Gian Khách – Chương 17: Giáp mặt với họng súng – Botruyen

Gian Khách - Chương 17: Giáp mặt với họng súng

Một chiếc thương thuyền khổng lồ hay còn gọi là một chiếc phi thuyền vũ trụ
treo lơ lửng trong vũ trụ bao la. Bề ngoài màu bạc cùng với nhưng hình ảnh
trang trí mỹ lệ khiến cho chiếc phi thuyền này trở thành vật phát ra ánh sáng
chói chang nhất trong mấy khỏa Tinh cầu. Nó cứ như vậy bình tĩnh mà ung dung
nhìn chăm chú xuống tinh cầu bên dưới.

Bởi vì nguồn tài nguyên quặng mỏ nơi này cũng không còn được như xưa, nên việc
di chuyển qua lại giữa các hành tinh là chuyện cực kỳ sang quý. Chiếc thương
thuyền của công ty Cổ Chung đến từ đại khu Tây Lâm hôm nay đến đây, đã thu hút
sự chú ý của không biết bao nhiêu quan chức của đại khu Đông Lâm. Như thường
lệ, ngoài các hoạt động mua bán thương vụ bình thường, công ty Cổ Chung còn
mang đến cho các người thân hoặc là người quen của các quan chức ở đây nhu cầu
tuyển dụng công việc tại các tập đoàn lớn tại đại khu Tây Lâm. Thậm chí thỉnh
thoảng còn mang đến một số phóng viên Đài truyền hình Tây Lâm nữa. Vì vậy bình
thường tuyệt đại đa số các quan chức của đại khu Đông Lâm đều rất chú ý quan
sát những dịp này.

Nhưng các đại nhân vật của đại khu Đông Lâm này, cũng không ai biết phía sau
phòng điều khiển của chiếc thương thuyền này, còn có một kho hàng lớn, bên
trong cất chứa một lượng lớn các kiện hàng quân dụng, được che phủ bởi lớp vải
dầu màu xanh biếc, không biết bên trong là vật gì.

o0o

Lai Khắc là Tiểu đội trưởng đội Cơ giáp Đặc chủng của Quân Khu IV, tuổi vừa
mới hơn 30, ở độ tuổi đỉnh phong của cuộc đời. Hắn đứng bên cửa sổ cạnh mạn
tàu nhìn xuống khỏa tinh cầu bên dưới. Khuôn mặt hắn kiên nghị, trong cặp mắt
tràn ngập sự bình tĩnh.

Về phần nhiệm vụ bí mật lần này của Tiểu đội Cơ giáp, ngoại trừ hắn ra, cũng
không có người nào biết cả. Cho dù mà mấy gã đội viên chiến công hiển hách
cũng vậy, cũng không ai biết rõ tin tức chính xác cả.

Cơ Giáp Sư Dư Phùng… Đây thật sự là một cái tên khiến cho người ta không thể
nào quên được.

Ánh mắt Lai Khắc lóe lên, nhớ lại vụ nổ khủng khiếp mười mấy năm trước. Khi đó
hắn vẫn còn là một gã tân binh vừa mới nhập ngũ, đi theo quân đội Liên Bang
phản công. Lúc đó bọn họ đã thành công trong việc mạo hiểm tiến hành một Bước
Nhảy Không Gian, đánh chiếm được một tinh cầu tài nguyên ngay trong bụng của
Đế Quốc. Nhưng mà ai ngờ nổi, đây lại chính là một cái bẫy của Đế Quốc. Vô số
binh lính của Đế Quốc cưỡi chiến hạm chen chúc xuất hiện, mà kho đạn của Quân
Đội Liên Bang lại phát nổ, trực tiếp tiêu diệt hơn một vạn sinh mệnh của Quân
đội Liên Bang, gián tiếp phá hủy niềm tin của Quân Đội Liên Bang!

Nếu không phải cuối cùng Cục Hiến Chương điều tra ra một gã gọi là Cơ Giáp Sư
Dư Phùng, trong chuyện kho đạn bị nổ kia, hắn nắm vai trò chủ chốt, hơn nữa
cũng chính gã Cơ Giáp Sư Dư Phùng này đã đem toàn bộ bản đồ hành quân của binh
lực Quân Đội Liên Bang cung cấp cho phe Đế Quốc… chỉ sợ đến bây giờ tầng lớp
lãnh đạo của Liên Bang còn bị chìm trong sự chỉ trích kịch liệt của toàn dân,
mọi người cũng không biết nguyên nhân của trận thảm bại kia là gì nữa.

Thật sự là một gã đáng chết… không, phải nó là hắn chết cả vạn lần vẫn không
hết tội. Trong lòng Lai Khắc nghĩ như thế. Bất quá, thân là một gã Quân nhân
Liên Bang, hắn cho rằng mình nên tự tay bắt sống gã Cơ Giáp Sư này, đem về
Liên Bang, trước mặt mấy trăm triệu người toàn Liên Bang tiến hành phán xử
hắn. Chỉ có chút quái dị chính là… rõ ràng lúc đầu khi tiếp nhận mật lệnh từ
Bộ Quốc Phòng, chính là tìm mọi cách bắt sống người này, chỉ khi nào hắn phản
kháng, tình thế bất khả kháng mới giết trước báo sau. Nhưng mà, ngay ngày hôm
qua, khi vừa đến trên không của đại khu Đông Lâm, hắn nhận được một chỉ lệnh,
chính là trực tiếp xử tử gã tội phạm phản quốc này.

Mệnh lệnh này trực tiếp thông qua con đường truyền tin của tầng lớp cao cấp
nhất mà đưa tới, cho nên Lai Khắc cũng không có nghi ngờ, càng không đào sâu
tìm hiểu về sự mâu thuẫn này. Hắn đeo cặp kính râm, nhìn lên mấy hình ảnh cùng
với tư liệu hiển thị trên màn hình lớn trên tường, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Tội phạm cấp I Dư Phùng, dùng tên giả là Phong Dư, sống trong một cửa hàng sửa
chữa, địa chỉ số 4 đường Hương Lan, thủ phủ Hà Tây Châu, đại khu Đông Lâm.
Kiếm sống bằng nghề sửa chữa đồ điện tử. Khóe môi nhếch lên của Lai Khắc dần
dần thẳng lại, về phần thông tin của gã Cơ Giáp Sư này, hắn đã nắm gần như đầy
đủ. Các mối quan hệ xã hội của hắn cũng toàn bộ nằm trong tư liệu cả. Chỉ có
điều mà Lai Khắc còn không rõ, gã Cơ Giáp Sư này đã dám phạm tội phản quốc, vì
sao lại chạy sang đại khu Đông Lâm trốn chui trốn nhủi mười mấy năm, mà không
lựa chọn chạy sang Đế Quốc an hưởng tuổi già cơ chứ?

Một lần cuối xác nhận lại vị trí chính xác của gã Cơ Giáp Sư trong đại khu
Đông Lâm, Lai Khắc chậm rãi xoay người lại, nhìn về hơn mười gã đội viên ở
phía sau, lạnh lùng mở miệng nói:

– Tất cả các quan hệ xã hội của mục tiêu đều đã được các cảnh sát của Đông
Lâm theo dõi. Cái chúng ta cần phải làm chính là… tiêu diệt mục tiêu.

– Tuân lệnh!

Hơn mười gã đội viên lập tức trả lời, khiến cho trong toàn bộ khoang thuyền
đều quanh quẩn một cỗ sát khí mãnh liệt. Lai Khắc gỡ cặp kính râm trên mặt
xuống, ấn vào máy truyền tin trên tay, một cỗ sóng điện truyền về phía đại khu
Đông Lâm. Bắt đầu từ giờ khắc này, Tổng Cục Cảnh Sát của đại khu Đông Lâm đã
bắt đầu chiến dịch dọn dẹp bên ngoài, còn đám quân đội của Tây Lâm đóng sẵn
tại Đông Lâm đã trực tiếp nhận được mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng, bí mật phối
hợp với bọn họ chuẩn bị hành động.

– Không được xem nhẹ đối thủ của các ngươi. Những tư liệu mà các ngươi nhìn
thấy cũng không hoàn toàn đầy đủ. Gã Cơ Giáp Sư tên gọi Dư Phùng này, cũng
chưa từng đạt được thành tích xuất sắc gì trong Học Viện Quân Sự II, nhưng mà,
đó chính là bởi vì hắn căn bản cũng không phải là học viên! Hắn chính là một
gã huấn luyện viên đầu tiên trong lịch sử Học Viện không cần đọc qua kinh
nghiệm quân sự cũng có thể giảng dạy!

Lai Khắc lạnh lùng nhìn mấy gã thuộc hạ đang đọc tư liệu, mạnh mẽ nói:

– Năm đó Liên Bang đã từng cử một đội quân tinh nhuệ một trăm thành viên đuổi
theo bắt hắn, nhưng vẫn để hắn chuồn mất, các ngươi nếu dám khinh suất, ta sẽ
phạt nặng các ngươi đó!

Nói xong những lời này, hắn đi tới trước mấy kiện hàng quân dụng được phủ bởi
lớp giấy dầu màu xanh phía trước, hít sâu một hơi, dùng sức kéo mạnh lớp vải
dầu, lộ ra mất kiện vật dụng kim loại hình thù kỳ dị bên dưới, phát ra sát khí
tràn ngập. Đó chính là… Cơ Giáp!

– Xuất phát!

o0o

Từ trong quán cà phê trên góc đường vang ra tiếng đàn dương cầm dìu dặt. Hứa
Nhạc, gương mặt tươi cười, vừa đi chầm chậm theo làn nhạc trên Phố Chung Lâu,
vừa khẽ cười nói với những hàng xóm láng giềng chung quanh. Quả thật có thể
dùng hai từ chầm chậm để hình dung tướng đi của hắn, bởi vì bước chân hắn đang
đi tựa hồ như là có một nhịp điệu nhất định nào đó, hoàn toàn không giống gì
bộ dáng trầm ổn thành thật thường ngày của hắn.

Thời gian đã trôi qua hơn hai năm. Cuộc sống của cư dân đại khu Đông Lâm cũng
không có gì biến hóa, quán cà phê không hề thay đổi, quán rượu cũng không thay
đổi. Thời gian trôi qua tựa hồ đối với cái thành phố này căn bản không hề ảnh
hưởng chút nào. Nhưng mà Hứa Nhạc lại thay đổi rất nhiều, hắn cũng giống như
cô nữ diễn viên tóc tím ở Tinh Quyển thủ đô xa xôi, đều tăng thêm hai tuổi
nữa. Chỉ có điều là sinh nhật của Giản Thủy Nhi có vô số kẻ si dại nàng trên
toàn bộ Liên Bang chúc tụng, còn ngày sinh nhật của Hứa Nhạc lại không hề có
ai quan tâm tới, ngoại trừ chính bản thân hắn.

Trong hai năm nay, hắn đi theo gã chủ cửa hàng sửa chữa kia học tập các tri
thức về sửa chữa máy móc, lại từ đại học Châu Lập mượn về vô số sách vở đủ các
chủ đề để mở mang kiến thức. Tối nào cũng tiến hành đứng Trung Bình Tấn, múa
Cương Ngạnh vũ đạo, ngay cả một kẻ trì độn như hắn cũng có thể nhận ra hiện
tại thân thể của mình thật sự đã càng ngày càng giống cỗ đệ nhất máy móc theo
như lời Phong Dư đã nói, càng ngày càng tuân theo sự chỉ huy của chính mình.

Trong hai năm nay, đám cư dân của phố Chung Lâu cùng với đường Hương Lan đều
biết rằng trong cửa hàng sửa chữa có một gã thiếu niên học việc lương thiện
cùng với cần cù. Mà bản thân Hứa Nhạc cũng không có cảm giác gì đặc biệt, mỗi
ngày vẫn cứ thành thành thật thật mà sống. Hàng xóm láng giềng bình thường nếu
có chuyện gì cần, hắn đều ra tay giúp đỡ. Mà hôm nay hắn cao hứng như vậy, có
lẽ bởi vì trong cuộc thi chiêu sinh sĩ quan Bộ Quốc Phòng, hắn đã thuận lợi
thông qua phần thi lý thuyết, chuẩn bị tham gia cuộc thi thực hành. Vừa rồi
hắn còn cùng với Lý Duy uống một chầu bia chúc mừng bên chợ đen.

Nghĩ đến việc sắp được gia nhập quân đội, đi đến Tinh Quyển thủ đô học tập,
Hứa Nhạc cảm thấy mục tiêu của cuộc đời mình đã sắp sửa đạt được, vì thế hắn
mới bày ra bộ dáng vui vẻ như thế. Ở đầu phố nhìn thấy một cụ già đang muốn
băng qua con đường đầy xe cộ qua lại, hắn liền tự nhiên bước tới, cầm lấy tay
của đối phương.

– Để tôi dắt ông qua đường.

Hứa Nhạc cười nói.

o0o

Sau khi dắt ông lão qua đường xong, hắn liền quẹo vào ngõ nhỏ đi về phía cửa
hàng sửa chữa. Nháy mắt, hắn liền phát hiện bản thân mình đã lâm vào nguy
hiểm.

Cả một đám quân nhân đông nghẹt, mặc mũ giáp khắp người, còn có một lớp áo
chống đạn đen ngòm, toàn thân võ trang đầy đủ, đã bao vây chung quanh hắn. Một
cỗ khí tức thiết huyết kinh khủng ập tới, trong hoàn cảnh im lặng như tờ này
có vẻ cực kỳ kinh tâm động phách.

Vô số nòng súng tối om, lạnh ngắt nhắm thẳng vào đầu Hứa Nhạc. Trong số đó,
một cái nòng súng gần nhất đã trực tiếp chỉa thẳng vào huyệt Thái Dương của
hắn, truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.