Gian Khách – Chương 41: Tinh thần chính nghĩa tại sao không thể lan tràn? – Botruyen

Gian Khách - Chương 41: Tinh thần chính nghĩa tại sao không thể lan tràn?

Vì toàn thể tiểu đội robot đặc chủng Quân khu IV đều đã bị thương, lúc này các
binh lính trên phi thuyền Cổ Chung Hào phụ trách công tác tìm kiếm, toàn bộ
đến từ trường quân đội Tây Lâm. Những sĩ quan trẻ tuổi từ hai mươi trở xuống,
bản thân đều là thiên kiêu chi tử, mỗi người đều có một thành tích kiểm tra và
năng lực cực tốt, chỉ có như vậy mới có thể được sắp xếp để đến thăm khu vực
Đông Lâm. Thực lực hiện tại của bọn họ, mỗi người đều có thực lực đủ sức để
gia nhập vào đại đội lính đặc chủng tinh nhuệ của Quân khu IV, và tương lai
của bọn họ, lại đã được chỉ định sẽ tham gia vào cuộc chiến máu lửa ở biên
giới giữa Liên Bang và Đế Quốc, không ngừng được thăng cấp. Hoàn cảnh xung
quanh cùng với quá trình trưởng thành, khiến trong xương cốt của họ đều có một
sự kiêu ngạo đặc thù. Nhưng trong mấy ngày nay, nơi hạ lạc của tiểu thư lại
mãi không tìm thấy được, cảm giác thất bại trầm trọng khiến tâm trạng của bọn
họ rơi xuống đáy sâu vô tận, sự kiêu ngạo cũng biến thành nỗi buồn bực.

Trong các sĩ quan của quân đội Tây Lâm này, Chu Cẩn là một thủ lãnh được mọi
người công nhận. Bởi vì thực lực cá nhân của hắn mạnh nhất, năng lực lãnh đạo
cũng tốt nhất. Ngay cả trong giờ phút này, kế hoạch đột kích cứu người cũng là
một tay hắn sắp xếp.

Chu Cẩn năm nay hai mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt trẻ trung
mang đậm sắc thái quân nhân. Hắn nhìn người trẻ tuổi dưới họng súng của mình,
chau mày lại. Đối phương có lẽ không phải là quân nhân chuyên nghiệp gì, nếu
không sẽ chẳng thể nào không phát giác ra động tĩnh những người đột kích như
mình. Nhưng tại sao người này lại có thể giữ được sự điềm tĩnh như vậy khi bao
nhiêu họng súng đang chĩa vào mình? Chính là người trẻ tuổi này bắt cóc tiểu
thư, hơn nữa dưới sự lục soát gắt gao của mình, lại có thể trốn chạy được
nhiều ngày như vậy? Trong lòng Chu Cẩn bỗng nảy sinh nghi hoặc, động tác dưới
tay lại không có chút chần chừ, trực tiếp cướp lấy tiểu thư đang trong lòng
đối phương.

Một tiếng bốp khô khốc vang lên, Chu Cẩn trong lòng trầm xuống, phát hiện cổ
tay mình đau nhức, bàn tay cũng nắm vào không, lại chau mày lại, thầm nghĩ cầm
nã thủ của người này thật kỳ quái, lại không nhìn ra đối phương ra tay thế
nào.

Hứa Nhạc ngồi bên giường, cánh tay nhấc lên, trực tiếp cản lấy bàn tay đang
vươn đến của gã quân nhân đó, tay phải vòng ra đẩy Tiểu Dưa Hấu về phía sau
lưng, cảnh giác nhìn đối phương, hỏi:

– Các ngươi là ai?

Sự bình tĩnh của Hứa Nhạc, khiến Chu Cẩn vô cùng kinh ngạc, bởi vì không phải
ai cũng có thể giữ được sự trấn tĩnh dưới nhiều họng súng ngắm vào mình như
vậy. Đó là vì gã sĩ quan quân đội này không biết rằng, hơn một tháng trước,
Hứa Nhạc đã từng trải qua tình cảnh như vậy, hơn nữa vì bảo vệ cô gái bên cạnh
hắn, hắn bắt buộc phải trấn tĩnh. Một cánh tay của hắn vòng Tiểu Dưa Hấu ra
sau lưng, bảo vệ nghiêm ngặt cho cô bé, ngón tay kẹp vào góc chiếc khăn trắng
muốt, để chiếc khăn vẫn đặt trên đầu Tiểu Dưa Hấu, tránh để cô nhìn thấy họng
súng lạnh lẽo kia mà sợ hãi.

Hứa Nhạc đặt câu hỏi, nhưng lại không ai trả lời. Bởi vì trong mắt những sĩ
quan kiêu ngạo này, người trẻ tuổi này đã phạm tội bắt cóc tiểu thư, là đối
tượng khiến những người như mình vô cùng thống hận, có ai muốn nói chuyện với
kẻ tội phạm? Huống hồ tiểu thư vẫn đang nằm trong tay hắn.

Một sĩ quan dáng vóc vạm vỡ lao thẳng lên trước, hung hăng đánh cùi trỏ vào cổ
Hứa Nhạc. Vì sự an toàn của tiểu thư, họ đương nhiên không dám bắn súng loạn
lên trong không gian chật chội như vậy. Lúc đầu họ định sẽ đánh ngã hoặc đánh
ngất tên tội phạm này, mới là sự lựa chọn an toàn nhất. Nhìn bàn tay mạnh mẽ
trực tiếp đánh vào cổ mục tiêu, các sĩ quan trường quân đội Tây Lâm đồng thời
cùng thở phào một hơi. Cho dù là một người cẩn thận như Chu Cẩn, nét mặt cũng
đã nhẹ đi rất nhiều, họng súng hơi chúc xuống, tiến lên một bước, chuẩn bị
trước khi tên tội phạm bị đánh gục, sẽ tách tiểu thư và hắn ra.

Trong mắt những kẻ kiêu ngạo của Tây Lâm này, phần ót của bất cứ người nào bị
đánh một cùi chỏ mạnh như vậy, đều chỉ có thể có kết cục ngã gục hôn mê trên
đất. Nhưng điều khiến tất cả bọn họ không ngờ đến là, tay của Chu Cẩn một lần
nữa lại tóm vào không khí, tên tội phạm trẻ tuổi ấy cũng không ngã xuống,
ngược lại cơ thể lại co vào, bảo vệ cô gái nhỏ vẫn bị che mắt bằng chiếc khăn
trắng, lui vào một góc ở trong phòng, bên cạnh cửa sổ.

Con mắt của Chu Cẩn co lại.

Hứa Nhạc cảnh giác hạ bàn tay để ở bên cổ xuống, viền tay hơi đỏ, vừa rồi, đối
diện với chiếc cùi trỏ ập đến, hắn đã làm một động tác theo bản năng dựa vào
những gì mà Phong đại thúc đã dạy, cơ thể phản ứng rất tự nhiên, khiến tay của
hắn luồn qua nách che chắn hóa giải sức mạnh của đối phương.

Nhưng tình thế lúc này không có chút biến đổi nào, dưới tầm ngắm của nhiều
họng súng như vậy, Hứa Nhạc vốn không dám có bất cứ hành động nào, cũng không
dám thử đột phá vòng vây, hắn chỉ cẩn thận bảo vệ Tiểu Dưa Hấu đằng sau lưng,
cảm giác chuyện này có chút kỳ quái, có ý muốn giải thích. Nếu đối phương là
người xấu đúng như Tiểu Dưa Hấu nói, vậy thì nên làm thế nào, chính là chuyện
phải suy nghĩ tiếp theo đây.

Có điều những học viên sĩ quan trường quân đội Tây Lâm đã rơi vào trạng thái
tức giận điên cuồng lại không cho Hứa Nhạc bất cứ cơ hội giải thích nào, trong
thời gian ngắn nhất đã xác định trên người Hứa Nhạc không mang theo vũ khí,
theo giọng nói âm trầm tức giận của Chu Cẩn, bốn học viên quân đội đồng thời
lao lên.

Dưới sự áp chế của súng, Hứa Nhạc bị đánh ngã, trước lúc đó hắn đã nghe rõ
tiếng nói của quân nhân có lẽ là người chỉ huy, không dám mạo hiểm. Một loạt
nắm đấm cùng lúc ập vào người hắn, một sự đau đớn khôn tả, khiến cơ thể hắn co
rúm lại. Tiểu Dưa Hấu còn đang bị che mắt bởi chiếc khăn trắng, bị các học
viên trường quân đội cướp qua, giãn cách cự ly với hắn.

Chính vào lúc này, bên ngoài phòng vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Đánh
trước thẩm tra sau, đánh đến mẹ nó cũng không nhận ra.”

Thuyền trưởng béo vẻ mặt âm trầm bước vào, nhìn thấy bóng dáng cô gái được đám
học viên quân đội bảo vệ, mới nhẹ thở phào một hơi, căng thẳng bước tới bên
cạnh cô gái, xác nhận xem đối phương có bị thương không.

“Đừng đánh ca ca!” Giọng nói của Tiểu Dưa Hấu xuyên qua chiếc khăn trắng,
tiếng nói trong trẻo ấy vì tức giận mà trở nên vô cùng chói tai, chớp mắt cô
đã vứt chiếc khăn trắng trên đầu mình xuống, giận dữ trợn mắt nhìn đám quân
nhân đang áp chế Hứa Nhạc nằm gục trên đất.

Trong phòng thoáng chốc im phăng phắc, chiếc khăn trăng giở mình trong không
trung, lộ ra một khuôn mặt non nớt và mái tóc đen lõa xõa của cô gái.

“Tiểu thư… A!” Thuyền trưởng béo ôm lấy cô gái, chuẩn bị đưa cô rời khỏi nơi
này, tránh sự tra tấn bức cung ngay sau đây sẽ làm bẩn đôi mắt trong sáng của
cô. Nhưng hắn nào liệu được, sau khi Tiểu Dưa Hấu bị hắn ôm chặt vào lòng,
bỗng nhiên giãy dụa, rít giọng, hai tay khua khoắng khắp nơi, giống như một
con hổ nhỏ đang gầm rú quẫy đạp, trên mặt lão béo hiện ra một vệt máu, hắn
thất thanh kêu lên.

“Thả ca ca ra!”

“Họ tên.”

Chần chừ giây lát, Hứa Nhạc ngồi bên giường lau vệt máu trên khóe môi, trả
lời: “Hứa Nhạc.”

“Quê quán?”

“Công tác?”

“Hóa ra là một quân nhân giải ngũ.” Thuyền trưởng béo giơ cổ tay lên, chờ đợi
xác nhận thông tin, hắn ngước đầu lên, dữ tợn nhìn Hứa Nhạc nói: “Theo điều lệ
quản lý tàu vũ trụ liên bang, trên phi thuyền này, ta có quyền chấp pháp hành
sử trong phạm vi cho phép, ta sẽ bắt ngươi vì tội bắt cóc trẻ con.”

Bắt cóc trẻ con là một tội nặng trong liên bang, có thể bị phán tù bảy năm trở
lên, cho đến hình phạt tử hình. Hứa Nhạc liếm khóe môi bị nứt, ngước đầu nhìn
tên béo tự xưng là thuyền trưởng, nhìn vệt máu trên mặt hắn, chế giễu nói: “Ta
muốn xem bằng công tác của ngươi, ta còn muốn xem Tiểu Dưa Hấu… giấy ủy thác
quản lý của bố mẹ cô là Chung Yên Hoa. Ta một quân nhân giải ngũ, ta không có
bất cứ quyền chấp pháp nào, nhưng ta có lý do nghi ngờ ngươi có ý đồ bắt cóc
một bé gái, trừ phi ngươi giết ta, nếu không sau khi xuống thuyền, ta sẽ đến
cục cảnh sát báo án.”

Thuyền trưởng nhìn Hứa Nhạc như thể nhìn một con quái vật, im lặng hồi lâu,
bỗng nhiên cười nói: “Ngươi đang nói đùa à?”

“Ta không nói đùa. Nếu người không lấy ra được giấy ủy thác quản lý của người
nhà cô ấy, thì ta vẫn có quyền nghi ngờ ngươi.” Hứa Nhạc phát hiện đầu lưỡi
mình có vị tanh ngọt, mới phát hiện vừa rồi các tên lính kia ra tay độc như
vậy.

“Được, những thứ này ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi giải thích thế nào về
hành vi ngày hôm nay của ngươi? Cho dù là ngươi vô tình gặp tiểu thư, nhưng lẽ
nào ngươi không rõ, chuyện này nên giao cho nhân viên công tác xử lý, mà không
phải là việc ngươi lại giấu cô ấy?”

Mười ngón tay của thuyền trưởng béo đan vào nhau, chậm rãi nói. Kỳ thực trong
lòng hắn đang rất nhẹ nhõm, cũng cảm thấy chuyện này quả thực quá hoang đường.
Lúc trước sau khi Tiểu Dưa Hấu phản kháng quyết liệt, mọi người ở đó cuối cùng
đại khái hiểu ra, sau khi tiểu thư mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người phía Tây Lâm tự nhiên cũng hiểu, người trẻ tuổi bị họ lúc đầu coi là một
gián điệp phản chính phủ, hay là kẻ tội phạm bắt cóc trẻ con kia, kỳ thực chỉ
là một người đáng thương chịu cảnh tai bay vạ gió.

Dựa vào nguyên nhân không thể nói cho người khác biết, thuyền trưởng không có
ý định tha cho Hứa Nhạc như vậy, hắn vẫn lạnh lẽo nhìn người trẻ tuổi, không
ngừng tạo áp lực cho Hứa Nhạc. Nhưng Hứa Nhạc dường như không cảm nhận thấy
bất cứ áp lực nào, bình tĩnh nói: “Cô bé nói trong nhà có người xấu, muốn bắt
cóc cô ấy đi nơi khác, để cô ấy không gặp được bố mẹ nữa.”

Lúc này giấy ủy thác quản lý cuối cùng cũng được chuyển tới thuyền hiệu Cổ
Chung từ Tây Lâm xa xôi, đồng thời, tên thuyền trưởng đã kết thúc công việc
xác nhận thân phận con chip ở gáy Hứa Nhạc. Thuyền trưởng đưa hai tờ giấy cho
Hứa Nhạc, châm biếm nói: “Tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, sao có thể ấu trĩ tin
vào lời một đứa trẻ trốn nhà chứ?”

Hứa Nhạc lật vài trang, liên tưởng đến những điểm nghi ngờ mà Tiểu Dưa Hấu
biểu hiện ra trong những ngày qua, biết rằng lời thuyền trưởng béo này nói
không giả. Người nhà của Tiểu Dưa Hấu đích thực là muốn gửi cô đi học ở thủ đô
Tinh Quyển, còn Tiểu Dưa Hấu có lẽ đã hiểu lầm gì đó. Chỉ là sau khi nghe thấy
lời nói châm biếm của tên thuyền trưởng, Hứa Nhạc cũng chẳng thèm ngẩng đầu
nhìn, trực tiếp nói: “Tại sao không thể tin lời cô ấy? Ta trước nay đều rất
tin tưởng người, ta sẽ giúp cô ấy, cho dù cô ấy chỉ có sáu tuổi.”

“Thì ra là một tên tràn đầy lòng chính nghĩa.” Thuyền trưởng hơi sững người,
đứng dậy cười nhạo nói.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của hắn, nghiêm túc nói: “Thứ gọi là
lòng chính nghĩa, chẳng lẽ không phải càng nhiều càng tốt sao? Cho dù có lan
tràn, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt ư?”

Thuyền trưởng nghẹn lời, chăm chú nhìn khuôn mặt trung thực thành thật của Hứa
Nhạc, cơ hồ như muốn phân biện xem người như vậy, trên thế giới này thật sự
còn tồn tại không.

Sau khi thuyền trưởng bỏ đi, trong gian phòng trở lại yên tĩnh, Hứa Nhạc bị
giam lỏng trong phòng, nhìn nòng súng trên trán mình, nói với quân nhân trẻ
đó: “Có thể thu súng lại không? Ta không phải là tội phạm, hơn nữa ta ghét
nhất bị người khác chĩa súng vào đầu.”

Khuôn mặt các sĩ quan vụt lên sự khinh thị, bọn họ vốn muốn để hắn nếm chút
đau khổ, lúc này lại nghe thấy lời nói của Hứa Nhạc, bèn dùng nòng súng ra sức
đâm mạnh vào huyệt thái dương của hắn, Hứa Nhạc đau đớn, hắn không nhịn được
ngẩng đầu lườm đối phương một cái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.