– Kiểu chuyện như thế này cũng không thể trách người khác được.
Nghe thấy Thai Chi Nguyên than vãn, Hứa Nhạc cảm thấy không đúng, yên lặng một
hồi lâu, quyết định vẫn nói cách nhìn của mình ra:
– Anh là người thừa kế của một trong Thất Đại Gia Tộc, với những người dân
bình thường như chúng tôi, vốn sinh ra đã là người của hai thế giới, bản thân
anh có lẽ từ trước đến nay chưa từng chú ý tới, anh có cố tỏ ra chan hòa thế
nào, nhưng chỉ cần đứng trước mặt người khác… Chẳng hạn như lúc này, anh sẽ tự
nhiên lộ ra một khí chất nào đó.
Thai Chi Nguyên hứng chí nhìn hắn, hỏi:
– Khí chất gì?
– Tôi không thể nói rõ.
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng:
– Tóm lại không phải là thứ gì tôi thích được, có lẽ là quá bình thản, giống
như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay của anh vậy.
Có lẽ mọi người bên cạnh anh đều đã quen với bộ dạng này của anh, nhưng khi
tôi và anh quen nhau, anh chỉ là một sinh viên giàu có bình thường, cho nên
tôi không quen lắm.
Thai Chi Nguyên nghe thấy những lời này bật cười thành tiếng, nói:
– Tôi chưa từng nghĩ, thì ra tôi trong mắt anh lại khó chịu đến thế.
Hứa Nhạc bèn giải thích nói:
– Không phải khó chịu, mà là không thích ứng.
Thai Chi Nguyên im lặng chốc lát, rồi nghiêm túc nói:
– Những điều anh nói có lý, tôi không nên quá khắt khe làm gì. Thế giới này
từ trước đến này vốn bất công, có người sinh ra đã có quyền lực và nguồn lực
hơn người khác, chẳng hạn như tôi. Tôi sẽ không già mồm nói rằng, đây là một
sự đau khổ, bởi vì… bất cứ người nào ngoài tôi ra dường như đều muốn có sự đau
khổ này mà không thể.
Hắn nhìn khuôn mặt bình phàm thân thiết của Hứa Nhạc, bình thản nói:
– Nói cái khác đi, sáng nay trong phòng đối chiến chơi có vui không?
Đã thay đổi chủ đề nói. Nói tới con robot màu đen ôm bụng mà chạy đi, tâm
trạng của Hứa Nhạc cuối cùng đã nhẹ nhõm hơn, không còn nhìn thiếu niên trên
ghế sô pha này như một quái vật nào đó nữa. Hắn gãi đầu thật thà nói:
– Cảm ơn anh đã che giấu cho tôi.
– Sinh tồn trong cái xã hội này, cần phải gặp nhiều cơ ngộ. Mà không phải
người nào cũng có thể gặp được những cơ hội để mình tỏa sáng thể hiện, sáng
nay anh đã gặp một lần, nhưng lại sợ hãi chạy đi như gặp quỷấy.
Thai Chi Nguyên lắc đầu, không tán đồng nói:
– Tôi không biết tại sao anh lại không muốn nổi tiếng, điều này thật không
giống với những người trẻ tuổi bình thường khác.
Hứa Nhạc nghĩ thầm nỗi khổ của mình, cũng giống như nỗi khổ của anh, chuyện
này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ tôi nói với anh, tôi là một đào phạm Liên
Bang đã giúp tội phạm phản quốc ư? Để che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng
mình, hắn nheo mắt cười. Chuyển đề tài nói một cách thật tự nhiên:
– Vừa rồi đã cảm ơn rồi, bây giờ lại cảm ơn anh thêm lần nữa, dù gì đây cũng
là Lễ Thành Nhân của anh, kết quả anh lại giúp tôi nhiều như vậy.
– Ồ, những chuyện liên quan đến tình cảm nam nữ. Tôi có giúp anh thêm nữa, cô
gái tên Trương Tiểu Manh kia cũng không đếm xỉa đến anh, anh cũng uống phí
công sức thôi.
Thai Chi Nguyên nhìn hắn, gương mặt cười như lại không cười, nói:
– Còn về Lễ Thành Nhân, anh đã đưa tôi đi rồi, mười mấy giờ trước ấy. Những
chuyện hôm nay, đều có thể coi là tôi hồi đáp lại cho anh.
Trong khi nói, Thai Chi Nguyên lấy một hồng bao từ trong lòng ra, chua chát
cười nói:
– Có nhìn thấy không? Đây là hồng bao cô gái ở Tinh Thần Hội Sở đưa cho tôi.
Hứa Nhạc nhìn thấy trên tay hắn cầm một hồng bao, cố nhịn cười một cách khổ
sở, cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường, nhưng không biết tại sao, hắn
lại thấy đắc ý trong lòng, hai người thừa kế trong Thất Đại Gia Tộc, một người
được mình nuôi ăn vài ngày, một người bị mình đưa đi đập phá ăn chơi. Chuyện
này nếu được dựng thành phim, chắc lẽ sẽ phá được kỷ lục phim ăn khách nhất.
Không thể không nói, Thai Chi Nguyên là một người biết điều khiển tiết tấu và
không khí nói chuyện, qua việc lấy hồng bao đó ra, thái độ xa cách nhạy cảm
giữa hai người đã dần dần biến mất, tư thế ngồi của hai người cũng đã thả lỏng
thoải mái hơn.
– Ngoài chuyện Hội Sở, tôi còn phải cảm ơn bát cháo xanh với bánh mỡ mấy đêm
nay anh mang cho tôi ăn.
– Như vậy nếu tính ra, anh thân là người thừa kế Thai Gia, xem ra cũng hơi
nhỏ mọn đấy nhỉ.
Hứa Nhạc hiện tại rất có tâm trạng bông đùa:
– Thậm chí còn nhỏ mọn hơn cô gái ấy, cô ta ít nhất còn cho anh một hồng bao,
anh chỉ bật đèn xanh cho tôi hai lần…
Đang nói, ánh mắt hắn bỗng trở nên nghi hoặc, bởi vì hắn nhìn thấy Thai Chi
Nguyên mỉm cười đưa cho mình một tờ giấy trước mặt. Đón lấy tờ giấy xem qua,
nhãn thần Hứa Nhạc thay đổi tức khắc, kinh ngạc nhìn Thai Chi Nguyên nói:
– Vé vào cửa buổi biểu diễn của Giản Thủy Nhi, sao tôi chưa từng nghe nói?
– Cuối tuần, Giản Thủy Nhi sẽ phát hành album đầu tiên của cô ấy.
Thai Chi Nguyên thu tay lại, mỉm cười nhìn hắn:
– Với sức ảnh hưởng của cô ấy trong Liên Bang, có lẽ một tháng sau sẽ mở một
buổi biểu diễn hoành tráng… Hơn nữa trên thực tế, cô ấy đã từng đặt thời gian
và địa điểm cho buổi diễn ấy. Tôi biết anh là tên si dại con nha đầu ấy. Phần
tạ lễ này có thể so được với chỗ bánh mỡ mấy đêm anh mua không?
Hứa Nhạc làm ra vẻ không nghe thấy ý bỡn cợt của đối phương trong lời nói,
khuôn mặt không thể ngờ rồi gãi gãi đầu. Có lẽ chỉ có thân phận người thừa kế
Thất Đại Gia Tộc, mới có thể có được vé khách quý trong lúc buổi biểu diễn vẫn
còn trong quá trình chuẩn bị. Đối với Hứa Nhạc mà nói, Giản Thủy Nhi không
phải chỉ đơn giản như một thần tượng, gương mặt cô nữ sinh tóc tím hàng đêm
xuất hiện trên kênh truyền hình, với hắn mà nói, đồng nghĩa với sự bầu bạn của
mấy năm nay, những năm nay không còn thấy cô đơn, đại diện cho những lần lang
thang trên phố Chung Lâu, những ký ức khi hắn ở Đại khu Đông Lâm…
Nhìn tấm vé mỏng manh trên tay, nghĩ tới thêm một tháng nữa, mình sẽ được tận
mắt chiêm ngưỡng Giản Thủy Nhi, nhất thời Hứa Nhạc sững người tại chỗ, một lúc
lâu không có phản ứng gì.
– Uhm… Thật ra, trước giờ tôi chưa từng nghĩ muốn gặp Giản Thủy Nhi.
Lời Hứa Nhạc nói là lời thật trong lòng, hắn không phải là người trong hội
thích theo đuổi ngôi sao, Giản Thủy Nhi với hắn mà nói, là một hình tượng mang
ý nghĩa tượng trưng, kỳ thực hắn thà muốn giữ một khoảng cách, dõi theo từ
phía xa… Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng nghĩ vậy, hắn vẫn cẩn thận nhét tấm
vé vào túi áo của lễ phục.
– Nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.
Hứa Nhạc nhìn Thai Chi Nguyên vừa quen thuộc lại xa lại ở sô pha, nói:
– Thật ra anh không cần thiết phải làm những điều này.
Thai Chi Nguyên ngồi trên sô pha cầm ly cà phê, uống một cách hờ hững. Sau khi
Hứa Nhạc rời đi, lúc đầu hắn lại cảm thấy mình không có chuyện gì có thể làm,
Song Nguyệt Vũ Hội đối với hắn mà nói không hề có ý nghĩa gì, hắn rất rõ bản
thân mình cần gì, nên làm những gì, người thanh niên tên Hứa Nhạc này, hiện
giờ chưa thể coi là bạn thật sự của hắn… Hắn vẫn luôn hoài nghi, cả đời này
của hắn rốt cuộc có thể có một người bạn thật sự nào không.
Nếu như việc Hứa Nhạc xuất hiện trong cuộc sống của hắn là một sự ngoài ý
muốn, Thai Chi Nguyên không bài xích sự xuất hiện bất ngờ này, thậm chí bằng
lòng để sự bất ngờ này tồn tại lâu thêm chút nữa. Mấy ngày nay đã gặp một anh
sinh viên nghèo nhưng lại rất thú vị, Thai Chi Nguyên rất bất ngờ với việc
mình có thể nói chuyện chung sống với một một người bình thường như đối
phương, nhưng sau khi thân phận bản thân lộ ra thì sao?
Nhãn quang của Thai Chi Nguyên rất nhạy bén, trong những chuyện nhỏ mấy ngày
nay, hắn xác nhận Hứa Nhạc là một người thực thà đáng để tín nhiệm. Chỉ là
tính cách có phần khác lạ. Hơn nữa Thai Chi Nguyên lại phát hiện, Hứa Nhạc
thật ra là một người rất có năng lực, chỉ là tên này luôn cố che giấu năng lực
của mình ở một số mặt nào đó.
Thai Chi Nguyên rất tán thưởng tính cách và năng lực của Hứa Nhạc, thậm chí
còn có ý muốn thu nạp người trẻ tuổi này vào gia tộc. Theo dõi sự trưởng thành
của hắn, bồi dưỡng hắn thành một thủ hạ đắc lực cho mình, nhưng sau cuộc đối
thoại ngày hôm nay, hắn nhạy bén chú ý tới sự kháng cự bẩm sinh của Hứa Nhạc
với khả năng này. Hai bên tuy chưa nói rõ, nhưng lại vẫn lộ ra trong sắc thái
tình cảm của lời nói hai bên.
o0o
– Khi Hứa Nhạc bỏ đi. Có hỏi ông ở đâu, tôi nói ông đã đi rồi.
Thai Chi Nguyên không còn nghĩ ngợi những chuyện đó nữa. Khôi phục lại sắc mặt
thông thường, nhìn người trung niên bước ra từ sau giá sách:
– Lúc này không còn người khác, tôi nghĩ ta nên bắt đầu tự giới thiệu rồi.
Người trung niên theo Hứa Nhạc lên lầu hai, trong lúc đối thoại vừa rồi giống
như đã biến mất, hắn bước tới trước mặt Thai Chi Nguyên, cũng không đợi chủ
nhân nói gì, rất tự nhiên ngồi xuống sô pha đối diện, nhìn thiếu niên mỉm cười
rồi nói:
– Có rất nhiều người đang muốn tìm cậu, nhưng vẫn để tôi cướp trước…
Cận quản gia đưa cho người trung niên thần bí này một tách cà phê. Sau đó lui
về sau Thai Chi Nguyên, lặng yên không nói.
Thai Chi Nguyên khẽ dùng cái thìa bạc vạch lên tách cà phê màu đen, nói:
– Nếu như tôi đã tiết lộ thân phận, thì sớm biết có rất nhiều người muốn tìm
tôi. Nhưng tôi càng hiểu rằng, Hứa Nhạc chỉ có ba người bạn, và bất luận là
Trương Tiểu Manh hay là thúc thúc của Thi Thanh Hải, cũng không nên xuất hiện
tại vũ hội này, cho dù họ xuất hiện, cũng không thể nào khinh cử vọng động
theo Hứa Nhạc lẻn lên đây… Đương nhiên Thi Thanh Hải lại càng không thể nào có
một người thúc thúc là Đặc cảnh được. Ông nên biết rằng, con đường lên lầu hai
này, lúc nào ông cũng có thể bị chết.
Thai Chi Nguyên ngước đầu lên, gương mặt bình thản nhưng lại tạo một áp lực
lớn nhìn vào người trung niên phía đối diện:
– Nhưng ông không có một chút sợ hãi nào, trên người cũng không có vũ khí…
Cho nên tôi bằng lòng cho một người mạo hiểm như ông một cơ hội nói chuyện,
chỉ có điều ông bắt buộc phải nói tên họ mình trước, dù gì tôi cũng không muốn
sau khi mình trưởng thành, đối tượng đàm phán đầu tiên, lại là một tên cố tình
làm ra vẻ huyền ảo.
Dưới ánh mắt đầy áp lực, người trung niên không hề cảm thấy bất an, cầm tách
cà phê lên uống một ngụm, nói:
– Ta rất cảm ơn cậu vừa rồi đã không bắn chết ta, mà còn cho ta một cơ hội
nói chuyện… Ta đến từ trong núi.
Người trung niên bỏ tách cà phê xuống, bình thản nhìn thiếu niên trên sô pha:
– Hy vọng không khiến cậu bất ngờ.
Thai Chi Nguyên nghe xong lời này liền im lặng, còn hai mắt Cận quản gia sau
lưng hắn nheo lại, lộ rõ hàn ý. Giai cấp đặc quyền của Liên Bang và quân Phiến
loạn trong núi trước nay như nước với lửa, đối phương lại là người trong núi
đến?
Thai Chi Nguyên suy nghĩ một hồi, khóe môi hiện ra nụ cười, hỏi:
– Tôi nghĩ ông nên biết, mẹ tôi đã từ chối lời cầu kiến của Nghị Viên Mạch
Đức Lâm. Lãnh tụ Nam Thủy có lẽ sẽ không để một người không thể nào có lời hứa
gì đến đây nói chuyện, như vậy xem ra, địa vị của ông trong núi có lẽ không hề
thấp…
– Đồng chí Mạch Đức Lâm mấy năm nay đã không vào núi rồi.
Người trung niên giải thích cho nghi vấn của Thai Chi Nguyên một cách tự
nhiên.
– Trong núi ông đứng hàng thứ mấy?
Thai Chi Nguyên cau mày, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt hèn mọn của người trung
niên.
– Tôi trực tiếp làm việc hỗ trợ cho đồng chí Nam Thủy.
Người trung niên nghiêm túc nói:
– Cho nên tôi có tư cách toàn quyền xử lý.
Thai Chi Nguyên có trầm tĩnh thế nào, sau khi nghe được câu trả lời này, con
mắt cũng bất giác co lại, còn Cận quản gia sau lưng hắn thì bắt đầu hối hận,
nếu sớm biết thân phận thật của người này, hắn nhất định không để cho thiếu
gia mạo hiểm gặp mặt người này.
Im lặng một hồi lâu, Thai Chi Nguyên mới khẽ thở dài nói:
– Không ngờ lại có thể nhìn thấy gián điệp đầu sỏ thành công nhất trong Hiến
Lịch 37, điều này thật đúng là vinh hạnh của tôi.