Gian Khách – Chương 104: Dưới ánh trăng, em là của tôi – Botruyen

Gian Khách - Chương 104: Dưới ánh trăng, em là của tôi

Liên Bang không hề kỳ thị người đồng tính, thậm chí trong Đại khu cũng có
những Châu bắt đầu đẩy mạnh đề án pháp luật kết hôn đồng tính. Nếu một gia tộc
Thai Gia cổ xưa nhất, thần bí nhất của Liên Bang, bảy đời đơn truyền cho đến
ngày nay, bỗng xuất hiện một người thừa kế có xu hướng đồng tình, e rằng Tổng
Thống Liên Bang và những gia tộc lớn còn lại sẽ rất vui mừng đến mấy đêm không
ngủ. Nhưng ngoài những người bị kinh ngạc quá đỗi đến nỗi tư duy hỗn loạn như
tiểu thư Tôn Gia ra, ai cũng không cho rằng người thừa kế Thai Gia đúng là một
kẻ đồng tính.

Những ánh mắt sửng sốt, không hiểu chuyện ở trong hội trường đều hướng về Hứa
Nhạc ở dưới chùm sáng. Tiếng kinh hãi than thở sau hồi lâu chưa được lắng dịu.
Càng là người biết chân tướng vũ hội lần này, càng không thể tưởng tượng được.
Đặc biệt là những chàng trai, cô gái từ xa tới cố ý tham gia vào vũ hội này,
hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này. Trong tiềm thức họ cho rằng, có lẽ
là phần điều khiển cột sáng của máy tính trung tâm có vấn đề.

Nhưng cột sáng không hề nhúc nhích. Khuôn mặt bình thường của Hứa Nhạc được
tắm trong ánh sáng màu ngân bạc, lại hiện ra vài phần thu hút người. Ngay cả
đôi mày hắn đang nhíu lại vì mù mờ không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng hiện ra
vẻ vô cùng thu hút.

Trâu Úc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc đang ở giữa trung tâm. Cô cho rằng
mình là người duy nhất biết Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc quen nhau. Nhưng khi
nhìn thấy cảnh này, cô biết tuy Thái Tử ca ca không thể nào là người đồng
tính, nhưng trong mắt của cô, cảnh tượng này mình chuẩn bị đã lâu, vũ hội này
mình mong chờ đã lâu… Chẳng qua là một vở kịch náo nhiệt mà thôi, thậm chí có
thể nói là đến mức làm bừa!

Thái Tử ca ca không chọn bạn nhảy, nói không chừng vì sớm đã có bạn nhảy. Cho
dù hắn muốn chọn, cũng sẽ không chọn mình. Đôi mắt của Trâu Úc không hiện ra
một cảm xúc nào, ảm đạm ngẩng đầu nhìn về hướng lầu hai.

Lầu hai không một bóng người. Bàn tay đang nắm chặt ly sâm panh của cô run
rẩy, sự thất vọng và mệt mỏi vô tận dâng lên trong lòng cô, bộ lễ phục màu đỏ
sặc sỡ trên người giống như màu máu khiến người khác sợ hãi. Cô cảm thấy bản
thân giống như một câu chuyện hài của thiên hạ. Ngón tay như không còn sức
lực, ly sâm panh rơi xuống đất, rơi bộp một tiếng vỡ thành nhiều mảnh, đã
không còn có thể gắn liền lại nữa.

Thi Thanh Hải phía sau đám người đang nhíu mày, ánh mắt nhìn về ly sâm panh bị
vỡ, lại nhìn Hứa Nhạc đang kinh ngạc đứng giữa đám người. Nói thế nào hắn cũng
không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi khi Hứa Nhạc xông lên,
hắn còn chuẩn bị xem một màn kịch hay, nhìn người anh em của mình quét đao
cướp lại tình yêu trước mặt vị Thái Tử gia kia thế nào… Kết quả không thể ngờ,
vị Thái Tử gia thần bí cổ quái kia, lại chơi một trò thế này? Lẽ nào Hứa Nhạc
trước đây đã quen biết Thái Tử? Thi Thanh Hải càng nhíu chặt mày, trong đôi
mắt trong vắt vụt hiện nét nghi hoặc.

Hắn vô thức quay đầu nhìn vị ‘thúc thúc’ bên cạnh mình, muốn từ nơi của vị
lãnh tụ tình báo này biết được tin tức gì, nhưng bất ngờ phát hiện, khuôn mặt
của đối phương vốn không có một nét bất ngờ nào, chỉ là nhu hòa nhìn Hứa Nhạc
ở dưới chùm sáng, dường như ông sớm đã đoán được tất cả rồi.

– Ông biết cái gì rồi?

Thi Thanh Hải hạ giọng, nghiêm nghị nói:

– Có phải ông biết Hứa Nhạc quen với Thái Tử, cho nên mới thông qua tôi để
làm quen với Hứa Nhạc không?

Nhân vật thứ hai trong quân Phiến loạn mỉm cười, khẽ giọng nói:

– Trong tình báo chỉ nói Hứa Nhạc và vị Thái Tử gia kia đã từng cùng nhau đi
chơi gái. Ta nghĩ là mối giao tình này không tệ, nhưng ta cũng không ngờ là vị
Thái Tử gia này là ham chơi như vậy, đẩy cả bạn cậu ra đấy.

Chân mày thanh tú của Thi Thanh Hải khẽ rung lên, bỗng nhớ tới cuộc điện thoại
của Hứa Nhạc gọi cho mình mấy hôm trước, lẽ nào sáng sớm hôm ấy Hứa Nhạc không
phải là vì đau khổ thất tình mà đi trụy lạc, thật ra là cùng công tử Thai Gia
đi chơi gái sao? Nghĩ tới đây, Thi Thanh Hải cảm thấy sửng sốt.

Người còn kinh ngạc hơn cả Thi công tử, nghiễm nhiên là Trương Tiểu Manh đang
đối diện với Hứa Nhạc. Nhìn Hứa Nhạc đang tắm trong ánh sáng bạc ở phía không
xa, thoáng chốc cô đã đoán ra được vừa rồi Hứa Nhạc chạy tới chỗ này là để làm
gì. Nhưng cô lại không hiểu, tại sao chùm sáng lại chụp vào Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc cũng không hiểu. Nhưng hắn biết người ở lầu hai là Thai Chi Nguyên.
Cho nên hắn biết chùm sáng đang làm mình nổi bật trước đám đông này là do tên
nhóc đó làm trò. Hắn xoay đầu lại, chuẩn bị tìm bóng dáng của Thai Chi Nguyên
sau lan can tầng hai, kêu hắn lập tức tắt ngay chùm sáng chết tiệt này đi. Từ
trải nghiệm lớn lên từ nhỏ, khiến Hứa Nhạc rất không thích ứng với kiểu trở
thành tâm điểm chú ý của mọi người. Huống hồ gì hắn còn gánh một bí mật động
trời trên người. Điều càng khiến hắn không thích ứng được chính là, đằng sau
mình không có cánh, trong cột sáng này, lẽ nào còn có thể bay lên…

Chính trong lúc hắn xoay đầu, trong hội trường lại vang lên tiếng kêu sửng
sốt. Hắn kinh ngạc phát hiện cột sáng chói mắt trên đầu đã rời bỏ mình đi… Bay
về hướng của Trương Tiểu Manh ở không xa!

Tình hình chợt biến. Nhìn theo chùm sáng di động, tiếng kêu lại vang lên.
Trương Tiểu Manh không thể tin, nhìn theo chùm sáng đân di động về mình. Chân
phải vô thức lùi về sau một bước, muốn né tránh nó, nhưng trong lúc cuối cùng
lại dừng lại.

Cột sáng màu ngân bạc chụp xuống hướng cô gái mặc áo xanh thuần khiết, trong
phút chốc đã chiếm hết ánh mắt của mọi người.

Hứa Nhạc gấp gáp sốt ruột, quay đầu hét lớn về lầu hai:

– Thai Chi Nguyên. Cô ấy là của tôi!

Sự bất ngờở Song Nguyệt Vũ Hội ngày hôm nay của Đại học Lê Hoa đã quá nhiều.
Nhưng khi cột sáng chiếu xuống cảnh tượng huyền ảo như cảnh mộng, chàng trai
trẻ đứng trước mặt mọi người, nói một cách khí phách, thậm chí là có chút thô
tục, tuyên cáo quyền sở hữu với một cô gái nào đó, vẫn khiến mọi người cảm
thấy kinh ngạc. Đặc biệt là một số người có lòng để ý tới, hắn vừa rồi dường
như là đang tuyên bố thẳng tên họ của người thừa kế quỹ Cơ Kim Hội.

Thai Chi Nguyên trước màn hình ở lầu hai, nghe thấy câu nói với âm thanh lớn
này, thiếu chút nữa bật cười, chỉ là nụ cười không được tự nhiên, khẽ lẩm bẩm:

– Đương nhiên biết là của cậu rồi…

Một âm thanh trầm lặng lại có thể khiến người nghe im lìm lại, vang lên trong
hội trường. Thanh âm này vô cùng dị thường, nhưng dường như lại có chút ma
lực, thoáng chốc tiếng kêu kinh ngạc và tiếng bàn tán bị lắng xuống, khiến cả
hội trường chìm vào tĩnh lặng.

Đó là tiếng nói nhu hòa nhã nhặn của Thai Chi Nguyên, sau khi hắn tỏ lời xin
lỗi, nhẹ nhàng giải thích:

– … Người đang đứng ở hội trường, đứng dưới ánh sáng bạc của hai vầng trăng
kia, là một người bạn của tôi và cô gái hắn yêu… Song Nguyệt Vũ Hội này đã
từng xuất hiện nhiều câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, trong đó còn có câu chuyện
của cha mẹ tôi… Tôi hy vọng trong Lễ Thành Nhân của mình, có thể có một câu
chuyện đẹp nữa lưu truyền nhiều năm sau, xin mọi người hãy vỗ tay chúc phúc
cho họ.

Câu chuyện đã phát triển tới mức này, người trong hội trường đều cho rằng bản
thân đã hiểu chuyện gì xảy ra, sau một trận im lặng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt
lại vang lên. Một bộ phận nhỏ trong tiếng vỗ tay ấy là tán thưởng sự khẳng
khái của người thừa kế quỹ Cơ Kim Hội, biến Lễ Thành Nhân của mình trở thành
nơi giúp bạn bè tỏ tình. Tiếng vỗ tay nhiều hơn là muốn chúc phúc cho đôi nam
nữ đang tắm mình dưới ánh trăng màu bạc kia.

Hứa Nhạc lúc này mới chú ý tới, chùm sáng trên đầu mình chưa hoàn toàn biến
mất, chùm sáng đang chiếu vào Trương Tiểu Manh chỉ là một chùm trong hai chùm
sáng. Lúc này đêm đã khuya, tiếng vỗ tay vang lên, dưới ánh trăng chiếu rọi
qua mái vòm trong suốt, vũ hội trong bóng đêm chỉ có hai chùm sáng chiếu vào
hắn và Trương Tiểu Manh, là vô cùng hiển hiện…

Trương Tiểu Manh kinh ngạc bỏ tay đang che miệng xuống, ánh mắt không thể ngờ
nổi nhìn Hứa Nhạc dưới ánh sáng từng bước tiến về phía mình. Trong ánh mắt dõi
theo của những người xung quanh, theo bước chân của Hứa Nhạc, chùm sáng trên
đầu hắn cũng di động theo, dần dần hòa vào ánh trăng đang chiếu trên người cô
gái mặc lễ phục màu xanh da trời ấy.

Giống như hai vầng trăng trên mái vòm đang dần hòa lẫn vào nhau, đây là một
hình ảnh đẹp đẽ biết bao, tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt, còn pha trộn
thêm những tiếng huýt sáo tinh nghịch bên trong.

Hứa Nhạc cuối cùng cũng bước tới trước mặt Trương Tiểu Manh. Hắn nhìn bộ lễ
phục màu xanh đáng yêu lệch vai trên người cô gái, lại im lặng không nói gì.
Nhất thời hắn không biết nói gì. Đúng vậy, cảnh tượng đẹp đẽ lúc này đây giống
như một giấc mộng, đủ để cho người trong giấc mộng đó đắm say. Hứa Nhạc tận
sâu đáy lòng cảm kích Thai Chi Nguyên đã thay mình sắp xếp một cảnh tượng bất
ngờ như vậy, nhưng hắn lại là một người thật thà, luôn cảm thấy giấc mơ vẫn
chỉ là giấc mơ, không phải là cuộc sống thực.

Trương Tiểu Manh cũng không nói gì, ôm chặt lấy miệng, ánh mắt mang theo tia
quật cường nhìn hắn. Trong mỗi giấc mơ tưởng tượng về tương lai,về tình yêu
của một đôi trai gái, cảnh tượng trong vũ hội đêm hôm nay, chắc chắn là một
cảnh tượng tỏ tình đẹp đẽ nhất. Cô cũng không phải chưa từng mơ mộng qua, chỉ
là mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy thành sự thực, tâm trạng của cô lại trở nên
phức tạp kỳ lạ dị thường, cô không biết vũ hội này lại bỗng nhiên biến thành
cảnh tượng này.

Vì sự im lặng của đôi nhân vật chính, tiếng vỗ tay trong hội trường cũng dần
lắng xuống.

Trương Tiểu Manh cúi thấp đầu xuống, khẽ nói:

– Người trên lầu tên là Thai Chi Nguyên?

Bất ngờ khi câu nói đầu tiên của cô lại là như vậy, tâm trạng của Hứa Nhạc
bỗng chùng xuống, chua chát cười nói:

– Tất cả mọi chuyện… Chỉ vì em muốn tiếp cận hắn thôi à?

Giọng nói chuyện của họ rất khẽ, không ai có thể nghe thấy, trong mắt của
người khác, e rằng còn cho rằng hai người họ đang nói những lời yêu thương
ngọt ngào.

Trương Tiểu Manh chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu rọi gương mặt mềm
mại mịn màng của cô, chiếu rõ cả vào tai cô, đôi mắt hút hồn trong vắt như
tinh linh của cô chớp nháy, đè nén sựảo não trong lòng mình, khẽ hỏi:

– Anh là bạn của hắn? Anh biết tôi muốn tiếp cận hắn, cho nên anh lại luôn
lừa tôi?

Hứa Nhạc cau mày lại, đáp:

– Là em vẫn luôn giấu anh… Anh không biết em tại sao lại muốn tiếp cận hắn,
cũng không muốn biết. Anh chỉ muốn biết, ngày hôm đó, đêm hôm đó, với em rốt
cuộc có ý nghĩa gì…

Nhãn thần của Trương Tiểu Manh nhạt nhòa, biết những lời của Hứa Nhạc nói là
thật. Lúc trước cô luôn cho rằng Hứa Nhạc chỉ là một sinh viên nghèo chân
thành, thật thà, mục tiêu mà mình trở về Đại Học Thành kết quả lại là bạn của
đối phương… Người thừa kế Thai Gia, sao có thể trở thành bạn của Hứa Nhạc? Tâm
trạng của cô vô cùng rối loạn, nghe thấy câu nói này, lòng cô như có ngàn mũi
kim đâm vào, khiến cho đau nhói.

– Xin lỗi.

Trương Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, cảm thấy chuyện trên thế giới này thật
quá hoang đường, giống như đại tiểu thư Trâu Gia như một tảng băng cứng đờ,
đứng ở gần sau lưng mình, cô cảm thấy vũ hội này, vốn chỉ là một câu chuyện
nực cười.

Dưới ánh sáng của hai vầng trăng sáng bạc, cô gái vô cùng khó chịu, vì cái mà
mình tôn sùng, mà bằng lòng hy sinh… Cô từng đau lòng khôn xiết để vứt bỏ tình
yêu của mình, nhưng đoạn kết của câu chuyện, cô mới phát hiện, thì ra lúc đó…
bản thân mình không cần phải vứt bỏ cái gì, sự đau khổ này khiến người khác
dằn vặt nhức nhối, tan nát cõi lòng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.