DVC là một loại nước hoa, nước hoa rất quý, sản xuất tại khu S3 của Bắc Bán
cầu đại lục, số lượng sản xuất một năm cực nhỏ, nếu không phải là người có
thân phận hoặc có rất nhiều tiền, căn bản không có khả năng tiếp xúc với loại
xa xỉ phẩm này. Thi Thanh Hải mấy năm nay vẫn sống giữa son phấn, bất luận là
nhân viên bán hàng hay các thiếu phụ đang đơn buồn chán, hoặc là các nữ nhân
mạnh mẽ ngoài mặt lạnh lùng, hắn đều có thể đưa vào làm khách trong nhà nghỉ.
Nam nhân có thể đạt được trình độ như vậy, tự nhiên đối với đồ dùng của đàn bà
tuyệt đối không có gì xa lạ, hơn nữa hắn cũng có qua lại trong một đoạn thời
gian ngắn đối với một hai cô gái có cấp độ như vậy, cho nên dù đã say rượu
thần trí không rõ ràng, hắn vẫn có thể gọi ra tên của DVC, đồng thời cực kỳ
bất mãn chỉ trích cô gái kia dùng quá nhiều.
Nữ nhân có thể dùng mĩ phẩm cực kì xa xỉ, tự nhiên không phải là người đơn
giản, đối với các nàng mà nói, tất cả những thứ trên người đại biểu cho tiền
tài địa vị đều không trọng yếu, mà then chốt chính là sành điệu. Dùng DVC hay
không không quan trọng, quan trọng là phải dùng sao cho tốt, nói nàng phun DVC
quá đậm, khác nào nói nàng đang cầm tiền đem đốt giống như đốt một điếu thuốc
lá. Đối với những cô gái có đẳng cấp như thế này, bị người ta chỉ trích là
không sành điệu, chính là việc cực kì không thể chấp nhận được, cho nên trong
cặp mắt quyến rũ nhưng băng lãnh kia chợt bốc lên một ngọn lửa giận.
Nhìn thấy đám người đang bước đi như gió bỗng nhiên bởi vì câu nói trong lúc
say rượu của Thi Thanh Hải mà dừng bước, nhất là nhìn thấy điệu cười của hai
nam nhân đi đầu mang theo một tia lãnh khốc, trong lòng Hứa Nhạc nhảy dựng
lên. Khi thấy những người này từ xa ở trước cửa câu lạc bộ đêm, hắn đã biết
những người này không đơn giản, nên chỉ sợ trêu chọc vào đối phương, mắt thấy
họ sắp đi qua, nhưng không ngờ lại xảy ra vấn đề … Hứa Nhạc không biết DVC là
cái gì, cũng không biết mấy chiếc xa màu đen có rèm che ở trước câu lạc bộ đêm
kia có giá bao nhiêu tiền, nhưng điều đó không gây trở ngại cho hắn nhận ra
thân phận và sự tức giận của đối phương lúc này. Hắn lộ ra một tia cười khổ,
quay đầu nhìn Thi Thanh Hải, thầm nghĩ tên tiểu tử này có đúng là đã cố ý
không đây?
Xem ra Thi Thanh Hải không phải là cố ý, bởi vì lúc này hắn đã tựa vào vai Hứa
Nhạc ngủ say, thân mình toàn mùi rượu, mi mắt không hề động một chút. Hứa Nhạc
thầm than trong lòng một tiếng, quay về phía những người kia thành khẩn nói:
– Thật sự xin lỗi, bằng hữu của ta uống hơi nhiều, nên nói mê sảng.
Tướng mạo của Hứa Nhạc rất bình thường phổ thông, chỉ có đôi lông mi dài như
dao là có chút đặc sắc, nhưng kỳ diệu chính là, con mắt của hắn bình thường
hơi híp lại làm toát ra thần tình khiến cho người khác tín nhiệm, lúc này hắn
nói khẩu khí lại khẩn trương tới cực điểm, cực dễ làm cho người ta sản sinh ra
hảo cảm đối với hắn. Đại khái là bởi duyên cớ như vậy, nên cô bé kiều gia chi
tử trên Cổ Chung Hào kia, mới có thể không đắn đo chọn tín nhiệm một người xa
lạ như hắn, không biết sự thành thật thành khẩn ngày hôm nay của hắn có thể có
tác dụng lần nữa được không.
Rõ ràng nam nhân ở giữa đám người kia con mắt hơi mị lên, hắn dừng lại nhìn
Hứa Nhạc một lúc, bỗng nhiên cười, bộ quần áo màu xanh trên người hắn trong
bóng đêm cùng chiếc lá trong ngày đông giá rét, trông rất giống nhau. Nam nhân
mặc áo xanh không nói gì thêm, vỗ vỗ lên bờ vai cô gái ở bên người, ý bảo nàng
cùng mình đi vào, Người thanh niên mặc đồng phục học sinh ở bên cạnh hai
người, nét mặt đã có chút kỳ quái, liếc mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhạc đang đỡ
người đàn ông say rượu.
Thảo nào nhìn bộ đồng phục có chút quen mắt, thì ra là động phục của Đại học
Lê Hoa.
Cái liếc mắt này đã làm cho Hứa Nhạc nhận ra đối phương, người thanh niên ngạo
mạn dám mặc cả đồng phục học sinh để đi vào câu lạc bộ đêm tiêu khiển này,
chính là tên học sinh nam hai tháng trước đã phát sinh mâu thuẫn nhỏ với hắn ở
cổng trường. Hứa Nhạc ở trong trường mấy tháng, dù sao cũng chỉ mang thân phận
của một người gác cổng kiêm dự thính sinh, nên không có giao lưu với các học
sinh chính quy nhiều lắm, nhưng rõ ràng tên nam sinh này có phụ thân là nghị
viên của Lâm Hải Châu, cũng coi như sinh ra trong một gia đình quyền quý …
Nhưng mà cái liếc mắt cuối cùng của đối phương là có ý tứ gì? Vừa giống như
cảnh cáo, vừa giống như nhắc nhở?
Hứa Nhạc cũng không có suy nghĩ nhiều về cái liếc mắt của người học sinh kia,
chỉ nghĩ đến hắn là công tử nhà nghị viện Châu, thì tất nhiên đôi nam nữ đi
cùng hắn, xem ra cũng là đại nhân vật không thể trêu chọc vào được. Nhìn thấy
nam nhân mặc bộ quần áo màu xanh cùng nữ tử mặc áo khoác màu đỏ đi về hướng
bên trong câu lạc bộ, hắn thở dài một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng không gặp
phải phiền phức gì.
Thửa nhỏ hắn lớn lên cùng đám cô nhi ở Phố Chung Lâu, thường tin câu triết học
trong cuộc sống: ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, hắn cho
rằng lúc trước Thi Thanh Hải say rượu đã lỡ nói lời đắc tội đối phương, mình
đã có động tác hạ mình, hướng đối phương nói lời xin lỗi thành khẩn, hẳn đối
phương sẽ tiêu bớt khí giận, sẽ không có phát triển chuyện gì tiếp sau nữa.
Nhưng ngay sau đó, hắn mới hiểu được ánh mắt mang ý nhắc nhở của tên mặc đồng
phục học sinh kia, hắn mới hiểu được mình quả nhiên là một người mới từ vùng
quê xa xôi lạc hậu đến, tự nhiên lại có thể ngây thơ cho rằng, những người này
có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
– Đem con ma men này ném vào nhà vệ sinh cho hắn tỉnh rượu, cho hắn ăn hai
đống phân để xúc miệng, cái miệng hắn còn thối hơn cả cái bồn cầu.
Cô gái mặc bộ áo khoác ngoài màu đỏ đi về phía bên trong câu lạc bộ đêm, bỏ
lại một câu nói lạnh như băng, gió thổi qua cửa câu lạc bộ đêm là cho vạt áo
của nàng bay lên, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng nõn nà, đẹp mắt tới cực điểm,
nhưng lời nói ra cũng lãnh khốc tới cực điểm.
Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc sững sờ đứng tại chỗ, hắn còn tưởng rằng mình
đã nghe nhầm. Hắn không hiểu tại sao chỉ vì một câu nói thôi, mà đối phương
lại muốn lấy sự trả thù nhục nhã như vậy, hơn nữa mình cũng đã nói lời xin lỗi
… Quan trọng nhất chính là, hắn nhận ra trong câu nói băng lãnh của cô gái
thực sự không phải là nói giỡn, ngữ khí của đối phương bình thản nhưng lộ ra
một tư thái không thể kháng cự lại được.
Tâm trạng của Hứa Nhạc giống như bị rơi vào trong hầm băng, thế mới biết giai
cấp bất đồng thì thái độ đối xử cũng hoàn toàn bất đồng. Đối mặt với cường thế
của đối phương, những người thân ở tầng chót xã hội như hắn hẳn là phải cảm
thấy phẫn nộ, quả thực hắn đã phẫn nộ, nhưng nhiều hơn đó chính là một loại
cảm giac bất đắc dĩ và bi ai. Hắn nhìn vào bóng lưng của cô gái mặc áo đỏ, nói
một câu đầy hi vọng cuối cùng:
– Ta thay mặt hắn xin lỗi cô.
– Trên thế giới này, có một số người cho tới bây giờ chưa bao giờ tiếp nhận
lời xin lỗi. Gay cho dù có xịt mấy bình nước hoa, thì vẫn là Gay. Con ma men
này đã nói sai, tất nhiên sẽ phải trả giá cực cao. Anh bạn nhỏ, nếu ngươi muốn
an toàn rời khỏi nơi đây, thì không nên nói nhiều.
Đôi chân thon dài của cô gái áo đỏ lúc ẩn lúc hiện dưới vạt áo, nàng không
xoay người lại, vẫn đi về hướng bên trong câu lạc bộ đêm. Gay theo như lời
nàng nói, tự nhiên chính là Thi công từ đẹp trai, mà theo lời nói của nàng có
thể cảm giác được, cô gái có bối cảnh rất thâm hậu này, không có ác cảm gì với
Hứa Nhạc cả.
Những lời này dường như là lời dạy dỗ, nam tử mặc áo xanh yêu thương võ vỗ vai
nàng, căn bản không đem chuyện ở phía sau để trong lòng, xem ra loại chuyện
này đối với hắn cũng chỉ là chuyện bình thường. Chỉ có con trai của nghị viện
châu đi theo bọn họ là xoay người lại, cấp cho Hứa Nhạc một ánh mắt đồng tình,
nhưng ở trong lòng hắn nghĩ, tâm trạng gần đây của Úc tỷ thực sự quá u buồn,
tuy rằng hắn đồng tình với người gác cổng trong trường học, nhưng không có
dũng khí mở miệng cầu tình thay đối phương, bởi vì hắn biết đôi huynh muội này
từ trước đến nay nói một là một hai là hai.
Phía cuối hành lang, ông chủ câu lạc bộ đêm mang theo một đám người đang đứng
đón đoàn người này đến. Khuôn mặt của người nam nhân mặc áo xanh khẽ nhúc
nhích, nhìn đám người ở trước mặt nói với muội muội:
– Sau này không được đùa quá trớn nữa, nếu như thực sự tức giận, cũng không
cần dùng loại thủ đoạn này. Anh biết em gần đây tâm trạng không được tốt.
Nhưng mà em phải rõ ràng rằng, hắn luôn không thích chút tiểu tính tình này
của em. Năm đó nếu không phải trong nhà cho hắn đi ra ngoài tôi luyện, vừa may
ở cùng trường với chúng ta, nếu không phải có cơ duyên xảo hợp biết được thân
phận hắn. Nói không chừng cúng ta căn bản không có cơ hội biết được hắn.
Cô gái áo đỏ khẽ cau mày nói:
– Biết nhau đã nhiều năm như vậy, hắn cứ tránh em như tránh một con nhặng, em
nuốt không nổi cục tức này.
Nam tử áo xanh nhíu mày, hạ giọng nghiêm túc khiển trách:
– Không được quên thân phận của hắn. Hắn đâu có trốn tránh em, nếu như hắn
không muốn thấy em, đời này em đừng nghĩ tới gần hắn.
Trong lúc nói chuyện, đôi huynh muội này đã đem việc sự việc diễn ra trước cửa
câu lạc bộ quên hết không còn một mảnh, trong ánh mắt của bọn họ, những nhân
vật nhỏ bé không đáng cho bọn họ để mắt tới, nếu như làm cho tâm tình của mình
không thoải mái, tất nhiên là phải trả giá cực cao, mới làm cho tâm tình bọn
họ khôi phục lại như lúc đầu. Nếu như họ đã lên tiếng, tự nhiên sẽ có người
đem chuyện này xử lý thỏa đáng, họ muốn con ma men kia phải nuốt phân, ít hơn
một ngụm cũng không được.
Tại cửa ra vào giành riêng cho khách quý, đoàn người này tụ tập cùng đoàn
người của ông chủ câu lạc bộ đêm ở hậu trường. Đối mặt với ông chủ câu lạc bộ
có vẻ rất lễ nghĩa và xu nịnh, vẻ mặt của nam nhân áo xanh ôn hòa đi rất
nhiều, bởi vì hắn rõ ràng thế lực của gia đình mình nhìn qua thì có vẻ cường
đại, nhưng thực tế căn cơ không vững chắc, hơn nữa lại ở xa ngoài nghìn dặm,
lực ảnh hưởng đối với Lâm Hải cũng không có cường đại như trong tưởng tượng.
Lúc này đang ở Lâm Hải, mọi sự tình cần phải giữ ý một chút, chớ có quá mức
kiêu ngạo, tuy đối phương chỉ là một ông chủ câu lạc bộ đêm, nhưng có thể ở
gần các thế lực như ở đại học thành như vậy, cũng không phải là một nhân vật
đơn giản.
Đương nhiên, cái được gọi là giữ ý ở trong đầu hắn, không có bao gồm hai người
ở ngoài cửa kia.
Hàn huyên hai câu, lông mày của nam nhân mặc áo xanh chợt cau lại, bởi vì hắn
phát hiện ông chủ câu lạc bộ đêm trước mắt dường như tâm tình có chút bất
định, con mắt đang nhìn qua đầu vai mình nhìn ra phía ngoài cửa.
Ông chủ câu lạc bộ đêm cũng thấy được biến hóa trên nét mặt của vị này, trong
lòng chợt thấy hồi hộp, chỉ sợ đối phương có điều gì không thích, dùng hết mọi
khả năng bình tĩnh hỏi han:
– Anh chàng có vóc dáng to lớn kia có phải là thuộc hạ của ngài?
Nam nhân áo xanh cau mày, thấy kì quái trong lòng, biết đối phương nói chính
là Câu Tử, Câu Tử chính là người muội muội hắn đã phân phó làm việc đó ngoài
cửa câu lạc bộ. Câu Tử làm bạn chơi đùa với hai người từ bé, sau đó trở thành
cận vệ trên danh nghĩa của bọn họ, đã từng huấn luyện trong học viện ba năm,
thực lực kinh người, căn bản hắn không nghĩ tới việc cho Câu Tử đi làm một
chuyện nhỏ như vậy, lại có thể xảy ra vấn đề gì.
Đám người xoay người lại, nhìn ra bên ngoài câu lạc bộ đêm. Sắc mặt hai huynh
muội hơi cứng đờ, sau đó lập tức hồi phục lại bình thường. Chỉ là đồng tử của
vị huynh trưởng vẫn co lại, có chút khiếp sợ, tại câu lạc bộ đêm này, Câu Tử
đã ***ng phải một tay cứng.
Khoảng đất trống ngoài cửa, Hứa Nhạc đang ôm Thi Thanh Hải say đến bất tỉnh,
cảnh giác nhìn chăm chú về phía người cao to ở trước mặt, khóe môi hắn có một
tơ máu, mà người cao to đối diện cũng không tốt hơn, trên ngực đang lưu lại
một vết chân rất đậm, hắn đang không ngừng ho khan.