Già Thiên – Chương 240: Nơi Đại Đế Tế Binh – Botruyen

Già Thiên - Chương 240: Nơi Đại Đế Tế Binh

“Keng”

Ly Hỏa thần lô phát tán ngọn lửa ngất trời, âm thanh rung động như tiếng chuông phát ra liên tục. Giống như trong lò có một ngọn núi thần bị thiêu đốt, nhưng thân lò không chịu nổi sức nóng nên bị biến dạng liên tục.

Lực lượng của sinh vật vô danh kinh người, đánh lò lửa bị biến dạng gần đến mức không thể chịu nổi, những tiếng nổ rung trời truyền ra bên ngoài, thân lò bị phồng lên nhiều chỗ.

Ly Hỏa thần lô cao hơn trăm thước đang thiêu đốt mạnh mẽ, làm cho bầu trời chung quanh cũng đỏ lên. Lò lửa này bị lay động mãnh liệt, trông như sắp bị lật đổ.

Tiếng vang không dứt, lò lửa bị đánh liên tục, qua một lát thì trông nó như một trái hồng khô quắt, sau đó lại như một cái chén trà bị vỡ, hình thù rất kỳ quái.

Lực đạo do sinh vật vô danh đánh ra làm người ta phát rét, dù là tu sĩ đạt đến bí cảnh thứ ba cũng ngăn được, có thể nói là lực lượng cuồng bạo làm rung trời!

Ly Hỏa thần lô lúc này như một khối bùn, muốn cầm nắm ra sao cũng được, biến hóa thành nhiều hình dạng, nhưng vẫn không bị phá vỡ.

– Đạo trưởng, cái lò lửa của ngươi là loại lò gì vậy? Hình như không thể hủy diệt được thì phải.

Diêu Hi không nhịn được nữa, hỏi.

Cái lò lửa này thật quá chắc chắn, bị đánh méo mó không còn ra hình dạng gì nữa, nhìn gần như nứt vỡ, nhưng cuối cùng lại không vỡ ra, làm cho người khác không thể nào tin nổi.

Diệp Phàm ngượng ngùng cười một tiếng, nói:

– Bần đạo dạo chơi thiên hạ, ngẫu nhiên nhặt được.

Dao Trì Thánh nữ khẽ suy nghĩ, nhìn Ly Hỏa thần lô bị biến dạng rồi nói:

– Rất giống chế phẩm Thái Dương thần lô, nhưng uy lực không đủ.

– Chẳng lẽ cái lò này còn có lai lịch gì sao?

Lý Đức Sinh tò mò.

– Uy lực thì không bằng chế phẩm Thái Dương thần lô, nhưng lại chắc chắn hơn nhiều. Không thể nào đánh vỡ nó được a!

Lão Đao Cầm thì thầm.

Diêu Quang Thánh tử như hóa thân thành Tiên Vương đứng trên nắp lò, thánh quang lấy hắn làm trung tâm chiếu sáng cảnh vật chung quanh, hoàn toàn trấn áp lò lửa ở phía dưới. Sinh vật vô danh hoảng sợ gầm thét, nhưng không thể thoát ra ngoài được.

– Mọi người cùng nhau xuất thủ, mau chóng luyện hóa con quái vật này, không nên ở lại lâu.

Lão Đao Cầm đề nghị. Nguồn truyện: Truyện FULL

Năm người đồng thời xuất thủ tương trợ Diêu Quang Thánh tử, từng đạo thần lực xông về lò lủa, làm cho lò lửa trong suốt lấp lánh.

Mặc dù nó không ngừng biến dạng, uy lực cũng không mạnh lắm, nhưng đồng thời hấp thu cả thần lực của sáu người mà không hề có dấu hiệu bị nứt vỡ.

“Ngao…”

Âm thanh gào thét tuyệt vọng càng lúc càng yếu, ánh lửa trong lò lóe sáng lên, rồi đột nhiên các ấn ký mặt trời và các thần điểu mơ hồ trên thân lò phóng ra những tia sáng kỳ dị..

– Ý, đồ án trên thân lò biến mất!

Lý Đức Sinh sợ hãi kêu lên.

Các đồ án mặt trời và thần điều ở trên thân lò chiếu sáng rực rỡ, rồi biến mất hoàn toàn.

– Cái lò lửa này thật không tầm thường.

Lão Đao Cầm nói thầm:

– Ấn ký mặt trời và thần điểu tiến vào trong lò, cùng nhau luyện hóa ác ma này.

Mọi người đều cảm ứng được nhiệt độ trong lò lửa nhanh chóng tăng cao, thần lực của bọn hắn như bị một con sông to lớn hút lấy, bếp lò tỏa sáng vạn trượng.

Sinh vật vô danh kêu thảm thiết liên tục, cuối cùng hoàn toàn suy yếu, không còn bất cứ tiếng vang nào phát ra nữa. Cùng lúc đó, lò lửa cũng bình thường lại, các đồ án mơ hồ trên thân lò tái hiện.

Lúc này trông cái lò lửa như một cái hồ lô kỳ lạ, hình thù cổ quái. Nắp lò bị biến dạng rồi đóng chặt ở trên miệng lò, rất khó mở ra, Diệp Phàm mất nhiều thời gian mới mở ra được.

Một cơn gió thổi qua, lập tức làm cho bụi tro đen ở trong bị cuốn ra ngoài. Thấy sinh vật vô danh bị luyện hóa thành tro bụi, mọi người âm thầm chắc lưỡi sợ hãi.

– Cái lò này muốn thay đổi hình dạng à?

Lý Đức Sinh cảm thấy buồn cười, hình dáng của lò lửa lúc này thật quá kỳ lạ.

Diệp Phàm vẫy tay một cái, lò lửa biến nhỏ lại còn khoảng một tấc, rồi nằm yên trong lòng bàn tay của hắn. Mặc dù hình thù có chút kỳ lạ, nhưng lại trong suốt lấp lánh như cũ.

– Đạo trưởng, không biết người có thể chịu nhường lại lò lửa này không, ta sẽ dùng trọng bảo để đổi lấy.

Diêu Quang Thánh tử nở nụ cười ôn hòa, đáp xuống mặt đất.

Diệp Phàm lắc đầu. Chỉ riêng đặc điểm lò lửa này gần như không thể phá hủy, có thể tự phục hồi được các thương tổn là hắn đã không muốn đổi rồi, hắn cần thời gian để tìm hiểu rõ ràng.

Lão Đao Cầm đề nghị, nói:

– Hay là chúng ta đi nhanh thôi. Ta sợ rằng sinh vật bị luyện hóa khi nãy chỉ là một binh sĩ thôi, nếu còn chần chừ ở đây, có thể sẽ xuất hiện thêm vài tên đó.

– Rất có thể là vậy, khu vực quanh đây không an toàn.

Dao Trì Thánh nữ gật đầu.

Những tồn tại còn sống trong mỏ cổ Thái Sơ là những đại hung rất đáng sợ, nếu còn gặp vài tên nữa thì chắc họ không còn mạng sống để thoát ra ngoài. Tuy sinh vật này rất cường đại, nhưng còn chưa thể so với các truyền thuyết đã được lưu truyền từ nhiều năm nay.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Hắn suy đoán rất có thể ở dưới đất có một vương tộc Thái Cổ ngủ say, mà sinh vật này chỉ là một người thủ hộ.

– Đi mau!

Sáu người nhanh chóng rời đi, không dám ở lại nữa.

Trong lúc bình thường, các vương tộc đó chỉ lưu lại một tên hộ vệ nhỏ bé để bảo vệ mình. Nếu như để các hộ vệ mạnh mẽ khác xuất hiện, hoặc làm kinh động các vương tộc, sợ rằng ngay cả các đại Thánh Chủ cũng phải nuốt hận.

Lúc này đã đến giữa đêm rồi.

Mọi người mới chạy được mấy dặm, liền nghe thấy một âm thanh gào thét trầm thấp ở phía sau, còn có sát khí mãnh liệt truyền tới nữa.

Bọn họ kinh hãi, quả nhiên có sinh vật mạnh hơn tỉnh lại. Nhưng bọn họ cũng an tâm một chút, bởi vì nó còn cách bọn họ khá xa, chưa thể đuổi theo tới ngay được.

– Ý, phía trước có gì đó?

Ở cuối đường chân trời, có một bóng đen lờ mờ chặn lại ngay phía trước.

– Là một di tích, là một khu di tích lớn!

Đây là một khu di tích vô cùng rộng lớn, cảnh vật trông rất u ám, khí tức xung quanh hơi nặng nề.

– Đi vòng qua hay sao?

Mọi người không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa, nếu như lại làm kinh động thêm đồ vật gì khác, thì đúng là tự chuốc lấy phiền toái lớn.

Sáu người lựa chọn đường đi phía bên phải, muốn đi vòng qua khu di tích.

Đột nhiên có một cỗ sát khí mãnh liệt trào tới làm cho sống lưng mấy người này phát rét, lông tóc cả người dựng đứng lên.

– Con quái vật kia đuổi tới rồi!

Lý Đức Sinh sợ đến nỗi tóc gáy dựng đứng lên, sắc mặt trắng bệch!

Sáu người quay đầu nhìn lại.

Cách đó một dặm, có một bóng đen tóc tai bù xù, cao lớn như một người thường, quanh người nó có một lớp lông dày đặc bao phủ cả người lại.

Một con vật toàn thân đầy lông!

Đôi ngươi của nó trống rỗng, như muốn thôn phệ cả ánh trăng. Nhưng ánh sáng trăng lại xuyên thấu qua đám lông dày đặc trên người rồi phản chiếu xuống đất, chứ không chiếu vào trong con ngươi của nó được.

– Đây là…thứ gì?

Tiếng thở dốc ồ ồ do con vật này phát ra rất giống với tiếng gầm gừ trầm thấp khi nãy, chủ nhân của tiếng gầm khi nãy chính là con sinh vật này.

– Đi mau!

Con sinh vật này so với con trước đó còn mạnh hơn nhiều lần, làm cho mọi người sợ hãi, không ai có ý nghĩ dừng lại chiến đấu với nó cả.

Bây giờ chỉ còn cách bỏ chạy nhanh thôi, chứ người nào ở lại chiến đấu chắc chắn là tự chịu chết.

Sát khí mãnh liệt nhanh chóng ập tới, sắc bén như một thanh đao. Cảm nhận được sát khí ấy, người nào người nấy đều rùng mình, da gà nổi lên.

Sáu người bỏ chạy như điên, chân gần như không chạm đất, lưu lại trong đêm trăng yên tĩnh sáu đạo tàn ảnh.

Sinh vật vô danh kia gầm thét trầm thấp một tiếng rồi đuổi theo. Nhưng làm cho người ta không hiểu chính là nó chỉ đuổi theo bọn họ khoảng mấy trăm trượng, sau đó ngừng lại.

– Sao nó dừng lại!

Mọi người không hiểu.

– Chờ một chút, mau dừng bước!

Diệp Phàm trầm lòng xuống, ngăn cản bọn họ.

Hắn cảm thấy rất bất an, tuy con đường phía trước bằng phẳng, nhưng lại gây cho hắn cảm giác nguy hiểm.

Con sinh vật đầy lông tỏa sát khí kinh khủng làm cho người ta phải run sợ dòm ngó bọn hắn trng chốc lát, sau đó quay người biến mất trong đêm tối.

– Nó rời đi rồi, không đuổi theo chúng ta nữa. Tại sao vậy?

Lý Đức Sinh không hiểu.

Thần sắc Diệp Phàm ngưng lại, hắn dùng phương pháp xem địa thế được ghi lại trong Nguyên Thiên thư nhìn quanh khu vực này.

– Quật gia, ngài thấy được điều gì sao?

Lý Đức Sinh rất tin phục kiến thức Diệp Phàm trong vấn đề này.

– Ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Diêu Hi nhíu mày.

– Đúng là cổ quái, khí tức ở đây chí âm chí nhu, vô cùng nguy hiểm.

Linh giác của Diêu Quang Thánh tử rất nhạy cảm, dựa vào bản năng cảm thấy được nguy cơ.

– Chư vị, chúng ta gặp phiền phức rồi!

Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Phàm khẽ biến, sợ hãi vô cùng. Hắn không thể nào ngờ rằng mình lại gặp phải loại địa thế này.

– Không phải là sắp rời khỏi cấm địa Thái Sơ rồi sao? Chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì?

Lý Đức Sinh hỏi tới.

– Không sai, hơn nữa còn rất nguy hiểm, đây là một địa thế vô cùng hiếm thấy.

Diệp Phàm đưa tay về phía trước, nói:

– Các ngươi cẩn thận để ý một chút, nhất định thấy được điều dị thường.

– Một vầng trăng máu!

Dao Trì Thánh nữ kinh hô.

– Trăng rằm nhuốm máu, chí âm chí nhu!

Khuôn mặt tuyệt sắc của Diêu Hi lộ nét kinh sợ.

– Điều này có nghĩa gì sao?

Lão Đao Cầm hỏi.

– Đây là Xích Nguyệt quật trong truyền thuyết, dưới đó có tà ma chí âm chí nhu.

Diệp Phàm dáp.

Cảnh vật ở phía trước rất yên tĩnh, nếu như không quan sát cẩn thận, ngươi sẽ không cảm thấy được gì. Nhưng nếu tâm tình bình tĩnh, rồi cẩn thận cảm ứng, ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện được điều dị thường.

Trên mặt đất có một vầng trăng tròn máu, hô ứng với vầng trăng sáng trên bầu trời. Vầng trăng tròn máu ấy tiếp lấy ánh sáng trong suốt, nhưng vừa xuống đất, ánh sáng ấy đã biến thành màu hồng tím.

Đó là một vầng trăng tròn nhuốm máu, thấu phát khí tức chí âm chí nhu. Càng quan sát càng làm người ta sởn tóc gáy.

– Dưới đất này…có cái gì?

Lý Đức Sinh run giọng hỏi.

Diệp Phàm không đáp, đây là Xích Nguyệt quật kinh khủng đại danh đỉnh đỉnh, không thể nào nói rõ được rốt cuộc dưới đất có vật gì.

– Trên mặt đất có vầng trăng tròn nhuốm máu, dưới đất lại là thần quật, đây là vùng đất ma quỷ!

Trong Nguyên Thiên thư có mấy tờ được ghi lại nói về Xích Nguyệt quật, nói rằng đây là một trong những tuyệt địa kinh khủng nhất.

– Ta biết rồi, ta biết vì sao con sinh vật đáng kia rùi bước rồi, nó bỏ chạy vì kinh sợ Xích Nguyệt quật.

Lão Đao Cầm trầm giọng nói.

Đến lúc này mọi người mới biết mình gặp phải phiền toái lớn đến mức nào.

Con sinh vật khi nãy vô cùng mạnh mẽ, bọn họ tự cảm nhận và cảm thấy mình không thể nào chống lại được. Bây giờ nhớ tới sát khí đáng sợ do nó phát ra, mọi người còn cảm thấy phát rét. Vậy mà nó lại bị Xích Nguyệt quật làm kinh sợ chạy mất.

Trăng rằm nhuốm máu hiện rõ ở trên mặt đất, làm cho người thấy phải sợ hãi!

– Đạo trưởng, chúng ta phải làm thế nào mới tránh được kiếp này?

Lý Đức Sinh lấy hết toàn bộ hi vọng ký thác vào người Diệp Phàm.

– Chỉ có thể đi vòng qua, may là chúng ta còn chưa đi vào trong vầng trăng rằm nhuốm máu kia.

Phương viên của vầng trăng rằm nhuốm máu kia khoảng mấy dặm, chỗ bọn họ đang đứng chính là khu vực bên ngoài khu di tích và vầng trăng rằm, còn chưa tiến vào bên trong.

– Không thể lui về phía sau được, bởi vì sinh vật kia còn ở đó. Bây giờ chúng ta chỉ có thể tiến tới gần khu di tích, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Diêu Quang thánh tử lên tiếng.

– Đừng có hành động vội, để ta quan sát kỹ đã.

Diệp Phàm quan sát khu di tích kia.

Việc ngoài ý muốn thấy Xích Nguyệt quật làm cho tâm thần hắn không yên. Sắp rời khỏi cấm địa Thái Sơ rồi mà còn gặp phải tuyệt địa kinh thế như vậy, hắn cảm thấy rất dị thường, không hiểu vì sao lại có dự cảm xấu trong lòng.

– Này…

Diệp Phàm biến sắc.

Càng xem di tích hắn càng thấy sợ hãi, dự cảm xấu đã trở thành sự thật.

Đọa Thiên lĩnh!

Đọa Thiên lĩnh nổi danh cùng với Xích Nguyệt quật, hai tuyệt địa này thỉnh thoảng có ở chung một chỗ. Một khi hai địa thế ở chung với nhau thì sẽ tạo thành một địa thế vô cùng kinh khủng, xưa nay hiếm thấy, khắp cả thế gian này không quá ba nơi có địa thế này.

– Đạo trưởng, ngươi nhìn thấy gì?

– Có chút không đúng!

Diệp Phàm kinh ngạc. Đọa thiên Lĩnh này không có nhiều dương khí, không giống với những gì hắn đã tưởng tượng.

– Ta cảm ứng được rồi, có một mặt trời màu đen chói chan, tản phát khí tức chí cương chí dương. Nhưng nó không áp chế được Xích Nguyệt quật chí âm.

Diêu Quang Thánh tử mở miệng.

– Không sai, hình như còn có một mặt trời màu đen cũng ở trong di tích.

Dao Trì Thánh nữ nhíu mày.

Diêu Hi cũng cảm ứng được mặt trời màu đen đó, nói:

– Đây là địa thế gì?

– Đây là Đọa Thiên lĩnh trong truyền thuyết, nổi danh cùng với Xích Nguyệt quật. Một khi hai địa thế này xen lẫn với nhau, sẽ tạo thành một địa thế rất kinh khủng, thần tới sát thần, phật tới sát phật.

Diệp Phàm đáp, sau đó lại nói:

– Nhưng hình như không đúng lắm, khí tức chí cương chí dương ở đây chưa đủ.

– Cái gì? Đây là Đọa Thiên lĩnh?

– Là chỗ này sao?

– Chẳng lẽ đây là nơi Hằng Vũ đại đế tế binh?

Diêu Quang thánh tử, Diêu Hi, Dao Trì thánh nữ kinh hô.

Lão Đao Cầm cũng rung động, khuôn mặt rất khiếp sợ, nói:

– Đây là nơi Đại Đế của thế gia Hoang Cổ Khương gia ở Bắc vực, tế luyện vũ khí Cực Đạo?

– Hằng Vũ đại đế thần uy chấn thế, danh chấn cổ kim, sinh ra ở thời đại Hoang Cổ, sợ rằng đã cách đây mười mấy vạn năm rồi.

Lý Đức Sinh kinh sợ.

Diệp Phàm nghe thấy những lời này cũng rất sợ hãi, một vị Đại Đế đã từng tiến vào cấm địa Thái Sơ, lợi dụng Đọa Thiên lĩnh đáng sợ để luyện hóa vũ khí Cực Đạo? Điều này cũng thật quá kinh khủng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.