Đồng dạng chỉ là một câu chuyện xưa, từ trong miệng của những người khác nhau
nói lại, liền sẽ thật tự nhiên biến thành những tình tiết cấu tạo cùng với
những hình tượng cẩu huyết hoàn toàn bất đồng với nhau. Cái câu chuyện xưa bí
ẩn nhất mà trên thực tế cũng là có sự ảnh hưởng sâu xa nhất xảy ra tại thời kỳ
cuối cùng của Hiến Lịch 36 của Liên Bang kia, đối với phương diện này cũng
không thể ngoại lệ.
Một vị Đại Sư Phạm thiên tài đến từ Tinh vực Đế Quốc, cùng với một chiếc phi
thuyền cá nhân tiên tiến tương đương, thậm chí còn tiên tiến hơn những chiếc
phi thuyền Chiến hạm nghiên cứu Khoa học Kỹ thuật của Liên Bang nữa, bí mật
len lỏi đi vào trong lãnh thổ Liên Bang, thậm chí còn tiến thẳng đến Thủ Đô
Tinh Quyển Liên Bang nữa, do đó đã tạo thành những hình ảnh vô số gợn sóng bao
la hùng vĩ, cẩu huyết anh hùng, sụp đổ điêu tàn, thất tao bát loạn, nước mắt
tuôn rơi, cười to điên cuồng, ngớ ngẩn không nói nên lời.
Về những sự tích của vị Đại Sư Phạm thiên tài tên gọi Hoa Giải Ngữ nào đó năm
xưa, thì cái vị đệ tử thiên tài Phong Dư của ông ta, đương nhiên hắn lúc đó
cũng sẽ không phải tên là Phong Dư, cũng chưa từng bao giờ đối với cái gã đệ
tử học nghề ngây thơ ở bên cạnh những cái hầm mỏ này mà đề cập qua những
chuyện tình này. Nhưng mà Hứa Nhạc đã từng nghe Hoài Thảo Thi nhắc tới một vài
những hình ảnh vụn vặt nào đó trong quá khứ, cộng với cái vị Đại Sư Phạm đương
nhiên áo bạc thếch thích cởi truồng nói những chuyện văn nghệ hài kịch gì gì
đó kia cũng đã từng kể lại một đoạn chuyện xưa này. Nhưng mà bất luận là Công
chúa Điện hạ Đế Quốc hay là Đại Sư Phạm đương nhiệm Đế Quốc, cái góc độ nhìn
của bọn họ khi tiến hành giảng thuật lại cái chuyện xưa này, tự nhiên cùng với
góc độ nhìn của nhân vật giảnh thuật ngày hôm nay là hoàn toàn bất đồng với
nhau.
Bởi vì nhân vật giảng thuật chuyện xưa ngày hôm nay chính là cái gã đệ tử nổi
danh nhất của vị Đại Sư Phạm Đế Quốc tiền nhiệm Hoa Giải Ngữ kia, cũng chính
là cái gã nam nhân mà toàn bộ người Đế Quốc thống hận nhất, mà cũng đồng dạnh
chính là vị Quân Thần Lý Thất Phu tuyệt đối không ai có thể thay thế được của
Liên Bang. Ngày hôm nay, có lẽ chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng
ông ta giảng thuật lại cái câu chuyện xưa này:
– Khi đó tuổi tác của cả ba người chúng ta cũng đều còn rất nhỏ, cũng không
biết cái gã trẻ tuổi tóc đen mắt đen độ tuổi so với hai anh em chúng ta cùng
lắm cũng chỉ lớn hơn ba bốn tuổi kia, là từ chốn nào bên trên sao trời mênh
mông kia mà rơi xuống. Hai anh em chúng ta cũng chỉ biết là hắn đã chỉ dạy cho
chúng ta một vài thứ gì đó vô cùng kỳ diệu. Cuối cùng trước khi chúng ta chia
tay, hai anh em chúng ta mới biết được, hóa ra hắn chính là người Đế Quốc.
– Đế Quốc là cái gì? Những chiếc phi thuyền nghiên cứu Khoa học Kỹ thuật của
Liên Bang vào lúc nào thì bị lửa đạn khủng bố của Chiến hạm Đế Quốc oanh kích
thành từng mảnh nhỏ? Sự xung đột trên phương diện chính trị là cái gì? Tất cả
những cái này đối với hai anh em chúng ta lúc đó cũng không phải là chuyện nằm
trong sự hiểu biết của mình. Mà cho dù có hiểu biết đi chăng nữa, thì bản thân
hai anh em chúng ta tuổi còn quá nhỏ, cũng không có khả năng có quá nhiều
những cái gì mà gia cừu quốc hận cả.
– Tuổi còn quá nhỏ, đó cũng không phải là cái cớ để giải thích, mà chính là
sự thật!
– Nói đến chỗ này, cũng không thể không nhắc đến một gã đệ tử khác nữa của sư
phụ ta. Hắn chính là em trai ruột của ta, cũng chính là sư phụ của cậu. Cậu có
thói quen gọi hắn là đại thúc, nhưng hẳn là cũng biết rõ ràng hắn có rất nhiều
rất nhiều những thân phận khác nhau, mà không một thân phận nào là tầm thường
cả. Trên thực tế cũng giống như ba chữ Lý Thất Phu này, sắp sửa được khắc lên
trên tấm mộ bia của ta, cùng với một mớ đồ cúng bái tế hoang phí khác, cái tên
của hắn cũng không phải là một thứ gì quan trọng cả. Mà ta, vẫn mãi giống như
những thời điểm cả hai chúng ta còn nhỏ tuổi vậy, vẫn mãi luôn một phen gọi
hắn là Lý Dư.
– Nói xong về Lý Dư rồi, thì sẽ quay lại cái câu chuyện xưa, mà năm tháng đã
có chút xa xôi, xa xôi đến mức ngay cả ta cũng cảm thấy có chút mơ hồ không
nhớ rõ ràng nữa.
– Trong suy nghĩ của Lý Dư, vị sư phụ trẻ tuổi của hai người chúng ta chính
là một người lữ hành, một người lữ hành luôn quan niệm trong đầu về chủ nghĩa
hòa bình, chính là bởi vì tò mò mà đã tiến vào một chuyến lữ hành vĩ đại không
thể nào tưởng tượng ra nổi này.
– Ta thừa nhận rằng hắn rất tò mò, nhưng mà ta lại không thừa nhận hắn là
loại người gọi là theo chủ nghĩa hòa bình gì gì đó. Nhất là đến rất nhiều năm
sau đó, khi mà ta biết được cái gọi là Kế hoạch Mầm móng kia, hóa ra chính là
xuất ra từ bộ não thiên tài của hắn.
– Ta cũng không biết sư phụ đã ở bên trong Liên Bang chu du qua bao nhiêu năm
trời rồi, đã đi qua bao nhiêu địa phương khác nhau rồi, đã gặp qua bao nhiêu
người Liên Bang rồi, hơn nữa lại vì cái gì mà cuối cùng lại dừng lại ở bên
trong khu vực bảo hộ động vật hoang dã kia tại ngoại thành Phí Thành đó. Hơn
nữa vì cái gì hắn lại chấp nhận dạy hai anh em chúng ta đến nhiều năm như vậy.
Ta chỉ biết là những năm cuộc sống đó của chúng ta thật sự vô cùng thú vị. Hai
anh em chúng ta thậm chí đã quên đi chuyện hắn là một người Đế Quốc nữa.
– Nhưng mà chiến tranh chung quy cuối cùng vẫn là bùng phát lên. Sư phụ đã
mang theo hai anh em chúng ta cưỡi lên chiếc phi thuyền của hắn đi đến Đế
Quốc, ở lại bên trong Đế Quốc. Hai anh em chúng ta lại trải qua một đoạn những
năm tháng vô cùng kỳ diệu ở bên đó.
Kỳ thật ta cũng không thể không thừa nhận một chút, ngày sau ở trên chiến
trường, Sư đoàn Thiết giáp 17 có thể so với các chi bộ đội khác của Liên Bang
lấy được càng nhiều hơn những chiến tích lẫy lừng, tuyệt đối là nhờ vào những
chuyện này. Ta đã từng đi qua Đế Quốc, ở lại Đế Quốc, ta hiểu rõ Đế Quốc, vị
sư phụ thiên tài kia của ta đã từng đem rất nhiều rất nhiều những sự tình của
Đế Quốc giảng dạy lại cho ta.
– Còn có một chuyện tình mà ta cũng không thể không thừa nhận, sau này ở bên
trong Liên Bang, Lý Dư cuối cùng có thể một phen nghiên cứu chế tạo thành công
cái thiết bị phát ra lam quang kia, chính là do sư phụ ta đưa ra ý kiến thiết
kế ban đầu, mãi cho đến cuối cùng còn có thể lợi dụng những nguyên lý tiêu
chuẩn cơ bản của con chíp vi mạch trên chiếc phi thuyền kia, thành công chế
tạo ra những con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang, cũng không vượt ra ngoài sự
dạy bảo của sư phụ!
– Nhưng mà chúng ta dù sao cũng là người Liên Bang!
– Liên Bang cùng với Đế Quốc đang chiến tranh mãnh liệt với nhau, chúng ta ở
bên Đế Quốc cũng chỉ là những cô nhi. Cho dù chúng ta có rời đi, thì cũng chỉ
là những gã cô nhi lưu lạc bên trong vũ trụ mà thôi. Ta không thích lưu lạc,
ta cũng không thích Đế Quốc.
– Có tình cảm thì mới có cảm giác yêu ghét. Bản thân cậu cũng đều đã phân
biệt sinh sống ở trong Liên Bang cùng với trong Đế Quốc, hẳn là cậu rất rõ
ràng ở bên kia càng thích hợp hơn với cuộc sống con người một chút.
– Nhưng mà cái gã em trai khốn kiếp kia của ta thì lại không giống như ta.
Hắn tìm không ra nơi để chính mình hướng về. Cái tên kia căn bản không có tồn
tại nơi nào hoàn toàn lý tưởng đối với hắn. Hắn ghét cay ghét đắng quang huy
Đệ Nhất Hiến Chương giương mắt nhìn chằm chằm vào mỗi một nhất cử nhất động
của chính mình. Hắn ghét cay ghét đắng những gia tộc ẩn nấp phía sau tấm màn
lịch sử của Liên Bang này, hắn quá mức tự phụ, thậm chí còn có chút tự kỷ nữa.
Hắn cho rằng bản thân chính mình có thể thay đổi một chút những thứ này.
– Hắn là kẻ vô cùng thiên tài. Những vấn đề mà sư phụ cũng chưa thể giải
quyết được, hắn đều có thể giải quyết được. Hắn cũng không cần tiếp tục giả
mạo thân phận một người từ Bách Mộ Đại trở về, hắn có thể sắm vai bất cứ nhân
vật nào mà hắn nghĩ muốn sắm vai.
– Chẳng qua là mâu thuẫn của chúng ta khi đó cũng không có trở nên gay gắt,
chính là bởi vì đây cũng chỉ là sự bất đồng về mặt lý niệm mà thôi, cũng không
có liên quan đến những cái vấn đề quan trọng gì đó liên quan đến sống hay chết
của một con người, hoặc là nhiều con người.
– Tịch Lặc đại sư đã từng nói qua, trong cuộc sống này, ngoại trừ chuyện sinh
tử, bất cứ một chuyện tình nào khác, cũng đều là chuyện không quan trọng. Ta
bây giờ đã sống đến 88 tuổi, mới có thể dần dần hiểu được hàm nghĩa thật sự
chân chính trong những lời nói này.
– Câu chuyện xưa có thể trở nên gay gắt, cũng chính là một câu chuyện xưa
liên quan đến chuyện sinh tử.
– Cái này là một câu chuyện xưa bên trong câu chuyện xưa. Nên bắt đầu nói đến
từ nơi nào đây?
– Hắn là nên bắt đầu từ lúc ta quay trở lại Liên Bang đi!
– Lúc nãy ta đã từng nói qua, ta là một người Liên Bang, trong lúc Liên Bang
đang cùng với Đế Quốc tác chiến, thì một người Liên Bang cần phải làm ra sự
lựa chọn như thế nào đây?
Một dòng suối nước nóng vô cùng trân quý từ dưới chân ngọn núi lớn ở Phí Thành
dẫn truyền thẳng vào trong tòa trang viên, theo những đường ống ngầm thiên
nhiên được gia cố lại bởi những ống trúc già lâu năm tinh chế, tí tách tí tách
thong thả xuyên qua những con đường trên các cánh đồng bên ngoài, xuyên qua
bức tường của tòa trang viên, từ hiên nhà lặng lẽ chảy vào bên trong, cuối
cùng thì dung nhập vào bên trong một cái ao đá khoáng thạch rộng khoảng chừng
bảy tám thước vuông bên trong khu vực trung tâm của trang viên. Những luồng
khói trắng nóng bỏng giống hệt như những đầu bạch long bình thường chậm rãi
bốc lên, lan tràn ra khắp nơi bốn phương tám hướng trong căn phòng rộng lớn,
đem tầm nhìn bên trong gian phòng vốn dĩ trống trải này biến thành một mảnh mơ
hồ, giống hệt như là cái gọi là chân tướng của rất nhiều năm trước đây.
Những người có tư cách đi vào trong tòa trang viên bên bờ hồ Phí Thành này vốn
dĩ cực kỳ hiếm hoi. Trong thời gian mấy năm gần đây, đại khái cũng chỉ có mỗi
mình cái vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mà thôi. Nhưng mà cái
vị phu nhân này căn bản không thể nào cởi sạch quần áo, lõa thể nhảy vào nơi
này mà tắm rửa. Cho nên mỗi khi nghĩ đến chính mìnhđạt được vinh hạnh là người
duy nhất rất nhiều năm nay được phép tiến vào trong cái ao nước khoáng nóng
này, Hứa Nhạc liền bắt đầu nghĩ cảm thấy có chút khẩn trương nhàn nhạt. Có thể
cùng với Quân Thần đại nhân vĩ đại cùng tắm chung một ao nước nóng, đây là một
sự vinh quang đến như thế nào đây cơ chứ?
Bàn tay phải nắm chặt một chiếc khăn tắm lông xanh quân dụng bình thường, khẽ
chà xát ra một vài mảnh bọt xà phòng màu trắng muốt, Hứa Nhạc một tay đỡ lấy
phần đầu vai có chút gầy yếu của lão nhân gia, một tay thì lại ổn định mà mạnh
mẽ dùng sức chà xát lên phần lưng da thịt già nua nhăn nheo mà thiếu sức sống
của vị lão nhân bên cạnh mình. Cái cảm giác khẩn trương vinh quang hưng phấn
trong lòng trước đây dần dần mất đi. Mỗi khi nhìn thấy cái thân hình già nua
gầy yếu trơ xương trước mặt mình, chẳng biết vì cái gì, thế nhưng hắn lại cảm
thấy vô cùng chua xót.
– Tôi cùng là một người Liên Bang!
Nghe được cái câu hỏi kia của vị lão nhân gia, Hứa Nhạc sau khi cúi đầu trầm
mặc tự hỏi một lát sau, liền đem tay phải tỉ mỉ gạt gạt một chút mớ nước
khoáng nóng bóng bên cạnh mình mấy cái, sau đó tiếp tục thay lão nhân gia dùng
sức chà xát phần lưng, vô cùng nghiêm túc hồi đáp:
– Dưới loại tình huống như thế, đương nhiên là tôi sẽ lựa chọn tòng quân nhập
ngũ, chống lại quân xâm lược rồi.
Lý Thất Phu toàn thân lõa thể đang ngâm mình bên trong ao nước khoáng, giờ
phút này cũng không có nửa điểm hình tượng oai hùng mạnh mẽ vĩ đại của vị Quân
Thần đại nhân trong những phương tiện truyền thông tuyên truyền của Liên Bang,
mà cũng chỉ là một gã lão đầu nhi khô quắt phổ thông vô cùng bình thường nào
đó. Mái tóc bạc trắng trên đầu bị mớ nước suối thấm ướt đẫm, bết dính lại một
chỗ, nhìn qua càng có thêm vài phần chật vật.
Vị lão nhân có chút thống khổ ho khan vài tiếng, sau đó lại dùng thanh âm có
chút khàn khàn trầm ***c, nỗ lực tiếp tục nói tiếp câu chuyện xưa của mình:
– Trong lúc ấy tôi cũng chính là nghĩ giống hệt như cậu vậy!
– Cái phần sau của cái chuyện xưa này mặc dù nói là phần sau, thế nhưng lại
đã bắt đầu mấy chục năm trước rồi, nhìn qua có chút cũ mốc cũ meo… Bốn chữ cũ
mốc cũ meo này nói ra cậu cũng hiểu được phải không? Đại khái chính là cái câu
ngạn ngữ xưa như trái đất ở bên trong Liên Bang đó. Ta quen sử dụng câu nói
này hơn. Đó là bởi vì năm xưa khi mà sư phụ dạy cho chúng ta ngôn ngữ Đế Quốc,
bên trong đó cũng rất thường xuyên dùng những loại từ ngữ này để mà hình dung
những loại ngữ cảnh này. Còn nói về sư phụ của chúng ta, bởi vì trong mấy chục
năm về sau đó, sư phụ, à không, là cái vị Đại Sư Phạm Hoa Giải Ngữ của Đế Quốc
kia, hắn ta vẫn luôn một mực trước sau trợ giúp hai vị Hoàng đế Đế Quốc tiến
hành xâm lược Liên Bang. Mà những chuyện tình ta có thể làm thật sự cũng không
nhiều. Ta chỉ có thể tòng quân nhập ngũ, ở bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 làm
một tên binh sĩ vô cùng bình thường, sau đó lên làm Tiểu Đội trưởng, Đội
trưởng, Liên Đội trưởng, Doanh Đoàn trưởng, Đại Đội trưởng… mãi cho đến lên
làm Sư Đoàn trưởng!
– Ta mãi cho đến bây giờ, trong kiếp sống quân ngũ của ta vẫn mãi cũng chưa
bao giờ đảm nhận chức Phó quan. Cái chuyện tình này thật sự có đôi khi khiến
cho ta ở trong quân doanh cảm thấy phi thường đắc ý. Nhưng mà có đôi khi nghĩ
đến tư bản của cái loại cảm giác đắc ý đó, chỉ có điều lại là do một người Đế
Quốc dạy cho chính mình, cái cảm giác đắc ý kia lại liền biến thành sự trào
phúng!
– Vì thế ta lại càng thêm cố gắng hơn rất nhiều, hoặc là nói càng thêm liều
mạng chiến đấu hơn rất nhiều. Ở tiền tuyến, ở trên chiến trường, ở phía hậu
phương phía sau… Trong lúc ta tiến hành kết giao cùng với đám chính khách
trong Liên Bang, ta cố gắng thu liễm hết thảy tất cả những khuyết điểm, giấu
diếm hết thảy tất cả những lỗ hổng. Chỉ vì khi có thể đứng ở một vị trí vô
cùng cao, càng có được càng nhiều những lực lượng, như vậy mới có thể đem cái
loại cảm giác trào phúng tự giễu này hoàn toàn tiêu trừ đi hết.
– Thế cục của Liên Bang trong lúc ấy rất nguy hiểm.
– Phi thường nguy hiểm!
– Khi còn ở Tây Lâm, khi còn ở Tinh vực Đế Quốc, ta cũng đã rất nhiều lần gặp
phải cảnh nguy hiểm. Sau đó cái chuyện tình nguy hiểm nhất mà ta đã từng làm,
đó chính là ngay tại thời khắc quan trọng nhất, trước khi đại quân Liên Bang
hoàn toàn tan tác, ta liền biến thành giống như một kẻ điên cuồng, liều mạng
phản công trở lại, giết chết Hoàng đế Đế Quốc.
– Hứa Nhạc, bản thân cậu cũng đã từng điên cuồng qua rồi, cậu có biết rằng sự
thành công của loại sự tình này, ở trong rất nhiều thời điểm, chính là căn cứ
vào vận khí của chính mình!
– Vận khí của ta vào lúc đó rất tốt!
– Lúc ta ở bên trong Quân đội đã từng đánh qua rất nhiều những tràng trận
chiến khác nhau, những thuộc hạ, những đồng bọn của ta đã ngã xuống chết đi
rất nhiều. Ta tự nhận là đã vì Liên Bang trả giá rất nhiều rồi, nhưng mà lại
hoàn toàn không thể nào so sánh được với cái chuyện tình này năm xưa.
– Tựa hồ như là cả cuộc đời này của Lý Thất Phu ta đây cũng chỉ có làm duy
nhất một kiện sự tình là giết chết Hoàng đế Đế Quốc mà thôi.
– Cái chuyện tình này thật sự vô cùng nhàm chán.
– Cho tới bây giờ cũng không có ai dám cho rằng một đầu Robot M37 đánh sát
ngàn dặm, ám sát Hoàng đế Đế Quốc… chính là một chuyện sự tình vô cùng nhàm
chán cả…
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, xoa xoa mạnh lên phần lưng của lão nhân gia, cực kỳ
không đồng tình, thấp giọng lẩm bẩm, nói:
– Nếu như chuyện tình này là một chuyện nhàm chán, có thể nào để cho tôi làm
ra vài chuyện tình nhàm chán như thế được hay không?
– Tiểu tử kia, giết người chính là một cái thủ đoạn…
Lý Thất Phu khà khà, nở nụ cười khuây khỏa, nhàn nhạt nói:
– Cái mà nhân loại muốn nhìn thấy, thông thường cũng chỉ là kết quả mà thôi!
– Đương nhiên, kết quả của lần đó quả thật cũng rất tốt. Cái đó và vận khí
quả thật là có quan hệ.
– Chẳng qua là đổi một cái góc độ khác mà suy nghĩ lại, thì vận khí vào lúc
đó kỳ thật cũng không thể nào được tính là tốt cả.
– Bởi vì vào lúc đó cặp mắt của ta đã đỏ rực lên rồi, đã quẳng luôn chuyện
sinh tử sang một bên, đã quên mất vô số những đường đạn khủng bố không ngừng
bay múa khắp nơi bốn phía con Robot mà ta đang lái, đã quên luôn vô số những
đầu Robot Đế Quốc đang không ngừng rít gào xung quanh, thậm chí đã quên hẳn
luôn tên của ta là Lý Thất Phu nữa. Trong đầu ta lúc đó cũng chỉ có suy nghĩ
là một phen đem cái gã trung niên nhân ngay bên dưới tấm quân kỳ hình hoa dâm
bụt màu đen kia đánh thành một đống thịt vụn. Vào cái thời điểm đó, ta cũng
không có chú ý đến, vị Đại Sư Phạm Đế Quốc đang ở bên cạnh của cái gã mà ta
đang muốn đánh kia.
– Hắn tên là Hoa Giải Ngữ, chính là sư phụ của ta. Chính hắn là người đã dạy
cho ta cái loại năng lực cổ quái toàn thân run rẩy mãnh liệt kia. Rất nhiều
năm sau đó, ta lại dùng cái loại năng lực này đích thân giết chết hắn.
– Vị sư phụ kia của ta chính là một gã nam nhân có mái tóc đen vô cùng thanh
tú. Hắn có một cặp đồng tử xoay chuyển so với sao trời còn nhanh hơn một chút.
Nhưng mà tại một khác cuối cùng kia, ngay tại một khắc trước khi hắn ngã xuống
chết trong tay con Robot của ta, cái ánh mắt thông qua màn hình quan sát nhìn
chằm chằm vào ta kia, lại vốn không có chút xoay chuyển nào cả.
Bên trong cái ao nước khoáng đầy những làn hơi nước trắng xóa, vị Quân Thần Lý
Thất Phu chậm rãi giảng thuật lại câu chuyện xưa thí sư năm xưa. Lời nói của
ông ta mặc dù vẫn giống như trước đây, phi thường bình tĩnh, thế nhưng thân
hình khô gầy của ông ta lại chợt trở nên cứng đờ hơn một chút. Những làn gợn
sóng nhàn nhạt quấy nhiễu mặt nước của ao nước khoáng cũng trong khoảnh khắc
liền trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bàn tay phải của Hứa Nhạc đang thay thế ông ta chà lau phía sau lưng, cũng
nhất thời cứng lại.