Gian Khách – Chương 37: Khát vọng sửa chữa robot. – Botruyen

Gian Khách - Chương 37: Khát vọng sửa chữa robot.

Hứa Nhạc cẩn thận vươn một ngón tay, khẽ quét nhẹ lên bề mặt của cánh tay bằng
máy ngay trước mặt của mình kia, ngón tay lập tức dính đầy tro bụi. Nhờ đó,
cánh tay bằng máy móc kia cũng hiển lộ ra màu sắc vốn có ban đầu của lớp hợp
kim chế tạo nên nó. Đó là một màu đen nhàn nhạt, chỉ là màu đen này hơi có
chút nhàn nhạt. Con robot bị bao phủ dưới lớp bụi thời gian này, không biết đã
bị ai bỏ quên trong này, ít nhất cũng mất chục năm, giống như là im lặng đứng
đó, im lặng đợi chủ nhân của mình, mặc dù bị bụi mờ che phủ nhưng cũng không
hề mục nát.

Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền lên trên óc, Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở
dài một hơi, trong mắt tràn ngập cảm xúc đè nén sự hưng phấn. Từ khi hắn lớn
lên đến giờ, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy một con robot thật sự, hơn
nữa lại tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế. Khoảnh khắc dùng ngón tay chạm đến
nó, hắn thậm chí còn lo lắng không biết con robot này có khi nào vì mình chạm
vào mà sống lại hay không.

Trước đây tại Đại học châu lập, trong các sách hướng dẫn về kỹ thuật, Hứa Nhạc
đã từng xem qua không ít hình ảnh về robot. Hơn một tháng trước trên cây cổ
thụ trên đỉnh đồi, hắn cũng từng nhìn qua mười một con robot màu đen thuộc thế
hệ mới nhất vây công một mình Phong đại thúc. Nhưng chung quy hắn cũng không
có cơ hội được tận tay chạm đến như hiện tại. Đây chính là vũ khí cận chiến
cường đại nhất của Quân đội Liên Bang, vĩnh viễn luôn tồn tại trong sự ảo
tưởng của những thanh niên Liên Bang. Hứa Nhạc hưng phấn nhìn con robot cũ kỹ
này, phát hiện con robot này không những niên đại lâu đời, hơn nữa dáng vẻ lại
vô cùng đặc biệt, hơi có chút đồ sộ. Chẳng qua là thân thể nó vô cùng cao lớn,
thiếu chút nữa là ***ng đến trần nhà, nên mới thể hiện ra được lực uy hiếp của
nó. Mớ vũ khí lắp đặt trên người con robot đã sớm bị gỡ ra hết, những nơi gắn
kết hợp kim cũng đã tổn hại gần hết, không biết còn có thể cử động được hay
không.

Hứa Nhạc tìm tòi mãi cũng nhìn thấy một góc nơi cái chân cũ nát của con robot
cái nhãn hiệu của nó. Lau đi lớp tro bụi trên mặt, nhìn mấy chữ viết trên mặt,
có chút hơi ngẩn người, không biết khi nào thì Liên Bang sản xuất ra loại
robot theo mẫu này. Tiểu Dưa Hấu nãy giờ vẫn im lặng nắm tay hắn, cũng hơi tò
mò ngã người tới nhìn một chút, chớp chớp hai mắt, nói:

– Ca ca, M02.

M02? Robot đời thứ nhất, sản xuất Hiến lịch năm thứ 37 của Liên Bang, thuộc
loại bán thành phẩm, nhưng mà những loại robot thế hệ phía sau đều dựa theo nó
mà thiết kế ra. Cho dù là con robot M52 thế hệ mới nhất của Quân đội Liên Bang
hiện đang sử dụng, cũng phải xem là đồ tử đồ tôn của nó. Hứa Nhạc ngửa đầu,
nhìn con robot cũ nát này, khẽ hít một hơi, không ngờ rằng mình lại có cơ hội
nhìn đến con robot trong truyền thuyết này.

– Hư rồi.

Tiểu Dưa Hấu chú ý nhìn sự hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử của Hứa Nhạc, cẩn
thận nhắc nhở một tiếng:

– Bỏ đi.

Hứa Nhạc gãi gãi đầu, hắc hắc cười mỉm một tiếng. Bản thân hắn cũng cảm thấy
sự xúc động của mình cũng có chút không đúng. Hắn mạnh mẽ áp chế sự thôi thúc
muốn được nghiên cứu tỉ mỉ con robot này trong đầu mình xuống. Dù sao so sánh
với hứng thú nghiên cứu của mình, giải quyết vấn đều của Tiểu Dưa Hấu mới là
điều quan trọng lúc này. Hắn nắm tay Tiểu Dưa Hấu, tiếp tục đi đến một góc
khác của gian phòng, tùy tiện gỡ thùng dụng cụ treo trên vách tường, gỡ mấy
đinh óc cố định nóc thông gió trên nóc hầm, chui vào đó. Cũng không quay đầu
lại, nói vọng ra:

– Ở chỗ đó chờ anh, không được chạy loạn khắp nơi.

Trong cái phòng kho tập trung những vật phế thải hay là đồ ít dùng trên phi
thuyền như thế này, vốn là một trong những nơi vô cùng hẻo lánh, chỉ sợ mấy
năm cũng không có ai ghé qua. Hứa Nhạc cuối cùng cũng không lo lắng sự an toàn
của Tiểu Dưa Hấu. Nhưng hắn chui vào trong ống dẫn không bao lâu, lại mang
theo bộ mặt đầy bụi bặm quay trở ra, thở hồng hộc ngồi chồm hổm trước mặt Tiểu
Dưa Hấu, tức giận nói:

– Sao không chịu nhắc nhở anh, anh căn bản không có cách nào chui qua cả!

Đúng vậy, bên trong ống thông gió mặc dù cũng không có gắn các thiết bị điện
tử theo dõi, nhưng mà tại chỗ gắn kết giữa tầng trên và tầng dưới, ống dẫn kỳ
thật khá nhỏ. Người trưởng thành căn bản không có cách nào chui qua được. Đại
khái chỉ có những đứa bé như Tiểu Dưa Hấu vậy mới có thể chui qua được cái ống
dẫn đó, tự do đi lại trên chiếc phi thuyền vũ trụ này. Tiểu Dưa Hấu nhìn đám
tro bụi trên mặt Hứa Nhạc, che miệng cười khúc khích.

o0o

Ý tưởng tìm đến phòng Tiểu Dưa Hấu để xác nhận sự thật cũng vì vậy mà bác bỏ.
Hứa Nhạc mặc dù từng theo Phong đại thúc học được một số kiến thức lộn xộn về
chế tạo máy móc, nhưng hắn cũng không có tự tin có thể chế tạo ra được một
thiết bị quan sát bên trong của một phi thuyền công nghệ cao như chiếc này. Có
lẽ bởi vì hắn là một tiểu thiên tài không thầy dạy tự biết, trong vòng mấy
ngày kế tiếp, hắn trở nên vô cùng im lặng, chỉ một mực ở trong phòng cùng với
Tiểu Dưa Hấu chơi đùa, ăn những thứ thịt bò tổng hợp kỳ thật cũng không quá
khó ăn, chỉ là có chút đơn điệu. Tiểu Dưa Hấu thật sự là một đứa bé cực kỳ
ngoan ngoãn. Trong căn phòng hẻo lánh của Hứa Nhạc cũng không hề có sách nhi
đồng gì, thậm chí ngay cả TV cũng không có, nhưng mà cô bé cũng không hề có la
khóc chán nản gì, chỉ là im lặng ngồi ở trên giường, nghe Hứa Nhạc kể chuyện
đời xưa, hay là cô bé kể chuyện đời xưa cho Hứa Nhạc nghe.

– Tiểu Dưa Hấu, em cũng không cảm thấy ở cùng một chỗ với anh thật sự là quá
nhàm chán hay sao?

Hứa Nhạc mấy ngày nay nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng trên thực
tế sự lo lắng trong lòng càng ngày càng nồng đậm. Cô bé ngây thơ như tinh linh
này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình thế này, rốt cuộc bản thân mình phải xử
lý như thế nào đây? Mặc dù hành trình còn rất lâu, nhưng rốt cuộc cũng có một
ngày nào đó mình sẽ đi đến Tinh Quyển Thủ Đô, chính mình chung quy cũng không
có khả năng trước mặt mọi người công khai dắt cô bé ra, mà đưa Tiểu Dưa Hấu
cho người nhà quả thật cũng có chút lo lắng, vấn đề là, người nhà của nàng
thật sự là đáng tin cậy hay sao?

– Chỉ cần không phải đàn dương cầm, không cần vẽ, là em vui rồi.

Tiểu Dưa Hấu nhìn Hứa Nhạc, chăm chú gật gật đầu, đại khái trong lòng cô bé
con này, mấy ngày nay không có ai bắt ép mình làm chuyện mình không muốn, đã
là chuyện vui vẻ nhất đời rồi.

Hứa Nhạc nhún vai, đối với suy nghĩ của cô bạn nhỏ này quả thật có chút không
hiểu cho lắm. Tiểu Dưa Hấu cảm thấy không phải làm chuyện gì mới là chuyện vui
vẻ, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng hơi hơi có chút không vui. Thời gian di
chuyển trong vũ trụ lâu dài như vậy, vĩnh viễn chìm trong im lặng. Cho dù liên
tục chiêm ngưỡng cảnh vật xinh đẹp trong vũ trụ, nhưng lúc này cũng đã biến
thành một quá trình buồn tẻ. Hứa Nhạc nhìn về phía đám Hằng Tinh ảm đạm xa xa
bên ngoài cửa sổ, hắn bỗng nhiên hiểu được, cảm giác quái dị trong lòng của
mình chính là bởi vì mình đang có một sự khát vọng muốn đi kiếm một thứ gì đó.

o0o

Vẫn như cũ thân hình bám đầy tro bụi, từ trong ống dẫn khu vệ sinh số 32 đi
suốt hơn nửa ngày, Hứa Nhạc mới đi tới cánh cửa bằng hợp kim của phòng chứa
vật phế thải phi thuyền. Hắn còn chưa kịp đắc ý về trí nhớ của mình, không có
bị lạc đường trong hệ thống đường ống dẫn chằng chịt như mạng nhện của phi
thuyền, đã khẩn cấp xốc lên tấm vải dầu màu xanh biếc kia, làm cho con robot
thế hệ đầu cũ nát vứt đi xuất hiện trước mắt mình.

Trong nháy mắt này đây, Hứa Nhạc đã khẳng định phán đoán của mình là chính
xác. Mấy ngày nay trong lòng hắn vẫn khát vọng được quay về nơi này, khát vọng
được nhìn con robot cũ nát kia. Lúc này toàn thân hắn đều tràn ngập cảm giác
thỏa mãn cùng với hưng phấn mơ hồ. Hắn khát vọng được quay về nơi này, được
nhìn con robot này, cũng không phải bởi vì trong lòng hắn có nguyện vọng mãnh
liệt được điều khiển con robot, mặc dù đây là nguyện vọng của phần lớn các
thiếu niên trong xã hội Liên Bang, mà là… hắn muốn được làm quen với nó.

Hắn đã thông qua kỳ thi tuyển Sĩ quan sửa chữa máy móc của Bộ Quốc Phòng, mặc
dù hiện tại cũng không thể tiếp tục đi trên con đường này nữa, nhưng mà đó dù
sao cũng là lý tưởng sống trước giờ của hắn, điều này đã ăn sâu vào trong ký
ức của hắn, sự hứng thú đối với phương diện này cũng chưa từng giảm bớt chút
nào. Từ lúc còn rất nhỏ, Hứa Nhạc đối với phương diện sửa chữa đồ vật đã có sự
hứng thú mãnh liệt. Sau bốn năm đi theo Phong đại thúc, sự hứng thú này cũng
không có giảm bớt đi, ngược lại càng mãnh liệt hơn. Lúc còn sửa chữa trong khu
hầm mỏ tại thủ phủ của Hà Tây Châu, hay trong cửa hàng sửa chữa đồ điện tử Khu
Phố IV đường lớn Hương Lan, mỗi khi gã thiếu niên nhìn thấy hàng xóm láng
giềng có những thứ đồ điện tử gì bị hỏng hóc, tỷ như là màn hình TV xuất hiện
điểm chết, hay là các thiết bị xe điện khó có thể kiếm được thiết bị thay thế,
đủ các loại con chíp vi mạch hằng ngày bị hư hỏng, hắn giống như là chim ưng
nhìn thấy thịt thối vậy, cực kỳ hưng phấn cùng với xúc động. Đầu tiên hắn sẽ
xem xét cẩn thận, sau đó đem những thứ hỏng hóc kia sửa chữa lại hoàn chỉnh.

Cũng như hiện tại, khi hắn nhìn thấy con robot cũ nát này , chỉ là con robot
này… so sánh với các thiết bị điện tử trước đây hắn từng sửa qua cũng rất
khác biệt.

Hứa Nhạc là một người đã nói là làm. Nếu như đã xuyên qua hệ thống ống dẫn, đi
tới nơi này, tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Có thể đem con
robot cũ nát này sửa chữa thành bộ dáng gì, hắn cũng không hề biết trước được,
thậm chí hắn cũng không biết, có thể nào đem con robot hư nát kia sửa chữa
được hay không. Nhưng mà ngay cả như vậy, hắn cũng vẫn như trước mắt đầu ra
tay. Trước khi động thủ, hắn vẫn giữ vững thói quen tốt bình thường trước khi
sửa chữa, bắt đầu cẩn thận dò xét khắp nơi trên bề mặt con robot. Rốt cuộc hắn
cũng tìm được một cái túi plastic chân không, hắn kinh hỉ kêu lên một tiếng,
trong túi có một quyển sách xác nhận những gì Tiểu Dưa Hấu đã nói, chính là
bản hướng dẫn của con robot M02.

Cầm lấy bảng thuyết minh, Hứa Nhạc vùi đầu vào đọc. Tư thế từ đứng thẳng đến
dựa vào vách tường, cuối cùng là ngồi xuống. Ánh sáng tinh cầu bên ngoài phi
thuyền trở thành bất biến, ánh mắt của hắn cũng trở thành bất biến, chăm chú
nhìn rõ mà tham lam đọc tất cả các tham số giá trị cùng với hình thức cấu tạo,
lắp ráp. Do quá chú tâm vào việc đọc sách, cũng không biết thời gian đã trôi
qua bao lâu.

Lúc còn ở Đông Lâm đại khu, Cơ Giáp Sư Phong đại thúc cũng không có dạy qua
cho hắn bất cứ vấn đề gì về tri thức của chế tạo robot cả. Hứa Nhạc trước kia
còn từng tức giận bất bình mà kháng nghị, thậm chí là chế nhạo nữa. Hắn từng
thiên tân vạn khổ kiếm được trong bãi rác khổng lồ của Khu phố IV kiếm ra được
một con chip vi mạch trung tâm điều khiển của một con robot. Kết quả là Phong
đại thúc đã nói là không sửa… Hiện tại Hứa Nhạc đã biết ông chủ Phong cũng
không phải là một người bình thường, hơn nữa cũng không có khả năng không có
chút hiểu biết gì đối với robot cả. Chỉ là hiện tại hắn muốn hỏi Phong đại
thúc về vấn đề phương diện kỹ thuật, đã trở thành một chuyện không có khả năng
nữa rồi. Hắn chỉ có thể tự bản thân mình chìm đắm trong bản hướng dẫn buồn tẻ
này, không ngừng nghiên cứu.

Hồi lâu sau, hắn bắt đầu đứng dậy, lục lọi trong đống đồ phế thải của phòng
kho, tìm kiếm những công cụ cùng tài liệu mà mình cần. Đồng thời, đôi lúc hắn
ngẩng đầu lên, quan sát một chút con robot M02 cũ nát kia, xem xem nó bị hư
hỏng nghiêm trọng đến mức độ nào.

Ánh mắt của hắn chợt xẹt qua bên kia con robot, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào
cái lỗ lớn trên trần nhà của phòng kho, cực kỳ hổ thẹn cười cười. Cô bé con
đang thò đầu chui ra khỏi cái lỗ lớn trên trần nhà, mái tóc đen dính đầy tro
bụi, nhìn qua rất là đáng thương, nhìn Hứa Nhạc đang đứng trên mặt đất:

– Anh, em đói bụng.

Hứa Nhạc đem thùng dụng cụ trên tường gắn lại chỗ cũ, ha hả cười, nói:

– Để anh xuống căn tin lấy cơm ăn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.