Những chuyện như Kiều Trì Tạp Lâm lên giảng đường, hay nội dung bài giảng của
ông ta trong trường Đại Học Thủ Đô, thậm chí những câu nói khi ông ta tán
chuyện với người khác, đều bị những người sùng bái ông ta góp nhặt lại, đưa
hết lên inte. Vị học giả lịch sử chính trị này rõ ràng không phải là một người
cổ hủ chỉ biết vùi đầu vào đọc sách, mà ông ta có hứng thú rộng rãi khắp các
lĩnh vực. Đối với lĩnh vực nghệ thuật, ông ta cũng có một ít nghiên cứu, mặc
dù là trên phương diện này ông ta rõ ràng có thành tựu không bằng lĩnh vực
chuyên môn của ông ta. Thậm chí vị học giả này cũng không thoát khỏi những
thói quen mà một nam nhân bình thường yêu thích, thường xuyên thích uống rượu
say sưa. Mà mỗi lần ông ta uống rượu say, lại lấy đề tài cuộc đại chiến lần
thứ hai giữa Liên Bang và Đế Quốc ra làm chủ đề câu chuyện mà bình luận. Ông
ta bình luận chiến sự rất nhiều, đáng tiếc là ngay cả những người sùng bái
trung thành nhất của ông ta cũng không thể không thừa nhận rằng, vị tiên sinh
này hoàn toàn dốt đặc cán mai về đề tài chiến tranh. Những lời ông bình luận
phần lớn là vớ vẫn không chịu nổi, những gì ông nói đều khác xa với thực tế,
nhất là những đánh giá của ông về robot, khiến cho vô số người cảm thấy buồn
cười.
– Một binh sĩ robot mặc dù có lực cơ động rất mạnh, nhưng mà lượng đạn dược
mang theo bên mình hoàn toàn không đủ sức công kích, tuyệt đối thuộc loại vũ
khí có năng lực tiêu hao cao nhưng hiệu quả kém, không phù hợp với nguyên lý
kinh tế và phát triển chính trị. Trong chiến tranh hiện đại, nếu nói một chiến
sĩ robot đẹp mà sang quý, đắt đỏ như kim cương, như vậy tùy tiện lấy ra một
tiểu đội pháo binh nguyên thủy nhất bắn một loạt pháo, liền có thể đem mớ kim
cương di động đó đốt thành than…
Những lời phát biểu này chính là trích dẫn từ một tiệc rượu hữu nghị giữa các
trường Đại học tổ chức vào mùa xuân năm Hiến Lịch thứ 27, về sau đã trở thành
một tin đồn thú vị của Thánh Kiều Trì. Hứa Nhạc đang đọc cũng chính là câu nói
này. Hắn có chút tò mò gãi gãi đầu, chung quy cảm thấy câu nói này vô cùng
quen thuộc. Suy nghĩ thật lâu, hắn mới nhớ lại, tại những buổi chiều hoàng hôn
bên ngoài khu hầm nỏ, mỗi khi mình tỏ ra sự say mê đối với robot… Phong Dư
đại thúc sẽ dùng một loại ngữ khí vô cùng trào phúng mà nói ra câu nói này.
– Đại thúc không ngờ cũng trích dẫn lời của Kiều Trì Tạp Lâm?
Hứa Nhạc nhớ lại vị đại thúc răng thô tóc hoa râm kia, nói thế nào cũng không
nhìn ra hắn lại là một người có hứng thú đối với một học giả lịch sử chính trị
hoặc là một quái nhân chính trị như Kiều Trì Tạp Lâm, nhịn không được nở nụ
cười.
Đem chuyện của Kiều Trì Tạp Lâm quẳng qua một bên, Hứa Nhạc tiếp tục lướt web
sang một địa chỉ khác trên inte, vô cùng thành thục đăng nhập vào một diễn
đàn, bắt đầu từ một danh mục hơn 300 dòng mà cẩn thận đọc các tư liệu trong
đó. Đây là một diễn đàn tuyên truyền về tinh thần của Hiến Chương Thứ Nhất, có
ghi lại những vấn đề cơ bản nhất của Hiến Chương Thứ Nhất. Hiện tại Hứa Nhạc
đã không hề có chút nào khủng hoảng về việc chạy trốn của mình nữa, cái con
chip vi mạch ngụy trang sau gáy hắn tựa hồ có thể tránh thoát sự tra xét của
Hiến Chương Thứ Nhất, nhưng mà hắn vẫn như cũ có chút lo lắng, chung quy là
muốn tìm hiểu càng nhiều càng tốt về Hiến Chương Thứ Nhất. Hai tháng trước hắn
đã bắt đầu việc tìm hiểu về vấn đề được hắn đặt lên hàng đầu này. Sau khi
nghiên cứu, tìm tòi hồi lâu trên mạng lưới inte của Tinh Quyển Thủ Đô, hắn mới
ngạc nhiên phát hiện, hóa ra những tư liệu của Cục Hiến Chương, hệ thống giám
soát trên điện tử rãi đều trên toàn bộ Liên Bang, những tư liệu của máy chủ
trung tâm kia, toàn bộ đều quang minh chính đại đặt hết trên mạng lưới inte,
đặt trong thư viện các trường Đại Học, mọi công dân Liên Bang đều hoàn toàn có
thể tùy ý tìm đọc.
Quy trình làm việc của Cục Hiến Chương, quyền hạn của máy chủ trung tâm,…
cũng không hề giữ bí mật. Đại khái là phải có quá trình công khai thông tin
như thế này, mới có thể khiến cho đám công dân của Liên Bang cho phép sự tồn
tại của Hiến Chương Thứ Nhất? Đôi khi trong lòng Hứa Nhạc suy nghĩ như vậy.
Biết càng nhiều hơn, chuyện không biết càng ít đi, sự sợ hãi cũng theo đó mà
càng ngày càng giảm bớt. Hắn ngừng việc kiểm tra các tài liệu, nhìn chằm chằm
lên cái vòng tay kim loại nằm trên cổ tay của mình, lâm vào trầm tư. Có thể
làm ra được con chip vi mạch ngụy trang như thế này, đủ để đánh tan công sức
của những kẻ đã đạt được Huy chương Tinh Vân trong mấy trăm năm nay, ông chủ
Phong đại thúc này đến tột cùng là ai? Vì sao hắn lại có sự hiểu biết sâu rộng
về Cục Hiến Chương đến như thế, cũng như có sự hiểu biết cao hơn cả cái máy
tính trung tâm, tập hợp trí tuệ kết tinh của nhân loại kia?
Vấn đề gì không suy nghĩ ra, liền không cần phải… tiếp tục suy nghĩ nữa. Nhẹ
nhàng vuốt lên cái vòng tay kim loại bóng loáng mà cực kỳ có cảm giác kia,
ngón tay Hứa Nhạc nhẹ nhàng bấm mấy cái lên màn hình máy tính, chuyển sang
trang web tin tức của chính phủ. Cày cục nửa ngày trong mục tin tức, hắn rốt
cuộc cũng tìm ra tin tức của Nhà lao số 3 châu Phúc Cát, đại khu Đông Lâm.
– Còn một tuần nữa là Tiểu Duy Ca sẽ ra tù.
Hứa Nhạc nhìn vào cái tên quen thuộc kia trên bản thông báo của chính phủ,
trong lòng dâng lên một cảm xúc thương cảm. Cả đời này của hắn quen biết rất
ít bạn bè, Tiểu Duy Ca và nhóc Cường là hai người, gần đây nhất là Thi Thanh
Hải vừa mới quen biết… cũng miễn cưỡng tính là một người, ông chủ Phong
đương nhiên tính. Nhóc Cường còn chưa đầy mười bốn tuổi nên bị đưa đến Sở Cảm
Hóa Thiếu Niên, cũng không biết mẹ của nó sẽ sốt ruột đến mức nào nữa. Còn Lý
Duy thì sao? Sau khi ra tù hắn sẽ có thể làm gì đây? Chẳng lẽ quay về phố
Chung Lâu, thật sự biến thành một phần tử hắc đạo hay sao?
Hứa Nhạc cảm thấy lo âu, cúi mặt suy nghĩ thật lâu, vẻ tươi cười ít khi nào
biết mất trên mặt lúc này cũng không thấy đâu. Hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, bắt
đầu lên mạng tìm một con đường đáng tin cậy, hi vọng có thể nghĩ biện pháp
chuyển cho Lý Duy một ít tiền. Phong Dư để lại cho hắn trong tài khoản có đến
hơn 300 vạn đồng Liên Bang, đây là do hắn hôm trước đến một chi nhánh của Ngân
hàng Tam Lâm Liên Hợp trong Lâm Hải kiểm tra mà biết được. Hắn định sẽ gửi cho
Ly Duy một khoản 100 vạn, tin rằng có số tiền này nhất định có thể giúp Lý Duy
thay đổi một con đường hoàn toàn mới.
Xuất phát từ lý trí, Hứa Nhạc biết rõ hành động của mình thật sự mà nói cũng
không phải là sáng suốt. Nếu sau này phía Liên Bang có gì hoài nghi, như vậy
thông qua hệ thống theo dõi tài chính, hoàn toàn dễ dàng từ phía Lý Duy mà tra
xét ra được mình… Chỉ là Hứa Nhạc cơ bản là không thể nào trơ mắt nhìn bạn
bè của mình chịu khổ chịu sở ở phương xa. Huống chi Lý Duy đúng là bởi vì
chuyện của mình mà mới bị giao vào tù. Theo như hắn suy nghĩ, trên thế giới
này chung quy có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều, đương nhiên, hắn cố
gắng làm một cách cực kỳ cẩn thận, tận lực không lưu lại bất cứ manh mối gì.
Nhớ tới ông chủ Phong, nhớ tới Lý Duy, nhớ tới quê nhà, trong lòng Hứa Nhạc
sinh ra ngẩn ngơ. Ngẩn người một lát, hắn lấy từ trong túi áo ra một cái danh
thiếp làm bằng những sợi thiên nhiên tinh khiết, nhìn thoáng qua một chút, rồi
để vào ngăn kéo kim loại trong phòng bảo vệ. Hắn nhớ tới cô bé nhóc đáng yêu ở
trên phi thuyền không gian kia.
Cái danh thiếp này là do phu nhân Chung Gia cho hắn. Liên tưởng đến Thất Đại
Gia Tộc cao cao tại thượng mà cực kỳ khủng bố kia, tâm tình Hứa Nhạc liền trở
nên có chút quái dị. Ông chủ Phong chính là chết trong tay Quân Khu IV, hơn
nữa quân nhân Tây Lâm cũng không ai biết qua diện mạo của mình, nếu như cuộc
đời của hắn không xảy ra bất cứ biến cố khủng khiếp nào, cả đời chắc hắn cũng
sẽ không bao giờ có khả năng nhấc điện thoại mà gọi cho số ghi trên danh thiếp
kia, cả đời này đại khái chắc cũng sẽ không bao giờ gặp lại cô bé nhóc khả ái
kia nữa, trừ phi hắn muốn tìm lấy cái chết. Nếu tương lai có một ngày hắn thật
sự cần phải gọi đến số điện thoại kia, chuyện đó chỉ có thể nói lên một điều
là, trong cuộc đời của hắn, đã xuất hiện một vấn đề gì đó còn đáng sợ hơn so
với cái chết nữa.
Cánh cửa cổng Tây của Đại Học Lê Hoa đã mấy chục năm nay không hề mở ra, mấy
ngày hôm trước lại một lần nữa bị mở ra. Bởi vì nguyên nhân cổng này gần với
đường lớn hơn, nên mọi người đều lựa cổng Tây để đi lại cho tiện lợi. Cửa sau
vốn đã ít người qua lại, lúc này lại càng trở nên hoang lạnh hơn rất nhiều.
Mấy tiếng đồng hồ có lẽ cũng chưa có được một bóng người nào đó đi qua, chỉ có
mấy cái cây Lê kia là làm bạn với gã thiếu niên gác cổng cô đơn bên trong. Lúc
này, đêm đã khuya, ngọn gió xuân nhẹ nhàng thổi xuống, Hứa Nhạc đi dưới hàng
bóng cây lê đến cánh cửa sắt trung gian, khóa kỹ cánh cổng lại, sau đó đi một
vòng quanh trường để kiểm tra lại một lần, lúc này mới đóng tất cả các thiết
bị chiếu sáng, mở hệ thống chuông báo động tự động, đi trở về phòng ngủ.
Trong bóng tối đen kịt, Hứa Nhạc, mặc một bộ đồ lót, ngồi chồm hổm đứng tân
suốt nửa giờ, lau mồ hôi trên trán, sau đó bắt đầu một lần nữa ôn lại những
động tác cứng ngắc như người máy kia – Ngạnh Quyền. Mỗi một lần xoạc chân,
nâng khuỷu tay, hai lắc cổ tay… đều mạnh mẽ có lực, có đi không có về, nhanh
gọn, dứt khoát.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, đứng trước gương, nhăn cặp mày kiếm suy nghĩ cả
nửa ngày, sau đó mới mang theo cả người đau nhức cùng với mỏi mệt bò lên
giường, nặng nề ngủ. Trong giấc ngủ, trong bóng đêm hắn không cách nào phát
hiện ra, trên thân thể trần trụi của mình có một đạo ba động cực nhỏ, không
thể dễ dàng phát hiện ra, theo một con đường mặc định nào đó mà tiến lên, lại
lộn trở về, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát, tạo thành một cái thông
đạo, sau đó tiếp tục bắt đầu. Sự ba động và run rẩy này càng ngày càng rõ ràng
hơn, rồi lại càng ngày càng không nổi bật, giống như là lúc ẩn lúc hiện bên
dưới làn da của hắn vậy, trong các khớp nối của cơ thể, cũng không tiếp tục
muốn thể hiện cho người ta thấy…
o0o
Cuộc sống bên trong Đại học Lê Hóa sớm trở thành bất biến, mỗi ngày Hứa Nhạc
đều lên lớp học dự thính, giống như miếng bọt biển không ngừng hấp thu các
phép tính cơ bản, các cách vẽ biểu đồ… Đó là những kiến thức trụ cột nhất,
cũng là thứ mà hắn thiếu nhất. Cuộc sống bốn năm làm công tại cửa hàng sửa
chữa điện tử, đã giúp cho hắn có được năng lực thực tiễn cực kỳ phong phú,
nhưng mà vị Cơ Giáp Sư Phong Dư không biết vì nguyên nhân gì, cũng chưa từng
dạy qua cho hắn những kiến thức về lý thuyết. Hiện tại Hứa Nhạc đang lâm vào
hoàn cảnh đáng xấu hổ như thế, biết thực hành nhưng lại không biết lý thuyết.
Chính là vì vậy mà các khóa học lý thuyết buồn tẻ của các giảng viên trong Đại
Học Lê Hoa, chính là thứ có thể thỏa mãn được phương diện lý thuyết của hắn.
Cho nên cuộc sống của hắn cũng trở nên vô cùng phong phú. Đợi đến khi học kỳ
sau bắt đầu, hắn sẽ đăng ký một khóa thực hành, để nghiệm chứng thành quả của
việc kết hợp giữa lý thuyết và thực tiễn của mình.
Thi Thanh Hải không biết mấy ngày gần đây bận rộn chuyện gì đó, cứ vài bữa,
buổi trưa chạy qua thăm hỏi hắn mất tiếng sau đó biến mất tăm không thấy đâu.
Hứa Nhạc biết gã quan chức lưu manh này cũng không có bị đuổi việc, cũng không
khỏi có chút kinh ngạc về khả năng của hắn. Hứa Nhạc hiểu rõ ràng là Cục Điều
Tra Liên Bang có nhiều công việc bận rộn, chẳng qua uống ít đi mấy chai rượu,
cũng không khiến cho hắn cảm thấy buồn chán. Bất quá không biết vì nguyên nhân
gì, mấy ngày không có gặp gã kia, trong lòng Hứa Nhạc có chút cảm thấy không
quen cho lắm.
Hai người bọn họ vẫn lo lắng sẽ bị trả thù. Hai anh em trời sinh lãnh khốc vô
tình kia, cũng không có dấu hiệu gì chứng tỏ là sẽ đến trả thù cả. Nhưng Hứa
Nhạc vẫn như cũ hằng ngày cẩn thận tỉ mỉ dạo mấy vòng trong hoa viên của
trường Đại học, một bước cũng không bước ra ngoài cánh cổng sắt. Nếu cuộc sống
an nhàn bình thản kia cứ như vậy mà tiếp tục, Hứa Nhạc khẳng định là sẽ vô
cùng thỏa mãn. Hắn cũng đã định sẽ nhân dịp nghỉ hè, mua một vé máy bay đi đến
cái 'cố hương' trong con chip vi mạch ngụy trang kia một chuyến xem sao. Hắn
tựa hồ cũng đã quen với cái thân phận giả dối mới của mình, chỉ có điều hắn
bất đắc dĩ không muốn có thêm chuyện gì bất thường xảy ra với mình nữa.
Nhưng mà, có một ngày, Hứa Nhạc liền cảm giác được không khí trong hoa viên
trường Đại học có chút quái dị. Mấy vị giảng viên cùng với nghiên cứu sinh bên
trong các giảng đường và các phòng thí nghiệm cùng với ký túc xá, sắc mặt vẫn
như bình thường cả, nhưng mà Hứa Nhạc chung quy lại cảm giác thấy giống như là
có chuyện gì sắp phát sinh vậy. Có lẽ bởi vì Hiệu trưởng đại nhân bỗng nhiên
xuất hiện tại cánh cửa sau hoang vắng kia, đi đến phòng bảo vệ nói chuyện với
mình sao? Hứa Nhạc cúi đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh. Đại Học Lê Hoa mặc dù
cũng không có danh tiếng gì, nhưng giống như là có chút địa vị bên trong nội
bộ chính phủ. Vị Hiệu trưởng đại nhân này nhìn qua thật sự là bình thường,
nhưng cấp bậc khẳng định sẽ không thấp. Người như vậy vì chuyện gì mà phải
đích thân đến phòng bảo vệ đi nói chuyện với một nhân viên gác cổng tầm thường
như mình?
Lúc này, Hứa Nhạc đã sớm quên đi chuyện về bức thư đề cử kia, hắn chỉ mẫn cảm
phán đoán ra là, vị Hiệu trưởng đại nhân đi đến đây, nhất định là để tra xét
chuyện gì đó, nhưng mà là cái gì, bản thân hắn vì sao lại không có phát hiện
ra? Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.