– Bảo vệ cháu.
Cô bé trước mặt cũng không nói một câu nhờ giúp đỡ, mà có chút ngang ngược vô
lý, nhưng dùng thanh âm của cô bé nói ra, lại có vẻ mang một loại cảm giác
ngây thơ và tín niệm vô cùng. Cô bé mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, dưới ánh
tinh quang chiếu vào trông có vẻ cô cùng mảnh mai, Hứa Nhạc nhìn thấy cảnh này
liền động dung, chẳng hiểu vì sao, trong lòng vô duyên vô cớ lại mềm đi, nắm
chặt tay, chầm chậm tiến đến gần vách tường kim loại của khoang thuyền, động
tác của hắn rất chậm, tựa hồ sợ động tác của mình quá nhanh, sẽ làm cho cô bé
con trông như một chú chim nhỏ đáng thương này cảm thấy kinh hãi.
Cô bé cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, hai
giọt nước mắt theo hàng lông mi thật dài chảy xuống, vô cùng đáng thương, đôi
môi non nớt như hoa tử đinh hương khẩn trương khép mở, thanh âm thấp tới mức
không thể nghe thấy được:
– Xin ngài hãy bảo vệ cháu.
Hứa Nhạc dè dặt ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như được khắc từ
phấn mài từ ngọc của cô bé, hàng mi mắt đã buông xuống nhưng vẫn không giấu
được cặp mắt đen như mực, đôi môi nho nhỏ tươi tắn như cánh hoa, trong lúc
nhất thời hắn có chút thất thần, cảm thấy cô bé này mang lại cho mình cảm giác
rất thân cận, thế nên hắn không chú ý tới lúc này cô bé đã bỏ thêm 3 chữ nữa
vào câu nói.
– Em gái, em tên gì?
Hứa Nhạc theo bản năng nháy nháy mắt nhìn cô bé, mở miệng nói khẽ, hắn không
muốn cô bé đã làm cho mình phải thất thần này có cảm giác không tốt. Rốt cuộc
ánh mắt hắn cũng rời khỏi khuôn mặt cô bé, chợt thấy mái tóc của cô bé này rất
đặc biệt, mái tóc màu đen dài xuống áp vào hai bên má, để hở một khoảng rất
đều ở giữa khuôn mặt, vừa chạm tới trên hàng lông mi, che khuất cái trán của
nàng, nhìn giống như… một trái dưa hấu?
– Cháu … Cháu là Chung … Yên Hoa.
Cô bé vẫn ôm chặt con búp bê trong lòng, dũng cảm ngẩng đầu nhìn Hứa Nhạc, có
lẽ bởi vì khuôn mặt của Hứa Nhạc có vẻ trung hậu và thành thật làm cho nàng có
thêm dũng khí, có lẽ bởi hàng lông mi thẳng tắp như đao của Hứa Nhạc đã cho cô
bé thêm niềm tin, nàng lúng túng nói ra tên của mình.
– Cái tên này … Cũng quá khó nghe đi.
Trong đầu Hứa Nhạc lẩm bẩm một câu, không biết cha mẹ của cô bé này muốn làm
gì, tự nhiên lại đi đặt một cái tên có nhiều nghĩa như thế chứ, hắn gãi gãi
đầu nói:
– Thế này nha, anh gọi em là Tiểu Dưa Hấu là được rồi.
Cô bé tên là Chung Yên Hoa mở thật to đôi mắt, cảm thấy vô cùng nghi hoặc,
nghiêng nghiêng khuôn mặt khả ái hỏi:
– Thúc thúc, sao lại gọi cháu là Tiểu Dưa Hấu?
Hứa Nhạc vươn ngón tay chỉ vào rảnh nhỏ trên trán cô bé, vừa cười vừa nói:
– Bởi vì mái tóc của em đẹp như … một trái dưa hấu?
o0o
Tuy Hứa Nhạc không biết chiếc phi thuyền thương mại này là của công ty Cổ
Chung, mà công ty Cổ Chung lại núp sau cái bóng của Quân khu IV – Tây Lâm khu,
nhưng theo phán đoán logic của hắn, con thuyền này được cảnh giới rất sâm
nghiêm, dưới quang huy của Hiến Chương thứ nhấy, hơn nữa lại ở rất xa biên
giới vũ trụ của đế quốc, hẳn là không thể có chuyện gì uy hiếp một cô bé xinh
đẹp đáng yêu như vậy được. Hắn lại càng không hiểu vì sao cô bé Chung Yên Hoa
hoặc là Tiểu Dưa Hấu lại cần phải được bảo vệ, trên phi thuyền vũ trụ, cô bé
này hẳn là phải đi cùng người nhà mới đúng.
Nhưng mà cho dù hắn hỏi thế nào, Tiểu Dưa Hấu cũng không chịu nói cho hắn
chuyện gì đã xảy ra, cũng không chịu nói người nhà của nàng ở nơi nào. Hứa
Nhạc buồn bực suy nghĩ một lúc, rồi quyết định đi tìm nhân viên làm việc trên
phia thuyền, dù sao cô bé cũng là một con người sống sờ sờ ra đó, hắn không
dám gánh lấy cái trách nhiệm này.
Phòng của Hứa Nhạc ở khu 32, là nơi hẻo lánh nhất trên phi thuyền, các thiết
bị cũng lạc hậu nhất, cũng là khu vực yên tĩnh nhất, ngoại trừ đường ống bên
ngoài bức tường thường vang lên những tiếng tạp âm hỗn loạn khi chất thải va
chạm, trong quá trình hai người một lớn một nhỏ nói chuyện, căn bản không có
ai đi qua nơi này. Hứa Nhạc vừa dắt tay cô bé đi ra ngoài, vừa dỗ dành:
– Tiểu Dưa Hấu, tìm được người nhà của em, em sẽ không sợ nữa.
– Thúc thúc, cháu sợ.
Tiểu Dưa Hấu là một cô bé hiểu chuyện, đại khái nàng cũng hiểu được mình đã
mang đến cho vị thúc thúc xa lạ này phiền toái rất lớn, nên khi Hứa Nhạc nắm
tay nàng đi ra ngoài, nàng cũng không có giãy dụa hồ đồ, chỉ một tay ôm con
búp bê, cúi đầu nói:
– Có người xấu … Đã bắt cóc Tiểu Dưa Hấu, lừa gạt Tiểu Dưa Hấu đến một nơi
khác, làm cho Tiểu Dưa Hấu không tìm được cha mẹ nữa.
Hứa Nhạc dừng bước lại, xoay người lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô bé,
hắn đang nghĩ xem có phải cô bé đang tìm một lý do thoái thác nên đã bịa ra
một câu chuyện đáng sợ như vậy không, hay thực sự còn có một tấm màn đen nào
đó đang được ẩn giấu nơi đây. Nhưng khi liếc mắt nhìn, hắn thấy ở phía sau
chiếc váy ngủ màu tuyết trắng của cô bé có vết bẩn, hắn để ý thấy trên mặt con
búp bê cũng có vết bẩn …
Khu 32 vốn sạch sẽ không một vết bẩn, phi thuyền lại rộng lớn như vậy, cô bé
này chạy tới đây bằng cách nào? Ai là người trông coi nàng? chẳng lẽ cô bé này
chạy tới đây thông qua đường ống thông gió? Nếu không phải thì sao trên người
nàng sao lại bẩn thế chứ? Phải đáng sợ như thế nào, mới khiến cho một cô bé
chưa đầy 6 tuổi phải chui qua đường ống tối om để tới đây?
Hứa Nhạc chăm chú nhìn một hồi, Phong đại thúc vẫn thường khen hắn có con mắt
nhìn người, nhưng hắn nhìn sao cũng không ra cô bé này đang nói dối. Cũng
không suy nghĩ quá lâu, Hứa Nhạc liền xoay người nắm tay cô bé quay trở về,
chuẩn bị quay về phòng mình để suy nghĩ thêm một chút, cứ mù mờ như vậy mà đã
đem cô bé giao cho nhân viên làm việc trong phi thuyền, hắn quả thực có chút
lo lắng. Chí ít… cô bé đi theo mình vẫn an toàn hơn, hắn muốn đi tìm hiểu
một ít tin tức rồi mới đưa ra quyết định.
Cô bé hơi sửng sốt một chút, chợt hiểu ngay hàm nghĩa của việc quay lại, liền
rất nhanh đi theo, cố gắng để có thể theo kịp bước chân của Hứa Nhạc. Động tác
có vẻ vô cùng khả ái, dòng nước mắt nho nhỏ trên khuôn mặt còn chưa khô, liền
nở nụ cười. Nụ cười cực kì vui vẻ, đôi mắt thật to như híp lại, giống như mặt
trăng ở Tây Lâm không phải đêm rằm.
– Cám ơn thúc thúc.
– Lần sau gọi là ca ca… Tiểu Dưa Hấu.
Hứa Nhạc luôn luôn là người thẳng thắn dứt khoát, khi quyết định một chuyện gì
sẽ làm tới cùng, hắn nắm bàn tay của cô bé khả ái, tâm tình cũng vô cùng vui
vẻ, cặp mắt khi được người khác tín nhiệm cũng mị lên, cực giống với một bán
hồ được tự nhiên bảo hộ ở Đông Lâm.
o0o
Phi thuyền Cổ Chung Hào còn đang tiến hành tiếp tế nguồn năng lượng hậu cần
lần cuối cùng, thời gian rời khỏi Đông Lâm đại khu ước chừng vào đúng 6 giờ
sáng ngày mai. Trong khoảng thời gian này, Hứa Nhạc vẫn ở cùng Tiểu Dưa Hấu
trong phòng của mình, may là Bộ Quốc Phòng dự tính thật sự là quá mức keo
kiệt, hắn mang cái danh nghĩa lính xuất ngũ nên được bố trí vào một xó mà
chẳng người nào thèm ngó tới, trong phòng cũng không có thiết bị quản chế nào
cả.
Nhưng dù vậy, Hứa Nhạc vẫn rất cẩn thận chú ý đến động tĩnh ngoài cửa. Trong
khoảng thời gian nói chuyện phiếm này, Hứa Nhạc từng bước từng bước lấy được
sự tín nhiệm của cô bé, cuối cùng hắn cũng biết được một số chuyện. Cô bé này
đúng là người Tây Lâm, không biết vì nguyên nhân gì đó đã đi ra khỏi nhà, bị
người ta đưa lên phi thuyền Cổ Chung Hào, trong quãng thời gian này, nàng sẽ
bị đưa đến Thủ Đô tinh quyển. Hai tháng nữa nàng sẽ được 6 tuổi, am hiểu nhất
chính là dương cầm và hội họa, mà ghét nhất cũng chính là dương cầm và hội
họa. Thích nhất là búp bê, thật may mắn, trò chơi duy nhất của nàng cũng là
búp bê.
Có lẽ vì có rất ít cơ hội có thể thoải mái nói chuyện phiếm, nên cô bé 6 tuổi
này cứ như một con chim nhỏ, líu ríu nói không ngừng, vì nói quá nhanh nên
nàng thường xuyên bị hóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nghẹn đã đỏ bừng, mái tóc đen
thẳng tắp trên trán không ngừng đung đưa trong không trung.
Hứa Nhạc vừa nghe vừa cười khổ, bởi vì nội dung của cô bé nói quá mức vụn vặt,
căn bản không có tin tức mà hắn muốn biết. Hơn nữa hắn càng nghe lại càng thấy
kì quái, nghĩ thầm hẳn là cô bé này đã hiểu lầm chuyện gì đó, do đó dẫn đến
mình cũng hiểu lầm theo… chỉ là hắn đã đáp ứng Tiểu Dưa Hấu rồi, tự nhiên
cũng phải tiếp tục làm theo, hắn là người luôn chân thành, cho dù là với một
cô bé chỉ mới 6 tuổi. Hứa Nhạc quyết định trước hết phải tìm hiểu tin tức
chính xác trước, nên tạm thời cứ để cho cô bé trốn trong phòng mình.
Tới lúc đi ăn cơm tối, Hứa Nhạc căn dặn cô bé không được chạy loạn, sau đó hắn
chạy tới nhà hàng của phi thuyền, mua một phần cơm. Hắn cũng không nói chuyện
cùng với nhân viên làm việc trên phi thuyền nhiều, nhưng hắn vẫn rất chú ý,
nên hắn phát hiện ra không ai báo với nhân viên trên phi thuyền bị mất con
trẻ. Nhưng làm cho hắn cảnh giác chính là, nét mặt của binh sĩ phụ trách an
toàn cho phi thuyền ở xung quanh nhà hàng nghiêm túc hơn so với mấy giờ trước
rất nhiều, bầu không khí ở xung quanh dường như đang có một chút áp lực cổ
quái.
Chẳng lẽ là vì Tiểu Dưa Hấu? Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi
nhà hàng. Bản thân hắn đã là nhân vật không gây chú ý cho người khác, khi bưng
một phần cơm rời đi cũng không có người bên ngoài chú ý. Thậm chí đại bộ phận
người trên phi thuyền cũng không biết, ở khu 32 vắng vẻ đang an bài có một
binh sĩ xuất ngũ từ Đông Lâm khu đi cùng.
o0o
Tiểu Dưa Hấu cúi đầu xiên miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng cố gắng nhai nuốt.
Chỉ là biểu tình trên mặt chứng tỏ cô bé này thực sự không thích hương vị món
cơm thịt bò này, nhưng nàng không muốn làm khó cho Hứa Nhạc, nên mới cố gắng
ăn. Hứa Nhạc nhìn thấy biểu tình trên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhịn không được
cười ra tiếng, nói:
– Không thích ăn thì đừng có ăn, ăn các món khác đi.
– Ăn thịt bò đã hơn một tháng.
Tiểu Dưa Hấu thở dài giống như giống như người lớn, nói:
– Hứa Nhạc ca ca, sợ rằng sau này vẫn là thịt bò.
Hứa Nhạc lúc này đang xới cơm trắng vào bát cho Tiểu Dưa Hấu, nghe thấy câu
nói đó, thân thể không khỏi cứng lại. Bị ông chủ 'bồi dưỡng' đã nhiều năm như
vậy, yêu cầu của hắn đối với đồ ăn cũng cực kì cao, vẻ mặt đau khổ nói:
– Thịt bò tổng hợp chẳng có mùi vị gì, em có thể ăn nó hơn một tháng? Thực sự
là lợi hại.
Sau khi thở dài, Hứa Nhạc lại cúi đầu ăn tiếp, hắn không có thói quen lãng phí
đồ ăn, vừa nhồi một miếng thịt bò vào miệng, hàm hồ nói:
– Sau này nếu có cơ hội, ca ca bắt một con bò rừng, cho em ăn thịt bò chân
chính.
Cô bé vuốt thẳng mái tóc trên trán, tủm tỉm cười nhìn Hứa Nhạc, nghiêm túc gật
đầu. Mặc dù khi còn ở Tây Lâm, nàng đã được cha cho ăn rất nhiều thịt bò cướp
được từ Đế Quốc, nhưng vẫn có cảm giác cảm kích đối với Hứa Nhạc ca ca trước
mặt, thầm nghĩ ca ca thực sự là người tốt.