Gian Khách – Chương 49: Người gác cổng trong Lê Hoa Viên – Botruyen

Gian Khách - Chương 49: Người gác cổng trong Lê Hoa Viên

Phải thừa nhận rằng, tổ năm người cơ bản năm xưa xây dựng lên xã hội liên
bang, đích thực có một tầm nhìn xa trông rộng và trí tuệ khiến người đời sau
khó có thể đuổi kịp, văn tự lấp lánh ánh sáng của nền văn minh, và cơ cấu xã
hội ngày càng hoàn thiện, tất cả đã chứng minh điểm này. Môi trường tốt đẹp,
thủ đô Tinh Quyển bốn mùa rõ rệt với ba khu hành chính, rất lâu trước đó đã
xây dựng Đại Học Thành ở khu vĩ độ Bắc, càng thể hiện được dụng tâm vất vả của
tổ tiên liên bang. Mùa băng giá có lẽ cũng chỉ có khoảng bảy mươi ngày mỗi
năm, mới có thể khiến thanh niên liên bang trong hoàn cảnh hòa bình vẫn cảm
nhận được sự tàn khốc của tự nhiên và sự gian khổ bảo tồn sinh mạng của các
sinh vật.

Đại Học Thành thực ra không phải là một thành phố, mà là một khuôn viên trường
đại học được kiến tạo trên bình nguyên men theo hai bờ sông Hoa Hồng. Đại đa
sô các trường đại học của tinh cầu hành chính thủ đô, đều được xây dựng ở đây,
cùng với trình độ phát triển của xã hội liên bang ngày càng được nâng cao,
trình độ giáo dục của ngày một tiến bộ, diện tích của các trường đại học càng
lúc càng lớn, ở thời kỳ lịch hiến chương thứ 34, chúng dần dần được nối liền
với nhau, trở thành một khu xã hội quy mô lớn, người liên bang theo thói quen
gọi cả khu này là Đại Học Thành. Nhưng liên bang ngày nay cơ hồ sớm đã quên đi
ý nguyện tốt đẹp của các bậc tiền bối liên bang khi xây dựng trường học ở nơi
này, hệ thống sưởi ấm cung cấp trong trường hai mươi tư giờ, hệ thống điều
tiết không khí khiến bầu không khí của mọi người hít vào vẫn duy trì đươc sự
trong lành, một khi vào đông các học sinh trốn trong các tòa nhà kiến trúc như
rùa rụt cổ, không chịu ra ngoài, đâu còn có thể cảm nhận được cái gọi là sự
tàn khốc của thiên nhiên?

Khu vực đông nam của Đại Học Thành có một học viện cấp hai tuy nhỏ nhưng lại
vô cùng đẹp, được gọi là đại học Lê Hoa, phía sau ký túc xá của trường đại học
này, thông với đường vào khu sinh hoạt liên bang, có một gian nhà gỗ màu xám
còn tồi tàn hơn, lạc lõng nằm sau cánh cổng trường đại học Lê Hoa, khiến cảnh
sắc bông tuyết như hoa lê tràn ngập sân trường trở nên thiếu sinh động.

Nhưng gian phòng gỗ cách xa chủ thể kiến trúc của ngôi trường này, lại vẫn
được hưởng sự ấm cúng của trung ương, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên cửa
kính không bôi một lớp nước chống sương lại mờ vụ khí khiến người ta vui vẻ,
lấy tay lau sương ướt trên cửa kính, qua cửa sổ, nhìn những bông tuyết sương
trên cây lê trong khuôn viên trường , Hứa Nhạc khoái chí cười, thầm nghĩ nơi
này đúng là một nơi tốt, trong mùa đông lạnh giá như vậy, mà vẫn cảnh sắc vẫn
tươi đẹp, khi mình ở Đông Lâm nào đó được ngắm cảnh trí nào như vậy? Những
ngày ở cố hương đều chỉ một màu xám xịt, khiến người ta có cảm giác nặng nề bị
đè nén, đâu có thể có những bông tuyết còn trắng ngần hơn cả hoa lê chứ.

Hắn đã đến đại học Lê Hoa được mười mấy ngày, đây là đề nghị của ông chủ Phong
Dư trước khi lâm chung đã lưu lại ở màn hình, hơn nữa dù gì hắn cũng là một
đào phạm trong cơ thể có con chip ngụy trang, đương nhiên không muốn dựa vào
tư liệu trên con chip, để đến phòng sắp xếp sau khi hết hạn binh dịch của bộ
quốc phòng để tìm việc, vậy thì cứ ở lại đây, đưa cho phía nhà trường một giấy
ứng tuyển còn cả bức thư kỳ quái có sẵn trong ba lô của mình, hắn dễ dàng nhận
được công việc hiện tại. Lúc đầu hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao công việc
lại dễ tìm như vậy, nhưng sau đó đã phát hiện, thì ra công việc này ngoài
trông coi cửa sau trường đại học Lê Hoa ra, thì chỉ cần phụ trách quét dọn con
đường trong khoảng mười mét, được đặt một cái chức danh là nhân viên phòng hậu
cần, trên thực tế cũng chỉ là anh gác cổng, rõ ràng là một nghề thấp kém nhất
của xã hội, tiền lương quả thực thấp một cách đáng thương… May mà trong thẻ
ngân hàng liên kết Tam Lâm còn có rất nhiều tiền, Hứa Nhạc cũng không phải là
vì kiếm tiền mới đến Thượng Lâm, hắn càng không có ý nguyện mãnh liệt gì không
cam tâm ở dưới người khác, nên đã vui vẻ nhận công việc này, có một căn phòng
gỗ riêng thuộc về riêng mình.

Nếu đổi lại là một công dân liên bang bình thường, cho dù là cảnh tuyết rơi
trong đại học Lê Hoa có đẹp đến nhường nào, xem liên tiếp một màu trắng trong
mười mấy ngày, cũng sớm đã chán ngấy rồi, nhưng Hứa Nhạc thì khác, đời này của
hắn chưa từng nhìn thấy tuyết, mười mấy ngày ngắm tuyết rơi, cũng chẳng qua là
để qua cơn nghiện cảnh, thời gian hiện giờ vẫn là kỳ nghỉ đông, cả đại học Lê
Hoa không có mấy sinh viên ở lại, cho nên công việc của hắn cũng vẫn chưa
chính thức bắt đầu, ngoài việc ngày nào cũng quét đi lớp tuyết đọng lại ra,
thì không có việc gì khác, vô cùng nhàn hạ.

Phòng hậu cần lúc đầu cũng sớm đã lắp một máy tính ở gian phòng này, Hứa Nhạc
hàng ngày khi rảnh rỗi đều lên mạng, đọc một lượt các tài liệu liên quan đến
đại học Lê Hoa, mới biết rằng các học viện không được coi trọng này, lại ngoài
việc là trường học trực thuộc bộ quốc phòng ra, còn là một trong những trường
đại học xuất sắc về mặt ba hệ thống lớn bọc thép động cơ tự động và sửa chửa
lắp ráp tiêu chuẩn các chiến hạm. Đương nhiên, ba học viện quân sự lớn thuộc
bộ quốc phòng và trường đại học Tây Lâm đều không thể ở trong Đại Học Thành,
cũng không phải là nơi mà Hứa Nhạc có thể tùy ý đi vào, cho nên Hứa Nhạc nếu
muốn thỏa mãn đam mê của mình, đại học Lê Hoa vốn không được được xem trọng
này lại chính là một sự lựa chọn tốt nhất. Hắn lúc này mới hiểu trong sắp xếp
của ông chủ mình, vẫn là suy nghĩ cho mình, trong lòng bất giác cũng cảm thấy
ấm cúng như không khí trong gian phòng.

Khi vừa đến Đại Học Thành, Hứa Nhạc đã từng có ý xin cấp giấy làm sinh viên dự
thính, dù gì trong thẻ của hắn hiện tại còn không ít tiền, có lẽ có thể đủ chi
trả mức tiền tài trợ, nhưng đáng tiếc, hiệu trưởng và chủ nhiệm ban giáo vụ
phụ trách các chuyện thẩm định học sinh mới cho nhà trường đều giống với các
sinh viên khác, đều đã về các thành phố của thủ đô Tinh Quyển nghỉ ngơi. Còn
điều khiến Hứa Nhạc tiếc nuối hơn nữa là, thư viện đại học Lê Hoa những ngày
này cũng đóng cửa vì nguyên nhân nâng cấp hệ thống và nghỉ phép, như vậy hắn
vốn không có cách nào tiếp xúc được với các tri thức về cấu tạo và sửa chữa
duy tu các loại robot hệ M mà hắn hứng thú nhất, cũng không có cách nào tìm
kiếm trong thư tịch cổ có đoạn nào liên quan đến sức mạnh run rẩy thần kỳ
trong cơ thể không.

Trong mười mấy ngày gió tuyết lạnh lẽo này, Hứa Nhạc nhàn hạ thong dong, ngoài
việc ban đêm xem kênh 23 và lên mạng tìm kiếm các kiến thức cơ tu mà hắn đam
mê ra, thời gian khác đa phần đều chui trong chiếc chăn ấm cúng, nhắm mắt cảm
nhận sự thay đổi dù nhỏ nhất của sự run rẩy trong cơ thể mình, đồng thời thử
tìm cách giống như lúc đã nghĩ trên con tàu hiệu Cổ Chung, giấu sự run rẩy lộ
liễu bên ngoài cơ thể đi… Bên ngoài gió tuyết rít gào, các động tác của mười
chiêu thức đã không luyện tập những ngày này, hắn cũng lo bị người khác nhìn
thấy, nhưng sự run rẩy trong cơ thể lại cùng với việc hắn ngày ngày trùm chăn
ngủ mà dần dần quen thuộc hơn, cảm giác như là có mấy phần phát ra tùy theo ý
muốn của bản thân.

Theo sự tê buốt quen thuộc nhức nhối trong sâu các khớp xương và cơ thịt mình,
Hứa Nhạc dần đắm chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng rít gào của gió tuyết bên
ngoài, trong giấc mơ, hắn cơ hồ nhìn thấy một cô gái đáng yêu mái tóc màu tím
được gả làm vợ của mình, còn hắn lại trở thành thủ tịch cơ tu sư trong một
công ty lớn ở thủ đô, hàng ngày đều sửa chữa đủ các loại máy móc khiến hắn
thích thú, còn trên ti vi lại phong thanh nghe được một nhân vật lớn đang
tuyên bố, một sự bóc trần tấm màn đen sau một vụ nổ lớn… Rất nhiều chuyện đáng
vui mừng, Hứa Nhạc trong giấc ngủ say khóe môi vẫn hiện ra một nụ cười ngọt
ngào, cười đến mức cơ thể run lên, sự run rẩy mãi không chấm dứt, mãi đến khi
các cơ thịt dưới làn da co rút lại, cơ hồ mỗi lần co rút, cơ thể hắn lại mạnh
mẽ lên một phần.

Sắc xuân tươi sáng rực rỡ, màu cờ phấp phới, khu hành chính S1 Thượng Lâm, mùa
băng giá của tinh cầu thủ đô luôn đến rất nhanh, đi lại càng nhanh. Chỉ mới
bước vào tháng hai, tuyết đọng trên ven sông Hoa Hồng đã tan chảy hết, hòa
mình vào trong dòng nước trong vắt chảy về nam, không còn tìm thấy chút vết
tích nào của băng tuyết, thứ còn lại cho mọi người chỉ là một đồng cỏ xanh non
rộng vô bờ bên và khu rừng mùa xuân um tùm, còn có các kiến trúc trường đại
học phối hợp hài hòa với cảnh sắc đứng giữa khu rừng và đồng cỏ xanh.

Hôm nay là ngày khai trường, các học sinh đều dùng đủ loại phương tiện giao
thông để trở về Đại Học Thành, sân trường quạnh vắng trong hai tháng lại trở
nên ồn ào, chốc chốc lại có chiếc xe đi vào đại học Lê Hoa tĩnh lặng, các nữ
sinh tràn đầy sức sống túm tụm với nhau bước vào sân trường, một hơi thở của
sức sống theo các nữ sinh tiến vào xáo động cả ngôi trường. Bởi vì có nhiều
học sinh cần phải đến khu sinh hoạt của liên bang mua sắm đồ, nên cánh cổng
sau trước nay đều yên tĩnh cũng trở nên huyên náo, âm thanh ríu rít không
ngừng, thậm chí giọng nói ồn ào của nam sinh đang ở đài phun nước đang hùng
hồn phê phán chính phủ cũng bị át đi.

Bỗng nhiên, cổng trường vang lên tiếng tranh luận, tiếp theo đó tiếng tranh
luận ồ lên, rồi chợt tắt ngấm, những người trẻ tuổi của trường học bị một
chuyện gì đó thu hút sự chú ý, bất giác dừng bước lại, ánh mắt hiện ra vẻ phức
tạp nhìn về phía cổng trường. Những nam sinh bị ảnh hưởng sâu sắc của chủ
nghĩa Tạp Lâm ở đài phun nước, cũng dừng việc tuôn trào nhiệt huyết của mình,
bước về phía bên này, nhưng không tới gần cửa, mà dùng ánh mắt quái dị nhìn
dõi theo.

Một nữ sinh tóc dài ngang vai, mắt đeo cặp kính viền đen, ôm lấy một tập sách,
dưới sự chú ý của các ánh mắt nhìn, bình tĩnh pha chút lạnh lùng bước vào cửa
sau của đại học Lê Hoa, ánh mắt xung quanh có quá nhiều cảm xúc, yêu thương,
thông cảm, ghét bỏ, khinh thường, ngưỡng mộ, đố kị…

Các sinh viên đại học Lê Hoa dễ dàng nhận ra nữ sinh này là ai, bởi vì một năm
trước cô là một nhân vật đình đám trong đám sinh viên mới của đại học Lê Hoa,
hay nói là thành phần phản nghịch — Trương Tiểu Manh, xuất thân từ một gia
đình giàu có, sau khi vào đại học được một năm, bắt đầu tiếp xúc với chủ nghĩa
Tạp Lâm, vượt quá dự liệu của mọi người, thiếu nữ này đã thẳng thừng vứt bỏ
cuộc sống sung sướng, bỏ dở học hành, đi tới khu hành chính S2, gia nhập vào
tập đoàn Tân Trạch Châu lớn mạnh nhất của thế lực đảng phái, bắt đầu kêu gọi
dân chúng tầng lớp thấp kém trong xã hội, tham gia vào cuộc diễu hành thị uy
hết lần này đến lần khác.

Sau khi Trương Tiểu Manh rời trường đại học đã làm gì, bạn học của cô đều
không biết tình hình cụ thể, nhưng họ biết rõ lời đồn đó là thật, nữ sinh này
đã từng khiến vô số người cảm thấy kinh ngạc, quả nhiên đã chán ghét cái gọi
là sự lãng mạn chính nghĩa, bỏ tối theo sáng, bắt đầu trở lại vòng tay của
liên bang… Nơi cửa sau của đại học Lê Hoa chìm vào sự im lặng gượng gạo, không
ai đi lên trước chào hỏi cô nữ sinh đeo cặp kính đen này, không có chào đón,
chỉ có sự thù địch ẩn chứa trong những ánh mắt phức tạp kia, đúng vậy, một năm
trước khi cô rời bỏ ngôi trường này, cũng có lẽ biết cô sớm đã không có khả
năng trở về nữa.

Nếu như nói lý tưởng trước đây của cô là ấu trĩ đáng cười, nhưng vì cuộc sống
bình thường an nhàn, lại dễ dàng vứt bỏ cái gọi là lý tưởng, vậy lúc đầu sao
phải bỏ đi? Bỏ đi rồi hà tất phải quay lại? Đây chẳng phải điều hoang đường
nực cười sao? Đây có lẽ là cách nghĩ trong lòng của đa số các sinh viên, họ im
lặng tạo áp lực nhìn Trương Tiểu Manh. Trương Tiểu Manh lại không hề có chút
bất an nào, hơi ngẩng đầu lên, sự trầm tĩnh mang theo chút kiêu ngạo, bước tới
tầng nhà ở của mình.

Chính lúc này, mấy nam sinh tuyên dương chủ nghĩa Tạp Lâm ở bên đài phun nước,
bỗng chặn đường đi của cô, tức giận nói: “Cô đã bán đứng lý tưởng của cô!”

“Lý tưởng của tôi chính là sống sao cho tốt.” Trương Tiểu Manh đẩy cặp kính
lên, không để ý đến mấy người này, đi lướt qua họ. Sinh viên xung quanh đều
dùng một vẻ châm biếm quái dị dõi theo bóng của Trương Tiểu Manh, nam sinh vừa
nói sau khi sững người, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất sau đó thóa mạ.

“Bạn sinh viên này, mời bạn lau sạch những vết bẩn này.” Một người trẻ tuổi
đeo một băng tay đỏ bước tới bên cạnh nam sinh, đưa qua một chiếc khăn lau,
nghiêm túc nói: “Ngoài ra theo quy định, tôi sẽ đề nghị ban học sinh trừ ba
điểm của bạn.”

Nam sinh kia giận dữ hỏi: “Ngươi là ai?”

Người trẻ tuổi kéo băng tay đỏ, đáp: “Ta là người gác cổng.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.