rồi. Thậm chí ngay cả những lời nói
cuối cùng này của Hứa Nhạc cũng bị vang vọng hai ba lần mới có thể dần dần
bình ổn trở lại.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ từ đầu cho đến giờ vẫn mãi im lặng trầm mặc giương mắt
nhìn chằm chằm vào cái màn hình máy tính xách tay trước mặt, tựa hồ như là
muốn đem cái bản danh sách cùng với các hồ sơ suy luận xuất hiện trên cái màn
hình kia mà nuốt chửng vào trong đầu mình vậy. Sau khi nghe xong câu nói cuối
cùng kia của Hứa Nhạc, ông ta chợt đứng dậy, chắp tay trầm mặc, chậm rãi đi
một vòng bên trong căn phòng kho tĩnh mịch, cuối cùng dừng lại bên dưới một
góc âm u bên cạnh một bức tường, tay phải vươn ra phía trước, chĩa ra hai đầu
ngón tay, dùng thanh âm có chút khàn khàn, nói:
– Làm phiền cho ta một điếu thuốc lá.
Hứa Nhạc lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá hiệu Ba số 7, bỏ vào trong hai
ngón tay đang vươn của Tổng Thống tiên sinh, sau đó châm lên.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lặng lẽ hít mạnh một ngụm thuốc lá, không ngờ đột nhiên
lại bị cảm giác cay nồng dâng lên khiến cho ho khan liên tục. Đột nhiên ông ta
hướng về phía cái bức tường âm u ngay trước mặt mình mà phẫn nộ gầm rú kêu gào
lên một trận, giống hệt như là một đầu Sư vương bị kẻ khác chọc giận khủng
khiếp vậy. Ông ta dùng những ngôn ngữ độc ác nhất, loại thái độ nguy hiểm
nhất, thể hiện rõ ràng ra rằng sự phẫn nộ trong lòng ông ta đã không thể nào
ức chế được nữa rồi.
Ông ta bỗng nhiên xoay phắt người lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt
của Hứa Nhạc, dùng thanh âm khàn khàn dồn dập mà hét lên:
– Cậu muốn ta tin tưởng rằng vị Phó Tổng Thống của ta, còn có rất nhiều những
nhân vật trụ cột của giới chính trị Liên Bang kia nữa, toàn bộ đều là những gã
tội phạm giết người không tội ác nào không dám làm sao? Chứng cứ, cậu cần phải
đưa ra chứng cứ cho ta xem!
– Chứng cứ cũng phải là do điều tra mới có thể có được.
Hứa Nhạc hạ giọng, chậm rãi trả lời:
– Tôi biết tại thời điểm hiện tại mà tiến hành điều tra sự kiện phi thuyền Cổ
Chung Hào bị tập kích là phi thường không thích hợp. Nhưng mà… tôi có thể âm
thầm tiến hành điều tra. Tôi cần có sự trao quyền của Bộ Tư Pháp.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đem điếu thuốc lá đang hút dở trong tay mình ném thẳng
xuống mặt đất, dùng mũi giày đạp lên, dí dí mấy cái đến lúc đốm lửa hoàn toàn
tắt hẳn. Biểu tình trên mặt ông ta quả thật vô cùng phức tạp. Cảm giác bi
thương cùng với phẫn nộ hỗn hợp với nhau tạo thành một loại tình tự khó có thể
hình dung được. Ông ta cố gắng đè nén tâm tình kích động trong lòng mình, chậm
rãi nói:
– Nếu như ta không trao quyền cho cậu, cậu cũng sẽ không tiếp tục điều tra à?
– Ngài có trao quyền cho tôi hay không, tôi cũng đều sẽ tiếp tục điều tra!
Hứa Nhạc sau khi thoáng suy nghĩ một chút, chậm rãi hồi đáp.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt cái gã quân
nhân sĩ quan trẻ tuổi ở ngay trước mặt mình, thoáng trầm mặc một lúc lâu sau,
đột nhiên kiên định nói:
– Vậy thì điều tra đi!