Gian Khách – Chương 110: Dư âm – Botruyen

Gian Khách - Chương 110: Dư âm

Tâm trạng Thi Thanh Hải lúc này rất tệ, bắt đầu từ lúc thượng cấp hắn đến Lâm
Hải này, tâm trạng của hắn chưa lúc nào tốt được.

Thân là một quân nhân chuyên nghiệp, hắn đã làm gián điệp trong Liên Bang bao
năm nay, luôn cẩn thận để che giấu thân phận của mình, hoàn thành rất nhiều
nhiệm vụ tổ chức giao phó. Hắn quả thực cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng có lúc
nghĩ lại, cũng cảm thấy tự hào và đắc ý. Nhưng hắn không ngờ, bản thân ở trong
Liên Bang vất vả cố gắng lâu như vậy, lại vì một cách nghĩ nảy sinh bất chợt
của tổ chức, lại phải đối diện với một cục diện hung hiểm như vậy…

Bất luận kết quả đàm phán giữa quân Phiến loạn và vị Thái Tử gia thế nào, Thi
Thanh Hải biết thân phận của mình đã không còn giấu được nữa, cho dù phía Liên
Bang tạm thời không để ý tới mình, nhưng sau chuyện này, Thai Gia nhất định sẽ
không để tâm để tính mạng của mình. Nếu như bị Chính phủ Liên Bang bắt, cái
chờ đón mình chắc chắn là án tù chung thân. Thi Thanh Hải biết trước mặt mình
đã không hề có bất cứ ánh sáng nào, chỉ nhìn thấy bóng tối kia lúc nào cũng có
thể ập đến.

Hắn cũng từng nghĩ bỏ đi như vậy, nhưng trong Liên Bang, hắn có thể đi đến
đâu? Trừ phi hắn trở về trong Hoàn Sơn Tứ Châu, nhưng tổ chức không mệnh lệnh
cho hắn bỏ đi, hắn không có lệnh mà trở về, thì với việc phản bội tổ chức cũng
không có gì khác biệt.

Trong sự nghiệp của quân Phiến loạn, những người như hắn, chỉ là những con cờ
lúc nào cũng có thể bị hy sinh, không ai để ý đến an toàn của hắn, sự thực này
khiến tâm trạng của hắn rất tệ hại, khuôn mặt anh tuấn kia cũng tràn đầy sự u
ám.

Hắn ngồi trên ven đê sông Hoa Hồng, đợi chờ phán quyết cuối cùng tới với mình,
kết quả không ngờ, lại đợi được cảnh tượng cô gái áo đỏ nhảy sông.

Đẩy Trâu Úc ngã xuống đất, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô gái, khuôn mặt đẹp mê
hồn kia, với người với mình đều có một nét cực kỳ tàn nhẫn, Thi Thanh Hải
không biết tại sao lại cảm thấy tức giận vô cùng, dùng âm thanh thấp trầm nói:

– Tôi thật không biết rốt cuộc cô có đầu óc không… Chẳng qua chỉ là một thằng
nhóc không chọn cô làm bạn lên giường, có đến nỗi đòi sống đòi chết không?

Trâu Úc bị ngã bổ vào thảm cỏ trên đất, trong mắt toàn là sự lạc lõng. Nhìn
trừng trừng vào khuôn mặt đáng ghét của Thi Thanh Hải, chợt gắng gượng giãy
dụa ra, rồi rít lên như tiếng sư tử Hà Đông:

– Đều tại anh! Đều tại anh!

Trâu Úc cũng không rõ bản thân mình có thích vị Thái Tử ca ca kia không. Vì
trong hai năm nay, cô cũng chỉ gặp đối phương hai lần. Nhưng trong những năm
nay, tất cả tất cả dường như đều đang thuyết phục cô, cô cần thích Thai Chi
Nguyên, bắt buộc phải thích Thai Chi Nguyên. Nhưng Song Nguyệt Vũ Hội ngày hôm
nay, nhưng lại khiến tất cả, tất cả trở thành bọt nước. Nghĩ tới vị phu nhân
luôn hào phóng thể hiện sự yêu thích mình, nghĩ tới sự chờ đợi của mình mấy
năm nay, cô cảm thấy trong lòng giá lạnh. Dường như không có chuyện gì đáng để
mình trân trọng.

Cho nên cô bỏ đám bạn của cô đi, bỏ khỏi vũ hội. Đến ven con sống Hoa Hồng
tĩnh lặng này. Có lẽ chỉ là nghĩ để đến quá khứ của mình trong những năm tháng
lạnh lẽo, chưa từng nghĩ lại mời một con sói đói đến.

Thi Thanh Hải là một tên trông có vẻ thanh tú yếu ớt, nhưng sức mạnh lại rất
lớn, Trâu Úc bị hắn ấn chặt cổ tay. Có giãy dụa thế nào cũng không thể nào lật
người dậy. Thi Thanh Hải cảm nhận thấy thân hình mềm mại dưới người mình,
trong thời khắc chuẩn bị cho cái chết. Hắn bỗng cảm thấy một sự kích thích đã
lâu không có. Đã làm công tử phong lưu mấy năm nay. Hắn dường như cũng đã chai
lì với phụ nữ. Nhưng hôm nay trên thảm cỏ này, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bất lực
hung hăng của Trâu Úc, hắn dần lại có phản ứng.

Trong đêm lạnh lẽo. Đôi nam nữ đối địch này, vì tao ngộ không giống nhau mà
nảy sinh ra những cảm xúc thất vọng bi ai giống nhau. Họ lăn lộn trên đám cỏ,
hằm hè nhìn nhau. Trâu Úc phát hiện sức lực của bản thân không thể nào bằng
người đàn ông này, im lặng nhìn hắn hồi lâu. Cố gắng dùng sức phần eo, vươn
người cắn một cái thật mạnh vào bàn tay Thi Thanh Hải.

Khuôn mặt anh tuấn của Thi Thanh Hải co dúm lại, mu bàn tay lập tức thấy máu
tươi chảy ra. Hắn giận dữ đánh một cái vào trán Trâu Úc, mắng:

– Cô vẫn tưởng tôi biết thương hoa tiếc ngọc chắc?

Trâu Úc lạnh lùng nhìn hắn, nói:

– Hoặc anh hôm nay giết tôi đi, hoặc anh đợi bị giết chết.

– Sự uy hiếp kiểu này một lần là đủ rồi.

Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hung dữ của cô gái, bỗng cảm thấy
bị kích thích, giọng nói thấp trầm:

– Đừng quên vừa rồi ở trong vườn hoa, khi cô uy hiếp tôi, tôi đã đối phó với
cô thế nào.

Vết thương trên khóe miệng của Thi Thanh Hải đã kiểm chứng cho màn kịch liệt
đượm nồng ở sau vườn hoa. Đôi nam nữ trên thảm cỏ tuyết mỏng dường như cùng
lúc nghĩ tới cảnh đó, trong mắt hiện ra một cảm xúc quái dị, dường như cùng
một động tác, hai đôi môi dính chặt vào nhau.

Hứa Nhạc đứng ở sát rừng cây, thẫn thờ nhìn cảnh tượng này trên ven đê sông,
có làm thế nào cũng không thể hiểu câu chuyện lại phát triển thành tiết mục
say đắm này, thầm nghĩ tên lưu manh Thi công tử này quả nhiên là lưu manh, còn
cô gái biến thái Trâu Úc này quả nhiên là biến thái, hắn chợt cảm thấy vô cùng
bội phục họ.

Không có chuyện của hắn, hắn lại không biết đi đâu, cũng nhạt nhẽo lắc đầu,
bước về hướng cổng sắt vườn lê.

o0o

Trong một gian phòng nào đó ở khu ký túc xá, vang lên âm thanh của chuông báo
tự động. Thi Thanh Hải lập tức mở to hai mắt, tuy trong lòng của tất cả đồng
nghiệp, hắn đều lười biếng đến cực điểm, trụy lạc đến cực điểm. Nhưng thói
quen sinh hoạt tốt được nuôi dưỡng ở một tên gián điệp, luôn phát huy tác dụng
ở bất cứ chỗ nào.

Tránh những chai rượu loạn xạ dưới giường, Thi Thanh Hải bước vào phòng tắm,
sau khi nhanh chóng tắm táp chải đầu xong xuôi, lại làm cho mình một bữa sáng
đầy dinh dưỡng, bắt đầu đọc tin báo điện tử ngày hôm nay, xem xong báo, hắn
ném đĩa thức ăn vào trong bồn nước, đi vào phòng ngủ, bắt đầu đăm chiêu nhìn
cô gái đang chìm trong mộng đẹp trên giường.

Bên ngoài đã là bầu trời đầy tuyết giá lạnh, phía sau cửa sổ lại ấm áp như mùa
xuân, toàn thân của cô gái trên giường trần trụi, bộ lễ phục màu đỏ ném ở một
góc trên giường, lớp lụa mỏng trên lễ phục đỏ loạn tứ tung… lộ ra chiếc lưng
trắng ngần mịn màng, và những đường cong quyến rũ ở phần eo hông.

Mặt cô gái đang ngủ hướng về phía cửa sổ, chỉ để chiếc lưng trần thon đẹp của
mình lộ về phía Thi Thanh Hải, làn da trắng như ngọc dưới tấm lụa đỏ, trông
thu hút người. Phần hông nở nang nửa kín nửa hở, chiếc chân thon mịn màng cũng
bị che kín, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét ẩn hiện, càng làm tăng thêm
sự ủy mị.

Thi Thanh Hải đã quên đêm qua đã uống bao nhiêu rượu, cả đời này của hắn không
biết đã trải qua bao nhiêu lần nhân duyên lộ thủy như vậy, nhưng lặng lẽ nhìn
người phụ nữ trên giường, nhìn những đường cong đều mê hoặc và mái tóc xoăn tự
nhiên của nàng, trong lòng có một cảm giác dị thường. Nếu như không phải vì
hắn đã rơi vào trong thời kỳ khủng hoảng sợ bị Liên Bang truy bắt, có lẽ hắn
mãi mãi sẽ không có quan hệ tình dục với loại đàn bà phiền toái này, đặc biệt
là hắn rất rõ gia thế của người đàn bà này và sự lạnh lùng tàn nhẫn của cô.

– Đừng giả vờ ngủ nữa.

Thi Thanh Hải lạnh lùng mở miệng nói:

– Hôm nay tôi còn phải đi làm.

Trâu Úc uể oải lật người lại trên giường, hai mắt vẫn nhắm, phần trang điểm
còn vương lại trên mi mắt không hề khó nhìn, ngược lại lại có một cảm giác
diễm lệ của hoa hồng sau cơn mưa. Cô vô thức kéo chiếc chăn mỏng màu đỏ, che
đi phần ngực đầy sức xuân của mình, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, hỏi:

– Mấy giờ rồi?

– Mười một giờ.

Nghe thấy giọng nói hơi khàn đi của Trâu Úc, vị hoa hoa công tử Thi Thanh Hải
lại cảm thấy rúng động tâm hồn, nghĩ tới sự cuồng nhiệt đêm qua, người con gái
trên giường dâm đãng tiếp cận khổ sở, đau đớn ban đầu, và thuận chảy lúc cuối
cùng.

Trâu Úc ngồi dậy trên giường, quay lưng lại bắt đầu mặc lại áo, hơi cúi đầu
xuống, lạnh lùng hỏi:

– Đừng cho bất cứ ai biết chuyện xảy ra đêm qua.

– Tôi cũng nghĩ như vậy.

Thi Thanh Hải bình thản nói.

Bóng lưng Trâu Úc hơi cứng lại, sau giây lát nói:

– Sau này đừng nói quen tôi.

– Tôi cũng nghĩ như vậy.

Câu trả lời của Thi Thanh Hải cũng vẫn bình thản lạnh lùng như vậy.

Trâu Úc mặc xong quần áo, bước ra ngoài cửa căn phòng, sau đó chợt buông ra
tiếng khóc, giọt nước mắt trên mặt cô lã chã như mưa, rửa sạch lớp phấn trang
điểm tồn đọng trên mặt cô.

Thi Thanh Hải lặng lẽ nhìn cô, biết người con gái này không phải vì thái độ
của mình mà khóc, có lẽ là đang khóc vì bản thân cô ấy không thể hoàn toàn
hiểu rõ chuyện? Hắn biết Trâu Úc đang khóc thật, tiếng khóc xé gan xé phổi,
khóc một cách tuyệt vọng, khóc cho quá khứ, khóc cho năm xưa, khóc cho mình,
khóc vì người khác…

Vị quan chức lưu manh của Cục Điều Tra Liên Bang này vô cùng hiểu phụ nữ, phụ
nữ cho dù là lúc khóc, cũng sẽ rất để ý xem khi mình khóc có khó coi lắm
không, chỉ khi thật sự coi mình như một chiếc cốc vỡ rồi, họ mới há miệng khóc
to, mặc cho nước mũi sụt sùi, đau khổ co gấp ngũ quan, giống như Trâu Úc lúc
này vậy.

– Đừng khóc nữa. Tôi là người sắp chết còn không khóc. Cô có gì mà đáng khóc.

Bộ dạng của Thi Thanh Hải âm trầm lạ thường.

Chính lúc này, tiếng máy điện thoại trong căn phòng chung cư vang lên. Thi
Thanh Hải cầm lên, chú ý tới ánh sáng đỏ trên máy, điều này có nghĩa là một
cuộc điện thoại bí mật đến từ một đường dây không được rõ, hơn nữa đã vượt qua
máy nghe lén của Cục Điều Tra cấp dưới của mình. Hắn im lặng giây lát, rồi
tiếp điện thoại, sau đó nghe thấy một âm thanh lạ lẫm:

– Mục tiêu bước đầu đạt thành, chúng tôi cần những thứ chi tiết hơn.

Sau khi nói một câu như vậy, điện thoại lại cắt cụp một cái, sắc mặt của Thi
Thanh Hải chợt sa sầm nghiêm trọng, lúc này hắn vẫn không biết kết quả và chi
tiết đàm phán của người trung niên đó và vị Thái Tử kia tối ngày hôm qua,
nhưng cuộc điện thoại này đã chứng tỏ, lần đàm phán này dường như đã thành
công, còn bản thân cũng không cần ngay lập tức bắt đầu chạy trốn.

Công việc đã bắt đầu, Thi Thanh Hải gác máy xuống, hít một hơi thật sâu. Lúc
quay đầu mới phát hiện cô gái áo đỏ sớm đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

o0o

– Gần đây tôi rất bận.

Hứa Nhạc im lặng nghe tiếng nói bên kia đầu điện thoại, không trả lời, vô cùng
nghiêm túc nghe Thi Thanh Hải nói.

– Anh biết tôi là nhân viên của Cục Điều Tra, thường phải chấp hành những
nhiệm vụ không được vinh quang lắm, cho nên nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ
biến mất.

Thi Thanh Hải bên đầu kia nhẹ nhàng nói:

– Nếu như có ngày nào tôi thật sự biến mất, anh cũng không cần quá lo lắng,
cũng không cần thử tìm tôi.

Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng Hứa Nhạc lại cảm thấy một sự dự báo không được tốt
trong đó. Hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng trong giọng điệu của người bạn này, có
thể nghe ra đối phương không thể nói ra nguyên nhân thực sự.

– Vấn đề lúc này là, nhiệm vụ của tôi là một nhiệm vụ bí mật, sau khi tôi mất
tích, có lẽ Cục Điều Tra sẽ tiến hành điều tra anh.

Giọng nói bên kia của Thi Thanh Hải bỗng trở nên nghiêm túc:

– Anh cứ nói theo sự thật là được rồi, đừng có ý đồ che giấu trước mặt những
nhân viên chuyên nghiệp, anh không thể giấu được họ đâu. Hơn nữa chúng ta chỉ
là bạn bình thường, họ có lẽ có thể điều tra rõ. Tôi không biết làm thế nào mà
anh lại quen biết với Thai Chi Nguyên, hiện tại cũng không cần thiết phải
biết, tôi chỉ nhắc anh, nếu sau khi tôi mất tích, anh gặp phải phiền phức nào
lớn, có thể thử nói tên của hắn ra, tin rằng có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hứa Nhạc vẫn lặng yên nghe lời Thi Thanh Hải giao phó lại, nhưng đến lúc này,
cuối cùng cũng không nén được lên tiếng hỏi:

– Nhiệm vụ có bí mật hơn nữa cũng có ngày hoàn tất… Nếu như việc mất tích của
anh mang theo nghĩa không quay về nữa, tôi hy vọng anh vẫn có thể thông báo
với tôi một tiếng, dù gì tôi cũng không có mấy người bạn trong Liên Bang.

Giọng nói của Thi Thanh Hải bên đầu kia dừng lại trong giây lát, nói:

– Tôi sẽ cố gắng tranh thủ.

Hứa Nhạc nắm chặt cái di động, đôi mắt theo thói quen nheo lại, nghiêm túc
nói:

– Không cần biết hiện tại anh đang gặp phiền phức nào, hy vọng anh có thể bảo
trọng.

Từ sau cuộc điện thoại này, Thi Thanh Hải biến mất trong cuộc sống của Hứa
Nhạc, qua mấy ngày, thậm chí Hứa Nhạc còn chạy đến phòng Ngoại cần Lâm Hải tìm
hắn một lần, kết quả nhân viên trong bốn khoa đều nói, Khoa trưởng Thi đã xin
nghỉ phép dài hạn hai tháng, ai cũng không biết hắn đi đâu. Hứa Nhạc không nén
lại được sự lo lắng, nhưng trong tình hình không liên lạc được với đối phương,
hắn thực cũng không còn cách nào.

Biến mất đồng thời cùng với Thi Thanh Hải, còn có tên Thai Chi Nguyên thần bí
kia.

Trong một đêm nọ, Hứa Nhạc mạo hiểm vào khu H1 một lần, nhưng lại trong phòng
nghỉ ngơi không phát hiện sự tồn tại của cà phê, có điều hắn xác nhận Thai Chi
Nguyên vẫn ở trong trường học, chỉ là dường như đang bận chuyện gì đó.

Thoáng chốc, Hứa Nhạc vô cùng bất mãn với cuộc sống của mình, vài người bạn
khó mà có được, lại tỏ ra xuất quỷ nhập thần, thần bí, nói biến mất là biến
mất, hắn hơi tức tối nghĩ rằng, chẳng lẽ trên thế giới này, còn có những tên
thân phận còn thần bí hơn mình?

o0o

Cuối thu đi qua, mùa đông đã tới, lớp tuyết dày đã bao phủ trên khắp các con
phố lớn nhỏ của Đại Học Thành Lâm Hải, gió lạnh cắt da cắt thịt khiến phần lớn
sinh viên đều chọn học từ xa, mà không muốn rời bỏ khỏi ký túc xá để đi nghe
bài giảng của giáo sư. Hứa Nhạc lại vẫn xuyên qua vườn lê, mặt chiếc áo gió
quân dụng màu xanh mà Chung phu nhân đã tặng cho mình, đầu đội gió tuyết, lặng
lẽ học tập, lặng lẽ qua ngày.

Dư ba của Song Nguyệt Vũ Hội đã tiêu tán hết, những việc chỉ trỏ trên đường
của các sinh viên về Hứa Nhạc cũng đã biến mất, chỉ có một khúc đệm duy nhất
là vị công tử Tôn Gia đã từng bị Hứa Nhạc đấm hai đấm làm rụng răng cửa kia,
sai người đưa đến một lễ vật, bày tỏ ý hòa giải. Cũng chính là thông qua
chuyện này, Hứa Nhạc mới hiểu thì ra người thừa kế của Thai Gia, trong phương
diện nào đó ở Liên Bang, quả nhiên là tồn tại một sự kính sợ vô hạn.

Năm mới sắp tới, chính lúc tâm trạng của Hứa Nhạc đang sắp bị gió tuyết làm
cho chai sần tê dại đi, hắn nhận được một cuộc điện thoại trong nhà ăn, trong
điện thoại vang lên tiếng nói lưỡng lự của Trương Tiểu Manh:

– Trong vũ hội anh hỏi bí mật của tôi, chiều mai gặp ở tháp sắt, được không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.