Mớ nước lọc trong vắt ở bên trong ly thủy tinh cũng đồng dạng trong vắt kia,
vẫn mãi luôn duy trì cái độ cao vốn có từ đầu của chính mình. Bởi vì sau đó
cũng không có bất cứ ai uống nữa cả, cho nên nó cũng không chịu giảm xuống
chút nào. Chỉ là những tàn thuốc bên trong cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn thì
lại có thêm rất nhiều. Những luồng khói thuốc mang theo hương vị cay nồng bốc
lên, lại không được những luồng gió tự nhiên thổi quét đi, nên đành lãng đãng
phiêu du khắp nơi bên trong gian phòng, vẽ thành vô số những đường cong quái
dị.
Bên trong gian phòng tràn ngập những làn khói thuốc kia, hai gã thanh niên mãi
vẫn trầm mặc đem những tài liệu có liên quan của đối phương vừa mới đưa ra,
cẩn cẩn thận thận đọc qua một hồi, sau đó cơ hồ là cùng một lúc, đồng thời
ngẩng đầu nhìn lên.
Loại trường hợp như thế này đối với Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải mà nói cũng
không phải là tràng cảnh quá mức lạ lẫm gì. Mấy năm trước đây, khi mà cái vị
Nghị viên Mạch Đức Lâm kia đã dùng cái mặt nạ đạo đức của chính mình, tiến
hành mê hoặc, lôi kéo vô số những dân chúng Liên Bang vì những mục đích vô sỉ
của chính mình, hai người bọn họ cũng đã làm ra phản ứng. Một người ở giữa
quang minh rực rỡ, đứng giữa xã hội cao tầng mà giống như một tảng đá lạnh
lùng, ánh mắt chằm chằm quan sát, điều tra mọi thứ, chuẩn bị một cú đập mạnh
đến. Người còn lại thì đem thân ảnh của mình giấu kín bên trong bóng tối âm u,
theo những manh mối mà mình thu thập được, lạnh lùng tiến hành điều tra cẩn
thận, sau đó một đường bắn thẳng đến. Cả hai người rất ít khi liên lạc với
nhau, cũng không hề phối hợp với nhau, thế nhưng lại cực kỳ ăn ý, lựa chọn
cùng một ngày tổng tiến công nào đó…
Một màn ngày hôm nay lại giống hệt như là một loại khái niệm luân hồi nào đó
mà đám người tôn giáo bên phía Bách Mộ Đại bên kia vẫn hay tuyên truyền, thế
nhưng lại có lẽ cũng chỉ là một quá trình lặp lại vô cùng đơn giản mà thôi.
Bởi vì đối với những loại người như là Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải vậy,
tính cách của bọn họ đã quyết định sự lựa chọn của chính mình. Cho nên khi mà
toàn bộ Liên Bang này rất nhanh đã phai lãng đi những hồi ức về tràng âm mưu
ám sát năm xưa cùng với sự kiện chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào biến thành một
mảnh pháo hoa bên ngoài vũ trụ, thì bọn họ lại vẫn còn âm thầm tìm kiếm chân
tướng sự thật, đòi hỏi đáp án cuối cùng.
– Trong sự kiện Lâm Hải Châu, Quân khu II tiến hành ám sát Thai Chi Nguyên,
Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng tự sát. Rất nhiều người của Quân
khu II đã chết đi vì chuyện này. Lúc ấy ta dựa theo những chi tiết nhỏ nhặt
lưu lại, điều tra ra được Mạch Đức Lâm, thế nhưng phía sau đám người tổ chức
ra cái sự kiện ám sát lần đó, lại còn có một mắc xích quan trọng nữa chưa thể
tìm ra được.
Thi Thanh Hải khẽ mím chặt cặp môi mỏng manh của mình, thật sâu hít mạnh một
ngụm khói thuốc. Đầu điếu thuốc lá nhất thời sáng rực lên. Khi những luồng
khói thuốc bốc lên bay vào trong cặp mắt hơi nheo lại một chút của hắn, mơ hồ
có thể nhìn thấy được bên trong cặp mắt xinh đẹp như hoa anh đào kia lại có
một chút cảm giác mỏi mệt cùng với vài tơ máu nhàn nhạt.
– Về chuyện tình này lúc trước ta đã từng nói qua với cậu rồi, cái mắc xích
còn sót kia hẳn là một gã quân nhân sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân
sự. Cấp bậc ít nhất cũng phải là Thiếu Tá. Hắn có một mái tóc màu nâu đỏ trên
đầu, thế lực mà hắn đại biểu, rất có thể là một vị Nghị viên tiên sinh nào đó.
– Tràng ám sát nhằm vào vị Tiểu Công chúa Chung Gia kia trong trang viên Mộc
Cốc năm xưa, từ sau khi bên phía Chính phủ chính thức chấm dứt điều tra, ta đã
tiến vào trong Cục Điều Tra Liên Bang, tìm ra được một vài hồ sơ tài liệu
tương quan. Cái tay súng lợi hại đã bị cậu ngăn lại kia cùng với bên phía Quân
khu II cũng không có bất cứ quan hệ nào cả. Hiện tại ta đang tiến hành điều
tra xem cái vị bằng hữu họ Trần này của chúng ta, trước khi bị Học viện Quân
sự khai trừ, đi chấp hành nhiệm vụ bí mật của Chính phủ, đến tột cùng là có
liên hệ tương đối chặt chẽ với những nhân vật nào…
– Quan trọng nhất chính là sự kiện phi tuyền Cổ Chung Hào bị tập kích một năm
trước… Trong thời gian cậu ở bên phía Đế Quốc lăn lộn một năm nay, ta đã một
mực âm thầm điều tra, hiện tại đã có thể xác nhận được một chuyện, chính là
cái gã mầm mống Đế Quốc đã chết ngay bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành
kia, đích thực là người Đế Quốc. Nhưng mà hắn căn bản không có bất cứ cơ hội
nào có thể tiếp xúc đến những cơ mật quân sự tầng cấp cực cao như thế. Càng
không thể nào có thể chỉ dẫn cho Hạm đội Đế Quốc tìm ra được những góc khuất
của Đệ Nhất Hiến Chương ở bên trong khu vực vũ trụ bên kia…
– Có một chuyện tình vô cùng kỳ quái, chính là hài cốt của phi thuyền Cổ
Chung Hào cũng không có dựa theo lệ thường của Quân đội Liên Bang, để mặc cho
nó phập phềnh lưu lạc bên trong vũ trụ, trở thành bia kỷ niệm tự nhiên của các
chiến sĩ đã hy sinh, mà là dùng lý do cần tiến hành điều tra sâu xuống, nên đã
kéo quay trở về mặt đất. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ, các ban ngành có liên
quan cũng không có kéo nó quay trở về Tây Lâm, mà là… kéo trở về Phòng thí
nghiệm 23 của Sở Nghiên Cứu Liên Bang đặt tại Tinh cầu S2. Sau đó rất nhanh đã
bị nung chảy hoàn toàn.
Thi Thanh Hải gỡ xuống điếu thuốc trên môi mình, liếm liếm một chút cặp môi có
chút khô khan, đem đầu lọc điếu thuốc dùng sức dí mạnh xuống cái gạt tàn thuốc
trên bàn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
– Nhưng rất may chính là, trước khi nó bị người ta nấu chảy, ta đã tìm được
cơ hội chạy tới nhìn một chút, phát hiện ra… hệ thống cứu sinh bên trong phi
thuyền Cổ Chung Hào, trước đó sớm đã bị người ta động tay động chân vào rồi.
– Cái này cũng chính là có ý nghĩa, nếu như lúc ấy Chung Tư Lệnh cho dù không
có lựa chọn chiến đấu chết trận, mà là lựa chọn thoát đi, cũng căn bản không
có bất cứ hy vọng sinh tồn nào cả.
Thi Thanh Hải chính là gã nhân viên tình báo ưu tú nhất trong những năm gần
đây của Phiến Quân Thanh Long Sơn, Hứa Nhạc tự nhiên cũng sẽ không hoài nghi
những phán đoán của hắn. Cái tên gia hỏa hoàn toàn có tư cách gia nhập vào
Hiệp hội Ba Nhất, hơn nữa cái địa phương kia lại chính là tinh cầu S2, gia
hương của hắn, thì cho dù hắn có làm ra những chuyện tình càng thêm hoang
đường khó tin hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy
khiếp sợ chút nào.
– Trên bản danh sách này của ta cũng không có quá nhiều người, nhưng mà ta
hoài nghi tất cả bọn họ cũng đều tham gia vào những chuyện tình này…
Hứa Nhạc dùng hàm răng trắng muốt của mình cắn nhẹ đầu điếu thuốc, ngửa mặt
dựa thẳng vào lưng ghế sô pha mềm mại, trong lòng cảm thấy có chút mỏi mệt,
tiếp tục nói:
– Ám sát Thai Chi Nguyên, ám sát Tiểu Dưa Hấu, ám sát vợ chồng Chung Tư Lệnh…
Nếu giống như những gì mà cậu đã phỏng đoán vậy, thì đây là một loạt những
hành vi liên hoàn… Như vậy, những người này đến tột cùng đã chuẩn bị trong
thời gian bao lâu rồi?
Cái tràng chiến đầu tràn ngập huyết tinh khiến cho Hứa Nhạc phải khắc ghi mạnh
mẽ suốt cả đời này ở trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu kia, giật mình
nhớ lại không ngờ đã là chuyện cũ của mấy năm trước đây rồi. Lúc ấy hắn còn
vốn tưởng rằng theo sự tự sát của Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng,
hơn mười gã quân nhân sĩ quan Quân khu II bị bắt giữ, thì những phần tử cấp
tiến bên trong Quân đội Liên Bang đã bị thanh tẩy hết rồi. Nhưng mà những
chuyện tình phát sinh về sau nữa, đã thuyết minh rõ ràng cái cỗ lực lượng kia
đã che giấu càng sâu hơn rất nhiều so với những gì mà mọi người đã tưởng
tượng, hơn nữa lại còn chuẩn bị trong thời gian càng lâu dài hơn rất nhiều.
Còn về chuyện những người kia có được những thực lực khủng bố đến như thế nào,
bản thân Hứa Nhạc cũng không có phát ra bất cứ cảm khái cùng với nghi hoặc nào
cả. Bất luận địch nhân có là cường đại hay là yếu nhược đi chăng nữa, chỉ cần
là địch nhân, như vậy nhất định là phải chiến đấu.
– Ta đã tiến hành điều tra qua tất cả những danh sách Nghị viên bên trong Ủy
ban Quản lý Liên Bang, dựa theo những điều kiện ăn khớp mà tiến hành phân tích
tổng hợp, hơn nữa cộng thêm những tin tức tình báo riêng có của ta nữa, đã đưa
ra được một cái danh sách… Nhưng mà ở trong cái danh sách của ta, những người
có năng lực ảnh hưởng đến Quân đội cũng không có nhiều lắm, không bằng được
danh sách của cậu.
Thi Thanh Hải đưa tay chỉ vào cái tên đầu tiên nằm trong bản danh sách mà Hứa
Nhạc thu thập được, trầm mặc nói:
– Phó Tổng Thống Bái Luân… Không hề nghi ngời đây chính là một trong những
người đáng nghi ngờ nhất. Trước khi ông ta tiến hành hợp tác với Tổng Thống
Mạt Bố Nhĩ, chính là Nghị viên Chủ nhiệm Dự toán Quân sự trong Ủy ban Quản lý
Liên Bang. Trong mấy năm trước đó nữa, ông ta đã từng đảm nhiệm qua vị trí Chủ
nhiệm Bộ Tham Mưu của Quân khu III Liên Bang, giữ chức vụ Thiếu Tướng.
– Bên trong Quân đội Liên Bang có rất ít vị Thiếu Tướng chấp nhận cởi bỏ quân
trang, dấn thân vào giới chính trị, hơn nữa lại còn có thể đạt được thành công
nữa. Nhưng mà Phó Tổng Thống tiên sinh Bái Luân lại có thể làm được chuyện
này…
– Quân khu III?
Hứa Nhạc nhất thời nghĩ đến cái vị danh tướng Liên Bang có xuất thân từ Quân
khu III hiện đang ở tiền tuyến bên kia, cặp mày nhịn không được khẽ nhíu lại
một chút, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại đưa tay, châm thêm một
điếu thuốc lá nữa, chậm rãi nói:
– Cũng không có nghe nói Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Phó Tổng
Thống Bái Luân có lén lút qua lại gì với nhau cả, hơn nữa quan hệ hai người
tựa hồ khá kém. Lúc mà Bái Luân còn làm Chủ nhiệm Bộ Tham Mưu của Quân khu
III, hắn cũng không có biện pháp gì ảnh hưởng đến Sư đoàn Thiết giáp 7.
– Cũng không cần phải lo nhiều như vậy… Chúng ta cứ trước tiên một phen xác
định ra được danh sách những người tình nghi cuối cùng cái đã, sau đó mới điều
chỉnh lại phương hướng điều tra.
Thi Thanh Hải một phen đem mái tóc đen trên đầu mình xoa loạn cả lên, lại
không biết làm như vậy khiến cho vài sợi tóc bạc trên đầu mình lộ ra, trầm
giọng nói:
– Phó Tổng Thống Bái Luân, Trợ lý Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông,
Chủ nhiệm phụ trách nghiên cứu liên quan bên Sở Nghiên Cứu Quân sự Liên Bang,
Phó Chủ tịch Quốc Hội Liên Bang tiền nhiệm, hiện đã bị bệnh chết, Phó Tư Lệnh
Quân đoàn Thiết giáp chỉnh biên Quân khu II, Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn
Thiết giáp 7 của hắn…
Vừa nghe Thi Thanh Hải nói đến đây, Hứa Nhạc nhất thời giơ tay phải lên, cắt
ngang lời nói của hắn:
– Tạm thời ta vẫn chưa có bất cứ chứng cứ gì để duy trì sự hoài nghi đối với
Đỗ Thiếu Khanh. Tuy rằng bản thân hắn cùng với lão đầu hổ luôn luôn đối địch
lẫn nhau, nhưng mà cuối cùng ta cũng luôn cảm thấy loại người như hắn ta tuyệt
đối không bao giờ làm ra loại chuyện tình nhắm vào lưng người khác mà nổ súng
như vậy.
– Chẳng lẽ bên trong cái danh sách này có tên những thuộc hạ thân tín dưới
tay hắn, cậu lại không tính là chứng cứ sao?
Ánh mắt Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào cặp mắt Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
– Nếu như hiện tại cậu có được chứng cứ chính xác để chỉ chứng Phó Tổng Thống
Liên Bang nằm trong danh sách những người khả nghi âm mưu ám sát Tổng Tư Lệnh
tiền tuyến, như vậy cậu cũng sẽ không ngồi ở nơi này nữa, mà là đang ở trong
Dinh thự Tổng Thống rồi.
– Tất cả những người có tên trong bản danh sách này, mặc dù ta không có những
chứng cứ hợp pháp chính xác để chỉ chứng bọn họ, nhưng mà ta lại có những
chứng cứ chính xác để cho ta tin tưởng rằng bọn chúng có tham dự vào chuyện
tình này.
Những lời này nói ra thật sự có chút khó hiểu. Thế nhưng bởi vì chuyện tình
này liên quan đến những kho số liệu định vị thực tế của cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang bên kia, Hứa Nhạc cũng không có biện pháp nào giải thích rõ
ràng ra được cho Thi Thanh Hải hiểu.
– Được rồi, được rồi!
Thi Thanh Hải khẽ dang hai tay ra một chút, tùy tiện nói:
– Đối với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn, ta mặc dù
không có chứng cứ gì, nhưng mà ta có… trực giác!
– Cái vấn đề này tạm thời không thảo luận tới nữa…
Vẻ mặt của Hứa Nhạc thoáng có chút sầu lo, hỏi:
– Cậu tra xét lâu đến như vậy, có thể tra ra được đám đại gia tộc bên kia có
nhúng tay vào trong chuyện lần này hay không?
– Không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh nữa, hiện tại còn chưa có bất
cứ bóng dáng nào chứng tỏ bên đám bên kia có dính líu gì đến chuyện tình này.
Thi Thanh Hải bình tĩnh nói:
– Chẳng qua cái này cũng không có gì là lạ cả. Vì ích lợi của mình, đám Thất
Đại Gia Tộc Liên Bang có thể cùng với bất cứ thế lực nào hợp tác với nhau.
Thậm chí ta còn hoài nghi rằng, trong tương lai bọn họ hẳn có thể một phen xem
Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc trở thành đối tượng giao dịch đáng tin cậy của bọn họ
nữa. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng với phe phái cấp tiến bên
trong Quân đội Liên Bang tiến hành hợp tác với nhau đâu.
Hắn nhìn Hứa Nhạc một cái, nhẹ giọng nói:
– Một khi để cho đám chính khách Liên Bang năm trong tay quyền lực hành chính
toàn bộ Liên Bang này nhận được sự nguyện ý trung thành của phái cấp tiến
trong Quân đội, hoặc là càng đáng sợ hơn một chút, khi mà cái đám phe phái cấp
tiến trong Quân đội kia nắm giữ được đại quyền bên trong Liên Bang, đó chính
là cục diện mà đám Thất Đại Gia Tộc Liên Bang sợ hãi chứng kiến nhất. Bởi vì
như vậy sẽ khiến cho cái trụ cột sinh tồn truyền thừa của đám gia tộc kia bị
lung lay, thậm chí là sụp đổ.
– Có thể đem cái quan hệ lợi ích cùng với những sự khống chế quyền lực khủng
bố mà cái đám gia tộc đã dùng hàng ngàn hàng vạn năm thời gian xây dựng nên
kia, cùng với việc hoàn toàn phá hủy đi sự tồn tại giống hệt như hòn đá tảng
khổng lồ không cái gì có thể lay động được kia, cũng chỉ có thể là bạo lực, là
sự bạo lực tuyệt đối, là sự bạo lực không gì có thể khống chế được!
– Từ góc độ này mà xem xét, vậy thì đám người Thanh Long Sơn các cậu hẳn là
phải nên tán thưởng cái phe phái cấp tiến này mới đúng chứ?
Hứa Nhạc khẽ trào phúng cười nhạt, nói.
– Những con đường khác nhau cũng đều có thể dẫn đến một mảnh đất thiên đường.
Nhưng mà nguyên nhân chính là bởi vì lựa chọn những con đường đi đến khác
nhau, cho nên khi mà mọi người đi đến được cái mảnh đất thiên đường cuối cùng
kia, cũng không nhất định sẽ được nhìn ngắm những cảnh vật giống nhau. Phong
cảnh màu sắc hoa cỏ trên đường đi cũng có sự chênh lệch với nhau thật lớn a!
– Cậu là một gã gián điệp tình báo, không phải một gã thi nhân đâu.
– Dấn thân vào một thời khắc lịch sử chuyển biến khiến kẻ khác phải hưng phấn
trào dâng như thế này, vào địa phương tràn đầy máu tươi cùng với bạo lực, vào
những âm mưu ti tiện… rất dễ dàng kích phát ý thơ ở sâu bên trong tâm hồn của
mỗi con người.
Hứa Nhạc cũng không thèm để ý gì đến hắn nữa, tự mình chăm chú cùng với kinh
ngạc quan sát lại một lần nữa bản báo cáo mà Thi Thanh Hải vừa mới đưa cho
hắn. Từ từ cân nhắc cẩn thận lại những tên tuổi hiển hách nằm bên trong đó, tự
ngẫm nghĩ đến những thế lực mà những cái tên họ trong này đang đại biểu cho,
chợt trong lòng hắn cảm thấy thân thể mình có chút phát lãnh, theo bản năng hạ
thấp giọng, nói:
– Liên Bang… từ trên xuống dưới cũng đều rất nhanh hỏng nát hết cả rồi.
– Chính phủ Liên Bang từ trên xuống dưới cũng đã sớm hỏng nát hết cả ngay từ
sớm rồi.
Thi Thanh Hải hơi chút trào phúng ngẩng đầu nhìn hắn, điếu thuốc lá trong hai
đầu ngón tay khẽ vung vẫy lên một chút, nói:
– Đây chính là những gì mà Thanh Long Sơn mãi vẫn luôn ý đồ muốn nói cho mọi
người biết. Nhưng mà chỉ là không có bất cứ người nào nguyện ý tin tưởng vào
chuyện tình này mà thôi.
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, đột nhiên vẻ mặt biến thành vô cùng nghiêm
túc, chăm chú nhìn Thi Thanh Hải, nói:
– Chuyện tình lần này cùng với chuyện của Mạch Đức Lâm năm xưa cũng không
giống nhau. Đây là những vấn đề riêng bên trong Chính phủ Liên Bang, cùng với
cậu căn bản chẳng có chút quan hệ nào cả. Ta biết tình trạng của cậu hiện tại
cũng không tốt cho lắm. Bên phía Ủy ban Thanh Long Sơn bên kia tựa hồ căn bản
đã quên lãng đi cái gã sĩ quan liên lạc cậu, cũng không có cấp cho cậu bất cứ
sự duy trì nào cả. Cậu cũng không cần tiếp tục mạo hiểm đi điều tra xuống nữa.
– Một nhân viên tình báo thật sự vĩ đại, nên phải, hơn nữa nhất định là phải
làm cho đến cùng một công việc mà mình đã lựa chọn.
Thi Thanh Hải không biết là đang nghĩ đến cái gì đó, biểu tình trên mặt đột
nhiên có chút cô đơn, chợt thấp giọng nói:
– Đây chính là lời mà cái tên gia hỏa kia đã từng nói… Nghe nói hắn bị bệnh
sắp chết rồi, mấy ngày nữa ta muốn quay trở về bên tinh cầu S2 một chuyến. Nếu
như có thời gian, cậu đi theo ta một chuyến đi.
– Được thôi!
Hứa Nhạc trả lời vô cùng nhanh chóng, cơ hồ không hề suy nghĩ. Sau đó hắn cũng
không có quên đi cái chuyện tình mà chính mình đang vô cùng lo lắng kia, tiếp
tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thi Thanh Hải, vẻ mặt ngưng trọng, nói:
– Tuy rằng ta cũng không phải là nhân viên chuyên nghiệp gì, nhưng mà chuyện
tình lần này để cho tôi điều tra thì thích hợp hơn một chút, hơn nữa lại càng
an toàn hơn một chút. Cậu phải đáp ứng với ta, không được tiếp tục quản chuyện
tình này nữa.
Thi Thanh Hải thoáng trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, bên
trong nụ cười ẩn giấu một tia tình tự quái dị nào đó khó nói nên lời.
Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, đồng dạng vô cùng
nghiêm túc, hỏi:
– Từ trước cho đến nay quả thật ta vẫn mãi cho rằng không có bất cứ kẻ nào có
thể chuyên nghiệp hơn so với ta cả. Nhưng mà ta đã phải thiên tân vạn khổ điều
tra hơn một năm thời gian, mới điều tra ra được mấy thứ này… Còn cậu, chỉ mới
từ bên Đế Quốc chạy trốn trở về không được mấy ngày, liền đã điều tra ra được
một bản danh sách quan trọng như thế này, thật sự là khiến cho ta cảm thấy vô
cùng kinh ngạc a!
– Trừ phi cậu chính là người được đề cử trở thành Cục trưởng Cục Hiến Chương
kế tiếp, bằng không thật sự rất khó có thể giải thích được hết thảy những thứ
này.
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc không nói gì, cũng không biết hiện tại nên giải thích
như thế nào. Đột nhiên ngay tại thời điểm này, điện thoại di động mã hóa quân
dụng của hắn đột nhiên vang lên. Trên màn hình điện thoại cũng không có hiện
ra bất cứ dãy số nào cả.
Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm không có bất cứ cảm xúc biểu
tình gì của Chủ nhiệm Bố Lâm:
– Thượng Tá Hứa Nhạc, Tổng Thống tiên sinh muốn gặp cậu.