Gian Khách – Chương 14: Hành trình của một kiện vật chứng ( 1) – Botruyen

Gian Khách - Chương 14: Hành trình của một kiện vật chứng ( 1)

– Sao ngươi biết ta đi đến đại học châu lập?

Hứa Nhạc cúi đầu hỏi. Lý Duy cũng không có chú ý tới tâm tình trầm trọng của
người đồng bạn, vừa cười vừa nói:

– Ngươi vào cửa hàng sửa chữa, lúc này rất nhiều người đã biết, ta thấy
chuyện này tuy không có gì phiền phức, nhưng dù sao cũng là đồ vật do ngươi
khổ cực làm ra, cho nên cũng phải báo cho ngươi biết một tiếng.

Không có phiển phức gì? Thật vậy chăng? Trong lòng Hứa Nhạc tự hỏi một câu,
nhưng cũng không tìm ra được đáp án. Cây gậy kích điện đó dùng một chút công
nghệ chế tạo trong quân đội, nếu như cục cảnh sát thực sự muốn điều tra, liệu
có thể tìm ra đầu mình không? Rồi lại tìm ra được Phong đại thúc, rồi tìm được
thân phần đào binh( lính đào ngũ) của hắn?

Hứa Nhạc chắc chắn rất giận Lý Duy vì đã đem cây gậy kích điện làm mất, bởi vì
lúc trước hắn đã nhiều lần căn dặn qua việc này, nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt
đầy vẻ uể oải của Lý Duy, trong lòng Hứa Nhạc liền mềm nhũn, không nói gì
thêm, nghe nói trong vòn một tháng này, Lý Duy một mực mở rộng địa bàn, chắc
là cũng rất mệt mỏi rồi.

Vũ khí trong quân đội lưu lạc tới chợ đem chắc là cũng nhiều, chiếc gậy kích
điện lại được giấu trong chiếc TV quyển trục, tuy rất rất khéo léo, nhưng chắc
cũng không làm cho người khác chú ý quá nhiều. Hứa Nhạc tự an ủi vài câu trong
lòng, rồi vỗ vỗ vai Lý Duy, nghiêm túc nói:

– Ngươi cứ coi như chưa từng nhìn thấy vật đó, nhưng mà . . . Vẫn là câu nói
trước kia, không cần ngươi cứ phải đánh đánh giết giết, sau này cũng phải tìm
kiếm một công việc đàng hoàng đi.

– Bây giờ Đông Lâm còn có cái gì gọi là công việc đàng hoàng? Ngươi không
thấy biểu tình ầm ĩ trên đường phố ngày hôm nay sao? Thất nghiệp đã tới 30%
rồi, cái này là còn chưa tính tới mấy vị trưởng bối được thu xếp sau khi công
ty liên hợp khai thác khoáng vị phá sản đấy.

Lý Duy sờ sờ mái tóc vàng, quật cường nói:

– Ta muốn trở nên nổi bật, ta không muốn cả đời phải phải ăn nhờ phúc lợi xã
hội mà sống.

– Biểu tình?

Hứa Nhạc cảm thấy kinh hãi, từ trước đến nay ở Đông Lâm đại khu có rất ít
người cảm thấy hướng thú với chính trị, sự việc lần trước ở Phố Chung Lâu có
thể coi là một sự kiện rất lớn rồi, sao lại còn có học sinh không chịu học
hành cho tốt, lại muốn đi biểu tình nữa chứ?

– Có rất nhiều người đã tới xem náo nhiệt, có người nói là do hiệp hội cựu
chiến binh tổ chức.

Lý Duy đưa tay đỡ chồng sách nặng trịch, vừa bước đi trên đường, vừa giải
thích:

– Nghe nói hình như bầu cử ở Tinh Quyển Thủ Đô xảy ra vấn đề, Đảng đối lập
cho rằng không công bằng, tên tổ chức biểu tình lớn trên toàn liên bang.

– Ác.

Lúc này Hứa Nhạc đang có nỗi lo trong lòng, nên chỉ tùy tiện hưởng ứng một
tiếng.

Hắn cùng với những cô nhi giống như Lý Duy, đối với phương diện chính trị hoàn
toàn không biết gì cả, kính nhi viễn chi, không dám chạm đến, càng không có
hứng thú. Tuy trong xã hội liên bang quả thực vẫn còn nhiều thứ không bình
đẳng, ví dụ như 7 đại gia đứng đầu thượng tầng xã hội, luôn luôn được hưởng
tất cả những thứ tốt đẹp hơn so với dân chúng phổ thông, làm những điều mờ ám,
nhưng lại luôn luôn khoác trên mình cái áo khoác chính nghĩa đại diện cho pháp
luật . . . Nhưng những điều đó và bọn họ thì có quan hệ gì? cuộc đời của bọn
họ vốn là từ những những điều không công bằng như vậy mà lớn lên, sớm đã thành
thói quen, khó mà tạo nên bầu nhiệt huyết cho họ.

Về tới cửa hàng sửa chữa Hương Lan trên quảng trường số 4, Hứa Nhạc có chút do
dự khi đem tin tức về cây gậy kích điện, nói cho ông chủ Phong Dư. Nhưng ngoài
ý liệu của hắn, Phong Dư đại thúc không một chút lo lắng, dường như hắn cho
rằng cái thân phận thợ sửa chữa máy móc trong quân đội bỏ trốn của mình, tuyệt
đối sẽ không bị lộ ra ngoài ánh sáng.

Sự thực cũng xác thực như vậy, hơn mười ngày kế tiếp sau đó, Đông Lâm đại khu
ngoài sự kiện cuộc biểu tình toàn liên bang làm cho kinh hoàng ra, không không
có chuyện gì mới phát sinh. Các bang phái tranh đấu với nhau sử dụng vũ khí do
quân đội chế tạo, chỉ là một chuyện nhỏ trong xã hội liên bang, không có một
đại nhân vật nào lại rảnh rỗi mà để mắt tới một cửa hàng sửa chữa nhỏ bé.

Nhưng Hứa Nhạc vẫn rất cẩn thận, hắn vẫn có một loại cảm giác gì đó làm cho
bản thân khó có thể an tâm, hắn nghĩ cây gậy kích điện khi lưu lạc tới cục
cảnh sát nhất định sẽ đem lại cho mình một loại phiền phức gì đó, nhưng lại
không biết loại phiền phức này lớn nhỏ tới mức nào, vì vậy hắn bắt đầu tăng
mạnh cường độ tập luyện các loại động tác kia, thông thường khi trở lại hầm mỏ
làm bạn với mèo hoang, hắn càng không ngừng luyện tập vũ đạo cứng nhắc.

Có một ngày, Phong Dư dùng ánh mắt châm chọc nhìn vào cơ thể đầy mồ hôi của
hắn:

– Không phải cậu luôn nói, lực lượng cá nhân khi đối mặt với máy móc kim loại
không hề có tác dụng gì hay sao?

Hứa Nhạc nhắm mắt cảm thụ từng sợi cơ trong cơ thể đang không ngừng run rẩy,
cùng với sự run rẩy ngày càng nhanh hơn, hắn đang nỗ lực tìm kiếm tác dụng
thực sự của loại run rẩy này, âm thanh run rẩy, cắn răng đáp lại:

– Cho tới giờ, tôi vẫn không thay đổi nhận xét của mình, nhưng vấn đề ở chỗ,
vạn nhất cục cảnh sát thực sự tới bắt chúng ta, ông cũng không còn tiền cho
tôi lắp ráp máy móc nữa . . . Đương nhiên, cho dù có, tôi cũng sẽ không dùng.
Ngoài cách đem chính mình trở nên ngày càng mạnh hơn, còn có biện pháp nào
nữa?

– Cậu vẫn lo lắng về cây gậy kích điện đó à?

Phong Dư cau mày, không hiểu vì sao đứa nhỏ này lại có tính cẩn thận chặt chẽ
bẩm sinh như vậy, đột nhiên mỉm cười nói:

– Đừng quên sau gáy cậu còn có vi mạch, dưới sự quản lý của Hiến Chương thứ
nhất, nếu như cục cảnh sát thực sự muốn bắt cậu, cậu có thể chạy đến nơi
nào?Lẽ nào lại muốn giống như hàng trăm lưu dân, chạy về phía bọn đế quốc làm
phản tặc?

Hệ thống giám sát và điều khiển bằng inte trải rộng toàn bộ liên bang, theo lý
luận mà nói, có khả năng khống chế được tất cả mọi hành vi tội phạm phát sinh.
Nhưng Hứa Nhạc nghe xong câu đó cũng không hoảng hốt, nghiêm túc nói:

– Trước đây cũng như vậy, ông cũng là lính đào ngũ mà vẫn sống rất tốt, tôi
tin ông nhất định có biện pháp.

– Khẩu khí thật lớn, trên đời này nếu có người có thể thật sự loại bỏ được vi
mạch trong cơ thể mà không kinh động tới hệ thống quản chế, thì hắn nhất định
có thể nhận được phần thưởng Tinh Vân.

Bộ dáng tươi cười của Phong Dư có chút trào phúng:

– Cuối tuần trước mới là sinh nhật lần thứ 16 của cậu, sao lại cẩn thận như
vậy chứ, so với lão già như ta đây còn cẩn thận hơn nhiều, thật sự là rất
hoang đường.

Hứa Nhạc trả lời một cách mỉa mai:

– Đừng quên lần đó miệng ông bị sâu răng, để cho bác sỹ nha khoa thay cái
mới, mà không bị chính phủ và quân khu bắt bớ, ông đã phải trả một cái giá cực
cao, thế mà giờ này lại còn không biết xấu hổ đi trào phúng tôi cẩn thận.

Phong Dư bất đắc dĩ lắc đầu, không có phản bác.

o0o

Sau một ngày đêm bình tĩnh suy nghĩ, ngay cả Hứa Nhạc cũng bắt đầu cho rằng
mình đã thực sự quá mức nhát gan. Nhưng hai người trong cửa hàng sửa chữa cũng
không biết rằng, ngay trong thành phố này, còn có một người cũng giống như bọn
họ, cũng lâm vào loại khổ não như thế. Người này chính là phó cục trưởng phân
cục 2 cục cảnh sát, Bảo Long Đào. Từ mấy tháng trước khi Châu trưởng văn phòng
rơi vào việc xấu hổ đó, lực ảnh hưởng của hắn trong cục cảnh sát đã bị suy yếu
nghiêm trọng.

– Muốn một vật làm vật chứng thì phải viết báo cáo, hơn nữa bản báo cáo này
lại cần thời gian hai tháng để phê duyệt.

Bảo phó cục trưởng nhìn chiếc túi đang đựng ống kim loại ở trên tay, nở nụ
cười tự giễu, với chức vị của hắn, nếu là trước đây, đâu cần nhiều phiền phức
như thế chứ.

Cứ nghĩ tới điều này, trong đầu hắn hận ý đối với đám cô nhi càng đậm hơn, nếu
không phải bởi vì sự kiện của Phố Chung Lâu, mình làm báo cáo điều tra sớm đã
được phê duyệt lâu rồi, mấy gia tộc ở Tinh Quyển Thủ Đô cũng không đến mức
chẳng thèm quan tâm đến mình lâu như vậy. Nhưng trong mấy ngày này, hắn cũng
không dám tiến hành trả thù đám cô nhi, bởi vì hắn còn chưa rõ ràng, người
dùng chiếc mũ che khuất khuôn mặt ngày hôm đó, có thực sự là đặc cảnh của liên
bang hay không.

Đeo bao tay, nhấc chiếc tui có chứa ống kim loại lên, Bảo phó cục trưởng híp
mắt, nhìn dụng cụ phát ra dòng điện được chế tạo tinh xảo ở bên trong, trong
thâm tâm hắn cho rằng đồ vật này và chiếc gậy kích điện của tên đặc cảnh liên
bang kia liệu có quan hệ gì hay không. Loại vũ khí của quân đội tuy lưu lạc
tới chợ đêm không ít, nhưng giá cả cũng rất cao, đám cô nhi này hẳn là không
có tài lực như vậy được.

Trầm mặc tự hỏi một hồi lâu, Bảo phó cục trưởng tiếp tục điều tra tiếp việc
này, đương nhiên, hắn không dám tự mình đi điều tra, mà hắn nhằm vào cây gậy
kích điện, hắn muốn xác nhận một chút, có phải thật sự có đặc cảnh liên bang
tiến vào Hà Tây hay không?

Ở Tinh Quyển Thủ Đô, Bảo phó cục trưởng có mấy chiến hữu làm tại cơ quan
nghiên cứu, chắc là có khả năng giúp đỡ việc này. Sau khi điền tên và địa chỉ
người nhận lên bưu kiện công vụ, Bảo phó cục trưởng liền phân phó cho thư kí
đem kiện vật chứng này ra ngoài, gửi tới khoa giám định của viện nghiên cứu số
17- Thượng Lâm khu.

Vị phó cục trưởng thất thế chẳng qua chỉ muốn theo bản năng làm rõ chuyện này,
nhưng thật không ngờ, việc làm lén lút này của hắn, sau này lại tạo thành ảnh
hưởng rất lớn tới tương lai của liên bang.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.