Trình tự thẩm tra xử lý vụ kiện tụng bên trong tòa án của một vụ kiện cấp độ
hai ngày hôm nay, cùng với những gì được miêu tả bên trong các tác phẩm văn
nghệ bình thường cũng hoàn toàn không có kịch liệt khẩn trương như mọi người
tưởng tượng, không có vô số những lời nói tràn đầy những bẫy rập những mưu mẹo
bay qua đánh lại liên miên, cũng không có cảnh tượng đương sự gân cổ lên, lộ
ra những sợi gân xanh phẫn nộ, hoặc là khóc rống mếu máo, nước mắt nước mũi
chỉ trích đối phương kịch liệt. Mà hoàn toàn ngược lại, quá trình thẩm tra xử
lý vụ kiện ngày hôm nay thật sự vô cùng buồn tẻ, thậm chí còn có chút buồn
chán nữa.
Bên trong quá trình biện hộ cùng với đưa ra chứng cứ tương quan nào đó, âm
điệu của luật sư song phương cũng được nghiêm khắc tiến hành khống chế ở một
khu vực nhất định nào đó mà thôi. Luật sư Tiêu Văn Tĩnh lúc này đang thừa nhận
những áp lực vô cùng khổng lồ, biểu tình ủ dột, lời nói chậm rãi, hòa hoãn,
thậm chí ngay cả trong quá trình đệ trình lên tiến trình thẩm tra xử lý cùng
với những chứng cứ có liên quan, những quy trình cần thiết của một vụ kiện sự
vụ bình thường, cũng đều vô cùng chậm rãi cùng với buồn tẻ.
Bên trong phiên tòa vô cùng im lặng này ngoại trừ những thanh âm phập phồng
không có chút âm điệu nào của các vị luật sư song phương ra, thì cũng chỉ có
thanh âm sàn sạt của những động tác lật xem các tờ công văn pháp luật dày cộp
của những người có liên quan mà thôi. Ngoài ra, thỉnh thoảng trong gian phòng
tòa án lại còn vang lên mấy tiếng ho khan cùng với thanh âm quải trượng hoạt
động, va chạm với phần sàn nhà bằng gỗ bên dưới.
Ở trên hàng ghế dự thính phía dưới là hơn mười vị Lão thái gia của Chung Gia,
từ Đại khu Tây Lâm xa xôi vừa đáp Phi thuyền dân dụng đến đây mấy hôm trước.
Các vị lão thái gia này ai nấy cũng đều đã hơn tám chín mươi tuổi, trên các
bàn tay già nua nhăn nheo đầy những vết đồi mồi của các lão nhân cơ hồ ai nấy
cũng đều có một cây quải trượng sang trọng. Bên trong ***g ngực đã bị năm
tháng vét sạch đi hết những vẻ trẻ khỏe của thanh niên, ngoại trừ có thêm
những thiết bị trợ tim tiên tiến, cũng đều trống rỗng không có thứ nào cả.
Biểu tình của đám lão thái gia Chung Gia ai nấy cũng đều đạm mạc nhìn chăm chú
vài hết thảy mọi diễn biến xảy ra tại tòa án, nhìn qua tựa hồ như đang hoàn mỹ
sắm vai một nhân vật trưởng giả gia tộc, hoặc là một vị trí giả nào đó. Thế
nhưng bên trong khóe mắt già nua của bọn họ cũng đều tỏa ra một chút mỏi mệt
cùng với chút ý tứ buồn bực nhàn nhạt, sớm đã bại lộ ra sự cảm thụ thực sự bên
trong nội tâm bọn họ.
Toàn bộ Tây Lâm hiện tại đã lâm vào nội loạn, Chính phủ Liên Bang cùng với sáu
đại Gia tộc vô tình vô nghĩa còn lại trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang thừa cơ
hội này mà thẩm thấu vào Tây Lâm, Chung Gia bị ép buộc phải liên tục triệt
thoái về phía sau. Thế nhưng nội bộ tuyến đầu Chung Gia Tây Lâm hiện tại lại
lâm vào đại loại như thế này, mấy vị lão thái gia ngồi ở đây ai nấy cũng đều
là những nhân vật tinh tường như thế nào, làm sao lại không biết trong chuyện
này cất giấu những hung hiểm ra sao? Chỉ tiếc rằng trong lòng mỗi người ai nấy
cũng đều có tham niệm, tuổi càng già, càng gần tới tử vong cuối cùng, cái loại
tham niệm này trong lòng mỗi người càng ngày càng dày đặc hơn rất nhiều…
Chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh dưới một hồi âm mưu nào đó, nếu như
Chung phu nhân vẫn còn sống, mấy cái lão gia hỏa này khẳng định cũng sẽ không
dám có bất cứ dã tâm nào cả. Nhưng mà hiện tại cả hai vợ chồng thực lực cường
hãn kia cũng đều đồng thời chết đi, cũng chỉ để lại một đứa bé gái mồ côi mà
thôi. Càng kỳ diệu hơn chính là, cái gã Chung Nhị Lang từ trước đến nay vẫn
đều luôn được người khác cho rằng là người thừa kế tiếp theo của Chung Gia Tây
Lâm… cũng là một đứa cô nhi. Đối mặt với một đứa bé con cô nhi, đối mắt với
một cái sự nghiệp cùng với quyền thế khổng lồ như thế kia, bọn họ làm sao có
thể không động tâm được cơ chứ?
Vì thế, cái đám lão nhân gia Chung Gia tay chống quải trượng ngồi ở phiên tòa
này, đã phạm phải một cái sai lầm trí mạng không thể tha thứ được, hơn nữa bọn
họ cũng tự biết rằng bản thân mình rốt cuộc cũng không có cơ hội để vãn hồi
chuyện này nữa rồi. Nhưng mà cái lão đầu hổ Chung Sấu Hổ mạnh mẽ khủng bố kia
cũng đã chết mất rồi, bọn họ ý đồ muốn cưỡi hổ, làm sao cái đầu hổ kia còn có
thể trở về, quay ngược lại cắn bọn họ được cơ chứ?
Cái cô bé con xinh xắn tựa hồ như được điêu khắc bằng băng bằng ngọc đang ngồi
trên hàng ghế phía trước cùng kia, lúc này đang cúi thấp mái đầu đầy tóc đen
của mình, lặng lẽ làm bài tập về nhà. Cô bé con nhìn bề ngoài giống như là khờ
dại vô hại, thế nhưng giờ phút này xuất hiện ở trên tòa án liên quan trực tiếp
đến mình, thế nhưng lại im lặng trầm mặc bỏ mặc hết mọi thứ như thế. Cái loại
im lặng, bình tĩnh, trầm mặc như thế này tựa hồ như đại biểu cho một loại tiềm
chất lãnh khốc cùng với mạnh mẽ thừa hưởng từ cả người cha mạnh mẽ lẫn người
mẹ trầm tĩnh của chính mình.
Quan trọng hơn nữa chính là ở sau lưng cô bé con này, chính là hai gã quân
nhân sĩ quan điên cuồng vô cùng cường đại là Hứa Nhạc cùng với Lý Phong. Nếu
như đợi cô bé con lớn lên, đợi cho hai cái gã quân nhân sĩ quan thanh niên
điên cuồng cường đại khủng bố kia càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, vậy thì mấy
lão đầu tử bọn họ làm sao còn có thể sống được nữa cơ chứ? Những thanh quải
trượng sang quý bóng loáng lạnh như băng trong tay bọn họ có thể nào sẽ bị
người khác bẻ vụn thành vô số những đoạn nhỏ hay không?
Cho nên mặc dù biết rõ ràng làm cái hồi kiện tụng này sẽ vô cùng khó khăn đối
với bọn họ, thế nhưng là vì mớ sản nghiệp khổng lồ cùng với quyền lực mạnh mẽ,
cho dù là có vì nội bộ Chung Gia tranh chấp mà dẫn đến vô số những đầu cá mập
khủng khiếp từ Thủ Đô Tinh Quyển kia, mấy vị lão thái gia này cũng đều bắt
buộc phải kiên trì tiếp tục, chống đỡ tiếp tục, mãi cho đến khi nào đạt được
thắng lợi mới thôi. Lúc đó bọn họ sẽ cùng với những thế lực khổng lồ phía sau
Liên Bang kia mà trả giá, ra giá, cố gắng kéo dài một chút cái hơi tàn lay lắt
của chính mình, kiếm về một chút cơ hội cuối cùng.
Sau khi một phen trải qua một loại những lời thuật pháp luật cùng với những
trình tự tố tụng buồn tẻ mà chán ngắt theo quy định, những vị luật sư sự vụ
của hai bên trong phiên tòa bắt đầu dần dần đem đề tài chuyển dời đến những
vấn đề trung tâm mấu chốt nhất. Vì để tranh đoạt quyền giám hộ của vị cô bé
con ngồi đằng kia, cả hai bên đều cố gắng đưa ra những chứng cứ tương quan
cùng với những lời nói đối chứng ngôn ngữ vô cùng nghiêm túc. Sau khi Chung Tử
Kỳ đứng lên giữa tòa, cực kỳ thâm tình đưa ra những lời kêu gọi thân thiết,
bên phía Đoàn luật sư của phe nguyên cáo đã trực tiếp đem trọng điểm của sự
chất vấn nằm lên trên người Điền Đại Bổng…
Một vị đại luật sư nào đó vô cùng nổi tiếng bên trong Liên Bang đã cực kỳ bình
tĩnh đưa ra lời chất vấn, cho rằng cái gã mập mạp này cũng không có bất cứ mối
quan hệ huyết thống gì đối với Chung Gia, chỉ là một ngoại nhân không có bất
cứ quyền hạn pháp luật gì đối với người Chung Gia cả. Một kẻ như thế có tư
cách gì mà làm người giám hộ cho Đại tiểu thư Chung Gia, ngồi ở trên bục xét
xử làm người đại diện cho bị cáo? Một hồi kiện tụng gia tộc phân tranh khiến
kẻ khác đau lòng kéo dài đã hơn một năm trời nay, có phải chính là bởi vì một
kẻ ngoại nhân nào đó, bởi vì những mục đích không thể để người khác biết được
nào đó, mà từ đó có âm mưu muốn lừa gạt tiểu thư Chung Gia tuổi còn khờ dại…
– Hơn mười vị lão nhân đang ngồi trên bục dự thính ngày hôm nay, có vị là
Nghị viên Châu, có vị là Nghị viên Đại khu, có vị là lão Tướng quân, có vị là
Tổng Giám đốc các công ty nổi tiếng… Bọn họ ai nấy cũng đều có hai điểm giống
nhau, đó chính là, bọn họ ai cũng đều là những vị lão nhân đức cao vọng trọng,
bọn họ ai nấy cũng đều là những lão nhân lão thành của Chung Gia…
Vị đại luật sư nổi tiếng bên trong giới Tư pháp Liên Bang này lạnh lùng liếc
mắt nhìn Tiêu Văn Tĩnh một cái, sau đó hướng về phía bục thủ tịch bên trên,
tiếp tục nói:
– Mà vị đương sự Chung Tử Kỳ tiên sinh của tôi, chính là anh họ ruột của
Chung Yên Hoa tiểu thư. Sau khi hai vợ chồng Chung Tư Lệnh hy sinh cho tổ
quốc, anh ta chính là thân nhân có huyết thống gần nhất với Chung Yên Hoa tiểu
thư.
– Mà vị Điền tiên sinh này… thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi đối với tên họ của
ngài cũng không có bất cứ một tia hảo cảm nào cả. Căn cứ vào hồ sơ nhân thân
mà Quân đội đã công khai, cùng với bản sơ yếu lý lịch trích ngang của ngài,
tôi cho rằng ngài hoàn toàn không có bất cứ tư cách nào để mà đảm đương chức
vụ người giám hộ cho một cô bé con chưa trưởng thành cả.
– Một gã nam nhân trung niên, khi phục vụ trong Quân đội bởi vì ẩu đả cấp
trên mà bị khai trừ Quân tịch, đuổi khỏi Quân đội, một kẻ bởi vì trốn học đi
chơi gái mà bị Học viện Quân sự lâm thời đình chỉ học tịch, không được tốt
nghiệp, một kẻ không có gia đình, không thân không thích, một kẻ say rượu bảy
ngày một tuần, một kẻ tình trạng sức khỏe không được đảm bảo như ngài… đối với
một vị tiểu cô nương vừa mới mất đi cha mẹ, đáng được người khác thương cảm
chiếu cố, trạng thái tâm lý yếu ớt cần được chúng ta lo lắng nhiều hơn mà nói,
hắn vốn dĩ không phải là có thể được trở thành người giám hộ cho cô bé hay
không, mà tôi còn cho rằng tòa án hoàn toàn nên ban ra lệnh hạn chế, cấm hắn
không được tiếp cận Chung Yên Hoa tiểu thư…
Nghe thấy câu nói đó, Điền mập mạp từ đầu đến giờ vẫn luôn mệt mỏi vô thần
ngồi ở trên hàng ghế bị cáo đầu tiên rốt cuộc cũng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt
ẩn chứa phía sau cặp mắt ti hí kia tựa hồ như là muốn đem đối phương hoàn toàn
xé nát ra vậy. Ánh mắt hắn chậm rãi chảy xuôi ra một loại khí thế mạnh mẽ
cường hãn, âm lãnh mà sắc bén đến cực điểm, bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng phải
cảm thấy khiếp sợ.
Kể từ sau khi phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia biểu lộ ra thái độ, Thái Tử gia
chính thức rời đi, Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu chính thức đóng cửa, Điền
Đại Bổng biết rất rõ ràng cái trận kiện tụng ngày hôm nay phi thường khó đánh,
thậm chí đến chín phần là phải thua nữa. Cho dù là hắn đối với cái gã nam nhân
trẻ tuổi có cặp mắt ti hí vừa mới quay trở lại gia hương kia cũng quẳng ném
một sự hy vọng vô cùng to lớn, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có bất cứ sự tin
tưởng nào để dựa vào cả.
Chẳng qua kỳ thật Điền Đại Bổng cũng không phải là rất quan tâm đến sự thắng
bại của một hồi kiện tụng này. Công ty Cổ Chung khổng lồ, một khoảng gia sản
khổng lồ, quyền lực khổng lồ kia cho dù đều có bị đám lão bất tử kia cướp sạch
đi chăng nữa thì có là gì đâu? Nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không có khả năng
giao cho bọn hắn. Nếu như chuyện tình thật sự diễn biến đến thời khắc không
thể nào vãn hồi được, hắn cuối cùng cũng chỉ là phát động một hồi binh biến
tại Lạc Nhật Châu ở Đại khu Tây Lâm mà thôi. Hắn sẽ đem cái lão bà con thân
thích Chung gia vong ân phụ nghĩa kia giết chết sạch sẽ không chừa lại một ai,
sau đó mang theo tiểu thư xuyên thẳng qua bên Tinh vân Vãn Hạt tối om ở biên
giới, chạy thẳng đến bên Bách Mộ Đại, nơi mà đám người Liên Bang vô sỉ kia
không thể nào can thiệp đến được là xong.
Chờ đến khi tiểu thư lớn lên, chờ đến khi cái gã nam nhân thanh niên có cặp
mắt ti hí kia cùng với Tiểu Phong Tử biến thành những gã nam nhân có quyền lực
lớn nhất trong Liên Bang rồi, đến lúc đó ta lại sẽ mang theo tiểu thư quay trở
vềm thu hồ lại những gì vốn dĩ là thuộc về chúng ta là được.
Điền Đại Bổng có thể suy nghĩ đến như vậy, chính là bởi vì bản thân hắn chính
là loại nam nhân có tích cách như thế. Nhưng mà luật sư Tiêu Văn Tĩnh thì lại
tuyệt đối không suy nghĩ như vậy. Hắn ta chỉ khẽ lấy ra một cái khăn tay trong
túi áo của mình, nhẹ nhàng lau đi mớ mồ hôi đang chảy dài hai bên vành tai của
mình, bình tĩnh mà tiếp tục đưa ra những chất vấn của bản thân mình. Hắn nhẹ
nhàng mà lưu loát nhắc lại những điều khoản bổ sung trong điều luật số 7 về
Quyền thừa kế di sản trong luật pháp Liên Bang, cùng với những án lệ trong các
vụ kiện tụng về quyền thừa kế di sản nổi tiếng đã được tiến hành trong mấy
trăm năm gần đây, cho rằng khi mà những thân thuộc có quyền lợi tương quan nào
đó, nếu như cùng với ích lợi tồn tại rõ ràng của đối tượng cần nhận được sự
giám hộ phát sinh những xung đột liên hệ nào đó, như vậy những bên thân thích
có quyền lợi tương quan kia cũng sẽ mất đi quyền bảo hộ vốn có của bọn họ.
Những điều luật pháp luật vô cùng rõ ràng, những án lệ pháp luật vô cùng rõ
ràng đều được trình bày cẩn thận. Tiêu Văn Tĩnh cho rằng cái vị nữ quan tòa
trung niên cao cao tại thượng kia cũng sẽ không đưa ra bất cứ sự phản bác nào
cả. Nhưng mà ngay tại thời điểm hắn còn đang suy nghĩ như thế, cái vị nữ quan
tòa trung niên trên đầu đội một bộ tóc giả kiểu cũ màu trắng chuyên dụng của
pháp quan kia đã lạnh lùng mở miệng:
– Về mặt trình tự xử lý thẩm tra án kiện quyền giám hộ dân sự, cái chúng ta
suy nghĩ đến đầu tiên chính là khả năng nuôi dưỡng cùng với hoàn cảnh trưởng
thành của đối tượng không có năng lực hành vi dân sự, cho nên đối với vấn đề ý
nguyện của chính bản thân người chưa có năng lực hành vi dân dự, cũng chỉ là
một điều kiện để tham khảo mà thôi.
– Tiêu luật sư, những gì mà ngài nói từ nãy đến giờ rất khó có thể thuyết
phục được tôi. Vị cô bé con đang ngồi bên cạnh ngài kia, theo như những gì
ngài nói, chính là không cần những người thân nhân của mình giám hộ, mà là
cần… vị Điền tiên sinh kia làm người giám hộ sao? Còn về phần những bằng chứng
về xung đột lợi ích có liên quan, cái mà tôi cần chính là chứng cứ xác thực,
chứ không cần những chứng cứ chỉ là những thông tin từ bên phía tin tức truyền
thông bên trong Liên Bang mà ngài vừa mới đưa ra làm chứng cứ, lại lặp lại hết
lần này đến lần kia như vậy.
Vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả quăn tít màu trắng kia khẽ cau mày
lại, nhìn xuống Tiêu Văn Tĩnh bên dưới, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn xét xử, có
chút hờn giận, nói:
– Cái vụ kiện tụng này đã kéo dài gần một năm trời nay rồi. Đến tột cùng là
phải lãng phí bao nhiêu tiền nộp thuế của dân chúng Liên Bang nữa đây? Hệ
thống Tư pháp Liên Bang không có khả năng bởi vì một vụ kiện tụng của các vị
mà kéo dài quá nhiều những phí tổn chính sách Tư pháp theo chính sách được
nữa. Bản quan tòa hy vọng có thể nhanh chóng đưa ra được những kết quả chính
xác nhất, cho nên hy vọng ngài có thể đưa ra được những bằng chứng chính xác
có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang.
Những ngón tay đang lật xem hồ sơ vụ án của luật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thời
cứng đờ lại một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía vị nữ quan tòa
với mái tóc giả xoăn tít màu trắng trên kia, phi thường nghi hoặc, khiếp sợ
cùng với bất ngờ với những gì mà đối phương vừa nói ra.
Những bằng chứng chính xác có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang? Đám người
Chung Gia có ý đồ ở trên trạm không gian tiến hành mưu sát Chung Yên Hoa có để
lại chứng cứ gì không? Những công tác điều động quân đội dị thường ở Lạc Nhật
Châu Tây Lâm hơn một năm trước đây có phải là những bằng chứng có hiệu lực
theo pháp luật Liên Bang hay không? Không, tất cả những thứ này cũng đều không
có khả năng dùng làm chứng cứ đưa ra trước một phiên tòa dân sự để tranh chấp
quyền bảo hộ được. Một khi hắn làm như vậy, khẳng định hắn sẽ ngay lập tức bị
người khác dùng danh nghĩa vu khống mà khởi kiện hắn.
Nghĩ đến điều này, trên gương mặt của luật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thời nổi lên
một tia nụ cười trào phúng cùng với chán ghét đến cùng cực. Ngày hôm nay bản
thân hắn đối với sự hắc ám phía sau giới Tư pháp Liên Bang đã có sự nhận thức
tương đối rõ ràng, hiểu được bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với đám đại Gia
tộc kia đã quyết tâm không tiếc hết thảy mọi hậu quả, cũng đều muốn một phen
đem cái án tình của Chung Gia Tây Lâm này chấm dứt trước khi có sự can thiệp
của vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia vào trình tự xử lý thẩm tra… Cho dù là
cái vị nữ quan tòa trung niên tóc quăng màu trắng này ở trước phiên toàn có
biểu hiện ngu xuẩn, vớ vẫn đến thế nào đi chăng nữa cũng mặc kệ. Chỉ cần trình
tự xét xử kia còn không có vào được Tòa án Tối cao, như vậy cho dù rằng vị Thủ
tịch Pháp quan Hà Anh kia có cái nhìn như thế nào đi chăng nữa, cũng không có
biện pháp nào ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng được.
Ngay tại thời điểm luật sư Tiêu Văn Tĩnh đang đề cao âm điệu, chuẩn bị đưa ra
lời kháng nghị, nhưng mà khóe mắt chợt liếc nhìn về phía thân ảnh của cô bé
con đang ngồi bên cạnh mình kia, nghĩ đến đám đồng sự của chính mình trong Bộ
Tư Pháp đang cố gắng chuẩn bị những sự tình có liên quan đến vụ kiện này, hắn
ta đành phải cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, chậm rãi ngồi
trở lại vị trí của mình.
Mái tóc đen mềm nhẹ, cắt ngắn chỉnh tề, chảy vuốt cẩn thận, im lặng mà trầm
mặc phủ lên trên nửa vầng trán của cô bé con. Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa thân
đang nằm ở ngay trung tâm của một hồi lốc xoáy tranh chấp, lúc này tựa hồ như
căn bản không thèm quan tâm đến chuyện một hồi phiên tòa quan trọng này chính
là sắp sửa quyết đinh quyền giám hộ của chính bản thân mình vậy. Cô bé cũng
chỉ là đang cúi đầu xuống, cầm cây bút điện tử tinh tế, vô cùng chăm chú làm
bài tập về nhà trên cái bản ghi chép điện tử đặt trên bàn trước mặt. Tựa hồ
hiện tại cô bé đang gặp phải một bài toán hóc búa nào đó, cho nên bộ dáng có
chút đặc biệt đáng yên cắn nhẹ đầu bút một chút, ra chiều nghĩ ngợi.
Cái vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả xoăn tít lạnh lùng ngồi trên
kia, đám lão thái gia tay cầm quảy trượng chống xuống đất kia, cái người anh
họ đang diễn một màn thâm tình thân thiết kia, căn bản không hề lọt vào trong
mắt của cô bé con chút nào.
Ánh mặt trời vào đông có chút lạnh lùng nhàn nhạt từ trên cái cửa sổ thủy tinh
lớn trên đỉnh gian phòng rộng rãi chiếu thẳng xuống dưới. Con đường trải thảm
nghiêm trang thẳng tắp ở chính giữa gian phòng tòa án nhìn qua có chút ảm đạm
trầm mặc, vô số người đến dự phiên tòa cũng im lặng trầm mặc không nói một
tiếng nào. Không khí vô cùng căng thẳng…
Đột nhiên đúng lúc này, cánh cửa đại môn to lớn nặng nề của gian phòng phiên
tòa vốn đã đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra. Ở bên trong làn ánh sáng chói lọi từ
bên ngoài chiếu rọi vào, một cái thân ảnh thẳng tắp nhất thời đi vào. Đôi giày
quân dụng sáng loáng dẫm lên trên mặt sàn của phiên toàn phát ra thanh âm rung
động trong trẻo, vang vọng, từng tiếng từng tiếng vang lên, giống hệt như là
đang giẫm thẳng vào trong lòng vô số người đang ngồi trong này vậy.
Cái thân ảnh kia càng ngày càng tiến đến gần, khuôn mặt của thân ảnh cũng càng
ngày càng rõ ràng hơn. Điền Đại Bổng đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, quay
đầu nhìn lại, đám lão thái gia Chung Gia đang ngồi trên hàng ghế dự thính, bàn
tay nắm lấy quải trượng đột nhiên nắm chặt lại một cái, những thanh quải
trượng chợt run rẩy nhè nhẹ. Trong ánh mắt của Chung Tử Kỳ đang ngồi trên hàng
ghế nguyên cáo đột nhiên hiện lên một vẻ kinh hoảng nhàn nhạt.
Cái thân ảnh kia đi thẳng đến phía trước nhất của tòa án, đưa tay gỡ xuống
chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, đặt xuống trên bàn, ngay bên cạnh chỗ ngồi
của cô bé con đang làm bài tập về nhà kia, sau đó đem một con chíp vi mạch nho
nhỏ chuyển sang cho vị thư ký chuyên tiến hành công tác truyền phát văn bản
điện tử của phiên tòa, bên trong bầu không khí tuyệt đối trầm mặc một cách kỳ
dị của phiên tòa, hướng về phía vị nữ quan tòa trung niên tóc giả màu trắng
trên cao kia, bình tĩnh nói:
– Tôi tên là Hứa Nhạc, là Chủ quản Kỹ thuật cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng đương
nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17 Quân khu I Liên Bang. Tôi đã ủy thác cho luật
sư Tiêu Văn Tĩnh đệ trình lên văn bản thỉnh cầu quyền lợi của tôi, kính xin
quý quan tòa đọc qua.
– Tôi thỉnh cầu… hoàn toàn có được quyền giám hộ của Chung Yên Hoa!