Gian Khách – Chương 109: Người đương sự lịch sử – Botruyen

Gian Khách - Chương 109: Người đương sự lịch sử

Sau một hồi lâu im lặng, chứng minh lại thỉnh cầu mà quân Phiến loạn đề xuất,
đối với Thai Gia, đối với Thai Chi Nguyên, với Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ mà hắn và
cha mẹ hắn đã quyết định sẽ ủng hộ mà nói, đều là một điều kiện trao đổi có
sức hấp dẫn.

Thai Chi Nguyên rất rõ rằng, nếu không phải hoàn cảnh chính trị phức tạp của
Hoàn Sơn Tứ Châu, cùng với những áp lực vũ trang mà nhân vật ưng phái Liên
Bang ngày một nặng nề, quân Phiến loạn với lãnh tụ Nam Thủy đứng đầu, chắc
chắn sẽ không chủ động đề ra thỉnh cầu hòa bình này. Nhưng không thể không
thừa nhận, cho dù như vậy, quân Phiến loạn vẫn có một lợi thế đủ để trao đổi
điều kiện tương ứng.

– Đàm phán trước cuộc tranh cử, Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ sẽ không thể nào ảnh
hưởng tới quyết sách nội bộ của Chính phủ Liên Bang.

Thai Chi Nguyên phá vỡ sự im lặng, nhắc nhở đối phương.

– Mạt Bố Nhĩ không thể, nhưng dư luận có thể, sức ảnh hưởng bên trong mà Thai
Gia có cũng có thể.

Người trung niên bình thản nói:

– Nếu như để công dân Liên Bang biết, người tranh cử Tổng Thống, Nghị Viên
Mạt Bố Nhĩ đang phải mạo hiểm chính trị cực lớn, tiến hành đàm phán hòa bình
với quân Phiến loạn hung tàn… Và lúc này Chính phủ Liên Bang lại làm ngược lại
gắng sức phát động một cuộc tấn công quân sự với chúng ta, họ nhất định sẽ lên
tiếng chỉ trích một cách mạnh mẽ nhất với Chính phủ Liên Bang.

– Tôi thừa nhận những gì ngài nói rất có lý, những trao đổi lợi ích quả thực
là rất có sức thu hút.

Thai Chi Nguyên trầm mặc giây lát rồi nói:

– Nhưng tôi không thể ngay lập tức đáp ứng lời thỉnh cầu của ông, xin cho tôi
một chút thời gian.

– Tôi không thể ở trong khu vực trung tâm Liên Bang này quá lâu, cậu có lẽ
biết điều đó.

Người trung niên mỉm cười nói:

– Cục Hiến Chương tuy sẽ không đến đây để quản tôi, nhưng với đám chó săn của
Bộ Quốc Phòng và đám nhện ở Cục Điều Tra, tôi vẫn phải kiêng dè, nếu như tôi ở
trong địa phận Liên Bang quá lâu, cũng không thể xem thường chúng được.

Thai Chi Nguyên đẩy tách cà phê sang một bên, mỉm cười nói:

– Nếu như ông đã mạo hiểm tới đây, hãy mạo hiểm đợi thêm vài giờ nữa, lẽ nào
cũng không được?

– Hôm nay sở dĩ tôi dám mạo hiểm tới đây, là vì tôi biết bất cứ người nào của
Chính phủ Liên Bang đều sẽ không đoán được tôi dám mạo hiểm như vậy.

Người trung niên bình thản nói:

– Nếu như thời gian lưu lại đây quá lâu, chuyện này đã không còn là mạo hiểm,
mà là ngu xuẩn.

– Vậy tôi phải làm thế nào để liên hệ với ông?

– Tôi vào đây thế nào, với năng lực của cậu có lẽ rất dễ để điều tra ra, đến
lúc muốn thông qua xin cậu nói quyết định cuối cùng của mình cho tên nhóc đó
là được rồi.

Khóe môi Thai Chi Nguyên khẽ cong lên, mỉm cười nói:

– Như vậy tôi vẫn phải đảm bảo an toàn cho tên đó trong địa phận Liên Bang.
Trọng Tài tiên sinh, suy nghĩ của ngài quả nhiên không hề có kẽ hở nào.

– Không. Thậm chí tôi không rõ, sau khi xuống lầu hai kia, thời gian để cho
tôi chạy trốn còn được bao nhiêu?

Người trung niên mỉm cười nói.

Thai Chi Nguyên lặng lẽ nhìn vào mắt hắn, dường như muốn nhìn ra câu nói của
đối phương rốt cuộc là đoán được điều gì, hay chỉ là một câu nói đùa theo thói
quen. Một lát sau, hắn nhìn đối phương nghiêm túc nói:

– Những gì ông suy nghĩ không sai. Trao đổi lợi ích quả thực là những thứ tôi
coi trọng, nhưng cái tôi xem trọng hơn đó chính là tương lai của Liên Bang…
Nếu như có cơ hội bắt ông, giết chết ông, tôi cũng không để ý thông báo cho
quân phương Liên Bang. Lúc này tôi chưa thông báo, là vì tôn trọng vai trò của
một người đàm phán.

Thai Chi Nguyên bình thản nói:

– Một khi ông rời khỏi vũ hội này. Có lẽ tôi thật sẽ để Chính phủ Liên Bang
nghĩ đủ mọi cách để bắt ông… Luôn có một cách nói thế này. Quân Phiến loạn nếu
không có ông, sớm đã trở thành một món ăn trong tay Chính phủ, sự mê hoặc này,
kỳ thực không nhỏ hơn việc đạt được hiệp định hòa bình.

Nghe thấy lời nói này, người trung niên lại mỉm cười, đấu tranh cùng Liên Bang
bao nhiêu năm nay, hắn rõ hơn bất cứ người nào, những giai cấp đặc quyền của
Liên Bang, luôn muốn hủy hoại sự nghiệp trong núi, nhưng người điều khiển thật
sự trong Liên Bang, là lạnh lùng tàn nhẫn vô tình đến mức nào, nhưng hắn xác
nhận đối phương ít nhất trong lúc này sẽ không ra tay, bởi vì chuyện này không
phù hợp với lợi ích thực sự của gia tộc đối phương.

Hắn mạo hiểm lần này, thậm chí không tiếc ẩn mình dưới gã thuộc hạ gián điệp
thành công nhất trong Liên Bang, cũng muốn gặp mặt người thừa kế Thai Gia, một
mặt là vì tình hình của quân Phiến loạn quả thực đã vô cùng nguy cấp, hơn nữa
còn có một lý do cá nhân quan trọng hơn, chính là muốn tận mắt nhìn xem, nhân
vật lãnh tụ mới của tương lai Liên Bang, là một người thế nào, những tài liệu
hàng đầu này, quan trọng hơn nhiều so với bất cứ tin tình báo nào.

Nhìn thấy Thai Chi Nguyên, người trung niên không hề thất vọng, nhưng vẫn có
đôi chút thất vọng. Không thất vọng vì hắn xác nhận người thừa kế Thai Gia
này, hoàn toàn không phải là kẻ ngu xuẩn, còn thất vọng là vì chỉ vì điểm này,
hơn nữa hắn nhìn ra đối phương với quân Phiến loạn không hề có chút đồng tình
nào hay sự ủng hộ đạo nghĩa nào, những thứ hiện ra trong cuộc đàm thoại, toàn
bộ đều là đàm phán lợi ích trần trụi.

Dường như đoán được nhân vật đứng thứ hai trong quân Phiến loạn đang nghĩ điều
gì, Thai Chi Nguyên chậm rãi nói:

– Dạo gần đây, Đế Quốc lúc nào cũng chuẩn bị phát động chiến tranh xâm lược,
người của quân Phiến loạn, lại vẫn vì những đạo lý phù du viển vông, phân tán
sự tập trung của Liên Bang, tiêu hao nguồn lực của Liên Bang, kiềm chế quân
lực của Liên Bang… Trong mắt tôi, kỳ thực các ông có lẽ nên được coi là giặc
phản quốc, Cục Hiến Chương không nên cho các ông một địa vị pháp định.

Người trung niên trầm tư trong giây lát rồi nghiêm túc nói:

– Cậu và gia tộc đằng sau cậu là những người được lợi trong bộ máy chính trị
Liên Bang, cách nhìn của cậu không chắc là chính xác. Nếu như Đế Quốc xâm phạm
thật, tôi tin rằng những chiến sĩ trong núi ở phương diện chống địch ngoài, sẽ
còn biểu hiện chân thành hơn là bốn đại quân khu của Liên Bang, càng được mọi
người tôn kính hơn.

– Chuyện còn chưa xảy ra, không cần phải bình luận nhiều.

Thai Chi Nguyên nói:

– Bất cứ lời nói nào cũng không thể thay đổi hình tượng của quân Phiến loạn
trong lòng tôi.

– Chúng tôi trước giờ chưa từng để tâm các nhân vật lớn của Liên Bang nhìn
nhận sự nghiệp của chúng tôi thế nào. Chúng ta được định trước là một thiên
địch không thể chung sống cùng, nhưng chí ít trước mắt, chúng ta có thể hợp
tác.

Người trung niên nói:

– Mèo và chuột sống chung, có lẽ sẽ là một chuyện rất thú vị.

– Tôi rất muốn biết, ai là mèo, ai là chuột đấy.

– Ý chí của dân chúng là bất khả kháng, sự tồn tại dị hình của Thất Đại Gia
Tộc, cho dù có mạnh hơn chăng nữa, cũng sẽ có một ngày, trước con sóng của
lịch sử, biến thành những con chuột bên đường bị người người dí đánh.

Người trung niên bình thản nói:

– Đây là luận điểm của Kiều Trì Tạp Lâm tiên sinh, có thể tính gộp điều này
với cậu.

– Chuyện này trước giờ tôi chưa từng phủ nhận.

Thai Chi Nguyên nói:

– Nhưng tôi luôn cho rằng, các ông mới là đám chuột ***c khoét của xã hội.

– Đạo bất đồng, nhưng vẫn có thể cùng hợp mưu, nhưng lời không đúng lúc, thì
không cần phải nói chuyện sâu thêm.

Người trung niên cười rồi đứng dậy, nói:

– Có bất cứ tin tức nào tốt, xin hãy thông báo cho tên đó, nếu như không có
tin tức tốt, tôi sẽ ở trong núi, hắt một chén rượu cho bạn của bạn cậu, để làm
rượu tế tang.

Thai Chi Nguyên mỉm cười đứng dậy, không để ý đến đòn tâm lý trong câu nói của
đối phương, nói:

– Một vấn đề cuối cùng, sự tự tin của ông rốt cuộc đến từ đâu? Tại sao xác
nhận sau khi rời khỏi vũ hội, Liên Bang sẽ không bắt ông… Giống như khi vừa
rồi ông cùng Hứa Nhạc lên đây, xác nhận không có nguy hiểm gì.

– Tình báo, là nguồn gốc của tất cả sức mạnh.

Người trung niên chào một lễ rất không phù hợp với khuôn mặt hèn mọn của hắn:

– Còn năng lực của tôi, lại là một bí mật.

Thai Chi Nguyên im lặng một hồi, rồi nói:

– Sau khi tạm thời hợp tác, trong những năm tháng lâu dài sau này, tôi sẽ đặt
mục tiêu tiêu diệt lực lượng vũ trang các ông. Nhưng tôi buộc phải nói, trong
cả vũ trụ này, tôi chỉ khâm phục năm người. Ngài chính là một trong số đó, hôm
nay có thể lần đầu tiên đàm phán với ngài, sau Lễ Thành Nhân của tôi, thật sự
rất có ích.

– Ta rất hiếu kỳ đó là năm người nào, không biết Thai công tử có thể thỏa mãn
cho lòng hư vinh nhỏ bé của ta không.

Mắt người trung niên sáng lên, gương mặt vừa hiện ra sự hiếu kỳ.

– Ngoài trừ ngài ra, còn có vị thất phu bên hồ, Kiều Trì Tạp Lâm không biết
sống chế thế nào…

Thai Chi Nguyên nghiêm túc nói:

– Cuộc đời của tôi, đã lấy năm vị làm mục tiêu để cố gắng.

– Ồ, sức người đến lúc cũng sẽ kiệt, mỗi người đều có những phương diện sở
trường riêng, chẳng hạn như về mặt tình báo, tôi không tin trên thế giới này
còn có ai có thể mạnh hơn tôi, đương nhiên, đây cũng vẫn là bí mật của tôi.
Lại như vị lão nhân gia của Phí Thành, tôi nghĩ trên thế giới này không có ai
có thể có vũ lực mạnh hơn ông ấy… Thai công tử, đừng quá miễn cưỡng bản thân.
Nỗ lực không nhất thiết phải đạt được.

Thai Chi Nguyên mỉm cười nói:

– Kỳ thực tôi cũng chỉ là hy vọng xa xôi, những người ưu tú của Liên Bang
trong tương lai toàn bộ sẽ trở thành thuộc hạ của tôi.

Người trung niên tán tụng nói:

– Con cháu thế gia, tuy khiến người ta ghét bỏ, nhưng sự tự tin này quả thực
đáng sợ.

Nhân vật thứ hai của quân Phiến loạn, cứ như vậy xuất hiện trong vòng đai
trung tâm của Liên Bang, sau đó lặng yên rời đi, ngay cả một chiếc bóng của
không để lại, chỉ là để lại một manh mối để Thai Gia có thể điều tra, chỉ là
nếu như Thai Gia bằng lòng chấp nhận điều kiện của quân Phiến loạn, manh mối
đó chính là một bí mật cần được Thai Gia bảo vệ.

Thai Chi Nguyên giơ cổ tay mình nhìn một hồi, trong lòng đếm thầm vài tiếng,
rồi nói với Cận quản gia bên cạnh mình:

– Chuẩn bị một đường bí mật, tôi muốn nói chuyện với mẹ.

Cận quản gia gật đầu ứng lời. Họ đã để một thời gian đủ để người đó rời đi,
nếu như đối phương thật sự rơi vào tay của Quân đội Liên Bang, cũng chỉ có thể
nói rằng truyền kỳ cũng có ngày mất đi ánh sáng của nó.

– Cái hắn dùng chính là thân phận thúc thúc của Thi Thanh Hải.

Cận quản gia sau khi truyền lệnh cho thuộc hạ, khẽ giọng nói:

– Thi Thanh Hải tốt nghiệp ở Học Viện Quân Sự I, là một nhân viên điều tra
trẻ tuổi được Cục Điều Tra Liên Bang rất xem trọng, không thể ngờ lại chính là
gián điệp của quân Phiến loạn.

– Tôi lại càng hiếu kỳ ông trùm tình báo thành công nhất Hiến Lịch 37, tại
sao lại cố ý để lại Thi Thanh Hải cho chúng ta.

Thai Chi Nguyên nhắm mắt nói:

– Dùng tính mạng của một tên gián điệp, để làm van an toàn do thám thành ý
của gia tộc, chuyện này dường như có chút không phù hợp với phong cách làm
việc trước nay của người đó.

– Trông chừng Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải.

Khuôn mặt Thai Chi Nguyên không có quá nhiều cảm xúc:

– Bảo đảm cho người trước không bị quấy rầy, chuẩn bị liên lạc với người sau…
Hoặc là bắt hắn.

o0o

Hứa Nhạc rời khỏi vũ hội, vốn không biết vị ‘Thi thúc thúc’ kia đã có cuộc nói
chuyện có sức ảnh hưởng xa rộng với Thai Chi Nguyên. Hắn lúc này, tâm trạng
đang lạc lõng nặng nề bước đi trong băng tuyết ở vườn trường, hồn nhiên không
có cảm nhận tự giác của người đương sự lịch sử.

Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng nhân vật nhỏ bé này, lại gián tiếp dẫn
đến một cơn sóng nhỏ tạo ra cả một thời đại lớn.

Đương nhiên, thế lực quân Phiến loạn đang ở trong tình thế khó khăn trước mắt,
ngay cả lý luận chính trị mà họ trước nay tin theo cũng có thể tạm thời vứt
bỏ, thậm chí người đó còn mạo hiểm lớn để đích thân đến Liên Bang đàm phán,
chắc rằng cho dù cả thế giới không có ai là Hứa Nhạc, họ cũng vẫn nghĩ đủ mọi
cách để tìm được Thai Chi Nguyên. Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu không có Hứa Nhạc,
vậy thì trên vũ hội này, rất có khả năng người của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, hay
là những thế lực gì khác sẽ cướp trước mặt họ, thuyết phục Thai Gia và Nghị
Viên Mạt Bố Nhĩ được Thai Gia chọn làm người hợp tác.

Thảm cỏ ven sông Hoa Hồng vẫn tích đầy lớp tuyết mỏng, dưới ánh trăng lấp láy
ánh sáng màu xanh nhạt, Hứa Nhạc vẫn mặc lễ phục cảm thấy lạnh lẽo, hắn thổi
phù phù vào tay, nhưng lại không lo lắng mình sẽ bị lạnh mà cảm mạo. Từ sau
khi theo đại thúc luyện tập những động tác kỳ quái đó, hắn dường như rất khó
có bệnh. Ánh mắt dõi theo hai vầng trăng trên đỉnh đầu dần di chuyển về hướng
đông, nhìn thấy khu ký túc xá nữ sinh quen thuộc kia. Mai Viên vẫn ở nơi đó,
lòng Hứa Nhạc chợt trầm lắng xuống lạ thường, hắn biết Trương Tiểu Manh có bí
mật, nhưng nếu đối phương không nói cho mình, hắn cũng không muốn tiếp tục tìm
hiểu thêm.

Bên trong lễ phục đã toàn mồ hôi lạnh, biết được thân phận khiến người người
chấn động của Thai Chi Nguyên, tâm trạng của Hứa Nhạc rất phức tạp, đoạn đối
thoại vừa rồi khiến hắn rất căng thẳng. Hắn rất quật cường giữ sự bình tĩnh
trước mặt đối phương, chỉ là vì muốn giữ chút sự tự tôn của mình, cho dù sự tự
tôn của nhân vật nhỏ bé này trước mặt những nhân vật đặc quyền của Liên Bang,
thực sự rất đáng thương.

Khu H1 tạm thời không dám đi nữa, tuy tất cả mọi người lúc này đều cho rằng
người ngồi trong con robot màu đen là Thai Chi Nguyên, Hứa Nhạc vẫn không dám
mạo hiểm. Lúc này đêm đã khuya, hắn bỗng nhiên phát hiện mình không còn chỗ
nào để đi, lại không muốn trở về gian phòng bên cổng sắt ở vườn lê, lúc này
hắn mới hiểu rõ, thì ra sau một năm từ Đại khu Đông Lâm trốn đến Thủ Đô Tinh
Quyển này, hắn vẫn chỉ là một tên cô độc đáng thương.

Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy trên con đê heo hút ven sông Hoa Hồng, có một
bóng đỏ như đốt cháy bóng đêm, đang vụt động trong gió lạnh, chính là Trâu Úc
trong bộ lễ phục màu đỏ.

Ven sông buổi đêm lại có một cô gái cô độc ở đó, Hứa Nhạc tuy rất ghét cách
đối xử của hai anh em họ Trâu, nhưng nhìn thấy cảnh này lại vẫn không cầm được
lo lắng, lặng lẽ đi theo ven đê về hướng đó, sợ sẽ kinh động đối phương, khiến
đối phương làm ra chuyện điên cuồng nào đó.

Nhưng hắn còn chưa kịp men theo con đê, đã phát hiện một thân ảnh quen thuộc,
chạy như bay từ đám cỏ sương ngoài đê sông, trực tiếp lao đến đẩy cô gái áo đỏ
xuống đất, phía xa vang lên tiếng giãy dụa của Trâu Úc, tiếng nguyền rủa tức
giận âm trầm, cùng tiếng khóc tu tu.

Hứa Nhạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, đương nhiên có thể phân biệt ra trước
mắt không phải là một màn cưỡng bức trong đêm, chỉ là đôi chút không hiểu, tên
Thi công tử này tại sao lại xuất hiện ở đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.