Gã binh sĩ rất lịch sự lễ phép yêu cầu Hứa Nhạc gỡ ba lô trên vai xuống, nhưng
chiếc gậy dò xét bằng kim loại lạnh lẽo lại vô lễ tiến đến gần sát sau gáy Hứa
Nhạc, tít tít mấy tiếng, việc xét duyệt số liệu thân phận trong nháy mắt được
hoàn thành. Gã binh sĩ phụ trách kiểm tra nhìn thoáng qua thông tin trên chiếc
màn hình nhỏ trên khuỷu tay, nhìn Hứa Nhạc cười cười, nói:
– Thì ra là sư huynh, nhìn còn trẻ quá.
Hứa Nhạc mỉm cười có chút miễn cưỡng, khóe môi nhếch lên vài lần mới có chút
tự nhiên hơn một chút, đem ba lô đeo lại sau lưng, sau đó nói:
– Ở hầm đó, suốt ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cậu có cam tâm tình
nguyện không.
Quân lính canh gác ở Đông Lâm không nhiều chủng loại, nhưng trong đó khổ nhất
chính là bộ đội bảo vệ đường hầm, những quân nhân đó thường được người nơi đây
gọi là ở hầm. Tên quân nhân kia cười cười vỗ vai Hứa Nhạc, nói:
– Trước đây huynh vận khí kém thôi, nhưng lần này không phải tốt hơn rồi sao?
Vừa xuất ngũ là đã có thể được lên phi thuyền, Tiểu đội trưởng của chúng tôi
trước đây xuất ngũ, phải canh gác thêm ở khu nửa năm nữa, mới được Bộ Quốc
Phòng phát giấy thông hành để lên phi thuyền.
Cười nói thêm vài câu nữa, nhưng bởi vì lữ khách xếp hàng chờ kiểm tra còn rất
nhiều, tên binh sĩ kia đành phải lưu luyến buông tha cho Hứa Nhạc, vẫy vẫy tay
hẹn gặp lại lần sau. Hứa Nhạc bước đi vài bước còn không quên quay đầu lại nói
lời cảm tạ, tất cả đều biểu hiện cực kì bình thường, nhưng khi hắn ngồi trên
chuyến xe 'Con chó to màu xám', tựa lưng vào ghế ngồi, mới phát phía sau lưng
mình toàn bộ là mồ hôi lạnh, đã ướt đẫm cả áo.
Hứa Nhạc thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đẩy sự khẩn trương trong cơ thể ra
ngoài, lau vài sợ tóc dính đầy mồ hôi trên trán, mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế
mềm. Chỉ là một cửa khẩu kiểm tra, nhưng đã làm hắn sợ hãi không ít, may mà
hắn nhớ ở sau gáy đã có con chip ngụy trang thân phận, mới miễn cưỡng qua được
cửa này, chỉ là hắn đang nghĩ tới, nếu như tương lai người ta điều tra ra cái
thân phận bộ đội hầm kia là giả, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Có thể dễ dàng qua được kiểm tra, không liên quan tới vận khí của Hứa Nhạc.
Trải qua vô số năm, toàn Liên Bang đã sớm hình thành thói quen dựa vào hệ
thống quản lý bằng hệ thống mạng điện tử, rất nhanh, tiện lợi và chuẩn xác.
Con chip điện tử trong cơ thể đã sớm thay thế cho giấy chứng minh thân phận,
ngoại từ một số khu vực trọng yếu ở Liên Bang có thể tiến hành đối chiếu so
sánh dấu vân tay, còn lại tuyệt đại đa số khi xác nhận thân phận, đều tiến
hành dựa vào con chip trong cơ thể. Từng công dân trong Liên Bang từ khi được
sinh ra, đã bị bao phủ bởi quang huy của Hiến Chương Thứ Nhất, thế cho nên
trong tiềm thức của mỗi người đều đưa ra một cái kết luận, hệ thống quản lý và
giám sát bằng điện tử vĩnh viễn không thể phạm sai lầm.
Trên thực tế, vô số năm qua, Máy tính trung tâm ở Cục Hiến Chương tiến hành
quản lý và giám sát trải rộng trên toàn Liên Bang quả thực không phạm sai lầm
nào cả, ngoại trừ… Gã Cơ Giáp Sư sửa chữa máy móc kia và chàng thanh niên
đang nằm xụi lơ trên chiếc xe khách đường dài.
o0o
Hai mươi ba ngày sau thì tới được thủ phủ Phúc Cát Châu, đó là một ngày u ám,
tâm trạng của Hứa Nhạc lúc này cũng rất u ám. Hắn ngồi ở một quán ăn nhanh
trong một góc đường, ăn món thịt bò trước mặt mà không có mùi vị gì. Thỉnh
thoảng ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà nghiêm trang ở bên đường cái phía xa xa
lòng đầy lo nghĩ. Hắn chọn nơi này để giải quyết bữa ăn trưa của mình, bởi vì
quán ăn nhanh này cách Tòa án sơ thẩm của Phúc Cát Châu gần nhất, có thể nghe
được tình hình thẩm tra xử lí vụ kiện ngày hôm nay ở bên trong đó.
Xe cảnh sát lập lòe đèn xanh đỏ, còi báo hiệu đã tắt, đang chậm rãi chạy trên
đường cái bên ngoài quán ăn nhanh. Hứa Nhạc từ trong cửa kính thủy tinh nhìn
ra bên ngoài. Lúc này hắn có chút hoảng hốt, theo bản năng vội cúi đầu xuống,
đem mặt mình vùi vào trong chiếc miệng bát rất lớn. Hắn nhớ lại một khắc trước
đây, hắn đã nhìn thấy được khuôn mặt của Lý Duy và Tiểu Cường ở trong xe cảnh
sát.
Đám cô nhi Lý Duy bị bắt bởi Phân cục 2 tổng cục cảnh sát, không biết bởi vì
nguyên nhân gì, việc xét xử sơ thẩm lại được an bài ở tòa án sơ thẩm Phúc Cát
Châu. Hành động thanh trừ gã Cơ Giáp Sư sửa chữa máy móc kia của Liên Bang là
tuyệt mật, tất nhiên không thể chỉ vì đối phó với đám cô nhi ở Phố Chung Lâu,
mà lại gán cho bọn chúng cái tội danh cấu kết với kẻ phản bộ tổ quốc. Chỉ có
Lý Duy là hứng chịu đầy đủ tai bay vạ gió, cuối cùng bị xử một năm tù giam,
nguyên nhân bởi vì hắn vừa tròn 18 tuổi.
Kết quả này cũng không tệ lắm, luật sư của Lý Duy do chính phủ cắt cử cũng
không đề nghị hắn kháng án với tòa án nữa, nhưng Hứa Nhạc vẫn rất muốn xin lỗi
Lý Duy. Không bởi vì tai họa nhà tù, mà bởi vì hắn biết Lý Duy đang cảm thấy
hắn rất có lỗi với mình. Bởi vì theo như lời nói của chính phủ Liên Bang, hắn
biết được sự việc của gã Cơ Giáp Sư sửa chữa máy móc và Hứa Nhạc, càng quan
trọng hơn chính là, hắn nhất định cho rằng hiện giờ Hứa Nhạc đã chết.
– Chàng trai, tại sao cậu lại mặt mày ủ ê như vậy?
Ngồi đối diện với bàn ăn của Hứa Nhạc là một ông lão, nhìn gã thiếu niên có vẻ
mặt sầu khổ, vừa cười vừa nói:
– Tuổi còn nhỏ, mà đã bắt đầu làm bộ cô đơn, bắt chước vẻ tuyệt vọng, như thế
này là không được.
Ông lão bên cạnh bàn ăn nói đến đây thì có vẻ rất thích thú, Hứa Nhạc bỗng cảm
thấy ông trời quả thật không có mắt, đã làm cho bản thân mình có vẻ giống như
một người cổ quái như vậy. Không biết tại sao, hắn lại muốn kể cho ai đó
chuyện tình của mình, nhưng bí mật này của hắn, căn bản không thể nói ra, hắn
kinh ngạc nhìn lên vẻ mặt đầy vết nhăn của ông già, mở miệng hỏi:
– Ông à, cuộc đời của ông có bao giờ gặp phải chuyện gì cực kỳ phiền phức? Có
gặp phải chuyện gì mà ông rất thương tâm không?
– Không có.
Ông lão trả lời rất thẳng thắn, rất dứt khoát và mạnh mẽ như một chàng trai ở
Đông Lâm:
– Trên đời này không có chỗ vấp nào mà không đi qua được, nếu như thực sự có
chỗ không qua được, đó chính là số mệnh của cậu. Cậu có thể chống lại số mệnh
không? Chỉ là một ít khổ cực, cậu thử nghĩ lại xem người Đông Lâm chúng ta đã
bao giờ sợ khổ chưa? Chúng ta không cần phải oán giận gì Liên Bang, cứ vui vui
vẻ vẻ mà sống, đó mới là tốt nhất. Nếu cậu nghĩ mình sống thành thật, thì
phiền phức, thậm chí là sự oan uổng lớn bằng trời, sẽ chạy đến bên người cậu.
Vậy thì cậu đừng sống quá thành thật.
Ông lão liếm liếm vết dầu bên môi, nói:
– Tựa như sợi mì này, ở trong nước luộc mì nên mềm mại, trơn tru, như vậy
trong xã hội mới không bị khi dễ.
Đông Lâm đại khu có rất nhiều đá tảng, cũng rất nhiều ông lão trầm mặc mà lạc
quan như thế, nhưng lại dẻo dai như những cây cỏ dại vậy. Hứa Nhạc chợt nghĩ
đến cuộc đời của những người xung quanh, tâm tình của bản thân chợt bình tĩnh
hơn nhiều, trong lòng khẽ động, nhớ tới mấy ngày nay do tâm tình của mình quá
bi thương, khẩn trương và uể oải nên không để ý tới việc này.
Sau vụ nổ mạnh xảy ra nhiều năm trước, ông chủ vẫn còn sống, lần này dựa vào
cái gì mà hắn lại không thể sống sót? Nói không chừng lúc này ông chủ lại thay
đổi một con chip khác, ngụy trang thành một vị giáo sư ở một trường đại học
nào đó, đang lừa gạt các nữ sinh viên thanh xuân dào dạt dạt thì sao? Hoặc có
lẽ ông chủ đã biến thân thành một thương nhân đẹp trai, đang thể hiện bản lĩnh
tay không moi tiền của hắn? Thậm chí, ông chủ đang ở một góc nào đó gần đây
cười nhạo mình quá sa sút và thương tâm?
Hứa Nhạc nhìn ông lão đối diện nói:
– Ông không phải họ Phong đấy chứ?
Ông lão này tất nhiên không phải họ Phong, hắn thấy gã thiếu niên này thần
kinh hình như có vấn đề, thở dài một hơi, sau đó bưng bát rời đi. Hứa Nhạc tạm
biệt ông lão do ông trời phái tới để đề tỉnh mình, chúi đầu vào bát canh cười
khúc khích. Hắn đã rõ sau này phải trở thành người như thế nào, phải giống như
sợi mì trong bát, kiên trì, mình phải kiên trì, phải bảo trì nội tâm thật cứng
cỏi, nhưng hình thức thực hiện loại cứng cỏi này…
Ông chủ có thể đã chết, có thể còn sống, nhưng không thể gặp lại mình được,
đang ở một nơi xa nào đó. Đây có phải là thật không? Nhưng như vậy thì còn là
gì nữa? Nếu một đời không gặp nhau, thì có khác gì cách biệt sinh tử đâu? Điều
quan trọng là tương lai mình phải làm gì, không phải sao?
Trên mặt Hứa Nhạc mang theo nét cười, nhưng trong lòng âm thầm nhắc nhở mình
phải nỗ lực lên. Giờ phút này, tâm tình của gã thiếu niên vốn giản dị thành
khẩn đã có một chút biến hóa, tựa như một ánh dương quang vừa chiếu vào nội
tâm của hắn. Lúc này, khí trời u ám trên Phúc Cát Châu rốt cục cũng tiêu tán,
lộ ra ánh dương quang xinh đẹp không gì sánh được.
Chàng thanh niên đi ra khỏi nhà hàng, đối mặt với một thiếu nữ đi trên đường
thổi một cái huýt gió không lưu loát, nắm thật chặt ba lô hai vai sau lưng, đi
về hướng trạm canh gác.