Góc rẽ bên đường ở cổng sau đại học Lê Hoa, một chiếc xe quân đội màu đen đang
dừng ở đó, thân xe rất dày, trên cửa sổ phản chiếu tia nắng mặt trời chói lọi,
tất cả trong xe đều bị che kín, trong chiếc xe quân đội này, kỳ lạ là không có
ghế tựa, mà là chất đầy các máy điện tử đủ loại và… một chiếc giường hành
quân. Điều kỳ lạ hơn là, có mấy nhân viên công tác trong đồng phục màu xám
đang cảnh giác chăm chú nhìn vào các thiết bị điện tử, còn trên chiếc giường
hành quân, lại có một người trẻ tuổi đang uể oải nằm đó. Người trẻ tuổi này
chừng hai mươi tư tuổi, trên tai còn đang đeo một chiếc tai nghe chất lượng
cao, không biết là đang nghe nội dung gì, chỉ thấy con mắt hắn lim dim, luôn
khiến người ta có cảm giác hắn hình như đã ngủ say.
Nếu để Hứa Nhạc nhìn thấy tác phong của người trẻ tuổi này, chắc chắn sẽ nghĩ
đến ông chủ đại thúc của hắn lúc nào cũng ở trong trạng thái uể oải bất cứ
tình huống nào, có thể duy trì được trạng thái như vậy trong môi trường làm
việc căng thẳng hối hả, nếu không phải là chán đời, vậy thì sẽ là nhìn tất cả
mọi chuyện một cách ảm đạm.
Một nhân viên công tác gỡ tai nghe của người trẻ tuổi xuống, cười khổ nói: “Tổ
trưởng, cho dù anh lười giám thính, nhưng cũng đừng lấy của công ra để nghe
nhạc được không? Nếu không chủ nhiệm biết được, anh lại bị thêm một trận
mắng.”
Người trẻ tuổi mở mắt ngáp một cái, khuôn mặt thanh tú mang chút vẻ mệt mọi
sau cả đêm quá chén, lẩm bẩm nói: “Thứ tốt như vậy, không dùng để nghe nhạc
thì đúng là đáng tiếc.” Tiếp theo đó, hắn nhìn vào màn hình nhỏ của máy điện
tử, nhàm chán hỏi: “Thế nào rồi? Nữ thanh niên nhiệt huyết kia chưa xảy ra
chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, người trẻ tuổi từ S2 trở về rất nhiều, trong cục tại sao
muốn chúng ta theo dõi cô ấy?” Nhân viên công tác nhún vai, chỉ về hướng đại
học Lê Hoa nói: “Một nữ sinh viên, có thể có vấn đề gì lớn chứ?”
“Trương Tiểu Manh, cứ ngang nhiên trở về như thế, nếu không có chuyện gì, vậy
thì cứ cho tôi là thằng ngốc đi.” Người trẻ tuổi lại ngáp một cái. Hắn tên là
Thi Thanh Hải, tốt nghiệp ở học viện quân sự số một, hiện nay đang nhận chức ở
cục điều tra liên bang, nhân viên công tác trong chiếc xe quân đội màu đen
này, toàn bộ đều là cấp dưới của hắn. Hắn đưa con mắt tẻ nhạt nhìn về hướng
cổng sau của đại học Lê Hoa, tùy tiện nói: “Một con dê lầm đường quay về?…
Bố mẹ cô ta đều là nhân viên công vụ chính phủ liên bang, nếu thật sự không có
vấn đề, con dê nhỏ ấy có lẽ đã khóc lóc bổ vào lòng bố mẹ khi ở sân bay thủ đô
rồi, chứ không phải là một mình đơn độc chuyển máy bay trực tiếp trở về Đại
Học Thành, vất vả chạy mười mấy ngày trời, mới xin được một hồ sơ học tập
mới.”
“Cô ta tại sao không gặp mặt bố mẹ? Vẫn còn ý đồ phản nghịch mà, còn chưa
trưởng thành, là một cô bé đáng thương sao có thể gặp phải khó khăn đã quay
đầu chứ.” Khuôn mặt thanh tú của Thi Thanh Hải hiện ra một tia trào phúng,
“Trong cục tuy có cả một đống phế vật, nhưng chọn một mục tiêu giám sát lại
không có vấn đề gì lớn lắm.”
Theo giọng nói của hắn, hai hàng sáu người ở trên chiếc xe quân đội màu đen
này đã ngừng công việc trong tay, nghe phân tích của tổ trưởng, rồi đều gật
đầu tán đồng. Một người nhìn Thi Thanh Hải cười nói: “Tổ trưởng, chúng tôi
biết anh không phải là tên ngốc.”
Thi Thanh Hải đương nhiên không phải là tên ngốc, hắn tốt nghiệp ở học viện
quân sự số một với điểm cao nhất, trong năm đầu tiên vào cục điều tra liên
bang, đã thành công bắt được mấy tên gián điệp, năng lực của hắn người người
đều thấy, nếu hắn vẫn tiếp tục vững bước trên con đường này, trên dưới trong
cục điều tra đều cho rằng, cán bộ cục phó trẻ nhất trong lịch sử có thể sắp
được sinh ra rồi. Nhưng ai cũng không thể ngờ, sự sa sút có một người trẻ tuổi
tài cán như vậy lại nhanh như thế — Một nhân viên cục điều tra suốt ngày đắm
chìm trong rượu ngon và đàn bà, cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ tiền đồ của
chính mình.
“Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, những người đàn bà đó tắt đèn đi
rồi thì có khác gì nhau? Có cần thiết ngày nào cũng thay một người không?” Cấp
dưới của Thi Thanh Hải buồn bã nói: “Đừng lúc nào cũng đắc tội với cấp trên,
chúng ta cũng có thể đứng yên ổn được.”
“Ít nói lời vô nghĩa với bổn thiếu gia đi, người nào theo ta hiện tại có ai
chưa được thăng cấp? Thiếu gia ta lười quăng bắt, Đại Học Thành này không phải
rất tốt sao, nhiều gái đẹp mà… Đặc biệt là những cô gái vừa trẻ lại đẹp…” Thi
Thanh Hải bậm đôi môi mỏng dính của mình, ánh mắt mê say nói, “Tươi trẻ tràn
đầy sức sống, hơi thở này bao vây lấy ta, sao ta nỡ bỏ đi được?”
Hắn nhổm dậy từ chiếc giường đơn, bóp bóp khuôn mặt sáng nay quên rửa của
mình, nói một cậu ẩn ý: “Cái gì mà sự nghiệp thăng tiến đều là khỉ gió, lão tử
chỉ hiềm một nỗi chưa bị điều đi cục hiến chương, đám con cháu đó, cả ngày chỉ
biết trực chờ một cái máy, chuyện gì cũng không cần lo, thật đúng là nơi tốt
để dưỡng lão.”
Nói thì nói như vậy, nhưng nhưng công việc cần làm thì vẫn phải làm, cho dù
chỉ là làm ngoài mặt. Thi Thanh Hải cầm chiếc tai nghe giám thính nghe một lúc
lâu như đang làm việc thật, bắt đầu tất cả như thường, dần dần nét mặt của hắn
lại biến thành rất tập trung, cuối cùng không nén nổi cười phá lên.
“Tên gác cửa? Buồn cười chết thiếu gia ta mất… Hắn không biết sinh viên vừa
rồi bị hắn yêu cầu lau nước bọt là con trai của nghị sĩ sao?” Thi Thanh Hải
ngửa mặt cười sặc sụa, vỗ đùi nói: “Tên gác cửa này thú vị đấy, thú vị đấy,
hiện tại cái trong cái xã hội này, hiếm gặp người nào nghiêm túc như thế.”
“Suỵt, tổ trưởng, anh nhỏ tiếng chút đi!” Một nhân viên tức giận nhìn trừng
trừng Thi Thanh Hải không tự giác, nhỏ giọng quát: “Chúng ta đang ở trong
trạng thái giám sát! Không phải trong rạp chiếu phim!”
“Ồ, cũng đúng!” Thi Thanh Hải sực tỉnh lại, cười hăng hắc, kéo cửa xe roạt một
cái, bước xuống xe, nói: “Đại học Lê Hoa ít nhất cũng phải theo dõi một học
kỳ, quá vô vị, ta đi xem tên gác cửa thú vị đó.”
Các nhân viên bị phơi nắng dưới ánh mặt trời đưa mắt nhìn nhau, quả thực hết
cách với tên tổ trưởng điên rồ hoang đường này. Nhìn dưới ánh mặt trời, người
tổ trưởng trẻ tuổi uể oải như người không xương, bước đi với bộ dạng chẳng
khác một kẻ lưu manh, các nhân viên bất giác thấy xấu hổ che mắt đi, một người
trong số đó lẩm bẩm: “Lại phạm quy rồi… Có điều các ngươi nói xem tổ trưởng
hắn thế nào mà trông giống một tên lưu manh thế?”
“Tổ trưởng lớn lên ở nông thôn, bố hắn là nông dân.”
“Thật không? Điều này đúng là một chức nghiệp hiếm thấy đấy, nhưng mà, điều
này có liên quan gì đến tên tổ trưởng lưu manh này?”
“Kiều Trì Tạp Lâm không phải đã từng nói sao? Nguồn gốc để sinh ra những tên
lưu manh ở chỗ phân chia của cải bất công.”
…
…
Cổng sau trường đại học Lê Hoa, hoàn toàn không có cuộc đấu tranh giai cấp nào
giữa cậu sinh viên giàu có và anh gác cổng bần hàn. Nam sinh tuyên dương chủ
nghĩa Tạp Lâm này sôi giận bước đi, Hứa Nhạc cũng không kéo đối phương lại,
thúc ép đối phương quỳ trên đất lau nước bọt đi — Nếu thật sự làm như vậy,
Hứa Nhạc cũng sẽ nghi ngờ chỉ số thông minh của mình. Hắn chỉ là dựa theo nội
quy nhà trường, viết ghi chú về chuyện ngày hôm nay, gửi qua hòm thư chuyên
dụng của ban học sinh qua máy tính, sau đó kéo ống nước ra, phun rửa lại một
lần nữa lối đi mà sáng sớm này đã được quét dọn sạch sẽ.
Vừa rồi hắn bước ra, là vì hắn phát hiện nam sinh đó dường như có ý tiếp tục
quấy nhiễu nữ sinh ấy, cho nên mới nghĩ cách ngăn cản lại. Nếu không phải nhìn
thấy cặp kính viền đen kia, Hứa Nhạc đúng là nhất thời cũng chẳng nhớ ra được
nữ sinh đó chính là người lén ăn bánh của mình trên xe buýt. Hứa Nhạc vốn
không rõ cái gì là chủ nghĩa Tạp Lâm, cũng không quan tâm đến cuộc chơi đàm
phán giữa chính phủ và phi chính phủ, hắn chỉ cảm thấy nhiều sinh viên lạnh
nhạt nhìn một nữ sinh như vậy, nữ sinh đó chắc chắn quá cô độc, điều càng
khiến hắn cảm thấy khó chịu chính là, nam sinh kia lại cản đường của cô gái.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì, hắn quen cô gái đó… Tuy cô gái có lẽ
không nhớ tới hắn, tuy cô gái lúc đó còn đối với hắn không hề khách khí.
Quét dọn đường xong, Hứa Nhạc bê một chiếc ghế tựa, ngồi bên cạnh cổng lớn,
trung thực thực hiện công tác của mình, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, hắn nheo
mắt nghe máy giám sát bên cạnh chốc chốc lại vang lên tiếng rì rì của con chip
kiểm soát, sự thoải mái khiến hắn dường như sắp ngủ đi, thực ra trong lòng vẫn
nghĩ giấy dự thính của mình rốt cuộc tới lúc nào mới làm xong, lúc nào mới có
thể vào thư viện, lúc nào mới có thể đi một số sân thực nghiệm tham quan?
Thi Thanh Hải thân là nhân viên cục điều tra, đương nhiên không phải thực sự
muốn làm quen với một tên gác công nhỏ bé này, hắn chỉ vì tối qua đã cùng một
mỹ nữ tóc vàng lăn lộn một đêm, lại uống quá nhiều rượu, tinh thần quả thực
quá mệt mỏi, nằm trên chiếc giường hành quân của xe quân đội lại không được
ngủ thoải mái, cho nên liền xuống xe đi lại. Hắn mua một bao thuốc lá ở cửa
hàng tạp hóa bên cạnh cổng trường, châm một điếu thuốc, bước tới bên đường
ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn người gác cổng một cách lộ liễu.
Chỉ là liếc nhìn, mắt Thi Thanh Hải khẽ co lại, rất lâu không chuyển hướng
nhìn. Hắn đứng dậy, bước về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế, im lặng một lát
rồi cười nói: “Thật ngưỡng mộ công việc của ngươi, có thể ngày ngày đều được
quang minh chính đại tắm nắng.”
Hứa Nhạc hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hắn không ngờ ở một tinh cầu xa lạ này,
ở một nơi xa lạ này, lại có người chủ động nói chuyện với một người bé nhỏ như
mình. Vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ở hàng cây bên đường, ánh nắng ngập trời, một
người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn, mặc một bộ trang phục màu đen nhưng nhăn
nheo đang nhìn mình cười.
“Ách… Có lẽ rất dễ chịu thật.” Hứa Nhạc không biết nên trả lời thế nào, nheo
mắt lại, liếc nhìn ánh nắng, cẩn thận đáp.
“Hút một điếu không?” Thi Thanh Hải mỉm cười đưa một điếu thuốc ra. Hứa Nhạc
vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng bỗng nhớ tới điếu thuốc mà ông chủ chẳng bao giờ
rời tay, bỗng động lòng, đón lấy điếu thuốc, sát tới gần bật lửa châm thuốc,
rồi nói một tiếng cảm ơn.
Cách chiếc cổng sắt của đại học Lê Hoa, hai người say sưa hút thuốc, trong ánh
nắng tràn đầy, cơ hồ họ đều có những tâm sự riêng, Thi Thanh Hải ném điếu
thuốc xuống đất rồi đạp tắt, dùng tay vuốt lại mái tóc đang rối của mình, bỗng
nhìn chăm chăm vào Hứa Nhạc nói: “Thân thể khẽ dừng trên không trung mà lại
giống như đang ngồi trên ghế, mã bộ luyện được như ngươi, đúng thật là phải
cần mẫn chăm chỉ lắm.”