Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ bằng thủy tinh, chiếu rọi lên
chiếc chăn bông trên giường đã bị loạn thành một đoàn, những hạt bụi rất nhỏ
trên không trung, được tia nắng long lanh bên ngoài chiếu qua trông như những
con côn trùng đang bay lượn, dường như chúng vĩnh viễn không cảm thấy mệt mỏi.
Ngày thu ấm áp, hạt bụi nhỏ bay lượn, cũng không làm cho người thiếu niên đang
chui trong chăn cảm thán cuộc đời thật tốt đẹp, hắn vẫn giống như một con đà
điểu, vùi đầu vào trong lòng, tiếp tục ngủ say. Thật lâu sau đó, hắn mới có
chút không tình nguyện mở mắt, tứ chi duỗi thẳng trên giường, ánh mắt vô thần
nhìn trên nhà trắng như tuyết trên đầu, trầm mặc không nói gì.
Cùng với cái mở mắt đó, từng khoẳng khắc của mười mấy tiếng đồng hồ điên cuồng
ngày hôm qua, liền giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong óc Hứa Nhạc.
Hắn ngơ ngẩn thật lâu, mới rõ ràng một việc, lúc này mình đang ở trong gian
phòng đặc biệt do ông chủ để lại, mà không phải trên chiếc giường quen thuộc
của mình. Sự việc diễn ra ngày hôm qua tất cả đều là sự thật, chứ không phải
là một hồi ác mộng. Mình đã có một thân phận hoàn toàn mới, vi mạch sau gáy đã
được thay, còn ông chủ . . . Đại thúc, hắn thực sự đã chết.
Hứa Nhạc ngồi dậy, tiếp tục ở trên giường ngây ngẩn một lúc lâu nữa, cuối cùng
hắn lấy hai tay cố sức chà xát lên khuôn mặt làm cho nó phát nhiệt nóng lên,
khiến cho mình thanh tỉnh hơn một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn căn phòng
xa lạ, hắn vẫn không có cách nào thanh tỉnh được. Ở Liên Bang có một câu ngạn
ngữ, con thỏ giảo hoạt ít nhất sẽ có ba hang, Hứa Nhạc thật không ngờ ông chủ
vì muốn trốn tránh lệnh truy nã của Liên Bang, lại có thể bố trí trong thành
thị của thủ phủ Hà Tây Châu nhiều đường lui như vậy, cứ nghĩ tới điểm này,
trong đầu Hứa Nhạc lại nổi lên một tia tâm tình quái dị, nhưng cuối cũng thấy
thế cũng đâu có sai.
Đây là một phòng trọ dùng cho một người, đối diện đường cái, bên trong diện
tích không lớn, bài biện cực kì đơn giản, ngoại trừ chiếc giường lớn ở gần cửa
sổ, chỉ còn có tủ lạnh, màn hình TV và một chiếc bàn. Tắm rửa sạch sẽ bằng
nước nóng trong nhà tắm, Hứa Nhạc lấy từ trong tủ lạnh ra một lượng thức ăn
rất lớn, không cần hâm nóng, lập tức bắt đầu ăn như hổ đói, mãi đến khi trên
bàn ăn chỉ còn toàn là cặn bã, hắn mới cảm thấy có chút thảo mãn, mới đẩy được
đi một chút đói khát và mệt mỏi ngày hôm qua lưu lại.
Chẳng qua mười mấy tiếng đồng hồ không ăn gì, với thể chất của hắn mà nói, hẳn
là không thể bị đói tới như vậy được. Hứa Nhạc cũng thấy hiện tượng này kì lạ,
trong bụng trống rỗng và thân thể uể oải cuối cùng là từ đâu tới? Lẽ nào do
lần run rẩy thân thể khi mình trốn khỏi doanh địa của quân đội tạo thành? Hắn
cũng không muốn tự hỏi thêm vấn đề này nữa, bởi vì người có thể trả lời được
câu hỏi này . . . đã mất.
Mặc dù kế hoạch là buổi tối phải rời khỏi Hà Tây Châu, sẽ không bao giờ trở
lại gian phòng này nữa, nhưng Hứa Nhạc vẫn theo bản năng dọn dẹp và sắp xếp
gian phòng thật sạch sẽ, giống như sau mỗi bữa ăn cơm trong hầm mỏ vậy. Sau
khi làm xong việc này, hắn phát hiện mình không còn việc gì để làm, tiếng còi
cảnh sát ngoài phố vẫn đang kêu, di chứng của vụ nổ mạnh ngày hôm qua còn đang
phát tán, hắn tự nhiên không thể ra ngoài phố dạo chơi được.
Cho nên hắn lại lần thứ hai ngồi ngây ngẩn trên giường, lại phát ngốc một hồi
lâu, hắn mới mở TV, có chút thẫn thờ nhìn tiểu nữ sinh tóc tím đang thổi bánh
ga tô trên màn hình, chợt nhớ tới hôm nay là lễ mừng sinh nhật 16 tuổi của
Giản Thủy Nhi, người mà mình và đại thúc cùng thích nhất, hắn lại nhớ tới mình
cũng sắp 18 tuổi rồi, còn đại thúc không biết đã bao nhiêu tuổi, người cũng đã
vĩnh viễn duy trì cái tuổi này không hề thay đổi được nữa. Vì vậy trong lòng
hắn cảm thấy rất căng thẳng, không thể không chế được tâm tình của mình, nhìn
Giản Thủy Nhi trong vòng vây của vạn người trên màn hình, nước mắt lại chảy
xuống.
Hứa Nhạc cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt, không chú ý trên màn hình Giản
Thủy Nhi đang tươi cười vẫy tay về bốn phía làm lộ ra chiếc vòng tay xinh đẹp.
o0o
Cả ngày hôm đó, Hứa Nhạc đều ở trong phòng này, thông qua tư liệu của vòng tay
trên màn hình, hắn cố gắng nhớ kỹ những gì mình phải nhớ, đó là phương pháp
thoát khỏi Đông Lâm. Đồng thời hắn quyết định mạo hiểm thật lớn, lợi dụng chi
thức mà ông chủ đã dạy cho, lặng lẽ đột nhập vào mạng inte nội bộ của phân cục
2 cục cảnh sát Đông Lâm đại khu, cố gắng tìm được tình hình của Lý Duy và đám
cô nhi kia, tiếp theo, hắn lại tiến nhập vào hệ thống dân chính, điều tra tư
liệu nội bộ của Ly Thế quán số 4, vận khí của hắn vô cùng tốt nên đã tìm được
mục tiêu thích hợp. Làm xong tất cả những việc này, hắn lại đem toàn bộ gian
phòng lần thứ hai quét sạch một lần, cẩn thận lau đi dấu vân tay mà mình lưu
lại, lúc này mới lấy từ trong tủ quần áo một bộ y phục mới để thay, khoác lên
lưng chiếc ba lô hai vai mà ông chủ để lại trong chiếc tủ quần áo, đi ra khỏi
phòng, đi xuống tầng dưới nhà trọ, đi vào trong đoàn người.
Bộ đồng phục thể thao màu lam nhạt, chiếc mũ lưỡi trai che khuất nửa trên
khuôn mặt, chiếc ba lô hai vai màu đen trên lưng, làm cho lúc này Hứa Nhạc
thoạt nhì trông như một chàng thanh niên bình thường ở Liên Bang,không hề gây
chú ý với bất kỳ người nào. Hắn cố ý chọn thời gian vào lúc 3 giờ chiều để ra
khỏi nhà, chính là lúc mọi người dễ dàng buông lỏng nhất, nhưng dù vậy, hắn
vẫn cẩn thận không gây chú ý tới những người trong quản trường, lật mình nhảy
qua hai bờ tường, hắn mới tiến nhập vào trong Ly Thế quán số 4.
Dựa theo bản đồ ông chủ đã lưu lại, Hứa Nhạc lén lút xâm nhập vào trong hành
lang phía sau phòng hỏa thiêu tự động, tại nơi đặt các quan tài đang đợi hỏa
thiêu, dựa theo nhãn hiệu trên quan tài hắn tìm được mục tiêu của mình. Hắn
không dám nhìn vào khuôn mặt của di thể người trẻ tuổi kia, nghiêng thân thể,
đưa cổ tay trái nhắm ngay sau gáy của thi thể, một mùi cháy khét bay ra, chiếc
vi mạch hôm qua bị thay ra đã thành công tiến vào trong cơ thể của cái xác
này.
Sau đó hắn đem chiếc máy làm nhiễu sóng màu lam, ném vào trong quan tài, dừng
lại trong chốc lát, rồi lại đem chiếc gậy kích điện cực kì tinh xảo ném luôn
vào– Tổng cộng hắn chỉ làm ra có hai cây gậy kích điện, một cây đã mang đến
tai họa ngập đầu cho ông chủ, còn lại cây này hắn cũng không muốn nữa, tuy nó
có khả năng hộ thân, nhưng hắn không muốn gặp chuyện không may như trước.
Đứng ở trong góc khuất của hành lang nhỏ đầy tối tăm, Hứa Nhạc trầm mặc nhìn
chăm chú vào những chiếc quan tài trên dây truyền đang lần lượt đi vào trong
lò hỏa thiêu, nhìn chiếc quan tài chứa chiếc vi mạch, máy làm nhiễu sóng của
ông chủ và chiếc gậy kích điện đã nhiều năm theo mình tiến vào trong lò hỏa
thiêu, nhanh chóng bị liệt hỏa thiêu đốt thành tro tàn, nội tâm Hứa Nhạc cảm
thấy có chút trống rỗng, tất cả những gì đã từng qua lại với hắn đều đã bị hủy
cùng chiếc quan tài kia, giờ đây chỉ còn lại hắn, chỉ còn có một cái tên – Hứa
Nhạc.
Ngày hôm qua đã trôi qua, không còn quay về được nữa.
Ban đêm, Hứa Nhạc mua vé xe đi Phúc Cát Châu, loại xe khách mà người Đông Lâm
thường gọi là “Con chó to màu xám” này hàng đêm vẫn xuất bên từ Hà Tây Châu,
trải qua một đêm dài lữ hành, đến sáng ngày hôm sau thì đến thủ phủ của Phúc
Cát Châu. Tuy rằng khổ cực, nếu đem so với máy bay, quả thực rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng Hứa Nhạc lại chọn Con chó to màu xám để rời khỏi thủ phủ Hà Tây Châu,
chẳng qua là bởi vì tất cả đám cô nhi đều rõ ràng, chính phủ đối với loại
phương tiện giao thông chỉ dành cho bình dân sử dụng này kiểm tra rất là lỏng
lẻo.
Ngay phía trước của tấm bảng hiệu sáng sủa, có hai con chó to màu xám có cái
lỗ tai thật lớn đang cúi đầu ủ rũ, Hứa Nhạc nhìn thấy trước cổng còn có đoàn
binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng và cảnh sát mặc áo chống đạn, trong lòng
than thở một tiếng, hắn thật sự không ngờ, chính phủ rõ ràng không có thả lỏng
kiểm tra.
Ngay cả cửa ải đầu tiên này còn không có dũng khí đi qua, tương lai sao có thể
dùng cái thân phận ngụy trang này mà sống tiếp cuộc sống ở Liên Bang? Hứa Nhạc
sờ sờ sau gáy, nhe răng cười sáng lạn, cười đến nỗi con mắt híp lại, bình tĩnh
đi về phía cửa.