– Buổi tối ngày hôm qua, tôi cũng đã từng hướng Tổng Thống tiên sinh đưa ra
sự nghi ngờ trực tiếp của chính mình. Đáng tiếc cuối cùng tôi cũng không thể
nào tìm ra được lời trả lời thuyết phục mà minh xác nhất. Đương nhiên, tâm
tình của Tổng Thống tiên sinh rõ ràng là bởi vì sự nghi ngờ của tôi mà trở nên
có chút không xong rồi.
Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên một chút, đem mớ nước trong trên tay của chính mình
lau chùi lung tung một chút lên trên vạt áo của chính mình, nở nụ cười tự
giễu, nói:
– Tôi cũng biết rằng Tổng Thống tiên sinh cũng có những bất đắc dĩ của ông
ta. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, ngay cả bản thân ông ta cũng không thể làm
được bất cứ cái gì cả, thì tôi lại còn có năng lực để làm cái gì nữa đây chứ?
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, hơi chút mỉm cười nhìn về phía
Trâu Úc, bên trong cặp mắt cũng giống như vô số năm trước vậy, phát ra một tia
quang mang sáng rọi, thế nhưng cũng không phải là loại ý cười. Hắn khẽ hạ
giọng mà vô cùng kiên định, nói:
– Nhưng mà tôi nhất định phải làm một vài chuyện tình gì đó!
Còn không đợi Trâu Úc mở miệng nói gì, hắn đã nâng lên cánh tay phải của mình,
ý tứ ngăn cản lại, sau đó tiếp tục nói:
– Yên tâm đi, tôi cũng không phải là một người tính tình xúc động. Chuyện
tình này thì xúc động lên cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Tôi cũng đã
từng nghĩ qua, lực khống chế đối với quyền lực chính trị cùng với kinh tế Đại
khu Tây Lâm của Chung Gia một khi bị Chính phủ Liên Bang tiến hành suy yếu
phân rã ra, kỳ thật đối với Liên Bang cũng là một chuyện tốt. Hơn nữa nói đi
cũng phải nói lại, những cái quyền lực này, vốn dĩ trời sinh cũng không phải
là những thứ mà Chung Gia nên nắm giữ trong tay.
– Nhưng mà thời điểm trước khi Chung Tư Lệnh chết đi, ông ấy đã một phen đem
Tiểu Dưa Hấu giao phó lại cho tôi. Như vậy, chỉ cần tôi có thể còn sống, bất
luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến chuyện xúc phạm đến cô bé, cũng đừng nghĩ đến
chuyện cướp đi những thứ vốn dĩ là thuộc về cô bé!
– Cuối tuần này, tôi sẽ đi đến Tòa án Tối cao dự thính quá trình thẩm tra xử
lý vụ kiện này. Tôi muốn nhìn thấy cảnh A Nguyên tiêu sái mà đánh thắng vụ
kiện tụng này. Nếu như hắn thua kiện, tôi sẽ đích thân đi đánh.
Cái này rất giống như là một lời nói tranh đua khí thế, thể hiện sự ngoan
cường của chính mình. Nhất là khi đối mặt với những áp lực mạnh mẽ đang từ từ
hạ xuống của toàn bộ xã hội Liên Bang kia. Bất luận là một vị Tướng quân nào
đó hay là những tên tiểu lưu manh bên đường đi chăng nữa, một khi nói ra những
lời nói này, đại khái cũng đều sẽ có một chút bối rối nào đó, có một loại cảm
giác chật vật mạnh mẽ tránh né việc mất thể diện của mình. Nhưng mà vô cùng kỳ
diệu chính là, khi mà những lời nói này từ trong miệng của Hứa Nhạc nói ra,
lại cũng chẳng hề có bất cứ cảm giác nào ở phương diện này cả. Cũng chỉ có một
loại ý tứ hàm xúc mạnh mẽ kiên ngoan lạnh đến thấu xương. Bởi vì đối với hắn
mà nói, hắn chính là đang bình tĩnh nói ra một cái sự thật hoàn toàn có khả
năng phát sinh mà thôi.
Một loại hơi thở lạnh thấu xương sớm đã được cất giấu bên dưới vẻ bề ngoài
quần là áo lụa lãnh khốc kiêu ngạo, sớm cũng đã biến thành những sắc thái chủ
yếu bên ngoài của Trâu Úc, ngoại trừ một màu đỏ chói rực rỡ ra. Tuy rằng cô
nàng khẳng định cũng không phải là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, mà hoàn
toàn ngược lại, đối với việc nhìn nhận đánh giá rất nhiều những sự vật hiện
tượng, bởi vì chịu sự ảnh hưởng của những gì lạnh lùng chua ngoa thực chất mà
vị phu nhân kia đã từng dạy bảo đi ra, khiến cho thấm đẫm một loại hơi thở
thực dụng chân chính.
Nhưng mà sau khi nghe xong những lời nói này của Hứa Nhạc, Trâu Úc cũng không
hề có bất cứ sự trào phúng, không có sự phẫn nộ, cũng chỉ là một loại cảm giác
bình tĩnh. Bởi vì nàng ta cũng vô cùng hiểu biết đối với Hứa Nhạc. Bắt đầu từ
thời điểm mấy năm trước đây trong gian nhà trọ tại Vọng Đô kia, hắn liền mãi
càng không ngừng đối với cái thế giới này mà biểu đạt những thái độ tuyệt đối
không thỏa hiệp của chính mình. Hơn nữa vô cùng kỳ diệu khó hiểu chính là, hắn
mãi cũng còn sống một cách an bình khỏe mạnh. Hơn nữa lại sống càng ngày càng
phấn khích hơn nữa.
Trâu Úc cũng không có hỏi Hứa Nhạc, nếu như ngay cả quan tòa của Tòa án Tối
cao cũng xử bọn hắn thua, như vậy thì hắn sẽ dùng phương pháp như thế nào để
mà lại đi đánh thắng cái vụ kiện tụng này đây? Đại khái bất quá cũng sẽ là mấy
loại phương pháp ngu xuẩn như là nắm tay dũng khí cùng với thương pháo chính
nghĩa này nọ gì đó đi.
Cô nàng giơ lên ly rượu đỏ của mình, hướng về phía gã nam nhân đang ngồi đối
diện kia kính rượu một cái, nở nụ cười nhạt, nói:
– Cuối tuần liền mở phiên tòa xét xử rồi. Hiện tại chuyện tình xấu nhất mà
tôi nghe được chính là, nghe nói Thủ tịch Pháp quan Hà Anh lần này có thể bởi
vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, mà không có tự mình thẩm tra xử lý vụ kiện
tụng này.
– Nếu như Pháp quan Hà Anh không tự mình thẩm tra xử lý, thì làm gì còn ai
dám làm trái với ý muốn tập thể của Chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện nữa
cơ chứ?
Hứa Nhạc nghe thấy vậy liền cau mày một chút, có chút nghi hoặc, hỏi:
– Có phải là có người đã giở trò hay không?
– Pháp quan Hà Anh năm nay cũng đã chín mươi mốt tuổi rồi, bởi vì nguyên nhân
sức khỏe không tốt cho nên đã rất nhiều năm qua cũng chưa từng tự mình chủ trì
phiên tòa nào cả. Lần chủ trì trước đây của ông ta chính là vụ kiện tùng giữa
Cơ Kim Hội Quỹ Nhi Đồng Liên Bang cùng với Đài truyền hình Liên Bang về việc
quay phim truyền hình của Giản Thủy Nhi.
Trâu Úc lắc lắc đầu, giải thích:
– Tình trạng sức khỏe của lão nhân gia quả thật cũng không quá tốt. Với địa
vị của ngài ấy ở bên trong Liên Bang này, thậm chí ngay cả vị lão nhân gia ở
Phí Thành bên kia cũng không dám dùng thế mà áp bức ngài, ai lại dám giở trò
gì với ngài ấy cơ chứ?
– Hy vọng Pháp quan có thể sống lâu trăm tuổi!
Hai người thanh niên nam nữ bên cạnh bàn đồng thời nâng ly rượu lên, vì vị Thủ
tịch Pháp quan lão nhân gia ngay cả Quân Thần Lý Thất Phu cũng dám làm cho ảm
đạm tan thương kia mà chúc phúc.
Đột nhiên ngay vào lúc này, một tiếng vang nhỏ tích tích chợt kêu lên. Một bức
email điện tử quân đội được mã hóa cẩn thận liền xuất hiện bên trong điện
thoại di động của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc cúi đầu liếc mắt đọc sơ qua nội dung bên trong cái điện thoại di động
một lát, sau đó mới đứng lên, cầm lấy cái áo khoác vắt một bên của Trâu Úc,
nghiêm túc nói:
– Kiếm một địa phương an toàn nào đó, có một chuyện tình tôi cần cô giúp tôi
tiến hành phân tích một chút.
– Vội vã như vậy à?
Trâu Úc liếc nhìn xuống dòng suối nhỏ bên cạnh bàn ăn, bên trong vẫn còn lại
đến năm bình rượu đỏ chưa khui đang được ướp lạnh bên dưới.
– Sáng sớm ngày mai tôi phải xuất phát sớm rồi, cũng chỉ còn lại thời gian
một đêm nay nữa mà thôi.
Hứa Nhạc đi đến bên cạnh bàn, theo theo quen đưa tay đỡ lấy tay phải của Trâu
Úc, đem nàng nâng dậy, nhanh chóng giải thích:
– Sự tình có chút gấp gáp!
– Cái tên công tử lưu manh kia mãi đến ngày mai mới trở về. Còn có Thái Tử ca
ca cùng với Tiểu Công chúa Chung Gia ngày mai mới chạy tới Đặc khu Thủ Đô,
chúc mừng anh không dễ dàng mới sống sót trở về. Chẳng lẽ anh không đợi cùng
bọn họ họp mặt một lúc? Còn có mấy cô nữ nhân kia của anh nữa chứ?
Trâu Úc có chút nghi hoặc, hỏi:
– Đến tột cùng là chuyện tìn gì mà lại quan trọng cùng với gấp gáp đến như
thế?
– Là email điện tử của Giản Thủy Nhi từ tuyền tuyến gửi về.
Hứa Nhạc vung vẩy cái điện thoại di động trong tay lên một chút, sau đó thả nó
vào trong cái túi áo của mình, giải thích với Trâu Úc:
– Cô ta đã giúp tôi an bày để đến Phí Thành một chuyến.
– Anh muốn đi gặp Quân Thần đại nhân à?
Trâu Úc nghe đến đó liền trợn tròn cặp mắt lên, trên vẻ mặt quyến rũ nhất thời
chợt biến thành một vẻ ngây thơ pha lẫn kinh ngạc không ít.
– Ừm, tôi có một vài chuyện xưa vô cùng quan trọng, muốn mời vị lão nhân gia
chứng thực lại một chút.
Hứa Nhạc đưa tay vỗ vỗ vào ngực mình một cái, mỉm cười có chút gian manh, nói:
– Cô biết không? Một tên gia hỏa giống như tôi vậy, không ngờ lập tức sẽ tiếp
xúc đến những trang sử chân thật của dòng lịch sử a!
Trâu Úc cũng không biết hắn ta đi đến Phí Thành gặp mặt Quân Thần lão nhân gia
là muốn tìm tòi nghiên cứu những chân tướng lịch sử nào đó, cũng không có ý
tưởng muốn hỏi biết đáp án là gì. Bởi vì nàng ta cũng không nghĩ muốn khiến
cho hắn khó xử, chỉ là thoáng trầm mặc một lát sau đó, chung quy cũng không
nhịn được, hơi chút do dự, nói:
– Bất quá cũng hiếm khi nào nhìn thấy anh cười phóng đãng như thế. Xem ra…
Thật sự là một chuyện đại sự a!
Hai người cưỡi trên chiếc xe màu đen không có bất cứ dấu hiệu gì, dọc theo con
đường quốc lộ số 2 quen thuộc kia, rời khỏi khu vực Đặc khu Thủ Đô với vô số
những tòa nhà cao tầng san sát. Những luồng gió lành lạnh của mùa đông theo
cửa kính xe không kéo mà thổi quét tiến vào, thổi cho đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ
tươi bên trên thái dương của Trâu Úc cũng phải khẽ run rẩy một chút, thổi cho
dung nhan xinh đẹp của cô nàng biến thành nhộn nhạo một trận.
Khi chiếc ô tô màu đen không có dấu hiệu gì kia chạy ngang một cái lộ khẩu nào
đó trên con đường quốc lộ, Hứa Nhạc đang nắm tay lái chợt theo bản năng quay
đầu nhìn lại, nhìn thấy cô thiếu nữ đang ngồi bên cạnh, chìm đắm dưới ánh sáng
bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, ánh mắt hơi nheo lại của hắn chợt toát ra một
tia vẻ mặt tán thưởng. Cái cô thiên kim tiểu thư năm xưa ở Lâm Hải Châu mặc dù
vô cùng xinh đẹp nhưng lại làm cho người ta vô cùng chán ghét cũng sớm đã biến
mất không thấy đâu nữa, hiện tại bên cạnh hắn chính là một bà mẹ chưa chồng mà
có con tràn ngập trí tuệ tĩnh lặng xinh đẹp, cùng với tràn ngập lý niệm cuộc
sống kiên định mạnh mẽ.
Đột nhiên cũng ngay vào lúc này, Trâu Úc cũng đồng thời quay đầu nhìn lại. Hai
người liếc mắt nhìn nhau một cái, mang theo một tia nhớ lại cùng với cảm khái,
đồng thời nở nụ cười nhàn nhạt. Năm xưa đúng là tại cái lộ khẩu này, Trâu Úc
vừa mới biết chính mình đã mang thai, cảm xúc dần dần lâm vào hỏng mấy kia,
vừa nhìn thấy chiếc ô tô màu đen, nghĩ rằng ngồi bên trong xe chính là Thai
Chi Nguyên, cho nên đã chặn chiếc ô tô màu đen lại, tận tình khóc lóc phẫn nộ,
khóc đến mức đau lòng đứt ruột, khóc đến mức nước mắt rơi xuống chảy dài đầy
hai bên má tinh xảo, trôi đi lớp phấn trang điểm, cũng khóc ra một đoạn những
năm tháng ở chung ấm áp mà kỳ dị giữa nàng ta cùng với Hứa Nhạc…
– Uống rượu thì đủ rồi, nhưng mà còn chưa có ăn no đâu đó!
Trâu Úc dùng mấy ngón tay tinh tế của mình nhẹ nhàng đặt lên trên cặp môi đỏ
mọng xinh đẹp, nhớ tới những giọt rượu đỏ nồng ngon vừa rồi trong Lâm Viên, mở
to cặp mắt nhìn Hứa Nhạc, nói.
Vì thế khi chiếc ô tô chạy tới khu vực nhà trọ tại Vọng Đô, Hứa Nhạc ở khu chợ
rau bên cạnh dừng lại mua một chút rau dưa, thức ăn tươi mới, Trâu Úc ở bên
trong gian cửa hàng tạp hóa nho nhỏ bên đường mua một vài món gia vị cùng với
gạo trắng mà nhà mình thường hay ăn, sau đó cả hai về nhà.
Cái gian nhà trọ tại Vọng Đô khi xưa, đó chính là nhà của hai người bọn họ,
cũng chính là địa phương tĩnh lặng mà lại an toàn nhất trong lòng hai người
bọn họ.
Hứa Nhạc sau khi vào nhà liền dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành kiểm tra một
lần xem có thiết bị nghe trộm nào hay không, sau đó mở ra các loại thiết bị
theo dõi tương quan nào đó, xác nhận rõ ràng trong thời gian một năm nay cũng
không có ai xâm nhập vào gian phòng này, hắn mới chính thức thả lỏng lại một
chút, cuối cùng mới dạo một vòng quan sát lại một chút căn nhà chân chính của
chính mình ở tại Thủ Đô Tinh Quyển này.
Trâu Úc hiện tại sớm đã lười biếng nằm ngã nhào xuống bộ sô pha trong phòng
khách, hai chân trần gác lên trên cái bàn kiếng trước mặt.
Gian nhà trọ này cũng đã hơn một năm nay cũng không có bất cứ ai ghé qua ở.
Bởi vì những thiết bị hút bụi tự động mãi vẫn luôn hoạt động, cho nên cũng
tương đối sạch sẽ. Bộ ghế sô pha cùng với màn hình TV vẫn như trước ở đối diện
nhau trong phòng khách. Những tiết mục giải trí trên TV vẫn còn như trước,
được duy trì ở những tiết mục mà Trâu Úc bình thường thích nhất. Những món ăn,
những thức ăn nhanh lưu trữ bên trong tủ lạnh tự nhiên cũng không thể ăn được
nữa. Cũng may là những công tác thư ký mà Bạch Ngọc Lan đảm nhận phụ trách
thật sự không tệ chút nào, các loại phí dụng điện nước, cùng với các hóa đơn
sinh hoạt thông thường nhất vẫn được hắn tiến hành thanh toán thường xuyên,
cho nên cũng không cần lo lắng chuyện bị cúp điện, cúp nước, cúp TV…
Mà tốt hơn hết cả chính là, những người hiện tại đang ở bên trong gian nhà trọ
này cũng chính là hai người của năm xưa.
Cũng giống hệt như là tình huống của năm xưa vậy, Hứa Nhạc cùng với Trâu Úc
bắt đầu phân chia công tác với nhau. Hứa Nhạc thì phụ trách nấu cơm, quét tước
nhà cửa, hết thảy mọi công việc nội trợ. Trâu Úc thì phụ trách ăn cơm, hơn nữa
còn hưởng thụ hết thảy mọi thành quả lao động của cái gã thanh niên hiện tại
đã trở thành người nổi tiếng toàn bộ Liên Bang này… Trải qua một thời gian dài
như vậy rồi, những đãi ngộ đối với một người phụ nữ có thai vẫn như cũ được
phát huy tác dụng một cách vô cùng vững chắc bên trong gian nhà trọ này.
Một đĩa đậu que xào kỹ, một phần cá hoàng tiên chiên, một phần mực nấu cà ri…
Trên bàn cơm tuyệt đối cũng không có những món ăn chế biến từ loại thịt
protein tổng hợp mà cả hai người đều ghét cay ghét đắng, cũng chỉ có thêm một
nồi cơm gạp trắng đặc biệt thơm ngào ngạt, đủ cho bốn bát cơm mà thôi. Một bát
là của Trâu Úc, còn lại ba bát là của Hứa Nhạc.
Múc một muỗng nước đậu que xào chan vào bên trong bát cơm trắng tinh của chính
mình, Hứa Nhạc rất nhanh tấn công một hơi nửa chén cơm, sau đó đột nhiên không
có chút dự triệu nào ngẩng đầu lên, hướng về phía Trâu Úc bên kia nói thẳng:
– Sự kiện phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, ở phía sau có người âm thầm hạ
độc tuhr. Cái tên mầm mống Đế Quốc tên gọi Hà Hữu Hữu kia tuyệt đối không thể
có cơ hội tiếp xúc đến những tin tức tình báo có liên quan được. Bên phía
Chính phủ hoặc bên Quân đội đã có người một phen đem tin tức tình báo liên
quan kia truyền ra bên ngoài. Tôi đang muốn điều tra ra kẻ đó là ai!
Trâu Úc chậm rãi buông chén cơm cùng với đôi đũa trong tay của mình xuống bàn,
dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đem hạt cơm dính trên khóe môi gỡ xuống,
nương theo những cái động tác chậm rãi nhỏ nhặt này để hóa giải đi sự khiếp sợ
đang dâng lên trong lòng mình. Theo sự nghiêm trọng bên trong giọng nói của
Hứa Nhạc vừa rồi, nàng ta biết rõ chuyện tình này cũng không phải lời nói đùa,
hơn nữa cũng không phải là những loại suy luận nhàm chán của những người theo
chủ nghĩa âm mưu luận trên Internet.
– Sau khi Tiêu ca… Tiêu thư ký tự sát đền tội, thì manh mối duy nhất còn lại
của án tình lần trước chính là Thôi Tụ Đông.
Trâu Úc khẽ nhíu mày, nhìn chăm chăm xuống những món đồ ăn trên mặt bàn, hơi
chút nhẹ giọng nói:
– Phụ thân đối với cái chết của Tiêu thư ký mãi cũng luôn cảm thấy thống khổ.
Tôi chỉ có thể xác định rằng phụ thân không có tham dự vào việc lần này. Thế
nhưng tôi cũng không biết rõ ràng bên phía Bộ Quốc Phòng đến tột cùng là có
phát ra phân mệnh lệnh điện tử kia hay không. Cũng không biết rõ ràng những
lời nói bên trong di thư của Tiêu thư ký để lại trước khi chết kia có phải
hoàn toàn là sự thật hay không.
– Tiêu ca chỉ là nhân vật hy sinh bị quẳng ra trước sân khấu làm hình nhân
thế mạng mà thôi. Phía sau lưng hắn còn có rất nhiều người khác tham dự vào
chuyện tình đó.
Hứa Nhạc cầm lấy ly nước lọc trên bàn hớp nhanh một ngụm nước, sau đó thấp
giọng nói.
– Nếu như Thôi Tụ Đông thật sự là có vấn đề, như vậy thì chuyện tình này thật
sự vô cùng đáng sợ rồi!
Biểu tình Trâu Úc vô cùng sầu lo, nói:
– Còn lời phân tích vừa rồi của anh tôi có thể trực tiếp phủ định. Chuyện
tình này tuyệt đối không phải một phương Chính phủ hoặc Quân đội đơn độc có
thể làm ra được. Phải là do Chính phủ, Quân đội, Cục Hiến Chương ba bên hợp
tác lại với nhau, mới đủ khả năng làm ra chuyện này.
Cô nàng giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nghiêm túc hỏi:
– Nếu như thật sự là như thế, anh còn chuẩn bị tiếp tục điều tra đi xuống nữa
hay không?
Còn chưa đợi Trâu Úc kịp mở miệng trả lời, Trâu Úc đã đem bát cơm trắng trước
mặt mình đẩy một cái thật mạnh, thanh âm biến thành căm tức, nói:
– Quên đi, xem như là tôi chưa hỏi gì cả. Tôi biết rõ cái tên ngu ngốc như
anh sẽ trả lời như thế này mà.
Hứa Nhạc có chút vui vẻ nở nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại hiểu được sự tức
giận của Trâu Úc chính là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của chính mình, tiếp
tục mở miệng nói:
– Trước tiên khoan hãy nói đến tôi. Chỉ là biết bên trong Quân đội cùng với
Chính phủ khẳng định có người đang ý đồ che giấu hết thảy những chuyện tình
này. Hiện tại vấn đề đau đầu nhất của tôi chính là tôi hoàn toàn không có biện
pháp nào để tìm ra người này là ai!
Trâu Úc nhìn chằm chằm vào hắn, nhíu mày hỏi:
– Tôi đối với những phe phái bên trong Quân đội cũng hiểu biết không ít, anh
chính là hy vọng tôi có thể giúp anh tìm ra một phạm vi mục tiêu đại khái nào
đó hay sao?
– Cái chết của Chung Tư Lệnh, đối với ai là có lợi nhất, như vậy thì kẻ đó
chính là kẻ đáng hiềm nghi nhất.
– Nhưng mà có một cái sự thật vô cùng tàn khốc, mà chính bản thân anh cũng
phải biết rõ ràng…
Vẻ mặt Trâu Úc mang theo một tia vô cùng thương tiếc nhìn hắn, nói:
– Lúc trước tôi đã từng nói qua rồi, cái chết của Chung lão đầu hổ, toàn bộ
cả Liên Bang này cũng đều có lợi cả… Thậm chí ngay cả Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ
cũng đều không ngoại lệ!