Phong đại thúc đã bị thương. Từ khi Hứa Nhạc nghe xong câu đó, tâm tình hắn
bắt đầu bất an. Ngay sau đó, liền có một cảm giác điềm xấu xâm nhập vào trong
óc hắn, tựa như hai năm trước ở cửa Đại Học Châu Lập.
Nếu như Quân Đội có thể tìm được Phong đại thúc, là bởi vì cây gậy kích điện
kia, như vậy, hiện tại Lý Duy cùng với đám Cô Nhi, chỉ sợ cũng đã bị bắt nhốt
hết. Hắn quả thật rất hiểu tính cách của Lý Duy, nếu như không phải bị bắt ép
đến mức không thể nào tránh khỏi, hắn tuyệt đối không bán đứng bạn tốt của
hắn. Lý Duy hiện tại như thế nào?
Nhân quyền? Cái gì là nhân quyền? Chẳng lẽ là những đau đớn trên thân thể, hay
là những nắm tay rắn chắc cùng với những gót chân càng rắn chắc hơn của đám
Quân nhân kia? Hứa Nhạc cũng không hề sinh ra cảm giác oán giận. Tuy rằng
trong cuộc sống hơn 17 năm của hắn vẫn luôn luôn tin rằng trên thế gian này rõ
ràng có chính nghĩa và đạo lý tồn tại. Nhưng hắn càng rõ ràng hơn, nếu như
Phong đại thúc quả thật đúng theo như lời của gã Tiểu đội trưởng kia nói, phạm
vào tội phản quốc, như vậy trong hành động truy bắt hắn, tất cả những hành
động phạm pháp cùng với ép người… đều sẽ bị lửa giận của toàn bộ Liên Bang
hoàn toàn che mờ đi, và bị dẫm nát dưới gót giày.
Hắn là một gã thiếu niên quật cường, cứng cỏi, nhưng không phải là một gã
trong đầu tràn ngập những huyễn cảnh hư vô. Hắn cũng không hy vọng xa vời rằng
mình lúc này còn có thể mời luật sư đòi lại nhân quyền. Ngược lại, hắn hoàn
toàn hiểu rõ những chuyện mà đám Quân nhân này đang làm, nhưng mà cho dù hiểu
rõ được những chuyện này, không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện, không
chút phẫn nộ nào. Mà cho dù hắn phẫn nộ, hắn cũng không giống như mấy con sói
con chỉ biết hung tợn nhìn đám quân nhân đang đánh đấm mình, bởi vì bày tỏ cảm
xúc như thế chỉ khiến mang đến thêm nhiều thống khổ hơn mà thôi. Hắn chỉ là im
lặng cúi đầu, nhẫn nhịn.
Bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng kỳ thật bên trong lại đang hỗn loạn, chua xót
cùng với bất an. Phong đại thúc thật sự là một gã Quân nhân phản quốc hay sao?
Phản quốc cùng với binh đào ngũ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hứa Nhạc
mặc dù tin tưởng Phong Dư không phải là một gã ma đầu giết người không chớp
mắt, nhưng đám quân nhân trước mắt này lại phẫn nộ đến như thế, vẫn có chút
khiến hắn có chút không thể hiểu nổi.
Mình muốn đi gặp Phong đại thúc, giáp mặt hỏi hắn. Nếu như chuyện này là một
chuyện oan thấu trời đất, như vậy mình liền giúp hắn, nếu tất cả chuyện này là
sự thật… Một quyền cực mạnh đánh thẳng vào má trái của Hứa Nhạc, máu tươi
nhất thời đổ ra, trên mặt nhất thời tê liệt, cảm giác đau đớn khiến cho hắn có
chút hoảng hốt.
Gã quân nhân có cặp mắt xếch dài kia khẽ thở hổn hển một chút, nhìn gã thiếu
niên nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, mạnh mẽ đạp mạnh Hứa Nhạc một cước, sau đó
bước lại phía cái bàn gần đó cầm một bình nước lên uống vài hớp. Hắn thật sự
là không ngờ, gã thiếu niên nhìn qua có chút gầy yếu này đột nhiên lại có khả
năng cứng đầu đến như vậy. Không chỉ là ý chí kiên định, mà vẫn không hề cầu
xin tha thứ, cũng không có mở miệng khai nhận. Lợi hại nhất chính là, dưới sự
tra tấn mạnh mẽ như vậy, gã thiếu niên kia không ngờ cũng không có lâm vào hôn
mê.
Một cú đấm cuối cùng vào má trái của gã thiếu niên, theo như hắn tự đánh giá,
với sức mạnh của cú đấm này, đủ để đánh rớt nửa hàm răng cửa hắn, kết quả
ngược lại còn khiến cho nắm tay của mình còn có chút đau đớn.
Hứa Nhạc giật giật cổ, đem mớ máu chảy gần lông mi mình khẽ chùi lên cánh tay
trái, để không ảnh hưởng đến tầm mắt của mình. Hắn híp mắt nhìn chăm chú quang
cảnh trong phòng, tìm khả năng mà thoát thân. Ngoài gã Tiểu đội trưởng mang
kính râm kia, lúc này bên ngoài cửa phòng chỉ còn lại có ba người. Mà ở trong
phòng, lại chỉ còn có một gã quân nhân.
Nếu muốn bỏ chạy, trước hết phải cởi bỏ được cái khóa bằng plastic đang còng
tay hắn lại… Vừa rồi lúc hắn bị tra tấn, đã âm thầm thử dùng chút sức. Hứa
Nhạc phát hiện ra việc phá vỡ cái còng tay này cũng không phải là chuyện tình
quá khó khăn. Hắn có chút không hiểu nổi, vì sao Quân Đội lại sử dụng loại này
để thay thế còng tay bằng sắt cơ chứ? Chuyện thứ hai là phải trước khi gã quân
nhân trong phòng này phát hiện ra, phải chạy được tới chỗ cánh cửa sổ sau
phòng.
Nhìn xuyên qua phiến cửa sổ kia, có thể nhìn thấy được tấm biển quảng cáo trên
màn hình xa xa. Hứa Nhạc vô cùng quen thuộc đối với vùng này, đã sớm biết được
chỗ doanh trại lâm thời này là một chỗ nào đó trên Khu Phố IV. Hắn biết rõ,
chỉ cần chui qua được phiến cửa sổ kia, chạy ra khỏi doanh trại lâm thời này,
liền có thể chui vào một ống cống thoát nước nào đó mà lẫn trốn.
Tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào thời gian. Hứa Nhạc không dám hy vọng xa
vời mình chui ra khỏi cánh cửa sổ kia cũng không hề gây ra chút động tĩnh nào.
Lúc này bốn phía nên ngoài phòng đều là quân đội vũ trang hạng nặng, ngoài
cánh cửa sổ kia mặc dù cũng không có nhiều người chú ý lắm, nhưng từ khi gã
quân nhân phát hiện chuyện lạ, đến khi hắn có thể chui vào trong ống thoát
nữa, vẫn cần đến hơn bốn giây. Nếu kéo dài thêm chút thời gian nữa, súng đạn
sẽ bao trùm toàn bộ khu vực này.
Chuyện này quả thật là vô cùng mạo hiểm. Cho dù ngay cả như vậy, Hứa Nhạc cũng
không tính đến chuyện đánh gục gã quân nhân trong này để kéo dài thêm được
chút thời gian. Đám quân nhân hôm nay xuất hiện, đều là các quân nhân thuộc bộ
đội đặc chủng tinh nhuệ trong đám quân phòng vệ của Đông Lâm. Từ quân phục
cùng với trang bị trên người bọn họ có thể nhìn ra được chuyện này. Hắn biết
rõ, quân nhân của bộ đội đặc chủng có thực lực khủng bố cùng với kỹ xảo giết
người tinh xảo.
Sau khi liên tục phân tích cùng với tự hỏi, kỳ thật chỉ tốn một khoản thời
gian ngắn, ngay lúc gã quân nhân mắt xếch kia đang ngửa đầu uống nước, xoay
lưng về phía Hứa Nhạc, hắn phải nắm lấy cơ hội này.
Cảm giác run rẩy quen thuộc khẽ vận chuyển, vận hành từ chỗ bộ ngực cho đến
cánh tay của Hứa Nhạc. Thân thể gã thiếu niên kia chỉ cảm thấy hơi hơi nóng
lên, nửa thân trên khẽ run rẩy một chút, tựa như một con sóng gợn quái dị, dần
dần truyền lên chỗ cổ tay của hắn, sau đó hóa thành một cỗ lực lượng cực kỳ
tập trung!
Rốp một tiếng giòn tan, cái khóa bằng plastic trên cổ tay hắn nhất thời gãy ra
làm đôi!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đứng bật dậy, hai tay chống xuống đất, ngừng ngay
tại chỗ, cũng không hề phóng chạy về phía cánh cửa sổ!
Trong đôi mắt của hắn tràn ngập cảm xúc cực kỳ tuyệt vọng, nhìn chằm chằm về
phía gã bộ đội đặc chủng bỗng nhiên xoay người lại, không nói nên lời nào.
Hắn tuyệt vọng bởi vì hắn đã tính toán sót hết một chuyện. Khi hắn bẻ gãy cái
còng bằng plastic kia, cái còng phát ra một thanh âm thâm thúy, gã bộ đội đặc
chủng đang uống nước kia lập tức tỉnh ngủ xoay người lại. Nếu như Hứa Nhạc còn
muốn chui ra khỏi cánh cửa sổ kia, cho dù không bị gã quân nhân kia bắn cho
một viên đạn, cũng không có khả năng tranh thủ được bốn giây thời gian.
Gã quân nhân có cặp mắt tam giác kia sau khi xoay người lại, cũng không có bất
cứ động tác gì cả, chỉ là há hốc miệng nhìn gã thiếu niên đang đứng trên mặt
đất. Cái chai trong tay hắn đã đổ hết nước xuống giày mình, tựa hồ như hắn đã
quá khiếp sợ một màn trước mắt này. Hắn làm thế nào cũng không thể hiểu nổi,
gã thiếu niên này mới khi nãy còn bị đánh đến hấp hối, vì sao lại có thể đứng
lên ngay trước mặt mình như vậy?
Chỉ là trong chớp mắt sửng sốt, gã quân nhân mắt xếch này đã hiện lên một tia
nghi hoặc trên mặt. Hắn theo bản năng đánh một cú móc sau gáy Hứa Nhạc, một
chân lên gối về phía đũng quần Hứa Nhạc, tay còn lại thì chặt mạnh lên cổ họng
của Hứa Nhạc. Đúng là kỹ xảo cực kỳ sắc bén đến cực điểm của Quân Đội.
Hứa Nhạc vốn đã tuyệt vọng, nhìn gã quân nhân đang giống như mãnh hổ phóng đến
kia, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tựa như là một gã bị lạc trong sa mạc lâu
ngày, bỗng nhiên lại nhìn thấy được ốc đảo trên sa mạc.
Đối với động tác của gã quân nhân này, hắn cũng không hề cảm thấy quen thuộc,
nhưng đối với loại cảm giác này, Hứa Nhạc lại vô cùng quen thuộc! Cảm nhận
được tiếng gió như đập mặt mà tới, hai chân hắn lại xoạc ra, cực kỳ nhẹ nhàng
mà tự nhiên đến cực điểm làm ra một thế đứng tấn, thân hình nghiêng qua một
bên, hai tay phóng ra, tay trái nắm chặt thành quyền, năm ngón tay phải co
lại, lướt qua khủy tay của gã quân nhân mà phản kích lại một cú.
Những động tác này cực kỳ tự nhiên mà chính xác, giống như là mỗi ngày lấy một
đôi đũa mà gắp cơm vậy. Cũng không ai cho rằng dùng một chiếc đũa kẹp mấy hạt
cơm là một chuyện rất xuất sắc.
Ngay sau đó.
Phốc một tiếng trầm ***c, quyền trái của Hứa Nhạc đã mạnh mẽ nện lên trên nách
gã quân nhân kia, còn tay phải của hắn cũng co thành chưởng, hung hắn chém
mạnh lên cổ học gã quân nhân.
Hứa Nhạc cũng không hiểu rõ nổi mình vì nguyên nhân gì mà làm ra được tư thế
phản kích như thế. Nhưng thân thể hắn tựa hồ như đã vượt qua khỏi sự khống chế
của hắn, hoàn toàn dựa theo bản năng nào đó, căn bản không hề chút nào chậm
trễ, dùng tốc độ cực nhanh tiến lên một bước, dùng đùi phải đạp mạnh lên bàn
chân của đối phương, tay trái vẽ thành mọt đường cong, luồn qua cánh tay đối
phương, đánh mạnh lên huyệt Thái Dương của đối thủ.
Ngón tay giữa trên nắm tay hắn hơi hơi nổi lên, ngón tay ửng đỏ, tựa như một
viên pháo.