Từ năm Hiến Lịch 37 đến nay, Liên Bang đã từng nhiều lần tiến hành cải cách cơ
cấu chính trị, tuy trên bản chất không có sự biến đổi gì quá nhiều, nhưng luôn
có sự phân biệt giữa cũ và mới. Lần cải cách cuối cùng của Liên Bang, là vào
khoảng 600 năm trước, mọi người cũng quen với cách gọi gần đây của Liên Bang
là Tân Liên Bang. Nhưng bất luận là trong các giáo trình cũ hay mới ở các
trường học Liên Bang, lịch sử văn minh nhân loại liên quan đến trước khi bắt
đầu Hiến Lịch đều là miêu tả một cách mơ hồ, có lẽ là vì những tư liệu lịch sử
quá cổ xưa và chưa được chứng thực, hoặc có lẽ là các nhà giáo dục Liên Bang
cho rằng nếu để những công dân đang tắm trong quang huy tự do dân chủ, có
nhiều hơn những hy vọng về tương lai tốt đẹp, mà không phải là vì cảm giác
thẩm mỹ sai lầm được tạo ra do sự chênh lệch thời gian, đi hồi tưởng lại thời
đại Đế Chế không mấy tốt đẹp ngày xưa.
Chính vì nguyên nhân này, ngoài những học giả chuyên ngành lịch sử ra, đã
không còn nhiều công dân Liên Bang còn quan tâm đến xã hội Hoàng quyền của mấy
vạn năm trước, trong giáo trình lịch sử tuy vẫn dạy những thứ này, nhưng lại
không có nhiều người có thể nhớ, có một Hoàng tộc cuối thời đại – Thai Gia.
Cho nên khi Hứa Nhạc buột miệng nói ra nguồn gốc của Thai Gia, Thai Chi Nguyên
chợt cảm thấy bất ngờ, mỉm cười tán thưởng kiến thức lịch sử của hắn. Hứa Nhạc
đang rơi vào trong sự sửng sốt, không nghe thấy tiếng tán thưởng của đối
phương, chỉ là trong tiềm thức nhớ lại những năm ở Đại khu Đông Lâm, những
ngày mà Phong Dư đại thúc bắt mình ngày ngày ôm lấy sách vở trong thư viện.
Lịch sử hoàng triều quá xa xưa, nhưng Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, lại vẫn
in sâu trong đầu của tất cả các công dân Liên Bang, cho dù Hứa Nhạc năm xưa ở
nơi Đại khu Đông Lâm xa xôi hẻo lánh, cũng biết Liên Bang có Thất Đại Gia Tộc
có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đến Liên Bang. Sản nghiệp của những gia tộc này
phân bốở mọi nơi trong Liên Bang, ngầm ảnh hưởng đến nguồn phát triển của cả
Liên Bang, tiền tệ, phúc lợi, việc làm…
Bất luận Tổng Thống Liên Bang có thay đổi như thế nào, các Nghị Viên bầu cử có
chìm nổi nối tiếp nhau thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng tới địa vị của Thất Đại
Gia Tộc trong Liên Bang, như một câu ngạn ngữ được truyền ngôn: Liên Bang
chính là Thất Đại Gia Tộc.
Câu nói này có thể là đôi chút khoa trương, nhưng ai cũng không cách nào coi
thường được chiếc bóng vắt ngang của Thất Đại Gia Tộc trong nền văn minh Liên
Bang. Điều đáng sợ nhất là, ai cũng đều không biết chiếc bóng của Thất Đại Gia
Tộc này có diện tích lớn đến mức nào.
Trong những năm đầu Hiến Lịch, cứ cách một đoạn thời gian, chính phủ Liên Bang
có lẽ sẽ xuất hiện một vị Tổng Thống được dân chúng tin tưởng ủng hộ nhất,
hoặc là tập thể hội Ủy Viên Quản Lý có thế mạnh, những nhân vật chính trị sẽ
thưởng thức dưới sựủng hộ của dân chúng và giới truyền thông, khiến sự vận
chuyển của Liên Bang hoàn toàn thoát ly khỏi sức ảnh hưởng của Thất Đại Gia
Tộc. Nhưng bất luận là những Tổng Thống thành công đó và Hội Ủy Viên Quản Lý
thế mạnh kia bằng bất cứ loại pháp luật hay mệnh lệnh Tổng Thống nào, cũng vẫn
không cách nào điều tra được rõ thực lực thật sự của Thất Đại Gia Tộc.
Pháp luật về Trình báo Tài sản Công dân, Điều lệ Công khai Tài sản của Pháp
đoàn, Phản lũng Đoạn pháp, Điều lệ bổ sung thứ nhất của Phản lũng Đoạn pháp…
vô số các điều lệ pháp luật, trước mặt trầm mặc của những gia tộc này, cuối
cùng vẫn không thể hoàn toàn có tác dụng mà nó nên có.
Liên Bang trong những thời đại đó, giống như một chiến trường liều mạng bổ sát
giữa chính phủ và Thất Đại Gia Tộc. Có ba vị Tổng Thống chết vì ám sát, đến
nay vẫn chưa điều tra ra chân tướng, còn Thất Đại Gia Tộc cũng dưới sự khống
chế nghiêm ngặt của chính phủ, tổn thất những lợi ích lớn. Theo lời đồn có một
gia tộc thiếu chút nữa bị cắt đứt sự kế thừa, từ đó mà bị diệt vong…
Nhưng ngoài những đợt mưa máu gió tanh đấy ra, trong mắt của những nhà lịch
sử, những cuộc đấu tranh liều chết những năm ấy, cũng không thấy bất cứ một
kết quả tốt đẹp nào… Sự khống chế của chính phủ với Thất Đại Gia Tộc, đã hoàn
thiện khung pháp chế của Liên Bang về phần lớn, còn sự phản đối khống chế của
Thất Đại Gia Tộc với chính phủ Liên Bang, cũng đã tránh qua được sự xuất hiện
của chính phủ có thế mạnh.
Thời đại đang phát triển, Thất Đại Gia Tộc bản thân chính là một bộ phận thuộc
về Liên Bang. Không thể nào mãi mãi tiếp tục đấu tranh như vậy, sản nghiệp
kếch xù mà Thất Đại Gia Tộc cất giấu trong xã hội, cũng bắt buộc phải trong
một cơ cấu xã hội ổn định dài lâu mới có thể tiếp tục phát triển bền vững, bọn
họ không thể nào công khai lựa chọn đứng về phía đối diện với chính phủ và dân
chúng.
Còn những nhân vật chính trị cần phiếu bầu, cũng bắt đầu phát hiện, nếu như
hắn có thể có được sựủng hộ của Thất Đại Gia Tộc, vậy thì trên con đường chính
trị sau này, nhất định có thể đi một cách vô cùng thuận lợi.
Hai bên đều cần lẫn nhau, thế là dưới sự dẫn lối của sự mặc nhận lợi ích, Liên
Bang bắt đầu phát triển theo một hướng mới. Các chính trị gia bắt đầu ngấm
ngầm tìm sự giúp đỡ của Thất Đại Gia Tộc. Còn Thất Đại Gia Tộc cũng bắt đầu
lựa chọn đối tác giới chính trị của mình. Dùng thực lực lớn mạnh của bản thân
gia tộc, giúp những đối tác này có được phần lớn phiếu bầu của công dân Liên
Bang…
Chỉ có thể là đối tác. Các chính trị gia cũng không thể nào hoàn toàn trở
thành người đại diện cho Thất Đại Gia Tộc. Bởi vì một chính trị gia mất đi sự
độc lập cần thiết, tất nhiên sẽ bị khuất phục dưới áp lực của Thất Đại Gia Tộc
một cách toàn diện. Còn tài phú kếch xù của Thất Đại Gia Tộc dĩ nhiên sẽ có
khát vọng tăng giá trị. Sẽ biến những chính trị gia thành công cụ để họ mưu
lợi. Tất nhiên sẽ trong thời gian ngắn xâm phạm vào quyền lợi của phần lớn
công dân bình thường… theo đó sẽ dẫn đến xã hội bất ổn, bất cứ người nào có
tầm nhìn xa trong xã hội Liên Bang, thậm chí là bản thân các Thất Đại Gia Tộc
đều không muốn nhìn thấy hậu quả khủng khiếp nào.
Đây là một kiểu cộng sinh cùng tồn tại, lại đem những thứ này cấu kết, cưỡng
chế, lựa chọn bản năng, mà trong phạm vi ngầm mà công dân Liên Bang có thể
chấp nhận. Lại vì những ước định ngầm trước nay chưa từng thấy trên giấy bút
giữa Thất Đại Gia Tộc và chính phủ Liên Bang. Thất Đại Gia Tộc trong lòng
người dân Liên Bang luôn giữ được một hình tượng thần bí cao xa của nó.
Trong lòng nhân loại vẫn luôn có một dục vọng khao khát bẩm sinh với kẻ mạnh.
Sự tồn tại của Thất Đại Gia Tộc, vừa vặn đáp ứng được nhu cầu tâm lý này của
công dân Liên Bang, vừa vặn bù đắp lại cho công dân những sự bất công nào đó
trong xã hội.
Không thể không nói, giới truyền thông đã phát huy được tác dụng vô cùng quan
trọng, Thất Đại Gia Tộc thần bí cao xa, rốt cuộc có những chuyện cụ thể nào
làm hại đến công dân bình thường hay không, ai cũng không biết được, không
phải vậy sao?
Tất cả những điều này mãi đến khi có sự xuất hiện của học giả Kiều Trì Tạp
Lâm, mới có chút thay đổi nhỏ. Quân Phiến loạn lúc đầu tồn tại khổ sởở trong
núi, bỗng nhiên tìm được một cương lĩnh chính trị phù hợp với nhu cầu của công
dân Liên Bang, họ chuyển mũi giáo đấu tranh vào giữa quan hệ của chính phủ
Liên Bang và Thất Đại Gia Tộc, đưa ra một phần yêu cầu nhất của mình, yêu cầu
chính khách Liên Bang và Thất Đại Gia Tộc trước nay chưa từng xuất hiện trước
mặt công dân Liên Bang kia, nộp trả lại của cải mà nhiều năm nay đã bóc lột
trong tay của công dân bình thường, yêu cầu Thất Đại Gia Tộc buộc phải trả giá
thật sự với những tổn hại mình đã gây ra với nền tự do dân chủ Liên Bang…
Quân Phiến loạn dần dần từ bỏ đấu tranh vũ trang, với phe ôn hòa do Nghị Viên
Mạch Đức Lâm đứng đầu, giương cao lá cờ Kiều Trì Tạp Lâm, thành công tác động
tới đại khu Hoàn Sơn Tứ Châu, hơn nữa dấy lên một trận sóng lớn trong lòng
những người trẻ tuổi của Liên Bang.
Nhưng… Chuyện này kỳ thực không thể nào uy hiếp tới địa vị của Thất Đại Gia
Tộc trong Liên Bang, Thất Đại Gia Tộc này thậm chí vô cùng vui vẻ khi nhìn
thấy sự tồn tại của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, bởi vì bất cứ cuộc đấu tranh nào
chỉ cần đã bước vào quỹ đạo bầu cử, vậy thì chính là có thể thao túng, có
thểảnh hưởng, chí ít là quá trình có thể phán đoán được. Còn về trào lưu tư
tưởng đang thịnh hành trong đám người trẻ tuổi, cũng không làm Thất Đại Gia
Tộc sợ hãi, người trẻ tuổi luôn có nhiệt huyết, khi họ rời khỏi mái trường,
bước vào xã hội, bước vào những công ty khác nhau, hoặc là đi vào cánh cửa Bộ
Chính Trị, tự nhiên sẽ hiểu ra rằng, vọng tưởng đối kháng với truyền thống
lịch sử của Liên Bang, đó là một chuyện cực khổ cay đắng và nhạt nhẽo đến mức
nào.
Trong mỗi ngày từ khi Liên Bang ra đời, sự tồn tại mạnh mẽ và lạnh lùng của
Thất Đại Gia Tộc càng ngày lại càng lớn mạnh hơn, nếu như có người nói họ đã
khống chế phần lớn sinh mệnh của Liên Bang, e rằng cũng không phải là câu nói
giật gân nào. Hơn nữa bọn họ dường như vẫn tiếp tục tồn tại, mãi tồn tại cho
đến một ngày Liên Bang kết thúc, sự thực này không thể không khiến mọi người
cảm thấy chấn động.
Thất Đại Gia Tộc sở dĩ thần bí cao xa, là vì cuộc sống của những nhân vật lớn
thực sự trước nay chưa từng xuất hiện trên tin tức phim phóng sự nào, chỉ tồn
tại ở trong sự tưởng tượng và trên kênh TV của Liên Bang, chỉ tồn tại ở trên
thước phim nhựa của Trường Thanh Thành. Cũng không có học giả hay đơn vị của
chính phủ nào có thể thực sự điều tra rõ được, gia tộc nào rốt cuộc đang khống
chế sản nghiệp nào của Liên Bang.
Chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Chung Gia ở Tây Lâm. Bởi vì Quân Khu IV của
Chung Gia đời đời giúp Liên Bang trấn thủ biên giới vũ trụ. Sớm vì một chuyện
ngoài ý muốn nào đó ở thời kỳ đầu Hiến Lịch thứ nhất, lộ diện trong tầm nhìn
của công chúng, không cách nào giấu đi thân ảnh khổng lồ của mình.
Trái lại, cái tên Thất Đại Gia Tộc không phải là bí mật gì, ngay cả Hứa Nhạc
đều có thể dễ dàng nói ra dòng họ kế thừa của sáu gia tộc còn lại.
Trong Thất Đại Gia Tộc thật sự tuyệt đối bí mật âm thầm, chỉ có một gia tộc,
đó chính là Thai Gia. Không có nhiều người biết, Thai Gia lại chính là hậu đại
Hoàng tộc đã thống trị cả xã hội nhân loại từ xa xưa!
Khi Hứa Nhạc nghe thấy Thai Chi Nguyên tự xưng… hắn là người thừa kế của Thai
Gia trong Thất Đại Gia Tộc, nhất thời bị sững sờ. Rất lâu không nói được lời
nào. Thân phận này không phải là công tử nhà chính khách, con em của thế gia
nào, mà là đại diện cho một sức ảnh hưởng không chỗ nào không tồn tại trong
lịch sử! Người thừa kế của Thất Đại Gia Tộc, nếu nói giống như thời cổ, thậm
chí có thể coi là một Quốc vương…
Rơi vào trạng thái chấn động rất lâu sau đó, Hứa Nhạc mới dần định thần lại,
ngay lập tức nghĩ tới một vấn đề, ngây người nhìn gã thiếu niên sắc mặt trắng
bệch trên sô pha, khẽ hỏi:
– Tại sao lại nói với tôi?
Tại sao Thai Chi Nguyên lại nói cho mình biết thân phận thực sự của hắn? Đây
là nghi vấn đầu tiên sau khi Hứa Nhạc thoát khỏi sự sửng sốt hỏi. Nếu như nói
đối phương là vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, thì bản thân mình nhiều
nhất cũng chỉ là một cây hoa quế nhỏ bé trên ven sông Hoa Hồng này. Hai bên
vốn chẳng phải là người của cùng một thế giới, cho dù những ngày trước đã từng
giống như những người bạn bình thường, giống như một rãnh sâu vắt ngang giữa
hai người, làm thế nào cũng không thể vùi lấp nó đi.
– Anh là một người bạn tốt.
Khi Thai Chi Nguyên nói ra thân phận của mình, luôn bình tĩnh chuyên chú dõi
theo sắc mặt biểu cảm của Hứa Nhạc, hắn rất hài lòng khi nhìn thấy trong mắt
Hứa Nhạc không hề có bất cứ phản ứng nào khiến hắn không vui, liền tán thưởng
người bạn này, lại có thể nhanh chóng thoát ra khỏi sự chấn động như vậy, có
thể nói chuyện với mình như người bình thường.
– Lúc trước tôi đã từng có bạn, nhưng sau khi họ biết thân phận của tôi, đều
mất hết dũng khí sống cùng tôi, nếu không phải âm thầm bỏ đi, cũng chính là
biến thành những người tham lam… Tôi nghĩ nếu chúng ta tiếp tục làm bạn, sẽ có
một ngày, anh sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn.
Thai Chi Nguyên hiền hòa cười nói:
– Nếu đã như vậy, chi bằng tôi cứ nói ra trước.
Hứa Nhạc sở dĩ hồi phục lại nhanh như vậy, là vì kinh nghiệm mấy năm vừa rồi
hắn đã trải qua.
Một tên đào phạm có con chip vi mạch giả tạo duy nhất của Liên Bang, ở trên
phi thuyền hiện đại Cổ Chung Hào, thậm chí hắn còn tắm mấy ngày cho người thừa
kế Chung Gia là Tiểu Dưa Hấu. Lần này chợt phát hiện tên cùng mình đi chơi
gái, lại chính là nhân vật lớn của Thất Đại Gia Tộc… Hắn thậm chí còn cảm thấy
tê dại với sự bất ngờ này, chỉ là cảm thấy những cuộc tao ngộ của mình quả
thực là quá ly kỳ.