Gian Khách – Chương 38: Thiên tài và ngu ngốc. – Botruyen

Gian Khách - Chương 38: Thiên tài và ngu ngốc.

Một cô bé chỉ mới 6 tuổi, có thể nhớ được những đường ống thông hơi phức tạp
ẩn trong lớp vỏ phi thuyền vũ trụ, lại còn không sợ bóng tối, ôm một con búp
bê chạy tới chạy lui, bản thân chuyện này cũng đã là một chuyện khiến cho
người ta khiếp sợ rồi. Nhưng mà Hứa Nhạc nhớ lại khi mình mới sáu tuổi, cũng
đã bắt đầu dắt theo Lý Duy chạy tới chạy lui trong đám hầm mỏ chằng chịt như
mạng nhện, lúc vui vẻ thậm chí còn bắt vài con mèo hoang về chơi nữa, nên hắn
cũng không lấy làm lạ nữa.

Mấy ngày tiếp theo, Hứa Nhạc và Tiểu Dưa Hấu sau khi cơm nước xong, lại lẻn từ
khu vệ sinh số 32 chui vào ống thông gió, mang theo cả người đầy tro bụi đi
đến gian phòng chứa đồ phế thải kia. Hứa Nhạc vô cùng chăm chú vào các bản
hướng dẫn kỹ thuật, Khoa học về robot… chuẩn bị những tài liệu, thiết bị…
nghiên cứu làm cách nào để đem con robot đã bị hư nát này sửa chữa lại một
chút. Còn Tiểu Dưa Hấu thì cũng ôm búp bê, cảm thấy vô cùng hứng thú, ngồi
chồm hổm bên cạnh, ngoan ngoãn im lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của
Hứa Nhạc.

May mắn là trong gian phòng đơn sơ của Hứa Nhạc cũng có phòng tắm cùng với
thiết bị giặt rửa quần áo, bằng không hai thiếu niên một lớn một nhỏ này chẳng
biết sẽ bẩn thỉu đến mức độ nào. Mà mặc dù đêm nào cũng được giặc rửa kỹ càng,
nhưng bộ áo ngủ trắng nõn trên người Tiểu Dưa Hấu, màu sắc cũng càng ngày càng
trở nên thâm đen đi.

Hứa Nhạc đối với con robot cũ nát kia cảm thấy cực kỳ hứng thú, cho nên hắn có
thể tập trung tâm trí vào đó trong một thời gian dài. Mà Tiểu Dưa Hấu ngày nào
cũng theo hắn chạy đến đó, rõ ràng là cảm thấy rất hứng thú với vẻ mặt chuyên
chú của Hứa Nhạc. Hơn nữa, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy kinh ngạc chính là, mỗi
khi hắn lâm vào ngõ cụt nào đó, hay là bản thiết kế xuất hiện vấn đề, Tiểu Dưa
Hấu chung quy có thể dùng suy nghĩ trẻ con để giải thích, trên thực tế lại có
thể lái ý nghĩ của hắn sang một con đường khác.

Những vấn đề chủ yếu xuất hiện khi Hứa Nhạc sửa chữa con robot này chủ yếu là
do hắn hoàn toàn xa lạ đối với cấu tạo của robot. Mặc dù đối với một số con
chip bộ phận cho đến một số thiết bị liên động, hắn có thể thông qua bản thiết
kế kỹ thật để hiểu được nguyên lý cùng với mục tiêu của nó. Chỉ là khi đề cập
đến phạm vi mô phỏng cấu trúc sinh vật, hắn liền có chút không hiểu nổi. Nhất
là đối với con robot cồng kềnh, cũ kỹ này, trước giờ ngay cả hình ảnh hắn cũng
chưa từng nhìn qua. Mà Tiểu Dưa Hấu cũng căn bản không hiểu biết chút gì về
phương diện sửa chữa thiết bị điện tử, chẳng qua là nàng trong cuộc sống sáu
năm ngắn ngủi của mình, dường như là đã nhìn qua không biết bao nhiêu con
robot rồi, từ trí nhớ non nớt của mình, chỉ cho Hứa Nhạc, nơi này hình như là
có hình dạng gì, nơi kia cần phải gắn cái gì, nơi này có thể làm cái gì….

Có hình dạng đại khái bên ngoài, có thể trợ giúp tiến hành sữa chữa bên trong.
Hứa Nhạc vô cùng kinh hỉ, đối với gia cảnh của Tiểu Dưa Hấu cũng không khỏi
sinh ra một số nghi vấn. Hiện giờ trong xã hội Liên Bang, nói chung là năng
lượng vẫn đang cực kỳ đầy đủ, dùng cho việc du hành giữa các tinh cầu cũng còn
ổn. Nhưng dù sao những quặng mỏ cũng đã không còn nhiều lắm. Robot mặc dù sử
dụng các loại pin năng lượng Tĩnh Nông cao cấp, nhưng giá trị chế tạo cực kỳ
đắt đỏ, chi phí lớn vô cùng. Toàn bộ Quân Đội Liên Bang hiện tại, số lượng
robot sử dụng cũng không vượt qua bốn trăm con. Gia đình Tiểu Dưa Hấu đến tột
cùng là hạng người nào? Một cô bé mới sáu tuổi đã có thể tận mắt chứng kiến
nhiều robot đến như thế?

Nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất. Hứa Nhạc cũng không có
quá chú tâm suy nghĩ vào chuyện đó, bởi vì lúc này toàn bộ tinh thần của hắn
đều đã bị con robot hư nát dưới tấm bạt xanh kia hấp dẫn hết. Hắn chú tâm vào
việc sửa chữa nó, mặc dù chưa thể nói là đến tình trạng mất ăn mất ngủ, nhưng
có thể nói là không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

Vì thế nên con robot lỗi thời M02 này, đã bị hỏng hóc rất lâu, bị vất trong
một góc của phòng kho phế thải trên thuyền vũ trụ, sớm bị người ta quên đi
mất, lại một lần nữa phát huy tác dụng, trở thành món đồ chơi của Hứa Nhạc và
Tiểu Dưa Hấu. Chỉ là, món đồ chơi này có chút hơi lớn mà thôi.

o0o

Mấy ngón tay kim loại hình ba chĩa, hiện tại được một sợi dây hợp kim buộc
chặt lên. Sợi dây hợp kim này là do Hứa Nhạc móc ra từ trong một cái máy hút
bụi tự động đã hỏng. Trên mặt con robot đã bị thủng một lỗ lớn, lúc này miễn
cưỡng dùng một phiến kim loại nặng mà Hứa Nhạc không biết là loại gì che lại.
Kỳ thật bên ngoài robot sửa chữa cũng không quá khó khăn, dù sao Hứa Nhạc cũng
không hy vọng có thể đem con robot cũ nát này tu bổ thành một vũ khí cường đại
có thể chống cự lại với lửa đạn. Điểm mấu chốt là những thiết bị vi mạch bên
trong, thiết bị truyền lực cùng với những thiết bị cảm ứng điện từ, muốn sửa
chữa nó cũng vô cùng khó khăn.

Cũng may là phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào này cũng không chỉ có một phòng kho
phế thải. Hứa Nhạc kinh hỉ phát hiện ra ba gian phòng kế tiếp đề chất đầy
những vật phế thải. Đối với những người khác, chúng là vật phế thải, nhưng đối
với Hứa Nhạc, những thứ cấu kiện kim loại vứt đi này toàn bộ là những bảo bối
có thể sử dụng tốt. Những thiết bị con vi mạch được hắn dùng dây hợp kim ngăn
cách thành ba hệ thống khác nhau. Dưới tình huống không có dụng cụ tinh vi,
hắn chỉ hi vọng những con chip kia cũng không bị chạm mạch lẫn nhau. Về phần
những con chíp vi mạch đã gần như hỏng hết, căn bản không có khả năng sử dụng
lại. Còn thiết bị truyền lực, Hứa Nhạc cũng đem hy vọng sửa chữa ký thác hết
lên mấy chiếc xe tự động dùng để thăm dò những hầm mỏ trên các tinh cầu đang
được chất đống trong kho phế thải số 2. Mặc dù hai loại thiết bị truyền lực
này cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng mà một ít linh kiện quan trọng
chí ít cũng có thể thay thế được.

Phiền toái nhất chính là thiết bị cảm ứng điện từ của robot. Hứa Nhạc bận rộng
xông xáo lục tìm suốt mấy ngày, mới tập hợp được từ vô số đồ điện gia dụng
hỏng hóc ra đầy đủ linh kiện, lại dùng thêm một khoảng thời gian nữa mới đem
những linh kiện kia tổ hợp lại với nhau.

Hứa Nhạc, cả người đầy tro bụi cùng dầu máy, kinh ngạc nhìn con robot cao lớn
đứng trước mặt, có chút không dám tin vào mắt mình. Đến tột cùng là đã tiêu
tốn bao nhiêu thời gian, hắn cũng có chút không nhớ rõ. Nhưng hắn vẫn như cũ
thật không ngờ rằng mình hóa ra thật sự có thể trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ
thứ, lại đem đám linh kiện hỗn loạn kia tổ hợp lại một chỗ như thế.

Trên mặt Tiểu Dưa Hấu cũng có mấy vệt bụi lem luốc, tay ôm búp bê, đứng dựa
vào đùi Hứa Nhạc, híp mắt nhìn lên trên, mãi nửa ngày sau mới hít một hơi,
nói:

– Nhìn xấu quá.

Quả thật là rất xấu. Thậm chí lúc này con robot so với lúc trước khi Hứa Nhạc
bắt tay vào sửa chữa còn xấu hơn một chút nữa. Lớp nước sơn màu xám đen bên
ngoài con robot đã bị phá hỏng đến khó coi. Bộ giáp bên ngoài cũng tương đối
đầy đủ đã bị Hứa Nhạc gỡ thành từng khối từng khôi. Bởi vì những linh kiện
thay thể căn bản không có khả năng thiết kế hoàn mỹ đối với những hệ thống của
con robot, thể tích lớn nhỏ cũng có nhiều chênh lệch, cho nên muốn đem thiết
bị truyền lực nhét vào đó, hắn phải gở bỏ bớt một số bộ phận không cần thiết
bên trong. Lúc này trên người con robot M02 dính đầy dầu máy cùng với các bảng
mạch điện gắn nối chằng chịt, nhìn qua cực kỳ lộn xộn lung tung, không còn cảm
giác nặng nề và cảm giác lịch sử tang thương lúc đầu nữa, cũng không có khả
năng nhìn ra nó là con robot thế hệ đầu, mà nhìn qua giống như một tên ăn mày
mập mạp dơ bẩn, mặc một chiếc bố y rách nát mà thôi.

– Ai da, đúng là xấu quá.

Hứa Nhạc theo bản năng sờ sờ đầu, ngước mặt nhìn con robot, hổ thẹn nói:

– Cũng không biết có thể cử động được không nữa.

Hứa Nhạc đối với việc sửa chữa robot quả thật một chút lòng tin cũng không có,
bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với loại mẫu vật này. Hơn nữa hắn hoàn
toàn sử dụng những phương pháp sửa chữa đồ điện gia dụng bình thường mà Phong
đại thúc đã dạy cho hắn để ứng dụng trên con robot này. Chuyện này nghe qua
thật sự còn có chút hơi vớ vẩn, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi. Cho
nên hắn cũng không dám hy vọng xa vời con robot rách nát tả tơi này có khả
năng động đậy được.

– Chỉ cần cánh tay bằng hợp kim ba mảnh kia có thể ngo ngoe một chút, cũng đã
thỏa mãn lắm rồi.

Hứa Nhạc vui sướng, hài lòng nhìn con robot trước mặt, thầm nghĩ trong lòng,
yêu cầu của hắn quả thật rất thấp, nhưng trên thực tế cũng đã là rất cao. Chữa
trị lung tung như vậy, bộ dạng tơi tả có thể nhìn rõ trong lẫn ngoài như thế,
nếu như quả thật có thể sửa chữa cho con robot này có thể động đậy được, ông
trời quả thật không có con mắt a.

– Thử một chút đi.

Mái tóc trên trán Tiểu Dưa Hấu khẽ lúc lắc, có chút vẻ mong chờ, nhìn Hứa Nhạc
gật gật đầu cổ vũ, nói:

– Ca ca, nói không chừng thật sự có thể cử động được đó.

o0o

Trong kho hàng phế thải cũng có ổn áp cùng với ổ cắm điện. Đây là chuyện ngày
đầu tiên Hứa Nhạc đến đây đã nhận ra. Hắn nghe xong lời Tiểu Dưa Hấu nói, hít
sâu một hơi, đi đến phía sau con robot ăn xin rách nát kia, đem dây cáp điện
gắn vào ổ cắm trên tường, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình năng lượng trên
thắt lưng con robot. Mãi đến khi màn hình năng lượng kia chuyển thành màu
hồng, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ bình ắc-quy năng lượng Tĩnh
Nông cao cấp đời thứ nhất không hỗ là sản phẩm hoàn mỹ trong truyền thuyết,
trải qua mấy trăm năm vất bỏ lăn lóc vẫn có thể dùng được.

Vạch đỏ chạy lên hơn cột số một khoảng một phần ba, Hứa Nhạc liền đình chỉ
việc bổ sung năng lượng. Đây cũng là hắn cẩn thận vấn đề an toàn. Dù sao con
robot này cũng đã bị hư hỏng nhiều năm như vậy, lại bị mình gỡ vọc bấy lâu
nay, nếu như nạp đủ năng lượng mà khởi động, ai biết sẽ phát sinh vấn đề gì
chứ? Nổ tung mặc dù là không có khả năng, nhưng vạn nhất bị chạm mạch thì làm
sao bây giờ? Mấy năm nay khi hắn tiến hành sửa chữa trong hầm mỏ cũng đã gặp
qua không ít sự cố, nhưng hôm nay bên cạnh mình còn có Tiểu Dưa Hấu đáng yêu
như thế, đương nhiên cũng cần phải cẩn thận một chút.

– Chốt cửa khoang lái ở chỗ nào?

Mặc dù cánh cửa khoang điều khiển con robot M02 này cũng đã sớm bị hư hỏng
nhiều, nhưng mà Hứa Nhạc vẫn như cũ mở miệng hỏi. Bởi vì dựa theo bản hướng
dẫn có nói, chỉ khi nào mở được cửa khoang điều khiển mới có thể tiếp cận được
nút kích hoạt trình tái khởi động của con robot.

Tiểu Dưa Hấu nhíu nhíu mày, tựa hồ như đang cố gắng nhớ lại gì đó, có chút
buồn rầu gãi gãi đầu, chỉ vào một phần nổi bên dưới bụng con robot, nói:

– Hình như là ở chỗ đó.

Hứa Nhạc cũng đã quen với việc tin theo những gì Tiểu Dưa Hấu nói, thuận lợi
bấm nút mở cửa khoang điều khiển gần như bị hư nát ra. Sau đó hắn ấn lên cái
nút kích hoạt trình tái khởi động, rồi bắt đầu trầm mặc cùng khẩn trương, hưng
phấn, bất an chờ đợi.

Không biết thời gian bao nhiêu lâu, khoang điều khiển rách nát của con robot
đột nhiên sáng choang lên. Một thanh âm dài vang lên, biểu hiện đã thông qua
quá trình kiểm tra ban đầu. Quang mang nhu hòa nhàn nhạt bắt đầu bao phủ toàn
thân khung máy.

Hứa Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn lên phần ngực bọc thép của con robot, hoàn
toàn không thể tin nổi một màn trước mặt mình. Ngay cả hệ thống trung tâm điều
khiển cũng còn hoạt động được? Chính mình hoàn toàn không ôm chút hy vọng nào
mà tiến hành sửa chữa, không ngờ thật sự có thể làm quen được với con robot
này sao? Mặc dù hắn chỉ sửa chữa những phần cơ bản nhất cùng với những công
năng hoạt động của con robot, chưa nói đến chuyện khiến cho nó hoạt động bình
thường, nhưng hắn vẫn như cũ cảm giác được một sự hạnh phúc và hưng phấn tràn
trề.

– Ca ca, anh đúng là một Thiên tài.

Khuôn mặt Tiểu Dưa Hấu cực kỳ hưng phấn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, quay
sang nhìn hắn reo lớn.

– Chuyện đương nhiên, anh vốn là thiên tài mà.

Hứa Nhạc có chút hưng phấn chưa ổn định lại. Đưa tay lau vết mồ hôi lạnh trên
trán, theo bản năng quay sang bên người cười, nói một câu. Nhưng bỗng nhiên
trong lòng hắn chợt giống như bị thứ gì đó chẹn lại, sửng sờ nhìn lên con
robot khổng lồ cao cao. Lý Duy từng nói qua rằng mình là một thiên tài, ông
chủ Phong cũng từng nói qua, ông chủ… Hắn cúi đầu, nhìn mấy linh kiện hư
hỏng vất tung tóe dưới chân mình. Một số cái là những tổ hợp linh liện quái
dị, một số cái thì bởi vì công suất của bình ắc-quy có vấn đề mà bị cháy, một
số cái giống như là những con chip theo dõi dòng điện… phát hiện thấy bọn
chúng nhìn vô cùng quen mắt. Lúc này hắn mới hiểu được vì sao trong quá trình
sửa chữa con robot này, thủ pháp của hắn cũng không hề cảm thấy có chút gượng
gạo nào, không hề cảm thấy có chút xa lạ cùng với khó khăn nào cả.

Phong đại thúc dạy mình sửa chữa đồ điện tử gia dụng suốt bốn năm, bản thân
mình từng có lúc oán giận hắn. Hóa ra trong quá trình sửa chữa các đồ điện gia
dụng bình thường kia, ông chủ đã đem những kỹ thuật sửa chữa robot, thậm chí
là những kỹ xảo đặc biệt khác nữa cùng với những kiến thức còn sâu rộng hơn
toàn bộ đều dạy hết cho mình! Hứa Nhạc đứng im lặng dưới tầng quang mang nhu
hòa bao trùm trên người con robot, cả người đã choáng váng. Hắn nghĩ thầm,
mình mà là Thiên tài khốn kiếp gì chứ, bản thân mình kỳ thật là một thằng
ngốc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.