Gian Khách – Chương 29: Cổ Chung Hào – Botruyen

Gian Khách - Chương 29: Cổ Chung Hào

Cổ Chung Hào là phi thuyền lớn vũ trụ lớn nhất của công ty Cổ Chung, khả năng
bay xa của nó cũng đứng trong top mười của cả Liên Bang. Còn công ty Cổ Chung
lại là công ty lớn nhất của khu vực Tây Lâm Liên Bang, phạm vi kinh doanh rải
khắp các ngành nghề, vốn liếng cực kỳ hùng hậu. Nhưng cho dù là Ban quản lý
khu vực Tây Lâm có lợi dụng tin tức công ty để công khai điều tra mấy trăm
năm, cũng không cách nào hoàn toàn điều tra rõ được, người chủ sở hữu vốn tư
bản sau lưng công ty khổng lồ này là ai.

Rất nhiều người đều đoán rằng, ngoài Ủy ban tài sản Liên Bang ra, phía sau
công ty này còn ẩn hiện bóng dáng của mấy gia tộc thực lực hùng hậu nhất ở khu
Tây Lâm. Thậm chí có người lờ mờ liên tưởng suy đoán, công ty Cổ Chung có lẽ
có quan hệ với Quân khu IV đã trấn thủ khu Tây Lâm nhiều năm qua, hiện đang có
một địa vị vô cùng lớn ở đó.

Lần này để phối hợp với kế hoạch Liên Bang, công ty Cổ Chung đã điều chiếc phi
thuyền vũ trụ này đến khu Đông Lâm, mang theo lời chào hỏi của quan chức khu
vực Tây Lâm, tiến hành một loạt sự trao đổi giữa chính phủ và người dân. Ngoài
mặt, những hoạt động này, chỉ là để bảo vệ hành động của tổ robot đặc chủng
Quân khu IV, nhưng ai có thể biết được, đòn tấn công chí mạng vào tên phản
quốc Cơ Giáp Sư, lại chính là do chính chiếc phi thuyền này làm!

Chỉ là tại sao trên phi thuyền thương mại này, sao có thể mang theo một thứ vũ
khí vũ trụ được quân đội quản lý nghiêm ngặt như thế?

Thuyền trưởng phi thuyền Cổ Chung Hào này là một gã trung niên mập mạp. Thông
qua hệ thống vệ tinh, truyền hình ảnh của Đông Lâm và thiết bị cảm nhiệt, sau
khi đã xác định hiệu quả của đợt trọng pháo vừa rồi, hắn mới yên tâm, thở phào
một hơi, nghiêng người tựa vào chiếc ghế sô pha, lấy tách cà phê ấm trên tay
gã thư ký của mình, uống vào hơi mà không biết trong đó là mùi vị gì.

– Sau khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc trở về, nhất định sẽ rất tức giận.

Viên thư ký hạ giọng nhắc nhở thuyền trưởng. Theo sự sắp xếp thông thường,
chức vụ thuyền trưởng thông thường là do cấp trên phân phối, nhưng tên mập này
rõ ràng không có tự giác nghề nghiệp, tự coi mình là một vị chỉ huy nào đó.
Bởi vì trên thực tế, hắn chính là một sĩ quan quân đội.

Khuôn mặt của gã thuyền trưởng béo vô cùng phúc hậu, nhưng con mắt hấp hé
thỉnh thoảng phát ra tia hàn quang, mới thể hiện chân thực nhất tính cách của
hắn, hắn nhỏ giọng nói:

– Nếu Lai Khắc có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, đương nhiên ta sẽ không
mạo hiểm để khởi động đại pháo.

Dưới mí mắt bị lớp thịt che khuất lóe lên một tia âm trầm, gã thuyền trưởng
béo cắn răng đau khổ nói:

– Một lần bắn đã có thể làm mất sạch lượng năng lượng được phân phối trong
nửa năm của công ty, ngươi cho rằng lẽ nào ta không đau lòng sao? Tên tiểu tử
Lai Khắc đúng là một tên không ra gì, Quân khu mỗi năm đã chi không biết bao
nhiêu tiền để nuôi tổ robot đặc chủng của hắn. Cũng không còn cách nào, phía
thủ đô đã hạ mệnh lệnh giết chết. Văn phòng Tổng Thống, Cục Hiến Chương, Bộ
Quốc Phòng, đều tạo áp lực cho Tư lệnh, cũng không thể tiếc nuối lượng năng
lượng này nữa.

Thư ký nhún vai, nói:

– Vấn đề đã được giải quyết thì tốt. Tôi phải đi đây, còn phải báo cáo giải
thích với Văn phòng và Ủy ban khu Đông Lâm, rồi phải truyền lệnh của Liên Bang
cho họ xem. Nếu không, có lẽ tôi không chỉ không đạt được mục tiêu thăm hỏi
lẫn nhau giữa Đông Lâm và Tây Lâm, mà chiến hạm của khu phòng bị Đông Lâm cũng
sẽ tức giận xông thẳng lên trời bao vây chúng ta.

– Có cho chúng thêm bốn lá gan nữa…

Khóe mắt thuyền trưởng béo vụt ra một tia châm biếm:

– Bên Đông Lâm sa sút đã quá lâu rồi. Đem mật lệnh của Liên Bang giao cho Văn
phòng Đại khu là được rồi. Ta thấy đám quan chức đó cũng không dám có thái độ
gì với Quân khu IV chúng ta, nói đi phải nói lại… Năm đó Quân khu đã mất mặt ở
cái tinh cầu nát đó, hôm nay cũng được cho là lấy lại được một chút thể diện
rồi.

Gã thư ký lại nhún vai. Sau khi hắn xuất ngũ khỏi chức vụ Sĩ quan văn thư rồi
mới gia nhập vào công ty Cổ Chung, không giống với những người như gã thuyền
trưởng, mãi cho đến hôm nay vẫn giữ quân tịch của Quân khu IV. Cho nên hắn
không hiểu, cũng không muốn hiểu, tại sao các quân nhân trong Quân khu IV lại
có một sự ác cảm nặng nề với đại khu Đông Lâm như vậy. Rõ ràng Tây Lâm và Đông
Lâm là hai đầu của Liên Bang, cự ly cách nhau xa xôi, mấy năm cũng chưa chắc
có sự giao thiệp nào với nhau.

Trong phòng thuyền trưởng một lần nữa trở lại yên tĩnh. Thuyền trưởng béo đặt
tách cà phê nghiêm chỉnh xuống bên cạnh, mở đường truyền bí mật ra, nhìn bức
chân dung không nhúc nhích đang hiện lên trên màn hình, vô cùng cung kính,
thậm chí có chút nịnh nọt cúi đầu nói:

– Thượng cấp, chúng ta thành công rồi.

Chân dung người đó là gã trung niên, dáng người thẳng đứng, mặc quân phục sẫm
màu, vạch vàng và ngôi sao trên vai đã thể hiện rõ ràng người này có một quân
hàm khiến người khác phải khiếp sợ. Thông tin giữa Đông Lâm và Tây Lâm ít nhất
cũng phải mất mười bốn phút, cho nên chân dung của vị tướng quân trung niên
này vẫn không động đậy, giống như một khúc gỗ, nhưng đôi mày nhíu chặt và ánh
mắt lạnh thấu xương vẫn tạo ra một áp lực khiến cho người khác phải kinh hãi.

Thuyền trưởng béo nuốt mạnh nước miếng, tiếp tục nói:

– Chỉ là giết tên Cơ Giáp Sư… đã tốn mất năng lượng phân phối trong nửa năm,
nhưng đây là nhiệm vụ Liên Bang hạ xuống. Ngài xem có phải cần gửi mật hàm cho
Văn phòng Tổng Thống, để Bộ Quốc Phòng và Ủy ban phân phối năng lượng phối hợp
một chút, bù đắp… cho công ty một chút không?

Hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề, nhân lúc trước khi chân dung hình ảnh khiến hắn
vô cùng kính sợ kia chưa động đậy, thò mặt lên nói:

– Còn một chuyện nữa… Hôm nay tiểu thư vẫn không chịu ăn cơm.

Nói xong câu này, vị thuyền trưởng béo đã phóng ra đại pháo khiến cho con
robot tan thành tro bụi, hủy diệt cả một vùng xanh tươi của ngoại ô Đông lâm
này, co rúm thò tay tắt cái máy bộ đàm trước, sau đó phủi mông chạy ra khỏi
phòng thuyền trưởng.

o0o

Hôm nay Hứa Nhạc vẫn chưa ăn uống được chút gì, hắn mượn sự yểm hộ của vụ nổ,
chạy xuống gò núi, mọi người còn đang hỗn loạn ở ngoại ô Hà Tây Châu, thành
công chạy xuống cống thoát nước, liều lĩnh lao đi, cuối cùng đã chạy đến trong
một rừng cây không thấy bóng người.

Đặt người ngồi xuống lớp lá rụng dày đặc, gắng gượng chống lại mùi rữa nát xộc
vào mũi. Gã thiếu niên hơi thở gấp gáp, cảm thấy cơ thể kiệt quệ đói khát dị
thường. Hắn rất mệt mỏi, bởi vì bi thương mà mệt mỏi, bất luận là ai khi trải
qua chuyện như ngày hôm nay, tinh thần chắc chắn bị chịu một sự kích động
mạnh, huống hồ hắn còn chưa đầy mười tám tuổi.

Lúc này đêm đã khuya, trên cây bỗng phát ra một âm thanh bộp bộp. Cơn mưa
không hẹn mà rơi xuống, làm bắn tung đất cát bị lá cây phủ đầy, cả khu rừng
tràn ngập mùi vị của đất cát.

Khuôn mặt, đầu tóc Hứa Nhạc bám đầy bụi đất, trong mắt chứa đầy sự buồn
thương. Hắn nhắm mắt lại, cắn chặt môi, hít sâu vào một hơi, nhìn dụng cụ ẩn
thân đang nắm chặt trong tay, phát hiện ánh sáng màu lam ngày càng nhạt đi,
nhiều nhất sẽ qua hai phút nữa sẽ hoàn toàn mất tác dụng.

Bắt đầu thôi.

Hứa Nhạc đờ đẩn nhìn chiếc vòng kim loại ở cổ tay, dùng ngón tay vuốt nhẹ, lộ
ra các dây kim loại và con chip nhỏ. Hắn cảm giác tim mình ngày càng đập
nhanh, cơ thể lại mỗi lúc một suy yếu, cơn đau dữ dội từ phần xương sau cổ ập
đến, truyền khắp cơ thể, khiến hắn lạnh buốt người.

Cuộc sống mới, đang chờ đợi hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.