Gian Khách – Chương 5: Cái chỉ tay trong đêm gió – Botruyen

Gian Khách - Chương 5: Cái chỉ tay trong đêm gió

– Tiểu Cường, Hứa Nhạc đồng ý gặp đệ, bởi vì sau vụ sập mỏ quặng, mẹ đệ đã
nuôi dưỡng nó hai năm, nó nhớ ơn… Nhưng mà, đệ cũng phải hiểu cho rõ ràng,
nó là người rất ghét chuyện chuốc lấy phiền phức, cho nên những việc đệ đã
thấy hôm nay, nhất định phải giấu kín ở trong lòng.

Khi trở về đến trước cửa nhà trọ, Lý Duy trừng mắt với Tiểu Cường, trong đầu
nó cũng có chút lo lắng. Dù sao tiểu gia hỏa này cũng chỉ là một đứa trẻ mới
mười tuổi, vạn nhất nó lỡ miệng nói lung tung thì quả là không hay.

Thằng nhóc kia méo miệng, dường như nó đã bị ánh mắt hung ác của Lý Duy hù dọa
đến sắp bật khóc. Tuy hai mắt của Lý Duy rất trong trẻo, khả ái như hai viên
minh châu, nhưng tất cả những cô nhi ở Phố Chung Lâu đều rất rõ ràng, vị thủ
lĩnh mới mười sáu tuổi này hung ác cỡ nào, thủ đoạn độc ác đến thế nào.

Chiếc ống bằng kim loại trong tay Lý Duy không biết đã cất ở nơi nào. Lúc này
nó đang cầm một chai bia lấy từ trong quán, đổ vào miệng. Ngồi ở dưới một ngọn
đèn đường, khe khẽ hát một bài hát, nhìn qua có vài phần đắc ý. Đứa bé khiếp
sợ nhìn hắn một cái, do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng nhịn không được, hỏi:

– Mấy năm nay Nhạc ca rất ít khi quay về Phố Chung Lâu, rốt cuộc anh ấy đang
làm gì?

– Ai mà biết được? Bất quá thằng nhóc này bình thường cũng rất vui vẻ, ai
biết được khi ra tay lại tàn nhẫn đến như vậy, còn nhớ chuyện năm đó không?

Lý Duy uống một ngụm bia, tấm tắc khen.

– Khi đó đệ mới có 5 tuổi, sớm đã quên rồi.

Đứa bé kia liếm liếm môi, nhìn chai bia trong tay Lý Duy, dường như có chút
hiếu kì. Đám cô nhi ở Đông Lâm đại khu không phải lo lắng về cuộc sống, nhưng
muốn tìm biện pháp để nếm thử qua một chút đồ có cồn gì đó, quả thực là có
chút khó khăn, rượu ở chợ đêm quá quí giá.

– Đúng vậy, khi đó ta cũng mới 11 tuổi, còn Hứa Nhạc mới 10 tuổi.

Lý Duy cầm chai bia vứt vào một đống rác nằm không xa ngọn đèn đường, hít một
hơi thật sâu. Trên khuôn mặt nó vẫn còn có chút non nớt của một đứa thiếu
niên, lại có vài phần cảm thán:

– Nếu không có chuyện xảy ra hơn mười năm trước, có lẽ hiện giờ chúng ta vẫn
còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Nói không chừng còn có thể thi đậu lấy một
vài cái giấy chứng nhận chuyên ngành nào đó, đi Đại học Hà Tây… Thậm chí…
thậm chí còn có thể làm Trao Đổi Sinh của Tinh Quyển Thủ Đô nữa.

Ánh đèn đường làm cho chiếc bóng của hai đứa nhóc kéo ra thật dài, bao phủ cả
lên đống rác ở phía xa xa. Hai cái bóng đó đi qua một con mèo đen, có thể thấy
được cặp mắt vàng vàng của nó có chút bất an, ngày hôm nay cũng không có con
chuột nào xuất hiện, tất cả đều có vẻ cô đơn tịch mịch như vậy.

o0o

Vụ tai nạn hầm mỏ mười lăm năm trước, đã làm hơn ba trăm thợ mỏ bị chôn vùi
dưới lòng đất. Đáng sợ nhất chính là vụ sập hầm mỏ còn lan rộng tới cả khu nhà
ở, làm cho không ít người vào thăm người thân cũng bất hạnh bỏ mình, làm cho
không ít gia đình bị tan vỡ.

Sự kiện đó làm chấn kinh toàn bộ xã hội Liên Bang. Dưới sự phát triển của khoa
học kỹ thuật, mà còn có bi kịch tử vong thảm trọng đến như vậy, cũng khiến cho
không ít quan chức phải mất ghế. Châu trưởng Hà Tây Châu là quan chức trực
thuộc của Ủy ban An toàn Quốc gia, dưới áp lực của giới truyền thông đã buộc
phải tự nhận lỗi và từ chức. Có ba vị quan chức đã bị xử phạt, thậm chí ngay
cả Phó sự vụ Khang, phụ trách an toàn của Đông Lâm đại khu cũng bị phán xử 4
năm tù giam.

Phản ứng của của Hệ thống Tư pháp và chính phủ Liên Bang cũng không phải là
chậm, nhưng chung quy vẫn không cách nào vãn hồi được những sinh mệnh kia. Sự
việc tai nạn mỏ quặng lần này, làm cho công nghiệp khai thác quặng của Đông
Lâm đại khu vốn đang ở bên bờ vực thẳm, càng bị thêm một kích cuối cùng cực kì
trầm trọng, công ty Liên hợp Khai thác Tinh Quáng lúc đó đã bị đóng cửa, giao
cho chính phủ Liên Bang quản lý.

Sự kiện lần đó gây ảnh hưởng rất sâu sắc, nên có rất ít người nghĩ đến một
điều, chuyện lần đó đối với đám cô nhi mà nói, mới chính là ảnh hưởng lớn nhất
tới cả cuộc đời của bọn chúng.

o0o

Đám cô nhi ban ngày đã tiến hành biểu tình thị uy ở Phố Chung Lâu, đều là
những người bị hại từ vụ tai nạn hầm mỏ đó. Lý Duy cũng vậy vậy, thằng nhóc
Tiểu Cường kia cũng vậy, Hứa Nhạc cũng là như vậy.

Hứa Nhạc cũng là một trong số những cô nhi này. Chính xác hơn, hắn là một kẻ
‘đặc biệt’ trong đám cô nhi kia, bởi vì hắn chẳng bao giờ toát ra ánh mắt ao
ước hay hâm mộ gì đó với cái vị trí thủ lĩnh của Hắc Bang. Hắn chỉ thích ở
trong một cửa hàng tạp hóa bên góc đường xem người ta sửa chữa thiết bị điện.

Thân hình hắn nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là cường tráng nghị lực, âm
hiểm thô bạo lãnh khốc, ngược lại trên mặt luôn mang theo tiếu ý nồng đậm, dù
trong bất kì hoàn cảnh trắc trở thế nào, dường như cũng không thể khiến cho
hắn có chút nào buồn chán.

Nhưng càng kì quái là, đám cô nhi hiếu chiến kia không có đứa nào dám trêu
chọc vào hắn. Thậm chí, đám cô nhi ở các hang cùng ngõ hẻm còn có vẻ tôn kính
hắn nữa. Không phải là loại tôn kính từ lực lượng mạnh mẽ như từ Lý Duy, mà
đối với Hứa Nhạc chính là loại tôn trọng phát ra từ nội tâm.

Năm năm trước, có một nhóm nổi dậy chống chính phủ, chúng đã lẩn trốn vào
trong Hắc Bang. Đám cô nhi đã bị ép gia nhập, làm hậu phương của Phố Chung
Lâu. Đồng thời bọn chúng dùng sự máu lạnh và cường hãn của mình, đã thành công
cướp đoạt cái quảng trường vốn bị bỏ hoang đã lâu. Chỉ trong mấy giờ ngắn
ngủi, đã có ba đứa cô nhi lớn tuổi nhất, có dũng khí dám chống lại bọn chúng
đã bị chết trong trận này.

Đám cô nhi này thường ngày nhìn qua rất kiêu ngạo, lại sắp phát triển thành
công thành một thế lực trong bóng tối, nhưng thật ra chỉ là một đám sư tử con,
chỉ có vẻ hào nhoáng bề ngoài mà thôi.

Hứa Nhạc bình thường vẫn không tham gia vào mấy hoạt động của băng nhóm, ngày
hôm đó bỗng nhiên biến mất.

Sau nhiều lần thâm nhập vào quảng trường của Thủ phủ Hà Tây không thành công,
cảnh sát cùng với lực lượng quân bị được điều tới hỗ trợ khu vực, bỗng nhiên
thông qua một con đường ngầm dưới lòng đất, đã thâm nhập thành công vào hậu
phương của Phố Chung Lâu.

Có rất nhiều người đã chết, thù của ba gã cô nhi chết đi cũng đã báo, đám cô
nhi lại nhớ tới địa phương của mình. Nhưng không ai biết, vào cái đêm mưa gió
lạnh như băng đó, Hứa Nhạc vốn luôn luôn vui vẻ chất phác, tại một bãi rác
thải vùng ngoại thành, đã dùng đầu nhọn bằng sắt của một cái máy khoan bằng
tay, giết chết gã thủ lĩnh đám nổi loạn kia, vào giờ phút cuối cùng đã trốn ra
được.

Ngoài ra, còn có Lý Duy và thằng nhóc Tiểu Cường đang run cầm cập vì bị nhốt
giữa hai tảng đá của một nhà máy đá. Năm đó, Lý Duy mười một tuổi, Tiểu Cường
năm tuổi, Hứa Nhạc vừa tròn mười tuổi.

o0o

– Bốn năm trước?

Hứa Nhạc vẫn để khuôn mặt giấu dưới mũ, lặp lại một lần nữa những điều gã
trung niên vừa nói, sau đó nở một nụ cười vui vẻ. Hắn đã nhận ra đối phương
đang dùng lời lẽ để lừa mình nói ra sự thật, thật ra hắn không hề biết về cái
ký ức sợ hãi nhất ở trong lòng mình.

– Bốn năm trước ta có tham gia cuộc thi bổ sung để nhập học do Phòng giáo dục
Hà Tây Châu tổ chức.

Bảo Phó cục trưởng lạnh lùng nhìn gã thiếu niên trước mặt. Hắn biết đối phương
chắc chắn có liên quan tới trò khôi hài buổi chiều hôm nay, nhưng mà hắn không
có biện pháp gì xác nhận sự suy đoán của mình. Làm sao một gã thiếu niên lại
có khả năng nắm giữ bản đồ lộ trình di chuyển của nội bộ Cục cảnh sát? Hắn làm
sao biết được sự mâu thuẫn và đấu tranh vốn thuộc về giai cấp thượng tầng?

– Ta muốn biết phía sau ngươi là ai.

Bảo Long Đào vẫn dùng ngữ khí cực kỳ lạnh lùng như cũ, hỏi thẳng vào vấn đề
chính. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng đám cô nhi ở Phố Chung Lâu này lại
không biết mình là ai.

Nhưng khi Hứa Nhạc nghe xong câu hỏi này, lại nhịn không được cúi đầu nở một
nụ cười khổ. Hắn nhún vai, tựa như không nhìn thấy gã trung niên kia đang nhìn
chằm chằm mình như nhìn một con chó bên đường, tiếp tục đi về phía dưới một
ngọn đèn đường đang chiếu sáng, chuẩn bị đi về nhà ngủ.

Bảo Long Đào đưa tay cầm lấy cây gậy cảnh sát trong tay.

Thiếu niên tên Hứa Nhạc đưa ngón tay dài nhỏ của mình lên, chỉ chỉ về một góc
tối ở phía sau ngọn đèn đường, nói:

– Ở đây tổng cộng có năm thiết bị giám sát và quản lý. Ông thuộc về lực lượng
cảnh sát, chứ không phải quan tòa, lại càng không phải người của Ủy ban Quản
lý, ông không thể xóa đi những hình ảnh đã được ghi lại. Cho nên tôi khuyên
ông không cần cố gắng động thủ với tôi… Nếu có điều gì nghi vấn, trước tiên
xin ông hãy đưa ra đầy đủ chứng cứ, tôi sẽ phối hợp điều tra.

Trong mắt Bảo phó cục trưởng hiện ra một tia hàn ý, thân thể cứng đờ, sau một
lúc lâu mới nói:

– Kiểm tra tại chỗ, ta muốn đọc Tâm Phiến của ngươi.

Hứa Nhạc xoay người lại, vẫn không tháo mũ xuống, thành khẩn nói:

– Phó cục trưởng Cục 2 Cục cảnh sát. Nói không chừng bởi vì tin tức của cuộc
biểu tình ngày hôm nay trên TV, ngày mai sẽ bị Châu trưởng mắng cho thành ***
chó, ai còn có thể tin tưởng hắn còn tâm tư vào lúc rạng sáng, tự thân xuất
mã, tiến hành kiểm tra tại chỗ đối với một thiếu niên gầy yếu vô hại?

Ngón tay vẫn chỉ về phía chiếc camera đang tĩnh lặng ở trong góc tối, chậm rãi
phe phẩy, Hứa Nhạc cúi đầu thành khẩn nói:

– Tôi là người tốt, tin tôi đi, tôi nói tất cả những lời này, chính là vì lo
lắng cho ngài.

Bảo Long Đào chợt cảm thấy gã thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh không rõ thân phận
này, lời nói rất thành khẩn, nhưng lại có vài phần đáng sợ. Vẻ nghi ngờ trong
ánh mắt hắn càng ngày càng rõ ràng hơn, bàn tay nắm cây gậy cảnh sát càng ngày
càng siết chặt hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.