Già Thiên – Chương 275: Hoàng Tuyền Mộ – Botruyen

Già Thiên - Chương 275: Hoàng Tuyền Mộ

Đêm khuya vắng lặng, cảnh vật rất yên tĩnh.

Trên tầng mây, Bất Lão điện đứng sừng sững, xung quanh còn có dấu vết tàn phá của năm tháng, có rất nhiều chỗ đã bị sụp đổ, nhưng nó vẫn huyền phù trên không trung, không rớt xuống dưới.

Có rất nhiều kỳ thạch ở chung quanh, khối lớn khoảng mười thước, khối nhỏ khoảng bàn tay, tất cả đều lượn lờ quanh tòa thành, nhìn sơ qua cứ như một rừng đá ngay trời vậy.

Diệp Phàm đứng ở trên một đám mây cách đó khá xa, quan sát Bất Lão điện.

Hắc Hoàng đứng ở trên một kiện pháp khí, nếu không phải nhờ kiện pháp khí này thì nó không thể phi hành được. Đây là ngọc thuyền năm màu Diệp Phàm đã lấy được sau khi đánh giết các đệ tử Cơ gia, sau đó được Hắc Hoàng tế luyện lại thành một kiện pháp khí màu đen có hình dáng giống mai rùa.

Trên chiếc mai ngọc này có rất nhiều tài liệu: Tinh thạch, Huyền Băng ngọc, Thần Huyết thổ…tất cả đều là những tài liệu hiếm thấy khó gặp, tuy không phải là trân quý, nhưng chúng lại có những tác dụng đặc biệt.

– Tiểu thiên địa này có hai vị Đại Năng, cả hai đều có thể sánh ngang với các đại Thánh Chủ, còn có một số lão yêu lợi hại nữa. Nếu như tạo nên tiếng động quá lớn, lỡ như bị bọn họ phát hiện thì chúng ta sẽ chết đó.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

Hắc Hoàng cắn răng, nói:

– Nếu như không lấy được cổ kinh Đại Đế Yêu tộc, ta sẽ không để yên cho ngươi, bổn Hoàng mạo hiểm quá nhiều rồi!

Lúc này trông nó rất cẩn trọng, không dám xem thường, bởi vì chỉ cần làm cho cấm chế bộc phát thôi là bọn họ gặp đại họa sát thân ngay.

Hắc Hoàng đi quanh Bất Lão điện một vòng, thật lâu sau nhưng vẫn chưa động thủ. Nó đang suy nghĩ, cẩn thận đánh giá.

Diệp Phàm không hối thúc nó, toàn bộ mọi việc đang dựa vào nó. Hắn không có phương pháp xử lý ổn thỏa nên chỉ còn cách trông chờ vào nó, và cũng không thể mạo hiểm được, bởi vì sau lần này sẽ không còn cơ hội nữa.

– Nhất định phải thật im lặng, không thể có chút tiếng động nào…

Hắc Hoàng tự nói.

Nó rất nghiêm túc và cẩn thận, bởi vì việc này có liên quan đến sinh tử.

Khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Hoàng mới tính toán xong. Nó cắn răng, nói:

– Bổn Hoàng liều mạng, ta phải lấy được bộ cổ kinh kia, có trí thì nên!

Trên mai rùa màu đen có rất nhiều tài liệu, mỗi loại tài liệu đều được khắc các đạo văn vô cùng huyền ảo, giống như mấy nét chữ gà bới vậy, thâm sâu khó hiểu.

Hắc Hoàng lấy một khối Thần Huyết thổ ra rồi đưa vào trong rừng đá, để yên nó ở ngay trong đó.

Tiếp đó nó khống chế mai rùa nhanh chóng phi hành xung quanh Bất Lão điện, rồi đặt khoảng tám mươi mốt khối Thần Huyết thổ vào ngay giữa rừng đá.

Đến đây, loại tài liệu thứ nhất Thần Huyết thổ đã dùng hết, được giăng đầy chung quanh Bất Lão điện.

– Cũng không có việc ngoài ý muốn xảy ra, chắc không có cạm bẫy gì nữa đâu, ta dự tính rất chính xác.

Hắc Hoàng thở dài một cái.

– Mấy khối Thần Huyết thổ này có tác dụng gì?

– Mấy khối đá này chính là đá thiên thạch, được dùng thay thế cho các ngôi sao trên trời. Bên trên chúng lại có đạo văn lợi hại nên chúng đã tạo thành một vùng từ trường, Thần Huyết thổ có thể quấy nhiễu từ trường.

Hắc Hoàng đáp.

– Lợi hại như vậy sao?

Diệp Phàm thất kinh.

– Mấy khối đá thiên thạch này được sắp xếp đối ứng với các chủ tinh trên trời, một khi động đến nó là sẽ dẫn phát sát khí vạn trượng, Đại Năng mà tiến vào thì không chết cũng bị thương.

Hắc Hoàng tỏ ra nghiêm trọng.

Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời cũng hiểu vì sao nơi này lại không có ai thủ hộ, đơn giản là vì không cần thiết phải làm điều này.

Sau đó Hắc Hoàng lại sử dụng Huyền Quy giáp, trên Huyền Quy giáp có khắc những đạo văn phức tạp, và có tất cả năm mươi khối. Nhưng nó chỉ dùng bốn mươi chín khối để phá cấm chế, vị trí sắp đặt rất tinh tế. Còn một khối cuối cùng nó để trên mai rùa, trên khối này chỉ có một hình đạo văn, hình như có chút đặc biệt.

– Mấy cái Huyền Quy giáp có ích gì?

Diệp Phàm khiêm tốn thỉnh giáo.

– Huyền Quy giáp dùng để phá vỡ tiểu thiên địa mà rừng đá thiên thạch đã tạo nên phía trước.

– Vậy sao còn một khối ở đây? Hình như đạo văn của nó cũng khác với mấy khối kia..

Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu.

– Giải thích ra thì rất nhiều, hơn nữa cần phải nghiên cứu sâu mới hiểu được. Từ lúc trời đất được hình thành, năm mươi là con số hoàn mỹ, nhưng nếu dùng đúng thì sẽ khiến trời cao tức giận, cho nên phải lấy khuyết bù đủ, lấy số bốn mươi chín là được.

Hắc Hoàng thuận miệng đáp, sau đó bắt đầu tính toán bước kế tiếp.

Diệp Phàm cảm thán, sự học đạo văn quả nhiên bác đại tinh thâm, liên quan đến nhiều vật việc trên thế gian, trong đó còn ẩn chứa cả thiên cơ, rất khó nắm bắt. Hiện giờ hắn chưa thể nghiên cứu được.

Loại tài liệu thứ ba Hắc Hoàng sử dụng là Huyền Băng ngọc, tổng cộng có một trăm linh tám khối, đạo văn được khắc lên dày đặc và tinh tế.

– Thật ra loại tài liệu thứ ba phải dùng đá Huyền Hoàng để tạo thành tiểu thiên địa chung quanh chúng ta, khi mới mới qua được rừng đá thiên thạch này. Nhưng mà loại đá này rất hiếm, không dễ tìm được.

– Vậy thì làm sao? Huyền Băng ngọc có thể thay thế được không?

Diệp Phàm cẩn thận hỏi, hắn không muốn dẫn động cấm chế chút nào.

– May mà trên người ngươi có vạn vật mẫu khí đỉnh đấy, lát nữa khi chúng ta tiến vào, ngươi hãy lấy nó ra để ở trên đầu, nhiêu đó đã đủ để trấn áp.

Hắc Hoàng nói.

– Từ đầu ngươi đã tính như vậy rồi sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Nếu như không phải ngươi có nguyên căn vạn vật mẫu khí, bổn Hoàng tuyệt đối không đến phá đạo văn nơi này, bởi vì đá Huyền Hoàng vẫn là tài liệu quan trọng nhất để phá rừng đá thiên thạch.

Mặc dù thường ngày Hắc Hoàng hay đùa giỡn và xấu tính, nhưng đến thời khắc quan trọng thì nó lại tỏ ra cẩn trọng và nghiêm túc, không dám làm việc qua loa chút nào, dù sao việc này có liên quan đến tính mạng của bọn hắn.

Sau nửa canh giờ, trong hai mươi tám loại tài liệu mang theo, đã có hai mươi bảy loại được Hắc Hoàng sử dụng, chỉ còn lại Tinh thạch là còn nguyên.

Lúc này Hắc Hoàng bắt đầu đưa nguyên có khắc đạo văn vào bên trong rừng đá.

Bên trong mai rùa màu đen có khoảng nửa phương nguyên, tính ra là hơn một ngàn sáu trăm cân, khối nào khối nấy đều tỏa sáng lấp lánh. Thời gian gấp gáp, Diệp Phàm chỉ tìm được hai mươi tám loại tài liệu ở yêu thành, nên phải dùng nguyên bổ sung số tài liệu còn thiếu.

Vì muốn cứu Bàng Bác, hắn nguyện ý lấy hết số nguyên ra, nhưng rốt cuộc Hắc Hoàng cũng có chút lương tâm, nói rằng nửa phương nguyên đã đủ rồi. Nhưng dù chỉ như vậy, việc dùng nửa phương nguyên để phá trận vẫn là việc làm hết sức xa xỉ với Diệp Phàm bây giờ, toàn bộ một ngàn sáu trăm cân phương nguyên đều bị Hắc Hoàng ném vào trong rừng đá thiên thạch.

Cuối cùng Hắc Hoàng cũng sử dụng ba trăm sáu mươi lăm khối Tinh thạch, tất cả đều được phân bổ vào bên trong rừng đá thiên thạch.

– Được rồi, cuối cùng cũng hoàn thành. Ta đã dùng đại pháp đổi trắng thay đen, tạm thời dùng Tinh thạch để thay thế đá thiên thạch.

Hắc Hoàng thở dài một cái.

– Ngươi chắc chắn là ngươi đã bài trừ khu rừng đá đối ứng với các vì sao trên trời rồi chứ?

Diệp Phàm có chút kích động, bởi vì hắn sắp gặp lại Bàng Bác.

– Không thể nói là bài trừ được, chỉ là tạm thời làm tê liệt lực từ trường thôi.

– Bây giờ có thể tiến vào rồi chứ?

Dường như Diệp Phàm không thể bình tĩnh được.

– Có thể rồi, ngươi tế đỉnh ra đi.

Hắc Hoàng cẩn trọng nhắc nhở.

Tiểu đỉnh cao một tấc bây ra, nhanh chóng biến lớn đến một thước rồi huyền phù trên đỉnh đầu Diệp Phàm. Từng tia khí vạn vật mẫu khí rủ xuống, khí tức Huyền Hoàng lưu chuyển ra xung quanh.

– Thánh vật dành riêng cho Đại Đế thượng cổ, trăm ngàn năm cũng khó gặp, thật không ngờ lại rơi vào trong tay ngươi…

Hắc Hoàng thấy vậy rất tức giận, hận mình không thể nhào tới cướp lấy.

– Điều này chứng tỏ cái gì chứ? Đó là tương lai ta sẽ thành Đại Đế.

– Xưa nay có mấy người trở thành Đại Đế chứ, mỗi người đều là tồn tại đỉnh cao của Nhân tộc, ngươi…

Hắc Hoàng bĩu môi.

Bất Lão điện đứng sừng sững trên đám mây, chung quanh có các khối đá thiên thạch vây quanh, trông rất yên tĩnh.

Đại đỉnh to lớn cổ xưa trên đỉnh đầu Diệp Phàm rủ xuống từng tia khí vạn vật mẫu khí, khí tức Huyền Hoàng tràn ngập ra. Hắn cất bước trên hư không đi tới phía trước, Hắc Hoàng cũng khống chế cái mai rùa màu đen đi theo phía sau, cả hai từ từ từ tới gần Bất Lão điện.

Cảnh vật chung quanh vẫn yên tĩnh, khu rừng đá thiên thạch không tỏa chút sát khí nào. Cả hai đi thắng tới phía trước, mọi việc vẫn ổn.

– Ngươi phá giải được rồi…

– Dĩ nhiên!

Hắc Hoàng tỏ ra kiêu ngạo.

Khi đi được nửa dặm đường tới gần Bất Lão điện, hai người không mở miệng nữa, bắt đầu dùng thần thức truyền âm.

– Ngươi tin chắc cái tên đoạt xá kia không sống lâu được nữa?

– Chắc chắn!

Diệp Phàm đáp lại, giọng nói rất đáng tin.

– Được rồi, bổn Hoàng sẽ mượn khu rừng đá tạm thời phong ấn lại, mất công lát nữa gây ra động tĩnh gì quá lớn thì bên ngoài lại biết được.

Hắc Hoàng bố trí vị trí của Thần Huyết thổ, Huyền Băng ngọc, Tinh thạch lại một lần nữa. Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng bắt đầu chuẩn bị, hắn lấy bộ quần áo da đá đã mặc lúc tiến vào Tử sơn ra mặc vào người.

Đây là bộ quần áo được làm từ da đá thần nguyên, có thể ngăn cách các loại khí tức, bao gồm cả thần thức. Theo những gì Hắc Hoàng suy đoán, nếu muốn đánh bại tồn tại kia thì phải đại chiến bằng thần thức. Tới lúc đó, bộ quần áo này chính là chiến y bảo vệ tốt nhất.

Hắc Hoàng cũng chuẩn bị riêng cho mình, lấy hơn trăm lá cờ nhỏ cắm lên trên mai rùa màu đen. Đây là những dụng cụ được nó chế tạo cẩn thận, dùng để bảo vệ mình lúc đại chiến bằng thần thức.

Đại đỉnh trên đầu Diệp Phàm chậm rãi di động rồi phát ra lực hút mạnh, thu Hắc Hoàng và mai rùa màu đen vào bên trong, sau đó chính hắn cũng tiến vào trong đỉnh.

– Thần thức hai chúng ta cường đại, áp chế một tên cô hồn dã quỷ đoạt xá cũng đủ rồi. Điều duy nhất bổn Hoàng lo lắng chính là ngươi phán đoán sai lầm.

Hắc Hoàng truyền âm trong đỉnh.

– Mấy năm trước hắn ta đã không ổn rồi, nếu không phải như thế thì cần gì mượn Bất Lão điện của Thanh Giao vương, không phải là muốn kéo dài mạng sống sao?

Diệp Phàm đáp.

– Vậy mau vào thôi!

Hắc Hoàng cắn răng.

Đại đỉnh chậm rãi tiến về phía trước, cả Bất Lão điện hoàn toàn yên tĩnh, cửa lớn đóng thật chặc.

– Có gì đó hơi lạ!

Diệp Phàm cảm thấy điều gì đó.

Hắn cảm thấy cổ điện to lớn này dường như không phải được xây nên, mà là điêu khắc ra. Không sai, tựa như có một người nào đó lấy một ngọn núi đá và điêu khắc nên, chứ không phải là xây dựng theo cách thông thường.

Trên cổ điện có những miếng ngói che nóc điện, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy mấy miếng gạch ngói đó lại dính liền với cổ điện hoàn toàn!

– Thật sự là dùng một ngọn núi lớn để điêu khắc sao?

Diệp Phàm cảm thấy kinh hãi, hắn thấy chỉ cần xây một cổ điện thì không cần phải phí nhiều công sức như thế. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.vn

“Xoẹt”

Hắn tiếp tục thôi động đỉnh đi về phía trước, một tia khí Huyền Hoàng nhẹ nhàng truyền ra ngoài, cửa đá đại điện không một tiếng động được mở ra.

Tòa kiến trúc huyền phù trên không vĩnh viễn không chìm này đã tồn tại quá lâu, làm cho người ta cảm thấy khí tức tang thương của lịch sử.

– Bàng Bác, ta đến cứu ngươi đây!

Diệp Phàm tự nói trong lòng.

Bất Lão điện đúng là một cổ điện to lớn, bên trong rất rộng rãi, sắc màu đen nhánh bao trùm khắp nơi.

– Trong điện không có ai cả.

Hắc Hoàng truyền âm.

– Cổ điện này có nhiều tầng, chắc là ở sâu trong điện.

Diệp Phàm khó bình tĩnh được.

– Chờ một chút, đừng có vội vàng. Bên trong đại điện có khắc nhiều đạo văn, rất thần diệu.

Hắc Hoàng truyền âm.

Cổ điện này được gọi là Bất Lão điện, có năng lực ngăn cản tuổi thọ tu sĩ bị trôi qua, chắc chắn là có liên quan rất nhiều tới đạo văn được khắc hạ.

Hắc Hoàng quan sát một hồi lâu nhưng không phát hiện đạo văn được khắc hạ ở nơi nào, cũng không có thấy gì lạ thường.

Nhưng ngay lúc này Diệp Phàm lại có phát hiện mới, trong lòng chấn động.

– Đây là nguyên sơn!

Cả cổ điện này đúng là được điêu khắc từ một ngọn núi đá, ở bên ngoài nhìn sẽ thấy đó chỉ là một lớp đá xanh bình thường, nhưng lúc này hắn lại thất kinh rồi, bởi vì bên trong chính là một quáng mạch nguyên.

Đây đúng là một cổ điện được điêu khắc từ quáng mạch nguyên, nếu như đánh vỡ cả đại điện ra, có khi còn đào được nguyên.

– Không đúng!

Sau khi cẩn thận quan sát một hồi lâu, Diệp Phàm càng giật mình hơn nữa. Cổ điện này tuyệt đối không đơn giản, hoặc có thể nói quáng mạch nguyên này không đơn giản, ở đây còn có đồ vật bất phàm!

– Tiểu tử, ngươi phát hiện được gì?

Hắc Hoàng nói.

– Đừng quấy rầy ta, để ta nhìn kỹ đã.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn cả đại điện, cẩn thận quan sát.

Bây giờ không thể dựa vào địa hình để phán đoán, bởi vì quáng mạch nguyên đã được người ta điêu khắc thành cổ điện, nên hắn chỉ có thể dựa vào cách tính toán để xem thử bên trong có gì hay không.

– Rất tệ, nơi đây…

Bỗng nhiên Diệp Phàm thấy khiếp sợ.

– Có cái gì?

– Đây là một tuyệt địa, nhưng tại sao lại được gọi là Bất Lão điện?

Diệp Phàm cảm thấy cả lưng mình lạnh đi, một cảm giác rất xấu xuất hiện.

– Ngươi nhìn được điều gì?

Hắc Hoàng hỏi.

– Ta vẫn chưa chắc chắn lắm, vào tầng điện thứ hai xem một chút đã.

Diệp Phàm khống chế đỉnh, tiến vào bên trong tầng điện thứ hai trống trải.

Sau khi quan sát chỗ này một lúc, hắn nhất thời chấn động trong lòng, bởi vì những gì hắn dự toán đã trở thành sự thật.

– Đây là một tuyệt địa!

Diệp Phàm thầm mắng trong lòng.

Rõ ràng đây là một vùng đất lấy mạng người khác, nhưng tại sao lại có tác dụng trì hoãn tuổi thọ?

– Tiểu tử, nơi này có gì cổ quái?

– Ngươi từng nghe qua mấy hung địa có chôn thần nguyên như Hỏa Long phần, hay Long Điệp huyết chưa?

Hắc Hoàng rùng mình một cái, nói:

– Tất nhiên có nghe nói qua.

Diệp Phàm trầm giọng nói:

– Nơi này có tên là Hoàng Tuyền mộ, cũng là một trong những đại tuyệt địa. Nói chính xác hơn, cổ điện này được điêu khắc từ một nguyên sơn, Hoàng Tuyền mộ đang ở trong cổ điện!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.