Già Thiên – Chương 273: Di Hài Thánh Thể Sống Lại – Botruyen

Già Thiên - Chương 273: Di Hài Thánh Thể Sống Lại

Những chiếc chuông bằng đồng thau phát ra âm vang dằng dặc, đại đỉnh cổ xưa chầm chậm di chuyển, thần tháp vàng kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ…tất cả tạo nên một cảnh tượng sáng lóa trong tầng điện thứ chín. Các loại bảo bối trân quý lấp lánh, vừa nhìn là biết không phải vật phàm. Phần lớn là binh khí do chính tay các đại nhân vật luyện thành, chúng sáng ngời rực rỡ, tản phát uy áp kinh khủng.

Nhưng tất cả những thứ này đều không hấp dẫn được Diệp Phàm, trong mắt hắn lúc này chỉ có cái xác chết khô ngắt kia, giữa hai người bỗng nhiên có một cảm giác kỳ dị, giống như chính hắn thấy được một hình ảnh khác của mình: làn da khô héo, một mình cô độc, cuối cùng tọa hóa trở thành một cái xác chết lạnh băng ngay tại đó.

Đây là một ảo giác rất kỳ lạ, làm cho hắn có cảm giác khác thường, giống như tâm thần của hắn đã xuyên qua trở về thời viễn cổ, rồi tiến nhập vào trong thi thể này, cảm nhận được một loại tâm tình.

Sau đó rất lâu, Diệp Phàm mới từ trong mộng tỉnh lại, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Không biết đã bao năm tháng trôi qua, nhưng xác chết này vẫn không bị hủy hoại, ngồi xếp bằng yên lặng bên trong đống bảo vật. Tuy nó không phát ra ánh sáng, nhưng vẫn thu hút người ta hơn hết các bảo vật khác.

Huyết nhục khô héo, khung xương mạnh mẽ rắn chắc, dường như có một cỗ lực lượng bất hủ tồn tại vượt qua thời gian bảo vệ nó.

Người này lúc chết vẫn chưa già, có dung mạo của một người trung niên, ngay cả mái tóc đang xõa trên thân thể khô ngắt kia cũng là một màu đen nhánh. Xác chết này lưng ưỡn thẳng tắp, giống như Chân Long bay lên trời, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lực lượng bất hủ. Cái đầu hắn ta đưa thẳng, ngang nhiên nhìn thẳng tới phía trước.

“Ầm”

Khi Diệp Phàm đi tới gần chỉ còn cách xác chết một trượng, di hài Thánh thể Hoang Cổ bỗng nhiên chấn động, ánh sáng của đám bảo vật xung quanh cũng ảm đạm lại.

Mọi người phía sau giật mình, ngay lập tức lùi lại, cảm thấy không thể nào tin nổi. Chỉ có Diệp Phàm vẫn đứng yên, không hề di chuyển, vì hắn chưa cảm thấy nguy hiểm và sát khí.

– Chuyện gì đang xảy ra? Diệp tiểu huynh đệ không nên liều mạng.

Đồ Phi kêu lên.

– Không sao!

Diệp Phàm cất bước tới trước di hài Thánh Thể Hoang Cổ, lẳng lặng đánh giá.

“Ầm”

Di hài Thánh Thể khô ngắt bỗng chấn động lần hai, một số bảo vật bên cạnh liền bị phá hủy. Bộ xác chết lạnh lẽo này bây giờ như một tượng thần bất hủ.

– Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ hắn vẫn còn sống sao?

Đồ Phi thấy rợn cả tóc gáy.

Nhan Như Ngọc lắc đầu, nói:

– Không thể nào còn sống được, thế gian này không ai có thể sống lâu như thế. Thanh Giao vương từng suy đoán, bộ hài cốt này đã có tuổi thọ khoảng vài ngàn năm rồi.

Mắt Hắc Hoàng sáng lên, nói:

– Đây không phải là Thánh thể Hoang Cổ đại thành! Nếu không, với chấn động vừa rồi, những bảo bối kia đã hóa thành phấn vụn hết.

“Ầm”

Di hài Thánh thể lại chấn động.

Ánh sáng xanh lục lóe lên, một đóa hoa sen màu xanh xuất hiện bên người Diệp Phàm. Đóa hoa sen này chỉ có ba lá, gây cho người ta cảm giác nó rất phù hợp với câu nói “đạo sinh nhất, tam sanh vạn vật”.

“Xọet”

Đóa hoa sen này rung mạnh một cái rồi tiến thẳng vào trong di hài Thánh thể Hoang Cổ, không còn thấy gì nữa.

– Ta thấy.. chính là…yêu nghiệt à. Chẳng lẽ xác chết muốn sống lại? Tiểu Diệp tử, ngươi không sao chứ?

Đồ Phi kêu lớn.

Nhan Như Ngọc và Tần Dao cùng biến sắc, chẳng lẽ một xác chết lạnh như băng này còn sống sao? Sao có thể như vậy? Không có ai có thể sống mấy vạn năm.

Hắc Hoàng trợn tròn hai mắt, cảm thấy rất bất ngờ, đến nỗi cái đuôi cụt của nó cũng dựng đứng lên.

– Ta không sao, các ngươi đừng qua đây.

Diệp Phàm cũng đang rất khiếp sợ, chính đóa hoa sen màu xanh của của mình đã tự xông vào trong thi thể này.

Lúc này, hắn cảm nhận được một cái động bên trong Luân Hải kia, đó là một vùng hiu quạnh, đóa hoa sen của hắn vừa vào bên trong đã tản phát một màn sáng màu xanh. Đây cũng là một Khổ Hải màu vàng, nhưng gần như đã khô khốc toàn bộ, ngay cả chút ánh sáng vàng màu vàng còn lại cũng đã nguội lạnh, nói nó là biển thì không bằng nói nó là một mảnh đất khô cằn thì đúng hơn.

– Cái thi thể này…đúng là không đơn giản.

Diệp Phàm cảm thấy khiếp sợ, không chỉ có bề ngoài bất hủ mà cả bên trong cơ thể cũng như thế, chẳng qua là do tánh mạng không còn sức sống nên thân thể trở nên khô ngắt mà thôi.

“Xoạt”

Một phần tâm thần của Diệp Phàm thoát ly khỏi cơ thể, tiến vào trong đóa hoa sen màu xanh đang chìm nổi ở bên trong thi thể kia, việc này giống như là linh hồn xuất khiếu vậy.

– Sao có thể như vậy, ta tiến vào trong cơ thể của đối phương…

Diệp Phàm không biết tại sao lại có chuyện như vậy, điều này làm cho hắn khiếp sợ.

Từ xưa tới nay không có ai biết một khi hai Thánh thể gặp nhau sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì loại thể chất này thực sự quá khan hiếm, mà qua nhiều năm tháng như thế, hiểu biết mọi người về thể chất này càng có hạn. Nhưng chắc chắn không có ai tưởng tượng được rằng khi Diệp Phàm và một hài cốt Thánh thể gặp nhau lại phát sinh tình huống như vậy.

Bên trong Luân Hải khô khốc kia, đóa hoa sen màu xanh khẽ lay động tản phát ra những tia sáng màu xanh, trong những tia sáng ấy còn có sinh cơ vô hạn. Diệp Phàm chấn động, hắn có cảm giác chính hắn đang kích hoạt thân thể này.

Luân Hải khô khốc dần dần có khí tức sinh mệnh, dường như có một sức sống mới, dĩ nhiên toàn bộ biến hóa đều do đóa hoa sen màu xanh kia gây nên.

Mặt biển màu vàng dần có một chút nước, tản phát ra thần lực ít ỏi, bí cảnh Luân Hải của người này không còn tối tăm nữa, bắt đầu sáng tỏ.

– Đây là chuyện gì?

Tâm thần Diệp Phàm chìm trong đóa hoa sen màu xanh, yên lặng theo dõi mọi diễn biến kỳ lạ, chứ không ra tay ngăn cản.

Cùng một thời gian, Khổ Hải trong bản thể Diệp Phàm cũng phát sáng ngất trời, sóng biển mãnh liệt, lôi điện đan sen, sức sống tỏa ra dào dạt.

Hắn không mất đi liên lạc với bản thể, vẫn cảm nhận được sự biến hóa của bản thân. Tâm thân hắn giờ phút này như chia ra làm hai, vào làm chủ hai thể xác khác nhau.

Đóa hoa sen màu xanh đem thần lực từ bên cơ thể của hắn rót vào trong thi thể này, Luân Hải khô khốc này ngày càng có sức sống hơn, giống như muốn hồi phục thật. Cuối cùng bên trong Luân Hải của di hài Thánh thể xuất hiện chút ít bọt sóng, sóng biển màu vàng phập phồng hiện lên.

Diệp Phàm cảm thấy kinh hãi. Một bộ hài cốt Thánh thể lạnh lẽo, cũng không biết đã chết bao nhiêu năm nhưng lại có biến hóa này, hắn không thể nào tin nổi.

– Sao có thể như vậy, hắn đã chết rồi nhưng sao Luân Hải lại bị ta kích hoạt rồi?

Giờ phút này, mấy người đang ở cách đấy không xa cũng rất giật mình, bởi vì bọn họ nghe thấy bên trong thi thể khô ngắt ngồi xếp bằng bên trong bảo tàng có những âm thanh cách cách vang lên.

Di hài Thánh thể bây giờ trông như một vị thần, toàn thân tỏa sáng mông lung, xung quanh bảo thể bất diệt ấy có những ánh sáng màu sắc khác nhau lượn lờ, dường như muốn sống lại rồi.

– Diệp tiểu đệ, ngươi không sao chứ?

Toàn thân Nhan Như Ngọc trở nên trong suốt, lòng bàn tay lóe sáng lên một chút, sắp sửa tế ra vũ khí Cực Đạo.

– Tiểu Diệp tử, có chuyện gì vậy? Ngươi cảm thấy thế nào? Mau mau quay về đây!

Đồ Phi cũng mở miệng.

– Diệp Phàm, ngươi làm sao vậy?

Tần Dao hỏi.

Một bộ phận tâm thần của Diệp Phàm đắm chìm trong hoa sen màu xanh, phần khác đang ở trong thân thể của mình, nên hắn vẫn cảm nhận được mọi việc ở ngoài.

– Ta không sao, các ngươi đừng động thủ, để cho ta cẩn thận cảm nhận một chút.

– Thánh thể Hoang Cổ chỉ cần đạt đến mức tiểu thành là đã trở nên kiên cố không thể phá vỡ, có thể luyện thành bảo vật. Ngoài ra, bên trong còn rất nhiều bí mật.

Hắc Hoàng thì thầm.

Không cần nó nói ra, mấy người ở chỗ này cũng biết được thân thể của Thánh thể Hoang Cổ có thể được dùng để tế luyện thành binh khí tuyệt thế. Nguyên nhân Thanh Giao vương còn chưa động thủ với thi thể này, có lẽ là do hắn ta muốn tìm hiểu những bí mật khác, hoặc muốn khai thác ra dị tượng đặc thù của Thánh thể.

“Rầm”

Di hài Thánh thể kia nhẹ nhàng chấn động một cái, ánh sáng bên trong Luân Hải càng thêm rực rỡ hơn. Đóa hoa sen màu xanh càng lay động mãnh liệt thì biển vàng khô khốc càng sáng hơn, sóng gợn cũng nhiều hơn.

Diệp Phàm không thể tin nổi những gì đang xảy ra, đây là một cái thi thể, nhưng sao hắn lại có cảm giác giống như nó là thân thể của mình vậy, sao có thể như vậy?

Đột nhiên hắn thấy có một ít đồ vật trôi nổi bên trong biển vàng: chuông nát, thương gãy…

Điệp Phà khẽ động, hẳn đây là vũ khí năm xưa của người này, tuy đã bị tan vỡ nhưng chúng vẫn bất diệt trong Khổ hải.

Thần chuông huyền phù trên đỉnh đầu, chiến thương được cầm trong tay, đưa mắt liếc nhìn cả thiên hạ, có thể tưởng tượng được phong thái năm xưa của Thánh thể Hoang Cổ khi sử dụng hai loại vũ khí này oai hùng đến mức nào!

– Ngay cả vũ khí cũng bị phá hủy, nhưng thân thể lại không tổn hao gì, thân thể Thánh thể quả nhiên cường đại!

Diệp Phàm hơi giật mình.

Hiển nhiên chiến thương và thần chuông này không thể nào là vũ khí Cực Đạo, nếu không, chúng đã có thể trường tồn với thế gian.

Hắn cẩn thận tìm tòi, hi vọng có thể tìm được đồ vật gì đó có giá trị bên trong Luân Hải.

“Ầm:

Di hài Thánh thể Hoang Cổ chấn động, cơn sóng bên trong Luân Hải càng mãnh liệt hơn trước.

Mấy người ở cách đó không xa cũng rất khiếp sợ, không tự chủ lui về sau mấy bước.

Vào lúc này, bộ hài cốt kia tỏa sức sống ra ngoài, giống như là có tính mạng vậy, ngay cả làn da khô ngắt cũng trở nên sáng bóng lấp lánh. Xung quanh thân thể có những luồng sáng bao phủ, thoạt nhìn rất thần thánh. Di hài Thánh thể Hoang Cổ ngồi đó, bảo tướng trang nghiêm, giống như là thần linh bất hủ.

“Ầm ầm

Bên trong Luân Hải di hài Thánh thể có lôi điện đan xen, biển rộng màu vàng càng lúc càng sáng hơn.

Xoẹt

Đột nhiên có một tia sáng lóe lên, đóa hoa sen màu xanh lấp lánh phát sáng rồi chìm vào trong biển, giống như muốn cắm rễ ở chỗ này. Diệp Phàm chợt căng thẳng, đóa hoa sen thần bí này là do hắn tu luyện ra, nếu như nó cắm rễ ở chỗ này thì hắn làm sao bây giờ?

Tách”

Trong thoáng chốc, thần lực được súc tích nãy giờ bên trong Luân Hải cuộn trào lên như thủy triều mãnh liệt, xông về tứ chi bách hải khắp thân thể.

Nhất thời Diệp Phàm có cảm giác kỳ lạ, hắn cảm thấy mình có thể khống chế được thi thể này, giống như thân thể này là thân thể của hắn vậy. Thần niệm của hằn vừa động, lập tức các ngón tay khẽ nhúc nhích. Nhưng các ngón tay đang nhúc nhích đó không phải của hắn, mà là của di hài này, do thần niệm của hắn điều khiển.

Mấy người đang ở bên ngoài, ngay cả Hắc Hoàng cũng rất giật mình: một di hài Thánh thể đã chết nhiều năm có thể động đậy?

“Ầm”

Thần lực từ bên trong Luân Hải tràn ra càng lúc càng nhiều, tâm niệm Diệp Phàm lại khẽ động, di hài Thánh thể đột nhiên đứng dậy, giơ tay nhấc chân linh hoạt.

– Đây là…trời ạ, có chuyện gì vậy?

Đồ Phi cứng họng, lưỡi cũng líu lại.

Lòng bàn tay của Nhan Như Ngọc khẽ phát sáng, uy thế của vũ khí Cực Đạo chấn động ra bên ngoài, đánh tới phía trước.

– Đừng xuất thủ, ta cũng không rõ đang có chuyện gì, nhưng sẽ không có nguy hiểm!

Thân thể thật của Diệp Phàm vội vàng mở miệng, chặn mấy người này lại.

Cùng một thời gian, phần tâm thần hắn vào làm chủ di hài cảm thấy rất tự nhiên, giống như đang ở trong chính thân thể của mình vậy, không hề thấy không thoải mái chút nào.

Ngay lúc uy thế vũ khí Cực Đạo phủ xuống, tâm niệm hắn lại khẽ động, lập tức có tiếng chuông vang vọng khắp Luân Hải, rồi thần chuông hoang kim tan vỡ bay ra ngoài huyền phù trên đỉnh đầu di hài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cùng lúc đó, trong tay của di hài cũng có thêm một chiến thương màu xanh đã bị gãy. Chiến thương này rất nặng, vừa xuất hiện là nó đã tạo nên dao động kinh khủng.

– Diệp Phàm, ngươi…đã làm gì vậy? Di hài này sống lại rồi?

Đồ Phi kinh hãi, lui nhanh về phía sau.

Ánh mắt của Hắc Hoàng cũng hiện ra vẻ khiếp sợ, nói:

– Mẹ kiếp, Thánh thể Hoang Cổ đúng là loại thể chất thần bí nhất, một cái thi thể thôi mà đã cổ quái như thế.

Mặc dù Nhan Như Ngọc đã triệt tiêu uy thế của vũ khí Cực Đạo, nhưng lòng bàn tay nàng ta vẫn phát sáng, lúc nào cũng có thể ra tay được nếu như có gì bất trắc.

Thân thể thật của Diệp Phàm đang đứng đối diện với di hài, cả hai nhìn lẫn nhau. Đây là một cảm giác kỳ dị, vì di hài lúc này cũng chính là bản thân hắn.

Đột nhiên hắn có phát hiện: sau khi thần lực bên trong Luân Hải di hài Thánh thể tràn ra bên ngoài, dường như nó đang vận chuyển theo một lộ tuyến huyền bí nào đó!

Và thông qua thần chuông hoàng kim tàn phá trên đỉnh đầu cùng với chiến thương bị gãy trong tay, Diệp Phàm cảm nhận được một loại đại đạo, một chiến lực mãnh liệt mênh mông.

– Đây là tâm pháp một loại đại đạo, rất có thể ta sẽ nhận được truyền thừa nào đó…

Diệp Phàm chấn động trong lòng, mới chỉ bí cảnh Luân Hải thôi mà đã thế, liệu những bí cảnh khác trong cơ thể này cũng như vậy chăng? Rất có thể di hài này chính là một bảo tàng vô giá.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.