Mỏ quặng nằm ở bên sườn núi, đối mặt với bầu trời đêm an tĩnh ở phía tây,
hoàng hôn màu đỏ đang chìm xuống bỏ lại con người và muôn thú ở phía sau, bầu
trời của Đông Lâm đại khu vẫn ảm đạm như vậy, giống như có một tầng lưới vô
cùng lớn, bao phủ ở phía trên bầu khí quyển. Trong hoàn cảnh các tia sáng biến
ảo u đạm đó, thân ảnh mờ nhạt của Hứa Nhạc đang không ngừng vặn vẹo, y theo
động tác trong bộ sách võ thuật, , xoạc chân, vặn mình, đứng tấn, xuất quyền,
lật cổ tay, giật chỏ. . .
Phong Dư ở bên cạnh bình tĩnh nhìn, không nói một lời nào. Đã hơn một năm rồi,
thiếu niên này đã đem toàn bộ các động tác thuộc làu, không có một chút sai
sót, thậm chí ngay cả độ nghiêng của mỗi đầu ngón tay, cũng không sai lệch một
phân.
Những động tác nhìn qua không có vẻ gì là phức tạp, rõ ràng không thể coi là
các động tác thể dục, bởi vì các động tác này hơi có phần rời rạc, hơn nữa
động tác lại chậm rãi quá mức, trông giống một điệu múa hơn. Vấn đề ở chỗ, nếu
đem so sánh với một số điệu ca múa ở Thượng Lâm, điệu múa vừa rồi có vẻ hơi
cứng nhắc.
Cứng không phải không lưu loát, mà là rất khó khăn, mỗi động tác của Hứa Nhạc
có vẻ tàn nhẫn, có cảm giác như gân cốt da thịt đang bị giày xéo, làm cho máu
tươi chảy đầm đìa.
Cứng nhắc không phải đông cứng, mà giống như một lưỡi đao sắc được đặt trong
lớp thủy tinh được cường hóa, hoặc giống như những tảng đá ở Đông Lâm được đặt
dưới lớp cỏ dài vô cùng vô tận, mỗi một động tác đều nhanh nhẹn dứt khoát như
vậy.
Điệu múa ” cứng nhắc” này phân tích ra, đại thể có mười động tác, cứ hai động
tác lại có phương hướng trái ngược với nhau. Đến khi Hứa Nhạc chăm chú thu bàn
chân phải lại, đang ở tư thế ngồi xoạc liền lấy một tư thế kỳ quái để đứng
dậy, lúc này toàn bộ điệu múa mới hoàn toàn kết thúc.
Nhìn qua cũng không phức tạp, khối lượng vận động cũng không lớn, nhưng trên
mặt Hứa Nhạc đã có một tầng hơi nước nóng hầm hập che phủ, khuôn mặt hắn đã
trở lên đỏ ửng như bầu trời của Đông Lâm đại khu. Mồ hôi đã thấm ướt quần áo
của hắn, từng giọt mồ hôi dọc theo góc áo rơi xuống, cho nên có thể thấy được,
các động tác chỉ vẻn vẹn trong thời gian ngắn, nhưng hắn đã phải bỏ ra rất
nhiều tinh lực.
Hứa Nhạc chậm rãi hô hấp, hồi lâu không nói ra lời. Thân thể người thiếu niên
vốn có vẻ thon gầy, nhưng lúc này đã tràn ngập một cỗ lực lượng ẩn mà không
phát, đường cong thân thể cực kỳ đẹp, không biết qua mấy năm nữa, khi hắn hoàn
toàn trưởng thành, thân thể này sẽ còn phát triển thành gì nữa.
Hắn bảo trì trầm mặc không chỉ bởi vì mệt, mà còn bởi vì hơn 600 khối cơ bắp,
lúc này đã bị cảm giác đau nhức hoàn toàn chiếm cứ, làm cho Hứa Nhạc ngay cả
một đầu ngón tay út cũng không thể cử động. Mỗi một sợi cơ trong cơ thể lúc
này dường như đang hô hấp, bành trướng, xung đột–Giống như ma sát của kim
loại với nam châm, làm cho người ta đau khổ tới cực điểm.
Sau trận đau nhức khổ sở, là một trận run rẩy hoàn toàn tự phát, dường như ở
sâu trong cơ thể Hứa Nhạc phát ra, dọc theo những tuyến đường nhỏ do các mô
liên kết và các dây thần kinh của cơ thể tạo thành, không ngừng tỏa ra bốn
phía, làm cho từng phần ra thịt lộ ra ở bên ngoài nổi lên từng viên nhỏ, sau
đó lại biến mất, giống như có một lực lượng vô hình, đang chạy dưới lớp da của
hắn vậy.
Ống quần không có gió đêm nhưng cũng bắt đầu lay động, che đậy sự thật là hai
chân hắn đang không ngừng run rẩy.
Hứa Nhạc không rõ vì sao cơ thể của mình đang dần dần nóng lên, giống như xuất
hiện một loại ma sát ảo, hắn không biết, đó là bởi vì các các bó cơ trong cơ
thể do nhiều sợi protein ma sát tạo thành. Đương nhiên hắn cũng không biết
những khối cơ này tại sao lại run rẩy, đó là đại biểu cho cái gì, có cái lợi
gì . . . Hắn chỉ nhớ ông chủ của hàng sửa chữa đã nói qua, phải đem nỗi thống
khổ này nhớ kỹ ở trong lòng, phải đem từng loại đau đớn khổ sở đó nhớ kĩ từng
điểm nhỏ.
o0o
Thay bộ quần áo đã bị mô hôi làm ướt sũng, tắm rửa sạch sẽ, Hứa Nhạc cảm thấy
thật sảng khoái, hắn lại lần thứ hai cúi đầu bò lên trên hầm mỏ, uể oải ngồi
bên cạnh Phong Dư, sắc mặt có phần trắng bệch, nhìn qua giống như đã trải qua
một đợt bệnh nặng. Phong Dư cũng không để ý đến hắn, chỉ tùy ý nhìn vào chiếc
mành hình ở trên đùi của mình, ánh sáng màu lam nhạt chiếu trên mặt, làm cho
khuôn mặt của ông của cửa hàng sữa chữa này thêm vài phần cảm giác lãnh khốc
âm nhu.
– Mạng nội bộ không thể xác định được là Bảo Long Đào có nhận ra tôi hay
không.
Hứa Nhạc có chút mệt mỏi mỏi nói. Hắn chỉ liếc mắt nhìn vào ánh sáng quen
thuộc hắt ra bên ngoài, là hắn biết, hôm nay ông chủ lại len lén xâm hệ thống
mạng của cảnh sát liên ban, lần trước ở Phố Chung Lâu hắn đã nhờ thủ lĩnh của
bang cô nhi – Lý Duy hỗ trợ, cũng bởi vì ông chủ của hàng, đã đem tra xét tất
cả tin tức về Châu trưởng văn phòng và Cục cảnh sát thật cẩn thận.
Nhân vật có thể xâm nhập vào mạng nội bộ của chính phủ, đương nhiên không phải
là người đơn giản, chẳng qua ông chủ cửa hàng nhìn qua có vẻ rất bình thường
này, trong hai năm gần đây thỉnh thoảng lại mang đến cho Hứa Nhạc vài điều
kinh ngạc như vậy, cho nên hắn cũng không có gì kinh ngạc, dù sao đó cũng
chẳng phải là điều kinh hỉ gì.
Đôi khi Hứa Nhạc còn suy đoán, năm đó trong quân đội ông chủ đến tột cùng đã
phải phải sai lầm gì, đến nỗi một người thợ tài giỏi như thế, cũng phải đào
ngũ. Hai năm nay, hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng, có khi hắn nghĩ mình đã
gặp phải một nhân vật nằm vùng ở trong phố phường, rất giống như các tiết mục
trong các bộ phim truyền hình vậy.
Hứa Nhạc không muốn nghe về quá khứ của ông chủ, một mặt bởi vì hắn thật sự
không có hứng thú, hắn chỉ muốn học tri thức về phương diện sửa chữa máy móc,
có đôi khi hắn lại có chút cảnh giác và kiêng kị đại thúc Phong Dư thần bí, có
phải và mình đã vào nhầm vào nhầm hang ổ đạo tặc? Về phương diện khác, Hứa
Nhạc biết ông chủ Phong Dư, ngoại trừ vẻ ngoài cực kỳ lãnh tĩnh ra còn ẩn chứa
điều khác nữa, cuộc sống cô nhi làm cho Hứa Nhạc có một loại bản lĩnh – đoán ý
người khác qua lời nói và sắc mặt, hắn biết ông chủ cửa hàng sửa chữa nhìn như
vô hại, nhưng thực tế bên trong lại ẩn giấu một sự lạnh lẽo từ trong xương
cốt.
Hay nói cách khác, Hứa Nhạc biết rõ Phong Dư đại thúc thật ra là một người
lãnh huyết vô tình, nên hắn không dám mạo hiểm cái mạng nhỏ của mình.
– Bộ phận tin tức và bộ phận phát hành của đài truyền hình Hà Tây Châu bắt
đầu mâu thuẫn, xem ra người của Ủy Ban đại khu và Châu trưởng sẽ phải đấu
tranh một trận.
Phong Dư nhìn vào hình ảnh và chữ viết trên màn ảnh, vừa cười vừa nói:
– Lúc này Bảo Long Đào chăm sóc cho mình còn chưa xong, làm gì có khả năng mà
liên tưởng đến một cô nhi nhỏ bé như cậu nữa.
Nếu như có một người nào đó nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ sợ
người đó sẽ nghĩ chính ông chủ cửa hàng này là người đã kích động cuộc biểu
tình ở Phố Chung Lâu, hơn nữa bên trong đó còn ẩn giấu một âm mưu chính trị
cực lớn nữa. Nhưng Hứa Nhạc lại rõ ràng, nam nhân trung niên ở bên cạnh, đối
với những chuyện của tầng lớp trên căn bản không có hứng thú, hơn nữa bản thân
bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé, châm ngòi thổi gió thì có thể, nhưng
muốn thật sự ***ng tới những người này, chính là đi tìm đường chết.
Âm thanh quen thuộc vang lên, trên màn hình lài xuất hiện dung mạo của cô gái
tóc tím xinh đẹp. Người trung niên và chàng thiếu niên ngồi ở trên sườn núi
liền đồng thời im lặng, bắt đầu hoạt động giải trí quan trọng nhất mỗi buổi
tối, tiếp theo đó là từng đợt từng đợt âm thanh khen ngợi và tiếng nuốt nước
bọt ừng ực.
Dưới bầu tời đêm có màu hồng nhàn nhạt, từng tia sóng điện từ, tín hiệu điện
tử mắt thường không thể nhìn thấy được đang không ngừng giao thoa nhau, cuối
cùng biến thành những hình ảnh không giống nhau trên màn ảnh, tiến nhập vào
hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình ở Đông Lâm đại khu, tiến nhập vào trong mắt của
vô số người, làm phong phú thêm những giấc mơ của bọn họ.
Một tia sáng màu đỏ sậm vừa xẹt qua bầu trời, mang theo tiếng tiếng xé gió mơ
hồ, có lẽ đó là đội tuần tra khoảng không ngày càng thưa thớt của quân khu. Có
vài con mèo đen hoang, chui tới chui lui qua mấy đường hầm tự nhiên để vượt
qua hàng rào điện tử, coi hiến chương thứ nhất của nhân loại như không có gì,
tụ tập về phía cái đường hầm bỏ hoang, vui sướng tìm kiếm chút thức ăn thừa mà
hai người kia đã để lại.
Có một con mèo hoang đang ngậm một miếng thịt bò, nghi hoặc ngẩn đầu lên, nhìn
về phía hai người đang tụ vào một chỗ, thân ảnh vẫn có vẻ rất cô đơn.
o0o
Trong một ngõ ngách hẻo lánh của thành phố, có một đám cô nhi cô đơn cũng đang
tụ tập một chỗ, lúc này đang mang theo vẻ trầm mặc mà tràn đầy sát khí như
muốn chém người, đi nghênh ngang trên đường, thủ lĩnh- Lý Duy hai tay đang đặt
trong túi, đang gắt gao nắm chặt chiếc gậy kim loại– vật đã mang lại cho hắn
niềm tin mãnh liệt.