Con mắt xếch khiến người ta chán ghét ấy vẫn đang khép lại trên không trung,
tên binh sĩ đặc chủng bị trúng ba đòn tấn công liên tiếp của Hứa Nhạc không
kịp kêu lên đã ngất đi. Nếu người này không có khả năng chịu đòn vô cùng tốt,
e rằng trên cổ họng hắn đã bị chém một nhát, huyệt thái dương lại bị ngón tay
giữa của Hứa Nhạc điểm trúng, thì sớm đã mất mạng. Nhưng tuy là như vậy, xương
cổ họng của tên lính đó vẫn bị vỡ nát, thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Hứa Nhạc không có thời gian ngây người, ngay lập tức hắn ôm lấy cơ thể của tên
lính đặc chủng, phòng trừ hắn ngã xuống đất phát ra tiếng động, sau đó chạy về
phía cửa sổ với tốc độ nhanh nhất. Lúc này hắn tuyệt đối tin rằng mình có thể
đạt được mức thời gian bốn giây. Hắn đáp nhẹ nhàng trên khoảng đất bùn ở cửa
sổ như một con báo, sau đó phục người xuống, tức tốc xuyên qua vùng cỏ xanh,
chui cống thoát nước phía xa.
Tiếng súng vang lên ngoài dự liệu, thậm chí không ai phát hiện được cảnh này.
Hứa Nhạc may mắn thoát ra được trong sự bao vây của đám lính đặc chủng, bắt
đầu lao chạy trong cống thoát nước. Tuy hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách với
đám cô nhi Lý Duy, nhưng dù gì cũng là người chịu khổ từ nhỏ đến lớn, liên
quan cống thoát nước dùng để tránh né cảnh sát ở Hà Tây Châu, ở thành phố này
không ai có thể quen thuộc hơn họ.
Trong cống thoát nước rộng lớn này, ánh sáng lọt vào quá hiếm hoi, nhưng vẫn
không thể ngăn cản được bước chân của hắn. Tiếng chân dồn dập vang vọng truyền
về phía xa trong không khí ẩm ướt và đầy mùi lạ trong cống ngầm.
Hứa Nhạc lao chạy đi, mồ hôi tã ra như tắm, sự đau đớn do những vết thương để
lại không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, nhưng trong đầu hắn lại vẫn lộn xộn,
thực chất không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mình vừa rồi rõ ràng đã đánh ngất một tên bộ đội đặc chủng? Mùi hôi tanh trong
gió ập vào mặt hắn, nhưng không thể khiến hắn tỉnh táo, Hứa Nhạc thực không
thể tin vào cảnh vừa rồi, tại sao cơ thể mình lại có một trạng thái như bản
năng vậy, hơn nữa trạng thái này lại đúng lúc xảy ra ngay khi tên lính đặc
chủng kia tấn công?
Giống như một con robot đã được lập trình sẵn vậy, đầu tiên là Hứa Nhạc vươn
tay ra theo bản năng, vừa vặn thoát khỏi sự tấn công của đối phương, lại nhanh
gọn tấn công vào chỗ yếu hại của đối phương, phản ứng bản năng trong khoảnh
khắc cực ngắn của hắn, trạng thái quái lạ đó, đồng nghĩa với việc tên lính đặc
chủng đó đã đưa điểm chí mạng của mình vào tay của hắn.
Trạng thái quái lạ đó, tự nhiên chính là bài vũ đạo ‘cứng nhắc’ mà hắn bị
Phong đại thúc ép luyện tập trong bốn năm qua.
Hai năm trước hắn cũng đã ngầm đoán ra rằng bài vũ đạo cứng nhắc đó có phải là
những kỹ năng tấn công nào đó trong quân đội, hôm nay có thể coi như được
chứng minh ở một mức độ nào đó, nhưng… Mình mới chỉ học qua bốn năm, mà có thể
đánh ngã một tên lính đặc chủng một cách dễ dàng như vậy, chỉ bằng bài vũ đạo
đơn giản như vậy thôi sao?
Lao đi trên đất bằng dưới cống thoát nước, đầu ngón chân đạp phải một vũng
nước bẩn, tiếng bộp bộp đạp nước đã kéo hắn ra từ tâm trạng mơ hồ. Sự thật đã
xảy ra rồi, việc mà hắn cần làm lúc này, chính là nhanh chóng tìm được Phong
đại thúc.
Là tòng phạm với tội phạm phản quốc? Bản thân mình vừa trốn ra từ sự canh giữ
của đám lính kia, có lẽ cũng không thể nào rửa sạch tội danh nữa. Hứa Nhạc
quật cường lao đi, vừa lau đi máu và nước mắt trên mặt. Hắn biết rõ, một khi
hắn bị Liên Bang định tội, dưới sự giám sát của Hiến Chương Thứ Nhất, trừ phi
hắn tìm được thuyền hải tặc ở chợ đen, trốn đến Bách Mộ Đại, nếu không hắn
chắc chắn sẽ bị bắt và tống vào ngục.
Phong đại thúc làm thế nào có thể trốn được mười mấy năm trong Liên Bang? Tuy
vùng Đông Lâm cách xa thủ đô Tinh Quyển, nhưng… Mối nghi vấn trong lòng thoáng
hiện rồi vụt tắt, lòng Hứa Nhạc lại trĩu nặng xuống… Bỏ trốn đến Bách Mộ Đại,
cả đời này cũng đừng mong có thể đặt chân lên địa phận của Liên Bang, vậy cha
mẹ cả đời làm việc cho đến chết vì Liên Bang, còn em gái Tiên Nghệ của mình,
đều được chôn ở Đông Lâm…
Mình vốn chỉ là một nam nhi bình thường, chỉ muốn sống những ngày bình yên tốt
đẹp, vừa báo tên thi tuyển thành sĩ quan bộ quốc phòng, vừa mới được mở rộng
nhãn giới để nhìn thủ đô Tinh Quyển, thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình…
Không biết có phải vì chạy quá nhanh, tim Hứa Nhạc đau thắt lại, có đôi chút
xót xa. Hắn cúi đầu, tiếp tục lao đi, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhưng vẫn tiếp
tục tiến bước.
Hắn là một thiếu niên, một thiếu niên tuân thủ pháp luật, hiền lành lương
thiện. Nếu Phong Dư đúng là kẻ tội phạm phản quốc đáng tội tày trời, có lẽ hắn
sẽ thực sự đi báo cho những người đó Phong Dư trốn ở đâu. Nhưng hắn tin vào
ông chủ, người thầy của mình. Quan trọng hơn là, hắn biết rõ, quân Liên Bang
và quân cảnh vệ ở Đông Lâm ngày hôm nay đến đây, căn bản không phải là đến bắt
Phong Dư, mà là đến giết hắn!
Cha, mẹ, em gái đều chết vì tai nạn quặng mỏ, tất cả các quan viên có vì
chuyện này mà trả giá không? Sự bất công trên thế giới này quá nhiều, Hứa Nhạc
quật cường kiên trì giữ vững những thứ mà bản thân hắn thấy cần phải giữ. Cho
dù là một đào phạm như Cơ Giáp Sư Phong Dư, hắn cũng kiên trì theo Liên Bang
hoặc pháp luật… Cần cho hắn cơ hội để nói, một cơ hội để biện hộ cho bản thân.
Tận cùng của cống thoát nước là một hầm tối. Phía dưới của thủ phủ Hà Tây
Châu, đã bị không biết bao nhiêu gã thiếu niên đào ***c biến thành mạng lưới
hầm cực kỳ phức tạp, nếu không phải là người quen thuộc với đường hầm này,
tuyệt đối không thể biết được. Bên ngoài lối ra được giấu kỹ của cống thoát
nước, là trực tiếp thông ra hầm quặng sớm đã bị vứt bỏ ở ngoại ô thành phố.
Hứa Nhạc thở dốc trèo lên chiếc xe quặng cũ kỹ trên đường hầm, mượn ánh sáng
leo lắt trong bóng tối, nhìn lại thời gian trên chiếc đồng hồ, trong lòng thầm
cẩu khẩn.
Hắn không biết tốc độ truyền tin giữa các tinh cầu nhanh đến mức nào, cũng
không biết vị trí tọa độ cụ thể của hắn sẽ bị mạng lưới giám sát điện tử điều
tra, bị đám quân kia nhận được cần mất bao nhiêu thời gian. Hắn cần phải tranh
thủ trong thời gian này đánh lạc hướng của những kẻ đang tìm bắt hắn, còn phải
tìm được ông chủ đang bị thương của hắn, nếu không sẽ đồng nghĩa với việc hắn
sẽ dẫn dụ quân đội đến chỗ của ông chủ mình!
Đây là chuyện chạy đua cùng thời gian, nói chính xác hơn, đây là sự chạy đua
tốc độ với sự truy xét của Hiến Chương Thứ Nhất. Khi chiếc xe quặng rậm rịch
lao về phía xa, Hứa Nhạc đang nằm trên đó cuối cùng đã hiểu ra câu nói mà ông
chủ năm xưa đã nói, hiểu được hắn vì sao lại thù hận Hiến Chương Thứ Nhất.
– Yêu cầu tra xét vị trí Mục tiêu số 2 đã được gửi đi, thời gian phản hồi của
Cục Hiến Chương cần…
Tiểu đội trưởng Lai Khắc giơ cổ tay lên, chau mày nhìn thời gian:
– …Bốn phút mười hai giây…
Sau đó hắn quát lớn với đám lính đặc chủng bên cạnh:
– Bốn phút mười hai giây! Tìm ra hắn! Tìm ra tên Cơ Giáp Sư đó!
Hét lớn ra lệnh rồi, hắn gỡ chiếc kính râm xuống, quay đầu nhìn cái còng
plastic bị bẻ làm hai đoạn trong phòng và tên lính đặc chủng đang được cấp
cứu, hồi lâu không nói gì. Thả cho Mục tiêu 2 chạy đi cũng là một phần trong
kế hoạch của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa có quyết định sẽ thực hiện kế hoạch này,
gã thiếu niên đó đã mang đến một bất ngờ lớn cho hắn.
Thiếu niên mười bảy tuổi, lại có thể bằng tay không bẻ gãy cái còng plastic
dùng trong quân đội, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng, hắn…rốt cuộc đã làm
thế nào? Sắc mặt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc dần trầm tĩnh lại, chiếc kính
râm trong tay dần dần bị biến dạng.